← Ch.2005 | Ch.2007 → |
Chuông lớn hùng hồn tỏa ra khí hỗn độn, mỗi một lần ngân vang thì đều có gợn sóng thời gian lan tràn và ngàn tỉ sợi tiên quang rủ xuống bao quanh lấy một bóng người khôi ngô hùng vĩ đang nhanh chóng tới đây.
Lại thêm một cường giả tránh thoát khỏi sông dài năm tháng.
Hắn từ hạ du đánh tới, mang theo chiến ý vô biên cùng với tu vi cái thể một thân, hoàn toàn chính xác, đây là một vị cao thủ cấp bậc chuẩn Tiên đế.
"Ngươi là ai?!" Thương đế quát lớn.
"Ta tên là Vô Thủy!" Người tới quát lớn rồi xuất thủ, bởi vì hắn nhìn thấy được Hoang, nhìn thyá được người trong truyền thuyết kia nên nhanh chóng trấn áp tới.
Mục tiêu của hắn chính là ba người tới từ tương lai kia, muốn ngăn bọn họ lại.
Boong!
Chuông lớn ngân vang, dù cho sông dài năm tháng đang ở phía xa thế nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, không sợ bị ăn mòn nên trực tiếp động thủ, khống chế sức mạnh thời gian quét thẳng về ba người kia.
Hai chữ Vô Thủy chấn động cả Giới hải, sơn hà của Tiên vực rung lên bần bật.
Các cường giả của Tiên vực đều đang chăm chú quan sát cuộc đại chiến trong Giới hải, vừa nãy trong lòng bọn họ đều nguội lạnh, Hoang chỉ có một mình lại đối đầu với bảy vị chuẩn Tiên đế, thật sự quá đáng thương, không một ai tới cứu viện, không một người có thể sóng vai tác chiến cùng hắn, chỉ có thể dựa vào mỗi một mình mình.
Mà hiện giờ rốt cuộc cũng có một vị cường giả tiến tới, hắn ngông cuồng bá đạo lao tới rồi tiếng chuông ngân vang tự báo ra tên họ của mình.
Thời khắc này, chư hùng Tiên vực dù cho là mạnh mẽ rắn rỏi tới mấy cũng phải hơi cay cay sóng mũi, rốt cuộc cũng có người tới rồi, có thể giúp Hoang rồi.
Một ít thiếu nữ thì khóc ào ngay tại chỗ, cảm thấy Hoang Thiên đế quá thế lương, trận chiến này đã trả giá quá nhiều, ngay cả huynh đệ cũng chế trận, ngay cả con trai cũng chọn lựa huyết tế, mà hắn lại đang cô độc chiến đấu đầy phấn khởi, một mình gánh chịu lấy quá nhiều. Hiện giờ, rốt cuộc cũng có một người tiến tới trợ giúp, muốn sánh vai chiến đấu cùng với Hoang Thiên đế, như vậy sao không khiến người người kích động chứ.
Có vài người lệ nóng lưng tròng, trận đại chiến này đã kéo dài rất lâu rồi, trái tim của rất nhiều người gần như đã nhảy lên tận cổ, bọn họ đang sợ hãi, đang lo lắng Hoang Thiên đế sẽ chết đi, sẽ bỏ mạng trong Giới hải.
Những người thân bên cạnh của Hoang đều chết cả, nếu như ngay cả hắn cũng tiêu vong thì bộ tộc này quá đáng thương.
Boong!
Vô Thủy lấy ra binh khí đối đầu với ông lão tay cầm Lượng Thiên thước, chuông lớn oanh kích, hỗn độn nổ tung, sức mạnh thời gian không gì sánh được tàn phá về phía trước.
Đồng thời, hắn dùng tay không đối kháng với người đàn ông tay cầm đại kích, muốn chia sẻ càng nhiều địch thủ càng tốt với Hoang.
Sau khi tận mắt thấy Hoang Thiên đế của đời này thì Vô Thủy chấn kinh trong lòng, khi nhìn thấy một mình hắn độc chiến với bảy chuẩn Tiên đế và nghĩ tới hắn đang sống trong năm tháng tối tăm nhất trong lịch sử này thì càng xúc động hơn, càng nổi sóng trong lòng hơn.
"Vô Thủy, ngươi ngăn không được chúng ta đâu!" Ông lão cầm Lượng Thiên thước trong tay quát lên.
"Các ngươi không thuộc về đời này, thậm chí không thuộc về thế giới kia của chúng ta, chỉ là rời khỏi từ thông đạo cổ xưa bị phong ấn kia mà thôi, vẫn nên trở về thì tốt hơn!" Vô Thủy hét lớn.
Lời này của hắn đã nói ra một ít căn nguyên của người tới.
Khi nghe tới những lời này thì ánh mắt của Thạch Hạo trở nên óng ánh chú ý tới bọn họ.
Dù cho là Diệt Thế lão nhân thì tinh quang trong mắt cũng tăng vọt, hắn đang suy nghĩ và liên tưởng tới chuyện gì đó.
Đám người Vũ đế, Hồng đế, Thương đế thì lại biến đổi sắc mặt đầy giật mình, tương lai đáng sợ và phức tạp như thế ư? Xem ra còn có khói lửa chiến tranh mà bọn họ không biết nữa.
"Đạo hữu, bọn ngươi chớ có phân tâm, chỉ cần tàn sát Hoang thì tất cả sẽ được giải quyết, sẽ đều thành không!" Cô gái tới từ tương lai kia quát lên, một thân chiến y vàng óng bay phần phật.
Bọn họ rất kiêng kỵ, khi nhằm vào Thạch Hạo thì không cách nào phát huy ra toàn lực dược.
Bọn họ đã làm chuẩn bị liều chết cả rồi, tiền đề là có thể một đòn giết chết Hoang thế nhưng hiện giờ không có cơ hội như vậy, vẫn còn đang chờ đợi.
Bọn họ cần đám người Vũ đế huyết chiến với Hoang Thiên đế, sau đó vào thời khắc cuối cùng thì bọn họ sẽ phát đọng đòn sát thủ để giải quyết cường giả Nhân tộc đầy đáng sợ này.
"Giết!"
Bất Diệt lão nhân tựa như nghĩ ra điều gì đó nên hắn rống lớn, cũng không còn tiếp tục hiền lành như trước nữa, không còn là thứ sinh linh đồng lại như đã nói với Thạch Hạo trước kia nữa.
Khí tức của hắn trở nên kinh khủng vô cùng, mây đen cuồn cuộn lan tỏa, đó chính là sức mạnh hắc ám bản nguyên nhất đang khiến cho đáy biển của Giới hải đều sụp lún.
Đồng thời, nơi phía bờ đê cũng không còn vững chắc nữa, như vậy có thể tưởng tượng ra được hắn mạnh tới mức nào.
Thạch Hạo rơi vào tình thế nguy cấp, bảy đại cao thủ đang vây công hắn, chủ yếu là muốn săn giết tính mạng của hắn.
Boong!
Vô Thủy chuông vang lên là trời long đất lở, sức mạnh năm tháng ngập tràn bao phủ về toàn bộ sinh linh.
Phụt!
Thế nhưng chính hắn cũng phun ra ngụm máu, bởi vì hắn nhằm về sinh linh không thuộc thời đại kia của hắn, thành ra gặp phải cắn trả.
"Ngươi không cần phải ra tay với bọn họ, để ta tới ứng phó." Thạch Hạo nói với Vô Thủy, nói hắn chớ có xuất kích về phía đám người Vũ đế, Thương đế, Hồng đế, Diệt Thế lão nhân.
Bốn đại cường giả này cứ giao cho hắn, bởi vì không thuộc về đời này mà mạnh mẽ can thiệp, vậy Vô Thủy sẽ gặp phải tổn thương nghiêm trọng.
