← Ch.1945 | Ch.1947 → |
"Là hắn!"
Bên trong một cấm khu nào đó chợt có sinh linh than thở, năm xưa hắn đã dùng toàn lực để suy diễn và phải trả cái giá cực kỳ to lớn thì mới có thể thấy được kột chút tương lai đầy mơ hồ, có một sinh linh xuyên qua tử cảnh để trở về.
Hắn thấy rất mơ hồ, không quá chân thực, chỉ biết sinh linh kia sẽ tạo nên sóng biển ngập trời!
Nhưng nào ngờ tới được, thiên cơ ngày hôm nay đã cảm ứng và một góc tương lai mà năm đó hắn nhìn thấy dần rõ ràng, hình dáng của sinh linh kia hiện ra, lại là Hoang.
Là hắn, khởi tử hoàn sinh.
Hắn còn tưởng rằng người xuyên qua tử cảnh hẳn là một vị Tiên vương cái thế, là một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất từ trước tới nay sẽ phục sinh trở về, không ngờ rằng lại là người của đời sau.
Hiện giờ, Hoang đang đứng trên vòm trời, toàn thân đều dâng lên ánh sáng đại đạo chăm sóc cho thế giới này, giao cảm với thiên địa không đầy đủ này.
Vũ trụ lớn nơi cửu Thiên thập Địa hiện tại đã chẳng còn ra hình thù gì nữa, thiên địa tối tăm, những đại lục đã từng kia đều đã hủy sạch cả rồi, sinh linh mạnh mẽ đều chuyển dời cư trú ở trên các ngôi sao.
Thạch Hạo trở về rồi yên lặng quan sát, lần trước khi nguyên thần của hắn bị nhốt ở bên trong vết tích luân hồi thì từng bỏ qua rất nhiều nơi, nếu không sẽ không vội vã tiến vào trong Tiên vực làm gì.
Thế giới này đã để lại cho hắn quá nhiều ký ức, có hài lòng, có thương cảm, có kích động, có đau xót, bi hoan ly hợp quá nhiều.
"Tám vực hạ giới đâu, ở nơi nào?" Ánh mắt của Thạch Hạo hừng hực.
Sinh năm trong mấy cấm khu lớn năm xưa đều sớm đã rời đi khỏi những đại lục đang lơ lửng kia và tiến vào một ít ngôi sao thần bí, tự mình ngăn cách cắt đứt liên hệ với ngoại giới.
Toàn bộ cấm khu đều phủ đầy bụi bặm, không nghiễm nhân quả, bọn họ muốn sống qua thời kỳ náo động lớn này.
Trong vòng năm mươi vạn năm qua, dù cho cửu Thiên thập Địa vỡ tan thì bọn họ vẫn còn và đã tránh thoát được, đương nhiên cũng chỉ là trước đây mà thôi, còn phía sau thì không thể nào đoán ra được.
Cùng lúc này, chúa tể bên trong các cấm khu đều thức tỉnh.
Bọn họ hít vào ngụm khí lạnh, đây là người phương nào? Một sinh linh mạnh mẽ không gì sánh được lại đang chăm sóc một giới này.
Cũng không phải ai cũng đều giống như vị chủ cấm khu kia, đều suy diễn thành công cả, mà vừa nãy hắn lại cảm ứng được thiên cơ và bù đắp cho hình ảnh của ngày xưa nên mới hiểu rõ là ai đã trờ về.
Mãi cho tới tận khi Thạch Hạo lạnh lùng quay đầu lại và nhìn chằm chằm về một viên thiên thể thì vị chủ cấm khu của nơi này mới sởn cả tóc gáy, đã nhìn thấy được hình dáng của hắn.
Là do Thạch Hạo cố ý cho hắn nhìn thấy, bởi vì chiến huyết trong cơ thể hắn đang sục sôi, nhịn không được muốn xuất thủ, muốn đại khai sát giới, không ngại để cho đối phương biết mình là ai.
