Vay nóng Homecredit

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 33

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 33: Tỷ võ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Chúng nhân xôn xao, tiếng chúc mừng xen lẫn hoan hô hòa vào nhau thành một biển om xòm, Đường Mật bị chìm lấp trong đó, nhất thời không thể suy nghĩ.

Sao kết quả lại thế này? Hoàn toàn không hợp với suy đoán. Thật ra sai ở chỗ nào? Nó tự hỏi nhưng không tự đáp được.

"Ngươi cho là chưởng môn hả? Tựa hồ không ổn." Hoàn Lan hỏi, tỏ vẻ nghi hoặc.

Đường Mật nhìn trong đám đông nhi nhao vui mừng có ba thiếu niên đứng bất động, đang hoang mang nhìn nó, ngoài xa hơn, dưới bóng râm của Trùng Dương điện có một bóng xám cũng đứng thẳng thớm, tựa hồ không thể hòa vào bầu không khí vui vẻ đó.

"Đường Mật, đừng vỗ đầu vỗ trán nữa, cẩn thận óc tóe ra đấy." Bạch Chỉ Vi kéo tay nó lại.

"Ta không nghĩ thông, thật ra sai ở chỗ nào? Võ công của chưởng môn rõ ràng cao hơn những người khác, vì sao phải làm thế?" Đường Mật nói.

"Vậy không phải do chưởng môn làm." Trương Úy xen lời.

"Không phải ông ta thì ai? Ngươi nói xem nào." Đường Mật cấm cảu.

"Đường Mật, có lẽ sự tình không như ngươi đoán." Mộ Dung Phỉ cẩn thận lên tiếng.

"Sai ở đâu, ngươi nói thử xem?" Đường Mật chìm trong cảm giác thất bại, tâm tình tồi tệ cực điểm, phiền lòng đến độ biến thành một quả pháo chực phát nổ.

"Có lẽ là chưởng môn, vì nguyên nhân nào đó ông ta không chắc thắng nên mới làm vậy." Hoàn Lan nói.

"Nguyên nhân gì khiến ông ta không dám chắc thắng?"

Chúng nhân trầm mặc.

Chốc sau, Trương Úy ấp úng: "Việc này, Đường Mật, ta mà nói sai thì ngươi đừng gào lên với ta, được không?"

"Nói, nói, nói đi, đừng lải nhải nữa."

"Chuyện đó, ta nghĩ ra một khả năng, nếu là ta thì ta không làm thế. Nhưng ta không thông minh như các ngươi nên không hiểu ngươi và Bạch Chỉ Vi có làm thế không. Nếu các ngươi làm thế, ta cũng phải nói là không đúng, vì ta ta cho rằng kẻ đó tất cũng thông minh như các ngươi."

"Thật ra ngươi muốn nói gì, đầu to? Ngươi đúng là giống Đường Tăng?" Đường Mật lại gào lên.

"Đường Tăng là ai?" Trương Úy không hiểu.

Đường Mật thấy Trương Úy tỏ vẻ không hiểu thật sự, bất giác nhức óc, ôm Bạch Chỉ Vi kêu lên: "A, Chỉ Vi, giết ta đi, ta không muốn chết trong tay đầu to."

Bạch Chỉ Vi trừng mắt phượng, chỉ vào mũi Trương Úy: "Đầu to, có gì nói đi, cho ngươi vô tội."

"Ừ, ngươi thử nghĩ xem, theo lời Đường Mật thì kẻ đó bày kế kích động kiếm đồng, lại không muốn để lộ, cũng không muốn để người ta liên hệ việc đó với cuộc tỷ võ hôm nay, để hắn có lên làm chưởng môn thì cũng không bị hoài nghi. Nếu thật sự nghĩ thế, mà là ta thì ta sẽ không đi lấy trộm thuốc và hoạt sâm. Dù lấy thêm được loại thuốc nào thì tất có thể đánh lạc hướng người khác rằng hắn muốn luyện loại đan dược nào đó nhưng hoạt sâm cũng bị lấy thì chẳng phải dễ dàng khiến người ta nghĩ đến Cửu vinh hồi thiên đan ư? Chỉ cần xem xét chỗ thuốc bị mất thôi cũng đủ khiến người ta hoài nghi." Trương Úy vừa nói vừa lén liếc Đường Mật, nó lắng nghe chăm chú, gã thở phào: "Đổi lại là ta sẽ tìm cách khác đơn giản hơn, càng khó bị khám phá."