"Trước tiên giết chết hắn đi!"
Cô gái với bộ chiến y vàng óng hét lớn, quyết định liên thủ với hai người còn lai tiêu diệt Vô Thủy.
Tuy rằng bọn họ không phải sinh linh cùng một thế giới thế nhưng cũng xuất thế ở cùng một thời đại, cũng từng liều mạng qua nên đôi bên vẫn có thể chiến đấu với nhau và không dính phải đại nhân quả trong sông dài năm tháng.
"Giết!"
Người đàn ông tóc bạc hét lớn, tay cầm đại kích chém thẳng về phía Vô Thủy, hắn bá đạo không gì sánh bằng, có một luồng khí thế đế vương lan tràn, mái tóc như thác nước màu bạc cắt lìa Giới hải.
"Bọn ngươi chớ có ngông cuồng!"
Nhưng lúc này, bên trong sông dài năm tháng lại có hào quang chói lói, khí tức tiên kim chín màu ngập tràn và một chiếc đỉnh lớn hiện ra đồng thời mẫu khí vạn vật buông rủ xuống.
Phía dưới chiếc đỉnh có một người đàn ông với dáng vẻ kiên cường, hai hàng lông mày dựng thẳng, ánh mắt sắc bén như điện xẹt, hắn vung lên đế quyền giết tới.
Boong!
Đỉnh lớn trên đỉnh đầu hắn chấn động giương kích về phía đại kích kia, ánh sáng chói mắt phát sinh, phù văn lưu chuyển.
Tiếp đó, hắn với tay không đánh bay Lượng Thiên xích, có thể nói thần lực kinh thế!
Nhưng mà, sau khi tới nơi này thì bóng hình của hắn hơi chút mơ hồ, bị sức mạnh năm tháng bao quanh và càng ngày càng mờ tối.
"Hừ, người có nhân quả thiên đại với người ở nơi này, vì lẽ đó đã tạo nên cảnh tượng như vầy, cùng ở chung một đời này nên bản thân ngươi đang bị năm tháng nhấn chìm." Cô gái với bộ chiến y vàng óng nói.
Bộ áo quần của nàng phấp phới trong gió cùng với tiếng vang kim loại va chạm, bộ chiến y của nagf được bện thành từ tơ tiên kim.
"Giết!"
Người đàn ông lơ lửng đại đỉnh trên đỉnh đầu hét lớn đánh giết về trước, một quyền đánh về thân thể của cô gái này.
Vẻ mặt của cô gái này chợt biến vì hoàn toàn hiểu rõ quyền ấn của người này ra làm sao, từng ăn qua thiệt thòi nên lúc này không dám lấy cứng đối cứng mà tế ra pháp khí của bản thân.
Một cây thiên mâu hiện lên, nàng là nữ thế nhưng binh khí trong tay lại là như vậy, sức mạnh sát phạt vô tận bùng nổ!
Boong, người tới đánh thẳng lên trên thiên mâu thế nhưng quyền ấn chẳng hề tổn hại gì cả.
Boong boong boong...
Lúc này Vô Thủy xuất thủ, hắn không còn một người độc chiến với ba người nữa mà sau khi rảnh tay thì khống chế láy chuông lớn tiêu diệt về trước.
Sóng âm được khuếch tán từ chuông lớn của hắn chấn cho ông lão tay cầm Lượng Thiên xích lảo đảo một cái, xém tí nữa đã ngã nhào.
"Dù như thế nào thì hôm nay cũng phải giết cho bằng được Hoang, không thể cho hắn cơ hội được, chúng ta sớm đã không màn tới sống chết nữa, nhất định phải thành công!" Cô gái mặc chiến y vàng óng gào thét, khuôn mặt của nàng rất xinh đẹp thế nhưng hiện giờ lại có chút dữ tợn, bởi vì lúc này quá nôn nóng.
