← Ch.0036 | Ch.0038 → |
Giao Bằng mặc dù người không lớn nhưng ánh mắt lại rất lạnh, quyết đoán mà cường thế, dùng lực kéo bảo cung, hình như trăng tròn, trên dây có một mũi tên sắt lấp lánh hàn quang, nhắm thẳng ba con chim non.
"Vù"
Một đạo hàn quang bắn ra, phát ra tiếng vù vù, kình phong mạnh mẽ như quỷ gào nhào về phía Tử Vân. Giao Bằng đã quyết định con chim non này vì thoạt nhìn thì nó là thần dị nhất. Không ngờ cả người lại có màu tím vàng, óng ánh rạng rỡ, muốn bắn bị thương sau đó bắt về.
"Keng" một tiếng, nhóc tỳ tung người tấn công, cánh tay nhỏ trắng lại đập lên tên sắt, đánh bay nó. Mọi người đều giật mình, thằng nhóc này tốc độ thật là nhanh, nhảy một cái đã cản được một mũi tên thế mạnh lực nặng như thế này.
"Mày vì sao lại ác như vậy, sao lại muốn làm bị thương bọn Tử Vân?" Nhóc tỳ tức giận, mắt trợn tròn.
"Phắn ra chỗ khác!" Giao Bằng lớn tiếng quát, lông mày dựng ngược, ánh mắt sắc bén, dùng tên sắt nhắm thẳng vào nhóc tỳ, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo.
Nó bá đạo mà cường thế, làm cho Nhị Mãnh, Bì Hầu và nhóc thò lò mũi xanh đều phẫn nộ. Chưa bao giờ thấy đứa nào không nói lý như thế này, ba con chim non là do thôn nhân nuôi lớn, thằng này lại muốn bắn bị thương rồi cướp đi.
"Mày có còn nói lý nữa không đấy?" Thạch Đại Tráng tức giận nói, nhấc tay liền cầm lấy một cái đỉnh đồng ngàn cân, muốn xông về phía trước.
"Đại Tráng ca lùi lại đi!" Nhóc tỳ nói, bởi vì nó biết trừ nó ra không có ai là đối thủ của Giao Bằng.
"Còn không lùi lại thì đừng trách tên của tao vô tình!" Giao Bằng lạnh lùng nói, loại vẻ mặt này không hề hợp với tuổi tác của nó chút nào.
"Đại Bằng, Tử Vân. Bọn mày quay lại. " Tiểu Thạch Hạo lên tiếng bảo ba con chim non lùi lại rồi chắn ở phía trước, sợ bọn nó bị thương ở đây.
"Không con nào trốn được đâu. Ba con hung cầm này đều là vật săn của tao hết!" Giao Bằng lạnh giọng nói, lại giương cung cài tên nhắm thẳng về phía trước, đầu mũi tên hàn mang kinh người, sát khí dày đặc.
"Ù ù... " Tiếng gió gào thét, ở bên cạnh Tử Sơn Côn và Lôi Minh Viễn cũng đã hành động, sợ tụt hậu sau Giao Bằng, xông về phía ba con chim non, tay cầm bảo cung và tên sắt tiến hành săn đuổi.
Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vận đều rất biết tính người, trừ không biết nói ra thì trí tuệ không hề thua kém nhân loại, sớm đã biết trước mắt sắp xảy ra những gì, đều vô cùng tức giận.
Nhóc tỳ nhảy lên ngăn lại hai thằng này, giọng nói non nớt: "Đây là bạn của tao, bọn mày không được làm tổn thương bọn nó!"
Lúc này bọn Thạch Lâm Hổ đã bị kinh động. Cả đám người cùng nhau xông đến, ai ai cũng nổi giận bừng bừng, vốn coi những người này là khách, không ngờ lại bá đạo khinh người như vậy.
"Làm như thế này không tốt lắm đâu?" Ông lão của Vân Thiên Cung một lần nữa lên tiếng, bắt đầu khuyên bảo.
"Mấy đứa trẻ phát cáu mà thôi, cứ để bọn nó đấu một phen, xem xem đứa nào mới đệ nhất thiên tài. Việc này cũng chả có gì to tát. " Có người ba phải, muốn cướp bảo cốt Toan Nghê của Thạch Thôn, nhưng khổ nỗi lại không có cớ, đang hy vọng việc này được làm ầm lên.
Còn về phần Giao Thương của La Phù Đại Trạch thì vẫn luôn rất lạnh lùng, không có phản ứng gì cả, chưa từng ngăn cản Giao Bằng. Tử Sơn Tộc, Lôi Tộc cũng không có biểu hiện gì, tất cả đều lạnh nhạt bàng quan, mặc cho mấy đứa trẻ tộc mình ra tay, yên lặng chờ kết quả.
