← Ch.2002 | Ch.2004 → |
Thạch Hạo đau lòng gần như muốn chết, tóc tai bù xù ngửa đầu nhìn trời, khóe mắt mang theo vết máu, hắn gầm thét và một luồng tâm tình tuyệt vọng đang tràn lan, âm thanh của hắn tựa như sấm sét chấn động chư thiên vạn vực, khí tức hùng hồn không gì sánh bằng.
Những người quen biết, những cường giả không quen biết, từng người lần lượt bỏ mạng, trong thiên địa to lớn này đã không còn mấy ai cùng thời đại với hắn nữa rồi.
Ngay cả con trai cũng bỏ mạng, hóa thành huyết và hồn đầy thê lương, tự huyết tế bản thân trong thời loạn lạc này mà Hoang chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thê thảm biết bao nhiêu chứ.
Đứng ở đỉnh cao nhất của chuẩn Tiên đế, lẽ ra phải nhìn xuống chư thiên, ngạo thị cổ kim thế nhưng hắn lại người thân không thể gặp, con trai không bảo vệ được, cố nhân trưởng bối mỗi một người đều bị phong ấn, chết có, thương có, không ngừng bỏ mạng.
Thời loạn này quá tàn khốc, chư vương đều bi thương gào thét, hiện giờ đang tiến về hướng suy yếu, toàn bộ đất trời đều rất thê thảm, rất là đáng thương.
Tiên vực đã từng huy hoàng tới mức tận cùng thế nhưng lúc này lại đang hướng về suy bại, toàn bộ đất trời đang rạn nứt, đều bị đánh cho tàn khuyết.
Hoàng hôn chảy máu, hoàng hôn của các thần, hoàng hôn của chúng tiên, hết thảy đều sục sôi, rực rỡ, mạnh mẽ, bất hử... Những người kia, những truyền thừa kia, những đại tộc kia, những thần thoại kia, đều trong tình cảnh phá diệt.
Kết thúc của một thời đại.
Chung kết của một văn minh.
Điểm cuối cả một kỷ nguyên.
Thạch Hạo tức giận như muốn phát điên, chém giết máu me khắp người, cả người điên loạn, làm sao không đau xót chứ, làm sao không tiếc nuối chứ, một bầu máu nóng đều tiết hết vào trong trận chiến này!
Bên trong Giứi hải là sóng lớn ngập trời, hài cốt chìm nổi theo từng cơn sóng âm mà chuẩn Tiên đế gào thét ra.
Ba vị chuẩn Tiên đế đồng loạt xuất thủ, đồng thời vây cong Thạch Hạo hòng ngăn cản sự lột xác của hắn, bọn họ sớn hắn sẽ thành tựu chính quả Tiên đế ngay trong đời này.
Đó là chuyện không thể nào tưởng tượng ta được, bọn họ quyết không thể để cho thành sự thật được.
"Giết!"
Vũ đế đập mạnh cặp cánh chim đi kèm là mưa ánh sáng chói lóa, cả người hắn tựa như phủ thêm một bộ chiến y bất tử, tay cầm chiến mấu giết đế đâm hết sức về phía Thạch Hạo.
Vũ đế mạnh mẽ tuyệt đối, sau khi khí thế lan tỏa thì đánh nứt chư thiên, từng bọt nước đại biểu cho từng tan giới trong Giới hải không ngừng phá diệt trong màn mưa ánh sáng mà hắn lan tràn ra.
Chiến mâu đỏ đậm như máu kia quá uy mãnh, trên lưỡi mâu lượn lờ sông dài năm tháng, đâm thủng vạn cổ và tiến tới ngay trước mặt, uy lực tuyệt luân!
Boong!
Thạch Hạo xoay chuyển tiên kiếm bổ tới, nơi đây lập tức bị dập bắt, Giới hải nổ tung, hỗn độn che ngợp bầu trời.
Tiếp đó, hai bóng người quấn chặt lấy nhau, ánh kiếm hừng hực cùng lưỡi mâu đang ssợ tựa như chớp giật chói mắt, từng vệt từng vệt không ngừng đan xen.
Tiếp đó, mưa máu tầm tã, chư thiên lộ ra dị tượng.
Đó là Giới hải đang diễn hóa ra.
Trong đó, có sự hưng suy của các tộc, có cường giả vẫn lạc, có cảnh tượng khai thiên, có hình ảnh tận thế.
Những thứ này đều là chuyện đã diễn ra ở ngày xưa.
Ầm!
Nơi đây sục sôi, hai cường giả va chạm.