Nàng thoát ra khỏi chiến trường này để muốn đi giúp đỡ đám người Vũ đế, Hồng đế, Thương đế.
Dưới góc nhìn của nàng, lần này tới đây là để săn giết Hoang nên những thứ khác không hề quan trọng hơn chuyện này, đây là sự tình trọng yếu nhất trong tương lai!
Ầm!
Sông dài năm tháng rung động, sóng biển ngập trời và từ một nơi nào đó có một cô gái với áo trắng như tuyết, mái tóc đen phấp phới cùng với dung mạo tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại đang lướt sóng tiến tới.
Lúc này, nàng xuất thủ giương kích thẳng lên trên người của cô gái với bộ áo quần màu vàng kia.
"Không một ai có thể nghịch loạn năm tháng, bất kỳ người gây sóng gió nào cũng đều phí công mà thôi, không thuộc về mảnh thời không này thì ngươi vĩnh viễn không thể thay đổi được gì cả."
Cô gái mặc áo trắng với phong thái tuyệt đại lên tiếng, tay trắng vung lên là tiên quang óng ánh đánh thẳng lên trên chiến mâu kia, chém lìa cô gái với bộ chiến y vàng óng kia ngay tại chỗ.
Những gì nàng nói đều là sự thật, người ngông cuồng muốn sửa đổi lại sự kiến lớn trong dòng sông năm tháng thì cuối cùng đều phải chết.
Nếu như lan tới một ít tiểu tu sĩ, phàm nhân hoặc không ảnh hưởng tới năm tháng cổ kim, không có đặt chân vào lĩnh vực của sự kiện trọng đại nào đó, hoặc là sau khi chính bản thân mình bỏ ra cái giá xứng đáng thì mới có thể bỏ qua được.
"Đối mặt với Hoang Thiên đế thì các ngươi còn chưa xứng, chung quy lại cũng đều công dã tràng thôi!" Cô gái áo trắng khẳng định chắc nịch.
Thạch Hạo đứng xa xa chợt ánh mắt trở nên khiếp người, hắn nhìn về nơi này và nhìn thấy chiếc đỉnh lớn đầy quen thuộc kia và cũng thấy được cô gái mặc áo trắng đó, trong lòng nổi sóng chập trùng.
Trước kia hắn không chỉ gặp qua cô gái áo trắng này một lần, đó là nàng của một thời đại khác.
Việc đã tới nước này thì cuộc đại chiến kịch liệt nhất bùng phát.
Chuẩn Tiên đế huyết chiến bên trong Giới hải.
Trận chiến này giết tới kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào.
Ròng rã hai ngày trời thì Giới hải đều sục sôi, cuộc đại chiến của bọn họ đang kéo dài và khốc liệt tới dị thường.
"Phụt!"
Người đầu tiên phân ra thắng bại chính là cô gái mặc áo trắng cùng cô gái chiến y màu vàng, trong lúc hai người quyết chiến thì cô gái mặc áo trắng vung tay tiên quang dâng trào, diệu thuật vô tận, bàn tay trắng mịn của nàng kết thành pháp ấn đánh bay đối thủ ra ngoài, miệng mũi đều phun đầy máu tươi.
Vĩnh viễn vô định kinh diễm như trước kia, tựa như con đường quật khởi của Nữ đế bạch y ngày xưa, nàng vẫn hung tàn là thế, quét ngang cô gái chiến y màu vàng và chấn cho hộc cả máu.
Quả thật tu vi của cô gái chiến y màu vàng rất đáng sợ thế nhưng ý thức chiến đấu lại không thể ngang hàng với cô gái áo trắng chuẩn Tiên đế kia được.
"Giết, thà rằng huyết tế cả mảnh thời không này thì cũng phải giết chết Hoang!" Cô gái với chiến y màu vàng hét lớn, dưới tình thế cấp bách nên nàng muốn liều mạng.
Nàng muốn triển khai thủ đoạn cực đoan nhất để vây giết Hoang.
