← Ch.1981 | Ch.1983 → |
Cô tổ từ trần có đôi chút đáng thương, nơi đó chỉ còn lại cổ khí khởi nguyên đang bồng bềnh.
Hoặc, đây là kết cục tốt nhất với hắn, từng là thiên kiêu một đời nhưng phải nhẫn nhục qua dị vực cư trú, trên vai của hắn gánh quá nhiều thú.
Hiện giờ, dùng máu để rửa sạch khói mù, lấy cái chết để làm sáng tỏ.
Thạch Hạo lộ vẻ buồn bã rồi yên lặng cúng bái, sau đó thần quang nơi hai mắt đại thịnh nhìn chằm chằm chiếc rương kia, hắn thử nghiệm tiếp cận trong khoảng cách nhất định thì chiếc rương này liền nứt ra.
"Phong!"
Thạch Hạo quát lớn, di chuyển miếu cổ vàng óng của dị vực tới và dùng nó làm pháp khí tạm thời phong ấn cổ khí khởi nguyên lại, sau đó từ từ thu nhỏ và hóa thành một điểm sáng vàng óng, cứ thế biến mất khỏi vùng thế giới này.
Hắn muốn chờ thương thế của mình khỏi hẳn rồi lại đi nghiên cứu và làm cho rõ ràng.
Trận chiến kết thúc và dị vực cứ thế bị san bằng, tai họa to lớn này trở thành quá khứ từ đây, cũng hông tiếp tục tạo nên uy hiếp gì nữa.
ĐƯơngn hiên, nếu như trong Giới hải có cường giả ngày xưa, hoặc là lão quái vật từ thời đại Đế lạc của dị vực trở về thì chắc chắn sẽ bùng phát thêm trận đấu kinh thế nữa.
Thạch Hạo bắt đầu dọn dẹp chiến trường, chết đều là Vương Bất hủ nên những tích góp cũng như binh khí của bọn họ đều là bảo vật tuyệt thế, hắn không muốn để lại cho dị vực.
Ví như, hồ lô vàng óng của Cù Xung kia, nó đang xoay tròn trong tay hắn hòng bỏ chạy, thế nhưng lại không thể và tỏa ra uy thế ngập trời.
Còn có cả bình luyện tiên nữa, đây là một món chí bảo, dù là bá chủ bình thường cũng không thể nào luyện chế ra được món đồ như thế này, là trân phẩm trong pháp khí Tiên vương!
Quả thật bình luyện tiên rất mạnh, thân bình cứng chắc có thể tiêu diệt cả Tiên vương, bên trong ấm lại là mênh mông vô bờ có một động thiên khác, miệng bình một khi mở ra thì có thể hút chư vương vào trong để luyện hóa.
Còn binh khí của những Tiên vương khác nữa, có bị đánh gãy, có hoàn hảo không chút tổn hại nào, tất cả đều được Thạch Hạo cất gọn, như hiện tại thì trong thiên hạ này có ai nhiều binh khí Tiên vương hơn hắn chứ? Chắc chắn không một ai sánh vai được.
Theo những ghi chép từ sau thời đại Đế lạc tới giờ thì không một ai như Thạch Hạo cả, giết Tiên vương như quét rác, tàn sát quá nhiều cao thủ tuyệt thế trên thế gian này.
Pháp khí vương cấp, thật sự quá nhiều!
"Khi trở về nên luyện binh khí cho riêng mình thôi!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn chuẩn bị mở lò luyện một món binh khí cho chính mình, còn về vật liệu thì nhiều pháp khí Vương cấp như vầy cũng đã đủ cộng thêm những tiên liệu mà hắn đã chuẩn bị từ trước thì khả năng luyện thành chí bảo rồi!
Thạch Hạo muốn trộn lẫn những đồ vật thành đạo của chư vương làm một, và rèn luyện nên binh khí vô thượng thuộc về mình.
Động phủ của Vương Bất hủ cũng được hắn ghé thăm, tích lũy ngàn tỉ năm đều bị lấy đi sạch, trở thành chiến lợi phẩm của hắn và sẽ không để lại cho dị vực.