Đây là thế giới biển, một bọt nước là một thế giới thế nhưng dưới uy thế khủng khiếp của bọn họ thì những cơn sóng khổng lồ cùng với đại dương gần đó đều bị sấy khô.
"Giết!"
Thương đế ra tay, cả người đỉnh thiên lập địa sừng sững trong Giới hải, tựa như đã tồn tại cả ngàn tỉ năm tháng vậy, thân thể khổng lồ của hắn tỏa ra ký hiệu thần bí khó lường.
Đó là thần chú hóa thành hoa văn đại đạo hữu hình.
Ở đây, hắn xây dựng nên tế đàn, toàn bộ Giới hải đều là vô tận tàn giới đã hủy diệt lập tức sinh ra cộng hưởng, hình thành một tòa tế đàn rộng rãi trước nay chưa từng có.
"Thập phương câu diệt!"
Hắn gầm thét, mục đích đều giống như Vũ đế, đó là ngăn cản Thạch Hạo lột xác, sợ hắn sẽ trở thành Tiên đế!
Một tiếng hét lớn vang lên chấn động cả thiên địa, mây gió cuồn cuộn, bên trong Giới hải hiện ta một tòa tế đàn cổ xưa khiến thương vũ nổ tung.
Nó tỏa ra uy thế khủng khiếp tiêu diệt về phía Thạch Hạo.
"Vù!"
Ao pháp tắc của Thạch Hạo hiện lên và cũng to lớn vô cùng, quả thật như muốn thu cả Giới hải vào trong và lao thẳng về phía tế đàn kia.
"Nạp mạng đi!"
Hồng đế rít gào, tử khí đông lai, ánh sáng vô lượng lan tỏa, sức mạnh lớn lao khiến cả người hắn trở nên thăng hoa, óng ánh tới cực điểm, tựa như bên trong mặt trời màu tím chói chang đang thai nghén ra một vị đế vương.
Trong tiếng vang leng keng thì trên người Hồng đế được phủ thêm một tầng giáp trụ màu tím, đó chính là tinh túy, pháp lực, tinh thần của toàn thân hắn ngưng tụ vào nhau.
Phù văn đại đạo bản nguyên của hắn lưu chuyển.
Ầm!
Hồng đế mặc giáp trụ đế vương tỏa ra ánh tím ngập trời, bàn tay phải tựa như lưỡi đao chém thẳng về phía Thạch Hạo, ánh sáng óng ánh dài tới ngàn tỉ dặm chặt đứt lìa Giới hải!
Cuộc chém giết sinh tử.
Ba vị chuẩn Đế ngăn chặn Thạch Hạo, không cho hắn có cơ hội để lột xác thành công.
Lúc này, bên ngoài cơ thể Thạch Hạo loang lổ vết máu, hắn được ký hiệu đại đạo sáng rực bao quanh, tốc độ nhanh như chớp xung phong ngang dọc trong Giới hải, liều mạng với ba đế.
Lúc này, trên thân thể của hắn càng nhiều vết rạn hơn, càng ngày càng dày đặc thế nhưng bên trong lại có một luồng sinh cơ ngập tràn, quả thật tựa như đang trải qua cuộc lột xác vậy.
Gào!
Thạch Hạo rống lớn, liều mạng trong tuyệt vọng để chiến đấu với ba vị chuẩn Tiên đế.
Hắn nghĩ tới rất nhiều người đã bỏ mạng, sẽ không thể gặp lại được nữa, cơn tức giận trong lòng ngực của hắn hóa thành ánh lửa, chiến ý sôi trào giết tới điên cuồng, cả người điên loạn.
Máu huyết tung tóe, thần hồn gào thét, thân thể run rẩy, tức giận ngập tràn vào tâm hải, khí sát phạt vô tận đang bùng phát.
Thạch Hạo liều mạng, sức mạnh của bản thân đang từ từ tăng mạnh, bên dưới lớp da già nhăn nheo chợt lộ ra ánh sáng óng ánh, tựa như muốn đánh vỡ nhà giam thân thể này để chân ngã được thoát ra ngoài.
Gào!
Vũ đế gào thét, sấm vang chớp giật, mưa máu tầm tã ngăn chặn biến hóa của Thạch Hạo, chuẩn Tiên đế một khi liều mạng chém giết thì hàng loạt cảnh tượng diệt thế đều hiện lên.
Nhìn rất thần thánh, cánh chim trắng bóng như tuyết thế nhưng một tồn tại có thể trở thành chuẩn Tiên đế thì làm sao có khả năng quật khởi trong hòa bình chứ?
Thạch Hạo đã buông tay từ lâu, tung thanh tiên kiếm ra va chạm với chiến mâu đỏ đậm trong tay của Vũ đế, mà chính hắn thì nắm quyền ấn chém giết khốc liệt với Vũ đế.
