Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 0832

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 0832: Kỳ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Trong hư không có chút dị thường, những chấn động khó tả xuất hiện tựa như gợn sóng, lại như gió tanh khiến ba ngàn con đường đá trở nên âm u tối tăm và lạnh lẽo.

"Ngươi đang nói cái gì?" Đả Thần Thạch thất kinh, nó và Hoàng Điệp còn có cả Hư Thiên thần đằng cùng nhau thủ ở nơi xa, hộ pháp cho Thạch Hạo, lúc này cũng đã cảm ứng được đôi chút.

"Để ta rời đi, thật sự ta không muốn đối mặt với cảnh tượng như thế này. " Hư Thiên thần đằng run lẩy bẩy, từ người mạnh mẽ nhất thái cổ Điệp Thiên Vũ cho tới Ngũ Quan vương của hậu thế, nó không chỉ quan sát cảnh tượng này có một lần.

Thần dược, có thể sống qua vô số năm tháng, rất khó bị hủ nát diệt vong, do đó nó cũng đã chứng kiến hết chuyện cũ này tới chuyện cũ khác và khắc sâu trong trí nhớ.

"Tỉnh lại nhanh nào!" Đả Thần Thạch còn có Hư Thiên thần đằng hét lớn, muốn Thạch Hạo thức tỉnh trong trạng thái ngộ đạo kia, không muốn hắn đốt cháy bản thân mình.

Nguy cơ lan tới, có thể quyết định sống chết của hắn!

Một ngàn một trăm ánh lửa hội tụ lại, phù văn nhảy múa, ký hiệu thần bí như là sinh linh lấp lánh ánh kim loại, lưu chuyển khí tức đại đạo, hóa thành biển lửa pháp tắc.

Ánh lửa hừng hực, đốt cháy thiên địa!

Thạch Hạo ngồi xếp bằng, bị rất nhiều đạo hỏa nhấn chìm, cũng không biết nguy hiểm hơn trước đây bao nhiêu lần, chiếc lò thiên địa sớm đã bị đốt tới xiêu vẹo gần như sụp đổ.

Trên thực tế, trong lòng Thạch Hạo sớm đã cảm nhận được khác thường, từ những chuyện mà Hư Thiên thần đằng nói lúc nãy thì hắn càng ngờ ngợ hơn.

Chỉ là không ngờ tới, dị biến lại tới nhanh như vậy!

Không chút tiếng động, một ngàn một trăm ánh lửa thối lui, vô số ký hiệu tiến vào trong những con đường đá, nơi đây khôi phục lại yên tĩnh.

Mà lần này, tuy hắn gặp phải thương tích thế nhưng cũng không tới nổi chết đi, bởi vì hắn sớm đã ngậm một khúc Hư Thiên thần đằng vào trong miệng để phòng người bản thân rơi vào trạng thái khô quắt mà rước lấy chuyện kỳ dị.

"Đây là gì?" Thạch Hạo đáp xuống đất, cả người đen thui, tuy không ảnh hưởng tới sinh mệnh thế nhưng thân thể bị thương cũng không hề nhẹ, lúc này hắn nhìn về nơi xa.

Một tia sương mù màu xám phóng tới, tuy cách rất xa thế nhưng lại khiến người khác sinh ra dự cảm xấu, cảm thấy vẻ âm u lạnh lẽo kỳ dị đang tới gần.

Nơi đó rất mơ hồ, không cách nào nhìn thấy bóng người thế nhưng lại có một luồng khí tức sởn gai óc bao phủ khu cổ địa này.

Đả Thần Thạch rùng mình một cái, nó chưa hề gặp phải chuyện này, tuy nó không phải thân thể thế nhưng lúc này cảm giác tự như đang nổi da gà vậy.

"Lại xảy ra chuyện như vậy. " Hư Thiên thần đằng mẫn cảm trước tiên, nó từng chứng kiến hình ảnh bi kịch này nên khiến nó sợ hãi nhất.

Trên đường đá, những cây linh dược mà Thạch Hạo đã thả xuống ngay lập tức hóa thành màu xám trắng, sau đó hóa thành bột phấn cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ là một luồng gió lạnh thổi qua, không hề có sinh linh và cũng không có gợn sóng kịch liệt nào thế nhưng lại xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

"Thứ gì, mau ra đây!" Thạch Hạo ngậm một đoạn Hư Thiên thần đằng nên nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, thể phách phát sinh hào quang, thân thể bắt đầu căng phồng không còn khô quắt nữa.

"Cẩn thận... " Hư Thiên thần đằng run run.