"Là ngươi!"
Vị cường giả bên trong cấm khu kia cảnh toát cả người, hắn biết chuyện lớn không ổn rồi, chuyện này thật sự là một nhân quả thiên đại mà, Hoang của năm đó không có chết!
Một tiếng chuông văng vẳng ngân vang, hắn đang kêu gọi minh hữu của mình nếu không chỉ dựa vào mỗi mình hắn thì hắn cảm thấy quá nguy hiểm, khí tức của Hoang quá khủng khiếp.
Hắn đã đạt được pháp khí thành đạo của Vô Chung Tiên vương.
Trên thực tế, không cần hắn kêu gọi thì mấy sinh linh mạnh mẽ nhất trong vũ trụ tàn tạ này đã sớm thức tỉnh, làm sao không biết có nhân vật khủng khiếp đã giáng lâm chứ.
Thạch Hạo xoay người lần nữa và hướng về một bên khác, sát cơ của hắn càng tăng, bởi vì người đó cũng khiến hắn vô cùng căm hận, không đội trời chung.
Hướng đó tất nhiên là Vẫn Tiên lĩnh.
Vị trí của bọn họ ở cửu Thiên thập Địa ngày xưa sớm đã nát tan, hiện giờ đã ẩn thân ở bên trên một ngôi sao lớn.
Tộc trưởng của Vẫn Tiên lĩnh lạnh toát cả người, hắn cảm thấy tựa như rơi vào trong vực sâu, cảm thấy da đầu tê dại, hồi hộp run rẩy trào dâng.
Hắn có nhân quả rất lớn với Thạch Hạo!
Ầm!
Một lát sau, Thạch Hạo giáng lâm đầy bất ngờ, cũng chưa hề xuất hiện ở Vẫn Tiên lĩnh và là bên trên một ngôi sao lớn khác, nơi này đang có tiếng chuông lớn ngân vang.
Tộc trưởng của Vẫn Tiên linh cảm thấy lạnh lẽo, hắn ý thức được, người kia cũng không phải có ý định buông tha cho hắn mà là để lại sau cùng, từ từ tính sổ!
Nói như vậy, kết cục của hắn sẽ càng thê thảm hơn.
"Đạo hữu, từ biệt nhiều năm, không ngờ thế sự lại khó liệu như thế, năm đó đã đắc tội quá nhiều, ta nguyện ý bồi thường!"
Bên trên hành tinh lớn kia có người lên tiếng, chuông lớn ngân vang, ánh sáng hỗn độn dâng trào bảo vệ thiên thể đó.
"Ngươi bồi thường như thế nào, ngươi bồi thường nổi ư?!"
Thạch Hạo lớn tiếng nói, vẻ mặt lạnh lùng tới cùng cực, năm xưa Diệp Khuynh Tiên đã bị người này đánh thành mưa ánh sáng và biến mất khởi thế gian.
Tuy rằng nàng nói mình không thuộc về thời đại này, không liên quan tới sinh tử, chân thân đang ở tương lai thế nhưng trong mắt Thạch Hạo, một khắc đó nàng đã bị đánh chết.
Ầm!
Thạch Hạo không hề chần chờ gì cả, toàn thân chảy xuôi hào quang Tiên vương, soi sáng bát hủ, cắt lìa vĩnh hằng, cả thế gian mênh mông này, mình ta độc tôn!
Hắn bước tới gần hành tinh đó còn tiếng chuông thì vẫn ngân vang đánh nát vùng tinh vực này, thế nhưng không có chút tác dụng nào, không thể đả thương được hắn.
Chùm sáng trên đỉnh đầu Thạch Hạo lan tỏa, người tí hon ngồi xếp bằng bên trên đỉnh đầu cách thiên linh cái đúng ba thước không ngừng hô hấp mưa ánh sáng và tràn ngập toàn thân Thạch Hạo, hắn không nhiễm quy tắc, không dính trật tự.
