Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 34

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 34: Biến cố kinh hồn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đồng chí Hoàn Lan ủ rũ ngồi ở bậc thang Trí Mộc điện, cố gắng suy nghĩ hồi lâu rồi nói ra hai chữ: "Ta chịu."

"Bọn ta giúp y giết địch được chăng? Mặc y tự do vung kiếm lên là được?" Đường Mật hỏi.

"Không thể, các điện phán đều có mặt, chỉ là các ngươi sa vào ảo ảnh nên không nhìn thấy họ thôi. Điểm do biểu hiện của mỗi cá nhân mà giành được, các ngươi giúp thì y có được điểm nào đâu."

"Nhưng Ngự Kiếm đường chẳng phải yêu cầu cả tổ hợp tác là gì? Ba người bọn ta hợp tác có được không?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Được thì được, nhưng y phải làm gì đó chứ không thể đứng trơ như phỗng ở đó."

"Chúng ta cho y biết địch nhân ở đâu có được không?" Đường Mật lại hỏi.

"Có thể dùng ám khí chỉ điểm phương vị cho y không? Bọn ta ném phi đao biến địch nhân trong ảo ảnh thành con nhím, đầu to sẽ theo đó vung đao." Bạch Chỉ Vi đưa ra kiến nghị hung hãn hơn.

Hoàn Lan lắc đầu: "Thứ nhất, địch nhân không phải yếu kém như các ngươi tưởng. Thứ hai, phi đao trông có vẻ găm hết lên mình địch nhân, địch nhân cũng thụ thương nhưng thực tế toàn bộ đều rơi xuống đất. Chỉ là các người chìm trong hư ảo nên không nhận ra. Thứ ba nếu các ngươi không ngừng chỉ điểm cho Trương Úy, các điện phán đứng quan sát sẽ cho y điểm thấp. Hơn nữa các ngươi cũng cần đủ mạnh để có thể phân thần chỉ điểm."

Nhất thời Bạch Chỉ Vi và Đường Mật không nghĩ ra cách gì, nhìn sang Trương Úy vẫn ngồi yên không nói, có điều sắc mặt y thản nhiên, không hề lo lắng gì, tựa hồ đã nghĩ thông suốt.

Linh quang chợt lóe lên trong óc Hoàn Lan: "Bất quá có thể dùng dùng linh phù làm tiêu kí."

"Linh phù có rơi xuống đất không?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Linh phù bình thường tất nhiên không được, nhưng Đoạn Hư phù chuyên dùng để phá giải ảo ảnh, có thể dính vào ảo ảnh. Loại linh phù này vốn trừ được ảo ảnh nhưng với công lực của các ngươi không thể trừ được ảo ảnh do mấy vị điện phán cùng tạo ra. Có điều Trương Úy thấy đươc linh phù là biết vị trí địch nhân rồi. Viết linh phù này không khó, ta dạy các ngươi." Hoàn Lan đáp.

"Cách này được đấy, bất quá đầu to chỉ nhìn được một tấm phù, vẫn khó lắm, bọn ta nhắc một hai câu được không?" Đường Mật vẫn cho rằng thật khó cho Trương Úy coi tấm phù lơ lửng trên không là địch nhân.

"Linh phù dính vào tay địch nhân là được rồi. Nhắc một hai câu không sao, nhưng chỉ toen hẻn vài câu thì có tác dụng gì không nhỉ?" Hoàn Lan hỏi ngược.

"À, chi bằng chúng ta dùng một loại mật ngữ các điện phán không hiểu?" Đường Mật nháy mắt, cảm giác đắc ý với "sáng kiến bất ngờ."

"Mật ngữ?" Ba đứa cùng nhìn nó.

"Đúng, ta biết một loại, để ta dạy các ngươi. Ví như lên là up, xuống là down, phía trước là front, phía sau là back."

"Lên là a bá hả?" Trương Úy không hiểu.

"Xuống là đãng hả?" Bạch Chỉ Vi phát âm khá chuẩn xác.

"Đúng đúng, ta dạy các ngươi." Đường Mật cầm một viên đá viết vài chữ, nói tiếp: "Sau này đây là mật ngữ giữ chúng ta, chỉ có chúng ta biết thôi, thế nào?"

Ba thiếu niên thấy Đường Mật cầm viên đá viết lên mấy chữ trắng nhạt trên nền đá, tiếng viên đá ma sát vào bậc thềm sàn sạt, một hàng văn tự kỳ dị hiện lên.

"Viết gì đấy?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

Hàng chữ màu trắng là: Winners never quit, quitters never win.

