← Ch.1956 | Ch.1958 → |
Tiếng thở dài thăm thẳm, bên trên Ba ngàn châu chợt có một bóng người yên lặng đứng đó quan sát sơn hà bị phá nát này.
Hoang đã trở về, hiện giờ đã trở thành Tiên vương nên rất khó trở về được, bởi vì quá mạnh thì sẽ bị vùng thế giới này bài xích, thế nhưng hắn từng chiếm được vết tích thiên tâm và từng chăm sóc qua giới này nên không có chút vấn đề nào cả.
Một người đứng đó quan sát những đại lục tả tơi bồng bềnh trong vũ trụ, hắn cảm thấy thất vọng, tất cả những thứ đã từng kia đều không còn nữa.
Ngày xưa, trên vùng đại lục này có rất nhiều sinh linh nhưng hiện giờ lại vắng tanh, chủng tộc sống sót cũng đều chạy hết lên những ngôi sao, hoàn toàn cách xa nơi này.
Bao nhiêu cố nhân chôn xương ở đây, những gương mặt đã từng, những giọng nói âm thanh văng vẳng đều nằm trong tiếng thở dài kia.
Ngày xưa khi thiên tài Ba ngàn châu tranh bá và cùng nhau tiến vào trong di tích Tiên cổ, hiện giờ còn lại mấy người? Ngoại trừ những người ở Tiên vực ra thì những người khác đều chết cả rồi!
Nghĩ lại một chút chuyện xưa, cừu địch cũng được, bằng hữu cũng được, thế nhưng còn lại được mấy ai.
Đọa Thần tử, Hắc Ám Thần tử, đại nhân trẻ tuổi của Tiên điện... những sinh linh này từng huy hoàng rực rỡ và cũng có người đã bị chính tay Hoang giết chết.
Tới hiện giờ Thạch Hạo không còn căm thù những người này nữa, không hề có chút hận thù nào nữa, ngược lại rất hi vọng bọn họ còn sống, nhìn Ba ngàn châu rách nát này mà chỉ biết trầm mặc.
Chân Cổ tay cầm thần mâu ngưng tụ từ thần huyết, một dơ đại vô cùng mạnh mẽ; Đằng nhất, thiên tài của Hỏa Kim Đằng tộc, kết ra Bỏa bình ấn đánh giết địch thủ trên thế gian...
Những người này đều đã từ trần cả rồi!
Lam Nhất Trần, Lạc Đạo, những người này từng theo chân Hoang ở trong cuộc Thiên tài Ba ngàn châu tranh bá, và cũng từng đi tới cửu Thiên cũng như tới Biên hoang cùng với Hoang, thế nhưng giờ không còn thấy nữa.
Nói như vậy, năm tháng vô tình, bọn họ không còn nữa.
Biết bao nhiêu cố nhân, bao nhiêu huy hoàng, bao nhiêu phong vân, đều bị chôn xuống cả, thời đại kia sớm đã qua đi!
Trong con ngươi của Thạch Hạo lưu chuyển thời gian, năm tháng biến thiên và hắn nhìn thấy hình ảnh của ngày xưa khiến nỗi lòng hắn phức tạp, có chua xót, có vui sướng và cũng có đau khổ.
Nhân sinh bách vị, năm mươi vạn năm trước đã có biết bao thiên tài tung hoành trên vùng đất này, thế nhưng lúc này đều trở về với cát bụi cả rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về mấy khối đại lục kia, cửu Thiên đã không còn trọn vẹn nữa, những thế gia trường sinh của năm xưa, được mệnh danh là trường tồn cùng thế gian nhưng đều héo úa cả rồi.
Hiện giờ, không còn một ai cả, đều diệt vong cả rồi!
Ngoại trừ tiến vào Tiên vực thì những người lưu lại ở đây đều chết sạch, dấu ấn của một thời đại cứ thế bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Lại nhìn về phía Biên hoang, Đế quan sớm đã không còn tồn tại nữa, đều đã bị san bằng, chỉ còn gạch ngói vỡ nát, tinh hài đầu đất và hóa thành vết tích.
Thạch Hạo rời đi, cứ thế đi tới tám vực hạ giới, nơi đây cũng tả tơi tới mức không thể tả nổi, Thạch quốc không còn, Hỏa quốc cũng bị diệt, nhân khẩu mười không còn một, vô cùng hoang lương.
Hoang vực là nơi dành cho Thạch Hạo nhiều hồi ức nhất, hắn đã được sinh ra ở giới này và lần nữa quay trở lại, núi sông đều thay đổi, năm mươi vạn năm, sông lớn đổi hướng, đá tảng nổ tung, có thể nói là thương hải tang điền.
