← Ch.2012 | Ch.2014 → |
Kiếm thai đầy óng ánh với dáng vẻ ác liệt xé rách vạn cổ chưa thiên, uy năng mạnh mẽ tới cực hạn, vạn vật vì đó sinh, vì đó diệt, vì đó hưng, vì đó suy, nó bao trùm lấy dòng sông năm tháng!
Thời khắc này, uy thế Tiên đế mênh mông khó lường lan tỏa.
Chư thiên mở ra, chư giới diệt vong.
Tình cảnh lúc này chính là thiên địa mở đóng, càn không vỡ tan, vô tận bọt nước trong Giới hải kia lúc sinh lúc diệt, quá cuồn cuộn khiến người cảm thấy không chân thật chút nào.
Uy lực của nó chí cao vô thượng trước nay chưa từng hiển hiện ra, thật sự đã ảnh hưởng tới vạn vật, ảnh hưởng tới vạn linh, ảnh hưởng tới vạn giới.
Nếu như mười vạn năm trước thì chắc chắn Thạch Hạo sẽ tránh không thoát, quá đột ngột và cũng đầy đáng sợ, cơ bản không cách nào dự đoán ra được, làm sao nghĩ tới kiếm thai Đại La yên tĩnh vô số năm bất chợt bùng phát ra uy thế Tiên đế!
Nhưng mà hiện giờ hắn đã lột xác tới mấy lần, từng đặt chân tiến vào lĩnh vực Tiên đế, tuy rằng đã lùi lại thế nhưng thực lực cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cho nên, ngay khoảnh khắc đó bóng hình của hắn hóa thành mưa ánh sáng và biến mất ngay tại chỗ.
Đạo pháp của Thạch Hạo cái thế, sức chiến đấu kinh thiên động địa, hắn tránh né ra ngoài, cất bước trong hư không đang huyễn diệt đang khai thiên tích địa rồi sừng sững ở cuối chân trời.
Nhưng, một lát sau hắn chợt sởn cả tóc gáy, kiếm thai tựa như chưa bao giờ rời đi mà vẫn luôn ở ngay trước mắt, mũi kiếm lạnh lẽo sắp sửa đâm thẳng vào trong cơ thể hắn.
Trên thực tế, hắn phát hiện ra bản thân vẫn đang đứng ở chỗ cũ, rất là kỳ lạ!
Phụt!
Huyết dịch tung tóe, đó chính là chân huyết của hắn.
Kỳ thực còn chưa đâm trúng thế nhưng kiếm khí Tiên đế chí cao này đã hiển hiện và tổn thương tới cơ thể hắn.
"Ầm!"
Cả người Thạch Hạo tỏa ra ánh sáng vô lượng rồi lần nữa biến mất tại chỗ, đánh vỡ hư không nhìn thấy vĩnh hằng, hắn rời khỏi nơi này và hiện ra ở tận cùng vũ trụ.
Nhưng, giây lát sau thì lông tóc hắn lại dựng đứng, lần nữa cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong, kiếm thai vẫn ở ngay trước mắt và dán sát vào cơ thể hắn.
Đồng thời, con ngươi của hắn co rút vì đã thấy được rõ ràng, quả thật vẫn đang ở vị trí cũ trước kia, lại xuất hiện ở vị trí như ban đầu.
Việc này quá kỳ lạ, hoàn toàn không đúng, hắn chẳng phải đã di chuyển tới biên giới vũ trụ rồi ư?
Như khi nãy cũng từng trốn tới cuối chân trời thế nhưng về sau lại phát hiện ra mình đã trở về vị trí cũ, vẫn là ở khoảng khắc trước kia.
"Phụt!"
Trên cơ thể của Thạch Hạo xuất hiện một lỗ máu tựa như bị chém ngang hông, mau tươi tung tóe.
Hắn hét dài một tiếng rồi nhanh chóng tránh thoát, lần nữa xông thẳng lên trời và chạy thẳng về nơi xa.
Thạch Hạo ý thúc được, đó là tràng vực của Tiên đế, là ngược dòng thời gian hạn chế hắn ở trong thời không yên tĩnh này, hắn không thể thoát ly khỏi vị trí này.
Dù cho hắn tung hoành vô địch, bỏ chạy được ra ngoài thì vẫn như cũ sẽ bị kéo về chỗ cũ, sẽ tiếp nhận lấy cuộc chém giết của chiêu kiếm kia.
"Không pháp không trời không trói buộc!"
