← Ch.1960 | Ch.1962 → |
Đệ nhị thiên hạ thức tỉnh, nó mở cặp mắt to như chuông đồng trừng mắt nhìn Thạch Hạo.
Đan dược đã hữu hiệu, thậ sự cứu sống được một vị Tiên vương!
Nhưng mà, nó là ai? Làm sao lại nhận ra Thạch Hạo, không riêng Thạch Hạo muốn biết mà tất cả những người còn lại đều ngó sang.
Đệ nhị thiên hạ, đây vốn là một chi mạch vô cùng trọng yếu trong Long tộc, tranh bá cùng chân long và thất bại trong nửa chiêu, mạnh mẽ không gì sánh được, tuyệt đối là một Tiên vương.
Lúc nó khù khờ thì đằng đằng sát khí, long nhãn lấp lánh ánh sáng khiến người sợ hãi.
Nhưng lúc này, dù nhìn như thế nào thì ánh mắt đó có gì sai sai, khi nhìn về phía Thạch Hạo thì lộ vẻ cười gượng pha chút hèn mọn.
"Ngươi là ai?" Thạch Hạo lùi về sau hai bước, bởi vì ánh mắt của kẻ được hắn cứu này không thích hợp cho lắm, làm hắn nổi hết da gà.
"Ta à, ngươi lại quên luôn ta rồi à!" Đệ nhị thiên hạ tức giận không thôi.
Xoẹt, Thạch Hạo nổi lên cả tầng da gà và rất muốn hỏi một câu, ngươi là tên khốn khiếp nào đó, chớ có mờ ám như thế, ngươi không phải là nữ!
"Ngay cả bổn đại gia mà cũng không nhận ra hả, đều quên sạch?" Đệ nhị thiên hạ trừng mắt, nơi lỗ mũi không ngừng phun khói trắng ra ngoài, nó là Long tộc nên uy thế vô cùng kinh khủng.
Nếu không phải có đám người Thạch Hạo, Bàn vương áp chế thì khả năng những người còn lại không cách nào chịu đựng nổi.
Thạch Hạo nhìn thì rất quen mắt, ánh mắt của kẻ này quá hèn mọn, nhìn rất giống một trong hai người kia.
"Là một trong hai lão già kia?" Thạch Hạo hỏi.
"Nhóc con, nói gì đó hả?" Đệ nhị thiên hạ trừng mắt.
Thạch Hạo trợn tròn mắt, dù thế nào cũng không nghĩ tới đệ nhị thiên hạ lai có 'lai lịch thần bí' như vầy, thật sự đã làm hắn chấn kinh, không nói nên lời.
Làm sao mà hắn nghĩ tới cho được, Long tộc vô cùng uy mãnh lại có thân phận ăn khớp với một người kia.
"Tiền bối, ngài là?" Thiên Giác nghĩ lên tiếng hỏi dò.
"Xin hỏi đại danh của tiền bối là?" Xích Long cũng trịnh trọng thỉnh giáo.
Bọn họ cũng chưa hề đoán ra và đang mang vẻ ngờ vực.
"Chẳng phải trước đây các ngươi luôn miệng gọi ta là Điểu gia à?" Đệ nhị thiên hạ từ từ đứng dậy rồi hoạt động gân cốt, tiếp đó sờ sờ đầu rồi bắt đầu chửi rủa nói: "Ngay cả đầu lâu của bổn đại gia mà cũng dám cầm thương đâm thủng, tên khốn khiế!"
"Là lão già nhà ông à?!" Thiên Giác nghĩ, Xích Long cùng lúc hét toáng lên.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng biết thân phận của đệ nhị thiên hạ, nó chính là Điểu gia ở Hư Thần giới, kết quả này đã khiến bọn họ chấn kinh nói không nên lời, thật sự không cách nào tiếp thu được, khó có thể tin được.
Đệ nhị thiên hạ mạnh tới cỡ nào? Một đời Tiên vương, dũng quan thế gian, dám chém giết với cường giả vô thượng.
