← Ch.1997 | Ch.1999 → |
Vùng đất hắc ám, đây cũng là một khu chiến trường khác!
Ở nơi này, mây đen trào dâng, cương thổ nứt thành bốn phần, đại địa vô ngần lún sâu và dung nham từ dưới mặt đất trồi lên cũng là màu đen xì.
Đây chính là Liễu Thần đang đại chiến với Vũ đế!
Sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ kinh khủng, toàn bộ đại thế giới đều bị phá hủy, tinh không rạn nứt, chòm sao rơi rụng trở thành những tàn thổ, thế nhưng sức mạnh hắc ám vẫn ngập tràn như trước.
Bên dưới vùng đất ngày, có bản nguyên hắc ám dày đặc!
"Giêt!"
Lúc này đã không còn lựa chọn nào khác nữa, cũng không có đường lui nũa, duy nhất chỉ có một trận chiến, vốn Liễu Thần rất an lành và yên tĩnh nhưng lúc này đã giết ra chân hỏa, không ngừng huyết chiến.
Vũ đế rất mạnh, là người mạnh nhất trong ba tên chuẩn Tiên đế này, năm xưa chính hắn đã dùng chiến đấu giết đế ghim chặt người mở đường từ thời đại Đế lạc kia, hiện giờ bên trên lưỡi mâu ấy vẫn còn đế huyết.
"Vô dụng thôi, năm đó ngươi không phải là đối thủ của ta thì hiện giờ cũng là như vậy!" Vũ đế lạnh lùng vô tình, tay cầm chiến mâu lần nữa đâm về trước.
Ầm!
Tuy rằng cách xa ngàn tỉ dặm thế nhưng giây lát đã tới, lưỡi mâu đâm thủng đại vũ trụ, không gì không giết, đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn cản được.
Chiến mâu đỏ đậm nhỏ xuống huyết dịch, trông cực kỳ kinh hãi!
"Vô liên sĩ, năm đó nếu không phải các ngươi ba người liên thủ, chỉ cần một đấu một thì ai mạnh ai yếu còn không biết?!"
Một tòa tháp phát ra lời nói, toàn thân nó trắng như tuyết, tổng cộng có mười tầng và tả ra uy thế chuẩn Tiên đế hào hùng.
Đây chính là tiểu Tháp, trong nội tâm nó có một luồng bất khuất cùng với tiếc nuối và căm phẫn, nó biết, là xương cốt của chuẩn Tiên đế đã hòa vào thân tháp nên mới có loại tâm tình như vầy.
Ầm!
Liễu Thần xuất kích, lúc này thân cây óng ánh và bên ngoài lượn lờ ánh lửa bao trùm lấy nó khiến nó càng óng ánh vô biên hơn.
Cành hỗn độn vung tới đánh thẳng lên trên trường mâu, leng keng, ánh sáng chói mắt phát sinh.
Cũng trong lúc đó, những cành cây khác tung múa hóa thành xích thần trật tự đâm thủng vũ trụ, giết thẳng về phía chân thân Vũ đế, giết ra chân hỏa.
"Vù!"
Hư không chấn dộng, cặp cánh chim sau lưng Vũ đế khẽ vỗ lập tức gió mạnh cuộn trào ngàn tỉ dặm, đánh bay rất nhiều trật tự do cành cây hóa thành.
Đồng thời, cánh chim chợt hóa lớn tựa như biến thành hai thành khoái đao chém mạnh về trước, đại vũ trị bị cắt lời.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Không thể không nói, Vũ đế rất mạnh, vang dội cổ kim, hắn gần như là vô địch thiên hạ, một đôi cánh chim quét ngang trong thiên địa chặt đứa không ít cành hỗn độn.
"Tên người chim kia, nạp mạng đi!"
Tiểu Tháp rít gào, thân tháp mười tầng phát sáng hóa ra pháp tướng hùng vĩ bao phủ tới, tiêu diệt oan tạp Vũ đế.
Boong
Vũ đế rất ngông cuồng, tay phải nám lấy chiến mâu đối pháng với Liễu Thần, tay trái giơ lên đánh thẳng về phái tòa tháp, bàn tay phát sáng cực kỳ chói lóa.
Bịch, tiểu Tháp bị đánh văng, uy thế chuẩn Tiên đế ngập tràn.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Tiểu Tháp rít gào, nó dung hợp với xương cốt của chuẩn Tiên đế đủ cứng rắn và mạnh mẽ nên liều mình chém giết, hóa thành pháp thể khổng lồ như núi thái sơn, không ngừng oanh tạp xuống dưới.
Đồng thời, nó tràn ngập ra sức mạnh pháp tắc không gian muốn cố định lại Vũ đế, đồng thời muốn hút hắn vào trong thân tháp.
