← Ch.1991 | Ch.1993 → |
Có người đang chiến đấu, ngược về năm tháng, dọc theo dòng sông thời gian và từ trong tương lai xa xăm giết về nơi này.
Tốc độ thực sự quá nhanh!
Nhưng mà bọn họ đều rất mờ ảo, đều bị thời gian quấn quanh nên không cách nào nhìn thấy được hình dáng, chỉ có thể thấy được đường viền đại khái mà thôi, nhưng dù vậy cũng khiến người người chấn kinh.
Cường giả tóc xám làm sao không sợ hãi chứ? Những người kia có phát hiện ra bọn họ không? Là vì chuyện này nên mới tới ư?
Trong lòng hắn trở nên nặng nề, hắn đang đại quyết chiến với Hoang, nếu như trêu chọc khiến cho sinh linh ngược dòng thời gian cảnh giác và đồng thời xuất hiện, như vậy sẽ đưa tới phản ứng vô cùng kịch liệt, vậy có phải bọn họ đã đặt chân vào thế giới kia và thay đổi thứ gì đó?
Việc này làm hắn hít vào ngụm khí lạnh, dù cho là chuẩn Tiên đế nhưng vẫn xuất hiện lạnh toát toàn thân, nếu như là vậy thì hắn phải gánh lấy nhân quả thật sự quá lớn.
Hoặc là, hắn sắp sửa trở thành không trong vạn cổ!
Sau khi vô địch cả thế gian, ngay cả trời cũng chôn lấp hắn không được, đất cũng tiêu diệt hắn không xong, thế gian này hông một ai có thể giết được hắn, thế nhưng cũng không phải hắn có thể tùy ý đạp lên toàn bộ trật tự giữa chư thiên này, có một ít lĩnh vật cấm kỵ tuyệt đối không thể đặt chân được.
Nếu không sẽ liên lụy tới nhân quả, hắn sẽ kết thúc một đời của chính mình!
Ánh mắt của trở nên sâu lắng, hắn nhìn chằm chằm về phía hạ du dòng sông thời gian, trong con ngươi có cảnh tượng khai thiên tích địa, hắn im lặng chứ chưa hề nói lời nào cả.
Thế nhưng vào hiện giờ, chư thiên vạn cổ này tựa như đều nằm dưới sự khống chế của hắn, hắn tựa như nhìn thấy được một loại bản chất nào đó và cuối cùng chợt gào thét, pháp lực cái thế bùng phát.
Thạch Hạo nâng quyền đánh giết về phía người tóc xám kia.
Ầm ầm ầm!
Vào lúc này, vài bóng hình mông lung ở hạ du dòng sông năm tháng cũng trở nên mơ hồ.
Bởi vì, cuộc đại chiến ở nơi này quá mức chấn động lòng người, óng ánh chói lóa, dùng chân thân đương đại làm chủ không ngừng chém giết tàn khốc với nhau, máu tươi tưới vũ trụ, sông dài của tương lai lẫn quá khứ đều không vững chắc, hình ảnh đã biến mất rồi.
Đồng thời, người đàn ông tóc xám rít gào, hắn đang nhanh chóng kêu gọi ánh sáng nguyên thần ở dòng sông thời gian tương lai trở về hạ du, đồng thời cũng kêu gọi pháp thể bóng đen ở dòng sông thời gian quá khứ ngược dòng lên lại.
Trong lòng hắn có e ngại, sầu lo bản thân đã xúc động đại nhân quả, lo lắng ánh sáng nguyên thần của mình đang đánh sống chết với Hoang thì đã khơi dậy lĩnh vực cấm kỵ ở hạ du dòng sông thời gian.
Một khi đặt chân tới một thời không khác có thể thay đổi đại sự nào đó thì đương đại thân của hắn có lẽ sẽ tan rã, nên cứ chờ tình hình rồi hẳn quyết định.
"Ngươi sợ à!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Từ đầu tới cuối hắn vẫn rất bình tĩnh, tựa như chuyện này chẳng hề liên quan gì tới bản thân mình vậy, hắn không hề sợ gì cả, trước sau như một.
