← Ch.1967 | Ch.1969 → |
Vù!
Hư không nổ vang, run rẩy kịch liệt, toàn bộ vũ trụ tựa như một bức tường rộng lớn rung lắc truyền ra tiếng vang ào ào như muốn nổ tung.
Chiếc rương này quá thần bí, sau khi xuất hiện vết nứt thì mưa ánh sáng lan tràn càng mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần!
Thạch Hạo chịu lấy áp lực cực lớn, vật chất trong rương này quá khủng khiếp, nó muốn ăn mòn hắn để rơi vào trong hắc ám.
Rõ ràng nó trút ra là mưa ánh sáng thế nhưng kết quả tạo thành lại như thế này, tựa như là vật chất hắc ám mãnh liệt dày đặc nhất vậy.
Vật chất hắc ám thần thánh đang tăng trưởng từ vật chất hắc ám thuần túy!
Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, hắn đang đẩy nhanh tốc độ phi hành để tiếp cận một đám Vương Bất hủ thế nhưng lúc này thời gian quá cấp bách, rất khó để thành công được.
"Phụt!"
Thạch Hạo phun ra ngụm máu đỏ sậm mang theo hàng loạt hào quang đi kèm là hỗn độn, đây chính là tinh hoa bên trong máu huyết, có thể thấy được hắn gặp phải áp lực lớn tới cỡ nào.
Mạnh như hắn mà cũng bị trọng thương!
Côn đế với vẻ mặt lạnh lùng nhìn mọi cử động của Thạch Hạo, nhìn thấy rõ hắn đang tiếp cận cực tốc, thân thể lúc này mơ hồ rồi biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, những Vương Bất hủ khác cũng biến mất trong vũ trụ của từng người, đều đi trốn ẩn không dám đấu sức cùng với hắn.
Bọn họ nhìn thấy được Thạch Hạo đã ho ra tinh huyết Tiên vương, bị thương vô cùng nghiêm trọng, rốt cuộc thì chiếc rương kia cũng phát huy được tác dụng và sẽ từ từ tiêu diệt hắn ngay trong giới này.
Thế nhưng bọn họ cũng không biết, bề mặt của chiếc rương này đã xuất hiện vết nứt, chính vì như thế nên hào quang lan tràn ra mới mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
"Chạy đi đâu!"
Thạch Hạo gào thét, hắn triển khai đại thần thông Tiên vương, tìm trời mò đất, nối liền các tinh không lớn để tìm kiếm Vương Bất hủ.
Thế nhưng, sinh linh tới tầng thứ này nếu như muốn ẩn núp thì không dễ dàng tìm thấy trong nháy mắt được, hết thảy Vương Bất hủ đều nhìn ra được trạng thái không đúng của hắn nên muốn dây dưa cho hắn chết từ từ.
Thân thể của Thạch Hạo lảo đảo, hào quang phía sau càng ngày càng kinh khủng hơn khiến cơ thể hắn rạn nứt, có thứ gì đó muốn xé tan thân thể hắn và tiến vào bên trong để ăn mòn.
"Cút ngay!"
Hắn hét lớn chợt xoay người, một thanh kiếm thai quét ngang, mưa ánh sáng kèm theo huyết dịch va chạm đầy kịch liệt.
Kiếm thai tăng lớn va chạm cùng với cổ khí khởi nguyên kia, hai bên phát ra đốm lửa tung tóe.
Vẻ mặt của Thạch Hạo càng thêm nghiêm nghị hơn, bởi vì, khe hở trên chiếc rương kia lại lớn hơn một chút, đừng nói nó sẽ mở ra hoàn toàn chứ?
Nhưng mà hắn biết trạng thái hiện giờ của mình, không thể để hao tổn thêm được nữa, vạn nhất bản thân rơi vào hắc ám, cứ như thế bị ăn mòn thì hậu quả khó mà lường hết được!