Chí cường giả trên hành tinh này, cơ bản không thể đánh lại hắn được!
Ầm!
Thạch Hạo bước xuống một bước và đặt chân lên hành tinh này, địa vực được bố trí trận pháp tuyệt thế cứ thế bị giải thế, sụp đổ và lộ ra cấm khu chân chính.
"Đạo hữu, làm thế nào thì mới có thể bỏ qua đây?"
Trong lòng người này run rẩy vì sự mạnh mẽ thái quá của Hoang, đây tựa như là một vị bá chủ vô thượng đang quan sát cổ kim tương lai, thế gian này có được mấy người?
Hắn chắc chắn không phải là đối thủ.
"Ngươi đi ứng kiếp đi!" Thạch Hạo chỉ nói vài chữ như thế, tâm ý giết người chắc chắn không odỏi.
Cùng lúc đó, hắn nắm quyền ấn bùm giết tới.
Chủ của nơi này chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn, hắn biết, nói gì cũng đều vô dụng, chỉ có một trận chiến, hắn phải liều mạng.
Giây lát đó, tiên quang sáng rực không gì sánh được, cứ thế nhấn chìm cả vùng biển sao này!
Nhưng không thể thay đổi được gì cả, quyền ấn của Thạch Hạo xuyên thủng tất cả quy tắc, cứ thế nện thẳng tới, boong, chuông lớn của Vô Chung Tiên vương bị đánh văng ra xa.
Thạch Hạo không có ý định hủy đi chiếc chuông này, còn phải để lại cho chó con.
Chuông lớn bay vút chấn cho nát cả một vùng sao trời.
Nhưng, ánh mắt của Thạch Hạo lưu chuyển, vùng tinh không kia ổn định lại rồi tiếp đó toàn bộ thiên thể đã nổ nát kia phục hồi lại như cũ, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Phụt!
Chủ nhân của nơi này phun đầy máu tươi, hắn bị quyền ấn quẹt trúng thì cảm giác như có vài vị Tiên vương đánh thẳng lên trên người mình, thiếu chút nữa thì đã nổ tung rồi.
Ầm!
Rốt cuộc thì chủ nhân của Vẫn Tiên lĩnh đã tới, chung quy lại hắn không xuất thủ không được, hắn cũng muốn xoay người rời đi thế nhưng phát hiện Thạch Hạo sớm đã khóa chặt lấy hắn, chỉ cần hơi động thì sẽ toàn lực đánh giết.
Hiện giờ lựa chọn tốt nhất chính là liên thủ với người khác, như thế mới có hi vọng sóng sót.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp sức mạnh của Hoang, Thạch Hạo vạn pháp bất xâm, bọn họ không cách nào đánh xuyên được màn ánh sáng kia.
Hoang cứ thế xuyên qua hàng loạt phù văn đại đạo mà hai cường giả kia sử dụng, từng bước áp sát tới.
Ầm!
Khi Thạch Hạo lần nữa vung quyền thì bọn họ đón đỡ, kết quả bị chấn cho thối lui, khóe miệng chảy máu, cơ bản không phải là đối thủ.
Việc này khiến cho những cường giả trong những cấm khu khác đều hít vào hơi lạnh, đây là thủ đoạn cỡ nào chứ, pháp lực cái thế, thật sự có thể ngang dọc chư thiên rồi.
Đây là một vị bá chủ vô địch!
"Kết thúc thôi!"
Thạch Hạo hét lớn, nơi bàn tay có ánh kiếm hừng hực, kiếm hỗn độn xẹt qua chém thẳng về trước.
Phụt!
Cường giả cấm khu từng đạt được chuông lớn của Vô Chung Tiên vương bị Thạch Hạo chém nghiêng vai, máu tươi đầm đìa, hắn phát hiện vết thương rất khó để khép lại vì bị một vết đạo ngân ngăn cản.