"Ta là Đế há lại sợ hãi chứ, nếu như có nhân quả quấn thân vậy sẽ dốc lòng phá tan, cả thế gian mênh mông này ai có thể chém phá pháp thể của ta?!" Người tóc xám quát lên.
Con ngươi màu vàng trở nên hừng hực trong nhãn cầu màu xám, nó háo thành ánh sáng vàng óng soi sáng đương đại.
Ầm!
Hai người tiếp tục đại quyết chiến!
Tranh đấu liều mạng, càng ngày càng thê thảm, đều là tồn tại cấp chuẩn Tiên đế nên ai sẽ yếu hơn ai chứ, có thể đi tới một bước này thì tất nhiên đều là sinh linh vô thượng cả.
Từ xưa tới nay, nhiều kỷ nguyên qua như vậy thì tổng cộng được mấy vị chuẩn Tiên đế chứ?
Ít nhất, trước nay Thạch Hạo chưa từng thấy chuẩn Tiên đế còn sống, chỉ có sau khi đặc chân vào thế giới hắc ám này thì mới gặp được một người đầu tiên!
Hắn cũng nhìn ra được những người ở hạ du dòng sông thời gian kia, hắn có cảm giác, dù cho có năm tháng chia cách, dù cho có thời gian ngăn cản thì chung quy lại hắn cũng sẽ gặp được, thậm chí còn đối mặt với nhau.
Thậm chí hắn mơ hồ cảm nhân jđược, sau này không lâu thì bọn họ sẽ gặp nhau!
"Tương lai..."
Hắn nghĩ tới người đạp lên chiếc đỉnh chiến đấu ở trước Đế quan Biên hoang kia, nghĩ tới Tào Vũ Sinh của ngàn tỉ năm sau này, nghĩ tới cô gái mặc áo trắng phong hoa tuyệt đại, đó đều là những sinh linh tương lai mà hắn từng thấy.
Liên quan tới mảnh thời không kia, mỗi lần ngẫu nhiên gặp nhau thì thời đại của từng người đều khác nhau.
Ví dụ như, nếu như so sánh Thạch Hạo cảnh giới chuẩn Tiên đế của hiện tại với thời niên thiếu thì hoàn toàn khác biệt.
Đồng dạng, nếu vậy thì những sinh linh kia chắc chắn như thế, mỗi một lần xuất hiện ngẫu nhiên thì đều là năm tháng sinh mệnh hoàn toàn khác của từng người.
"Hoang, ngươi cũng nên biết, làm những chuyện này đều là phí công mà thôi, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được mình sắp sửa đối mặt với thứ gì đâu, kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm, sẽ rất đáng thương!"
Người đàn ông tóc xám xa xăm nói, giọng điệu lạnh lùng, ý vị khó hiểu mang theo vẻ tàn khốc cùng với tâm ởạng phức tạp.
"Mặc kệ như thế nào, hết thảy đều là bụi trần dưới nắm đấm hết!"
Đây là lời đáp trả của Thạch Hạo, hắn cứng rắn, kiên định, cực kỳ tự tin, niềm tin của hắn xưa nay chưa hề bị dao động qua.
Bất luận đời này gặp được thứ gì thì ý chí của hắn vẫn luôn kiên định, tự tin có thể trấn áp vạn cổ chư thiên địch, xưa này chưa hề e ngại lùi bước lần nào.
"Ha ha, ha ha..." Cường giả tóc xám cười lớn, ánh mắt càng thêm cay nghiệt hơn, xuất thủ như điện xẹt, bóng người tựa như ảo mộng, mỗi một lần va chạm đều có sức mạnh khai thiên.
Ầm ầm!
Sợi tóc của hắn phát sáng, từ màu xám chuyển sang hoàng kim, khí chất cả người đều thảy đổi, thần uy cái thế, oai hùng siêu phàm, huyết nhục tựa như bắt đầu căng đầy chứ không còn cạn kiệt như trước.
Ầm!
"Tế thiên, tế địa, tế anh linh!"