Thạch Hạo hét lớn, cả người bốc cháy, xích thần trật tự phóng lên tận trời cao hòng đánh vỡ vĩnh hằng, thoát ly khỏi vực pháp tắc này.
"Giết!"
Nhưng mà, nơi sâu trong cổ địa chung cực thì bộ thi hài kia đột nhiên ngồi dậy, mái tóc dựng thẳng, ánh mắt u tối tới tận cùng, tiếp đó là chùm sáng hừng hực bắn ra.
Hắn đã nổi lên sát cơ mạnh mẽ nhất, bởi vì hắn cảm nhận được sự uy hiếp, trên người của người trẻ tuổi kia lại đang hiện ra khí thế của 'Đế'!
Việc này quá kinh người, một kẻ tới sau lại chân chính chạm vào lĩnh vực này, rất có thể sẽ trở thành Đế, quân lâm nhân gian, vô địch từ đây.
Bộ thi hài này đang vận dụng bí thuật cấm kỵ!
Hắn lo lắng, nếu như không ra tay thì sẽ chậm mất, lo lắng không thể giết chết kẻ tới sau này.
Rầm!
Thạch Hạo ho ra bụm máu, toàn bộ thân thể tựa như bị sét đánh vậy, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng suy yếu, tựa như ý nghĩa tồn tại của bản thân mình dần biến mất.
Vì sao?
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn xuyên cổ kim và thấy được một màn ở thượng du sông dài năm tháng, có một thi hài vung ra bàn tay lớn, tỏa ra sức mạnh hắc ám đang ở cách ngàn tỉ dặm tinh không trấn áp một người thiếu niên.
Thiên niên kia chính là hắn!
"Cái gì?!"
Thạch Hạo chấn kinh, có người đang dọc theo dòng sông năm tháng hòng thay đổi lịch sử, đang động can qua ở cổ đại.
Ai dám cải biến lịch sử, ai dám gánh chịu lấy hậu quả nghiêm trọng và đáng sợ như thế chứ?
Bộ thi hài kia dám, hắn đang thay đổi năm tháng và tuyệt sát thẳng về phía Thạch Hạo, muốn chém giết thân thể quá khứ của hắn, tiêu diệt đi ý nghĩa tồn tại của hắn.
Trên thực tế, không một ai có thể dự liệu được việc này, suy đoán đáng sợ nhất chính là, một khi làm việc nghịch thiên như vầy thì toàn bộ cổ sử sẽ bị thay đổi, tương lai cũng sẽ đổi dòng theo.
Có thể nói, hết thảy đều sẽ thay đổi!
Hoặc là, ý nghĩa tồn tại của thiên địa đều sẽ biến mất, bởi vì như muốn đập đi làm lại từ đầu vậy.
Thế nhưng, bộ thi hài này lại dám làm như vậy, rất quyết đoán và cũng rất bá đạo, ra tay đầy ngông cuồng công kích về Thạch Hạo thời niên thiếu, muốn tiêu diệt ngay tức khắc.
Đồng thời Thạch Hạo cũng nhìn thấy được, sau cùng vị Tiên đế này tựa như đang kiêng kỵ, vào thời khắc cuối cùng thì cũng không có ra tay, hắn ảnh hưởng tới năm tháng và quân lâm tới Đế quan Biên hoang của ngày xưa, bắt đầu điều khiển An Lan xuất Chiến.
Nhưng như vầy thì sẽ có ý nghĩa ra làm sao, vẫn là muốn thay đổi lịch sử!
Thạch Hạo không biết, làm như vậy thì bộ thi hài kia có né tránh được gì hay không.
"Gào!"
Hắn ngửa mặt rít gào, tức giận đầy điên cuòng.
Hắn không tránh né nữa mà đón lấy kiếm thai, đồng thời trong miệng hét lớn: "Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ!"
Thời khắc này, khí tức của hắn hết sức kinh khủng, uy thế chấn động cả chư thiên vạn giới, lần nữa đặt chân vào trong lĩnh vực Tiên đế, khiến cho bộ thi hài ở nơi sâu nhất cổ địa chung cực chấn kinh.
"Phụt!"
Thế nhưng, chung quy lại hắn không thể nào chặn đứng được chiêu kiếm kia, huyết dịch tung tóe và bị kiếm thai Đại La bổ thành hai.
"Ta lại bị kiếm thai Đại La đã đi theo mình không biết bao nhiêu năm tháng chém đôi, thanh cổ kiếm từng cùng với ta chinh chiến vô số trận, nghe đâu thanh binh khí này cũng chỉ là phế liệu mà thôi...."
