Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1921

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1921: Dâu lửa nở hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Trong mắt Thạch Hạo mang theo nước mắt, đã nhiều năm rồi hắn không có đau đớn như vầy, hắn cảm thấy rất cô độc, rõ ràng đã đứng ở đỉnh cao cực đạo này thế nhưng lại sinh ra bi thương, hôm nay tự tay mình dùng thần nguyên để chôn vùi toàn bộ người thân thương của mình.

Hắn trở lại thượng giới, rời khỏi tám vực.

Hoang vực khiến hắn đau lòng, khiến hắn vui mừng, khiến hắn ưu sầu, đó chính là nơi mà hắn đã được sinh ra, ẩn chứa quá nhiều ký ức thế nhưng hiện tại hắn lại có chút không muốn trở về.

Thạch Hạo trở lại Thiên đình rồi bắt đầu khổ tu, hắn muốn tăng lên thực lực của mình, bên dưới bầu không khí càng ngày càng bức bách này để đột phá.

Mấy năm sau, bên trên một ngôi sao tả tơi không người chú ý năm trong một khu vực tối tăm phái xa của vùng sao trời chợt có người mở mắt, ánh điện lạnh lẽo xẹt qua hư không.

Chính là Thạch Hạo, hắn một thân một mình ở nơi tận cùng trong vũ trụ ngộ đạo!

Xung quanh hắn có một tảng đá tỏa ra ánh sáng lung linh, phát ra từng tiếng nổ vang rền, nếu như tu sĩ của Thiên Nhân tộc ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, đây chính là Phi Thiên thạch - tổ khí của bọn họ.

Tảng đá này được Thạch Hạo mang từ Thiên Chi thành tới.

Năm đó hắn đã có nhân quả không nhỏ với bộ tộc này, cuối cùng lấy đi tảng đá này để chấm dứt ân oán.

Ầm!

Đột nhiên, bóng hình của Thạch Hạo biến mất và tiến vào trong một tấm bia kim loại, tiên quang lan tỏa trong hư không, gợn sóng kịch liệt bùng nổ ra khí tức kinh người.

Có thể thấy được, bên trong tấm bia kia có hai sinh linh đang đại chiến vô cùng khốc liệt, tranh đấu liều mạng, hoàn toàn là đang liều mạng.

Bia tiên kim có lai lịch bất phàm, năm xưa Thạch Hạo cùng Tam Tạng Thần Minh tiến vào Tiên vực và tấm bia Hư không tiên kim kia đã được Tam Tạng phát hiện ra ở Tiên vực, cuối cùng đã dùng thứ này để trao đổi với Thạch Hạo.

Theo như suy đoán, đây là món đồ cổ thuộc thời đại Đế lạc, bia tiên kim dùng để ghi chét lại vật dẫn của kinh văn vô thượng, thế nhưng tấm bia này còn chưa kịp để khắc lên kinh văn.

Nếu không, đây chính là chí bảo vô thượng!

Năm đó khi Thạch Hạo chiếm được Phi Tiên thạch thì từng phát sinh giao cảm với tấm bia này, phát sinh đạo âm kỳ bí nào đó.

Nhưng, sau lần đó thì dù cho có đặt Phi Tiên thạch với bia Hư không tiên kim chung một chỗ cũng chẳng có chuyện cộng hưởng gì xảy ra cả.

Mãi cho tới tận mấy trăm năm trước thì Thạch Hạo mới hoàn toàn tìm hiểu được bí mật của tấm bia Hư không tiên kim này.

Quả thật nó không hề ghi chép kinh văn nào cả, thế nhưng nó còn kinh khủng hơn cả việc ghi chép kinh văn, quý giá hơn rất nhiều lần.

Nếu như Tam Tạng biết thì chắc chắn sẽ không dùng thứ này để trao đổi!

Có một lần, Thạch Hạo tay cầm Phi Tiên thạch và rơi vào cảnh giới ngộ đạo sâu nhất thì chợt bắt được đạo âm do bia tiên kim này phát ra, đó là một đoạn thần chú cổ xưa có thể dựa nào thứ này để mở tấm bia này ra.

Khi tu sĩ đối diện với thứ này thì tựa như nhìn mình trong gương vậy, có thể thấy được một 'chính mình' khác, đáng sợ nhất chính là, chính mình này tựa như rất chân thực, sinh động và có thể đại chiến cùng!

Cùng một 'chính mình' khác tránh đấu liều mạng, có thể kiểm nghiệm cực hạn của chân thân chính mình.

Việc này vô cùng nghịch thiên, chính mình đại chiến với chính mình, không chết không thôi!

Không ai có thể hiểu rõ mình hơn chính mình, chiếu đấu như vầy thì quá kinh người, hai cái chính mình đều hiểu rõ lẫn nhau, có thể bắt được kẽ hở dù là nhỏ nhất của đối phương để công kích đầy điên cuồng.