Đường Mật ném viên đá đi, phủi sạch bụi, cười bảo: "Kẻ chiến thắng không bao giờ bỏ cuộc, kẻ bỏ cuộc không bao giờ chiến thắng."

Khoảnh khắc đó, mấy chữ liền nét như có ma lực thần kỳ, hấp dẫn tâm trí ba thiếu niên kia.

"Đó là mật ngữ của chúng ta, trên đời này chỉ có chúng ta biết."

Tháng Sáu tới, cỏ xanh oanh hót, các thiếu niên cũng như cây cối sắp kết quả vào độ thu về, bắt đầu cố gắng hút chất dinh dưỡng. Chớp mắt, thời quang vùn vụt, mùa hạ dài dằng dặc cũng hết, tiếng ve Thục Sơn dần lặng tắt, màu xanh om khắp núi chuyển thành tầng tầng lớp lớp màu vàng loang lổ, ngũ đại điện thí sau rốt đã tới.

Sáng sớm hôm đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi rời Mai uyển, thấy ngay Trương Úy ôm kiếm đợi. Ánh nắng thu trong trẻo vô cùng, rọi lên gương mặt tươi trẻ đang mỉm cười. Gã nói: "Chào."

"Chào." Hai cô đáp.

Đi không được bao xa lại gặp Mộ Dung Phỉ đang đi tới, y đeo kiếm, chuẩn bị tham gia kỳ điện thí thứ năm, thấy ba đứa đi tới liền cười hỏi: "Thế nào, thi văn ổn chứ?"

"Đề hôm qua đúng đến tám chín phần mà công tử đã đã dự đoán." Đường Mật cười: "Cộng thêm thường ngày Mộ Dung công tử dạy dỗ đúng phép, không ổn tất không phải với công tử."

"Đừng khách khí, vậy Phỉ đợi các vị sư đệ sư muội." Mộ Dung Phỉ vẫy tay chào.

"Ngươi chưa chắc đã thành sư huynh của bọn ta." Bạch Chỉ Vi gọi với theo một câu.

Mộ Dung Phỉ không ngoái lại, cười vang. Ba đứa đứng đó cười khách khách theo, chợt có tiếng nói vang lên bình thản: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

Ba đứa quay lại, thấy Hoàn Lan cũng đeo kiếm sau lưng đứng đó.

"Chuẩn bị xong rồi, Hoàn Lan, đa tạ ngươi ngày thường chỉ điểm."

"Vậy ta đi đây." Hoàn Lan đi mấy được, nhớ ra gì đó liền ngoái lại: "Không nên dùng mật ngữ đó quá nhiều, các điện phán đâu phải ngốc, dù không hiểu các ngươi nói gì cũng sẽ nghi ngờ."

Đường Mật mỉm cười xua tay: "Đừng lo, bọn ta nghĩ ra cách giúp Trương Úy, lúc không địch nổi sẽ dùng để qua được kỳ điện thí."

Đến Trí Mộc điện, ba đứa nhận ra các kiếm đồng đến khá đông rồi. Trước cửa điện có ba người mặc áo đen, lam, trắng đang đứng, là các điện phán Lý Tuần, Diêm Giai Chi, Tuyên Di, trước mặt họ là một cái bàn dài đặt ống gỗ đen đựng thăm, chỉ còn lại một cái thăm đỏ rực. Tuyên Di lấy ra đưa cho chúng, có vẻ lo lắng nhìn Trương Úy: "Các con đến muộn, chỉ còn cái thăm này."

Ba đứa đón lấy, tấm thẻ viết chữ Bính, biết là tổ số hai, đều thở phào, thầm nhủ không phải tổ cuối cùng là đủ thời gian tham dự kỳ điện thí thứ hai.

Đường Mật cười vui: "Ngươi xem chúng ta có duyên với chữ Bính nay không, lúc phân tổ cũng rút được chữ này, vận khí đúng là may đến không còn gì để nói."

Vẻ mặt nhẹ nhõm của ba đứa khiến Tuyên Di thở dài: "Trương Úy, mỗi lần Mục điện giám đến trường thi, gặp tổ chữ Bính ở Trí Mộc điện là sẽ khảo nghiệm thực lực của kiếm đồng, đột nhiên ra tay. Các con phải chuẩn bị trước."

Ba đứa hiểu ý Tuyên điện phán, có thể độ khó của tổ này sẽ tăng lên, thần sắc liền nghiêm hẳn.

