Vay nóng Homecredit

Truyện:The Gamer Hệ Thống - Chương 509

The Gamer Hệ Thống
Trọn bộ 962 chương
Chương 509: Bỏ nhà đi bụi
0.00
(0 votes)


Chương (1-962)

Siêu sale Shopee


Tại Privet Drive, Little Whinging, Surrey, nước Anh...

Đúng vậy, không phải Privet Drive ở Bristol mà là Privet Drive ở Surrey, 1 hạt nằm ở phía nam ngoại ô London.

Nếu như là người sinh sống ở Surrey thì sẽ biết rằng là không có thị trấn nào gọi là Little Whinging ở đây cả. Đơn giản vì nơi này chỉ là 1 địa điểm được hư cấu lên bởi 1 nhà văn nữ nổi tiếng khắp thế giới J. K. Rowling.

Trên thế giới này hầu như ai cũng rất quen thuộc với căn nhà số 4 đường Privet Drive trong bộ tiểu thuyết lừng danh của nhà văn nữ này.

Nơi đây ngoài 1 lão béo, 1 bà cô gầy như que củi và 1 thằng chọi con béo không khác gì lão béo kia thì còn có 1 đứa bé mà cái tên của nó đã vang vọng khắp thế giới.

Harry Potter!!!

Hôm nay vẫn còn đang là kỳ nghỉ hè trên khắp toàn nước Anh, tất cả trẻ con đều không phải đến trường nên tất cả đều dậy muộn hơn bình thường.

Trong 1 "căn phòng" nhỏ tại dưới gầm cầu thang, nơi được dựng nên để sử dụng như 1 nhà kho chứa đồ thì đứa bé mang cái tên Harry Potter đang nằm ngủ ở trên cái giường tạm bợ bé tí tẹo của cậu ta.

Khi chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường điểm lúc 6 giờ thì như 1 thói quen mà rõ ràng không 1 đứa trẻ nào có, "Harry Potter" liền ngồi dậy khỏi giường.

"Harry Potter" đứng dậy khỏi giường và nhận ra rằng thân hình của mình thấp bé đến nỗi mà đầu của cậu ta còn chẳng thể chạm nổi vào cái gầm cầu thang phía trên.

- Mẹ nó, lại biến thành trẻ con rồi!! - hắn nhíu mày khó chịu.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị biến thành trẻ con khi tiến vào phó bản nhưng hắn vẫn không hề thích thú 1 chút nào cả.

Lúc này Harry Potter chỉ mới có 10 tuổi và còn phải sống trong cái gầm cầu thang tối tăm, chật hẹp này khiến cho thân hình của cậu ta còn nhỏ hơn cả những đứa trẻ 10 tuổi khác.

Hắn nhìn bộ quần áo cũ nát ở trên người mình thì liền nhanh chóng cởi nó ra rồi mua 1 bộ quần áo cùng 1 đôi giày mới mặc vào sau đó thì mở cánh cửa phòng bước ra bên ngoài.

Lúc này mới chỉ là 6 giờ sáng mà thôi nên 2 con lợn béo của gia đình Dursley vẫn còn ngủ trương dái lên ở trong phòng và chỉ có 1 mình bác gái của Harry là bà Petunia đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hắn ra khỏi căn phòng xép bé tí này và hướng thẳng ra cửa mà đi tới. Trên đường đi hắn đi ngang qua nhà bếp và bị bà Petunia nhìn thấy.

- Mày đi đâu vào giờ này hả? - bà Petunia quát lên và khi nhìn thấy bộ quần áo mà hắn đang mặc thì liền cáu kỉnh - mày lấy đâu ra bộ quần áo đó? Có phải mày ăn cắp ở đâu không?

Hắn đang đi thì nghe thấy tiếng quát chói tái của bà Petunia thì tỏ vẻ khó chịu, hắn quay sang chỉ 1 ngón tay về phía bà ta và nói:

- Ngủ!

Bà Petunia lập tức ngã nhoài ra đất và hôn mê bất tỉnh, cũng may là bà ta chỉ vừa mới vào bếp và cầm gói thịt muối chứ chưa kịp lấy dao kéo gì ra cả nên không hề bị thương.

Sau khi ru ngủ bà Petunia thì hắn không chút do dự mà bước ra khỏi cửa nhà Dursley. Hắn bước tới gần hòm thư của gia đình Dursley và quan sát xung quanh vùng ngoại ô của London này.

Nơi này có 1 vẻ yên bình khó mà có được ở nơi khác mà mang theo 1 nét rất riêng của nước Anh.

Hôm nay mới chỉ là khoảng giữa tháng 7 vẫn còn 1 quãng thời gian nữa thì hắn mới nhận được thư nhập học của Hogwarts nên hắn có ý định tự tìm cho mình 1 chỗ ở trước khi nhập học.

Hắn dự định tìm đến chỗ nào đó bên trong thành phố London để tiện cho hắn đi tới nhà ga King Cross (Ngã Tư Vua). Hắn lập tức kích hoạt trạng thái vô hình của Invisibility Cloak và bay thẳng về phía bắc.

Từ Surrey tới trung tâm London cũng chỉ khoảng hơn 30 dặm (~48km) nên với tốc độ bay của hắn chẳng mất bao lâu là đã tới nơi.