Mấy trăm năm gần đây, nếu không phải ba mẹ, Vân Hi tiến vào tuổi già yếu thì Thạch Hạo sớm đã dựa vào tấm bia tiên kiêm này để liều mạng rồi, nhất định sẽ tu luyện như phát điên để chiến đấu cùng với mình.

Chỉ là, đám người xế chiều kia bất cứ lúc nào cũng có thể chết già nên hắn không cách nào bế quan hơi tí là trăm năm được, muốn chăm lo ở bên cạnh bọn họ thêm một chút.

Phụt!

Thần huyết tung tóe, trong bia Hư không tiên kim đã trải qua cuộc đại chiến mấy tháng trời, một bóng hình lảo đảo lùi về sau, đó chính là Thạch Hạo, màm quyết đấu sinh tử kết thúc mà hắn mệt mỏi không thể tả nổi.

Bởi vì, hắn đang chiến đấu với chính mình chứ không phải là những sinh linh khác, chính là đối thủ mạnh mẽ nhất.

Trận chiến này kéo dài lâu như vậy, quá dài, loại cảnh tượng kia không cách nào tưởng tượng ra được, chỉ cần vừa mới xuất ra sát chiêu thì 'chính mình' phía đối diện liền biết được.

Đạo hạnh đôi bên đều như nhau, sức chiến đấu đều tương dương, ý thức chiến đấu đều xấp xỉ, ai cũng không ai hơn ai.

Trăm năm lại trôi qua.

Đoạn năm tháng này cứ cách vài tháng hoặc vài năm thì Thạch Hạo sẽ tiến vào trong tấm bia Hư không tiên kim, trải qua sự uy hiếp của cái chết, tắm rửa chân huyết của chính mình.

Đây là một cuộc đại chiến khoáng thế, hắn đang tranh đấu với chính mình.

Thạch Hạo phát điên, cứ thế tu luyện một cách điên cuồng như vậy.

Cũng chẳng phải là nói suông gì cả, mỗi một lần tiến vào trong tấm bia Hư không tiên kim thì hắn đều trải qua thử thách sinh tử, sơ sẩy một cái thì sẽ chết ngay.

Theo như suy diễn, nếu như chết trận trong tấm bia Hư không tiên kim thì bản thân cũng sẽ hoàn toàn biến mất, giống như bị một 'chính mình' khác chém chết vậy.

Có thể uy hiếp tới chân thân!

Thạch Hạo muốn đột phá cửa ải cuối cùng, thành tiên trong hồng trần này!

Vì lẽ đó hắn đang liều mạng, không ngừng đại chiến sinh tử, tranh hùng với chính mình, htông qua cuộc chiến đấu khác biệt này để hiểu rõ ưu khuyết điểm của bản thân và rồi hoàn thiện pháp của chính mình.

Ngàn năm lại qua, trong mắt người đời Thạch Hạo đã hơn một van ba ngàn tuổi.

Một ngàn năm gần đây mọi người đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, đều dồn dập suy đoán hắn đang ở nơi nào, đã mạnh tới mức nào rồi.

"Sư phụ!"

Ngày hôm đó, đột nhiên Xích Long xuất hiện và ở phía xa truyền âm.

Ầm, Thạch Hạo xuất quan, người đầy vết máu, từ bên trong tấm bia Hư không tiên kim lùi ra ngoài.

Chém giết cả ngàn năm, chinh chiến cả ngàn năm hắn đều sừng sững không ngã, vẫn chưa bỏ mạng, có thể nói đây đã là kỳ tích rồi.

Thạch Hạo từng phân phó, nếu không có sự kiện trọng đại thì không được quấy nhiễu hắn.

Hiện giờ, hắn cảm ứng được sự lo lắng của Xích Long cho nên xuất hiện.

"Sư phụ, con thần lang kia lại xuất hiện nữa rồi!" Xích Long báo.

Bởi vì, Thạch Hạo từng căn dặn, một khi phát hiện thì chớ có chạy tới chiến đấu với con sói kia mà phải bẩm báo cho hắn ngay.

"Ầm!"

Một lát sau, Thạch Hạo mang theo ánh sáng vô tận và quấn lấy Xích Long rời khỏi nơi sâu trong vũ trụ, trực tiếp chạy thẳng về khu không người Biên hoang.

Sau khi tới gần thì hắn thu lại khí thế, lặng yên không một tiếng động giáng lâm.

Quả nhiên, sinh linh dị vực đang phá quan, lại đang tấn công lối đi kia, ba đại Quỷ tiên cùng với hai đại anh linh đang trấn thủ và trấn áp những sinh linh đang xông qua.

