← Ch.019 | Ch.021 → |
Cuối thông đạo lại là một thông đạo khác.
Hai bên thông đạo, mỗi bên đứng chín đồng nhân bóng loáng.
- Không phải chứ... Thiếu Lâm Tự thập bát đồng nhân?
Phó Thư Bảo có chút trợn tròn mắt.
Thế giới này căn bản không có Thiếu Lâm Tự, trong Cách Đấu Hạng cũng không phải là mười tám đông nhân, mà là Lực Luyện Khí thực sự được bổ sung cơ quan cấu tạo kết hợp với dụng cụ chiến đấu mà thành. Điểm này có thể từ trên những đường ngân huyết sắc đặc hữu của Lực Luyện Khí là có thế thấy được.
- Phó Thư Bảo, ngươi ở trong đó ngắm cảnh sao?
Thanh âm Trọng Dương giáo đầu từ bên ngoài truyền vào, nói:
- Ngươi có thời gian một phần tư đồng hồ cát, qua thời gian đó, ngươi sẽ không thông qua trác thí cách đấu.
Thời gian một đồng hồ cát là một tiếng, một phần tư đồng hồ cát là mười lăm phút. Thời gian rất cấp bách...
Một trận tiếng cười vang lên, không phải nghi ngờ, những học đồ đứng bên ngoài chờ xem náo nhiệt, quả thực đã cho rằng Phó Thư Bảo khiếp đảm, bằng không thì đã sớm có tiếng đánh nhau vang lên rồi.
- Đám các ngươi cứ chờ mà xem...
Phó Thư Bảo hít một ngụm khí thật sâu, đem Chân Lực phân bố khắp toàn thân, sau khi phòng ngự liền nhảy vào trong đồng nhân trận.
Phù... Hai đồng nhân ở hàng trước tiên đột nhiên vung tay quét ngang, một công kích đầu Phó Thư Bảo, một công kích ngực hắn, hiển nhiên là muốn cản hắn lại.
Hai cánh tay đồng đánh đến trước người, Phó Thư Bảo đột nhiên ngã lưng ra sau, hai chân quỳ sát mặt đất, thân thể mượn lực quán tính lướt tới, vượt qua công kích của hai đồng nhân. Ngay lúc này, hai chân của đồng nhân ở hàng thứ hai lại đá ra, một đạp xuống, một đá ngang nhất thời chặt đứt tất cả không gian né tránh của hắn.
Phó Thư Bảo có hai lựa chọn quay ngược trở về, như vậy có thể tránh bị công kích, hai là ngạnh kháng một cước của đồng nhân, tiếp tục tiến lên.
Lui sau tức là trở lại vị trí cũ, lãng phí càng nhiều thời gian hơn, cho nên, lựa chọn của Phó Thư Bảo rất đơn giản, cũng rất trực tiếp – đó là ngạnh kháng.
Phành... Tránh không kịp, dưới bụng bị đồng nhân đá trúng chịu đau đớn kịch liệt, khóe miệng Phó Thư Bảo đột nhiên tràn ra một tia máu, chỉ có điều hắn cũng đổi lấy được một cơ hội tiến lên, sau khi đồng nhân đem chân thu về, hắn lăn người một cái, theo sát hắn là hai chân của hàng đồng nhân thứ ba quét đến trước mặt.
Ầm... Đồng nhân của hàng thứ ba một xuất thủ, một xuất cước, đột nhiên phong tỏa tất cả không gian né tránh của hắn...
Tri thức của Phó Thư Bảo đối với cách đấu kỹ của thế giới này rất ít, thậm chí không biết chút gì, nhưng Phó Thư Bảo lại có lý giải của mình bởi vì hắn đã từng nghiên cứu qua cách đấu kỹ của các hệ phái ở thế giới trước kia, ví dụ như Vật tự do, Quyền kích...
Mặc dù không phải nghiên cứu sâu, nhưng hắn vẫn biết được một vài lý luận cơ sở và kỹ xảo nhất định, hơn nữa, hai tháng qua trải qua huấn luyện thể năng và tu luyện Tổng hợp Tu Lực Luyện Khí, hắn mới có gan và tự tin đến khiêu chiến trắc thí.
Mặt khác, hắn cũng muốn làm một đánh giá chuẩn xác đối với cách đấu kỹ của thế giới trước kia, để triển khai tốt công tác huấn luyện cách đấu kỹ săp tới.
Kế hoạch thì rất hay, nhưng kết quả thực sự lại thường rất tàn khốc.
