← Ch.1964 | Ch.1966 → |
Khuôn mặt của Hạc Vô Song rất đẹp trai, đủ khiến cho nhiều cô gái phải ganh tị thua kém, con mắt sâu lắng, phong thần như ngọc, cả người óng ánh kim quang tựa như tắm tửa trong ánh bình minh vậy.
Nhưng lúc này hắn lại đang ứng kiếp, cả người đều là vết rạn vì đang nổ tung, thân thể ướt đẫm máu tươi.
"A..." Hắn ngửa mặt lên trời gào lớn, mái tóc dài dựng đứng, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng.
Hắn là Vương Bất hủ, vượt qua rất nhiều dòng chính Đế tộc để trở thành người tài ba của kỷ nguyên này, thế nhưng sau cùng tựa như sẽ chết trong Giới hải này.
Đặc biệt, tên kẻ địch này lại là đối thủ đã từng thế nhưng lúc này khoảng cách lại bị kéo dài như thế, không ngờ hắn lại địch không lại!
"Ta không cam lòng mà!" Hạc Vô Song gào thét, trên gương mặt tuyệt mỹ ngập tràng vẻ điên cuồng, có một loại khí chất yêu tà.
Hắn đang đốt cháy bản thân, phóng thích tiềm năng thể nội hòng nghịch chuyển tất cả những chuyện này, thay đổi kết cục của vận mệnh.
Thế nuhưng tất cả đều phí công cả, Thạch Hạo mặt chẳng hề cảm xúc, trong chớp mắt lòng bàn tay nắm chặt thì thân thể của Hạc Vô Song vỡ nát thành từng mảng trong ánh máu, vương cốt bất hủ đang nổ tung.
"Năm xưa khi đôi ta lần đầu tiên tranh đấu thì ta vẫn luôn tu luyện trong một thiên địa không hoàn chỉnh, cuộc đại chiến kết thúc và ta từng tái tạo lại chân thân ở bên phía dị vực với pháp tắc hoàn chỉnh đó."
Thạch Hạo lạnh lùng nói, tới hiện giờ Hạc Vô Song sớm đã không được hắn xem là đối thủ nữa rồi, ngay cả Xích vương mà hắn cũng giết được thì huống chi chỉ là một tên Vương Bất hủ vừa mới tấn cấp?
Năm đó, hắn tu luyện ở trong thiên địa không hoàn chỉnh mà cũng đã có thể lưỡng bại câu thương với Hạc Vô Song, sau đó thì đã hoàn thiện được căn cơ đại đạo, vậy thì có thể chống lại ư?
Lại nói, hắn tu luyện Bất Diệt kinh lại là pháp hoàn chỉnh, mà Hạc Vô Song cũng chỉ là sửa chữa lại pháp không hoàn chỉnh, hiện giờ hắn lại càng sáng tạo ra một hệ thống mới và mở ra thiên địa mới nữa.
Như thế mà còn chưa thể tiêu diệt được Hạc Vô Song, phải liều mạng với kẻ này thì đó mới là chuyện không bình thường.
Hạc Vô Song với dung mạo không chút tỳ vết nào, là một chàng trai tuyệt thế thế nhưng Thạch Hạo chẳng hề mang chút lòng thương hại nào cả, chẳng có chút hảo cảm nào.
Thủ đoạn của kẻ này rất tàn nhẫn, mấy vị huynh trưởng của Thiên Giác nghĩ đều bị kẻ này tàn sát, còn mấy người tỷ tỷ của Thiên Giác nghĩ thì bị hắn bắt làm thú cưỡi.
Thủ đoạn ghê tởm này khiến người căm giận.
Năm đó, Thiên Giác nghĩ và Thạch Hạo từng cùng nhau đi tìm Bất Diệt kinh, sau khi nhìn thấy Hạc Vô Song và nghe hắn kể lại chuyện tàn bạo và máu tanh năm đó thì thiếu chút nữa đã hóa điên.
Thạch Hạo biết, đó chính là cơn giận dữ không bao giờ hết của Thiên Giác nghĩ!
"Phụt!"
Dù cho Hạc Vô Song có tức giận tới đâu thì cũng không thể làm gì cả, hắn gầm thét, hắn giãy giụa thế nhưng vẫn bị Thạch Hạo nắm thành mưa máu ướt đẫm cả Giới hải.
Ầm!
