← Ch.388 | Ch.390 → |
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Đại ca, cứu mạng!
Thần thức của Nhị trưởng lão truyền âm tới não của Đại trưởng lão, đáng tiếc là tốc độ của nguyên thần Nhị trưởng lão lại không nhanh bằng thần thức.
Đại trưởng lão thấy cảnh này, nghe thanh âm cầu cứu của Nhị trưởng lão, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, con mắt đỏ ngầu.
Huynh đệ mình và chính mình có cảm tình như ruột thịt, cùng một chỗ tu luyện vô số năm, tình thâm của hai huynh đệ người thường không cách nào tưởng tượng được, mắt thấy huynh đệ mình sắp bị giết, Đại trưởng lão cũng bất chất tất cả.
- Oanh!
Một cổ màu đen khí lưu đột nhiên từ bên người Đại trưởng lão bộc phát ra ngoài, toàn thân Đại trưởng lão bị một cỗ màu đen bao phủ, cả người đều là một mảnh hắc ám, chỉ có ánh mắt kia... Là là một đôi mắt đỏ như máu.
Vì chính huynh đệ mình, Đại trưởng lão rốt cục sứ dụng chân chính sát chiêu mà vô số năm ẩn dấu.
Giờ phút này, đan điền của Đại trưởng lão cũng đang biến đổi.
Đan điền giống như vũ trụ.
Mười tám cây ngân châm thần khí kia chợt bắt đầu gia tốc xoay tròn, bổn mạng nguyên anh trong đan điền co rút lại thành một tiểu hình nhân, giờ phút này trên đỉnh đầu của bổn mạng nguyên anh đột nhiên xuất hiện một cây châm màu đen.
Đúng, một cây châm màu đen.
Đồng thời, bổn mạng nguyên anh trong nháy mắt biến thành một đạo khí lưu dung hợp vào trong cây châm màu đen, mười tám cây ngân châm thần khí đột nhiên dụng hợp lại, mười tám cây ngân châm thần khí biến thành một đạo ánh sáng hình cây châm, đó là ánh sáng màu đen.
Mười tám cây ngân châm thần khí chiếu theo bí pháp hình thành một đạo ánh sáng màu đen rồi đột nhiên dung nhập vào cây châm màu đen.
Dung hợp bổn mạng nguyên anh xong, mười tám cây ngân châm thần khí án chiếu bí thuật của đại trường lão, kết hợp lại thành một thần khí đệ nhất của Đại trưởng lão – Phệ Hồn Ô Châm, đó chính là tuyệt chiêu của Đại trưởng lão - Ô Châm Phệ Hồn.
Khi chưa cắn nuốt linh hồn đối phương, tuyệt đối không buông tha.
Chiêu vừa ra, trong nháy mắt trời đất đều tối sầm lại, giống như chịu ảnh hưởng năng lượng của chiêu này.
Nói đến thì chậm, trên thực tế cả quá trình chỉ trong nháy mắt, vô luận là dung hợp bổn mạng nguyên anh hay là dung hợp với cây châm màu đen, đều chỉ trong chốc lát thành công. Theo cái nhìn của người bên ngoài, Đại trưởng lão kia vừa nhìn thấy đao phách màu vàng đuổi giết nguyên thần của Nhị trưởng lão. Đỉnh đầu liền xuất hiện một cây châm màu đen.
- Vù!
Cây hắc châm kia cực kỳ nhỏ, xé rách không gian như một lỗ kim mà thôi, từ trước đến nay hắc châm chưa từng xuất hiện, trực tiếp công kích tới đao phách màu vàng. Tốc độ cực nhanh, so với đao phách màu vàng kia còn nhanh hơn, quan trọng nhất là nguyên thần của Nhị trưởng lão đang hướng tới Đại trưởng lão.
- Phệ Hồn Ô Châm!
Phong Đô Đại Đế kinh hãi kêu lên. Hắn rốt cục biết chân chánh thực lực của Đại trưởng lão Giang gia này rồi, Phệ Hồn Ô Châm có từ hồi rất sớm, khi đó Chúc Dung và Cộng Công còn chưa có trở thành Đại Tôn. Mà ngay khi đó, danh tiếng của Phệ Hồn Ô Châm đã lan xa rồi.
Phệ Hồn Ô Châm cùng với Băng Phách Huyền Tinh là một bảo vật có cùng cấp bậc, thần khí bình thường không so với nó.
