← Ch.1942 | Ch.1944 → |
Mấy sinh linh lặng yên đi ở phía sau, cho rằng bản thân mình che giấu rất cao minh và muốn đi theo vào trong Tiên vực.
Quả thực bọn họ không hề yếu, là tới từ một ít tiên thổ, năm xưa từng có thần đảo tịnh thổ từ ngoại giới rớt xuống và mang theo vật chất bất tử nồng đậm, những tộc này đã đạt được và ẩn giấu với ngoại giới.
Cũng chỉ như thế thì mới có thể đản sinh ra cao thủ nhân đạo Chí Tôn được.
Thạch Hạo cũng không hề quay đầu lại và lảo đảo tựa như không thể chống đỡ nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ tá ngã ở vài bước cuối cùng trên con đường tiến vào Tiên vực.
Ầm!
Hắn ngã nhào, cảm thấy bản thân quá suy yếu, có chút vô lực.
Mấy sinh linh ở phía sau thấy thế thì trong mắt lóe lên hung quang rồi âm thầm truyền âm, tiếp đó đồng loạt động thủ hòng phân chia các loại tạo hóa trên người Hoang.
Đáng tiếc, khi pháp khí lao tới, khi quy tắc đan dệt thì người đang nằm trên mặt đất kia lại đứng thẳng dậy rồi lạnh lùng nhìn về bọn họ.
"Xì!"
Bọn họ nhìn thấy được một cánh tay nắm lấy hết thảy pháp khí rồi bóp thành bụi phấn, quá dễ dàng, cảnh tượng này khiến thần hồn của bọn họ run rẩy, vô cùng kinh ngạc!
"Với sự tàn nhẫn như vầy, không hiểu được lòng biết ơn mà còn vọng tượng mượn sức mạnh trường sinh của ta?"
Thạch Hạo lạnh lùng nói, đây cũng chỉ là thử thách đơn giản nhất, mấy sinh linh này quá mê muội trên con đường thành tiên, đã lộ ra một số bản tính của mình.
Sắc mặt của những người này đột nhiên biến đổi, cơ bản Hoang đang thăm dò bọn họ, quá đơn giản thế nhưng trong nhất thời bọn họ lại đắc ý vênh váo, ngay cả phán đoán cơ bản nhất cũng đều sai rồi.
"Ta không có ra tay!" Một trong số sinh linh đó lên tiếng.
"Phụt!"
Bàn tay lớn của Thạch Hạo hạ xuống và mấy sinh linh khác đều nổ tung, còn người vừa lên tiếng kia thì kêu gào thảm thiết, hắn rút lấy tinh hoa thiên địa rồi hóa thành Thần Nguyên dịch phong ấn sinh linh này lại.
"Chỉ là động tác của ngươi hơi chậm một chút, tâm có sát ý mãnh liệt, thực ra cũng đều giống với đám người kia." Thạch Hạo lên tiếng.
Nhưng chung quy lại hắn cũng chưa có ra tay, vì lẽ đó Thạch Hạo đã lưu lại tính mạng cho hắn, chỉ là phong ấn ở trên con đường thành tiên mà thôi.
"Không!" Sinh linh này hét lớn, vĩnh viễn bị phong ấn ở đây, có thể nhìn thấy được đường thành tiên thế nhưng lại không thể vào được, chuyện này quá mức đau đớn.
Thạch Hạo xoay người tiến vào trong Tiên vực!
Hắn đã 'thành tiên' thế nhưng vẫn chưa có cảm giác đặc biệt nào cả, không hề hưng phấn và kích động, cảm thấy quá thảnh thơi hơn nữa lúc đi vào cũng không tốn chút sức lực nào.
Những người kia của cửu Thiên thập Địa đều cho rằng hắn đã 'thành tiên'.
Thực ra, ở năm mươi vạn năm trước thì cơ thể hắn đã cùng cấp bậc với Thập hung rồi, năm đó lúc hắn xung kích cảnh giới Tiên vương thì nơi yếu nhất cũng chỉ là nguyên thần mà thôi!
Vì lẽ đó, khi hắn xác định được tiết điểm không gian thì rất dễ dàng tiến vào Tiên vực, cũng chẳng hề có chút khó khăn kỳ lạ gì cả, không thể nói là 'thành tiên' gì gì đó được.
Bởi vì, chỉ với thân thể đầy khủng khiếp của Thạch Hạo thì cũng đã đủ khả năng làm được rồi, năm đó khi lần cuối trùng kích cảnh giới Tiên vương, xét về thân thể thì hắn đã không kém Tiên vương rồi.