Đây là bảo tàng kinh thế không cách nào tưởng tượng ra được, có quá nhiều thứ tốt, đều là kỳ trân tuyệt thế, có rất nhiều đồ cổ thần thánh có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử.
Thạch Hạo chấn kinh không ngừng, trong đó có cả cổ kinh với lai lịch to lớn, ẩn chứa áo nghĩa rườm rà, có binh khí của Tiên vương cổ đại đã sớm tư trần, có tiên đan thần dược được luyện chế từ rất nhiều tiên dược.
Thạch Hạo lấy đi toàn bộ, không để sót bất cứ thứ gì.
Sau đó, hắn đứng sừng sững trên vòm trời và quan sát toàn bộ càn khôn, nên xử trí sinh linh của một vực này như thế nào đây, bộ tộc của các Vương Bất hủ cùng với những gia tộc mạnh mẽ kia nữa, sẽ hoàn toàn diệt sạch ư?
Vẻ mặt của Thạch Hạo lạnh lẽo, hai mắt sâu thẳm, nhưng mà về sau hắn cũng không có ra tay mà chỉ thở dài một hơi.
Hắn hạ xuống khu vực Tội châu từng thuộc về Ba ngàn châu rồi yên lặng cúng bái và tưởng nhớ, nơi này có rất nhiều sinh linh đã rơi vào trong hắc ám, đã từng là hậu duệ của bảy vương Biên hoang và hiện giờ đã trở thành sinh linh hắc ám.
Thế nhưng, chính như bọn hắn cũng không phát hiện ra được, đặc biệt khi hắc ám quét qua thì đã không cảm thấy điểm khác biệt giữa mình với người khác, nhưng tiếc rằng nguyên thần đã bị đánh mất.
Trên thực tế, rất nhiều vạn năm qua đi, đời này chết đi đời sau sinh ra, những tiến hóa giả hắc ám trước kia cũng đều chết già trong năm tháng cả rồi.
Việc này làm cho Thạch Hạo thất vọng, làm sao mà ra tay được chứ?
Hắn lại nhìn về một nơi khác của dị vực, sẽ có bao nhiêu bộ tộc sẽ giống như sinh linh của Tội châu đây? Nguồn gốc của bọn họ là từ đâu tới, hay cũng là từ cửu Thiên sang.
Trận chiến qua đi và cũng chẳng phải hưng phấn và kích động như ban đầu, ngược lại Thạch Hạo rất bình tĩnh, rất yên lặng nhìn kỳ vũng đất này.
Nhân mã của Tiên vực đã tới, tốc độ của bọn họ không có nhanh như Thạch Hạo, nhóm người hùng hổ tiến tới để tiếp ứng cho Thạch Hạo, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Người đâu rồi, đây là..." Đệ nhị thiên hạ kỳ quái nói.
Hắn cảm nhận được khí tức khác biệt, Côn đế đẫm máu, Cù Xung hóa thành tro tàn, chư vương lần lượt bỏ mạng, cả vùng thế giới này đang run rẩy.
Gì mà trời khóc, gì mà dị tượng, tất cả đều bị Thạch Hạo trấn áp sạch, không thể nào bộc phát ra được.
"Đều bị ta giết cả rồi, các ngươi tới dọn dẹp đi, những gia tộc đao phủ đã từng, những cường giả hai tay dính đầy máu tanh thì không nên buông tha!" Thạch Hạo lên tiếng.
Chư vương đã bị hắn bình định, sinh linh còn lại thì hắn cũng mất đi hứng thú để ra tay.
Thế nhưng, có vài người cần phải tính số, không thể tha thứ cho toàn bộ được, có thể không liên lụy tới các tộc thì đã xem như là ranh giới của hắn rồi.
Nếu như thật sự tàn sát toàn bộ dị vực thì cũng chẳng hề khác đám Vương Bất hủ năm xưa là mấy.
Cửu Thiên thập Địa đã bị đứt đoạn từ những năm cuối Tiên cổ, thiên địa trống rỗng, ngay phàm nhân cũng bị giết cho gần như tuyệt tích.