Lý Tuần thấy chúng biến sắc liền an ủi: "Đừng lo, Mục điện giám chỉ định thử thân thủ kiếm đồng chứ không định gây khó khăn."

Diêm Giai Chi vỗ đầu Trương Úy: "Năm nay Trương Úy tiến bộ rất nhiều, không cần lo lắng gì đâu."

Ba đứa hơi yên tâm, đi qua bên lặng lẽ chờ đợi.

Hai tổ trước hình như rất thuận lợi, không đầy nửa canh giờ đã thấy Nam Cung Hương ở tổ chữ Ất nhảy chân sáo khỏi Trí Mộc điện, vui vẻ nói: "Đợi xem các ngươi."

Đường Mật nhìn ra xa, không thấy bóng Mục Hiển, liền kéo tay Bạch Chỉ Vi vào trong điện: "Mau lên, tốt nhất là thi xong trước khi điện giám đến."

Vào trong điện, cánh cửa sau lưng liền đóng sầm lại, ánh nắng tắt ngóm. Đường Mật chỉ thấy trước mắt tối sầm, chưa kịp để mắt thích ứng thì không gian đã sáng lên, một khu rừng đá lởm chởm vây quanh.

Bạch Chỉ Vi cúi nhìn, nhận ra dưới đất là cát vàng, nhớ lại Hoàn Lan bảo rằng mặt cát dễ có địch nhân độn thổ tập kích, liền nói với Trương Úy: "Đầu to, là rừng đá và mặt cát, có thể có địch nhân từ phía dưới chui lên."

Trương Úy gật đầu, nhưng trước mắt gã vẫn là Trí Mộc điện như bình thường, có điều toàn bộ cửa bị đóng lại, cả đại điện tối om, ở phía ngoài là ba vị điện giám khoanh chân ngồi, cạnh họ là một ngọn đèn dầu cháy sáng, ánh lửa leo lét nhìn có vẻ yếu ớt, tựa hồ một trận gió thổi qua là tắt ngúm.

Gã hít sâu một hơi, đã hai lần thấy qua cảnh này, mỗi lần đòng bạn vung kiếm giết địch là gã chỉ còn nước bó tay đứng đó. Những lúc như thế, gã cảm giác mình cách xa họ vời vợi, trong bóng tối vô biên chỉ còn mình gã cùng cảm giác bất lực đeo sát, không thể rũ bỏ.

Nhưng lần này, hai đồng bạn rõ ràng đang ở một thế giới khác nhưng gã lại cảm thấy có thứ kỳ lạ nào đó nối liền ba đứa. Là mật ngữ ư? Trên đời chỉ có chúng biết loại ngôn ngữ đó, gã nghĩ vậy.

Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đi đến trước mặt gã, theo ước định từ trước, tạo thành thế trận tam giác, cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh. Chốc sau, Bạch Chỉ Vi thất mặt cát ngoài xa hơi lún xuống, liền móc Đoạn Hư phù ra, luồn vào lòng tay. Đường Mật cầm kiếm, liếc Bạch Chỉ Vi, biết cô bé tinh mắt đó đã phát hiện địch nhân, nói: "Enemy ahead." (Định nhân ở đằng trước. )

Trương Úy giơ ngang kiếm trước ngực, cảnh giác nhìn về phía trước.

Đồng thời, Bạch Chỉ Vi nhìn thấy cái hố cát đang từ từ di động về phía ba đứa, cự ly còn chừng một trượng thì dừng lại, đột nhiên lớp cát trắng pha vàng phun lên như suối nguồn, cùng dòng cát là ba người bịt mặt áo đen từ dưới đất nhảy bật lên, vung kiếm lao tới.

Đường Mật vung kiếm chặn đòn đầu tiên của ba hắc y nhân lại, Bạch Chỉ Vi nhân lúc đó khẽ phất tay, sáu lá phù Đoạn Hư chuẩn xác dính lên tay ba hắc y nhân. Trương Úy lập tức thấy sáu lá phù lơ lửng trên không, nói luôn: "I can see them." (Ta nhìn thấy chúng. )

Cả hai biết Trương Úy đã nhận ra vị trí của địch nhân, liền mỗi người cầm chân một hắc y nhân, để lại một tên cho Trương Úy.