Phong Đô Đại Đế cũng đã biết qua sự lợi hại của Phệ Hồn Ô Châm, nhưng căn cứ khi hắn xem, tựa hồ Giang gia Đại trưởng lão này sử dụng Phệ Hồn Ô Châm, so với Phong Đô Đại Đế năm đó càng thêm lợi hại hơn, càng thêm kinh khủng.
- Oanh!
Lý Dương hung hãn đánh vào trong Lục Đạo Không Gian. Mới vừa vào tới Lý Dương không có bị cái gì ngăn trở, giờ phút này muốn hành động cũng không có cách nào làm được.
- Mở Lục Đạo Không Gian ra!
Lý Dương căn bản không kịp nói chuyện, thần thức truyền âm vang dội tới trong đầu của Phong Đô Đại Đế. Lúc tiến tới thì Phong Đô Đại Đế đã khống chế được Lục Đạo Không Gian, Lý Dương hiển nhiên dễ dàng tiến đến, hiển nhiên giờ phút này muốn đi ra ngoài phải cần Phong Đô Đại Đế khống chế Lục Đạo Không Gian.
Lý Dương con mắt đỏ ngầu, cơ thịt trên mặt run rẩy, con mắt nhìn chằm chằm vào cây châm màu đen kia.
Thần thức hắn dễ dàng phán đoán ra, cây châm màu đen kia kinh khủng cỡ nào.
Trong truyền thuyết của Quỷ giới, thần khí Phệ Hồn Ô Châm dung hợp mười tám cây ngân châm thần khí, sau đó lại kết hợp với bí thuật của Giang Phàm, hơn nữa bổn mạng nguyên anh cũng dung hợp vào. Giờ phút này lực công kích của Phệ Hồn Ô Châm đã đạt tới bước làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Lý Dương thập phần rõ ràng, đao phách màu vàng căn bản đỡ không được, trừ khi đao phách Lý Tầm Hoan đạt tới tầng màu sắc cuối cùng, nói cách khác Lý Tầm Hoan phải đạt tới Tiên đế hậu kỳ, mới có thể đánh bại Đại trưởng lão thâm tàng bất lậu.
- A...
Trong lòng Lý Dương thống khổ kêu gào, giống như tim bị xé rách.
Hối hận! Áy náy!
Nếu trước mắt hắn Lý Tầm Hoan bị Đại Trưởng lão này giết chết, hắn sao có thể dám gặp mặt Ảo Quang chân nhân, gặp phụ thân hắn, gặp huynh đệ Lý Thạc, càng huống chi trong lòng hắn vẫn kính ngưỡng Lý Tầm Hoan như là trưởng bối.
Hắn như thế nào cũng không có nghĩ ra Đại Trưởng lão kinh khủng như thế, vừa rồi thần thức hắn mới phát hiện, nguyên lai bổn mạng nguyên anh của Đại Trưởng lão này ẩn giấu trong cây Phệ Hồn Ô Châm kia.
Cũng không phải do thần thức của Lý Dương yếu, mà là Phệ Hồn Ô Châm...
- Nhanh!
Giờ phút này thần thức của Phong Đô Đại Đế truyền âm vào trong đầu của Lý Dương, Lục Đạo Không Gian cũng đã bị Phong Đô Đại Đế mở ra.
Lý Dương đột nhiên bừng tỉnh, ngay tức thì muốn lao ra ngoài, nhưng là... Phong Đô Đại Đế đã mở ra Lục Đạo Không Gian, Lý Dương đã không còn kịp tới cứu trợ Lý Tầm Hoan nữa.
Ô Châm Phệ Hồn, không cắn nuốt nguyên thần linh hồn, tuyệt đối không bỏ qua.
Chỗ kinh khủng đó so với năm đó càng lợi hại thêm, đó là sát chiêu nhất tuyệt của Đại trưởng lão. Trong nháy mắt cây châm màu đen cùng cùng đao phách màu vàng nhạt chạm vào nhau, ngũ sắc ánh sáng căn bản không đỡ được trong giây lát, đao phách màu vàng nhạt kia gần như không có ngăn cản được chút nào.
- Đùng!
Đao phách màu vàng nhạt dưới sự công kích của Đại trưởng lão, vỡ vụn ra.