Hắn tìm 1 con hẻm nào đó để đáp xuống rồi giải trừ trạng thái tàng hình sau đó thoải mái bước ra ngoài đường và đi lại giữa dòng người đông đúc của London.

- Xin lỗi chú cảnh sát... - hắn đi tới gần 1 người cảnh sát.

- Xin chào cậu bé, cậu cần gì thế - viên cảnh sát trung niên cúi xuống mỉm cười nhìn hắn.

- Chú có thể chỉ cho cháu đường đến Heathgate được không? - hắn nói.

- Cậu muốn tới đó làm gì vậy? Cha mẹ của cậu đâu - viên cảnh sát thấy 1 đứa nhóc 10 tuổi hỏi đường thì lập tức nghi ngờ.

- Cháu tới đó thăm người thân, là gia đình Granger ở Heathgate - hắn nói.

- Nha sĩ Granger sao? Nhà của họ ta có biết, tuần trước ta mới làm răng ở chỗ họ - viên cảnh sát nhe hàm răng trắng của mình ra nói - để ta đưa cậu tới đó.

Viên cảnh sát này dẫn hắn đi tới chỗ đỗ xe của mình sau đó thì bảo hắn lên xe. Heathgate chỉ cách đây 3 dặm (~5km) hơn nữa họ đang đi xe cảnh sát nên hiển nhiên là ai cũng phải nhường đường.

Hắn ngồi trên xe và cảm thấy khá là kỳ lạ khi mà mọi phương tiện đều di chuyển ở bên trái phần đường của mình. Mặc dù hắn biết đây là điểm khác biệt rất nổi tiếng tại nước Anh nhưng khi tự trải nghiệm lần đầu tiên thì hắn cảm thấy có chút thú vị.

Sau khoảng 15 phút viên cảnh sát dừng xe tại 1 khu nhà ở và quay lại nói với hắn:

- Nhà Granger đây rồi, cậu hãy giúp ta gửi lời chào tới ông bà Granger nhé, nói là cảnh sát Ben gửi lời hỏi thăm tới họ - viên cảnh sát nhiệt tình thả hắn xuống xe sau đó thì liền lái xe rời đi.

Hắn nhìn hộp thư đề chữ Granger trước mặt mình thì không tiến vào căn nhà trước mặt mà đi vào căn nhà ở ngay bên cạnh.

Hắn hơi nhảy lên ấn vào chiếc chuông cửa của căn nhà này. Một lát sau 1 loạt những tiếng bước chân truyền ra từ bên trong và cánh cửa được 1 người phụ nữ khoảng 50 tuổi mở ra.

Người phụ nữ mở cửa ra nhìn ngó 1 chút mà không thấy ai thì hơi cúi đầu xuống và nhìn thấy thân hình lùn tịt của hắn lúc này.

- Xin chào cậu bé, cậu tới tìm ai vậy? - người phụ nữ này nở nụ cười hiền hòa.

- Rời khỏi căn nhà này - hắn không chút do dự mà thôi miên người phụ nữ này.

Hắn để cho người phụ nữ này gọi điện cho nhà thầu tới và thôi miên luôn tên này và dễ dàng biến căn nhà này thành của mình sau đó đuổi 2 người này đi.

Ngay trong buổi sáng hôm đó người phụ nữ trung niên đã cho người tới dọn hết đồ của bà ta tới căn nhà mới của mình và để lại căn nhà trống không cho hắn.

Hắn mua 1 vài đồ đạc gia dụng ở trong Shop tích lũy là căn nhà đã hoàn toàn có thể ở được.

Đến buổi chiều hắn đang chuẩn bị ra ngoài 1 chút thì bỗng nhiên thấy được 1 cô bé có mái tóc xù màu nâu đang đeo chiếc cặp sách và đạp xe đạp từ phía xa tới.

Khi cô bé này dừng xe ở trước cửa nhà Granger thì cô bé này liền nhìn thấy hắn mới từ trong nhà đi ra.

- Này, cậu là ai thế? Cậu là họ hàng của bác May à? - cô bé này lớn tiếng hỏi hắn.

Hắn nhìn thấy cô bé này thì khá ngạc nhiên, đây không phải là nữ chính của bộ truyện Harry Potter, Hermione Granger đó sao? Cô bé đeo cặp đi đâu vậy nhỉ, bây giờ không phải là đang trong thời gian nghỉ hè sao?

Mặc dù Hermione lớn hơn Harry 1 tuổi nhưng lúc này vẫn chỉ là 1 cô bé 11 tuổi không ngực không mông mà thôi, nhất là cặp răng thỏ của cô bé khiến cho cô bé mang nhiều nét trẻ con hơn nhiều.

- Mình là Harry Potter, mình mới chuyển tới sống ở căn nhà này - hắn đi lại gần Hermione và nói.

- Gia đình cậu mới tới đây à, bố mẹ cậu chắc đi làm rồi hả? - Hermione hỏi.

- Không, mình sống 1 mình thôi - hắn nói.

- Sao lại thế được, theo luật thì trẻ em chưa tới tuổi trưởng thành phải sống cùng người giám hộ chứ - Hermione nói ra câu này thì liền bộc lộ ra bản chất mọt sách của mình.

- Mình là trường hợp đặc biệt thôi - hắn mỉm cười.

-------☆☆☆☆-------


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-962)