Hắn hét lớn, ánh mắt của hắn khiến người vô cùng kinh hãi, lúc con mắt chuyển động thì sáng tạo vạn vạt, trước người hắn chợt xuất hiện một tòa tế đàn cổ xưa.
Cơ thể hắn phát sáng óng ánh vô cùng, một ít huyết dịch được nhỏ xuống không chỉ có màu đen mà còn có cả màu vàng, thậm chí còn có cả màu đỏ tươi rơi lên trên tế đàn.
Thạch Hạo cảm thấy kinh sợ, hắn nhìn thấy được rất nhiều hình ảnh xuất hiện ở trên tế đàn kia, đều là những sự kiện cực lớn ở cổ đại xa xăm.
Sinh linh này có thể đi tới một bước vầy, con đường thành đạo của hắn tâhtj sự quá kỳ lạ, thật là đáng sợ, trong vẻ gian nan mang theo sự tàn khốc.
Hắn hiến tế anh kiệt của một thời đại, hết thảy những kẻ tranh tài đều trở thành tế phẩm trên tế đàn kia, và khi thành tựu chuẩn Tiên đế thì thậm chí hắn còn hiến tế cả giới của mình.
Thiên địa tựa như bị hắn tế sống vậy!
Vốn là một đại giới mênh mông nhưng sau cùng lại âm u đầy tử khí, đã trở thành một bọt nước bên trong Giới hải.
Hắn mang theo thuộc hạ của Thiên đình vượt biển tiến vào vùng đất hắc ám, sau cùng những người kia không biết vì sao lại trở thành tế phẩm và hóa thành xương khô chết đi toàn bộ, chỉ còn mình hắn lẻ loi trên đời và rơi vào giữa Thiên đình hắc ám này.
Ầm!
Sau khi cả người cường giả tóc xám phát sáng thì trạng thái của bản thân tựa như thay đổi, dùng máu huyết của chính mình để nối liền với tế đàn được hình thành nên từ ký hiệu đại đọa kia.
Lúc này hắn muốn tế sống Thạch Hạo!
Tế thiên, tế địa, tế anh linh, cũng không hải kính trọng ba loại này, không phải hiến tế cho những thứ này mà là muốn tế sống luôn ba loại này.
Hiện giờ, hắn muốn làm chính là tế sống Thạch Hạo.
"Mơ hão!"
Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả, cơ thể hắn phát sáng và sau lưng hiện lên từng làn mây khói, ngọn lửa đại đạo đột nhiên sục sôi bốc cháy hừng hực, đốt thẳng về phía tế đàn kia.
Mặc kệ hắn đang được pháp tắc kỳ bí bao phủ, được một tế đàn chặn đứng con đường phía trước.
"Phá!"
Thạch Hạo hét lớn, lúc hắn xuất thủ thì từ lòng bàn tay hắn có một vệt ánh đỏ lao ra rồi hóa hình thành một thanh trát đao, trong vẻ hừng hực mang theo màu máu đỏ tươi.
"Chém!"
Hắn hét lớn, hắn sáng tạo ra Trát đao trảm tiên hòng chém diệt vạn vật.
Ngày xưa khi hắn còn thời niên thiếu thì từng rút lấy một vệt ánh sáng của Trát đao trảm tiên, hiện giờ đã trở thành sinh lin hcấp chuẩn Tiên đế nhên tự nhiên có thể diễn biến vạn pháp trong chư thiên.
"Răng rắc!"
Tế đàn rạn nứt thế nhưng Trát đao trảm tiên cũng xuất hiện vết rách.
Ầm ầm!
Cuối cùng, hai đồ vật kỳ lạ này đều nổ tung trở thành bột mịn, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
"Giết!"
Ánh sáng màu vàng phía đối diện thu lại và thân thể của người tóc xám kia lại trở nên khô quắt, mái tóc không còn màu vàng nữa, máu chảy ra cũng bắt đầu hóa đen, hắn chém giết đầy khốc liệt với Thạch Hạo.
Chuẩn Tiên đế, sở dĩ giết không chết, vạn kiếp bất hủ, đó là bởi vì hắn chưa gặp phải đối thủ.