"Được rồi, đã là việc của bọn trẻ thì chúng ta cứ đứng nhìn thôi, không can dự vào. " Ông lão của Vân Thiên Cung gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đám Thạch Lâm Hổ mặc dù tức giận nhưng nhìn thấy nhóc tỳ phất tay, cố gắng nín lửa giận lại. Họ biết trước mắt tình hình nguy cấp, những người này đều rất kinh khủng.
"Vù", "Vù"...
Giao Bằng đột nhiên bắn cung, bắn ra một mảnh liên châu tiễn, mũi này nối mũi khác. Hàn quang lóa mắt, cương phong gào thét, tên sắt bay về phía ba con chim non, mũi nào cũng ác độc.
Nhóc tỳ nhanh chóng chặn đánh, nhưng không phải chỉ một mình Giao Bằng ra tay mà còn phải đề phòng cả Tử Sơn Côn và Lôi Minh Viễn. Hơn nữa Giao Bằng bắn ra quá nhiều tên, rất khó ngăn cản được hết.
"Keng"
Thoáng cái đốm lửa tung tóe, tên sắt bắn trúng người ba con chim non, phát ra tiếng 'keng keng', giống như kim loại đang va chạm, lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Đại Bằng kêu lên, chấn động hai cánh, dùng lực đánh tên sắt, mặc dù có vảy cứng bảo vệ nhưng vẫn bị thương, máu tươi chảy xuống, vảy xanh rụng mất mấy cái.
"Keng", "Keng"...
Hai con chim non còn lại cũng trúng tên, Tiểu Thanh phát ra tiếng gào thét, có vòi máu văng lên.
Giao Bằng lực đạo cực lớn, mặc dù chỉ hơn năm tuổi nhưng hai tay vung một cái đã có sức mạnh mấy nghìn cân, lực xuyên thấu của mũi tên rất kinh người!
Ba con chim non mặc dù bất phàm, hơn nữa vẫn luôn đi theo Thạch Hạo để học Cốt Văn, nhưng dù sao cũng mới nở được khoảng ba tháng, quá nhỏ, khó mà sử dụng Bảo Thuật. Mà lực phòng ngự của vảy cũng không bằng Thanh Lân Ưng trưởng thành, trừ Tử Vân ra thì Đại Bằng và Tiểu Thanh đều bị thượng, vảy rơi mấy cái, máu tươi bắn ra.
Nhóc tỳ vô cùng tức giận, nhảy tới dùng thân mình chắn ở trước ba con chim non, nhìn chằm chằm Giao Bằng.
"Cút ra!" Giao Bằng cuồng ngạo, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm thẳng tên vào Thạch Hạo, kéo cung thật căng, trực chỉ yết hầu của nó.
Thôn nhân phẫn nộ. Ba con chim non sinh trưởng ở Thạch Thôn, sớm đã là thành viên của nơi này, không ngờ có người chạy vào trong thôn để săn bọn nó, trắng trợn cướp đoạt, thực sự là khinh người thái quá.
"Mày đừng có ép tao!" Có thể làm cho nhóc tỳ nói ra câu như vậy là đã đủ để thấy lửa giận của nó mạnh tới mức nào.
"Ép mày thì sao?" Giao Bằng khiêu khích, lần trước đấu nhục thân bị thua khiến trong lòng nó rất không thoải mái, nó sớm đã muốn dùng Bảo Thuật.
"Vèo!"
Một đạo lãnh mang bay tới, Giao Bằng thả dây cung ra, tên sắt bắn về phía yết hầu của nhóc tỳ, nhanh mà đáng sợ, tiếng 'ù ù' xé rách trời cao.
"Ầm!"
Nhóc tỳ động tác rất đơn giản, vô cùng nhanh hơn nữa lại ổn mà chuẩn, lại 'ầm' một tiếng bắt lấy mũi tên lấp lánh hàn quang, sau đó dùng sức ném một cái, mũi tên bay ngược về phía Giao Bằng. Cùng lúc này, nó lại nhảy lên hai mươi mấy mét, giống như một con Giao Long nhào xuống, người tuy nhỏ nhưng khí tức lại mạnh kinh người.
Nhóc tỳ chủ động ra tay đánh về Giao Bằng!
"Sớm đã chờ mày lâu lắm rồi!" Giao Bằng chiến ý cao ngất, nếu đã thua một lần thì đương nhiên phải thắng lần này.
Nó ném đi bảo cung và tên sắt, thân thể mạnh mẽ và linh hoạt như một con Ác Ma Viên, chân vừa động một cái liền lướt ngang mười mấy mét, sau đó giữa hai tay lấp lóe ký hiệu, nhanh chóng sáng lên, làm cả người nó đều mơ mơ hồ hồ, có thêm một tầng bảo huy.