Nhưng mà, Điểu gia ngày thường vui vẻ cười đùa và đầy bỉ ổi kia thì làm sao khiến người khác liên tưởng tới thân phận của hai là một, là một sinh linh!
"Là lão già kia?!"
Đám người Mục Thanh, Đả Thần Thạch cũng trợn tròn xoe cặp mắt, không biết nói gì nữa.
Đệ nhị thiên hạ đầy uy mãnh, lại là Điểu gia đầy hèn mọn!
"Rồng có cánh dài, vậy cũng sẽ thành.... chim!" Ngay cả Yêu Nguyệt công chúa, Thác Cổ Ngự Long, Trường Cung Diễn cũng lẩm bẩm, bọn họ cũng từng đi tới hạ giới bằng con đường Hư Thần giới kia, tất nhiên đã thấy qua hai lão già kia.
"Nói gì đó hả?" Đệ nhị thiên hạ trừng mắt!
Một đám người không biết nói gì nữa, Tiên vương được cứu sống lại là lão già này, thật là không ngờ mà.
Nhưng, rất nhanh mọi người liền vui sướng, có một loại cảnh tình rất đặc biệt với ông lão này, rất nhiều năm không thấy thật là nhớ nhung mà.
Đặc biệt là, nó lại là Tiên vương, là người quen, chắc chắn sẽ không cản trở Thạch Hạo, sẽ là hảo hữu cùng nhau tiến bước, sẽ làm lớn mạnh Thiên đình.
"Ha ha, là chuyện vui lớn đó nha!" Mấy người cười lớn rồi vội vàng tiến lên hành đại lễ với Điểu gia, tuy rằng nó là Tiên vương thế nhưng đám người này chẳng hề e ngại gì.
Mọi người rất vui vì chẳng hề có chút áo lực nòa cả, đôi bên đều quen biết nhau, ngày sau nếu ở chung với một vị Tiên vương như vầy thì thật sự quá vui.
Lúc này, Thạch Hạo cũng cho đạo nhân tiên kim hoàng đạo một viên đan dược, trước kia hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng bởi vì dấu vết nguyên thần nó lưu lại quá ít, gần như đã mất sạch thế nhưng hiện giờ thì khác, trong tâm hắn thoáng có chút chờ mong.
Vào lúc nyà, ánh sáng lung linh lan tỏa, âm thanh kinh văn không dứt bên tai và quanh quẩn nơi này.
Đạo nhân tiên kim hoàng đạo nơi mi tâm phát sáng, rất nhiều chùm sáng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới và tiến vào thể nội của hắn.
Ầm!
Đột nhiên, giới bích của Tiên vực bị phá tan và có một luồng cầu vòng hừng hực lao tới rồi tiến vào trong đầu lâu của đạo nhân hoàng kim, khiến cho khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, một vị Tiên vương nữa đang thức tỉnh, nguyên thần của hắn đã trở về vị trí cũ rồi!
Xoẹt, hắn mở ra cặp mắt lập tức hai con ngươi bắn ra hai chùm sáng hoàng kim khiếp người, uy nghiêm và mạnh mẽ, việc này khiến mọi người rùng mình.
Nhóm người XÍch Long, Đả Thần Thạch, Mục Thanh ngậm miệng ngưng mắt nhìn vị Tiên vương khủng khiếp này.
"Vì sao các ngươi lại nhìn chằm chằm ta thế hả?" Đạo nhân tiên kim hoàng đạo lên tiếng.
Ánh sáng ác liệt trong hai mắt dần thu lại và lộ ra thần sắc cổ quái, ánh mắt không còn dọa người như trước mà ngược lại có chút quen thuộc.
"Ngài là vị đại thần nào thế ạ?" Xích Long gần như nói lắp, mới vừa rồi khi bị ánh mắt đó nhìn lướt qua thì linh hồn của hắn gần như đông cứng.