Nhân mã Tiên vực chấn kinh, việc này tựa như là gợn sóng kinh thiên, tất cả mọi người khó mà tin tưởng được, dị vực với uy thế hiển hách, hùng bá vạn cổ mà lại bị san bằng như thế?
Chuyện này quả là đại sự phải được ghi chép vào trong sử sách, trở thành án văng huy hoàng vĩnh viễn không phai màu.
Mà hết thảy đều do Hoang làm, hắn đã san phẳng cả dị vực!
"Cô tổ khiến người cảm thấy rối bời, cũng không phải là kẻ trốn tránh mà là một Tiên vương đỉnh thiên lập địa, ta không hy vọng trăm nghìn năm sau sẽ có người mắng chửi hắn, sau trận chiến này cần phải trả lại sự trong sạch cho hắn!"
Thạch Hạo trầm giọng nói ra chân tướng, và lại tái hiện hình ảnh trước khi chết đi của Cổ tổ, việc này quá chấn động mỗi người mà.
Cô tổ lại là kỳ nhân cỡ này, thiên kiêu một đời, gánh lấy lời bêu danh thiên cổ, thừa nhận lấy ác danh quá to lớn, quá mức nặng nề, hắn đã dùng màu lẫn sinh mệnh để tẩy đi tội cùng loạn của mình.
Các Tiên vương đều biến đổi sắc mặt, mà cường giả các tộc thì thở dài, Cô tổ quá đáng thương.
Thạch Hạo rời đi và trở lại Tiên vực, hắn để cho Thiên Giác nghĩ dẫn đầu nhân mã của Thiên đình tới dị vực, tiến hành càn quét tính sổ những tên đao phủ.
Thiên hạ chấn động, Tiên vực sôi trào!
Sau một trận chiến thì đã bình định họa lớn dị vực, tiêu diệt sạch Vương Bất hủ, chuyện này tựa như nói mơ giữa ban ngày vậy, chấn kinh lòng người.
Giới hải dấy lên cơn sóng lớn, Tiên vương sa đọa không ai không sợ hãi, bọn họ không cách nào tiếp nhận được, đám người Cù Xung, Đao vương mạnh mẽ biết cỡ nào mà lại bị diệt như thế.
Còn có những vương giả khác tới trợ giúp nữa, tất cả đều chết sạch, bị một mình Hoang tiêu diệt!
"Hắn đã thành Đế rồi ư?"
"Mặc kệ như thế nào thì hắn cũng đã vô địch thiên hạ rồi, trở thành cao thủ cấm kỵ vô thượng, vang dội cổ kim!"
Mấy người thở dài.
Cái tên Hoang đã chấn động cả thiên hạ, không ai không biết tới, không người không hiểu được, chiến tích như vậy thật sự quá huy hoàng, như mười mặt trời cùng lướt ngang trời cao và chiếu khắp thiên hạ.
Thạch Hạo bến quan, từ sau ngày hôm đó hắn không còn xuất hiện nữa, hắn điều trị thương thế hòng khôi phục lại như cũ, xung kích tới trạng thái đỉnh cao nhất.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm...
Năm tháng trôi qua, nhoáng cái đã hai vạn năm, bão táp của dị vực rốt cuộc cũng đã dừng lại, đã bị quét sạch tới mấy lần, những đao phủ của năm xưa đều phải dùng máu để trả nợ, đều bị đnahs gục.
Giới hải trong hai vạn năm vừa qua rất yên bình, không một ai dám tấn công Tiên vực nữa và cũng không ai xâm nhập dị vực, an bình quá mức.
Chỉ vì sự xuất hiện của Hoang, sức chiến đấu của hắn quá đáng sợ, một trận chiến của hai vạn năm trước thật sự đã khiến thiên hạ khiếp sợ, vương giả nào mà không hoảng sợ chứ, ai dám chiến một trận với hắn?
Chỉ cần đầu óc vẫn tính táo, không có hoàn toàn biến thành người điên thì hiện giờ mà đi khai chiến với hắn, vậy là đang tự tìm đường chết.