Hắn không thể nào tưởng tượng ra được, một tên 'chính mình' khác được sinh ra và ngay sau dùng tư thái xa lạ thể tung hoành thiên địa, sẽ đối mặt với những người thân cùng với bạn cũ kia của hắn.
Thạch Hạo giết thẳng ra bên ngoài dị vực, hắn muốn rời khỏi giới này, hôm nay tung hoành dị vực và chém giết Vương Bất hủ cũng như hiểu rõ lá bài tẩy của Côn đế rồi, hắn nên rời đi thôi.
"Hoang, chạy đi đâu!"
Ngay khi Thạch Hạo đang rút đi thì Côn đế xuất hiện, hắn triển khai thủ đoạn mạnh nhất bùm giết từ phía sau tới, hắn lấy ra bình luyện tiên.
Rầm!
Chiếc bình kia quá khổng lồ đè ép cả vùng vũ trụ chợt hiện lên và trấn áp lấy chân thân của Thạch Hạo, nó mang theo uy áp mênh mông hòng nghiền nát hắn ngay tại chỗ.
Ánh mắt của Thạch Hạo vô cùng sắc bén, hắn giơ lên kiếm thai rồi chợt chém về phía sau, bóng đen cách đó không xa hai tay nắm chặt cổ khí khởi nguyên cũng đập về phía hắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng luồng ánh sáng bất hủ hiện lên, đó là binh khí của chư vương cũng đều đánh tới, có trường thương vàng óng dài tới ngàn tỉ dặm, có tử kim chùy to lớn như tinh không....
Ầm ầm ầm!
Vô tận quy tắc đại đạo, chư vương cùng nhau nghiền ép đánh giết hắn, cắt đứt con đường đi của hắn.
"Các ngươi muốn chết mà!"
Thạch Hạo hừ lạnh nói, đương đại có ai dám làm như vậy chứ, một người đối mặt với chư vương nhưng vẫn cường thế như vậy, quát mắng chúng vương!
Hắn biết, những người này đang trì hoãn thời gian của hắn, muốn giữ hắn ở lại đây và bị tiêu diệt dưới cổ khí khởi nguyên kia!
Boong!
Tiếng vang đinh tai nhức óc, bốn phía đều là binh khí, Thạch Hạo đối đầu với chúng vương đồng thời còn phải quyết đấu với bóng đen và ngăn cản loại ăn mòn kia nữa.
Ầm ầm ầm!
Cuối cùng, thân thể hắn phát sáng, đó là mảnh vỡ thời gian, hắn vận dụng áo nghĩa luân hồi bên trên Chí Tôn cốt ngày xưa, thôi đẩy pháp tắc thời gian lên mức tận cùng nhất.
Hắn được thời gian bao quanh tựa như trở nên vạn pháp bất xâm, chỉ là một vị khách bất chợt lướt qua trong sông dài năm tháng mà thôi, hắn lao đi với tốc độ cực nhanh.
"Giết!"
"Truy!"
Vương Bất hủ rống lớn, có người cầm theo chiến mâu xung phong hòng giữ Hoang lại, cảm thấy sự uy hiếp của hắn quá to lớn.
Đương nhiên bọn họ cũng vô cùng cẩn thận, chủ yếu vẫn đang khống chế bóng đen để nó nắm chặt lấy cổ khí khởi nguyên xông lên trước nhất tiêu diệt lấy Thạch Hạo.
Dù cho là vương giả thì cũng không dám tiếp xúc một cách dễ dàng với cổ khí khởi nguyên này, thứ kia quá khủng khiếp.
"Phong tỏa thiên môn lại!"
Có người quát lớn, không cho Thạch Hạo mượn đường rời đi.
Phía trước có một tòa thành trí nguy nga to lớn, nó trần thủ một con đường để rời khỏi nơi đây.