Hiện giờ hai đại cường giả cứ thế liều mạng, chung quy cũng sẽ có một người ngã xuống.
Ầm!
Sau lưng của người tóc xám xuất hiện một cặp cách chim không còn rách rưới nữa, một đen một trắng cực kỳ quái dị, bất chợt bùng phát sức mạnh âm dương hình thành nên đồ án đại đạo, nó vỗ mạnh một cái tiêu diệt về Thạch Hạo.
Vù, sau lưng Thạch Hạo có một con côn ngư vọt lên khỏi mặt được, từ thái âm chuyển sang thái dương, kim quang tăng mạnh, đại bằng lao vút ngàn tỉ dặm.
Hắn lấy sự diễn biến của thái âm thái dương để phá tan bức tranh âm dương đối diện.
Ầm!
Đồng thời Thạch Hạo cũng nổ ra một quyền, ngón tay khóa thành đầu rồng nắm chặt pháp ấn tiêu diệt đối phương.
"Ầm!"
Bàn tay phải của người tóc xám tựa như lưỡi đao hóa thành mỏ chim đỏ đậm, đó chính là mỏ của chân hoàng cực kỳ chói mắt, ánh sáng vạn trượng, tựa như từng mũi tên đại đạo muốn bắn hạ đầu rồng kia.
Rầm!
Vũ trụ nổ tung, bọn họ giết thẳng vào trong hỗn độn, lúc huyết dịch tung tóe thì hai bên đã chém giết tới mức gay cấn tột độ.
Mỗi một lần ra tay thì sức mạnh của bọn họ đều sục sôi, trong chớp mắt giới diệt giới sinh, hủy diệt hoặc sáng tạo vạn vật!
"Xoẹt!"
Tiên quang cực hạn xé rách biển hỗn đọn, người tóc xám quát lớn nắm quyền ấn đánh nát vạn vật, xuyên thủng cổ kim tương lai, luồng quyền quang này thật sự quá mạnh mẽ.
Chùm sáng tựa như tồn tại cùng với dòng sông thời gian, từ đương đại rọi sáng tới cổ đại rồi lại xẹt qua bầu trời của tương lai, tựa như tia chớp rọi sáng bầu trời đêm.
Bởi vì, cuộc đại quyết chiến đã tới thời khắc sống còn, muốn phân sin htử rồi.
Bọn họ vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất không ngừng chém giết.
Ầm!
Thạch Hạo diễn dịch ra pháp vô thượng, các bí cảnh lớn trên thân thể đều phát sáng, ba bóng người quá khứ hiện tại tương lai mơ hồ hiện lên, cả ba bắt đầu dung hợp làm một với chân thân của hắn.
Lúc này, hắn là cái thế vô địch!
Xung quanh hắn, pháp thể côn bằng, pháp tướng chân long, thân thể lôi đế... tất cả đều xuất hiện, hắn đang diễn hóa phù văn đại đạo, ngưng tụ sức chiến đấu đỉnh cao nhất.
Ầm ầm ầm!
Trong cuộc va chạm đầy kịch liệt thì hai đại cường giả đã đánh nát hỗn độn rồi lần nữa giết thẳng ra ngoài, đánh tan khói đen vô tận của vùng đất hắc ám, không ngờ lại nhin thấy được ánh sáng.
Bọn họ giết thẳng ra khỏi vùng đất hắc ám.
"Phụt!"
Mi tâm của người tóc xám nổ tung vì bị một chỉ của Thạch Hạo xuyên thủng, ánh sáng chuẩn Tiên đế soi sáng cổ kim tương lai, tuyệt thế không gì sánh được.
"Thất bại, cảm giác này, rốt cuộc thì ta cũng cảm nhận được rồi."
Người tóc xám đang cười, có thất vọng, có mê man cuối cùng biến thành điên cuồng, sức mạnh trong cơ thể sục sôi đánh nát xương trán, ánh sáng nguyên thần chiếu khắp.