"Thằng nhà quê kia, mày sống ở trong rừng, không biết thiên địa bên ngoài rộng lớn nhường nào. Hiện tại tao cho mày xem thử sức mạnh của Cốt Văn!" Giao Bằng lời nói lạnh lùng.
Sau khi hai tay của nó sáng hẳn lên, nó không lo ngại gì, chủ động xông về phía nhóc tỳ, muốn lấy sức mạnh tuyệt đối trấn áp nhóc tỳ, ký hiệu lấp lóe, nó sở hữu tốc độ và thần lực kinh người.
Nhóc tỳ không nói năng gì, nhảy lên trời rồi nhào tới, lúc vừa tiếp xúc với đối phương, trong cơ thể hào quang nở rộ, áng sáng thần thánh dâng lên, rèn luyện thiên địa tạo hóa, ngón tay lập tức trở nên trắng óng ánh.
"Ầm!"
Bàn tay của hai người chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang lơn, giống như có một ngọn núi đang sụp đổ! Giao Bằng đau đớn hừ một tiếng, cả người bay ngang ra ngoài, gan bày tay vỡ nát, máu tươi đầm đìa, cánh tay không ngừng co giật.
Nếu không phải lúc mấu chốt cái chuỗi ký hiệu trên tay nó phát sáng, hiện ra hai con Hung Giao dữ tợn, trườn quanh hai tay thì xương tay của nó không gãy mới là lạ.
"Phù phù"
Giao Bằng bay ngang mười mấy mét mới rơi xuống đất, sau đó lại lăn đi mấy mét nữa mới dừng lại, ổn định thân hình.
Trong một sát na, hiện trường triệt để yên lặng, kim rơi có thể nghe. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không thể ngờ sẽ là một kết quả như vậy, vừa mới giao thủ mà Giao Bằng đã bị đánh bay rồi!
"Thần lực kinh người!" Ông lão của Vân Thiên Cung thán phục.
Tối thiểu thì ở độ tuổi này, sức mạnh cơ thể của nhóc tỳ sớm đã vượt xa loại thiên tài như Giao Bằng, có thể xưng là thiên túng kỳ tài.
Giao Bằng bật tôm một cái, đứng người dậy, mặt cũng đã sắp chảy máu. Lần này ăn quả đắng lớn, khiến nó cảm thấy khó chịu như vừa ăn một cái tát nữa, lệ khí dâng lên.
"Đông"
Một tiếng vang nặng nề truyền tới, nhóc tỳ một cước đá văng cái đỉnh đồng ngàn cân đó bay thẳng lên trời, đụng vào Tử Sơn Côn và Lôi Minh Viễn, bởi vì hai thằng này thừa lúc nhóc tỳ đang giao thủ đã giương cung cài tên, xông về phía ba con chim non.
Đỉnh lớn bay ngang trời!
Cả đám người đều ngây ngẩn, đây thật sự là một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi hay sao. Nhảy lên đá một cái đỉnh đồng ngàn cân, không ngờ lại mạnh mẽ bá đạo như vậy, rất không giống với bộ dạng em bé sứ của nó hằng ngày.
'Ầm ầm' một tiếng, đỉnh đồng bay tới, thế mạnh lực nặng, loại va chạm này thật sự kinh người.
Thiên tài ở độ tười nảy, nâng đỉnh thì dễ, nhưng dùng làm vũ khí, chém ngang chặt dọc như thế này thì lại có chút dọa người rồi, ai cũng không dám chọi cứng.
Hai đứa thiên tài nhanh chóng né ra, chỉ sợ bị đánh trúng, dù chỉ lướt qua thì ắt cũng sẽ đứt gân gãy xương.
"Răng rắc"
Cuối cùng, bảo cung của Tử Sơn Côn vẫn bị đánh gãy, đỉnh đồng bay tới quá mạnh và nhanh, vô cùng đột nhiên. Nó lo lắng không thể né được nên vừa lướt người vừa lấy bảo cung cản lại. Người không làm sao nhưng cung thì đã đứt đôi.
"Hai bọn mày qua đây. " Nhóc tỳ nhìn chằm chằm hai thằng kia, lớn tiếng quát mắng, sau đó lại nhìn về phía Giao Bằng, điểm chỉ ba đứa nó nói: "Nhào vô cùng lúc đi!"
Cả đám người đờ ra. Cường giả của Tử Sơn Tộc, Lôi Tộc và La Phù Đại Trạch có hơi há hốc mồm. Đó chính là thiên tài trong tộc họ, tới một cái sơn thôn, không ngờ cần phải liên thủ đấu một thằng bé chưa cai sữa?
Nếu Giao Bằng, Tử Sơn Côn và Lôi Minh Viễn là thiên tài, vậy thằng bé chưa đủ bốn tuổi này là cái gì?
← Ch. 0036 | Ch. 0038 → |