"Các ngươi lui về sau đi. " Thạch Hạo nói bọn chúng cách xa mình ra rồi lộ vẻ nghiêm túc nhìn về trước.

Điều đáng sợ nhất chính là không biết kẻ địch của mình ra sao, mà một vài người siêu phàm ở cổ đại đều chết vì thế nên khiến lòng hắn phát lạnh.

Sương mù màu xám mang theo vẻ âm hàn bay tới gần chỗ Thạch Hạo đứng, vào lúc này lông tơ toàn thân của Thạch Hạo đều dựng đứng hết, hắn cảm thấy như bị kim đâm vậy.

Không cần phải nói nhiều, đây là một bầu không khí kinh khủng không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Vừa mới bị đốt cháy, bị hơn nghìn ánh lửa thiêu thân thể nhưng nay lại tựa như rơi vào trong hầm băng, là hai thái cực hoàn toàn đối ngược nhau.

Đây chỉ là mới bắt đầu, khi sương mù khó xám dần dày hơn thì vẻ u ám này càng tăng mạnh.

Ầm!

Đột nhiên, khói xám tuôn ra, từ bốn phương tám hướng trút lại đây, tất cả lấp kín hết xung quanh khiến nơi đây trở nên mờ ảo.

Thiên địa biến đổi, vẻ lạnh lẽo tới mức tận cùng, ngay cả thân thể mạnh mẽ của Thạch Hạo mà cũng cảm giác như bị đóng băng, đồng thời lông tơ nổ lốp bốp, da gà nổi dày cả người.

Lúc này, vẻ kinh khủng phủ kín!

Cánh cửa địa ngục tựa như mở ra và tới gần nhân gian, nó xuất hiện ở ngay trước mặt Thạch Hạo, gần như đang chào đón và hút hắn vào trong.

Hai mắt hắn lấp lánh, những ký hiệu xuất hiện rồi hóa thành hai chùm sáng nhìn chằm chằm nơi đó, Thiên nhãn võ đạo tuy còn chưa hình thành thật sự thế nhưng như vậy cũng đã quá bất phàm rồi.

Nhưng mà, Thạch Hạo ngoại trừ nhìn thấy khói xám ra thì cũng không hề thấy bất cứ thứ gì khác, cũng không có sinh linh, cũng không có thứ gì để tả, cũng không hề thấy bất kỳ kẻ địch nào.

Hắn yên lặng không nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến.

Khói xám vờn quanh rồi bắt đầu ép sát lại hòng nhấn chìm hắn ở bên trong.

"Cẩn thận, nhất định không được để sương mù kia chạm vào người, dù là dính một tia thôi cũng không được!" Đây là nhắc nhở cuối cùng của Hư Thiên thần đằng, sau đó nó trốn về sau lưng của Đả Thần Thạch và không dám xuất hiện nữa.

"Vèo!"

Những làn khói trắng kia đột nhiên chuyển động mạnh rồi hóa thành từng tia tựa như xúc tu đầy kỳ lạ nhằm về phía Thạch Hạo, gợn sóng tỏa ra vô cùng kịch liệt.

Ầm!

Thạch Hạo bất động như núi thế nhưng Động thiên duy nhất đã mở ra, bên ngoài cơ thể hắn hình thành nên một màn ánh sáng sáng rực tựa như là mặt trời vắt ngang trên con đường đá kia để bảo vệ bảo thân.

Những màn khói xám này không có phá tan ngăn cản mà lại biến đổi, từng 'xúc tu' trở nên thẳng tắp và đầy sắc bén, nó cứ như từng thanh mâu tử vong đâm thẳng về phía Động thiên duy nhất kia.

"Keeng!"

Rõ ràng chỉ là làm khói màu xám thế nhưng khi đánh lên trên Động thiên duy nhất thì lại phát ra tiếng kêu kim loại, sức mạnh lớn vô cùng!

Nơi đây trở nên bạo loạn, sương mù xám sôi trào hóa thành từng 'xúc tu' từ bốn phương tám hướng nhằm về phía Thạch Hạo, nó muốn đâm thủng màn ánh sáng kia.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm vào khói xám, thời gian dài như vậy rồi mà cũng chưa hề thấy sinh vật gì cả, chỉ có mỗi đám sương này đang công kích nên khiến ánh mắt của hắn biến lạnh.

"Ầm!"

Hắn bùng phát, 'chính chủ' cũng chưa xuất hiện thì làm sao thu hắn được?