Một mình hắn chậm rãi bước đi, im lặng tiến bước, bất tri bất giác hắn lại trở về di chỉ của Bổ Thiên các, Quỷ gia, hồ lô tế linh... phảng phất như ngày hôm qua.
Thạch Hạo đứng sững rất lâu trong vùng phế tích này, hắn nghĩ tới từng chuyện một trong Bổ Thiên các, có ấm áp và cũng có tiếc nuối, những cố nhân kia đâu rồi?
"Búa ở tay, thiên hạ có ta!"
Những lời nói đùa của các thiếu nuên của thời đại kia vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn nghĩ tới thiếu niên thiên tài Tiêu Thiên, đã từng bị hắn gõ tới mức 'tài hoa xuất chúng', vô cùng căm tức với hắn.
Hắn nghĩ tới Hạ U Vũ, một cô gái với bộ đồ trắng tuyết rất quyến rũ.
Đáng tiếc, Bổ Thiên các đã trở thành lịch sử, vĩnh viễn khong thể xuất hiện nữa.
Những người này, những việc này đều trở thành vết tích khó phai trong lòng hắn, bọn đều không ở, đều chết già trong năm tháng cả.
Sau đó Thạch Hạo lại tới vùng đất cũ của Yêu tộc, hắn tới thăm mộ của người anh em kết bái Cửu đầu sư tử, còn có bía mộ của Hỏa Nha cùng với chim loan năm màu nữa.
Chỉ là, sơn hà đổi hướng, mộ cổ đã khong còn nữa.
Năm xưa, hắn ngồi trên Cửu đầu sư tử rong rủi khắp dãy núi Bách Đoạn, sau đó hắn đã kết bái với con sư tử đầy mạnh mẽ này.
"Ta có năm tháng vô tận, tuổi thọ dài lâu, nhưng vì sao gần đây lại nhớ về những chuyện xưa trước kia, những người đó đều chết đi rất nhiều vạn năm rồi thế nhưng lại tựa như đang ở trước mặt thế."
Thạch Hạo mang theo cô đơn, trong lòng tiếc nuối đồng thời hắn cũng cảnh giác, những chuyện xưa nha, ngay cả tâm tình của Tiên vương cũng có thể bị nhiễu loạn.
Bởi vì hắn biết, rất nhiều vạn năm trước đã không thể trở lại được nữa, chờ khi hắn tái hiện nữa thì đã là kỷ nguyên nào rồi? Vùng hoang vực này còn có ở hay không?
Cái tên hiện giờ của hắn chính là mượn tên của vực này - Hoang!
Hoang muốn rời đi, không biết niên đại nào mới có thể quay lại.
Lần này, Thạch Hạo cưỡi trên Hống lông vàng, dùng một con vương giả làm thú cưỡi tiến về Ba ngàn châu.
Bọn họ đi tới Vẫn Tiên lĩnh, nó nằm bên trên một ngôi sao lớn và đó chính là nơi dừng chân của bộ tộc Hống lông vàng.
Hống lông vàng thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn, nó tới đây là để cáo biệt bởi vì sau lần này sẽ rời đi xa với Thạch Hạo, không biết năm nào tháng nào mới có thể sống sót trở về.
Một lát sau cả hai rời đi, tiến thẳng về phía Biên hoang, là vùng đất cổ đã từng kia, hiện giờ ánh sáng hỗn độn lan tỏa, vết rách hư không lan tràn, bởi vì nơi này là một vị trí giao nhau với một thế giới khác.
Thạch Hạo cưỡi trên Hống lông vàng và đi tới rừng rậm Thiên thú ở phía ngoài Biên hoang, nơi đây vẫn thần bí như trước vì tiếp giáp với dị vực, địa thế đặc thù vả lại có đại trận phong ấn nên chưa từng thay đổi qua.
Chủ yếu nhất chính là, giữa dị vực và cửu Thiên thập Địa có một tòa đại trận trấn áp, khiến nơi đây quạnh huy và yên tĩnh quanh năm.
Nơi sâu nhất trong rừng rầm Thiên thú có một chiếc áo và có một tấm bia khắc chữ: Luân hồi.
Mà đệ nhị thiên hạ lại ở đây, nó bị xiềng xích buộc chặt và trên đầu còn cắm một thanh chiến mâu gỉ sét trấn áp nó, cũng là vết thương chí mạng.
Thạch Hạo đã tới và lần nữa thấy đệ nhị thiên hạ.