Tất cả kế hoạch của Phó Thư Bảo đều được tính trước kỹ càng, nhưng hắn lại không nghĩ đến một vấn đề, đó là ngay cả hắn cũng không biết có một nam nhân từ trước khi hắn vào đã đẹm tiêu chuẩn chiến đấu tăng lên gần mức trắc thí Lực Sĩ cấp Nội Lực, mà cách đấu kỹ của hắn chỉ miễn cưỡng chấp nhận được, cho nên kết quả rất...
Phành phành phành...
- Trọng Dương huynh.
Trong Thiên điện, Lâm Triển thấp giọng hỏi:
- Có phải ngươi đã điều chỉnh mức lớn hơn?
Trọng Dương giáo đầu cười hắc hắc, nói:
- Lâm Triển huynh không cần khẩn trương, tiểu tử kia không chết được đâu.
Lâm Triển cũng cười, nói:
- Không chết thì tốt, bằng không sẽ khó bàn giao với viện trưởng, chỉ là giáo huấn tên phê vật này một phen cũng tốt, ta đã sớm muốn giáo huấn hắn rồi, đang lo không tìm được cơ hội thích hợp, không nghĩ rằng hôm nay hắn lại tự dâng mình đến cửa.
- Ha ha ha, đợi lát nữa cho hai tên học đồ vào kéo hắn ra...
- Trọng Dương giáo đầu, Phó Thư Bảo... hắn...
Vũ La canh ở cuối Cách Đấu Hạng đột nhiên từ cửa sau Thiên điện chạy vào, thần sắc quái dị.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Lâm Triển cũng không khỏi hoảng hốt.
- Không phải là... Phó Thư Bảo ra rồi.
Vỗ vỗ ngực, Vũ La cuối cùng mới nói xong một câu nguyên vẹn.
Đi ra có nghĩa là thông qua trắc thí điều này khiển tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngay lúc này, Phó Thư Bảo run rẩy xuất hiện tại cửa sau Thiên điện, nói:
- Trọng Dương giáo đầu, ta thông qua rồi.
Lời vừa dứt, hắn ộc một tiếng liền phun ra một ngụm máu.
Trước khi Phó Thư Bảo tiến vào Cách Đẩu Hạng thì một thân xiêm y hoa quý, dây lưng da hổ được thêu tơ vàng, bên trên còn đeo một cái lục lạc lấp lánh kinh quang, phong phạm thiếu gia hiển lộ đến tận cùng, muốn phô trương bao nhiêu có phô trương bây nhiêu, nhưng lúc này, xiêm y trên người hắn lam lũ, gương mặt chỗ sung chỗ bầm tím, tay áo bên phái bị xé xuống mất một nửa, giày da bên chân trái cũng mất một chiếc, bộ dạng này muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.
Chỉ có điều, Phó Thư Bảo mặc dù thảm đến không nỡ nhìn vẫn không ngã xuống đám học đồ xem náo nhiệt vốn nên trào phúng cười chê, nhưng lúc này lại không có ai cười, tất cả đêu dùng ánh mắt như nhìn thây quái vật đôi với hắn.
- Chuyện này...
Trọng Dương giáo đầu sửng sốt một lúc mới thốt ra một câu:
- Không có khả năng
- Trọng Dương giáo đầu nói vậy là có ý... Khục khục... gì?
Vừa nói, lại có một tia máu tràn ra khóe miệng, nhưng tinh thần Phó Thư Bảo lại cực kỳ tốt.
- Ta... được rồi ngươi thông qua rồi.
Trọng Dương giáo đầu mặc dù ngàn vạn lần không muốn nói ra lời này, nhưng sự thật trước mắt hắn cũng chỉ đành tuyên bố kết quả xứng đáng với Phó Thư Bảo mà thôi.
- Đa tạ Trọng Dương giáo đầu, Lâm giáo đầu, tiếp đến là trắc thí Chân Lực phải không? Phó Thư Bảo hỏi.
- Ừm, chuyện này... được rồi, chúng ta cũng không cần đến Lực lượng đường nữa, ngay tại đây luôn.
Nhìn thoáng qua xung quanh một chút, Lâm Triển từ một góc tường lấy ra một tảng đá khoảng chừng năm cân, thuận tay ném xuống dưới chân Phó Thư Bảo, nói:
- Chính là nó, ta đoán tảng đá này nặng chừng 2 cân, vừa vặn hợp với tiêu chuẩn trắc thí Chân Lực, bây giờ ngươi hãy dùng Chân Lực của ngươi nhấc nó lên đi.