"Cách gì?" Mấy đứa gần như dị khẩu đồng thanh hỏi.

"Cửu vinh hồi thiên đan tuy là linh dược khôi phục công lực nhưng còn ba, bốn ngày nữa mới tỷ võ, linh dược khác dẫu khôi phục chậm hơn nhưng vị tất không đạt hiệu quả. Việc này đã tính toán từ trước thì là ta, tất sẽ tìm linh dược liệu thương khác mà dùng, hà tất phí lắm tâm tư đi ăn trộm thuốc làm gì?" Trương Úy nhìn cả nhóm: "Ta thấy thế dễ dàng hơn lại khó bị hoài nghi, không hiểu có phải ta nghĩ quá đơn giản không?"

Bốn đứa ngẫm kĩ lời Trương Úy, mới nhận ra chúng thật sự chưa nghĩ thông mọi sự.

Trương Úy cảm thấy từ sau lần tỷ võ chưởng môn, khí thế của nha đầu Đường Mật xẹp hẳn. Trước đó gã luôn lấy làm lạ sao một nha đầu còn hơi sữa lại chín chắn như thế, hình như luôn coi người khác là con nít không bằng. Hiện tại nó trầm tĩnh hơn, chịu nghe người khác, dù lúc nghe ánh mắt liên tục lóe lên giảo hoạt nhưng dẫu thế nào, Đường Mật thế này khả ái hơn trước nhiều.

Hoàng hôm một hôm, gã thấy Đường Mật ngồi một mình trên bậc thềm Trí Mộc điện, tịch dương vàng rực trùm lên mình nó, toàn thân hơi sáng lên, thoáng chốc nó phảng phất biến thành người khác. Gã đi tới, ngồi xuống hỏi: "Đường Mật, còn nghĩ đến việc tỷ võ sao?"

Ánh mắt Đường Mật nhìn về nơi rất xa xăm, ngữ khí có phần mất mát: "Không, việc đó ta không nghĩ thông suốt, tạm thời gác lại. Ta chỉ nghĩ, trong quá khứ dù sao ta cũng là nhân tài, hiện tại thì là gì? Đầu to à, hiện tại ta là kẻ mù chữ ẩm ương, không biết nổi nửa chữ, làm cách nào qua được kỳ thi văn?"

Trương Úy ấm lòng, tuy không hiểu "mù chữ ẩm ương" là có ý gì nhưng biết nó vẫn nhớ tới việc cùng gã qua được hai kỳ điện thí. Hóa ra theo khóa trình của Ngự Kiếm đường, các môn của Trí Mộc điện và Nhân Hỏa điện giống nhau, chỉ là trình độ sâu hơn. Thành ra Ngự Kiếm đường cho phép những kiếm đồng có năng lực đồng thời dự hai kỳ điện thí, bất quá điều kiện hà khắc không kém. Đầu tiên phải đạt điểm cao trong kỳ thi văn. Thứ hai khi thi võ phải qua nhanh trong kỳ điện thí thứ nhất, bởi hai kỳ thi song song khai mạc, thời gian chỉ có một canh giờ, hết giờ là trường thi kết thúc.

"Đường Mật, kỳ thật..." Trương Úy định an ủi Đường Mật.

Đường Mật đưa tay ngăn lại, thần sắc trịnh trọng hẳn: "Ngàn vạn lần ngươi đừng nói những lời nhụt chí, chúng ta sớm đã hẹn rồi, đồng chí đầu to ạ."

"Được, chúng ta cùng cố gắng, dù gì cũng còn năm tháng nữa, chưa việc gì đâu vào đâu hết." Trương Úy nhất thời cảm giác hào khí dâng lên trong ngực, rồi chợt nhớ ra: "Đường Mật, 'đồng chí' là ý gì?"

"Đồng chí là người cùng chí hướng, chẳng phải hiện giờ chúng ta chung chí hướng vĩ đại một lèo qua được hai kỳ điện thí sao? Nên gọi là đồng chí." Đường Mật cười cười giải thích.

"Không gọi là đồng nghiệp hả?" Không hiểu lúc nào Bạch Chỉ Vi đến sau lưng họ, cười cười tỏ vẻ nghi vấn.