Từ bên trong huyết nhục, chính là ở giữa vương cốt bất hủ đó có nguyên thần lao lên rồi nhanh chóng gây dựng lại.
"Ta bất diệt!" Hạc Vô Song đỏ bừng cặp mắt hét lớn, tuy rằng bị người hủy đi thân thể thế nhưng hắn tin tưởng, nguyên thần Vương Bất hủ sẽ vĩnh hằng bất diệt, Hoang muốn tiêu diệt hoàn toàn hắn cũng chẳng phải dễ dàng gì.
"Trước mặt ta mà cũng dám nói bất diệt? Ngươi còn chưa xứng!" Thạch Hạo nói rồi bàn tay lần nữa bao phủ lấy Hạc Vô Song.
Hắn chà sát bàn tay một cái liền xé rách nguyên thần của Hạc Vô Song, tiếp đó sáu bí cảnh lớn cùng phát sáng và luyện hóa nguyên thần này.
"Không!" Hạc Vô Song sợ hãi, hắn cảm nhận được nguy cơ của sự hủy diệt, nguyên thần đang yếu đi và bị tước đi ánh sáng bất hủ, hắn như muốn chết đi rồi.
Thế nhưng, tới bước cuối cùng thì Thạch Hạo lại thở dài và thu tay lại, tiếp đó phong ấn Hạc Vô Song vào trong chiếc ao có đám Xích vương, Ngao Thịnh kia lại.
Hắn biết, trong lòng Thiên Giác nghĩ vẫn luôn có một chiếc gai nhọn, đó chính là chấp niệm khó lòng tiêu điệ được, muốn quyết chiến với Hạc Vô Song và tự tay giết chết kẻ này.
Thạch Hạo lưu lại nguyên thần của Hạc Vô Song, hắn muốn mang về để chính Thiên Giác nghĩ là người kết thúc.
Mấy năm sau đó Thạch Hạo không ngừng vượt qua Giới hải, hắn nhìn thấy quá nhiều cuộc chiến, có Tiên vương lạc lối vì bị hắc ám ăn mòn, có cường giả rất tỉnh táo với ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Tới tầng thứ này thì đều toát lên ý vị đại đạo vô tình, lần nữa trở về thì nhân vật như vầy cực kỳ nguy hiểm.
Thạch Hạo thở dài, suy nghĩ đôi chút và quyết định không muốn thâm nhập sâu hơn nữa, bắt đầu quay lại đường cũ trở về, bởi vì nếu như muốn đi tới bờ bên kia Giới hải thì sẽ tiêu tốn thời gian kinh người.
Sau khi tới đây thì gặp phải cơn bão hắc ám càng ngày càng nhiều, càng tiến vào sâu bên trong thì lại càng nguy hiểm.
Những cơn bão này đều là ký hiệu đại đạo tựa như là những gợn sóng quấn chặt lấy nhau, chúng sẽ không bị tiêu diệt, vẫn luôn cuộn trào bên trong Giới hải vô biên này.
Vì vậy, thời gian càng lâu thì bão táp được hình thành từ quy tắc hắc ám này lại càng nhiều, thành ra Giới hải cũng càng nguy hiểm hơn.
Khi Thạch Hạo trở về thì rất là mệt nhọc, hắn không ngừng suy diễn tìm kiếm đường về nếu không sẽ rất dễ dàng lạc lối, bên trong Giới hải này không thể dựa theo sự tính toán một cách thông thường được.
Ầm!
Khi tới gần biên giới Giới hải thì thiên địa chợt bạo động.
Giới hải sục sôi, đại đạo nổ vang, nơi phương xa có một ngọn núi khổng lồ khủng khiếp vô biên đè xuống, nó mang theo khí tức khiếp người khiến cơ thể như muốn nổ tung vậy.
Đừng nói là Chân Tiên, ngay cả Tiên vương bình thường cũng phải kinh sợ.
Mạnh như Thạch Hạo cũng phải trở nên nghiêm túc và lướt ngang tránh né, không có chống đỡ trực diện.
Bình luyện tiên!
Đây chính là một bí bảo vô thượng và có lai lịch cực kỳ lớn, là một trong những binh khí mạnh nhất của dị vực, đáng sợ hơn nữa chính là chủ nhân của nó, được mệnh danh là tồn tại cấm kỵ.
Chủ nhân của bình luyện tiên sinh sống trong thời gian vô tận, nghe đâu, hắn vẫn luôn ngủ say trong chiếc bình này!
