← Ch.248 | Ch.250 → |
- Lần sau chúng ta tiếp tục đi, chuyện của chú Vệ không cần gấp chứ?
Giai đoạn này Diệp Thiên cũng nhàn dỗi nên giành nhiều thời gian cho Thanh Nhã, nghe Diệp Thiên nói có việc, cô cũng không nói gì thêm, còn Đường Tuyết Tuyết cũng không vui, cái miệng nhỏ nhắn đang cảm thấy buồn bực.
Nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết như vậy, Diệp Thiên mỉm cười nói:
- Tuyết Tuyết, gọi chị Thanh Nhã cùng đi mua sắm đi, nhưng cũng không được đi lâu, buổi trưa là phải về đấy.
- Cảm ơn anh, Diệp Thiên!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đường Tuyết Tuyết liền mừng rỡ, người vẫn còn yếu không thể đi ra cửa được nhưng so với trước đã khỏe hơn nhiều, ao ước được nhìn thế giới bên ngoài.
Hơn nữa mấy ngày gần đây có vệc phải quay về Hồng Kông, Đường Tuyết Tuyết giống như không bị ai quản, quấn lấy Diệp Thiên muốn đi ra ngoài dạo một vòng.
- Cha, Khiếu Thiên sao hai người cũng tới đây vậy? Hôm nay ở cửa hàng không có việc gì sao?
Trong ngõ hẻm không có chỗ để xe taxi, lúc Diệp Thiên, Thanh Nhã cùng mấy người đi từ ngoài ngõ vào gặp đúng Diệp Đông Bình và Chu Khiếu Thiên.
Diệp Đông Bình cười nói:
- Hôm qua, Khiếu Thiên quay về Đường Sơn có mang theo một ít thịt lừa, nó nói con thích ăn món này nên ta mang đến cho con, các con định ra ngoài à?
- Chú Vệ bị ốm phải vào viện rồi, con muốn đến thăm, cha để thịt lừa lên đây trước đi, con đưa Thanh Nhã và Tuyết Tuyết đi mua sắm, Khiếu Thiên hôm nay cậu đi theo tôi.
Từ sau khi nhận đệ tử này, Diệp Thiên luôn thấy cha khích lệ cậu ta, nhìn thấy cha mang cho thịt lừa của Khiếu Thiên mang từ Đường Sơn về cũng là còn nghĩ đến mình, trong lòng Diệp Thiên cũng cảm thấy ấm áp.
- Tiểu tử thối, thế nào mà lần đó bị con bắt được? Hỏi thăm Lão Vệ giúp cha đấy!
Bất đắc dĩ Diệp Đông Bình phải lắc đầu, hôm nay đoán chừng bên Phan Gia Viên cũng chỉ có Lưu Duy An rồi.
Thấy Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết lên chiếc xe Audi vừa mới mua, Diệp thiên cản chiếc taxi lại, chạy hướng về phía bệnh viện.
- Khiếu Thiên, tôi nghe cha nói bây giờ cậu cố gắng luyện mồm mép lắm, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Nếu không phải Diệp Đông Bình nói ra, thật đúng là Diệp Thiên không thể tin được dựa vào sự mồm mép của Chu Khiếu Thiên, mà cậu ta có thể bán được món đồ trị giá năm, sáu vạn gì đó.
Phải biết rằng, lúc Diệp Thiên mới biết cậu ta, cậu ta nói chuyện mãi mới được một câu, không ngờ chỉ qua hai tuần ngắn ngủi mà con người này đã thay đổi như vậy.
Chu Khiếu Thiên, trầm ngâm nói:
- Sư phụ, con... con muốn mẹ mình có cuộc sống tốt hơn một chút, vậy nên cũng không muốn dựa dẫm mãi vào sư phụ, để người mất mặt!
Thật ra trước đây Chu Khiếu Thiên lúc nào cũng vui như trẻ con. Nhưng từ khi cha qua đời, cuộc sống của cậu ta thay đổi, tính cách trở nên trầm tư không thích nói chuyện.
Nhưng rãi bày cùng Diệp Thiên một lúc, những áp lực trong lòng Chu Khiếu Thiên như được trút bỏ hết, tính cách cũng dần thay đổi, hơn nữa Diệp Thiên còn cho cậu ta một cơ hội để Chu Khiếu Thiên hiếu thuận với mẹ già.
Nghe được những lời này của Chu Khiếu Thiên khiến Diệp Thiên ngẩn cả người, một lý do giản dị nhưng cũng làm người ta cảm động.