"Chỉ là tàn cốt chuẩn Tiên đế thì có thể làm gì được ta chứ?" Vũ đế lạnh lùng nói chẳng hề sợ hãi gì, nắm pháp ấn không ngừng va chạm với tiểu Tháp, ánh sáng chói mắt bùng phát.
Boong!
Lúc này, Liễu Thần cũng đang quyết đấu đầy khốc liệt với Vũ đế, cành liễu lên tới hàng ngàn hàng vạn, ký hiệu đại đạo đan dệt khuấy động nơi đây.
"Ta vô địch thiên hạ, nhìn xuyên cổ kim không đối thủ, tàn hỏa đốt cháy thì có thể làm gì chứ, các ngươi không thể trái ý trời được, đều phải thần phục cho ta!" Vũ đế cực kỳ tự phụ.
Thế công của hắn càng thêm mãnh liệt hơn.
Ầm!
Liễu Thần bay ngược ra sau, ngọn lửa chuẩn Tiên đế trên thân cây chập chờn sáng tối vì bị Vũ đế kích túng, hào quang óng ánh càng rực rỡ hơn.
"Giết!"
Vũ đế nhấc theo chiến mâu đâm về trước, hắn muốn xuyên thủng gốc đế thụ này.
Xoẹt!
Ánh sáng lung linh lan tỏa, thời khắc này Liễu Thần bùng phát thần uy vô thượng, nó hóa thành hình người, bạch y phấp phới, phong hoa tuyệt đại, bên ngoài cơ thể được ánh lửa bao trùm.
Toàn thân của nó đều là ánh lửa, được ngọn lửa chuẩn Tiên đế bao quanh, tắm rửa trong thần diễm bất tử.
Ầm!
Liễu Thần xuất kích không ngừng liều mạng, nó đánh ra một chưởng chấn động đất trời, trong lòng bàn tay không ngừng có ký hiệu vô tận vàng óng lao ra, đều là áo nghĩa đại đạo chí cao.
Boong, lưỡi mâu bị đánh văng, Liễu Thần nghiêng người lao tới, nó muốn chém giết cận thân với Vũ đế.
"Tất cả những người dám giao thủ như vầy với ta đều chết sạch cả rồi!" Vũ đế lạnh lùng nói.
Hắn có đủ vốn liếng để vô địch, thân thể nhanh chóng không gì sánh bằng, chùm sáng cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn, trong lúc xoay tay thì đại vũ trụ bị xé rách, lôi điện vô tận đánh giết hướng về Liễu Thần.
Xoẹt!
Con mắt của Liễu Thần phát sáng, hai tay truyền dẫn nổ ra đại pháp Lục Đạo Luân Hồi, trong hư không xuất hiện sáu cái lỗ đen rồi nuốt chửng toàn bộ lôi điện vào trong.
Hiện giờ Liễu Thần sớm đã khôi phục lại ký ức của ngày xưa, toàn bộ Tiên cổ pháp nó đều tinh thông cả, tiện tay là có thể triển khai hơn nữa đế hỏa cũng đã dung hợp với nó.
Hiện tại, khí tức của Liễu Thần hết sức kinh người.
Cường giả từ thời đại Đế lạc, đạo hạnh của hắn, pháp của hắn, hiện giờ đều như ký thác hết lên trên người của Liễu Thần, dành cho nó sức chiến đấu cuồn cuộn không dứt.
Ngày xưa, hồn đế hỏa rời đi quay trở về phía bên kia Giới hải và hóa thành một chùm lửa khắc lại vạn đạo thiên hạ, dung hợp vô tận pháp trên thế gian, hiện giờ lần nữa trở về chính là để đánh bại tên Đế giả bên này.
Một lát sau, tiểu Tháp được triệu hoán tới treo lơ lửng trên đầu của Liễu Thần, đế cốt cùng đế hỏa vốn là một thể và hiện giờ lại được bổ sung như vậy thì uy năng càng thêm mạnh mẽ hơn.
Xoẹt!
Liễu Thần không ngừng kết pháp ấn rồi mạnh mẽ đánh tới, thân thể của nó hóa thành một tia sáng trắng quấn chặt không ngừng đại chiến với Vũ đế.
Lúc lưỡi mâu kia đâm tới thì tòa tháp trên đỉnh đầu Liễu Thần không ngừng càn quét phù văn đại đạo ra ngăn chặn lại.
"Tàn thân mà thôi, dựa vào đâu để chiến đấu với ta chứ, để ta xem thử ngươi có thể kéo dài cuộc chiến tới khi nào!" Vũ đế cười lạnh, hắn biết đối phương đang tranh thủ thời gian cho Hoang.
Ầm!
Lúc này Liễu Thần dâng trào sát khí, dùng hết khả năng huyết chiến với Vũ đế.
Phụt!
Bả vai của Vũ đế phụt lên một luồng bông máu, một cành cây từ trong hư không đột nhiên xuất hiện đâm thẳng vào trong cơ thể hắn.
"Ồ, lại làm cho ta chảy máu luôn, kết cục của ngươi sẽ rất thảm!" Sắc mặt của Vũ đế đầy cay nghiệt.
Từ đầu tới cuối Liễu Thần chẳng hề nói lời nào cả, lúc này nó công kích đầy điên cuồng, bạch y phần phật khiến nó càng thêm siêu trần thoát tục, tựa như người xuất thế vậy.
Trận chiến này rất tàn khốc, Liễu Thần dùng hết mọi khả năng để ngăn cản Vũ đế, chém giết vô cùng thê thảm, giữa hai bên tỏa ra ký hiệu đại đạo đồng thời máu hết không ngừng tung tóe.
Cuối cùng, bọn họ giết thẳng vào trong biển hỗn độn.
"Đi chết đi!"
Vũ đế gào thét, hắn nổi giận rồi, từ đầu tới cuối vẫn không thể giết chết một cây một tháp này khiến hắn ngập tràn sát ý.
Ầm ầm, bên ngoài cơ thể hắn hiện lên hàng ngàn hàng vạn lông vũ tiên hóa thành những mũi tên tuyệt thế bắn thẳng về phía Liễu Thần cùng tiểu Tháp.
Đây chính là mũi tên của cấp chuẩn Tiên đế, đó chính là lông chim của bản thể hắn biến thành, uy năng vô tận, một mũi tên đều có thể hủy đi một giới chứ đừng nói là nhiều mũi như thế.
Liễu Thần tránh né mũi nhọn.
Biển hỗn độn thủng tới trăm ngàn lỗ, bị mũi tên đâm xuyên không ra hình thù gì cả, sau đó miễn cưỡng mở ra một ít thế giới mới.
Một mũi tên một thế giới!
Vù!
Những mũi tên này lần nữa hiện lên và quay ngược trở lại, không bắt trúng mục tiêu tuyệt không dừng lại.
Xoẹt!
Đế hỏa bốc cháy, tiếp đó từng chiếc lá từ trong hư không lao xuống, có màu xanh lục, có màu vàng, rực rỡ không gì sánh bằng.
Ầm, hàng ngang hàng vạn lá liễu bồng bềnh hóa thành ánh lửa đánh về những mũi tên kia.
Cuối cùng, hai bên va chạm và bùng phát ra uy năng ngập trời.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại thì trên mặt đất nằm la liệt lá liễu nát, Liễu Thần rút lui đồng thời khóe miệng đang ứa máu.
Đế hỏa thoáng mơ hồ lộ ra hình dáng của Liễu Thần, trên bạch y loang lổ vết máu, màu đỏ thẩm thê diễm tựa như những đóa hoa nỏ rộ, khuôn mặt của nó xinh đẹp thanh tú tuyệt luân.
Đây là một cường giả phong hoa tuyệt đại.
Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế.
Nó không phải chuẩn Tiên đế thế nhưng đnà điều khiển chùm đế hỏa kia đồng thời hai bên dung hợp nên có thể chiến với Vũ đế tới một bước này, như vậy đủ để ngạo thị cổ kim rồi.
Giống như trước kia, phong thái của nó vẫn vô song.
Bất kể là bại hay là thắng nó cũng sẽ khiến người khó quên, có một loại khí chất tuyệt thế.
"Giết!"
Liễu Thần quát khẽ âm thanh mang theo vẻ lôi cuốn, dù cho đang trong cuộc chém giết đầy khốc liệt cuối cùng thì phong thái vẫn hơn người, không hề chút dữ tợn gì.
Ầm!
Đại chiến tới một bước này, trên thực tế đã tiếp cận kết thúc rồi.
Dù sao thì đây cũng không phải là sức mạnh cấp chuẩn Tiên đế mà nó tu luyện được, mà chỉ là dung hợp cùng với đề hỏa mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Liễu Thần rút lui, đế hỏa trên người nó mờ tối càng ngày càng chập chờn, là do bị Vũ đế oanh kích gần như tiêu tán.
"Sinh mệnh của ta đang đi tới điểm cuối rồi."
Liễu Thần nhẹ nhàng truyền âm cho Thạch Hạo đang ở phần cuối hỗn độn kia, báo cho hắn biết tình huống thật ở nơi này để hắn chuẩn bị việc xấu nhất sẽ xảy ra.
"Liễu Thần, lùi lại đi!" Thạch Hạo hét lớn.