Hiện giờ chiếc bình này chợt hiện ra, vả lại có một luồng khí tức khủng khiếp vô biên của một sinh linh nào đó đang ngập tràn, nó mang theo sát ý ngập trời muốn giết chết cho bằng được Thạch Hạo.
"Báo thù cho đệ tử của ngươi à?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
Keeng!
Hắn rút ra một thanh binh khí, đó chính là kiếm thai Đại La!
Từ sau khi trở thành Tiên vương thì đây chính là lần đầu tiên hắn vận dụng thanh kiếm thai này.
"Thần hồn của Vô Song ở đâu?" Phía sau bình luyện tiên truyền tới giọng nói già nua, tiếp đó một bóng người lóe lên và một vị cường giả tuyệt thế hiện thân.
Hắn gầy còm và cũng không cao lớn là mấy, mái tóc bạc trắng xõa dài, từng lọn tóc óng ánh chói mắt, con ngươi vô cùng đặc biệt, lại là chữ Thập màu bạc.
Côn đế, là một trong những người mạnh nhất từ trước tới nay của dị vực, ngoại trừ sinh linh tiến vào Giới hải ra thì hiện giờ gần như đã là người số một của dị vực rồi.
Từ cái tên của hắn có thể thấy được vẻ tự phụ tới cỡ nào rồi, Côn đế, chữ đế này tuy rằng không phải là đế kia nhưng chung quy lại cũng có chút giống nhau, chính là khí phách của hắn.
Hắn muốn trở thành Đế!
Nhiều năm trôi qua, ngoại trừ ngủ say trong bình luyện tiên thì hắn vẫn luôn nghiên cứu cổ khí khởi nguyên, có thể nói việc dị vực tàn sát cửu Thiên thập Địa thì hắn chính là một trong những người truyền lệnh hàng đầu.
Bởi vì, hắn muốn tìm cho bằng được hạt giống kia, muốn mở ra cổ khí khởi nguyên này.
Những vương có tuổi đời cổ xưa khác không nhìn thấy hi vọng nên đã dồn dập lên đường tiến vào Giới hải, thế nhưng hắn vẫn vững như thái sơn canh giữ trong dị vực, có định lực vô cùng.
Lần trước Thạch Hạo giết vào dị vực thì bình luyện tiên đã được người khác mời xuất thế để giết chết, thế nhưng Côn đế cũng không có thức tỉnh.
Hiện giờ, sau khi Hạc Vô Song chết đi thì liền đánh thức hắn lại.
Đây chính là tên đệ tử cuối cùng của hắn, là người hắn cưng chiều nhất, sau khi trở thành Vương Bất hủ thì lại càng trở thành một câu chuyện truyền kỳ cho thầy trò hắn, vậy thì làm sao ngồi yên được chứ?
Thế nhưng, Giới hải quá to lớn nên nhất thời khó có thể tìm tới ngay được.
Côn đế từng lưu lại vết tích trên người Hạc Vô Song, nhưng chớp mắt Hạc Vô Song chết đi thì đã bị Thạch Hạo xóa sạch dấu vết, bởi vì tới tầng thứ này thì làm sao có thể giấu giếm được Thạch Hạo chứ?
Vì lẽ đó, trong mấy năm này Côn đế vẫn luôn canh chừng bên trên bờ đề gần biên giới Giới hải.
Trận chiến này cứ thế mà bùng phát.
Ầm!
Đại chiến kinh thiên chấn động các vực, biên giới Giới hải có một ít sinh linh mạnh mẽ lên bờ và sau khi thấy được cảnh này thì đều sợ hãi.
Hai người này quá mạnh mẽ, nhất thời đánh cho Giới hải sóng biển dâng cao, phù văn đại đạo đan dệt nối liền cổ kim, một dòng song thời gian hiện lên giữa hai người.
Đây là một cuộc đại chiến tuyệt thế!
"A...
Thạch Hạo giết tới điên cuồng, đầy là trận chiến khốc liệt nhất từ khi hắn trở thành Tiên vương tới giờ, cả hai đánh từ trong biển lên thẳng bờ đê rồi từ bờ đê giết thẳng tới vực sâu lôi điện.
Dọc theo quá trình này, trời long đất lở, sao lớn rạn nứt.
"Hoang, nếu như không muốn chết thì thả đệ tử của ta ra ngay!" Côn đế quát lớn.