Thạch Hạo cũng không thèm đếm xỉa tới, dù cho tòa thành lớn này sừng sững nơi đó, cửa lớn kép kín thì hắn cũng không hề sợ hãi, hắn giơ tay và lấy ra một bộ nguyên thần của Vương Bất hủ trong chiếc ao pháp tắc của mình.
"Mở ra!"
Thạch Hạo hét lớn, dùng hết khả năng xé rách nguyên thần này rồi tiếp đó sáu bí cảnh lớn đồng loạt phát sáng, hắn đốt lên sức mạnh nguyên thần đầy mênh mông này rồi chợt ném mạnh tới.
Ầm!
Uy năng cỡ này quá dọa người!
Sau khi rèn luyện ở Giới hải một thời gian thì đạo hạnh của Thạch Hạo lại càng thăng hoa, thực lực lại càng lớn mạnh, sau khi triển khai thủ đoạn này thì càng thuận buồm xuôi gió hơn trước đây nhiều.
Rầm!
Lần này, ánh sáng nguyên thần của Vương Bất hủ kia trở nên sục sôi, không cách nào gây dựng lại được với nhau nữa mà hóa thành sức mạnh bản nguyên nhất đánh lên trên tòa thành lớn.
Ánh sáng nguyên thần kia là sự tích lũy toàn bộ của một vị Vương Bất hủ, lúc này nổ tung nên uy lực vô cùng kinh người.
Răng rắc!
Cửa ai ngăn cản đường đi kia cứ thế nứt thành bốn miếng rồi giải thể, Thạch Hạo xông thẳng vào trong thành rồi nhờ đó giết thẳng ra ngoài.
Hắn giết ra khỏi dị vực!
Một đám Vương Bất hủ phía sau tức giận quát mắng, nhanh chóng truy sát theo.
Đương nhiên, bóng đen xông ở vị trí trước nhất, nó ôm lấy cổ khí khởi nguyên rời khỏi dị vực, thật sự chấn động cả bốn phía.
"Đáng ghét mà!"
Dù cho Côn đế cũng gầm lên, sắc mặt u ám, sát khí trên người ngập trời.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy ai phá thành như thế cả, tiện tay là một vị vương giả bị ném ra ngoài, quá xa xỉ, quá khủng khiếp, dùng một vị vương giả bất hủ để hủy diệt mở ra một con đường.
Đã tới ngoại giới và nhìn thấy được Giới hải vả lại cảm ứng được Tiên vực ở nơi phương xa thì Thạch Hạo thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau khi thoát ly khỏi dị vực thì hắn tựa như rồng về biển lớn
Dù sao vùng đất cổ kia có quá nhiều điều thần bí, hơi không cẩn thận một xí thì sẽ bị người ngăn trở ngay.
Mảnh vỡ thời gian bay lượn quanh người, hắn cực tốc rời khởi nơi này, cứ thế xông thẳng về phía Tiên vực.
"Mở thông đạo ra!"
Hắn nhìn thấy một tòa thành được xây dựng từ pháp tắc, mơ hồ và mờ ảo, uy thế đại đạo ngập tràn đầy khủng khiếp, đây là một tiết điểm không gian có thể tiến vào Tiên vực.
"Hắn là... Hoang!"
Tiên tướng trông giữ nơi này thất kinh, khi nhìn thấy Thạch Hạo thì kinh sợ.
Có người muốn mở ra cửa thành thế nhưng lại bị một ông lão ngăn lại, nói: "Chớ có làm loạn, đại nhân đã có pháp chỉ, một khi Hoang trở về Tiên vực thì lập tức đi bẩm báo."
"Nhưng mà, Tiên vương đại nhân đang bị truy kích, không thể trì hoãn được nữa." Có thống lĩnh lên tiếng muốn mở ra cửa thành, hắn nhìn ra được nguy cơ của Thạch Hạo.
Dù gì cũng có rất nhiều Vương Bất hủ từ ngàn tỉ dặm phía sau đánh tới, người chưa tới thế nhưng binh khí đã vượt qua trời cao, bùng phát ánh sáng hừng hực lộng lẫy tập kích tới.