Trương Úy thấy hai lá phù từ bóng tối lao về phía mình, biết đó là địch nhân, tuy không hiểu hắc y nhân dùng chiêu thức gì, nhưng gã dùng luôn chiêu Phong Tảo Thiên Quân uy lực nhất Hồi Phong kiếm pháp. Theo kế hoạch, tuy gã không nhìn thấy địch nhân song chiêu thức này rất bá đạo, nếu dùng mười phần thể lực cùng nội lực chính diện công tới, đối phương chắc chắn phải dùng kiếm khí diện nghênh kích, chiêu đón đỡ này là thực chiêu, khó mà kịp biến đổi thành hư chiêu. Trương Úy lại học được mấy chiêu tiểu xảo về uốn cổ tay, có thể nhanh chóng biến chiêu, từ bên sườn phản lại một kiếm, nhát kiếm này buộc phải vừa nhanh vừa độc, tốt nhất một nhát giải quyết địch nhân. Tóm lại, dù gã không thấy gì cũng phải nhanh chóng dùng khoái đao chém loạn xạ.

Nhát kiếm của gã rít gió xuất ra, quả nhiên vị trí hai lá phù xoay về tử thủ, gã liền lật cổ tay, nhát kiếm đâm vào eo địch nhân. Kiếm của gã đâm hụt, không hiểu có đắc thủ không, lại nhanh chóng xoay cổ tay bồi một nhát nữa.

Cùng lúc, Đường Mật ở bên kia vừa đánh vừa nói: "Bingo."

Trong lòng Trương Úy vui mừng, ha ha, hạ được tên đầu tiên rồi.

Tuyên Di, Lý Tuần, Diêm Giai Chi ẩn tàng trong ảo ảnh đều nhìn thấy Trương Úy hạ được địch nhân đầu tiên, không khỏi bất ngờ. Họ đã dạy gã gần ba năm, nếu nói về nỗ lực e rằng gã đổ công gấp mười kiếm đồng khác, chỉ là mỗi khi dự điện thí đều đứng ngẩn ra đó rồi ngất xỉu, sau đó họ hỏi gặng thì gã chỉ quật cường nhắm mắt.

Trong ba người chỉ có Tuyên Di phần nào chuẩn bị trước, lúc dạy Trương Úy kiếm thuật, nàng ta phát hiện kiếm pháp của gã không ngưng trệ như trước. Lần đầu tiên chứng kiến, nàng ta cho rằng sau rốt nó cũng khai thông được bế tắc, biết cách dĩ tâm ngự kiếm nhưng quan sát kĩ liền thấy ngay vấn đề. Hóa ra gã chỉ thêm liên chiêu vào giữa các chiêu thức. Tuyên Di không biết ai dạy tiểu xảo này cho gã nhưng vì mềm lòng nên không lật tẩy. Tất nhiên nàng ta biết mấy tiểu xảo đó chuyên môn thiết kế cho Hồi Phong kiếm pháp nên dù có luyện pho kiếm này đến mức hành vân lưu thủy mà đổi sang kiếm pháp khác tất tiểu xảo này vô dụng. Nhưng từ đáy lòng nàng ta hi vọng thiếu niên mắt sáng như sao này qua được điện thí, thành thử không nói gì.

Diêm Giai Chi dạy pháp thuật và Lý Tuần dạy Ngự kiếm thuật lại đau đầu hơn hết với Trương Úy, cho rằng gã như bị tầng tầng lớp lớp tường sắt bao phủ, dù thế nào cũng không phát ra được sức mạnh vốn có. Diêm Giai Chi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Tuyên Di: "Trương Úy sao lại không theo chương pháp nào thế, xông lên là dốc toàn lực, không hề chưa cho mình đường rút lui, hình như không giống với cách Tuyên điện phán dạy."

Tuyên Di hơi sững người, hiểu ý Diêm Giai Chi, nếu không phải là ảo ảnh do họ tạo ra mà là địch nhân không rõ trình độ võ công thế nào, một đòn như thế mà không khắc chế được kẻ địch tất mất hết khả năng hoàn thủ. Điện thí nhằm xem xét chỉnh thể năng lực ứng phó của kiếm đồng, cách đánh của Trương Úy dù hạ được địch nhân vẫn sa vào hạ thừa.

"Hài tử này như vậy cũng tốt, ta thấy như thế có vẻ thích hợp với nó hơn, chẳng phải mỗi người mỗi cách sao." Tuyên Di nói đỡ cho Trương Úy.

Diêm Giai Chi cười bình thản: "Cũng đúng."

Cả ba đều cảm giác được động tĩnh lạ ở ngoài ảo ảnh, liền tách tâm thần ra nhìn về cửa điện, quả nhiên phát hiện điện giám Mục Hiển đã tới.

Mục Hiển gật đầu với ba điện giám rồi men tường đến ngồi xếp bằng cạnh họ, đẩy tâm thần thần vào ảo ảnh, thấy Trương Úy đứng sững ở đó, còn Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đang giao đấu với địch nhân.