Hình thể của nó khổng lồ, nơi lưng có một cặp cánh, nếu như nhìn không kỹ thì sẽ cho rằng nó là một con Xuyên Sơn giáp to lớn với bộ vảy chi chít, toàn thân trắng như tuyết chứ không giống một con rồng gì cả.
Đây chính là đệ nhị thiên hạ, năm xưa từng tranh đấu với dòng dõi chân long và giết tới mức khó phân thắng bại, cuối cùng đã bại trong nửa chiêu cuối.
Đây cũng là một loại rồng từng tranh giành cái tên chân long, tuy rằng thất bại thế nhưng cũng không thể nào che đậy uy danh của nó, dù sao thì cũng chỉ thua chân long chỉ đúng nửa chiêu trong cuộc đại chiến kinh thiên năm xưa mà thôi.
Sau đó, những năm cuối Tiên cổ thì nó đã tham gia cuộc đại quyết chiến, tranh đấu cùng chư vương dị vực và trọng thương sắp chết rồi rơi vào nơi đây.
"Cọt kẹt!"
Sau khi Thạch Hạo tới đây thì liền vặn gãy sợi xích quấn trên người nó, hiện giờ đạo pháp của hắn vô biên, thực lực hùng hồn khiến người nghe phải kinh hãi.
Hắn có thể xưng là bá chủ trong Tiên vương!
Toàn bộ sợi xiềng xích trói chắt đệ nhị thiên hạ đứt rời, cũng không thể nào tiếp tục trói buộc nó được nữa.
Gào!
Thời khắc này, đột nhiên đệ nhị thiên hạ mở bừng cặp mắt và phát sinh tiếng rống kinh thế, nếu như những người khác ở đây thì sẽ bị tiếng gào này chấn nổ tung, sẽ chết rất thảm.
Thế nhưng Thạch Hạo đứng yên chẳng chút tiếng động gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nó, cảm nhận được sự điên cuồng bên trong đầu lâu của con rồng này, ý chí hỗn loạn và hắn biết vấn đề nằm ở đâu.
Đệ nhị thiên hạ, nguyên thần bị trọng thương quá nghiêm trọng, rất khó có thể khôi phục lại như cũ.
Keeng!
Giây lát đó Thạch Hạo động thủ, nắm pháp ấn kéo thanh chiến mâu gỉ sắt kia ra, dân tới đệ nhị thiên hạ trợn tròn mắt và điên cuồng gào thét.
Thế nhưng nó đã bị giam cầm, Thạch Hạo đã cố định nó lại.
Nó vẫn còn sống, có pháp lực mãnh liệt, có bảo thuật lan tỏa thế nhưng đó cũng chỉ là một loại bản năng và còn kém xa trạng thái đỉnh cao trước kia.
Thạch Hạo quan sát kỹ nó thì phát hiện ra, chủ nguyên thần của nó đã không còn nữa và hiện giờ cũng chỉ còn sót lại vết tích linh hồn của thân thể tàn phế này, có thể sống sót quả thật không dễ dàng gì.
Nó đã trở nên suy yếu và cũng làm cho Thạch Hạo bởt đi không ít phiền phức.
Thạch Hạo trấn áp nó và quăng vào trong một chiếc ao, bên trong có hồn phách của đám Xích vương đang bị áp chế.
Sau đó hắn lại đi thời thần dược thần mạch bên ngoài Biên hoang.
Nơi đây cũng bị đại trận phong ấn thế nhưng hiện giờ hắn đã là bá chủ trong Tiên vương, có mấy ai có thể ngăn trở được bước tiến của hắn?
Hắn chăm sóc qua giới này nên đại đạo sẽ không cắn trả, càn khôn sẽ không bài xích, mà trận pháp cũng không thể làm gì được hắn, thành ra một đường thông suốt.
"Ò!"
Thạch Hạo lại gặp con trâu vàng kia, nó là một sinh linh tiên kim hoang đạo!
Nhưng, con trâu này có gì đó quái lạ, nguyên bản nguyên thần đã chết đi và hơn một kỷ nguyên trước con trâu vàng này đã diễn hóa tái hiện ra linh trí.
Quan trọng nhất chính là, nó chỉ là vật kéo xe, còn có vị chính chủ khác nữa!
Trâu vàng bị hai ngón tay của Thạch Hạo nắm chặt, cứ thế trấn áp.
Sau khi tiến vào sâu dưới lòng đất thì có một hang động, vù vù, phía trước huyệt động này có một bóng hình cao chưa tới một thước, hắn ngồi xếp bằng thì càng trông thấp bé hơn.
Hắn râu tóc vàng óng, chân thân của vị đạo nhân này quá mạnh mẽ, tiên kim hoàng đạo nha, pháp thể kinh khủng, Tiên vương bình thường tuyệt đối không thể đánh lại.
