← Ch.1923 | Ch.1925 → |
Rốt cuộc cũng thành tiên!
Thạch Hạo vì ngày hôm nay nên đã chờ đợi quá lâu, tu đạo năm tháng vô tình, người thân, bằng hữu, hồng nhan... dọc theo con đường này đều đã bỏ qua quá nhiều.
Vì tu đạo nên đã chịu lấy sự giày vò của cô quạnh, hơi một tí chính là mấy trăm ngàn năm, thậm chí ở thời đại Đế lạc thì hơi một tí là cả vạn năm, với người thường thì sẽ nhận được gì?
Cũng may là Thạch Hạo đã mất mấy chục vạn năm ở thời đại Đế lạc, nếu không, tiến hành ở ngay đương đại này thì sẽ tàn khốc cỡ nào nữa chứ.
Người thành tiên, từ xưa tới nay đều khó có thể viên mãn ở hồng trần, một lần bế quan thì sẽ là thương hải tang điền, vào lúc ấy, người thân vợ con già trẻ, đại thể đều là xa cách như trời với đất, sống chết đều cách xa nhau.
Như Thạch Hạo thì sẽ có thể làm gì?
Hắn đã thành tiên thế nhưng ba mẹ đâu, đạo lữ đâu, con cái đâu, đều được mai táng ở Thạch thôn, từ đây không còn trên trần đời, nếu nghĩ kỹ thì cũng rất là đáng thương!
"Thất tình lục dục, hồng trần bách thái giữa phàm nhân, đều là những thứ không thể thiếu trong nhân sinh, mà ta lại bỏ mất rất nhiều..." Thạch Hạo trầm thấp nói.
Trong nháy mắt hắn thành tiên thì cũng không hề kích động gì, cũng không hề hưng phấn gì mà là thất vọng mất mác, con đường tiến tới này mãi cho tới khi hắn thành tiên thì mới hiểu rõ, mình đã bỏ qua thứ gì, bỏ quên thứ gì, tiếc nuối thứ gì.
"Thành tiên rồi!" Thạch Hạo hơi chút cay đắng.
Năm đó, hắn vì muốn bước lên con đường tu đạo càng ngày càng cao hơn nên mới dứt khoát lên cửu Thiên, rời khỏi rừng dâu lửa của Tội châu và chia lìa với cô gái kia.
Cho tới ngày hôm nay, làm sao mà không tiếc nuối chứ?
Hỏa Linh Nhi đã biến thành dáng vẻ kia, thân thể vẫn đây nhưng thần hồn thì không, tới tột cùng nàng đang ở nơi nào?
Thạch Hạo biết, trong năm tháng sau này có lẽ sẽ càng mất đi nhiều hơn, luôn có thời điểm dù là Chân Tiên cũng vô lực trở mắt nhìn từng người bên cạnh mình từ từ già đi và tọa hóa trong năm tháng.
Dù là thành tiên thì cũng không thể không cảm nhận được, cả thế gian đều im lặng và sự cô độc của một người.
Vù!
Hư không run rẩy, vùng đất tối tăm nhất xuất hiện từng vệt vết nứt và có mkột cây ma liên đen kịt như mực xuất hiện để xây dựng thông đạo, đó là dị động của hắc ám.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn!
Hắn đấm ra một quyền, tiên quang dâng trào đi kèm là điềm lành vô tận đánh nổ tung nơi ấy.
Hắn hận thấu xương hắc ám ăn mòn, nếu không phải thời đại mạt pháp giáng lâm và khiến sinh linh của thế giới hắc ám kiêng kỵ và không muốn dễ dàng giáng lâm qua giới này, nói không chừng việc thành tiên của hắn sẽ càng khó khăn hơn, năm xưa đại trưởng lão chết đi là vì thế, thân hãm hắc ám.
Thạch Hạo thành tiên trong hồng trần, lần này dù cho là vật chất hắc ám cùng với không rõ cũng khong thể ngăn cản được bước tiến của hắn.
"Boa nhiêu năm rồi, một vị tiên hồng trần, trong niên đại không thể thành tiên lại chứng đạo tiên vị, thực lực của hắn sẽ mạnh tới mức nào? Tất nhiên sẽ hơn xa những Chân Tiên khác!"
Bên trong cấm khu chợt có một sinh linh than nhẹ.
Bên trong Thiên đình là một mảnh sôi trào, đã thành tiên, Thạch Hạo đã trở thành Chân Tiên, ngạo thị các cường giả đương đại, hắn đã quật khởi hoàn toàn, từ đây không còn lo ngại sự ăn mòn của năm tháng, có thể trường sinh trong thiên địa này.