"Không gọi, đổi là đồng chí, tình cảm càng sâu." Đường Mật nhảy bật lên, nắm chặt tay Bạch Chỉ Vi, nói với vẻ tình cảm sâu đậm: "Đồng chí Bạch Chỉ Vi, trách nhiệm nặng nề giúp đồng chí Đường Mật học chữ được giao cho đồng chí."

Bạch Chỉ Vi bị chọc phá, bật cười khanh khách: "Được rồi, đồng chí Đường Mật."

Trương Úy cười theo nhưng thoáng cái, trong lòng gã lại dấy lên nỗi buồn.

Đợi khi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi phát hiện ra Trương Úy không ổn thì đã qua hơn tháng rồi. Thời gian này Thục Sơn nhốn nháo vì lễ thọ Đọa Thiên đại nhân và tỷ võ chưởng môn cũng trở lại yên tĩnh, Ngọc Diện dưỡng thương trong phòng hai đứa cũng không từ biệt mà đi, những việc có vẻ bất thường cũng không xuất hiện. Tỷ như trước ngày hết thời hạn hoạt sâm xuất hiện thì các kiếm đồng cũng bắt được mấy con, Xích phong tứ dực xà cũng hoàn toàn biến mất.

Đường Mật không phát biểu ý kiến gì về những việc này, bề ngoài tựa hồ nó bị đả kích nhưng bản thân nó biết so với bị người ta coi là nó đang bị đả kích còn hơn bị coi là nhỏ nhoi trong vai trò một thiếu niên tồn tại trong thế giới lạ lùng này. Có lúc nó hoang mang, thật ra vì sao vận mệnh lại để nó xuất hiện ở thời không này? Thật ra nó quên mất việc quan trọng gì?

Ngày tháng trôi qua bình tĩnh, Đường Mật bắt đầu nỗ lực học tập loại chữ vuông vắn kiểu tiểu triện ở thời không này, bắt đầu thực sự chú tâm vào những lớp khô khan như binh pháp, văn thơ để chuẩn bị cho kỳ thi văn chương.

Cũng may về thi văn, chúng quen một cao thủ từng một lèo qua được cả kỳ thi ở Trí Mộc điện và Nhân Hỏa điện, tên là Mộ Dung Phỉ. Theo tin tức ngoài luồng của Ngự Kiếm đường, Mộ Dung Phỉ luôn đạt điểm tối đa tại kỳ thi văn, sở trường đoán được đề thi. Bất quá khi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi hỏi, y lại cố ra vẻ cao thâm, mặt vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ.

Nhưng Mộ Dung Phỉ vẫn đồng ý phụ đạo cho ba đứa về chữ nghĩa, nhất là khoản văn chương vẫn khiến Đường Mật nhức óc hơn hết. Hóa ra ở thời không này, từ thời Chu phân ra hơn trăm nước chư hầu, đã xuất hiện bách gia chư tử Khổng Mạnh Lão Trang, các nhà đều chỉ truyền đạo thụ nghiệp trong nhà, riêng người sáng lập Thục Sơn là Đọa Thiên gộp tư tưởng bách gia lại làm một, phân thành ba quyển thượng-trung-hạ để các kiếm đồng học tập. Bách gia chư tử ngôn luận khác nhau, cùng một sự kiện cũng nhìn nhận khác hẳn nhau khiến Đường Mật học đến là đau đầu. Không chỉ nó mà trí nhớ tốt như Bạch Chỉ Vi cũng nói: "Đạo trị thế chỉ cần một hai nhà là đủ, hà tất bách gia."

Kết quả là Mộ Dung Phỉ phản đối kịch liệt: "Trước khi gia nhập Thục Sơn, ta không hiểu vì sao ai cũng bảo đệ tử Thục Sơn văn võ song toàn, có tài tế thế trị quốc. Nhưng khi xem quyển văn tuyển kiêm hết bách gia liền hiểu vì sao người Thục Sơn có tầm nhìn rộng rãi đến thế, không câu nệ vào điều gì."

Đường Mật gật đầu khen phải liên mồm, không dám đắc tội với vị bồ tát sống được mời đến này, bất quá trong lòng nó cũng thật sự bội phục Đọa Thiên đại nhân, ở thời đại phong kiến nặng nề tính huyết thống mà có nhân vật lòng dạ khoáng đạt như thế, thật khiến người ta khâm phục.