Phó Thư Bảo nhìn tảng đá dưới chân một chút, lại nhìn Lâm Triển.
- Thế nào? Nếu như tự thấy không được thì có thể bỏ cuộc, quay về bảo cha ngươi quyên góp thêm nhiều tiền một chút, mua một cái huy chương Lực Sĩ cấp Chân Lực cũng được, dù sao, chúng ta cũng biết chuyện này, ngươi cũng không cân để tâm.
Lâm Triển cười chế nhạo nói.
- Nếu như ta muốn làm vậy, ta còn cần phải đứng ở đây sao?
Phó Thư Bảo nhìn tảng đá trên mặt đất một chút, cười nói:
- Lâm giáo đầu thật tốt với ta, ta thấy tảng đá này tối đa chỉ nặng hơn một cân mà thôi.
Trên mặt Lâm Triển nhất thời hơi đỏ lên, cho dù mọi người thiểu hiểu biết về sức nặng thì cũng có thể nhìn ra tảng đá này không dưới hai cân, nhưng tên bại gia tử này lại nói chỉ nặng hơn một cân, như vậy còn không phải là nói mất sao?
- Rốt cuộc ngươi có muốn trắc thí hay không?
Lâm Triển có chút thẹn quá hóa giận rồi, hơn một cân thì hơn một cân, cho dù, nếu viện trưởng đại nhân có hỏi đến việc này, người ở đây cũng sẽ không ai nói thay cho tên bại gia tử này.
- Ta đã nói rồi, ta đến đây là để thông qua trắc thí.
Phó Thư Bảo đứng thẳng người, thả lỏng hai tay, Chân Lực trong đan điển chỉ trong nháy mắt tập trung tại song chưởng của hắn, ngay lập tức, tảng đá trước mặt hắn thoáng rung động một chút.
Dùng mạch máu làm thông đạo vận chuyển thay cho kinh mạch, tốc độ Chân Lực di chuyển của Phó Thư Bảo so với học đồ sử dụng kinh mạch làm thông đạo còn nhanh hơn gấp ba, mà thể hiện tại việc cách không nâng vật, tác dụng của tốc độ tự nhiên thê hiện càng rõ.
Chỉ có điều, không hiểu tại sao tảng đá trên mặt đất chỉ nặng chừng 5 cân, mà tu vi Chân Lực nâng nó lại không có tác dụng, cho nên sau khi thoáng rung động một chút thì tảng đá đó lại nằm im trên mặt đất.
- Ha ha ha... phế vật chính là phế vật, không có năng lực còn giả vờ tài năng?
Phiền muộn áp chế trong lòng cuối cùng đã tìm được dịp phát tiết. Điền Đan thiếu gia hiển nhiên đã quên mất uy hiếp của Lực Sĩ thần bí kia, ngay lập tức cười nhạo.
- Câm miệng! Lâm Triển gầm lên một tiếng. Tiếng cười của Điền Đan đột nhiên ngưng bặt, ngẩn người tại chỗ. Thật ra, không riêng gì Điền Đan, tất cả học đồ trong Kinh Lôi Doanh đều vô cùng kỳ quái thầm nghĩ. Lâm Triển giáo đầu làm sao vậy?
Lúc này Lâm Triển mới nói:
- Phó Thư Bảo, thử lại lần nữa.
- Phù!
Phó Thư Bảo nặng nề thở ra một hơi, sau đó thả lỏng hoàn toàn hai tay, đồng thời đem Chân Lực trong đan điền men theo mạch máu ở hai tay mà chuyển đi.
Trắc thí của Lâm Triển sở dĩ có cách không nâng vật, là bởi vì nghĩ đến việc không chỉ kiểm tra lực lượng tu vi của Lực Sĩ mà còn nghĩ đến tình huống vận dụng kỹ năng của lực lượng bản thân. Biểu hiện bên ngoài là vận dụng Chân Lực tạo thành cánh tay kéo dài để nâng một tảng đá cho nên nếu có thể đem vật đó nhắc lên, ý nghĩa ở một tầng sâu hơn đó chính là suy tính cường độ khí tràng lực lượng hình thành giữa hai tay.
Lực lượng mạnh thì lực lượng khí tràng mạnh chỉ cần tu vi lực lượng đủ, đừng nói là cách không nâng tảng đá này lên, cho dù muốn bóp nát nó cũng không phải là chuyện không thể! Đồng dạng lực lượng khí tràng đạt tới một cường độ nhất định, sức hút của mặt đất còn tính là gì? Nhảy cao mấy chục mét, thậm chí đạp không mà đi cũng không phải là nói chơi.