Như thế nào được gọi là vô địch, Hoang đã giải thích vô cùng nhuần nhuyễn rồi, hắn dùng hành động của mình để báo cho cường giả chư thiên biết, nếu như không muốn chết thì nên biết mình là ai một chút!
Một mình Hoang tọa trấn Tiên vực đã đủ vững chắc rồi, Giới hải không dám tới công phá.
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng xuất quan.
Thương thế cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn thế nhưng hắn đã ngăn cản sự chuyển biến xấu lại, vả lại còn đang thôi hướng về chuyển hóa tốt nữa.
Hắn vững tin cần phải tích lũy thời gian, trong thời gian ngắn không thể nào tiêu trừ các mầm họa này được, bởi vì lần đột phá trước quá mạnh mẽ nên muốn trừ hết thì không hề đơn giản như thế.
Thế gian này đều là sự cân bằng, hắn đã đạt được như thế thì cần phải chậm rãi cảm nhận sự uy hiếp của tử vong.
Đổi lại là những người khác thì sớm đã bỏ mạng rồi, những năm gần đây Thạch Hạo không ngừng gột rửa thân thể cùng thần hồn, ăn không biết bao nhiêu tiên đan, ngay cả bảo đan được luyện chế từ tam sin Hoàng đôược cũng không chỉ ăn một hai viên.
Mặc dù như thế, cũng chỉ vẻn vẹn ổn định lại mà thôi.
May mà có bảo tàng của Vương Bất hủ, di sản của Tiên vương sa đọa, nếu không tới cả đan dược cũng không đủ để hắn dùng, việc này tựa như đang kéo dài tính mạng mình vậy.
Thạch Hạo nhìn chăn chú ao pháp tắc của mình, sau đó hắn quyết định đi luyện khí, rèn luyện ra binh khí cho riêng mình.
Nhưng mà, hắn không muốn lỗ mãng nên trước tiên phải thử tay nghề cái đã.
Thạch Hạo tới biên giới của vũ trụ rồi rời khỏi Tiên vực và tiến vào trong Giới hải, hắn sợ việc luyện khí của mình sẽ gây ra động tĩnh quá lớn rồi hủy diệt luôn vũ trụ đó.
Dù vậy, hắn chỉ cần hơi động thì chư vương Tiên vực đều sợ hết hồn, bởi vì các loại thủ đoạn gần đây của hắn đều khiến người người kinh hãi, im lặng thì không nói nhưng một khi hơi động chút là tựa bão táp lôi đình, ví như giết sạch Vương Bất hủ, san bằng dị vực vậy.
"Ta đi một lát sẽ trở về, luyện chế một ít binh khí mà thôi."
Thạch Hạo truyền âm báo cho mọi người biết.
"Chay nhanh, Hoang tới rồi!"
"Đại ma vương cái thế đã tới, nhanh chóng lui lại!"
"Người thành Đế duy nhất đã tới, không thể địch nổi, đi mau thôi!"
Giới hải rối loạn, sau khi cường giả khắp nơi biết được thì không ai không bỏ chạy, tựa như dê bò gặp ác long xuất thế nên điên cuồng bỏ chạy, không dám dừng lại chút nào.
Đây chính là uy danh mà Thạch Hạo đã giết ra, nên những nơi hắn đi qua thì Tiên vương sa đọa trong Giới hải đều hỏa tốc rút đi, không dám chạm mặt.
Thạch Hạo tới đây để luyện khí, nếu như chí bảo vô thượng của mình được luyện thành và thân thể khôi phục lại, sau khi công tham tạo hóa thì hắn chuẩn bị đi tới phần cuối của vùng đất hắc ám.
Đại loạn mới bắt đầu, đại kiếp nạn hắc ám vẫn còn chưa tới nên hắn muốn tới nơi đầu nguồn này để giải quyết vấn đề!
Ầm!
Một cọng lông chim xinh đẹp hiện lên, đây cũng không phải là linh vũ bình thường mà là chân vũ nguyên thủy của Tiên vương, là cọng lông thần dị nhất trong lông chim.