"Thế nào vậy, Trương Úy làm gì đấy?" Lão hỏi.

"Nó vừa hạ xong địch nhân." Tuyên Di giải thích.

"Hả?" Mục Hiển hơi kinh ngạc, lại hỏi: "Sao không giúp người cùng tổ, đứng ngây ra đấy làm gì."

Tuyên Di lập tức đáp: "Hai tiểu cô nương này không cần giúp, đều là kiếm đồng có kiếm pháp cao nhất điện." Lời vừa dứt, Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đã giải quyết xong địch nhân, Tuyên Di thở phào.

Mục Hiển gật đầu không nói gì, tiếp tục ngưng thần quan sát.

Lúc đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ở trong ảo ảnh đang nhìn quanh tìm địch nhân kế tiếp. Nhưng rừng đá lặng ngắt, thi thoảng mới có gió lùa qua, thổi tung lớp cát dưới chân. Cả hai hiểu rằng đang được thử thách năng lực tìm địch nhân, liền nhìn nhau, Đường Mật cố ý nói to: "Trương Úy, đứng nguyên ở đấy phòng bị, Chỉ Vi, ngươi tìm quanh đây, ta lên chỗ cao tìm thử xem."

Bạch Chỉ Vi hiểu ý, cứ để Trương Úy đứng đờ ra đấy thì kỳ cục nhưng gã không thấy địch nhân, không thấy rừng đá lởm chởm mà cứ để đi loạn, tất sẽ dễ dàng lộ tẩy, cô nhỏ giọng bảo: "Trương Úy left five steps, right seven steps, front nine steps, back eight steps." (Sang trái năm bước, phải bảy bước, phía trước chín bước, sau lưng tám bước. )

Trương Úy gật đầu, biết đấy là phạm vi di chuyển an toàn, vượt ra ngoài nhiều khả năng có chướng ngại vật ảo ảnh, ý Đường Mật và Bạch Chỉ Vi là bảo gã giả bộ đi lại trong khu vực an toàn đó. Gã bèn cầm kiếm, đi đi lại lại theo hướng dẫn của Bạch Chỉ Vi, nhìn quanh như thể đang tìm kiếm.

Có điều gã chơi cùng Đường Mật và Bạch Chỉ Vi lâu như vậy vẫn không được bản lĩnh giả đò. Bạch Chỉ Vi thấy gã cầm kiếm nhìn đông liếc tây, dáng vẻ lấm lét, nào giống tìm kiếm địch nhân mà giống tiểu tặc tìm cơ hội hạ thủ giữa chốn chợ búa thì đúng hơn. Cô bật cười lắc đầu, đi vào rừng đá tìm kẻ địch.

Đường Mật đi xa hơn, nhảy lên một tảng đa cao vút nhìn xuống tứ phía. Nó nhận ra mấy cột đá quanh Trương Úy hình như bất thường, nhìn thật kĩ liền phát hiện các cột đá đang đổi vị trí, bất giác kinh hãi, hóa ra địch nhân hóa trang thành đá, từ từ áp sát Trương Úy, liền lớn tiếng hô: "Chỉ Vi, địch nhân ảo hóa thành cột đá đến gần Trương Úy."

Bạch Chỉ Vi vội móc Đoạn Hư phù ra, nhưng cô đang ở trong rừng đá, vị trí quan sát khác Đường Mật, chỉ thấy khắp nơi toàn là cột đá to nhỏ lởm chởm, khó lòng nhận ra vị trí địch nhân. Cô thoáng nghĩ ngợi, vội lùi khỏi rừng đá, đến sát Trương Úy, hạ giọng: "Enemy close." (Kẻ địch đến gần)

Rồi cô nhanh chóng bỏ Đoạn Hư phù vào ngực, hai tay chập lại, quặp hai ngón tay vào, kết Thiên cổ lôi âm như lai thủ ấn, giơ lên quá đầu quát khẽ: "Thiên lôi." Một tia sét màu lam từ trung tâm là cô tản ra tứ phía, đánh vào cách cột đá quanh đó. Những cột nhỏ bị đánh gục, những cột to lắc lư nhưng vẫn vững vàng, chỉ có ba cột ngay trong na bị công kích liền biến thành ba hắc y nhân che mặt, vung kiếm tấn công cô và Trương Úy.