"Thấy các ngươi không cách nào chờ đợi và một lòng muốn giết Hoang Thiên đế như vậy, thật sự ta không hề cảm thấy tương lai u ám gì nữa, không phải là không có hi vọng." Nữ đế áo trắng nói.
"Chính xác!" Người đàn ông đang có đỉnh lớn bồng bềnh trên đỉnh đầu gật đầu, hắn dũng mãnh không gì sánh bằng đánh giết về trước, tiện tay chém giết người đàn ông tay cầm đại kích đồng thời không ngừng xuất trọng thủ chấn cho hắn thối lui không ngừng, lòng bàn tay đều bị xé rách.
Boong!
Một bên khác, Vô Thủy chuông cũng ngân vang chấn cho ông lão tay cầm Lượng Thiên thước đều bong tróc râu tóc, khuôn mặt trở nên già nua, bởi vì đang gặp phải sự ăn mòn của đại đạo thời gian.
Lượng Thiên thước trong tay hắn thiếu chút nữa đã tuột mất.
"Nói như vậy, tương lai vẫn còn có đường sống, không hề khiến người tuyệt vọng chút nào!" Vô Thủy nói.
Những lời này khiến Thạch Hạo chấn kinh vô cùng, ngay cả chuẩn Tiên đế mà cũng gần như tuyệt vọng, vậy tương lai sẽ xảy ra chuyệngì đây, sẽ có bao nhiêu địch thủ đáng sợ xuất hiện đây?
Hắn nghĩ tới Tào Vũ Sinh từng cảnh báo với hắn, từng nói ra một góc trong tương lai tựa hồ đáng sợ vô cùng.
Thế nhưng, hiện giờ lại đang có người tới đây giết hắn, thật sự có chút kỳ lạ.
Nếu như nói đâu là cuộc chiến tàn khốc nhất thì đương nhiên là nơi phía Thạch Hạo, hắn một người độc chiến với bốn đế, chịu lấy áp lực cực lớn, cả người đầy rẫy lỗ hổng thế nhưng hắn càng ngày càng dũng mãnh.
"Dù cho có khơi dậy đại nhân quả, dù cho huyết tế bản thân và chết ở ngay nơi này thì cũng phải giết chết cho bằng được Hoang!"
Lúc này, người đàn ông tóc bạc tay cầm đại kích, ông lão điều khiển Lượng Thiên thước cùng với cô gái với chiến y vàng óng tay cầm thiên mâu cũng bắt đầu liều mạng.
Bọn họ tránh thoát khỏi sự ngăn cản của đối thủ rồi vọt thẳng lên trơi cao và đứng chung một chỗ, không tiếc đốt cháy tinh huyết tâm đầu quý giá nhất của bản thân hòng vận dụng thủ đoạn cấm kỵ giết chết Hoang.
Ầm!
Vô Thủy, Nữ đế áo trắng, người đàn ông trôi nổi đỉnh lớn trên đỉnh đầu đồng thời bay vút lên hóa thành bao luồng cầu vòng hừng hực không gì sánh bằng quấn lấy ba đại cao thủ để ngăn cản bọn họ lại.
Huyết chiến càng khốc liệt hơn bùng phát.
Sông dài năm tháng đều rung chuyển và không hề vững chắc gì nữa, tựa như muốn thay đổi dòng chảy.
"Bọn ngươi đang mơ hão đó à, dòng sông năm tháng há có thể thay đổi, không ai có thể thay đổi chuyện tình quan trọng của thời không khác được!" Người đàn ông có đỉnh lớn bồng bềnh trên đầu quát lên.
Hắn bá đạo xuất thủ muốn trấn áp kẻ địch.
Nơi phía Thạch Hạo thì đang bị bốn đại cường giả vây công khiến cho ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh lẽo, chuẩn bị lôi đình xuất kích liều mạng với chuẩn Tiên đế, có người nên chết đi rồi.
← Ch. 2005 | Ch. 2007 → |