Phụt1
Một cánh tay của Vũ đế bị xé lìa, ánh máu dâng trào.
Bởi vì, sức mạnh của Thạch Hạo đang từ từ trở nên mạnh mẽ, một loại biến hóa nào đó đang phát sinh một cách chân thực, trong lúc vô tình sức mạnh hắn trở nên dồi dào cường thịnh trở lên.
Vũ đế gào thét vì sau lưng đẫm máu, một chiếc cánh đã bị kéo lìa và vết thương nơi ấy rất kinh khủng, xương cốt rậm rạp, huyết dịch không ngừng tung tóe.
Sau khi Thạch Hạo giết đỏ cả mắt thì làm sao còn nhớ tới những thứ này nữa chứ, tay không xé rách chiếc cánh thần thánh đồng thời giết thẳng tới, thề phải diệt trừ ba mối họa lớn này.
Ba đại chuẩn Tiên đế tưc giận, dùng mệnh để vật lộn với nhau.
"Nạp mạng đi!" Âm thanh của Thạch Hạo trầm thấp, ánh mắt đỏ như máu giết tới điên cuồng, tiểu Thạch đầu đã huyết tế bản thân, rất nhiều cổ nhân chết đi, Tiên vực thì chia năm xẻ bảy, thật sự khiến hắn vô cùng tuyệt vọng, lúc này hắn đang rơi vào trong một trạng thái kỳ dị tựa như nhập ma vậy.
Thế nhưng, từ sát ý thì thấy được, hắn rất chú tâm tới Vũ đế, một lòng một dạ muốn chém giết kẻ này, dùng thủ đoạn mạnh nhất nhằm thẳng vào một cánh còn sót lại của Vũ đế.
Ầm!
Sóng lớn ngập trời, Giới hải phun trào.
Ánh sáng nơi này ngút trời, hết sức chói lóa, bóng quyền xẹt qua cổ kim tương lai.
Thạch Hạo lần nữa kéo bay chiếc cánh còn lại của Vũ đế, lúc máu tươi đầm đìa chảy xuống thì cả Giới hải đều bị nhuộm bởi ánh sáng rực rỡ.
Pháp thể của Vũ đế được tạo nên bởi tinh huyết trước đây không lâu chợt lần nữa tả tơi, huyết tinh đang biến mất!
"A..." Vũ đế gào thét trong đau đớn rồi mạnh mẽ chấn động thân thể giết thẳng tới Thạch Hạo, hắn chưa bao giờ gặp phải sự ngăn cản nào như vậy.
Đại chiến đã nhiều năm như vậy nên Thạch Hạo sớm nhìn ra được, nguồn gốc một thân pháp lực của Vũ đế đều nằm ở cặp cánh này, đôi cánh này vô cùng trọng yếu với hắn cho nên mới bị Thạch Hạo liều mạng xé rách như thế.
Trong quá trình này thì Thạch Hạo cũng phải trả cái giá đáng kể, vai trái bị lưỡi mâu đâm thủng, lồng ngực bị bàn tay của Vũ đế cắt lìa.
Thế nhưng, hết thảy đều đáng giá!
Lúc này, Vũ đế lần nữa mất đi một lượng lớn huyết tinh cùng pháp lực, thân thể trở nên suy nhược.
Thạch Hạo liên tiếp hạ sát thủ, bàn tay xẹt qua kiếm quyết đan xen phá tan vĩnh hằng, khiến sông dài năm tháng lu mờ mơ hồ đi.
Ầm!
Vũ đế bị hất bay ra ngoài, thân thể rách nát vi bị mấy chục tới hơn trăm ánh kiếm chém trúng, trên thể phách xuất hiện vết rách dày đặc, ngay cả xương cốt cũng bị tách lìa.
Thế nhưng, chung quy lại hắn vẫn là chuẩn Tiên đế, dù cho nơi trán có bị chém tan thì cũng không có tiêu vong, vẫn còn sức để chiến tiếp.
Mặc khác, hai đại cường giả kia thét dài liều mạng ngăn cản.
Vũ đế nếu như bại vong thì tình cảnh của bọn họ cũng chắc chắn không ổn.
Ầm!
Thạch Hạo đá văng một cách xuống mặt biển đồng thời một quyền nện thẳng về Hồng đế va chạm với bàn tay đang lấp lánh giáp trụ đế vương màu tím kia, trong nhất thời tia lửa tung tóe khắp mọi nơi.
Bởi vì, kẻ này hiện đang ở phía trước nhất.
Bên trong tiêng vang chấn nát màng nhĩ kia thì nắm đấm của Thạch Hạo nhỏ máu, có của hắn và cũng có của kẻ địch.
Con ngươi của Hồng đế co rút lại, trên mặt hiện vẻ đau đớn, bên ngoài thân của hắn lờ mờ đặc biệt là nơi vị trí bàn tay, giáp trụ màu tím bị phá tan, đó là sự ngưng tụ của đạo hạnh, giáp trụ được đúc thành từ tinh hoa bản nguyên của hắn, hiện giờ lại bị thương.
Chỉ trong những lúc mấu chốt nhất thì hắn mới vận dụng với bộ giáp trụ này, hiện giờ lại bị người phá tan rồi.
"A..." Hồng đế gào lớn.
Thạch Hạo của lúc này đã hóa điên, đang chém giết không chết không thôi với hắn, sau khi chiếm được thượng phong thì một bên tách ra hai người còn một bên đánh giết hắn.
Hiện giờ, Hồng đế đã trở thành mục tiêu đánh giết của Thạch Hạo!
Vũ đế tạm thời suy yếu không đáng để lo, Thạch Hạo muốn nhanh chóng chém bay sinh linh có uy hiếp lớn nhất này.
Phụt!
Quyền ấn của Thạch Hạo rốt cuộc cũng oanh kích thẳng lên trên lồng ngực của Hồng đế, chấn cho hắn chia năm xẻ bảy.
Hiện giờ Hoang không có ý nghĩ giết chết hoàn toàn đối phương, bởi vì việc này quá khó khăn, cần phải tiêu diệt một cách kiên trì thì mới có thể thành công được, hiện giờ hắn muốn làm chính là phá tan sức chiến đấu của đối phương.
Hồng đế kêu thảm thiết, thương tích lần này quá nặng nề, ngọn lửa nguyên thần của hắn đã bị đánh tan rất nhiều, tinh huyết đã ngưng tụ một thân cũng tiêu hao sạch sẽ, toàn bộ diệt vong.
Sau khi đế giáp màu tím bị phá nát thì đã tổn thương tới bản nguyên của hắn.
"Giết!"
Thạch Hạo xuyên thẳng qua thân thể đã phá tan của Hồng đế, con mắt đỏ bừng tựa như hai ngọn đèn máu trong bóng tối, sát ý vô biên nhìn chằm chằm Thương đế.
Đại chiến sinh tử, khóe mắt của Thạch Hạo mang theo vết máu, lúc phát điên thì khuôn mặt đầy thanh tú đều trở nên dữ dằn.
Vì con trai, vì huynh đệ, vì cố nhân, hắn lúc này là cay nghiệt, là vô tình, tạm thời mất đi một phần tình cảnh và chỉ còn hai chữ giết chóc hiện lên trong lòng.
Đang trong cuộc đại chiến thì chợt có một đầu người lao tới, Thạch Hạo đánh tan tòa tế đàn kia và chém bay đầu lâu của Thương đế, đánh nổ thân thể của hắn.
Đồng thời hắn giết thẳng về trước, kích thẳng ba vị tàn đế kia hòng tiêu diệt hoàn toàn.
Trên thân thể của Thạch Hạo có một lớp da già bong tróc và một luồng sinh cơ tràn trề đnag trào dâng, thân thể bị trọng thương của hắn đang dần dần khôi phục lại, một luồng gợn sóng khủng khiếp lan tràn ra ngoài.
"Ngươi tuyệt đối không thể thành công được!"
Vũ đế rống lớn, vạn cổ không hề có, làm sao có thể diễn ra trên người một người tới sau chứ?
Bọn họ không cam lòng, vô cùng không cam lòng thế nhưng cũng vô lực ngăn cản, bởi vì bản thân đã khó bảo vệ, đã bị Hoang đang từ từ mạnh mẽ trở lại đánh giết tới mức suy yếu, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ có con đường chết.
Ầm!
Vào lúc này, một phương hướng nào đó của dòng sông thời gian có mấy chùm ánh sáng chợt óng ánh tới cực điểm, cầu vòng hừng hực bắn mạnh ra.
Tựa như sự lột xác của Thạch Hạo đã ảnh hưởng tới lĩnh vực thời không khác vậy!
Lúc này, trong vũ trụ hoàn toàn yên tĩnh và một bộ tàn thi lơ lửng, mí mắt nhấp nháy như muốn mở ra.
Đồng thời, tàn thi kia cũng phát ra âm thanh xuyên thấu tiến vào trong Giới hải, chậm rãi và trầm thấp: "Hà tất phải vậy, tội gì phải thế!"
← Ch. 2002 | Ch. 2004 → |