Về phía Thiên đình thì việc này có ý nghĩa vô cùng to lớn, nếu như Thạch Hạo trường sinh trường tồn cùng thế gian, vậy thì có nghĩa rằng truyền thừa Thiên đình này có thể bất hủ vạn cổ!
Ba đại Quỷ tiên, hai vị Chân Tiên anh linh cùng với người Tiên kim bảy màu đều nhanh chóng vọt tới nơi sâu trong vũ trụ để chứng kiến kỳ tích của Thạch Hạo.
Đám Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh, Hoàng điệp cũng rục rịch lao tới đây.
Nhưng, rất nhanh mọi người đều dừng lại và nhìn thấy được dị tượng.
Nơi đó là tiên quang hừng hực, khí lành ngàn tỉ vệt hoàn toàn bao phủ nơi này, thực sự quá mãnh liệt mà.
"Đó là gì?"
Rất nhiều người đã bị kinh động, dù cho là ba đại Quỷ tiên, người Tiên kim bảy màu cũng ro rút con ngươi rất muốn xông tới, loại ánh sáng kia vô cùng xán rực và cũng rất an lành, tựa như bảo vật xuất thế vậy.
Nơi sâu trong vũ trụ là Thạch Hạo đang ngồi xếp bằng, lẩm bẩm: "Thì ra là như thế!"
Sau khi thành tiên thì trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ, lúc khống chế Nguyên thủy chân giải thì đã khơi dậy chiếc hộp trắng như tuyết của cung điện Chí Tôn, cũng chính là sơn bảo mà hắn đã tìm thấy ở gần Thạch thôn năm xưa.
Sau đó, chiếc hộp này lại dung hợp với đỉnh trắng của Thạch thôn và tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Quá đột ngột mà!
Đỉnh nhỏ màu trắng là Ngũ Sắc tước đưa cho Thạch Hạo, từng dùng để phong ấn con trai của hắn, hiện giờ tiểu Thạch đã được niêm phong trong Thần Nguyên dịch ở Thạch thôn đã biến mất kia.
Thành ra chiếc đỉnh này được Thạch Hạo cất ở bên người, hôm nay sau khi hắn thành tiên thì lại xảy ra kịch biến như vầy!
"Lúc ta vận dụng Nguyên thủy chân giải thì đồng thời khơi dậy sơn bảo cùng đỉnh nhỏ màu trắng này, hai thứ này sau khi chạm vào nhau thì đã dung hợp, lẽ nào..." Trong lòng Thạch Hạo hơi chút hồi hộp.
Hắn rất giật mình và cũng rất chờ mong!
Thời gian trôi qua.
Cuối cùng, hộp báu dung hợp hoàn toàn với đỉnh nhỏ, dưới đáy cùng với trên nắp đỉnh của hai thứ đã không còn vết lõm nữa, trở nên trơn nhẵn và bổ khuyết cho nhau.
Chiếc đỉnh này hoàn toàn ăn khớp với xương cốt của Nguyên thủy chân giải, trắng bóng như ngọc.
Sơn bảo đã biến mất.
Bên trên chiếc đỉnh nhỏ kia đâu đâu cũng có đồ văn, đâu đâu cũng có ký hiệu ghi lại một phần cổ pháp, vẫn nguyên thủy, vẫn mộc mạc như trước.
"Phần Siêu Thoát!"
Hai mắt của Thạch Hạo tăng vọt thầng quang lộ vẻ khiếp sợ, hắn tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy, nhưng lúc bất chợt lại hiện ngay dưới chân.
Có một khoảng thời gian Thạch Hạo đã nghĩ mọi cách để tìm kiếm cho bằng được bản bí pháp này, kết quả không cách nào tìm được.
Ai ngờ rằng, nó từ lâu đã nằm trên người hắn!
Nguyên thủy chân giải tổng cộng được hia làm ba phần, bản thượng chính là Thần dẫn, bản trung là Siêu thoát, bản hạ thì không đoán được.
Thạch Hạo cẩn thận nhìn chiếc đỉnh nhỏ này, ghi nhớ toàn bộ ký hiệu cổ xưa này rồi sau đó nhắm mắt bắt đầu phỏng đoán.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu thì hắn mới mở mắt ra, phần Siêu thoát này quả nhiên rất phi phàm, vẫn như là trước là sử dụng phù văn nguyên thủy thuần khiết nhất, đơn giản nhất trong thiên địa để xây dựng nên áo nghĩa đại đạo.
Thứ được gọi là Siêu thoát, chính là vượt qua bể khổ trong hồng trần và cuối cùng có thể trường tồn bất hủ, vĩnh tồn trên đời này.