Nó thai nghén ra phù văn đại đạo của Tiên vương, là nơi tinh túy nhất!
Nó là của Cầm tộc, là chân vũ duy nhất của chí cường giả.
Một cọng, hai cọng...
Thạch Hạo lấy ra năm chân vũ nguyên thủy cùng với một ít tiên vũ khác nữa rồi bắt đầu tế luyện, hắn dựa theo cổ pháp khống chế ngọn lửa đại đạo vô thượng để tế luyện quạt Ngũ Cầm.
Năm đó lúc hắn chưa trở thành cao thủ Thần cấp thì vẫn luôn muốn tế luyện loại binh khí này, bởi vì quạt Ngũ Cầm có uy lực vô cùng lớn, vả lại cũng không cần bản thân khống chế pháp lực mênh mông, một khi lấy ra thì bản thân nó sẽ tự có thể vận chuyển được.
Tiền đề là, ngươi phải tìm được vật liệu thích hợp nhất, cần chân vũ nguyên thủy, mà một sinh linh mạnh mẽ của Cầm tộc thì cũng chỉ có một cọng chân vũ nguyên thủy mà thôi.
Cùng với việc cảnh giới của Thạch Hạo tăng lên thì tất nhiên những chân vũ nguyên thủy có cảnh giới thấp hơn hắn sẽ không thể nào lọt vào mắt được, cho nên quạt Ngũ Cầm vẫn chưa thể luyện chế thành công được.
Hiện giờ khi hắn bình định dị vực, chém giết bá chủ của Giới hải và lấy đi rất nhiều bảo tàng của Vương Bất hủ cùng với Tiên vương sa đọa, thu hoạch không cách nào tưởng tượng nổi.
Hiện giờ, rốt cột thì hắn cũng đã có thể bắt đầu luyện chế được quạt Ngũ Cầm rồi.
Loại binh khí này có lợi ích cực kỳ lớn, có thể cho người thuộc cảnh giới thấp hơn sử dụng và không cần lo lắng sẽ tiêu hao hết pháp lực, vẫn có thể phát huy ra thần năng như cũ.
Dù sao thì một chiếc quạt Ngũ Cầm liền đại biểu cho sự tinh túy của năm vị Tiên vương, như vậy làm sao không mạnh chứ?
Ánh lửa ngút trời, liệt diễm hừng hực, nơi đây óng ánh chói mắt vô cùng, cả Giới hải đều sục sôi.
Thạch Hạo luyện chế tốn thời gian tới mấy năm thì mới hoàn toàn luyện thành, việc này làm cho rất nhiều người chấn kinh, không ai không ganh ghét, loại pháp khí cỡ này thì dù là Tiên vương cũng thèm khát.
Nhiều vạn năm tới nay, dù cho là những gia tộc Tiên vương mạnh mẽ kia cũng không thể có quạt Ngũ Cầm được, nếu như cho thì chỉ cần giao cho hậu nhân sử dụng thì đủ để trấn thủ bộ tộc rồi.
Bởi vì, vật liệu quá kinh người, có vị vương giả nào có thể thu gom được tới năm chân vũ nguyên thủy của năm vị Tiên vương Cầm tộc chứ?
Xong rồi!
Ngày hôm đó, một chiếc quạt Ngũ Cầm tỏa ra ánh sáng lung linh bay trở về Thiên đình và hạ xuống bên trong cung lớn, nó bồng bềnh chìm nổi dưới sự vây quanh của chúng thần, chấn động không gì sánh nổi.
Mà cũng chưa hết, Thạch Hạo lần nữa luyện khí, lại là năm cọng lông chim xinh đẹp thuộc về năm vương giả khác nhau.
Giới hải, dị vực, việc thu gom của những vương giả kia quá phong phú, tích lũy cả vạn cổ thì làm sao chỉ có mỗi năm cọng chân vũ nguyên thủy cấp Tiên vương chứ?!
← Ch. 1981 | Ch. 1983 → |