Ầm ầm!
Lần này, Thạch Hạo vung lên cánh tay, ống tay áo bay phần phật thần lực khuấy động.
Đạo nhân màu vàng bị trấn áp, trên thực tế hắn không hề có chút phản kháng nào cả, hại Thạch Hạo không công đẩy thực lực bản thân lên đỉnh cao nhất.
Bởi vì, nguyên thần của vị đạo nhân tóc vàng này không có.
Cuối cùng, Thạch Hạo thu lấy đạo nhân màu vàng cùng với trâu vàng kia lại rồi vứt vào trong chiếc áo, bầu bạn cùng với đệ nhị thiên hạ.
Sau đó, Thạch Hạo cưỡi hống lông vàng tiến về phía Mai Táng địa.
Mai Táng địa giờ vẫn còn chỉ là bị hủy đi một phần mà thôi, đây là kết luận sau khi Thạch Hạo đã đích thân tới nơi sâu nhất.
Mảng lớn Mai Táng địa trước kia quả thật đã bị vỡ nát và tách lìa thế nhưng nơi sâu nhất đã tự thành một giới và vẫn tỏa ra uy nghiêm ầm ầm.
Thạch Hạo cưỡi trên người Hống lông vàng đã gây nên náo động không hề nhỏ, hắn tiến thẳng vào Táng khu và đi vào nơi sâu nhất.
Nơi sâu nhất Táng khu hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của người ngoài, tuy rằng cũng có vô số mộ cổ thế nhưng không có kỳ lạ gì cả, nơi đây an lành còn hơn cả đạo tràng của Tiên vương.
Sự xuất hiện của Thạch Hạo đã phá tang sự yên tĩnh của Táng khu, khiến các lộ cao thủ thức tỉnh và quan tâm.
Thạch Hạo từ xa nhìn về phía khu vực ngập tràn mùi thuốc và chợt nhíu mày giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy được một gốc trường sinh dược rất quen mắt, đó chính là Bạch quy đà tiên.
Khu vực này tỏa ra ánh sáng lung linh, ở phía trước một ngôi mộ lớn có hàng loạt thực vật sinh trưởng, đều là những dược thảo hiếm thấy.
Ngoài ra, phía trước ngôi mộ này còn có một con phượng hoàng đã rụng rất nhiều lông đang bảo vệ mộ lớn, nơi này không có u ám mà trái lại còn thần thánh an lành tới kinh người.
"Nuôi phượng hoàng như là gà vịt gia cầm thông thường?" Thạch Hạo lộ vẻ khác thường.
"Kẻ nào lại dám xông vào Mai Táng địa của ta?" Sinh linh thần bí và mạnh mẽ lên tiếng.
"Là hắn, Hoang!" Nhưng lúc này lại có một âm thanh khác truyền tới.
Thạch Hạo có chút yên lòng, vị Táng vương năm xưa từng giúp đỡ và chốn hắn bên trong Mai Táng thổ vẫn còn, vẫn chưa chết đi, bởi vì âm thanh thứ hai kia chính là của sinh linh này.
"Cái gì, Hoang! Hắn đang ở đâu?" Lời nói của Tam Tạng Thần Minh cũng truyền tới.
Bọn họ vẫn còn sống, không có chết đi.
Lần nữa vào Mai Táng địa, Thạch Hạo cũng không chỉ vì tìm kiếm Tào Vũ Sinh mà còn có rất nhiều nghi vấn, hắn muốn làm rõ.
Liên quan tới dị vực, liên quan tới Táng khu, hắn đều muốn hiểu rõ ngọn ngành!
"Cho mời Tiên vương tiến vào." Một vị Táng vương lên tiếng.
Trước tiên bọn họ đã phát hiện ra điểm kinh khủng của Thạch Hạo, và từ đó phán đoán ra thực lực của hắn.
Mộ lớn nứt ra và con phượng hoàng kia mở đường dẫn hắn tiến vào trong lòng đất, thật là rực rỡ.
"Nhóc con, ngươi... thành Tiên vưởng rồi?" Gốc trường sinh dược Bạch quy đà tiên sợ hãi nói, nó cảm thấy khó mà tin được.
Năm xưa nó từng gặp qua Thạch Hạo, nhưng nào ngờ tới chỉ hơn năm mươi vạn năm mà thiếu niên ngày xưa lại có thành tựu khủng khiếp như thế.
Thạch Hạo tiến nhập vào lòng đất và thi lễ về trước một cái.
"Cảm tạ đại ân cứu mạng xưa kia của Táng vương!" Hắn rất thành kính.
Đồng thời lại hướng về phía Tam Tạng, Thần Minh ngỏ ý cảm ơn.
"Xấu hổ quá, đạo hữu không cần phải như thế, năm xưa ta cũng chẳng giúp đỡ gì cả, chỉ có thể chôn giúp ngươi mà thôi." Táng vương nói.
"Ngươi... không có hóa thành Táng sĩ mà là sống lại thật sự?" Tam Tạng hãi hùng khiếp vía, hắn nhanh chóng phát hiện ra điểm dị thường, Thạch Hạo cũng không phải là Táng sĩ hoàng kim vả lại còn nhớ tới những gì năm xưa.
Bọn họ mù tịt thông tin vì luôn trầm miên, cơ bản không biết những chuyện về dị vực và Tiên vực.
"May mắn còn sống!" Thạch Hạo đáp.
Nơi này có hai vị Táng vương và một trong số đó đang phụ trọng thương, chính là vị đã muốn giúp Thạch Hạo hóa thành Táng sĩ.
Hắn thở dài, nói: "Ngày xưa, Mai Táng địa của chúng ta tao ngộ một bá chủ vô thượng trong Giới hải tập kích, bản thân ta thiếu chút nữa đã bỏ mạng, đạo thổ của ta bị sụp đổ hóa thành nhiều khối lục địa và phân tán khắp nơi."
Ngay cả hắn còn phụ trọng thương thì làm sao nhớ tới những chuyện khác được, sở dĩ năm đó không có đi tìm Thạch Hạo cũng là vì bản thân hắn được một Táng vương khác cứu đi.
"Tào Vũ Sinh vẫn còn chứ?" Thạch Hạo hỏi.
"Còn!" Thần Minh đáp, Tào Vũ Sinh cùng chó con đang chuyển hóa về Táng sĩ, hiện giờ đang trầm miên.
"Tiền bối thần thông quảng đại, bên trong phủ đệ mà còn nuôi cả một con chân hoàng luôn." Thạch Hạo cảm khái.
Trước kia từng nghe nói, bên trong Táng khu có một sinh linh vô thượng nuôi chân hoàng như là gia cầm.
"Đạo hữu chớ có hiểu nhầm, cũng không phải ta nuôi dưỡng đâu, mà là người mạnh nhất trong dòng dõi Táng vương ta nuôi đó, thành ra cả thế gian vẫn luôn có lời đồn như kia về hắn."
Thế gian có lời đồn rằng, có một sinh linh nuôi cả bầy phượng hoàng và thả rông như gà như vịt.
Ít nhất, đó là những gì Thạch Hạo từng nghe nói qua.
Có người gọi hắn là nuôi gà, cùng tồn tại ngang hàng với đám người Đồ tể kia, trong Giới hải cũng được xem như là bá chủ vô thượng.
Thạch Hạo giật mình, người nuôi gà kia lại là thuộc bộ tộc Táng sĩ?
"Chính vì vị tiền bối kia quá mức mạnh mẽ, bên trong Giới hải đã nhấc lên sóng gió vô tận nên đã có người căm phẫn, vì lẽ đó chục vạn năm trước đã cầm hồ lô vàng óng đánh giết Mai Táng địa để trả thù!" Táng vương bị thương lên tiếng.
Lại có nhân quả lớn như vậy!
"Tiền bối, ta có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết có được hay không?" Thạch Hạo hỏi.
Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn muốn được lời giải.
"Ngươi cứ hỏi đi."
"Táng sĩ bắt nguồn ra làm sao?" Thạch Hạo luôn cảm thấy kỳ quái, và lo lắng có quan hệ với sinh linh hắc ám.
"Cổ khí khởi nguyên đã tạo nên Táng sĩ!" Táng vương trả lời thẳng và cũng rất thản nhiên.
"Cổ khí khởi nguyên?" Thạch Hạo thất kinh, lập tức nghĩ ngay tới những gì đã trải qua với Tam Tạng, Thần Linh khi cùng nhau tìm kiếm vùng Vực mai táng kia, nơi đó thời cúng cổ khí khởi nguyên của Táng sĩ.
"Không chỉ chúng ta có mà dị vực cũng có một cổ khí khởi nguyên." Táng vương tiếp tục nói.
Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại.
"Dị vực tiến công cửu Thiên thập Địa là để tìm kiếm một món đồ, bọn họ vững tin, thứ kia được chôn lấp trong thế giới của các ngươi." Tiên vương nói rõ thêm một chút nữa.
===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay, : 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1956 | Ch. 1958 → |