Sau khi Thạch Hạo bị chém đôi thì khó có thể khôi phục lại như cũ, uy thế kiếm đế vô song phá nát vạn linh, diệt vạn giới, quá mạnh mẽ.
"Quả thật là phế liệu, thế nhưng cũng là đế kiếm!"
Thi hài ở nơi sâu nhất của chung cực cổ địa lạnh lùngn ói.
Lúc này, kiếm thai Đại La rạn nứt.
Những mảnh vỡ không ngừng bong tróc và từ bên trong rơi rớt ra một chiếc quan tài nhỏ u tối!
Nghe đâu, vật liệu chính đã được luyện thành một chiếc quan tài, còn phần phế liệu thì chính là kiếm thai Đại La này, không ngờ lại là sự thật.
Mà chiếc quan tài kia lại nằm bên trong kiếm thai.
"Kiếm là do ta luyện chế, quan tài là trường tồn từ xa xưa, khi đối mặt với nó và nhìn thấy được gì thì về sau chính là kết cục như thế, ăm xưa ta thấy bản thân ta trở thành thi hài và bị xích lại ở nơi này, quả nhiên đã được trả lời, còn ngươi thì sao, nhìn thấy là chết ở đây à?"
Bộ thi hài ở nơi sâu nhất cổ địa chung cực kia hỏi.
Không ngờ hắn lại nói ra một bí mật kinh người như thế.
Quan tài trường tồn từ xa xưa, kiếm thai Đại La chính là phế liệu của nó và được hắn luyện thế thành.
Khi đối mặt với quan tài cổ này thì hắn từng nhìn thấy được dị tượng, và đó là kết cục của hắn.
Thạch Hạo nghe vậy thì kinh ngạc trong lòng, hắn từng nắm giữa qua kiếm thai Đại La và đã thấy gì? Mưa ánh sáng phi tiên lan tỏa, bên dưới có một sinh linh kéo theo một chiếc quan tài cổ, máu chảy thành sông....
"Kết thúc thôi, bất luận ngươi thấy được gì thì dưới một đòn của Tiên đế cũng đều phải chết!" Thi hài quát lớn.
Ầm, chiếc quan tài nhỏ đang bồng bềnh bên cạnh hắn chợt mở ra, từ bên trong có một nửa thân thể tàn phế rơi ra, đó chính là một nửa thân thể bên trên đẫm máu của hắn.
Hắn chỉ có một tay, nửa cái đầu, thiếu đi con mắt, thân thể tả tơi, ầm, cánh tay kia vung lên và một chưởng đánh thẳng về phái Thạch Hạo.
Đây chính là thân thể tinh khiết mà năm xưa thi hài này đã tách ra, giống như là dấu vết nguyên thần kia vậy, nguyên thần thì bị phong ấn trong rương gỗ mục mà thân thể thì lại phong ấn trong quan tài.
Hiện giờ, thân thể tả tơi kia lần nữa xuất thế.
Mà lúc này, sau khi Thạch Hạo bị kiếm thai Đại La bổ đôi và bị khí thế Tiên đế xé tan khó có thể gây dựng lại thân thể cũng như nguyên thần, thì lúc này lại gặp phải một đòn cái thế như vầy.
Phụt!
Thạch Hạo hoàn toàn bị đánh nổ, thân thể chia năm xẻ bảy rồi nổ tung, vô tận mưa máu nổ tung về bốn phương tám hướng, nơi đây bị xuyên thủng.
Ầm ầm!
Hào quang chói lóa lan tràn đầy chói mắt, mạnh mẽ như chuẩn Tiên đế nếu là ở đây thì cũng không cách nào lại gần được.
Bão táp quá khủng khiếp, Thạch Hạo hóa thành ngàn tỉ giọt mưa máu, hài cốt không còn, nổ tung giữa chư thiên, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Một đòn của Tiên đế, ai có thể chóng lại!" Bộ thi hài kia lạnh lùng ói.
Nhưng lúc này trong mắt hắn lại lóe lên ánh vàng và lộ ra luồng khí thế thần thánh, hiển nhiên dấu vết nguyên thần kia tái hiện, nói: "Năm đó đạo hạnh không vững chắc nên đã chết, vẫn không tính là Tiên đế chân chính."
"Tất nhiên vẫn tính, hiện giờ đã vững chắc rồi, thể phách hiện tại của ta đã đầy đủ, dấu vết nguyên thần cũng quy làm một!" Thi hài lạnh lùng nói.