Trên thực tế, loại sương mù này đủ nghiền ép một đám cường giả vừa mới thành thần, người bình thường cơ bản không cách nào chống lại được, cũng chỉ có loại 'Động thiên' của hắn thì mới có sức phòng ngự kinh người như vậy.

Thạch Hạo chủ động xuất thủ, trên người bùng phát ra từng bia chớp bổ về sương mù, hắn muốn đánh tan vật chất kỳ lạ này.

"Răng rắc!"

Ánh điện đan dệt sáng như tuyết, như đao bao phủ về bốn phía, đây là bảo thuật Lôi đế, từng tia chớp hạ xuống đánh thẳng lên trên màn sương mù kia.

Việc xảy ra lại khiến người khác giật mình, thứ này cũng không hề rút lui mà trái lại biến thành màu đỏ cứ như là máu và mang theo mùi tanh tưởi nghênh đón tia chớp rồi nhằm về Thạch Hạo.

Mơ hồ có thể thấy dược, bên trong sương mù đỏ như máu kia có một vài móng vuốt mờ ảo tựa như muốn xuyên thấu hư không vồ giết về Thạch Hạo.

Thứ kỳ lạ này khiến đám Đả Thần Thạch đứng nơi xa ngớ người, sợ hãi, là thứ gì vậy?

Chúng nó biết, đây nhất định không phải là thứ tầm thường nếu không thì làm sao có thể tồn tại từ thiên cổ, từ cổ đại tới hiện tại mà không hề tiêu tan, phá bỏ không ít đạo cơ của nhân kiệt.

Hư không run rẩy, sương mù ngưng tụ lại một chỗ, lần này nó đã hóa hình rồi!

"Hả?" Thạch Hạo kinh hãi.

Sương mù như máu này tập hợp lại thành một chùm rồi hóa thành hình dáng của con mắt đầy yêu tà, nó run run rồi bỗng dưng mở thật to.

"Xoẹt!"

Một vệt ánh sáng màu máu lao ra từ trong huyết mâu to như chậu rửa mặt kia, chùm sáng này đỏ sẫm đầy lạnh lẽo.

Keeng!

Thạch Hạo xuất thủ, tay cầm một thanh trường đao bằng lôi điện chém tới, hai bên va chạm thì tia lửa tung tóe, sau đó thanh Thiểm Điện đao trong tay hắn đột nhiên đỏ đậm như máu từ từ tràn về phía chuôi đao.

Thạch Hạo ném thanh Thiểm Điện đao kia đi phòng ngừa vật chất như huyết dịch kia chạm vào tay, bịch một tiếng, Thiểm Điện đao nổ tung gần con mắt ấy.

Con mắt màu đỏ tươi kia nhắm lại chứ không hề bị hủy diệt.

"Đây là thứ gì, là sương mù hay là sinh mệnh?" Thạch Hạo cau mày.

Huyết mâu lại mở, từng vệt sáng đầy đáng sợ lại lao tới.

"Cút!"

Thạch Hạo bùng phát, lôi điện như biển đồng loạt trút xuống, hắn thể hiện ra sức công phạt đầy mạnh mẽ của môn bảo thuật này.

"Cửu thiên Kiếp quang!" Thạch Hạo quát lên.

Giữa bầu trời xuất hiện lôi đình sáng rực, cũng không phải từng tia sấm chớp mà là từng chùm sáng này tới chùm sáng khác cứ như là thần phạt vậy.

Thủ đoạn công kích của bảo thuật Lôi đế đã được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đây là một môn bí pháp chí cường!

Chín luồng ánh sáng cùng đánh xuống, đẩy môn bảo thuật Lôi đế này về cực điểm, cứ như búp hoa đại đạo đang nở rộ, trong thời gian ngắn lập tức khiến đất trời sáng ngời.

Ầm!

Con mắt đỏ ngòm kia bị xuyên thủng, giây phút cuối cùng nó nhìn chằm chằm Thạch Hạo rồi cứ thế giải thể và tản ra, biến mất ở trên ba ngàn con đường đá này.

Nơi đây khôi phục lại vẻ thanh tịnh cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, vẻ lạnh lẽo âm trần, cảm giác như địa ngục đang mở ra kia đã không thấy đâu nữa.

Thạch Hạo trầm mặc, tuy rằng vừa chiến đấu một trận thế nhưng vẫn không hề biết thứ gì đang công kích mình, việc này khiến hắn thấy không thoải mái, hiển nhiên đây cũng chỉ là thăm dò, cũng không phải là tử chiến thật sự.