Chu mẫu còn muốn đi làm nữa. Diệp Thiên thầm thở dài một tiếng trong lòng. Vì con của mình, mẹ đồng ý trả giá bất kì giá nào, Chu Khiếu Thiên cũng là người trọng tình nghĩa, nhận đệ tử này cũng không có gì tồi.
Trong xe yên lặng một chút, thật ra là tài xế đang nhìn hai người qua gương chiếu hậu, anh ta có chút khó hiểu, rõ ràng hai người này tuổi chỉ xấp xỉ nhau, tại sao lại xưng hô là thầy trò?
Cửa bệnh viện cách nhà Diệp Thiên cũng không xa lắm, gần ngay công viên. Xe taxi dừng ngay trước cổng bệnh viện.
Sau khi xuống xe, Chu Khiếu Thiên hỏi:
- Sư phụ, không phải chúng ta đến thăm người ốm sao, có nên mua ít đồ không?
Thiếu chút nữa cậu không nói thì tôi cũng quyên mất, được đợi tôi một chút.
Sau khi nghe Chu Khiếu Thiên hỏi, Diệp Thiên vỗ đầu một cái, cảm giác Vệ Hồng Quân quá quen thuộc, thậm chí ngay cả những tiểu tiết cũng quyên hết, để Chu Khiếu Thiên chờ ở cửa, Diệp Thiên đi mua một giỏ hoa quả.
- Chú Vệ, tới viện B phòng 302 phải không?Cháu lập tức tới ngay.
Sau khi gọi điện cho Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên đến phòng bệnh của ông ấy.
Phòng bệnh của Vệ Hồng Quan là một gian rộng, nhìn qua cửa sổ Diệp Thiên nhìn thấy Vệ Dung Dung ngồi ở trong đó, liền gõ cửa đi vào.
- Diệp Thiên, cậu đến rồi?
Vệ Dung Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ như bóng đèn, hẳn là vừa mới khóc xong.
- Này, ở đây có chuyện gì vậy? Chú Vệ. Không phải chú nói bị ốm sao?
Thấy Vệ Hồng Quân đầu băng bó chỉ còn lộ ra đôi mắt trông giống như xác ướp, mắt Diệp Thiên cuống cả lên.
Trong điện thoại, Vệ Hồng Quân nói bị ốm để Diệp Thiên đến đây, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Vệ Hồng Quân lúc này đâu giống là đang bị ốm? Nhất định là bị đánh, hơn nữa còn bị ra tay rất mạnh, trên cả cơ thể.
Mặc dù ở Bắc Kinh nhưng Diệp Thiên cũng quen biết không ít người, nhưng trong lòng hắn chỉ coi Trần Hỉ Toàn và Vệ Hồng Quân là bạn, hai người đó mà thôi, thấy Vệ Hồng Quân thê thảm thư vậy trong lòng hắn rất tức giận.
- Diệp Thiên đến rồi à?
Nghe thấy tiếng Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân nằm trên giường đang nhắm mắt bèn ngồi dậy, chỉ vào nghế nói:
- Ngồi đi Diệp Thiên, lại đây ngồi đi, cậu này là ai thế?
- Cậu ta là Chu Khiếu Thiên, đồ đệ mới của cháu.
Diệp Thiên giải thích cho Vệ Hồng Quân, sau đó Chu Khiếu Thiên hỏi:
- Chú Vệ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú nói trước đi.
Mặc dù Diệp Thiên có thể xem được bói, cũng có thể nhìn tướng mạo người khác mà nhìn ra họa phúc, nhưng đây là phải dùng pháp thuật, bình thường không thể làm tùy tiện được, nếu không, làm cũng sẽ mệt chết mất.
Thêm nữa trong khoảng thời gian này Vệ Hồng Quân đang rất bận, Diệp Thiên cũng không muốn cho ông ta biết ông đang gặp phải kiếp nạn này.
Có người sẽ nói mấy tháng trước hắn có gặp Vệ Hồng Quân tại sao không nhìn ra?
Đây cũng là có nguyên nhân, có câu tục ngữ là: ba mươi năm vẫn còn, nói gì thì phong thủy cũng vẫn là số mệnh của con người, đúng là đã một khi đã thành thì không thay đổi.
Nhân tố ở bên ngoài cũng rất lớn, thường xảy ra biến hóa cho dù đó là bổn sự của Diệp Thiên thì cũng không thể suy đoán chính xác cho một người ở thời kì ở một chuyện được.
- Này, Dung Dung, con xem Tiểu Từ có mua gì đến đó không?