"Nhưng mà, ngươi của hiện tại vẫn là ngươi ư? Ta vẫn là ta ư?" Dấu vết nguyên thần lạnh lùng nói.
"Ồ? Có chút biến cố thế nhưng cũng không đáng để quan tâm, hết thảy đều đã bỏ qua rồi." Cả người thi hài đều đen kịt như mực, hai mắt của hắn nhìn xuyên năm tháng, nhìn thấu thiên cổ.
Hắn nhìn thấy được một màn ở Đế quan Biên hoang trong vô tận năm tháng trước đây, có một giọt máu hòa lẫn vào Thạch Hạo và hợp nhất với hắn, lại có thể chiến đấu với An Lan chú chưa hề bỏ mạng.
Việc này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao hiện tại hắn đã tự tay giết chết kẻ tới sau kia, đã chết ngay trước mặt hắn.
"Có chút quái lạ!"
Chung quy lại hắn vẫn là cao thủ vô thượng, đã đặt chân vào lĩnh vực Tiên đế thì chốc lát sau liền lặng yên suy diễn.
Lông mày của chắn chợt nhíu lại, kẻ tới sau kia hoàn toàn mơ hồ, tất cả những thứ liên quan với kẻ này đều bị thiên cơ che đậy, hoàn toàn không thể cảm ứng được gì cả.
Dù cho ngày xưa cực kỳ nhỏ yếu thì hắn vẫn không thể tìm hiểu được.
Vẻ mặt của thi hài lạnh lùng, nói: "Ta mưu toan sửa đổi năm tháng, tuy rằng chưa trở thành sự thật thế nhưng vẫn gặp phải cắn trả ư? Sức mạnh đại nhân quả đã che đậy sự cảm ứng của ta?"
"Những huyết kịch kia vì sao không thấy đâu nữa, không cách nào cảm ứng được, đều thành tro tàn ư?"
Hai mắt của hắn trở nên lạnh lùng, thân thể của Thạch Hạo hóa thành ngản tỉ giọt mưa ánh sáng, tuy rằng đã nổ tung trong hư không, bốc cháy và biến mất thế nhưng hiện tại nếu hắn cảm ứng thì phải giam cầm được mới đúng chứ.
Vậy mà hiện giờ lại thành tro tàn, không cách nào tìm hiểu được.
"Sức mạnh đại nhân quả muốn trừng phạt ta ư? Ta không sợ!" Hắn lạnh lùng nói.
Vô số mưa ánh sáng, ngàn tỉ giọt rơi rớt về hư không sau đó xuyên thấu thiên địa nhưng không hề tiến vào trong sông dài năm tháng, mà đang phân biệt tiến vào các thời gian không gian khác nhau.
Thạch Hạo biết hậu quả này, tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn.
Khi biết thi hài Tiên đế kia trở nên điên cuồng muốn thay đổi năm tháng, muốn sát phạt thiếu niên thân của hắn thì hắn vô cùng đau đầu, đã biết được bản thân gặp phải một kẻ điên không hề tầm thường.
Làm như vậy thì thiên địa sẽ lật nhào, hết thảy đều sẽ bị sửa lại, cũng mang ý nghĩa rằng toàn bộ những thứ đã từng sẽ không còn tồn tại nữa.
Hắn không biết nhân quả thiên đại kia có thể ngăn cản được thi hài kia hay không.
Thế nhưng, dựa vào thiên ý không bằng tự dựa vào chính bản thân mình, chỉ có mình mới có thể sửa đổi vận mạng của chính mình, vì lẽ đó vào lúc ấy hắn đã động.
Mà cũng vào lúc đó hắn lần nữa đứng sừng sững trong lĩnh vực Tiên đế, tuy rằng thời gian có hạn thế nhưng chỉ cần ngắn ngủi vậy là được rồi.
Sau đó hắn liền triển khai Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ, vận dụng áo nghĩ chung cực chí cao vô thượng đã vượt xa dĩ vàng kia.
Đó là cấm kỵ thuật cái thế của cấp Tiên đế.
Đáng tiếc, hắn đặt chân ở trong lĩnh vực Tiên đế quá ngắn, sau khi chống lại một đòn cái thế của thi hài kia thì đã vô lực rồi.
Hắn chỉ có thể mượn nhờ kiếm thai Đại La để giải thể, ngàn tỉ giọt máu nhằm thẳng về sông dài năm tháng và rong ruổi chơi bời bên trong thời gian, hắn muốn bản thân mình đi ngăn cản một màn trước Đế quan Biên hoang kia.