Mà trong nháy mắt khi Phệ Hồn Ô Châm đánh vào đao phách màu vàng nhạt Lý Tầm Hoan biết xảy ra chuyện không hay liền chạy nhanh, hắn không phải kẻ ngu, hơn nữa tạm thời còn không muốn chết, mục tiêu của hắn còn không có đạt thành, hắn còn muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng. (Đoạn này hơi khác nguyên tác một chút, bà con thông củm – vandai79)
Nguyên thần trong nháy mắt chạy đi, nhờ một điểm thời gian đao phách màu vàng nhạt ngăn cản lại, nguyên thần Lý Tầm Hoan liền bay ra ngoài ngàn thước.
- Tầm Hoan đại ca.
Tâm linh của Anh Anh giống như bị xé rách. Trong nháy mắt cả trời đất đều đen tối, trong con mắt nàng chỉ có "Phệ Hồn Ô Châm, đao phách màu vàng nhạt, cùng với nguyên thần của Lý Tầm Hoan".
Trong chốt lát đao phách màu vàng nhạt vỡ vụn ra, Anh Anh không có chút lo lắng nào liền làm ra một quyết định, giống như bản năng, một đạo ánh sáng chói mắt từ đỉnh đầu Anh Anh bay ra, đột nhiên phóng tới Phệ Hồn Ô Châm với một tốc độ cực nhanh, thậm chí còn vượt xa cả nguyên thần của Lý Tầm Hoan.
Đạo ánh sáng chói mắt kia...
Giống như một đạo lưu tinh. Xé rách không gian mà đi...
Tốc độ thậm chí vượt qua cả Phệ Hồn Ô Châm, đạo ánh sáng chói mắt kia hung mãnh cùng với Phệ Hồn Ô Châm đồng thời đụng vào nhau.
- Oanh!
- Thiêu đốt nguyên thần!
Mọi người trợn mắt há mồm.
Tất cả điều đó, mọi người đều biết đại diện cho cái gì, thiêu đốt bổn mạng nguyên thần cùng với bổn mạng nguyên anh, bộc phát năng lượng cực mạnh, đó là thuộc về một loại công kích tự sát, Anh Anh bất quá chỉ là Quỷ Vương cấp bậc. Muốn chạy tới trước khi Phệ Hồn Ô Châm cắn nuốt Lý Tầm Hoan, cũng chỉ có cách thiêu đốt nguyên thần.
Phệ Hồn Ô Châm chấn động một hồi.
Mục đích công kích của Phệ Hồn Ô Châm chính là cắn nuốt nguyên thần linh hồn, giờ phút này cắn nuốt năng lượng của nguyên thần linh hồn Anh Anh. Phệ Hồn Ô Châm rung động một hồi, chói mắt bạch quang và hắc quang gây ra chấn động, bởi vì chạm vào nhau, tốc độ của Phệ Hồn Ô Châm giảm xuống nhiều.
- Tầm Hoan đại ca, chúc người và Thi Âm tỷ tỷ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, có thể vì Tầm Hoan đại ca làm một chút chuyện, ta đã phi thường thỏa mãn rồi.
Lý Tầm Hoan nghe một đạo thần thức truyền âm cuối cùng của Anh Anh.
Choáng váng.
Anh Anh đã chết rồi sao?
Nhìn Phệ Hồn Ô Châm và đạo bạch quang chói mắt chạm vào nhau trong một chỗ. Đạo bạch quang kia tựa hồ hóa thành hình dáng Anh Anh, Anh Anh hình như nhìn Lý Tầm Hoan, một nụ cười sáng lạn, lập tức tiêu tán đi, mà đạo bạch quang chói mắt kia cũng đã biến mất.
Phệ Hồn Ô Châm đã hoàn toàn cắn nuốt nguyên thần linh hồn của Anh Anh.
- Oanh long long..."
Trong nháy mắt cả trời đất chỉ có hai màu vàng và đỏ. Kinh khủng năng lượng đánh sâu vào Lục Đạo Không Gian, trời đất chấn động, năng lượng tung trào làm mọi người hoảng sợ, tại trung tâm của năng lượng, một thân hắc ý, Lý Dương vẻ mặt dữ tợn.
- Tìm chết đi!!!
Lý Dương không thèm để ý để ý đến hết thảy, lần đầu tiên sử dụng bổn nguyên năng lượng để công kích, mà hắn đã có thể kiểm soát được một phần mười hỏa nguyên tố. Chính vì bản thân năng lượng của hắn cùng dung hợp với nguyên tố kim loại nên giống như sóng thần cuồng nộ phá đê cuồn cuộn phóng ra.