Đặc biệt, có một bóng đen trong hai tay ôm chặt lấy một chiếc rương chói lóa, quá uy mãnh mà.
Cũng may là, đại đạo Tiên vực nổ vang, nơi đây được xây dựng từ pháp tắc nên không có bị ánh sáng của chiếc rương kia ăn mòn, nếu không tất cả mọi người đều nguy cả rồi.
"Đại nhân đã nói, không được làm bậy, các ngươi không hiểu hả?" Ông lão nghiêm túc quát.
Đám người trầm mặc không nói gì nữa.
"Mở ra thông đạo ngay!" Thạch Hạo gầm thét.
Hắn nhìn ra có điểm không đúng, sinh linh trong thành kia vô cùng thờ ơ lạnh nhạt khiến hắn nổi lên đầy sát ý, nếu không phải kiêng kỵ tổ phụ, A Man, Thiên đình đang ở Tiên vực thì hắn đã đập nổ nguyên thần của Xích vương, Ngao Thịnh tới để mở ra cửa thành này rồi.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua rồi xoay người rời đi, giết thẳng vào trong Giới hải.
Một đám người trên tường thành nhìn sự vây giết của Vương Bất hủ, nhìn thấy được từng bộ pháp tướng hoàn toàn hiển hiện thì đều ngây dại, nội tâm vô cùng chấn động.
Đó là Hoang, lại lấy sức một ngươiì độc kháng với chư vương!
Hắn lại làm chuyện lớn gì nữa vầy? Chọc tới mức chư vương cùng nhau truy sát.
Mặc dù không mở ra thông đạo thế nhưng đám người vẫn sợ hãi, đồng thời cũng bội phục Thạch Hạo vô cùng, Hoang, một người có thể chiến quần vương.
Tiên vương cái thế là như thế nào, đó chính là như vậy!
Hoang, một người giết thẳng về hướng Giới hải, phía sau là một đám cường giả truy kích vả lại còn mang theo cả cổ khí khởi nguyên, không hề sợ thất lạc gì cả, có thể nói là rầm rộ dọa người, chấn động thập phương.
Chuyện này đã gợi nên cơn náo động vô cùng lớn, bên trên bờ đê, bên trong Giới hải, cường giả khắp nơi đều hay biết.
Dù cho Tiên vực cũng không thể tránh khỏi được, sau khi chư vương nhận được bẩm báo thì từng người đều trợn tròn xoe mắt, Hoang, là muốn nghịch thiên ư?
Hắn chỉ với một người lại đi khiêu khích chư vương dị vực đồng thời còn đánh ngang tay với bọn họ nữa, tung hoành giữa chư thiên.
Hết thảy sinh linh trong Giới hải đều lui tránh, không một ai dám tiếp cận cả, không nói sự điên cuồng của chư vương dị vực, ngay cả cổ khí khởi nguyên của mình cũng lấy ra thì ai dám dễ dàng chạm vào chứ.
Vả lại hoang cũng giết tới điên cuồng, đáng sợ vô cùng.
Khi nãy có cường giả trong Giới hải ngăn cản giúp dị vực, kết quả đã bị hắn toàn lực xuất kích giết chết.
Thạch Hạo giết tới đỏ cả mắt, thần cản giết thần phật chặn giết phật, hắn như một con thú bị vây khốn đang trong thời khắc sinh tử, ai muốn ám toán hắn thì đều gặp phải sự cắn trả điên cuồng.
Chém giết được một lúc thì Thạch Hạo bình tĩnh lại, sáu bí cảnh lớn của hắn đồng thời phát sáng và ép cho những vật chất không tên đang xâm nhập thể nội phải rời khỏi cơ thể.
Việc này khiến hắn căng thẳng, đó là 'vật chất hắc ám thần thánh' ư? Thật sự là kinh khủng, thiếu chút nữa đã đây hắn vào bên trong vực sâu của sự giết chóc rồi, ý chí trở nên mù mờ.