Thế nhưng, tới lúc này thì hắn đã lạc lối rồi.
Dù sao, hắn đã vận dụng sức mạnh đã vượt qua khỏi cực hạn của bản thân, cộng thêm lại bị thi hài Tiên đế đánh cho nổ tung.
"Chuyện gì đang xảy ra vầy, không thể suy diễn, hắn tựa như không thuộc về bộ cổ sử này, không thể tìm kiếm ra được. Dù cho máu có hóa thành tro tàn thì cũng phải tìm ra được mới đúng chứ."
Bộ thi hài nơi cổ địa chung cực kia lên tiếng, vẻ ác độc hiển hiện, sát cơ kinh động cả vạn cổ.
Ngàn tỉ giọt máu, có chút là tàn huyết, có chút là tinh túy của máu tươi, và còn có cả tinh huyết tâm đầm quý giá vô cùng nữa!
Thời khắc này, sông dài năm tháng cuộn chạy, thượng du, trung du và hạ du đều có vết máu hiện lên và hiện ra ở trong những thời gian không gian khác nhau.
Thời đại Đế lạc có một Thạch Hạo xa xăm xuất hiện, đó là một giọt máu có ý chí của hắn, hắn đang suy nghĩ, hắn đang mê man và hắn hóa thành hình người.
Thế nhưng, hắn lại không hoàn toàn hòa hợp với thiên địa này, tựa như không thuộc về nơi này, dù như thế nào cũng không thể dung hợp được.
Cuối cùng, hắn ngồi xếp bằng ở thế ngoại và yên lặng quan sát nơi này, trong lòng có một chút pháp môn hiện lên và bắt đầu tu hành.
Đồng dạng ở các thời không khác đều có một giọt máu tương tự như vậy, có một ít huyết tinh và tàn huyết cũng đang phát sinh chuyện tương tự như thế.
Phía hạ du dòng sông thời gian cũng như vậy!
Nhưng mà, những giọt máu kia, những tinh túy kia đều bị hạn chế ở hạ du dòng sông thời gian, không cách nào nhằm về phía xa xôi vô tận hơn được.
Bởi vì, vô tận năm tháng sau ở hạ du kia tựa như có sức mạnh đại nhân qur ngăn chặn lại những giọt máu này.
Một giọt huyết tinh quý giá nhất ở thời đại Đế lạc, hắn đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng và từ từ tìm hiểu, hắn đang tu luyện Hắn hóa tự tại đại pháp và bất ngờ tới đời này.
"Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ!"
Hắn di chuyển theo năm tháng, trải qua sông dài thời gian thì hắn đã tới kỷ nguyên Tiên cổ, cũng đi tới hạ du của dòng sông thời gian tương lai, hắn cũng đi qua Đế quan Biên hoang.
Chỉ là, hắn vẫn không thể nhớ lại toàn bộ được, vẫn còn đang lạc lối.
Hắn chỉ biết, chân thân đã khai sáng ra một đế pháp vô song cái thế, Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ, hiện giờ hắn đang bên trong sự diễn dịch của pháp này.
Chung cực cổ địa ngập tràn khói đen đồng thời cuồn cuộn đầy mãnh liệt.
Con mắt của thi hài càng ngày càng trống rỗng, hắn vẫn đang suy diễn và chợt chấn động mạnh, lời nói cực kỳ lạnh lẽo, nói: "Ta đã động vào sông dài năm tháng, tuy rằng chưa từng cải biến lịch sử nào cả thế nhưng cũng đã chạm phải, hoặc là, có một ít nhân quả mà ta không biết đã xảy ra."
Hắn đã đặt chân vào lĩnh vực Tiên đế cho nên pháp lực ngất trời, trong lúc suy nghĩ thì chợt sinh ra chút linh cảm.
"Ta không có thay đổi lịch sử thế nhưng gần như đã thay đổi vận mạng của hắn, nhân quả, sự cộng hưởng năm tháng, hắn có thể đã bị thay đổi rồi."
"Lẽ nào hắn đã sáng tạo ra một bộ đế pháp cái thế, hiện giờ đang đứng ở độ cao này và cùng ngang hàng với cảnh giới của ta, vì lẽ đó nên bị thiên cơ che đậy và không có bị ta cảm ứng được?"
"Không, ngoài ta ra thì còn có ai có thể đặt chân vào lĩnh vực Tiên đế chứ?!"