Tất cả ánh mắt lại lần nữa tập trung lên tảng đá dưới chân Phó Thư Bảo.
Bục... Một tiếng vang nhỏ, tảng đá trên mặt đất đột nhiên thoát khỏi sức hút của mặt đất, trôi nhę như không. Ban đầu, độ сао là một tấc, sau đó đến hai tấc, cuối cùng, rõ ràng đạt tới năm tấc, nhưng khi đạt đến năm tấc thì không bay lên nữa.
Bịch... Tảng đá mất đi Chân Lực chống đỡ, lại rơi xuống đất.
Phó Thư Bảo vốn bị thụ thương lập tức hai chân mềm nhũn, cũng ngã xuống đất.
Cả phòng yên tĩnh.
Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, Lâm Triển bước nhanh tới trước, tự mình đỡ Phó Thư
Bảo đứng dậy, nói:
- Phó Thư Bảo, ngươi thông qua trắc thí rồi
- Hắc...
Phó Thư Bảo muốn cười, nhưng vừa nhếch miệng thì máu tươi lại chảy ra, miệng vết thương trên người cũng bị vỡ ra gương mặt cười liên biên thành sầu thảm.
- Ta còn cho rằng... Trên gương mặt Lâm Triển cuối cùng cũng lộ ra một tia xấu hổ, nói:
- Ngươi nhấc lên được tảng đá chừng 5 cân này, đã vượt qua tiêu chuẩn nâng vật hai cân của Lực Sĩ cấp Chân Lực rồi.
- Ách?
Khiến Phó Thư Bảo kinh ngạc không phải là sức nặng của tảng đá, bởi vì hắn đã sớm biết rõ điều này, khiến hắn ngạc nhiên chính là thái độ của Lâm Triển.
- Ta cũng muốn nói một câu.
Trọng Dương giáo đầu gãi đầu xấu hổ nói:
- Thực ra, ta đã đem tiêu chuẩn trắc thí của đồng nhận tăng lên một chút. Ha ha, chỉ là hơi chỉnh tăng lên lên một chút, thực ra, với kỹ năng chiến đấu của ngươi vẫn có thể dễ dàng thông qua.
Phó Thư Bảo nhất thời sửng sốt tại chỗ.
- Biết thái độ của ta tại sao lại thay đổi không?
Lâm Triển nói:
- Bởi vì, biểu hiện của ngươi hôm nay đã giống một nam nhân rồi.
Nam nhân, mặc dù chỉ là một cách gọi đơn giản, nhưng không ai biết được sức nặng của nó. Mà biểu hiện của Phó Thư Bảo hiện nay cũng tuyệt đối có thể gọi là nam nhân chân chính.
Trọng Dương giáo đầu lúc này cũng cười, nói:
- Chỉ có điều, biểu hiện của Phó Thư Bảo ngươi trước kia quả thật không ai dám cạ tụng, ta cảm thấy cần phải có thủ đoạn phi thường để ngươi tỉnh ngộ một chút, cho nên... Hắc hắc, đúng rồi... Phó Thư Bảo, tiểu tử ngươi học trộm từ lúc nào? Ngươi có tu vi Chân Lực, hoàn toàn có thể bộc lộ ra a, vì sao phải ẩn tàng?
Đúng vậy, nếu như sáng tạo ra cấp lực lượng gì đó, hoặc là lực lượng tu vi cực kў сао cấp, ẩn tàng để tránh người khác đố kỵ, nhưng hắn bất quá chỉ là tu vi Chân Lực cấp thấp nhất che đậy làm cái lông gì?
Đây chính là tiếng lòng của đám học đồ.
- Ta cam thấy như vậy mới càng lộ vẻ thâm trầm, ừm, ý tứ chính là thâm tàng bất lộ, giống như những cao nhân ân cư tại danh sơn đại trạch vậy.
Phó Thư Bảo chỉ có thể trả lời như vậy, cũng không có biện pháp, hắn không thể nào giải thích chuyện sử dụng Tông hợp Tu Lực Luyện Khí và tâm pháp tu luyện Lực Lượng chi Nguyên của mình được.
- Ngươi đi ăn cứt đi!
Lâm Triển đột nhiên buông tay, Phó Thư Bảo tùy ý đứng lại ngã ầm xuống đất...
Nhưng có thể khẳng định là mặc dù thiếu gia ngã xuống đất, nhưng hình tượng của hắn trong khoảnh khắc ngã xuống đất đó lại đứng thẳng.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |