← Ch.540 | Ch.542 → |
Quidditch là 1 môn thể thao có rất nhiều điều thú vị nhưng đồng thời nó cũng tồn tại 1 lỗ hổng cực kỳ lớn.
Golden Snitch!!
Một trái banh trị giá 150 điểm chỉ có thể được bắt lại bởi Seeker nếu không sẽ bị xử thua.
Một khi bắt được trái Golden Snitch thì nó có thể hủy diệt công sức của 5 cầu thủ còn lại của đội đối phương.
Cho dù có dẫn trước 140 điểm đi chăng nữa thì chỉ cần để Seeker đội đối phương bắt được trái Golden Snitch sẽ khiến toàn bộ công sức đổ xuống sông xuống bể.
Trong 1 trận đấu thì trừ khi trình độ của 2 đội chênh lệnh quá lớn nếu không để có thể dẫn trước tới hơn 150 điểm gần như là điều bất khả thi.
Nó có nghĩa là trái Golden Snitch là 1 tồn tại không hề công bằng chút nào cả.
Đội bóng nhà Gryffindor vốn đã sở hữu 1 bộ ba nữ Chaser mạnh hơn hẳn Slytherin cộng thêm Keeper Oliver Wood hoàn thành tốt công việc cản phá những đường bóng của Chaser đội Slytherin và cặp sinh đôi nhà Weasley liên tục bảo vệ đội mình khỏi trái Bludger đồng thời quấy rối đối phương thì chỉ trong 20 phút đấu đầu tiên của trận đấu nhà Gryffindor đã dẫn trước với tỷ số 80 - 20.
Hắn nãy giờ chỉ bay vòng vòng quanh sân làm dáng 1 chút vì nếu muốn hắn có thể bắt được trái Golden Snitch bất cứ lúc nào.
Trong hoàn cảnh mưa lớn như vậy thì những cơn gió và hạt mưa nặng trịu khiến cho các tuyển thủ đau rát khó mà mở mắt được chứ đừng nói gì đến việc tìm kiếm 1 trái Golden Snitch bé bằng trái bóng Golf.
Nhưng hắn thì lại khác, hắn nắm rõ đường bay của trái Golden Snitch từ lúc mà nó được thả ra cho tới giờ chỉ là hắn không muốn kết thúc trận đấu quá sớm mà thôi.
Sau khoảng 1 phút tiếp theo thì Seeker đội Slytherin vẫn cố gắng tìm kiếm trái Golden Snitch trong tuyệt vọng thì các Chaser đội Gryffindor đã nâng cách biệt tỉ số lên thành 110 - 30.
Đến lúc này thì hắn cũng không định chờ đợi nữa mà bắt đầu vọt đi trong cơn mưa. Từ đầu trận hắn không có ý định ngăn cản Seeker đội Slytherin đi tìm trái Golden Snitch nên vị trí của cả 2 cách nhau khá xa.
Khi nhận ra hắn bỗng nhiên lao vút đi trên cây chổi của mình thì Seeker đội Slytherin lập tức lao theo nhưng do khoảng cách quá xa thêm vào tốc độ của cây chổi Firebolt bỏ xa cây chổi Comet 260 nên tên này chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bóng lưng của hắn.
- Pặc!!!
Hắn vươn tay ra bên trái quờ 1 cái và trái Golden Snitch với đôi cánh nhỏ xíu đang cố vùng vẫy liền nằm gọn trong tay hắn. Hắn liền giơ trái Golden Snitch lên cao để cho mọi người cùng nhìn thấy.
- Toét!!! - tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên nhưng ngay lập tức bị tiếng gió rít và tiếng hô ăn mừng của nhà Gryffindor át đi.
Khi hắn vừa bay xuống dưới mặt đất thì liền bị mấy thành viên trong đội vây quanh khen ngợi và được các học sing khác công kênh đưa về tận tòa lâu đài Hogwarts.
Đêm đó cả đám học sinh nhà Gryffindor tổ chức ăn mừng cực kỳ hoành tráng. Đã lâu rồi họ chưa từng thắng đậm như vậy kể từ khi Charlie Weasley tốt nghiệp, bây giờ họ đang nhìn thấy được hi vọng đoạt lấy chứ vô địch mà suốt 7 năm trời không được chạm tới.
.............
Năm học thứ 3 này là 1 năm học cực kỳ yên bình nếu như đem nó so sánh với năm học thứ 2 vừa rồi khi toàn trường bị khủng hoảng bởi con quái vật trong phòng chứa bí mật.
Bây giờ thứ được các học sinh mong chờ nhất chính là những trận thi đấu Quidditch giữa các nhà.
Vào đầu năm học, giống như hắn, Cho Chang được nhận vào đội Quidditch của Ravenclaw với vị trí Seeker giống như hắn vậy.
Cuối tháng 11 hắn đi tới sân đấu Quidditch để xem trận thi đấu đầu tiên của Cho Chang với nhà Ravenclaw. Ngoài việc đi cổ vũ cho Cho Chang thì hắn cũng tới để biết được kết quả trận đấu mày nữa.
Vì sao hắn lại quan tâm đến kết quả của trận đấu này như vậy?
Đó là vì trước khi mùa giải diễn ra hắn đã lập 1 trận cá cược với Cho Chang. Nội dung cá cược chính là trong trận đấu đầu tiên mà 2 người ra quân, nếu ai có thể bắt được trái banh Snitch càng sớm thì người đó sẽ chiến thắng và người thua sẽ phải chấp nhận 1 điều kiện của người thắng.