Thi hài lẩm bẩm, hắn đang trầm tư và vẻ mặt càng ngày càng u ám, trong đối mắt ngập tràn sát quang.
Thạch Hạo đã lạc lối, vẫn chưa hề tỉnh lại.
Mỗi một thời đại đều có máu huyết của hắn, siêu thoát ra ngoài trần gian, không hòa hợp với những thiên địa kia, tu hành trong cô độc, trầm mặc trong yên tĩnh.
Tựa như ngàn tỉ năm tháng đã trôi qua và tựa như chỉ mới diễn ra trong nháy mắt, ngày hôm đó chợt sinh ra biến hóa.
Dị vực của đương đại.
Có một giọt máu đang chảy xuôi và sau khi hóa hình thì đứng ở trong một vùng núi.
Hắn đứng ở nơi đây thế nhưng lại không hòa hợp với cùng thế giới này, mặc dù đang ở đó thế nhưng tựa như không thuộc về nơi này.
Thậm chí, những sinh linh khác cũng rất khó nhận biết hắn, đều quên đi sự hiện diện của hắn.
Có hai cô gái đi tới, nơi này có động phủ của bọn họ.
"Hoang Thiên đế vừa đi đã là mười mấy vạn năm rồi, tới giờ vẫn chưa hề trở về, không biết thế nào rồi?"
"Phía bên kia Giới hải tới cùng có thứ gì đây?"
...
Những đề tài mà bọn họ nói tới đã khiến cho Thạch Hạo hóa hình từ giọt máu kia run sợ, tựa như muốn nhớ ra điều gì đó.
"Mạc Tiên tỷ tỷ, theo tỷ thì Hoang Thiên đế sẽ xảy ra chuyện gì không?" Một cô gái mang theo dáng vẻ sùng kính nói, mỗi lần nhắc tới Hoang thì đều dùng Thiên đế để gọi.
"Ta nghĩ, hắn sẽ trở về thôi." Mạc Tiên nói.
"Hắn có đại ân với ta, năm xưa từng cứu mạng ta ở Ngộ Đạo sơn và tới nay cũng chưa hề báo đáp lại gì cả, ta tuy rằng rất mạnh thế nhưng nếu so với hắn thì vĩnh viễn không đuổi kịp bước chân ấy, hiện giờ cũng chỉ có thể đứng từ xa ngóng tới mà thôi." Cô gái kia lên tiếng.
Ầm ầm ầm!
Giọt máu ngăn cách với vùng thế giới này tựa như nghe được tiếng sấm nổ bên tai, chấn kinh trong lòng.
Hắn nhớ được, rất nhiều vạn năm trước đây hắn từng tranh cướp lá Ngộ Đạo tiên trà ở Ngộ Đạo sơn của dị vực này, lúc ấy hắn từng cứu một cô bé và giao cho Mạc Tiên, chính là tỷ tỷ của Mạc Đạo.
"Đúng rồi, ta là Hoang, ta là Thạch Hạo, ta là Hoang Thiên đế!"
Bất chợt bừng tỉnh.
Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ, sự diễn dịch của pháp này đã tới cực hạn.
Bên trong sông dài năm tháng những giọt máu lần lượt chảy xuôi và hội tụ về một phía
Cuối cùng, ầm, chư thiên vạn vực, dòng sông thời gian đều chấn động mạnh, sinh linh của các mảnh thời không đều kinh hãi và mù mịt ngửa đầu nhìn trời.
Nhưng, chẳng thấy được gì cả.
Ầm ầm!
Ở ngoài cổ địa chung cực, ngàn tỉ giọt máu đồng thời bay về và lần nữa ngưng tụ lại, tựa như chưa bao giờ rời đi vậy.
Một luồng khí thế thuộc về Tiên đế tựa như đại cương mênh mông cuồn cuộn đang trào.
Đây là kết quả sau khi trải qua rèn luyện ở vô số thời không, trải qua sự gột rửa của sông dài năm tháng!
Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ đã được Thạch Hạo diễn dịch tới cực hạn, trở thành đế pháp cái thế vô song!
"Ngươi còn sống thế nhưng có thể làm gì chứ? Trước mặt ta chung quy đều phải chết, ai cũng không thể chống đỡ nổi?!" Thi hài Tiên đế lạnh giọng nói.
Thạch Hạo xuất hiện và khí tức cái thế lan tràn, hai mắt sâu lắng lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: "Ai dám xưng mình vô địch, ai dám nói mình bất bại?!"
← Ch. 2012 | Ch. 2014 → |