Vấn đề của Trương Úy, mãi đến khi hai đứa hỏi Tư Đồ Thận ở cùng phòng gã mới rõ. Hôm đó Tư Đồ Thận đến hỏi: "Các ngươi nói gì với Trương Úy mà giờ cả đêm y không ngủ, đả tọa đến tận trời sáng, cứ thế này dù người thép cũng không chịu nổi. Hỏi thì y không nói, chỉ nói có ước định gì đó với các ngươi."

Đường Mật biết ngay có liên quan đến đại thí, liền hỏi: "Tư Đồ Thận, năm xưa ngươi và Trương Úy cùng một tổ tham gia kỳ thi Trí Mộc điện đúng không? Sao y lại rớt?"

Tư Đồ Thận đáp: "Không biết. Lúc bọn ta vào trường thi, xuất hiện sa mạc. Ta và Hoàn Lan thấy có người độn thổ tới chuẩn bị tập kích bọn ta nhưng y bất động, đứng ngây ra ở đó như tên ngốc, rồi ngất xỉu. Sau rốt ta và Hoàn Lan đành giải quyết nốt địch nhân của y. Hỏi là chuyện gì thì y không nói. Các ngươi hỏi thử xem sao."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biết Trương Úy có lúc rất mù quáng, đã cho việc gì là đúng rất khó lay chuyển được, tối nay sẽ gọi gã ra hỏi thử xem sao.

Khi ánh trăng rọi qua lớp giấy dán cửa sổ ố vàng, bên ngoài vang lên tiếng đá đập vào cộp cộp, cả hai mở cửa thấy ngay Trương Úy đang cười cười ngồi trên bức tường vôi trắng ngói đen.

Cả hai nhảy ra, vút lên tường ngồi hai bên gã, chưa kịp nói gì, Trương Úy đã hỏi: "Ta có việc có hai ngươi biết."

"Đồng chí đầu to nói đi."

Ánh mắt gã hơi tối đi, tựa hồ đang cân nhắc xem nên nói từ đâu: "Tạ Thượng từng hi vọng được dạy riêng ta, y nói ta không thích hợp học chung với mọi người ở Thục Sơn."

Trương Úy kể đến đó, vô ý liếc hai cô bé ngồi bên vốn đang chăm chú, ánh mắt lấp lánh, bất chợt lòng gã ấm lại: "Nhưng ta không đồng ý, vì hy vọng lớn nhất trong đời cha ta là ta thành tài ở Thục Sơn, trở thành đại tướng quân danh chấn thiên hạ."

"Im, ta còn tưởng không đành xa ta và thần tiên muội muội." Nó ngửa người về phía sau, "phí công ta lo cho ngươi."

"Đúng là ngốc, theo Tạ Thượng tu luyện còn sợ gì không thành được đại tướng quân?" Bạch Chỉ Vi chỉ ngón trỏ vào trán gã: "Chưa gặp ai khó bảo như ngươi."

Trương Úy cười hì hì, không nối lời hai cô: "Bạch Chỉ Vi, có biết việc đại tướng quân Thẩm Mục của nước Ngụy không?"

Bạch Chỉ Vi gật đầu: "Ừ, là danh tướng, mới mười tám tuổi đã thành đại tướng quân của nước Ngụy, nhiều lần đại phá Hung Nô ở phương bắc khiến chúng hơn mười năm liền không dám bén mảng tới biên giới nước Ngụy, nước đó nhờ thế mới phát triển thành cường quốc."

"Thẩm đại tướng quân là môn nhân Thục Sơn. Cha ta là truyền lệnh binh dưới trướng của ngài, sau khi ngài bị gian thần hãm hại, cha ta liền rời quân ngũ, nhưng trong lòng không quên những ngày phục vụ cho đại tướng quân, luôn hy vọng ta cũng được như ngài, mười tám tuổi xuất sư Thục Sơn, thành danh tướng." Trương Úy thở dài: "Mấy năm nay cha ta không khỏe, chỉ duy nhất việc ta được Ngự Kiếm đường thu nhận là khiến cha vui lòng, mẹ ta viết trong thư rằng, lúc tin từ Ngự Kiếm đường đưa về thị trấn, cha ta không đợi người ta mang về thôn mà nén bệnh cùng mẹ lên trấn nhận tin."

Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nhìn nhau, nhớ lại những lời gã nói lúc bị trúng độc Ảo điệp, có phần đồng cảm với gã. Trương Úy không nhận ra, tiếp tục nói: "Nên khi Tạ Thượng nói là muốn dạy dỗ, ta đã nghĩ thứ ta cần không chỉ là một thân bản lĩnh mà là đường đường chính chính xuất sư Thục Sơn. Hơn nữa, cùng được tuyển chọn từ ngàn vạn người, sao người khác làm được mà ta thì không? Ta không tin tà quái."