"Bình thường các ngươi đều gọi là ta Tinh Bích đại gia mà, sao hôm nay lại ngại ngùng thế hả?" Đạo nhân lên tiếng lộ ra ý cười.
"Cái gì, Tinh Bích đại gia?"
"Là lão già này!"
"Trời ơi, sao ta thấy thế giới như đảo điên vầy!"
...
Đám người la hét kỳ quái, quá bất ngờ, không ngờ Tinh Bích đại gia và Điểu gia cùng nhau xuất hiện, việc này thật sự khiến người chẳng biết nói gì mà, làm sao có thể đoán ra được hcứ.
Đừng nói bọn họ dù là Thạch Hạo thì cảm giác cũng đầy ngổn ngang, hắn từng có một ít suy đoán thế nhưng cũng không nghĩ tới kết quả như thế này.
Hai mãnh nhân này vì sao lại có thể là hai lão già bên trong Hư Thần giới kia chứ? Hắn quá choáng váng.
"Chúng mừng hai vị đạo hữu đã khôi phục lại thời điểm toàn thịnh!" Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương lên tiếng và chúc mừng hai vị cường giả này.
Đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim hoàng đạo nghe vậy thì trở nên trịnh trọng và gật đầu đáp về với hai vị Tiên vương này.
Bọn họ đều đã gặp nhau và đều biết nhau là ai!
"Tại sao lại là hai ông chứ?" Tuy rằng Thạch Hạo rất nhớ hai lão già trong Hư Thần giới kia, thế nhưng trong nhất thời vẫn vô cùng kinh ngạc.
"Vì sao lai không thể là hai chúng ta?" Hai đại cường giả đều mỉm cười.
Lúc ở Hư Thần giới thì bọn họ đã lạc lối, lãng quên quá khứ, bởi vì rời xa bản thể phải tới cả một kỷ nguyên.
Mà hiện giờ bọn họ đã trở về mà trải qua sự tẩm bổ của tiên đan vô thượng nên hết thảy đều đã khôi phục lại, tất nhiên sẽ nhớ những chuyện trước kia, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
"Cũng đúng, vì sao không thể là hai ông chứ? Vốn là như vậy mà." Thạch Hạo gật đầu đầy cảm khái.
Có lẽ trước đây hai ông lão này từng nói cho hắn một bí mật, nói rằng hai người vốn không thuộc về Hư Thần giới này, chân thân ở một nơi nào đó bên ngoài.
Hiện giờ nghĩ lại, một ít manh mối cũng đều chỉ về phía hai người này.
Đệ nhị thiên hạ ở trong rừng rậm Thiên Thọ, đạo nhân tiên kim hoàng đạo thì lại ở thần mạch thần dược, cả hai gần nhau và đều nằm ngoài Biên hoang, cũng tương tự như ở cùng một chỗ.
Hai đại cường giả, đều để không thể xác của mình!
Thạch Hạo chấp nhận sự thật này và rồi là mừng rỡ, hai người này có giao tình rất hợp với hắn, hiện giờ còn có thể gặp nhau thì quả thật là sự sắp xếp của trời cao mà.
"Cho tới hôm nay ta mới biết ta là ai." Tinh Bích đại gia nói.
Hai người ngây ngốc ở Hư Thần giới quá lâu, trấn thủ khu Nhà giam u tối kia và kết quả bản thân đã bị ăn mòn, ý thức xảy ra vấn đề và lãng quên đi quá nhiều thứ.
"Hơn một kỷ nguyên trước chúng ta đã gặp nạn trong một cuộc đại chiến, cuối cùng nguyên thần bất ngờ nhập vào trong Hư Thần giới, ai lại ngờ tới sẽ có một ngày lần nữa thấy ánh mặt trời." Đệ nhị thiên hạ thầm than.
"Thật không ngờ, loại tiên đan này lại có thể cứu chữa hoàn toàn hai ông luôn." Thạch Hạo nói.