Nếu không, Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng sẽ không đi tiêu diệt nguyên thần của hắn.
Nhưng, bản thân Thạch Hạo cũng không hề hay biết, tuy rằng có chút kích động cùng hưng phấn thế nhưng dù sao cũng đã tiến vào Tiên vực nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Nguyên thần chân chính bên trong mười vệt vết tích luân hồi thức tỉnh và mở bừng cặp mắt, bọn họ đều đang ngồi xếp bằng trong vết tích luân hồi và đang chờ đợi để phá quan ra ngoài.
Bởi vì, độ chín mùi đã tới, chỉ cần có một loại khí thế nào đó thì bọn họ có thể vọt lên và tránh khỏi vết luân hồi và dung hợp chân chính với nhau để hóa thành Tiên vương vô địch.
Đây chính là vị trí sức lực để Thạch Hạo đám tiến vào Tiên vực!
Sau khi đi tới đây thì hắn ý thức được tính chất nghiêm trọng của tình thế, Tiên vực bất ổn, nhiều năm qua đã chịu rất nhiều nỗi khổ chiến loạn, thi thoảng sẽ có cao thủ tuyệt thế đại chiến.
Đã chết đi bao nhiêu vị Tiên vương rồi? Khó xác định.
Tiên vực đã có một khu vực bị sinh linh của giới ngoại chiếm cứ rồi!
Thạch Hạo cất bước, từ vũ trụ này sang vũ trụ khác, từ một nơi thống trị của Tiên vương này sang một một nơi thống trị của Tiên vương khác, không ngừng vượt qua để tìm hiểu thế giới của hiện tại.
Tiên vực là từng vũ trụ cổ một dung hợp mà thành, khổng lồ vô biên không cách nào tưởng tượng ra được.
Lần tính sổ lớn cũng chỉ vừa mới mở màn, cường giả vô thượng chân chính quyết đấu thường xuyên xảy ra, có nhiều chỗ của Tiên vực đã bị đánh tới vỡ nát.
Thạch Hạo du lịch tới mấy chục năm và đã kiến thức được rất nhiều vấn đề.
Hắn từng đăng lâm lên tường thành của một vùng vũ trụ nào đó, đứng đó quan sát cuộc đại chiến của giới này với sinh linh của giới ngoại, đôi bên chém giết đẫm máu, chiến trường không ngừng lan xa, đây là một cuộc trải nghiệm vô cùng sâu sắc.
"Sinh linh bên trong Giới hải, còn có cả vật chất hắc ám... đều xuất hiện rồi!"
Tiên vực rất không bình yên, một khi xảy ra xung đột thì chính là trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, những năm gần đây cuộc đại chiến càng thêm khủng khiếp, làm người người sợ hãi.
"Thạch Trung Thiên, ngươi có biết tội của ngươi không hả? Đánh thương hậu nhân của Nguyên Sơ Tiên vương, còn muốn đi à?"
Trong vũ trụ có một đám người giơ cao tinh kỳ đuổi giết một ông lão, đoàn nhân mã này rất tàn ác, theo sát không nghỉ, phải bắt cho bằng được.
"Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ đã hại chết tôn nhi ta, từng ấy năm tới nay ta chỉ có đúng một mục đích, sớm muốn cũng có một ngày chôn sống bọn ngươi."
Trên thân ông lão ngập tràn vết máu, một cánh tay đã đứt lìa không ngừng chạy trốn về sâu trong vũ trụ hòng thoát ly khỏi vùng sao trời này.
"Thạch Trung Thiên, ngươi trốn không thoát đâu, đừng tưởng rằng sinh linh cấm kỵ phía sau ngươi tới từ Giới hải thì cũng ta không dám giết ngươi!" Có người quát lên.
"Ha ha, đi thôi, đây cũng chỉ là một bộ phân thân mà thôi." Bóng người của Thạch Trung Thiên trở nên mờ nhạt mơ hồ.
Những truy binh ở phía sau không ngừng chửi rủa, lấy ra hàng loạt pháp khí tiêu diệt điên cuồng tới khiến cho bóng người mờ ảo phía trước nổ tung hóa thành mưa ánh sáng, biến mất từ đó.
Quả nhiên chỉ là một bộ phân thân, cũng không phải là chân thân.
Con mắt của Thạch Hạo đỏ bừng, nguyên thần của hắn thức tỉnh vàn hìn thấy được tổ phụ của mình bị người truy sát như vậy, tuy rằng chỉ là một bộ hóa thân thế nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Vù!