Không có pháp môn cụ thể nào, chỉ có đạo cổ điển, dùng các loại phù văn thuần khiết nhất trên thế gian để phác họa ra các loại huyền bí trong thiên địa này, giải thích cho bản chất đại đạo.
"Ta đã thành tiên rồi cho nên nó cũng không có quá nhiều ý nghĩa với ta, thế nhưng, xác minh lẫn nhau cũng sẽ mang lại rất nhiều sự dẫn dắt cho ta."
Phần Siêu thoát này rất thần bí và cũng rất mannhj mẽ, đó là một môn đại pháp vô thượng chân chính.
Ba đại Quỷ tiên, người Kim tiên bảy màu đều nhìn chằm chằm nơi xa, nhìn chằm chằm chiếc đỉnh trắng trước người Thạch Hạo, ánh mắt ai nấy đều nóng rực nhưng cuối cùng chỉ biết nuốt nước miếng nhịn xuống cơn thèm khát này.
Đó là đồ vật của Hoang, hiện giờ bọn họ còn không dám đi đoạt!
Một năm rồi lại một năm, năm tháng luân phiên nghiền ép, loáng cái lại thêm ngàn năm nữa.
Thạch Hạo không chỉ kiên cố đạo hạnh của bản thân mà còn không ngừng tìm hiểu đại pháp.
Ầm ầm ầm!
Thiên địa đóng mở, hỗn độn ngập tràn, nơi này có một bóng người đang ngồi xếp bằng đi kèm là ánh sáng vô lượng, hắn từ từ mở mắt.
"Đã giải quyết xong nỗi lòng, ta lưu lại con đường của chính mình, truyền thừa của mình, dù cho có xảy ra bất trắc thì cũng không lo sợ gì nữa, tóm lại cũng sẽ có người tới sau."
Thạch Hạo lẩm bẩm nói ra mấy câu như thế.
Một lát sau, ánh chớp đầy trời trút xuống và dĩ nhiên nó còn khủng khiếp hơn cả độ kiếp thành tiên.
Lời nói của Thạch Hạo vang vọng khắp vùng thế giới này, chấn động cả cửu Thiên thập Địa, vang vọng khắp bát hoang, quả nhiên nó còn khủng khiếp hơn cả khi hắn thành tiên ữa.
"Bí cảnh nhân thể - Luân hải!"
Khi tiếng rống to cất lên thì thiên địa bốn phương run rẩy, mọi người nhìn thấy được, nơi sâu trong vũ trụ đang có một vùng biển mênh mông phập phồng, đó chính là biển sinh mệnh đi kèm với tử khí.
"Bí cảnh nhân thể - Đạo cung!"
Sau lời nói này thì âm thanh kinh văn chấn thế, trong phút chốc đè ép hết thảy tu sĩ đang tìm hiểu kinh văn, tựa như đang có một loại đại đạo nào đó quẩn quanh khắp nhân gian.
Ngày hôm đó, toàn bộ sinh linh đang bế quan đều bị đánh thức, đều có sự đột phá.
Chuyện này thật sự quá khủng khiếp, làm sao có thể như vậy chứ?
"Bí cảnh nhân thể - Tứ cực!"
Sau lời này vừa ra thì tứ cực trong thiên địa rung lên bần bật, tựa như có ngàn tủ tấn sức mạnh ép thẳng xuống tạo ra hỗn độn, thông thiên động địa.
Dù là bên trong cấm khu cũng có sinh linh cổ xưa khiếp sợ, nói: "Là đang sáng tạo pháp, đã hoàn toàn đi ra con đường của chính mình, hiện giờ lời nói của hắn tức là pháp chỉ, can thiệp tới quỹ tích vận hành của đại đạo, ảnh hưởng tới những người đang tham ngộ kinh văn cũng như tiến trình tu đạo!"
Một ít sinh linh trong cấm khu đều kinh sợ, chuyện này khó mà tin được!
Có người đang sáng tạo pháp, hoàn toàn khác với trước kia, ở ngay trong thiên địa này bước ra một con đường khác biệt, lúc pháp này vừa mới thành thì đã hiệu lệnh càn khôn rồi!
Bấ luận một loại hệ thống nào vừa mới thành hình thì đều sẽ sinh ra cảnh tượng kỳ dị như vầy, để cho thiên địa phải kính nể!
"Hóa long!"
Hai chữ này vừa ra lập tức trong thiên địa vang lên tiếng rồng ngâm, bát hoang run lên bần bật, tất cả mọi người run rẩy không ngớt, nơi lưng có một con rồng lớn bay lên không.