"Nhưng sao Tạ Thượng lại bảo ngươi không thích hợp?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

Trương Úy trầm mặc một chốc, không biết nên nói hay không. Gã vốn là thiếu niên tâm địa thoáng đãng, chỉ việc này trở thành gút mắc trong lòng, tuy không chịu thừa nhận tư chất kém hơn người ta nhưng rõ ràng việc này nói lên rằng gã khác người. Một chốc sau, gã hạ quyết tâm, nhướng đôi mày rậm lên nói: "Vì ta hoàn toàn không có cách nào cảm giác được tâm lực, nếu cố phát động tâm lực liền ngất xỉu. Hơn nữa ta cũng không thấy ảo ảnh, hai việc này thì ta luôn cố gắng mà không khắc phục được."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi liền hiểu vì sao gã không qua được điện thí. Hóa ra kỳ thi thứ nhất tại Trí Mộc điện là các vị điện phán hợp lực tạo ra ảo ảnh, các kiếm đồng sẽ thấy cảnh tượng và địch nhân khác nhau, tất sẽ nghĩ cách thủ thắng. Các điện phán đứng ngoài quan sát, căn cứ vào biểu hiện của mối kiếm đồng mà cho điểm. Trương Úy không thấy địch nhân, hoàn toàn bất động, tất nhiên không được điểm nào.

Chỉ là biết duyên cớ hình như cũng vô dụng, Đường Mật hỏi: "Ta thấy kiếm pháp của ngươi khá hơn nhiều, không dùng tâm lực sao lại tâm tùy kiếm như thế được?"

"Vì Tạ đại ca dạy ta mấy tiểu chiêu thức phát lực cổ tay, dùng những chiêu thức này nối liền đại chiêu thức của Hồi Phong kiếm pháp sẽ khắc phục được cảm giác ngưng trệ khi ngự kiếm do không cảm nhận được tâm lực, nhìn bề ngoài kiếm pháp lưu loát hơn hẳn."

"Ngân Hồ đúng là đồ lưu manh lười nhác, rõ ràng không chưa được tận gốc mà." Bạch Chỉ Vi khẽ mắng.

Trương Úy cúi đầu ủ rũ, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng lên, nói dứt khoát: "Thôi vậy, dù sao ta cũng nỗ lực một lần nữa, nếu không thành sẽ rời Thục Sơn, thiên hạ không phải chỉ có mỗi con đường này, các tướng quân đâu phải đều từ Thục Sơn mà ra. Tư chất không phải thứ nhân lực thay đổi được, ta đã tận toàn lực, không thẹn với lòng, không có gì phải xấu hổ với cha mẹ."

Đường Mật vỗ vai gã, mỉm cười: "Đồng chí đầu to, có phải đã biết chắc tương lai đồng chí làm gì rồi chăng?"

"Đúng."

"Gặp khó cũng không đổi mục tiêu?"

"Không."

"Vậy xin chúc mừng, tư chất của đồng chí không có vấn đề gì, hơn nữa ta còn cho rằng đồng chí là thiên tài."

"Hả?" Trương Úy nhìn nó với vẻ nghi ngờ, không hiểu tiểu nha đầu này giở trò gì.

Đường Mật chợt nói đầy kẻ cả: "Đại đa số người ta không hề thật sự biết mình muốn làm gì, nên dễ thay đổi, còn thiên tài tuyệt đối biết mình muốn gì, nên gặp khó khăn cũng không lay động, sau cùng sẽ đạt được sở nguyện. Hiểu chưa đồng chí đầu to?"

Trương Úy cảm giác máu nóng sôi lên, hào khí tràn ngực. Bạch Chỉ Vi lại dội nước lạnh: "Được rồi đồng chí Đường Mật, đừng có nịnh nữa, như thế giải quyết được vấn đề hả?"

Đường Mật lắc đầu: "Không, nói thật là ta không nghĩ ra cách nhưng chúng ta không phải quen một vị đại tiên vô địch tại ngũ đại điện thí sao? Có khi y có cách."

Bạch Chỉ Vi cười: "À, ngươi nói đến đồng chí Hoàn Lan."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-87)