"Đi nhanh, đừng tiếp tục nữa. " Hư Thiên thần đằng thật sự sợ tới chết khiếp, nó trải qua chuyện này không chỉ có một lần cho nên đã lưu lại một nỗi ám ảnh khó mà xóa nhòa được.

"Ta muốn xem thử nó tới tột cùng là thứ gì, không thể vì sự xuất hiện của thứ này mà lại ngăn cản con đường, đạo của ta được!" Lời nói của Thạch Hạo đầy kiên quyết, ánh mắt kiên định.

Trên một kỷ nguyên Tiên cổ đã bị diệt lại có quan hệ với nơi này nên vô cùng dễ xảy ra bất trắc, có thể trốn về đâu?

Hơn nữa, hắn cũng không thể trốn được, sẽ không bao giờ dừng lại trên con đường mà mình đang theo đuổi.

Thạch Hạo điều tức, tĩnh tâm, hắn dẫn một ngàn một trăm ánh lửa tới thiêu đốt bản thân, tiếp tục con đường này bởi vì lúc nãy coi như là đã bị cắt ngang.

Cũng không hề có chuyện ngoài ý muốn gì, việc kỳ lạ cũng không có hiện ra.

Sau khi hắn ăn một chút Hư Thiên thần đằng thì lần nữa vượt ải, muốn đạp lên con đường của mình, để mình càng ngày càng mạnh hơn.

Vào lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ thì mới có thể đối mặt với những kinh biến kỳ lạ.

Lúc một ngàn hai ánh lửa đốt cơ thể thì hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, mãi tới khi bản thân bị khô quắt, ký hiệu nằm khắp nơi, có nguy hiểm tới tính mạng thì cũng không hề có dị tượng gì cả.

Hắn yên lặng khôi phục, mấy ngày sau hắn lại tiếp tục lôi kéo một ngàn ba ánh lửa, thời gian dần trôi qua nhưng vẫn yên tĩnh như trước, sau cùng thân thể hắn khô cứng rớt từ trên không trung xuống, miệng hít thở đồn dập rồi nuốt lấy thần dược mới thôi.

Tu dưỡng mấy ngày thì Thạch Hạo cảm thấy mình tựa như mạnh mẽ hơn trước, ánh mắt của hắn vẫn rất ôn hòa, nếu cứ tiếp tục như vầy thì sẽ rất có lợi với hắn, có thể ứng phó tốt với quỷ biến.

Thế nhưng Hư Thiên thần đằng càng lúc càng bi quan hơn, dựa theo lời nó từng nói thì càng yên tĩnh thì sẽ càng nhận lấy đợt bùng phát mãnh liệt hơn, nhất định phải hủy diệt đạo cơ của hắn.

Thạch Hạo chuẩn bị đã sung túc, lần nữa bắt đầu vượt ải, hắn dẫn tới một ngàn bốn luồng ánh lửa, từng con đường đá sáng lên khiến tình cảnh nơi đây rất phi phàm.

Mà cũng vào lúc này lại xảy ra dị biến!

Trong hư không xuất hiện mấy nhóm phù văn sau đó chúng dung hợp lại, ầm, cứ như là đốt cháy hư không khiến nơi đây bạo động!

Tiếp theo, chúng lại yên tĩnh và tiếp tục hợp lại hóa thành một chiếc đèn cổ lơ lững giữa trời, ánh lửa yếu ớt chứ cũng không hề mãnh liệt nhưng đủ chiếu rọi nơi đây.

Đặc biệt, nó lại lơ lửng cách đỉnh đầu Thạch Hạo trăm trượng, nó cứ như là một mốc tọa độ đang chỉ dẫn thứ gì đó.

Kỳ lạ, yêu tà... khí tức khó tả lưu chuyển.

Lúc này, trong thiên địa này trở nên yên tĩnh lạ thường, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, ba ngàn con đường đá rơi vào trong vẻ tĩnh mịch.

Thạch Hạo nhìn chằm chằm nơi xa, hắn cảm giác được nguy hiểm đầy mãnh liệt, bởi vì cảm giác này gấp cả chục lần trước kia!

"Cộp, cộp... "

Trên con đường đá trống trải kia vang lên tiếng bước chân vọng lại đầy rõ ràng và cũng rất ghê sợ.

Nơi cuối đường xuất hiện một bóng người đang từ từ bước tới với nhịp điệu bất biến, một loại sức mạnh thần bí đầy ngột ngạt tản ra khiến người khác nghẹt thở.

"Chính chủ đã tới rồi ư?" Thạch Hạo nhìn về phía cuối con đường đá.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)