"Lão già chết tiệt, tên đao phủ ghê tởm nhất dị vực kia, đã muốn chém chết ngươi từ lâu rồi, hôm nay đã tự mình dâng tới cửa thì ra sẽ huyết tế ngươi cho tiên hiền các đời!" Thạch Hạo cũng hét lớn.
Hắn giết tới đỏ cả mắt, khó phân thắng bại với Côn đế.
Hai người giao thủ hơn một ngàn hiệp, đánh tới long trời lở đất, thời gian tựa như chạy ngược, và rồi lại giết vào lại trong Giới hải.
Toàn thân Thạch Hạo đều là máu, có của kẻ địch và cũng là của mình.
Côn đế cũng là như thế, con ngươi màu bạc hóa thành chữ Thập không ngừng bổ ra thập tự đại liệt trảm như muốn chém nát Giới hải, tạo thành cảnh tượng khủng khiếp vô cùng.
Bên bờ có vô số xác sao, đây đều là dư âm cuộc chiến của hai người từ vực ngoại rơi xuống.
Sau khi Thạch Hạo công tham tạo hóa thì đây là lần đầu tiên rơi vào cảnh khổ chiến như vầy, nhất thời sinh linh khắp nơi bên trong cũng như trên bờ đê Giới hải đều chấn kinh.
Phụt!
Bình luyện tiên lao xuống và nện lên trên bờ vai của Thạch Hạo, máu tươi tung tóe và hắn lảo đảo thối lui, nếu không phải tu luyện qua Bất Diệt kinh và đổi lại là một Tiên vương khác thì nửa người đã nổ tung rồi.
Dưới sự khống chế của chủ nhân thì bình luyện tiên đã phát huy ra sức mạnh không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với chính mình tự chủ!
Chiếc ấm này vô cùng tà tính!
"Thu!"
Côn đế khẽ quát, bình luyện tiên phát sáng và nơi miệng bình trở nên mịt mờ đồng thời cướp đoạt lấy tinh huyết của Thạch Hạo hòng luyện hóa hoàn toàn.
Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, toàn bộ tinh huyết chảy ngược về đồng thời hắn vung mạnh kiếm thai, quét ra ngàn tỉ ánh kiếm chém về nơi miệng bìn để ngăn cản chí bảo này lại.
"Ngươi có biết, bắt đầu từ thời đại Đế lạc thì các chủ nhân của thanh kiếm thai này đều đột tử, không một ai có thể kết thúc trong yên lành cả, ngươi nhất định sẽ chết còn thê thảm hơn cả ứng kiếp nữa." Côn đế lạnh lùng nói.
"Những chuyện đó đều sẽ bị đánh vỡ!" Thạch Hạo đáp trả, trên thực tế hắn cũng rất muốn nghe một chút chuyện xưa liên quan tới thanh kiếm này.
"Ầm!"
Hai bên va chạm và Thạch Hạo ho ra ngụm máu tươi, bình luyện tiên này rất kỳ lạ, đột phá không gian tựa như đang nghịch chuyển thời gian vậy, bất chợt xuất hiện ở gần rồi nện thẳng lên trên ngược của hắn.
Hắn lần nữa bị thương, phun ra đầy máu tươi.
Thế nhưng Thạch Hạo cũng rất ngông cuồng, rất bá đạo, nhanh chóng phản kích, tấn công như quỷ mị vòng vèo tránh né bình luyện tiên, ầm, hắn va chạm mạnh với Côn đế và xém tí nữa đã đánh nát cánh tay kia, một quyền ấn đánh thẳng lên trên đầu vai của đối phương khiến nó biến hình gãy vỡ.
Hai người đều lảo đảo thối lui!
"Hắn là Côn đế, từ rất nhiều kỷ nguyên tới nay không ngờ lại càng khủng khiếp hơn, không tính sinh linh bên trong Giới hải thì hình như hắn là đệ nhất nhân của dị vực, người trẻ tuổi kia là ai mà lại có thể tranh hùng cùng Côn đế!"
Trong biển có sinh linh lên bờ và nhìn thấy được trận chiến này thì chấn kinh không gì bì kịp.
"Chỉ một cây kiếm thai, một thanh binh khí luyện chế chẳng đâu vào đâu mà cũng dám tranh đấu với bình luyện tiên của ta?" Côn đế quát lớn.