"Ngươi..." Hắn lùi lại về sau.
Sau đó, mi tâm của hắn rạn nứt và nơi đó có kiếm khí dâng trào mang theo sức mạnh giết chóc vô tận, dù cho là cường giả tuyệt thế trong cấm khu thì cũng không thể ngăn cản được.
Đây chính là kiếm ý của Tiên vương, là ánh kiếm sau khi Thạch Hạo đã dựng dục ra sáu bí cảnh lớn, lúc này không hề bảo lưu gì cả, không gì không xuyên thủng, cứ thế hủy đi người này.
"Ta không cam lòng!" Hắn rống lớn.
Bất kể là tồn tại cấp bậc Thập hung hay là Tiên vương thì đều rất khó giết chết, người này có huyết thống kỳ dị nên một khi bùng phát sẽ vô cùng khủng khiếp.
Ví dụ như Thiên Giác nghĩ, hắn chính là người có sức lực mạnh mẽ nhất, sau khi cuồng hóa thì trong thiên địa này không có ai có thể so sánh sức lực với hắn, khiến cho toàn bộ địch thủ phải kiêng kỵ, vả lại lực sinh mệnh vô cùng dồi dào.
Về phần Tiên vương thì càng không cần phải nói, muốn giết chết hoàn toàn thì khó khăn vô cùng, cần phải có rất nhiều thủ đoạn và cẩn thận chuẩn bị.
Nhưng, hiện tại xuất hiện tình cảnh như vầy đã phá tan mọi lẽ thường, sáu bí cảnh lớn của Thạch Hạo đồng thời phát sáng và cứ thế chém chết tươi.
"Ta, sẽ không chết!" Hắn rống lớn, dù cho nguyên thần bị xuyên thủng thì vẫn đang chinh chiến, muốn xé ra hư không chạy trốn.
"Phụt!"
Làm sao Thạch Hạo cho hắn cơ hội này chứ, một quyền nện xuống khiến thân thể không đầy đủ và thần hồn của hắn nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một màn mưa ánh sáng.
Tiếp đó, mưa ánh sáng này hóa thành tro và bị bàn tay của Thạch Hạo nắm lấy rồi tiêu diệt sạch sành sanh.
Trong lúc này, chủ nhân của Vẫn Tiên lĩnh muốn ra tay mấy lần thế nhưng đều vô dụng, đã bị một cánh tay khác của Thạch Hạo chặn đứng và kéo sang một bên, cơ bản không thể lao tới được.
"Đạo hữu, không biết điều kiện phải như thế nào thì mới có thể bỏ qua đây?" Chủ nhân của Vẫn Tiên linh nói.
"Chết!"
Thạch Hạo chỉ nói một chữ như vậy, đơn giản như thế, dù ra sao thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho người này, đoạt thân thể của tiểu Tháp, giết qua thân thể hắn, đây là cừu hận không cách nào hóa giải được.
Lưu lại người này tương lai chắc chắn sẽ bị cắn trả.
Ầm!
Chủ nhân của Vẫn Tiên lĩnh lấy ra một tòa tháp nát trắng bóng như tuyết đang phát ra hào quang rực rỡ, là tòa cốt tháp hai tầng tiêu diệt về phía Thạch Hạo.
Nhưng mà, trận chiến này chẳng có chút bất ngờ gì cả, chủ của Vẫn Tiên lĩnh đã bị trấn áp, cuối cùng Thạch Hạo một tay ép hắn xuống tới mức không cách nào động đậy nổi và cũng khiến hắn hóa ra bản thể.
Đây là một con Hống với bộ lông vàng óng toàn thân, dữ tợn và hung tợn, thể hình to lớn, tinh lực trùng thiên.
Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, hắn không có hạ sát thủ ngay tức khắc mà khống chế lấy nguyên thần và tiến hành áp chế tinh thần, hắn muốn luyện hóa đại nhân vật này.
Ầm!