"Tiên đài!" Cùng hai chữ cuối hạ xuống thì thiên địa nổ vang, đại đạo ầm ầm, không chỉ có trong vũ trụ chiếu rọi tinh không đen tối.
Chính như ở tất cả các nơi đều như thế, bởi vì nơi đầu lâu của sinh linh vạn tộc đều đang phát sáng tựa như bị người đốt cháy một loại đạo hỏa nào đó, gieo xuống một loại hạt giống.
"Quá mạnh mẽ, loại pháp này rất đáng sợ, còn chưa truyền thừa xuống mà đã khiến các tộc cộng hưởng, tương tự như gieo xuống một hạt đạo chủng trong lòng mỗi người vậy!"
"Bởi vì, loại pháp này vừa mới hiện ra thì mới có loại dị tưởng khủng khiếp như thế này!'
Ngay cả cấm khu cũng không cách nào yên tĩnh được, dù cho những cường giả cổ xưa đang ngủ say cũng phải bừng tỉnh, không thể không thức dậy được, trở về tới đời này.
Thạch Hạo đã đạt được phần Siêu thoát, đã tìm hiểu và hoàn thiện pháp của chính mình, không còn là Lấy thân làm chủng nữa mà người đời sau đều có thể tu hành, hắn đã thông suốt con đường này.
Một con đường trước nay chưa từng có, bắt đầu từ Luân hải!
Loại pháp này sau khi được hoàn thành thì ảnh hưởng vô cùng to lớn, vì vậy thiên kiếp mà nó hạ xuống còn kinh khủng hơn cả kiếp thành tiên.
Năm đó, lúc hắn sáng lập ra pháp này thì cũng đã đưa tới lôi kiếp diệt độ, đánh cho hắn thiếu chút nữa đã hình thần đều diệt chứ đừng nói là lần này.
Nhưng, Thạch Hạo của hiện tại sớm đã khác trước, đã thành tiên rồi, đã mạnh mẽ hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Trong vòng mấy chục năm sau đó, Thạch Hạo đều vượt qua trong biển chớp, có khá nhiều lần cả người hắn đều bị đánh cho cháy khét thậm chí chí thể từng rạn nứt qua, máu tưới cả thiên địa.
Nhưng, hết lần này tới lần khác hắn không ngừng cố gắng vượt qua.
Thời điểm hắn bị thương càng ngày càng ít, cơ thể kia từ từ phát sáng và trở nên cứng cỏi cực kỳ.
Đương nhiên, về sau thiên kiếp cũng đang biến đổi, đang trở nên mạnh mẽ hơn và lần nữa khiến hắn bị thương nặng, thế nhưng, hắn vẫn tiếp tục chữa trị thương thế.
Muôn vàn thử thách, ròng rã trăm năm cứ thế qua đi, Thạch Hạo vẫn không ngừng vượt qua trong thiên kiếp.
Đây là chuyện đáng sợ tới mức nào, xưa nay chưa từng nghe tới, thiên kiếp làm sao sẽ kéo dài cả trăm năm chứ.
Chỉ là, sức ảnh hưởng của lần này quá lớn, quấy phá sự cân bằng của thế gian, một con đường khác biệt, một hệ thống hoàn toàn khác với trước đây cứ thế xuất hiện, chấn động cả đại giới.
Quá nghịch thiên mà!
Lôi hỏa trăm năm, giày vò trăm năm, bồi hỗi giữa sống và chết, cuối cùng sống sót và độ kiếp thành công, đạo hạnh của Thạch Hạo đang tăng mạnh, đây giống như là một lần lột xác và thăng hoa vậy, nện vững căn cơ hồng trần tiên và cũng mở rộng để hướng lên trên.
Trăm năm này đã bù đắp được mấy vạn năm khổ tu thông thường, bởi vì, thời gian qua đều qua lại trong việc độ thiên kiếp.
"Người khái sáng ra con đường này, ra hệ thống này nếu như thành công vượt qua thì sẽ đạt được chỗ tốt không tài nào tưởng tượng ra được." Ngay cả người trong cấm khu cũng phải thán phục đầy đố kỵ.
Còn nhớ lúc thời đại Đế lạc có người từng khai sáng ra cổ pháp, và có lời đồn rằng, thành tựu cuối cùng thiếu chút nữa đã phá tan được cảnh giới Tiên vương, quan sát ở bên trên!
"Ta nên đi rồi." Thạch Hạo mở mắt tựa như hai thanh tiên kiếm xé rách hư không, hắn tiêu diệt hết thảy lôi điện thiên kiếp, bảo thể tự thân bất hủ cứng rắn không thể hủy, hắn quyết định đi dị vực!
← Ch. 1923 | Ch. 1925 → |