Giây lát đó, mười vệt vết tích luân hồi rung lên bần bật như muốn tan rã, kích thích của ngoại giới đã giúp hắn đẩy nhanh tiến trình đột phá.
"Ngươi là người phương nào?"
Đội ngũ này khi thấy Thạch Hạo chạy tới thì lớn tiếng chất vấn.
Ầm!
Cả người Thạch Hạo đều là ánh sáng, vết tích luân hồi giống như là Kim Cương trác trên người hắn chấn động và mờ nhạt đi rồi thu lại vào bên trong thân thể hắn.
Bích!
Thạch Hạo đánh ra một bàn tay lớn bao trùm lấy vùng sao trời này, ép toàn bộ mọi người nằm rạp xuống dưới, tiếp đó là phát lực đánh xuyên toàn bộ.
Phụt!
Toàn bộ những người này đều hóa thành sương máu, nổ tung ngay tại chỗ, bị một quyền éo nổ.
Đặc biệt, Thạch Hạo hiện tại rất khác lạ, ánh mắt sâu thẳm cùng với một luồng khí tức cao thâm khó dò, sức mạnh của hắn đang tăng mạnh, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
"Ta đã trở lại!"
Hắn thì thầm, tình cảnh vừa rồi đã kích thích hắn, khi nhìn thấy tổ phụ của mình bị người truy sát như thế thì trong lòng chợt dấy lên ngọn lửa hừng hực vô cùng khó chịu, tâm tình chập trùng kịch liệt và trở thành một thời cơ hiếm có.
Thạch Hạo thoát vây lao ra khỏi vết tích luân hồi, bắt đầu quật khởi thật sự rồi!
Nhưng mà, bên trên đầu của hắn đang có một đám thần quang to lớn lan tỏa, đó chính là phản ứng tự nhiên sau khi nguyên thần của hắn bắt đầu dung hợp.
"Ta cảm thấy sự mạnh mẽ mà trước giờ chưa từng có!"
Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn vô cùng tự tin, nếu như gặp lại những người kia thì còn bị giết nữa ư?
Lúc đó nguyên thần của hắn vô cùng yếu kém thế nhưng lúc này đã vũng chắc mạnh mẽ, mười bộ nguyên thần dung hợp làm một và chui vào trong đầu lâu, tất nhiên sẽ gợi ra dị tượng.
Chính bởi vì như thế nên đầu lâu của hắn mới được hào quang bao phủ, nguyên thần lực quá mạnh nên có thần quang lan tỏa và thẩm thấu ra ngoài.
"Vì sao ta cảm thấy, còn có một loại lột xác nào đó nữa?"
Thạch Hạo phát hiện, lúc hắn vận dụng toàn lực thì thần lực mênh mông trong thể nội phun trào, tiếp đó nguyên thần cũng lan tỏa tinh hoa và ngưng tụ lại cùng với nhau rồi lao ra khỏi xương sọ.
Hắn không có trì hoãn thời gian nữa, trong khoảng thời gian sau đó bắt đầu tìm kiếm Thạch Trung Thiên, muốn đoàn tụ với ông mình.
Năm dài tháng rộng như vậy trôi qua mà vẫn có thể gặp lại người thân thích, nhìn thấy được tổ phụ, chuyện này quả thật rất là vui, cũng là một kỳ tích.
Mấy năm sau hắn tìm tới một khu vực, đó là nơi dừng chân của một sinh linh trở về từ Giới hải và đang chiếm cứ khắp nơi trong tinh không óng ánh, người bình thường không dám xông vào.
Không chỉ có Thập ngũ gia ở khu vực này mà ngay cả A Man cũng có, từng ấy năm tới nay bọn họ thường xuyên ra ngoài đánh giết hậu đại của Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ.
Tất cả những chuyện này cũng bởi vì đang báo thù cho Hoang.
Nếu như có người truy giết bọn họ thì hai người sẽ trốn vào nơi đây và không hề lộ diện nữa, những người kia cũng chẳng dám xông vào.
Bởi vì, A Man chính là đệ tử ký danh của người kia!
"Ông nội, A Man!"
Thạch Hạo không nghĩ tới, sau khi tiến vào Tiên vực thì lại có thể gặp lại hai người.
Tuy rằng đã tiến vào Tiên vực được kha khá năm rồi thế nhưng hắn vẫn luôn để mặc cho thân thể của chính mình hành động, nguyên thần vẫn luôn tọa quan bên trong vết tích luân hồi, hiện giờ hắn đã hoàn toàn thoát vây rồi.