Trong đó có một con sói khổng lồ màu đen bao la hùng vĩ hơn cả núi lớn, sau khi nó đi qua khỏi lối đi kia thì vô cùng cẩn thận ẩn núp nhìn mọi người phá quan.

Xoẹt!

Thạch Hạo không nhẫn nhịn được nữa, lần này hắn im lặng tiến tới và hạ xuống bên ngoài lối đi kia, tiếp đó nhanh chóng vung tay chộp về trước hòng giam cầm con sói lớn này này.

"Gào!"

Sói lớn màu den đột nhiên ngẩng đầu, một tầng ngọn lửa màu đen bao phủ lấy nó rồi thiêu đốt hư không, khiến nhiệt độ nơi này trở nên cao tới mức đáng sợ, vô cùng dọa người.

Dù cho Thạch Hạo cũng phải kinh hãi, sau mấy ngàn năm mà tu vi của con ma lang này đã tăng vọt tới một bước này ư?

"Ồ, không đúng!" Thạch Hạo cảm ứng được, bên trong lối đi kia còn có một sinh linh khác, chính là nàng đã xuất ra ngọn lửa này để bảo vệ sói lớn, khiến cho Chân Tiên cũng phải kiêng kỵ ngọn lửa hắc ám này.

Thạch Hạo thu tay lại, hắn không có đụng vào mà lùi về sau mấy bước, thần sắc cứng ngắc, hô hấp gấp gáp, tỏng lòng nổi sóng chập trùng.

Tiếng bước chân truyền tới rất nhẹ nhàng mang theo tiết tấu, đại đạo run rẩy, hư không cộng hưởng theo.

Đó là một cô gái mặc áo đen, bên trên chiếc trán trắng mịn có một vết ma văn tinh xảo, hai mắt thâm thúy tựa như tinh không, nàng xinh đẹp và lạnh lùng.

Đặc biệt là vệt ma văn trên trán kia lại càng tăng thêm khí chất yêu dị của nàng!

Cô gái này vô cùng xinh đẹp thế nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là khí chất của nàng, tựa như cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sinh mang theo vẻ hò hững, từng bước từ trong lối đi kia bước ra tựa như đang chờ chung sinh hành đại lễ vậy.

Rất nhiều sinh linh của dị vực lùi lại nhường cho nàng một con đường, vô cùng cung kính với cô gái này.

Con sói lớn màu đen kia thu nhỏ lại hình thể và mãi tới khi cao chừng một trượng thì mới ngừng lại, tiếp đó nằm rạp bên cạnh cô gái đó.

Con ma lang hung mãnh lúc này trở thành một con mèo nhỏ dịu hiền, quá nghe lời, tới khi cô gái này ngồi lên trên lưng nó thì nó mới đứng dậy bễ nghê tứ phương.

"Tại sao lại như thế?"

Thạch Hạo lẩm bẩm nhìn chằm chằm cô gái kia, tiếp đó là hét lớn một tiếng, nói: "Là nàng, đúng là nàng!"

Hắn quá hiểu rõ cô gái này, âm thanh dung mạo đã từng kia vẫn như ngay trước mắt, mừng vui hợp tan qua lại chiếu thẳng trong tim, lời thế năm đó vẫn đang mãi vang vọng.

Nhưng khi hoa dâu lửa nở thì hắn không thể trở về, vẫn đang chinh chiến ở Biên hoang.

Mãi cho tới khi hoa dâu lửa tàn lụi thì hắn mới trở về, nhưng cũng chẳng còn thứ gì nữa.

Thạch Hạo mãi mãi không quen một ngày đó, một bàn tay lớn xuyên qua Biên hoang, va nát cả nửa tường thành Đế quan, vượt qua rất nhiều châu rồi chụp lấy Tội châu, hình ảnh đó vĩnh viễn lưu giữ trong lòng hắn.

Một ngày ấy, trong lúc mơ hồ hắn thấy được một cô thiếu nữ đứng bên cạnh rừng dâu lửa, một mình đợi chờ, một mình tuyệt vọng cùng với Tội châu bị kéo ra khỏi Biên hoang.

Sau đó, nàng cũng không còn xuất hiện nữa và cũng không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Thạch Hạo đau đớn không nhịn được hét lớn, âm thanh của hắn có chút đau đớn, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Phía đối diện, xung quanh cô gái này mang theo khí tức hỏa diễm nồng đậm, bốc cháy hừng hực, hắc hỏa đốt trời, mà ở bên ngoài cơ thể có chân hoàng, chu tước hí vang, đều là do liệt diễm màu đen kia hóa thành.

Ngoài ra, giữa bầu trời truyền tới mùi hương thơm ngát, cánh hóa bay phấp phới óng ánh tựa như màn mưa ánh sáng lan tỏa khắp trời, đó là hoa dâu lửa!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)