Con Hống lông vàng này run rẩy và phát ra tiếng gầm gừ, giãy giụa rất kịch liệt.
Nhưng tất cả đều phí công mà thôi, sau đó Thạch Hạo vươn mình ngồi lên bên trên, cứ thể bắt nó bước đi trong tinh không.
Hắn còn đang chăm sóc một giới này và cũng đang tìm kiếm tám vực hạ giới, nơi đó đã bị đánh tới mức tan nát rồi ư?
Vù!
Thạch Hạo luyện hóa cốt tháp hai tầng kia và đặt vào trong Tiên kim tháp để dung hợp với tòa cốt tháp kột tầng kia, giữ lai để sau này đưa cho tiểu Tháp.
Sau đó Thạch Hạo đã phát hiện ra tám vực hạ giới nhưng hắn thầm than một tiếng, hoàn toàn giống như cửu Thiên thập Địa, không trọn vẹn gì cả, rấtn hiều nơi đã hóa thành vùng đất khô cằn, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo dọa người.
Trẻn thực tế, khu vực này là cùng một thể với cửu Thiên thập Địa, hiện giờ đã bị đánh nát.
Đã từng lưu lại thú gì, hiện giờ còn lại thứ gì? Hai mắt của Thạch Hạo đỏ ngầu rất muốn hét lớn.
Thạch quốc tả tơi, Hỏa quốc bị san thành bình địa, đại hoang bứt thành bốn miếng...
Còn có sinh linh tồn tại thế nhưng nhân khẩu đã giảm mạnh, còn lại chưa tới một thành.
Hắn rất muốn hét lớn thế nhưng lại không thể, tu vi cỡ hắn nếu như sơ sẩy một cái thôi thì sẽ khiến cho tàn giới này nổ nát ngay.
"Chờ ta trở lại, trước tiên đi tính sổ mấy người kia để tế lễ cho các ngươi vậy!" Thạch Hạo lên tiếng, hắn đang tìm kiếm và nhìn về phía những phần mộ của ngày xưa.
Nếu không phải năm xưa hắn đã phong ấn Thạch thôn lại và dịch chuyển đưa vào trong quan tài đồng được chín con rồng kéo, thì chắc chắn chẳng còn sót lại thứ gì cả.
"Hư Thần giới?!"
Hư Thần giới sớm đã bị phá nát, còn cũng chỉ là một phần không đầy đủ mà thôi, Thạch Hạo chấn kinh trong lòng, mi tâm của hắn phát sáng đảo qua khu vực không đầy đủ kia khiến sắc mặt hắc biến đổi, lao tù bên trong Hư Thần giới năm xưa đã bị phá tan rồi!
"Tốt, tới thời điểm cùng nhau kết thúc rồi." Hắn đang lo lắng cho Điểu gia, Tinh Bích đại gia, và đồng thời đang suy tư về ngươi nào đã phá tan những lao tù kia?
Hắn rời đi và muốn tiến vào lại Tiên vực, bởi vì toàn bộ tính sổ, đại chiến đều ở bên trong Tiên vực, dị vực, Giới hải, ở lại hạ giới này cũng không có đầu mối gì cả.
Chăm sóc xong xuôi, vùng thế giới này đã có thêm một luồng sinh khí, đồng thời vết tích đại đạo rực rỡ và có dấu hiệu thức tỉnh.
Giây lát đó Thạch Hạo cảm thấy, lầm như vầy không chỉ không có chỗ xấu với bản thân mà còn giống như đang giao một nhân quả thiên đại vậy.
Ầm!
Ngày hôm đó, Hoang lại tiến vào Hoang vực, hắn cưỡi bên trên một con Hống lông vào, là một tồn tại cấp Tiên vương đã bị hắn trấn áp thành thú cưỡi, cứ thế xông tới.
Hắn muốn đi tính sổ, muốn chấm dứt nhân quả với Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ.
===================
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay, : 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1945 | Ch. 1947 → |