Hắn lần nữa khống chế binh khí tiêu diệt về phía Thạch Hạo, món binh khí này của hắn quá mạnh mẽ, sau khi được hắn khống chế thì có thể tiêu diệt toàn bộ chư địch trên thế gian.
"Chẳng đâu vào đâu?" Thạch Hạo cười lạnh một cái lộ ra hàm răng trắng bóng như tuyết, hắn không ngại hỏi dò đối thủ.
"Thời đại Đế lạc, sinh linh khả năng là Đế hoặc cũng chưa phải là Đế kia đã chìm ngỉm và lưu lại thanh kiếm thai của mình, hắn mang theo thương thế đạp lên bờ đê và lưu lại vết chân mờ nạt nơi đó rồi cứ thế biến mất, những kỷ nguyên sau đó, phàm là những ai đạt được thanh kiếm này đều chết thảm, không một ai có thể sống sót tới cùng, dù cho là người khai sáng ra hệ thống Tiên vực cũng không ngoại lệ."
Côn đế nói thế.
"Ồ, thanh kiếm thai chẳng đâu ra đâu này được dùng thứ gì luyện chế thế?" Thạch Hạo hờ hững hỏi.
"Quan tài!" Côn đế đáp, ngắn gọn hai chữ như thế.
"Tam thế đồng quan?"
"Không phải!" Côn đế không hề nhiều lời, rất là ngắn gọn xúc tích.
Thế nhưng Thạch Hạo lại nghĩ tới rất nhiều thứ, hắn từng để ý, khi kiếm thai Đại La óng ánh tới cực điểm thì nửa đoạn trên sẽ là mưa ánh sáng phi tiên, hiện lên con đường thành tiên, mà nửa đoạn phía dưới thì lại là máu chảy thành sông, mộ lớn vô số, bên trong ánh tà dương như máu kia có một sinh linh ngồi bên trên một chiếc quan tài cổ, xung quanh là vô số ngôi mộ, dòng máu như lũ kia nhấn chìm những ngôi mộ lớn ấy.
"Giết!" Côn đế hét lớn.
Hắn vận dụng tuyệt sát muốn cứu đệ tử mình ra, chuẩn bị đánh giết Thạch Hạo.
Bình luyện tiên càng ngày càng óng ánh hơn, nơi miệng bình phát sáng như muốn hút Thạch Hạo vào trong.
"Chém!"
Thạch Hạo gần thét, kiếm thai Đại La óng ánh tới cực điểm, có người phi tiên, có sinh linh ngồi trên quan tài, máu cùng mưa ánh sáng phi tiên đan xen, cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ.
"Boong!"
Va chạm đầy khốc liệt, chém giết đầy khủng khiếp, giữa hai bên không ngừng có máu tươi tung tóe, đó chính là tinh huyết vô thượng của bọn họ.
"Phụt!"
Bình luyện tiên không có hút lấy Thạch Hạo mà là chính mình lao tới với tốc độc khó mà tin được, miệng bình tựa như lợi kiếm sắc bén đâm vào trong máu thịt của Thạch Hạo.
"Ầm!"
Thế nhưng, quyền ấn của Thạch Hạo cũng phát ra thần uy, hắn chịu đựng lấy đòn đánh này thế nhưng quyền ấn lại nện lên trên người của Côn đế.
"Phụt!"
Côn đế ho ra đầy máu tươi, nơi ngực nổ tung, trong đương đại này có thân thể của Tiên vương nào mạnh hơn Thạch Hạo? Dù sao thì cũng bị mười vệt vết tích luân hồi hóa chặt và còn tu luyện Bất Diệt kinh nữa chứ.
Cũng trong lúc đó, kiếm thai cũng được Thạch Hạo lấy ra, vù, chém bay một cánh tay của Côn đế.
"Lão già chết tiệt, tên đao phủ ghê tởm nhất dị vực, ngươi nạp mạng đi!"
Tinh huyết của Thạch Hạo lao ra thành chuỗi đánh văng bình luyện tiên, rồi hắn đánh giết về phía Côn đế.
Phụt!
Cuối cùng, hai người đều ho ra đầy máu.
Con đế xoay người rời đi và tiến vào dị vực.
"Giết!" Thạch Hạo truy kích, tóc tai bù xù, máu me khắp người, cứ thế cầm theo kiếm thai lần nữa giết thẳng vào dị vực.
← Ch. 1964 | Ch. 1966 → |