Bổn nguyên năng lượng lần đầu xuất hiện trên tay Lý Dương thực sự quá khủng khiếp, đã chứng tỏ công lực cường đại thần sầu của hắn!
Bên trong Phệ Hồn Ô Châm dung hợp bổn mạng nguyên thần, bổn mạng nguyên anh của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão khống chế thiên địa năng lượng, không gian chung quanh trong nháy mắt bị đóng băng, phía Lý Dương là thiên địa kim sắc và hồng sắc, trong khi phía Phệ Hồn Ô Châm là thiên địa ngân bạch sắc, Thần thức của Đại trưởng lão cảm nhận được được rõ ràng nguồn năng lượng kim sắc cùng với năng lượng từ hỏa diễm hết sức khủng bố.
Căn bản không có cách nào chống cự, sau khi Đại trưởng lão đóng băng trời đất, Phệ Hồn Ô Châm quay đầu bỏ chạy, căn bản không có đuổi giết Lý Tầm Hoan.
- Oanh long long...
Băng phong thiên địa căn bản không có chút trở lục nào, đối mặt với nguồn bổn nguyên năng lượng trước mặt không chịu nổi một kích, bị phá nát bấy, giống như thủy tinh vỡ vụn, Lý Dương ngự trên nguồn kim sắc năng lượng cùng với hỏa diễm năng lượng khủng bố đó hoàn toàn khống chế thiên địa.
Nhân mã của Giang gia, ngay khi nguồn hỏa diễm năng lượng và kim sắc năng lượng tiếp xúc, liền trong nháy mắt hóa thành tro bụi, thân thể của Đại trưởng lão cũng chịu chung số phận, Đại trưởng lão giờ phút này mang theo nguyên thần của Nhị trưởng lão, hóa thành Phệ Hồn Ô Châm chi hình phi tốc đào thoát.
Phệ Hồn Ô Châm trong trạng thái châm hình, tốc độ đào thoát quả thật là rất nhanh, Lý Dương khống chế bổn nguyên năng lượng trong nhất thời cũng không theo kịp, Lý Dương cũng bắt đầu cảm thấy năng lượng trong cơ thể chấn động, vận dụng năng lượng như thế, Lý Dương cũng đã cố hết sức.
Rồi đột nhiên...
Một đạo kim quang trong nháy mắt phóng lên cao, đồng thời sáu đạo quang đái nhẹ nhàng hạ xuống, bao trùm phạm vi ngàn dặm, ngay cả Phệ Hồn Ô Châm cùng với Lý Dương cũng bị bao trùm trong "Lục Đạo Không Gian", kim quang đó đúng là từ thần khí "Lục Đạo Luân Hồi".
Thời khắc mấu chốt này, Lý Dương biết là Phong Đô Đại Đế rốt cục đã vận dụng Lục Đạo Luân Hồi.
Giờ phút này trong Lục Đạo Luân Hồi chỉ có Lý Dương và Phệ Hồn Ô Châm kia.
Kinh khủng cực kỳ, giống như mãnh thú hồng hoang, trong nháy mắt năng lượng màu vàng cùng năng lượng màu đỏ cuốn sạch cả Lục Đạo Luân Hồi không gian, tất cả năng lượng đều tụ tập công kích tới Phệ Hồn Ô Châm.
- Viu viu...
Bổn nguyên hỏa diễm cùng với Phệ Hồn Ô Châm chạm vào nhau, nhất thời phát ra một tràng "xuy xuy" âm thanh, Phệ Hồn Ô Châm có năng lượng thuộc tính cực băng, do thiên địa hình thành, là do nguồn bổn nguyên năng lượng thủy chúc tính phiêu tán bên ngoài ngoại giới dung hợp với nguồn năng lượng của hắn mới hình thành nên thần khí.
Gặp phải bổn nguyên hỏa diễm, thuộc tính trái ngược, mà bổn nguyên hỏa diễm này vừa vặn khắc chế Phệ Hồn Ô Châm.
- Lý Dịch đạo hữu, mau mau dừng tay, mau dừng tay lại nào!!!
Thần thức của Đại trưởng lão Giang Phàm truyền âm vào trong đầu Lý Dương.