Hắn điên cuồng đuổi giết hai đế, muốn kết liễu tính mạng của hai người, bởi vì một khi để bọn họ chạy trốn, chỉ cần một hơi lấy sức thì sẽ là kiếm củi ba năm đốt cháy một giờ.
Nhưng hiện giờ, Liễu Thần đang gặp phải đại nguy cơ.
"Ngươi nên bảo trọng thì hơn!" Liễu Thần dặn dò lần cuối.
Thạch Hạo thét dài, tim mật như vỡ tan, điên cuồng ra tay, ần như muốn tự bảo cả thân thể đánh giết hai đại cường giả kia, thế nhưng vẫn không thể tru diệt ngay tức khắc được.
Chuẩn Tiên đế rất khó giết!
Thạch Hạo gần như tuyệt vọng, đốt cháy chân huyết kích trọng thương hai đế, tiếp đó hắn bỏ qua nơi này giết thẳng về phía Liễu Thần.
Hắn biết, Liễu Thần đang rơi vào tuyệt cảnh, Vũ đế quá mạnh, phỏng chừng chạy trốn cũng không có cơ hội, Liễu Thần sẽ hoàn toàn chết đi.
Thạch Hạo đánh tới!
Hắn nhìn thấy tiểu Tháp đã bị Vũ đế xuyên thủng, thân tháp chia năm xẻ bảy, tuy rằng bàn tay của Vũ đế cũng đầm đìa máu tươi thế nhưng chung quy lại vẫn đã thành công phá tan phòng ngự của tiểu Tháp.
Dù cho tiểu Tháp đã dung hợp xương cốt của chuẩn Tiên đế thì cũng chịu không nổi, đã bị đánh nát.
Liễu Thần đốt cháy chân thân, nó khống chế đế hỏa cuối cùng muốn ngọc đá cùng vỡ với địch thủ.
"Liễu Thần, đừng vậy!" Thạch Hạo la lên.
"Ta hết sức rồi." Liễu Thần nói, sinh mệnh của nó đang hướng về điểm cuối thế nhưng dù cho đang ở thời khắc cuối cùng này thì nó vẫn rất an lành.
Sau đó, cả người nó mang theo ánh lửa nhào giết về phía Vũ đế.
Ầm, ánh lửa bao trùm lấy Vũ đế và không ngừng bôc cháy, biển hỗn độn sục sôi ào ào.
"Gào!"
Vũ đế hét lớn, giãy giụa kịch liệt.
Đây không phải là tình cảnh mà hắn muốn gặp phải, đế hỏa liều mạng dung hợp với Liễu Thần và bốc cháy hừng hực, khiến cho Vũ đế cũng phải hãi hùng khiếp vía không thôi.
Lúc bình thường hắn cũng không muốn chạm vào đế hỏa, bởi vì sợ đối phương ăn mòn.
Đế hỏa các rất nhiều điểm kỳ dị, từng thai nghén ra dấu ấn sinh mệnh chuẩn Tiên đế, hiện giờ lại hóa thành bộ dáng này, vạn nhất nó vừa rơi vào thể nội của Đế giả nào đó thì nói không chừng có thể tàn phá khắp nơi bên trong.
Hiện giờ, Vũ đế toàn lực chống cự.
"Giết!"
Thạch Hạo điên cuồng giết thẳng về phía Vũ đế.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này đế hỏa bạo phát không ngừng lan tỏa khi đang bao phủ lấy Vũ đế, ánh lửa đốt hỗn độn, hỗn loạn vô cùng.
Gào!
Vũ đế gào thét, cả người hắn cháy đen, rách nát thê thảm, bị đế hỏa đốt cháy bản nguyên.
Phụt!
Nhưng lúc này chợt chùm lửa kia cũng nổ tung, bóng người của Liễu Thần cũng mơ hồ theo, lá liễu đầy trời héo tàn hóa thành tro bụi.
Nó hóa thành bản thể thế nhưng thân cây lại nhanh chóng bị vẻ gẫy và bốc cháy.
Thạch Hạo phát điên, không ngừng đánh giết về trước, toàn bộ đều kích thẳng lên trên người của Vũ đế, sau đó hắn lại phun trào ra lượng lớn tinh khí sinh mệnh cùng với huyết tinh của bản thân để tẩm bổ cho thân cây đang hướng về sự hủy diệt kia.
Hơn nửa thân cây đã hóa thành tro tàn, cứ thế tan thành mây khói.
Sau đó cũng chỉ còn sót lại một cọc gỗ cháy đen, chết héo nơi ấy.
"Liễu Thần!"
Thạch Hạo bi thương thảm thiết, hắn dùng mọi khả năng cũng chỉ có thể bảo vệ được rễ cây cùng với một cọc gỗ đã cháy khét của Liễu Thần.
← Ch. 1997 | Ch. 1999 → |