"Ngươi là..." Thạch Trung Thiên thấy Thạch Hạo thì kinh ngạc, trong nhất thời chỉ biết ngây người cảm thấy khó mà tin được.
Sau đó hắn hét lớn một tiếng, âm thanh đầy bi thương mang theo thê lương vô tận cùng với đau đớn khôn xiết, nói: "Vì sao, ngươi lại giống Hạo nhi của ta y như đúc!?"
A Man thanh lệ tuyệt tục kinh ngạc nhìn hắn, cũng thì thào nói: "Làm sao có thể chứ?"
"Ông nội, A Man, là con nè, con đã trở về!" Thạch Hạo cay cay sóng mũi thiếu chút đã rơi lệ, hắn lớn tiếng nói cho hai người biết, mình còn sống, vẫn chưa chết.
"Cái gì, còn sống?" Con mắt của Thạch Trung Thiên mở thật to, tức giận nói: "Người của Ngao gia, Thái Thủy gia, các ngươi muốn lừa ta à?" Hắn mở to thiên nhãn.
Cũng trong lúc đó, trong đôi mắt của A Man cũng tăng vọt thần quang nhìn chăm chú Thạch Hạo, cuối cùng khiếp sợ và thất thanh nói; "Đúng là tiểu Hạo rồi!"
"Thạch Trung Thiên, yêu nữ, để ta xem lần này hai người các ngươi còn trốn đi đâu nữa?"
Khắp nơi đâu đâu cũng có bóng người, đâu đâu cũng có cường giả bao vây kín xung quanh, khóa chặt khu tinh không này.
"Hạo nhi!"
"Tiểu Hạo!"
Đương đại sẽ có mấy người dùng cách xưng hô này với hắn? Con mắt của Thạch Hạo cay cay, mấy chục vạn năm qua đi, thương hải tang điền, cảnh còn người mất, sau khi hắn tiến vào Tiên vực và nguyên thần hồi phục thì lại có thể gặp hai người này!
Thạch Trung Thiên cùng A Man trợn tròn mắt nhìn tới nhìn lui.
"Cháu trai, con.... tốt, tốt, tốt!" Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên liên tục nói ba chữ tốt, kích động tới run người, đứa cháu trai của hắn trở về đã khiến hắn chấn động vô cùng, cực kỳ mừng rỡ.
"Giết rất tốt!" A Man cũng vui sướng lên tiếng.
"Kẻ phương nào đã tiêu diệt khiến hơn vạn tu sĩ chết thảm hả, không cảm thấy thủ đoạn vô cùng độc ác à, vô cùng tàn nhẫn à?" Có người đứng ở trong vùng sao trời phía xa lên tiếng.
Thạch Hạo không nói gì cả rồi kéo Thập ngũ gia cùng A Man lại gần mình, quản hắn là nhân vật lớn tới cỡ nào nếu như đã nhằm vào thì cứ tiêu diệt sạch.
"Đạo hữu, ta thấy ngươi tu vi cũng rất thâm hậu, đạo hạnh không lường được, vì sao lại đi tổn thương tới đời sau của Ngao Thịnh, Thái Thủy Tiên vương chứ? Đối đầu với đại địch thì cần phải vui vẻ mới đúng, có loại pháp lực như vầy thì ngươi nên đi đánh giết sinh linh hắc ám, hoặc là đi quyết đấu với những kẻ địch không ngừng xuất hiện từ bên trong Giới hải kia." Người kia nói.
"Nếu như đều là người của Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên sơ thì ta sẽ đi ngược lại, chắc chắn sẽ không vui vẻ với bọn hắn đâu!" Lời nói của Thạch Hạo rất lạnh lẽo.
"Đạo huynh, ngươi quá cực đoan đó, ân oán như thế nào mà không thể giải được vậy, ngươi lại dễ dàng tự cô lập chính mình, lần tính sổ lớn đã tới, người đắc đạo cần phải giúp đỡ nhiều."
"Cho ta lựa chọn à? Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ đều nên chết hết!" Thạch Hạo lên tiếng tiếp đó là từ từ bổ sung, nói: "Nếu như đã là địch với bọn họ thì bị cô lập thì đã sao, tới đi nào, ta nguyện dấn thân vào trong náo loạn lớn, ta chính là người tính sổ to lớn nhất đây!"
==============
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay, : 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1942 | Ch. 1944 → |