Nếu để người khác biết được hắn có thể ép ra sức mạnh hắc ám ăn mòn thì nhất định sẽ chấn kinh, thứ này là thứ loại bỏ khó nhất, từ xưa tới nay đã hủy diệt đi không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt thế.
Hiện giờ, thủ đoạn hữu hiệu nhất chính là phòng ngự không cho nó ăn mòn, một khi nhập thể thì ít ai có thể loại bỏ sạch sẽ được.
Chư vương dị vực theo sát không nghỉ, và bọn họ cũng vững tin rằng, Thạch Hạo cũng giôgs như thủy đổ đầu tiên của giới bọn họ, đã chịu đựng được sự gột rửa của ánh sáng thần thánh kia và không có bỏ mạng, như vậy có thể sẽ tiến hóa thành vương.
Thế nhưng, bản thân Hoang đã là vương rồi!
Nếu như vậy, nguyên thần của hắn vẫn có thể sinh ra một lần nữa ư?
Bọn họ hi vọng, Thạch Hạo sẽ rơi vào hắc ám!
Sau khi Thạch Hạo từ từ loại bỏ hắc ám ăn mòn thì trái tim hắn cũng lạnh lùng xuống rồi liếc nhìn phương hướng Tiên vực.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, nơi phương xa truyền tới gợn sóng kịch liệt, có một đám cường giả tầm mười mấy vị Tiên vương giết tới đây, bọn họ mang theo sức mạnh cuồn cuộn tiêu diệt tới.
Người cầm đầu chính là Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương, mặt sau chính là đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim...
Vương của Tiên vực giết tới, giết thẳng vào trong Giới hải để tiếp đón Thạch Hạo.
"Chớ có tiếp xúc với chiếc rương kia, lùi về Tiên vực!"
Thạch Hạo truyền âm, hắn có thể ngăn cản loại ăn mòn kia thế nhưng người khác thì chưa chắc chịu đựng được, vật đó quá kinh khủng, dù cho là Vương Bất hủ cũng phải lui tránh.
Hắn nhanh chóng truyền âm nói rõ mọi việc.
"Cổ khí khởi nguyên!" Đám người Bàn vương hít vào ngụm khí lạnh.
Cuối cùng, Thạch Hạo bọc hậu cùng một đám người giết trở về Tiên vực, và Thạch Hạo là người cuối cùng vào thành.
"Chư vương Tiên vực!"
Du Đà rống lớn mang theo sát ý lạnh lẽo nhìn đám vương giả trên tường thành, hắn rất không cam lòng, đặc biệt là vô cùng căm tức Thạch Hạo thế nhưng hắn biết lần này đã thất bại.
Côn đế lạnh lùng nhìn nhưng không nói gì cả.
Đám người trên tường thành giật mình, bọn họ nhận ra được Côn đế, không ngờ người này cũng xuất thế và tự mình dẫn dầu săn bắt Thạch Hạo, đây đúng là một đại sự động trời mà.
"Chư vị hãy rút lui đi, đừng tưởng rằng mang tới cổ khí khởi nguyên thì có thể muốn làm gì thì làm, chư vương Tiên vực cũng đã chuẩn bị kỹ càng đại trận diệt thế rồi." Bàn vương nói.
Cuối cùng, các lộ vương giả dị vực rút đi.
Là ai cản đường không mở ra cánh cửa tiến vào Tiên vực? Sau khi trở về thì đây là chuyện Thạch Hạo chất vấn đầu tiên, vẻ mặt hắn lạnh lùng muốn tìm hiểu rõ ràng.
"Lão tiền mối mà Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ từng mời về trước kia, hai năm trước đã trở về đây rồi." Bàn vương nói.
"Hắn chán sống rồi mà?!" Thạch Hạo chỉ nói một lời như thế.
← Ch. 1967 | Ch. 1969 → |