Sau khi biết đây là đan dược gì thì đệ nhị thiên hạ cùng đạo nhâ tiên kim hoàng đạo cũng phải kinh sợ, đây là đan dược vô thượng dù cho ở thời đại Đế lạc cũng là truyền thuyết, hiện giờ lại xuất hiện trên thế gian.
Hai người tất nhiên từng nghe qua Tam sinh dược nên nhất thời cảm xúc ngổn ngang, không ngờ lại dùng tới loại đan dược nghịch thiên này.
"Đan dược này cũng không hề tầm thường, chúng ta du đãng trong Giới hải và kết quả nguyên thần như nghe được lời kêu gọi, cứ thế xuyên thủng giới bích trở về." Đạo nhân tiên kim hoàng đạo nói thế.
Sau khi xác minh đối chứng lại thì toa đan dược từ thời đại Đế lạc này quả thật rất thần bí, không chỉ về vấn đề dược hiệu mà ngay cả thần chú cũng ẩn chứa bên trong, có thể kêu gọi nguyên thần của bọn họ trở về vị trí cũ.
Thạch Hạo hiểu rõ, hắn từng truyền rất nhiều kỳ hiệu thần bí vào trong đan dược, đều là căn cứ theo toa đan dược kia nhưng không ngờ lại có hiệu quả như thế, là dùng để gọi hồn về.
Trải qua việc hợp lực của Thạch Hạo, Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim hoàng đạo suy diễn thì bọn họ cũng biết được phạm vi hữu hiệu của toa đan dược này.
Cần phải có thân thể trên thế gian này để gọi hồn, đương nhiên điểm quan trọng nhát là phải có rất nhiều mảnh vỡ nguyên thần còn sống và phân tán ở khắp nơi.
Đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim hoàng đạo, chủ yếu nguyên thần của bọn họ chưa hề bị diệt vong, vẫn còn nơi đó cho nên phục sinh tương đối thuận lợi.
Sau khi suy diễn ra những thứ này thì Thạch Hạo không cam lòng, hắn muốn phục sinh chủ Cấm khu, muốn tái hiện lại trên thế gian!
"Không cần đâu, đã chết đi lâu như vậy rồi, hiện giờ cũng chỉ mình ngươi có chấp niệm này mà thôi." Chủ Cấm khu cũng không có để ý lắm.
Nhưng Thạch Hạo lại không cam lòng, hắn quyết địch dù cho tốn một viên đan dược thì cũng phải thử nghiệm một phen, chủ Cấm khu cùng với mấy lão yêu quái xương sọ thủy tinh nữa, năm đó từng vì hắn mà không tiếc tử chiến và bị Ngao Thịnh đánh cho thiếu chút nữa tiêu tan hoàn toàn, loại ân tình này hắn sao có thể quên chứ.
Không để ý tới sự phản đối của chủ Cấm khu, Thạch Hạo mạnh mẽ luyện hóa một viên đan dược và tẩm bổ cho hắn!
Sau đó, có chút ánh sáng bay tới và tiến vào trong bộ xương sọ trắng như tuyết của chủ Cấm khu, bóng hình của hắn đã rõ ràng hơn một chút, khí tức mạnh mẽ hơn một đoạn dài!
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế, cũng không có bất kỳ biến hóa nào nữa.
Chủ Cấm khu mạnh mẽ hơn trước đây nhiều, sinh cơ cũng tăng thêm một đoạn dài thế nhưng vẫn không thể coi là sống lại, chỉ là tụ lại một ít vết tích thần hồn đang du lịch trong thế gian này.
Hắn không thể phục sinh đuọc!
"Vậy là tốt rồi, chứng minh vẫn còn chút hiệu quả, chờ một ngày nào đó khi ta đủ mạnh, nói không chừng có thể xé xuất hiển chuyển biến nào đó!" Thạch Hạo không có ủ rủ, trái lại tràn ngập lòng tin.