Đường Mật cũng về kịp, móc Đoạn Hư phù bắn vào tay ba hắc y nhân, nhưng nó quá gấp gáp, xuất thủ không ổn, lực đạo không chuẩn, hắc y nhân cách xa nhất không bị bắn trúng. Trương Úy không nhìn thấy địch nhân đó mà vung kiếm tấn công một hắc y nhân bị bắn trúng, còn Bạch Chỉ Vi đang bị một hắc y nhân cầm chân, nó vội vàng sử dụng Ma La vũ, chặn luôn nhát kiếm của hắc y nhân tấn công Trương Úy.

Đường Mật ngăn chặn nhát kiếm của hắc y nhân, chợt phát hiện mình toát mồ hôi lạnh, chỉ là tình thế không cho phép nghĩ vẩn vơ, nó dốc hết tâm thân giao đấu với hắc y nhân.

Mục Hiển hơi nhíu mày: "Chiến thuật của ba kiếm đồng này kỳ quái quá."

Ba vị điện phán hiểu ý, Trương Úy không đón đánh địch nhân tấn công mình mà hướng sang địch thủ của Đường Mật còn Đường Mật lại từ xa vòng đến, ném ra Đoạn Hư phù.

Diêm Giai Chi dạy binh pháp giải thích: "Ba kiếm đồng này học binh pháp rất khá, có thể đấy là cách đánh cổ quái chúng tự nghĩ ra."

"Phóng ra Đoạn Hư phù hả, lẽ nào chúng có rằng với sức của mình lại phá giải được ảo ảnh do ba ngươi thi triển?" Mục Hiển nói.

Lý Tuần dạy phù pháp lập tức giải thích: "Ba kiếm đồng này có lẽ định thử, lúc đó có hỏi Tuần rất nhiều câu về đạo phù nào, theo Tuần có lẽ tâm tính thiếu niên của chúng định thử một phen chăng?"

Mục Hiển gật đầu, không nói gì nữa, thò một bàn tay ra nắm chặt lại, lúc mở tay thì trong đó rừng rực một chùm hỏa cầu. Lão thổi khẽ, hỏa cần tản đi tứ tán, biến thành vô số tia lửa bắn vào ba thiếu niên.

Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, Trương Úy diệt xong địch nhân liền nhìn nhau, cơ hồ cùng cười bảo: "Enemy clear." (Địch nhân hiện rõ)

Cùng lúc đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn thấy một dải tia lửa từ xa ập tới như đàn ong, cả hai đều ngẩn ra, không biết nên ứng phó thế nào. Theo lý thyết thì nên dùng pháp thuật nhưng dải tia lửa càng lúc càng tỏa rộng, đến trước mặt ba đứa thì trải khắp cả không gian. Trong những pháp thuật chúng được học, không có loại nào đồng thời công kích đích nhân ở bốn phương tám hướng, làm thế nào đây?

Đường Mật thấy dải tia lửa lơ lửng trên không, chứ không chủ động công kích, chợt hiểu rằng có người đang thử thách chúng dùng pháp thuật phòng ngự thế nào. Đến giờ nó chỉ học mỗi một loại là phong thuẫn, hơn nữa do tâm lực không đủ, mỗi đứa chỉ phòng thủ được một mặt, lại không thể kéo dài lâu. Hiện tại muốn ngăn chặn khắp trời tia lửa này nhất định cần cả ba chia ra ba hướng thi triển phong thuẫn mới được. Có điều Trương Úy không thể thi thố pháp thuật, có cách gì nữa đây?

Đường Mật nghiến răng nói với Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi, hai chúng ta thi triển phong thuẫn." Đoạn quay sang nói với Trương Úy: "Đầu to, hết cách rồi, xài con đầm pích thôi."

Trương Úy tuy không thấy trong thế giới ảo ảnh có gì nhưng gã biết Đường Mật từng nhắc đến một trò chơi là bài lá, con bài sau rốt quyết định thắng bại chính thị đầm pích. Theo ước định, khi hết cách sẽ dùng đến chiêu sau cùng, được gọi là tuyệt chiêu đầm pích.

Trương Úy gật đầu, trấn tình nhìn về phái ngọn đèn leo lét ngoài xa, hạ giọng: "Front, fifty steps." (Đằng trước, năm mươi bước)

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đứng lên phía trước nó, tạo thành hình tam giác, thi triển phong thuẫn che chắn.

Quả nhiên, phong thuẫn xuất hiện là những tia lửa trên không như nhận lệnh, đồng loạt lao xuống. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đẩy phong thuẫn lên phía trước, cùng Trương Úy ở phía sau nhấc chân chạy thật nhanh, mặc kệ những chỗ không phòng ngự được bị bao nhiêu tia lửa bắn trúng.