Hắn khá là chăm chú vào trận đấu này và nhìn xem đội Quidditch nhà Ravenclaw từng bước đè bẹp nhà Hufflepuff.
Và vào phút thứ 24 của trận đấu, tân thủ của đội bóng nhà Ravenclaw là Cho Chang bỗng nhiên lao về phía khán đài của Gryffindor sau nhiều phút bay lờ đờ.
Seeker nhà Hufflepuff là Cedric Diggory vốn đã để ý tới Cho Chang lập tức lao theo cô bé.
Hai người dường như chỉ cách nhau 1 khoảng cách rất nhỏ nhưng cũng rất khó để san bằng được. Cả 2 cùng rướn người trên chiếc chổi bay để có thể bắt được trái Golden Snitch đang định bỏ chạy.
- Pặc!!!
Và ngay lập tức Cho Chang bắt được trái banh nhỏ xíu màu vàng ngay trước khi Cedric kịp chạm vào nó và bẻ lái trước khi đâm vào khán đài.
Cedric bị lỡ đã nên phải lập tức cua gấp và bay ra khá xa khỏi sân đấu.
- Toét!!! - giáo sư Hooch thổi lên tiếng còi kết thúc trận đấu khi nhìn thấy trái Golden Snitch trong tay Cho Chang.
Cho Chang vui vẻ bay 1 vòng quanh khán đài sau đó khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì liền nháy mắt 1 cái đầy tinh nghịch.
.............
Vào giữa tháng 12, khoảng 1 tuần trước ngày giáng sinh thì học sinh trường Hogwarts lại được phép đi tới làng Hogsmeade lần thứ 2.
Lần này hắn mặc dù cũng vẫn đi cùng với mấy cô gái khác nhưng đến khoảng 2 giờ chiều thì Hermione, 2 chị em Parvati và Marietta đã tách ra để lại hắn và Cho Chang đi riêng với nhau.
Đây chính là yêu cầu của Cho Chang sau khi cô bé thắng vụ cá cược, đó là hắn phải hẹn hò với cô bé trong lần đi tới làng Hogsmeade tiếp theo.
Cho Chang nắm lấy tay hắn và kéo hắn đi dạo xung quanh làng Hogsmeade. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên 2 người tới langd Hogsmeade nhưng đây là lần đầu tiên 2 người đi riêng với nhau.
Cho Chang hết sức hào hứng kéo hắn đi tới những địa điểm mà lúc trước mà bọn họ đã từng đến trước đó và cuối cùng thì dừng chân ở địa điểm mà Cho Chang luôn muốn tới, quán trà dành cho các cặp tình nhân của Madam Puddifoot.
Đây là 1 quán trà không lớn lắm và những chiếc bàn khá là gần với nhau.
Mặc dù có rất nhiều đồ trang trí để ngăn cách tầm mắt giữa các bàn nhưng do cách nhau quá gần và vào những ngày đông giá rét thế này quán trà trở nên rất đông đúc hơn nên họ thường nghe được tiếng động của những bàn bên cạnh.
Hắn cảm thấy nơi này không được thoải mái chi lắm nhưng do Cho Chang thích nên hắn cũng không nói gì.
Cho Chang và hắn vừa uống trà vừa trò chuyện 1 chút và bỗng nhiên hắn là nghe được những tiếng động rất là quen thuộc từ những bàn khác.
Và rồi không phải hắn mà Cho Chang là người chủ động cầm lấy bàn tay mà hắn đang đặt trên chiếc bàn nhỏ và hơi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Hắn nhìn theo ánh mắt của Cho Chang và thấy được 1 nhánh tầm gửi đang được treo trên đầu của họ.
Hắn lập tức hiểu ra ý của Cho Chang và cúi xuống nhìn cô bé, lúc này hắn lại là người chủ động rướn người tới trước. Cho Chang cũng hơi rướn lên và nhắm mắt lại.
- Chụt...
Hắn hôn lên đôi môi mềm mại của Cho Chang 1 cách nhẹ nhàng, lúc đầu cô bé có chút giật mình nhưng sau đó thì liền đáp lại 1 cách vụng về, hiển nhiên đây là nụ hôn đầu tiên của Cho Chang.
Nhận ra điều này hắn liền muốn khiến Cho Chang có 1 kỷ niệm khó quên về nụ hôn đầu nên không dừng lại mà chủ động đưa đầu lưỡi vào tách hàm răng của Cho Chang ra.
Cho Chang giật mình hơi lùi lại 1 chút nhưng hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm nên liền đuổi theo và chiếm hữu toàn bộ khoang miệng của cô bé.
- Chọp... chẹp...
Nhưng tiếng nuốt nước bọt phát ra từ miệng 2 người hòa vào những tiếng động tương tự ở những bàn bên. Cho Chang chỉ có thể bị động chịu sự dẫn dắt của 1 kẻ già đời như hắn trong sự mê ly.
-------☆☆☆☆-------
Ps: Cho những ai chưa biết thì tại những nước u Mỹ có tồn tại 1 truyền thống đó là vào đêm giáng sinh khi 1 đôi nam nữ đứng dưới 1 nhánh tầm gửi dùng để trang trí (thường là tại các vị trí cửa ra vào) thì hai người có thể hôn nhau. Truyền thống này xuất phát từ nước Anh và mỗi khi có 1 đôi hôn nhau họ sẽ lấy đi 1 quả mọng (Berry) trên nhánh tầm gửi đó cho tới khi nào không còn quả mọng nào trên nhánh tầm gửi nữa thì sẽ không còn việc hôn nhau nữa.
-------☆☆☆☆-------
← Ch. 540 | Ch. 542 → |