Tất cả mọi người đều biết, hắn nói khi hắn đủ mạnh thì đại biểu cho một loại cảnh giới ra làm sao, hiện giờ hắn đã là bá chủ trong Tiên vương rồi, lại tiến thêm một cấp nữa thì chính là thành Đế rồi!
Sau đó, Thạch Hạo lần lượt luyện hóa từng viên cổ đan tuyệt thế cho xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng, tròng mắt nhỏ máu, tẩm bổ cho ba người.
Ngay cả Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương cũng phải co giật khóe miệng, dưới góc nhìn bọn họ, chuyện này quá xa xỉ, không những không thể cứu sống những người này được mà còn tiêu hao đi cổ đan nữa chứ.
Mấy lão quái vật này đều từ chối, không muốn hắn lãng phí như thế.
Thế nhưng Thạch Hạo vẫn tiến hành, hắn tự có suy tính của mình, nói: "Vết tích hiện giơ của các ngươi đã mạnh hơn trước, trạng thái của bản thân cũng dễ chịu hơn trước kia nhiều, như vầy là đủ rồi!"
Thạch Hạo nói, tuy rằng mấy lão quái vật này không có phục sinh thật sự thế nhưng khí thế của bọn họ cũng đã mạnh hơn nhiều, nắm giữ sinh cơ cũng nhiều hơn trước đây.
Đây chính là hi vọng, Thạch Hạo cảm thấy, sẽ có một ngày bọn họ sẽ phục sinh và xuất hiện.
Khu vực này ngập tràn tiếng hoan hô, ăn mừng rầm rộ.
Hai đại Tiên vương trở về, đây là chuyện động trời khiến người khác chấn kinh.
"Hoang muốn nghịch thiên à, lại luỵên thành loại tiên đan vô thượng kia và cứu sống được hai người, thật sự khó tin mà."
"Thật là mạnh, toa đan dược ở thời đại Đế lạc mà cũng có thể luyện thành, quá kinh thế.
Rất nhiều người đều chấn kinh!
Thạch Hạo cũng cho Hỏa Linh Nhi một viên, cổ đan rất nghịch thiên thế nhưng vẫn không có hiệu quả, vẫn là Hỏa Linh Nhi hắc ám, nguyên thần vốn có của nàng vẫn chưa hề quay trở về.
"Vì sao Hư Thâng giới bị phá thế?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Sinh linh trong Giới hải công kích vào Hư Thần giới khiến nó nổ tung, vì thả ra sinh vật bên trong thiên lao hắc ám nên cái gì bọn họ cũng dám làm."
"Vậy hai người các ông đã từ Giới hải trở về đây à?" Thạch Hạo hỏi.
"Ừ, từ trong Giới hải về, thiếu chút nữa đã lạc lối trong đó rồi." Đệ nhị thiên hạ cảm khái.
Đồng thời nó cũng vô cùng căm phẫn, năm đó có người phá tan Hư Thần giới và cưỡng ép mang đi những hồn phách bị trấn áp kia tiến vào trong Giới hải.
"Kẻ nào lại dám hủy đi Hư Thần giới thế, ta muốn gặp hắn một lần!" Thạch Hạo nói, hắn muốn tiến vào Giới hải, hiện giờ có thêm hai vị Tiên vương nên đủ bảo vệ Thiên đình rồi.
Nếu như vậy thì hắn đã có thể yên tâm tất cả để đặt chân vào Giới hải, tiến vào nơi sâu nhất!
Hắn muốn nhìn phía cuối hắc ám kia sẽ có thứ gì.
Hắn muốn đi tìm Liễu Thần, tiểu Tháp, chúng nó tiến vào Giới hải từ rất lâu rồi và tới giờ cũng chẳng có tin tức gì, việc này làm hắn lo lắng.
Thạch Hạo chuẩn bị tiến vào Giới hải rồi!
← Ch. 1960 | Ch. 1962 → |