Trong mắt Lý Dương xuất hiện một đạo lạnh như băng, bổn nguyên hỏa diễm càng nóng cháy thêm vài phần.
Một lúc sau, Phệ Hồn Ô Châm bị thiêu cháy hơn phân nửa làm Đại trưởng lão Giang Phàm sợ hãi không thôi:
- Lý Dịch đạo hữu, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn cái gì thì cứ việc nói, Giang gia ta nhất định thỏa mãn ngươi. Vạn lần xin tha mạng.
Giờ khắc này Đại trưởng lão cũng đã cầu xin tha thứ.
Trên thực tế, Đại trưởng lão Giang Phàm căn bản không quan tâm đến sinh tử, nhưng là Đại trưởng lão hiểu rất rõ, một khi Giang gia mất hắn, vậy Giang gia dưới sự công kích của Phong Đô Đại Đế, rất nhanh sẽ bị diệt tộc, bảo vệ Giang gia, chính là chức trách của hắn.
Hắn không muốn Giang gia bị diệt vong cho nên hắn không thể chết được.
- Giết Anh Anh cô nương, vừa lại muốn giết thái gia gia ta, ngươi phải chết là không thể nghi ngờ gì nữa!
Trong mắt Lý Dương hàn quang tàn khốc, nghĩ đến cảnh Anh Anh thiêu đốt nguyên thần, trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ, hắn rõ ràng nếu không phải Anh Anh ngăn trở trong chốc lát, hắn căn bản không kịp đi cứu Lý Tầm Hoan, cô nương đáng yêu kia sao lại chết như vậy được.
- A, thái gia gia?
Đại trưởng lão tựa hồ rõ ràng rồi.
- Trời diệt Giang gia ta, trời diệt Giang gia ta rồi.
Dưới sự thiêu đốt của bổn nguyên hỏa diễm, Phệ Hồn Ô Châm kia rốt cục đã bị hóa thành năng lượng tính thủy cơ bản nhất, mọi tạp chất còn lại đều bị đốt cháy sạch sẽ, thủy thuộc tính giống như con sông nhỏ tiến vào biển rộng, bị bổn nguyên thủy thuốc tính của Lý Dương hấp thu sạch sẽ.
- Hô...
Trong Lục Đạo Không Gian, năng lượng màu vàng và bổn nguyên hỏa diễm
Cả Lục Đạo Không Gian, ngoại trừ Lý Dương thì Phệ Hồn Ô Châm cùng với Đại trưởng lão, nguyên thần Nhị Trưởng lão đều bị đốt chạy sạch sẽ không còn thứ gì.
Phong Đô Đại Đế, Thập Điện Diêm Vương cùng những người xem không có chỗ trốn đều ngơ ngác nhìn Lý Dương, vô luận là Phong Đô Đại Đế, hoặc là Thập Điện Diêm Vương, cho tới bây giờ đều không có nghĩ người như Lý Dương lại có chân chính thực lực kinh khủng như thế.
Nghĩ đến cơn bão táp kim quang cùng hỏa diễm động thiên địa vừa rồi, trong lòng Phong Đô Đại Đế cùng Thập Điện Diêm Vương đều một trận phát run.
Sự kinh khủng của bổn nguyên năng lượng đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn người Phong Đô Đại Đế.
Trên tràng (đấu trường) hiện chỉ còn Lý Dương và Lý Tầm Hoan, lúc này Lý Tầm Hoan đang hấp nạp thân nhục bị vỡ vụn cùng với thất khỏa tinh cực, hấp thu thiên địa chi lực tụ thành lại thân thể. Mặc dù đao phách bị vỡ vụn, công lực đại tổn, nhưng căn bản Lý Tầm Hoan không thèm để ý tới.
Giờ phút này Lý Tầm Hoan vẫn đang không có nhúc nhích ôm thân thể Anh Anh đã không còn linh hồn, trong ánh mắt hàm chứa thật sâu đau xót...
Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ vừa biên vừa đăng... Chương nào bị dịch ẩu thì biên sẽ lâu. Anh em chịu khó chờ nhé... Chiều nay phải đi mua xe cho vợ, chỉ có tý chút buổi trư làm việc thôi, cố được Chương nào hay Chương đó, bà con thông cảm - vandai79
Tập 11: Ngũ Đức Chi Thân
← Ch. 388 | Ch. 390 → |