Đường Mật cảm giác mỗi lần tia lửa nhỏ đánh vào cây kiếm, nó lại có cảm giác hơi bỏng rát, đành tự nhắc nhở: "Là giả đấy, chỉ là ảo ảnh, là ma tướng chưa phá được."

Lúc chúng chạy đến chỗ có mũi đá chặn đường, cả hai chợt dừng lại, Trương Úy đi sau tuốt phắt thanh kiếm, lao vút lên như chim ưng non bổ xuống.

Tuyên Di đang lấy làm lạ xem ba đứa làm gì thì Trương Úy đã nhảy tới trước mặt, kề kiếm lên ngực nàng ta, cất giọng trầm trầm: "Nhìn thấy các vị rồi." Rồi không đợi nàng ta phản ứng, nó thu kiếm cung kính đứng sang bên: "Tuyên điện phán, Úy xin đắc tội."

Trong sát na, toàn bộ ảo ảnh vây quanh Đường Mật và Bạch Chỉ Vi tan biến hết, trong bóng tối chỉ còn còn lại ba vị điện phán há hốc mồm cùng điện giám Mục Hiển trước ngọn đèn dầu vàng vọt.

Đường Mật lập tức đổi sang nụ cười đã thành chiêu bài, hơi ngoẹo đầu hỏi: "Xin hỏi thế này đã là qua ải chưa ạ?"

Kim Diện La Sát

Mục Hiển cho rằng từ khi lão chấp chưởng Ngự Kiếm đường đến nay đã gặp một số việc kỳ lạ, nhưng không việc nào sánh được với hiện tại.

Ba kiếm đồng tu luyện tại Trí Mộc điện chưa đầy một năm lại phá được ảo ảnh do ba vị điện phán hợp lực tạo ra, hơn nữa hoàn toàn không bị ảo ảnh ảnh hưởng, tìm được người thi triển ẩn mình giữa lớp ảo ảnh. Việc này mà nói với bất kỳ ai cũng bị coi là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng việc đó đã xảy ra thật sự, thiếu niên tên Trương Úy đó như từ trên trời rơi xuống, chỉ mũi kiếm vào Tuyên Di vốn không phòng bị gì, nói cho chính xác là nàng ta không hề định phòng ngự, rồi gã nói: "Thấy các vị rồi."

Lúc thiếu niên này buông lời, giọng rất bình thản, thậm chí có mấy phần lễ mạo, phảng phất hóa giải được ảo ảnh của ba vị cao thủ Thục Sơn chỉ là việc rất bình thường. Dù là ba Cố Thanh Thành năm xưa hay ba Hoàn Lan hiện tại có làm được như thế không? Mục Hiển nghĩ thế, buộc phải đánh giá lại ba kiếm đồng: ba gương mặt đỏ lựng, ánh mắt sáng như sao, ba gương mặt trẻ trung sống động dưới ánh đèn, gương mặt nào cũng rừng rực lửa. Với nhưng thiếu niên anh tư bột phát thế này thì nên nói gì đây nhỉ? Lão than thầm từ tận đáy lòng.

Đường Mật nhìn gương mặt dưới ánh đèn của Mục Hiển đang đầy nghi hoặc, nó không khỏi đắc ý. Hôm trước ba đứa đã thảo luận về chiêu át chủ bài này, biết chắc dù thế nào các điện phán cũng không ngờ ba kiếm đồng lại phá được ảo ảnh, mà họ có nghĩ nát óc cũng không ra việc Trương Úy vì không nhìn thấy ảo ảnh nên từ đầu đến cuối luôn nhìn rõ vị trí của họ. Chúng muốn qua được điện thí tất phải nhân lúc họ đang chấn kinh cùng hỗn loạn, nhanh chóng tìm lấy lời đáp. Nên nó lại hỏi: "Xin hỏi chúng con phá được ảo ảnh rồi, đã qua chưa?"

Mục Hiển và ba vị điện phán nhìn nhau, hỏi: "Trương Úy, nói xem nào, sao các ngươi lại nhìn ra chỗ các điện phán ẩn thân?"

Trương Úy dùng luôn những lời đã chuẩn bị trước, cung kính đáp: "Thưa điện giám, đấy là nhờ cảm giác."

Mục Hiển thấy thiếu niên thật thà này nói ra một cây huyền hoặc như thế, mũi lão thiếu điều xì khói, biết có hỏi nữa cũng vô dụng: "Theo lý thuyết là qua rồi. Chỉ là ta không tin với sức các ngươi lại giải được ảo ảnh do ba vị điện phán tạo ra. Nghe nói các ngươi thi văn rất khá, có ý thi liền hai kỳ, nếu kỳ thi này các ngươi dựa vào tiểu xảo qua được chứ không do thực lực thì các ngươi đã biết hậu quả là gì chưa?"

Ba thiếu niên lắc đầu.

"Sau này không còn cơ hội tham gia kỳ đại thí nào nữa." Mục Hiển thản nhiên nói.

Ba đứa ngẩn ra, lời Mục Hiển khác hẳn những gì chúng nghe được. Trước khi dự điện thí, chúng đã hỏi rõ kỳ thi Nhân Hỏa điện có những mục nào, độ khó ra sao. Kết quả bất ngờ là ai cũng cho rằng kỳ điện thí này rất đơn giản, chưa từng có ai không qua.

Kỳ điện thí này chỉ là để các kiếm đồng tìm được bảo kiếm ở trong kiếm thất.

Hóa ra kiếm của người Thục Sơn không phải bảo kiếm thông thường mà đều do bậc đại sư đổ tâm huyết, dồn tinh hoa nhật nguyệt đúc lên, mỗi cây kiếm đều có kiếm hồn. Kiếm hồn nhận chủ rồi là tâm thần tương thông với chủ, từ đó mới thật sự đạt đến nhân kiếm hợp nhất. Mỗi lần chủ nhân thắng lợi là kiếm hồn mạnh hơn, Ngự kiếm thuật cũng tiến thêm. Một thanh kiếm nhận chủ là vĩnh viễn đi theo, nếu chủ nhân vong mạng, thanh kiếm sẽ bay về kiếm thất trong Ngự Kiếm đường, yên tĩnh đợi chủ nhân mới tới.

Mỗi kiếm đồng Thục Sơn muốn tu luyện tiến bộ tất phải tìm được cho mình thanh kiếm thích hợp, từ đó người còn kiếm còn, người mất kiếm vong.

Bọn Đường Mật được cho biết rằng quá trình chọn kiếm rất đơn giản, từng đứa vào kiếm thất, dựa vào cảm giác và sở thích mà chọn một thành giữa nhiều giá đựng kiếm, rồi đợi kiếm hồn ra gặp gỡ, chỉ cần kiếm hồn đồng ý gặp tức là nó đã nhận chủ.

"Chỉ cần là người Thục Sơn tất sẽ tìm được kiếm của mình." Hoàn Lan nói với chúng bằng khẩu khí hết sức bình thường.

Mục Hiển thấy ba đứa tỏ vẻ không tin, đại khái đoán ra chúng nghĩ gì, nên giải thích: "Các ngươi chưa nghe đến chuyện ai đó không được kiếm hồn nhận, đúng không? Chỉ vì kiếm đồng tu luyện được hai năm rồi đều có thực lực được kiếm hồn chấp nhận. Còn kiếm đồng một lần qua hai kỳ như Hoàn Lan thì chúng ta đồng ý cho y dự kỳ thứ hai không chỉ bởi y đủ điều kiện, còn vì chúng ta căn cứ vào biểu hiện của y ở kỳ điện thí thứ nhất, phán đoán được rằng y có thực lực đó. Còn các ngươi thì ta không thể đoán nổi."

"Xin hỏi điện giám, không chọn được kiếm thì sao?" Đường Mật hỏi.

"Không được chọn sẽ mất tư cách ở lại Thục Sơn, mỗi người chỉ có một cơ hội, quy củ trăm năm nay của Thục Sơn vẫn thế." Mục Hiển nói đến đó, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn ba thiếu niên, chợt đổi đề tài: "Các ngươi có biết ảo ảnh đả thương người ta bằng cách nào không?"

Đường Mật bị ánh mắt sắc bén của lão quét trúng, bất giác muốn thoái lui một bước: "Thưa điện giám, ảo ảnh vốn không đả thương người ta, nhưng người lạc vào ảo ảnh sẽ bị mê hoặc tâm trí, tự bị tổn thương. Ví như người bị ảo hỏa giết, trên mình không có dấu vết thiêu đốt nhưng thân thể lại co quắp theo hình thái của kẻ bị thiêu đến chết."

Mục Hiển gật đầu, từ tốn nói: "Biết là được rồi, hi vọng các ngươi không bị ảo ảnh trong lòng mê hoặc. Các ngươi chọn đi, nếu cho rằng mình có thực lực được kiếm hồn thừa nhận, thì theo ta."

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)