Hắn vẫn chưa hề chết đi, thân là chuẩn Tiên đế dù cho nguyên thần bị xé rách thì hắn cũng khó mà diệt được.
Mi tâm của hắn đang chảy máu đồng thời nhanh chóng thối lui lạnh lùng nhìn Thạch Hạo.
Mà lúc này, Thạch Hạo lại đang ngó chừng về phía trước, con ngươi hóa thành hai vệt ký hiệu đại đạo bản nguyên nhất, ánh sáng hừng hực như muốn hủy diệt cả chư thiên.
Nơi này không còn hắc ám nữa, hết thảy không rõ cùng kỳ lạ tựa như bị loại bỏ sạch.
Hắn biét, quá nửa mình đã tiếp cân vùng đất chung cực rồi.
Bởi vì, bên kia của Giới hải có lời đồn rằng, vượt qua Giới hải, vượt qua vùng đất hắc ám thì mới có thể tới được cổ địa chung cực.
Nơi đây thiếu đi khói đen thế nhưng không thể nói là óng ánh, chỉ là một thế giới với sắc thái bình thường, thậm chí trên bầu trời hơi chút tối tăm tựa như đang vào buổi xế chiều.
Còn như là hoàng hôn của các thần.
Ở đây, trên mặt đất có một ít di hài bất hủ được ánh lửa bao phủ tựa như là những bó đuốc vậy, sắc thái vô cùng thê diễm, đều là Tiên vương!
Đặc biệt nơi mặt đát bắt mắt nhất lại cđang có một người đang ngồi xếp bằng và hóa thành ánh lửa, thân thể đốt cháy không còn thú gì, uy thế chuẩn Tiên đế lan tỏa.
Một chuẩn Tiên đế bỏ mạng?
Trong ánh lửa kia có một hình thể tựa như cây liễu gần như bị hủy diệt nát tan, nó chỉ cao một thước và chìm nổi trong ánh lửa mà người kia hóa thành.
"Liễu Thần!"
Thạch Hạo hét lớn, lần đầu tiên tâm tình xuất hiện gợn sóng lớn như vầy.
Không ngờ hắn lại nhìn thấy được Liễu Thần, thế nhưng nó gần như hình thần đều diệt cả, nhưng mà ánh lửa do vị chuẩn Tiên đế kia hóa thành đang bao phủ nên tạm thời không có hướng về trạng thái tịch diệt.
Liễu Thần nhận được sự bảo vệ của hắn, thành ra không tới mức héo tàn.
"Nhìn thấy không, chuẩn Tiên đế mà không hiểu được thiên cơ, khư khư cố chấp thì cũng sẽ chết đi, là đang dẫm vào vết xe đổ đó." Người tóc xám lạnh lùngn ói.
"Hắn là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Niên đại Đế lạc mà các ngươi gọi đã có sinh linh thành công vượt biển tới đây, tất nhiên đó là hắn." Người tóc xám lạnh lùng nói.
Lúc này, Thạch Hạo cảm nhận được sự cô độc của con đường này, ngươi kia ở vô số kỷ nguyên trước đã một mình ra đi và tới nơi này, thế nhưng lại rơi vào kết cục như thế.
Vậy đó cũng sẽ là tao ngộ cuối cùng của hắn ư?
Vù!
Thân thể của Thạch Hạo khẽ run vì cảm nhận được một luồng bi thương, sau đó một chùm ánh lửa to bằng nắm tay bay ra, nó được ký hiệu đại đạo tạo thành và nhanh chóng tiến vào trong pháp thể của sinh linh đã chết đi kia.
"Ồ, một chùm đế hỏa năm xưa tràn ra lại ở trên thân thể ngươi à, lại trở về rồi." Người tóc xám có chút bất ngờ thế nhưng cũng không quá để ý tới.
Chùm lửa kia là thuộc về đạo hỏa chuẩn Tiên đế của vị cường giả đã từ trần kia.
Sau khi tới nơi này thì Thạch Hạo cảm nhận được một luồng uy hiếp của tử vong, cùng với áp lực to lớn vô biên!
← Ch. 1991 | Ch. 1993 → |