Vệ Hồng Quân thấy con gái có chút do dự, tất nhiên là không muốn con gái nghe thấy mình và Diệp Thiên nói chuyện.
- A, Diệp Thiên cậu đến rồi.
Vệ Hồng Quân còn chưa nói xong thì cách cửa phòng bệnh mở ra, Từ Chấn Nam xách theo cái giữ nhiệt đi vào, Diệp Thiên nhận ra đi theo sau còn có Vương Trần Phong.
Trên mặt kỹ sư Vương có chút tím xanh, chắc là cũng phải chịu khổ cùng ông chủ, chính là Vệ Hồng Quân đang bị trọng thương.
Nhìn thấy Từ Trấn Nam đi vào, Vệ Hồng Quân nháy mắt:
- Tiểu Từ thật có lòng, mấy thứ này để chỗ kia đi, cậu và Dung Dung hãy ra ngoài một chút.
- Được, Dung Dung chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đó đi, Diệp Thiên trông Chú Vệ cũng được rồi.
Từ sau khi nhìn thấy Vệ Hồng Quân đến giờ còn không thấy được vẻ mặt ôn hòa của Từ Chấn Nam, kéo Vệ Dung Dung ra khỏi phòng bệnh.
- Chú Vệ, chú để kỹ sư Vương nói chuyện trước đi.
Nhìn thấy Vệ Hồng Quân nói chuyện hết sức khó khăn, Diệp Thiên giúp ông nằm xuống, hắn có thể nhìn được lần này là tổn thương đến xương cốt, không tĩnh dưỡng năm ba tháng thì không thể tốt được.
- Được, kỹ sư Vương, cậu nói cho Diệp Thiên đi!
Vệ Hồng Quân cười khổ, từ trước đến nay ông ta đều làm việc rất cẩn thận, hơn nữa sau khi nghe Diệp Thiên khuyên nhủ, những chuyện dính đến pháp luật đều tránh xa, không ngờ lại vẫn gặp chuyện.
- Diệp Thiên, chuyện này chúng ta phải bắt đầu từ cái công trình kia..
Trên mặt kỹ sư Vương cũng bị đánh không nhẹ, lúc nói chuyện vết thương trong miệng nói rất khó, nhưng vẫn kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy tháng trước công ty của Vệ Hồng Quân, nhận sửa chữa một công trình lâu năm, đây là hạng mục lớn, Vệ Hồng Quân dốc toàn bộ sức lực vào công việc này.
Cuộc sống ở thành thị ai cũng biết, việc quy hoạch lại Thành phố gặp phải những khó khăn không nhỏ, chính là vấn đề di dời các hộ gia đình, nảy sinh mâu thuẫn với những gia đình bị cưỡng chế.
Chính phủ đã thông qua việc đấu thầu công trình này, vấn đề cưỡng chế là do công ty tự xử lý, chính phủ không lo chuyện này.
Cái gọi là cưỡng chế, không có gì hơn là việc họ không bằng lòng với tiền bồi thường, mà nhà thầu lại muốn kiếm lời nên không tăng tiền bồi thường lên.
Mâu thuẫn này không giải quyết được thì không thể thi công công trình, sẽ tổn tất lớn đến gói thầu, vì vậy mà tiền bạc của cải cũng sẽ bị chuyển cho công ty khác.
Vì tránh phiền toái, rất nhiều nhà thầu sau khi nhận công trình di dời và giải phóng mặt bằng đã giao việc phá bỏ cho công ty khác giải quyết...
Những năm 90, việc phá bỏ và dời công ty đi nơi khác đều do bọn lưu manh côn đồ không nghề nghiệp trong xã hội làm, để kiếm tiền giải phóng mặt bằng mà bọ chúng không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào.
Hết nước, cắt điện là những thủ đoạn mềm mỏng, quá đáng hơn là thả chó, thả rắn bằng không là tìm một người vào ban đêm giả làm ma quỷ vào thôn, đột nhập vào các hộ khi họ đã ngủ say khống chế họ rồi nháy mắt cho người vào san bằng phòng ốc.
Còn có những chiêu bạo lực hơn, trực tiếp vào từng nhà cưỡng chế, vung xẻng lên đập loạn xạ, cho những người bị cưỡng bức đi vào khuôn khổ.
Lúc đầu, Vệ Hồng Quân cũng tính mang việc phá bỏ và di dời để giao cho những người này, nhưng sau khi nghe Diệp Thiên khuyên nhủ, Vệ Hồng Quân nghĩ lại, vì thế mà bỏ ý định gây tai họa đó.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |