← Ch.249 | Ch.251 → |
Vệ Hồng Quân là người làm ăn chứ không phải là người làm từ thiện, ông ta cũng muốn đầu tư để kiếm lời nhưng sau khi nghe Diệp Thiên nói phải làm chuyện tốt Vệ Hồng Quân cũng không có đi tìm công ty giải phóng mặt bằng nữa.
Vì Vệ Hồng Quân rất hiểu cách thức giải phóng mặt bằng trong công ty, những người nam, nữ đó không phải là những người tốt.
Trừ việc kiếm lời từ việc di dời, chủ yếu là bọn họ dùng những thủ đoạn vẫn là buộc các gia đình này lấy tiền bồi thường thấp rồi ở giữa thu tiền.
Nói cách khác là chính phủ bồi thường cho họ khoản bồi thường là 10 vạn, nhưng bọn chúng chỉ cấp cho các hộ 8 vạn thậm chí là ít hơn, còn lại đều rơi vào túi của bọn chúng.
Nhưng kể từ đó các gia đình chắc chắn là không đồng ý vì vậy mà bạo lực đã nảy sinh, mấy năm nay các công trình cần cải tạo rất nhiều, vì chuyện giải phóng mặt bằng màn nghe nói nhiều người phải tan cửa nát nhà.
Cho nên sau khi Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân quyết định không giao việc giải phóng mặt bằng cho các công ty khác, mà toàn bộ mọi việc đều do công ty mình phụ trách.
Dù sao thì tiền bồi thường giải phóng mặt bằng đối với gia đình Vệ Hồng Quân mà nói cũng không đáng là bao, hơn nữa còn tiết kiệm được một khoản khi không giao cho các công ty giải phóng mặt bằng khác, chỉ là công việc sẽ hơi phức tạp hơn thôi.
Dù đang trong quá trình giải phóng mặt bằng nhưng cũng có một vài hộ phải cưỡng chế, nhưng kiên nhẫn thuyết phục và nâng cao mức bồi thường nên việc giải phóng mặt bằng diễn ra tương đối thuận lợi.
Điều mấu chốt chính là hành động phá dỡ, di dời của công ty Vệ Hồng Quân đều làm các hộ rất hài lòng, chưa hề phát sinh việc kiện cáo, chẳng khác nào được cả sự ủng hộ của chính phủ.
Việc giải phóng mặt bằng thành công khiến cho danh tiếng của Vệ Hồng Quân tốt lên, chính phủ cũng nhiều lần khen ngợi công ty của ông ta, cũng đã có ý giao một vài công trình khác cho công ty Vệ Hồng Quân làm.
Nhưng kể từ đó, công ty giải phóng mặt bằng một vài lần cũng đã rơi vào tình trạng khó xử, những công ty khác dựa vào việc cắt xén tiền khi giải phóng mặt bằng mà sống bây giờ mất khoản đó, bây giờ không còn ai tìm đến họ thì bọn họ kiếm cơm bằng gì? Vì thế tất cả các mâu thuẫn đều hướng về Vệ Hồng Quân.
Các công ty giải phóng mặt bằng ở Bắc Kinh chủ yếu đã có từ lâu, chủ đều là những tên côn đồ lưu manh, nuôi những người nhàn dỗi được chính phủ hỗ trợ, giải quyết những phạm nhân ra tù có nghề nghiệp.
Nhưng người nào cũng biết, đám người cải tạo kia, khi đi giải phóng mặt bằng đều dùng đấm đá, thả chó giấu rắn chủ yếu.
Đương nhiên bọn côn đồ này khi đã kiếm được tiền giải phóng mặt bằng thì cử chỉ cũng văn minh hơn. Mấy nhà vừa thương lượng cùng Vệ Hồng Quân quyết định thuyết phục trước rồi sau mới dùng đến áp lực.
Vì thế việc giải phóng mặt bằng ở khu Đông Thành đều tìm tới công ty của Vệ Hồng Quân, nhưng người thô kệch thì vẫn thô kệch, những người tới uy hiếp Vệ Hồng Quân bắt việc đó phải để họ làm nếu không sẽ ra tay với Vệ Hồng Quân.
Nếu mấy tên này có thể cùng thương lượng với Vệ Hồng Quân tốt một chút, thì có thể vì khoản tiền gian lận trong bồi thường mà giao cho họ nhưng bọn chúng lại quyết liệt phá nhà.
Ở Tứ Hợp Viện, Vệ Hồng Quân có nhà hàng nhỏ, ở đó toàn là long, xà hỗn tạp. Quan hệ khá rộng trong thành Bắc Kinh, nên Vệ Hồng Quân được coi như là một nhân vật có tiếng.
Hơn nữa hiện tại Vệ Hồng càng làm ăn lớn lại càng giao tiếpnhiều, mấy năm qua cũng có ít người dám xem thường ông.
Cho nên bị mấy người ở công giải phóng mặt bằng kia công kích thì đương nhiên Vệ Hồng Quân cũng phải lật mặt đuổi bọn chúng ra ngoài.
Vệ Hồng Quân cũng không để bụng chuyện này, dù sao thì quan hệ giữa ông và chính quyền cũng không tệ. Ông cũng không sợ bị bọn côn đồ làm phiền, "dân đấu với quan" là muốn chết.
Sau hai tháng, những người đó cũng không còn dám đến làm phiền nữa, Vệ Hồng Quân bận nhiều việc cũng quên luôn chuyện này.
Nhưng trăm vạn lần Vệ Hồng Quân cũng không thể ngờ ý nghĩ của bọn côn đồ còn rất nhiều thủ đoạn biến trắng thành đen đối phó với Vệ Hồng Quân.
Buổi trưa hôm trước Vệ Hồng Quân nhận được báo cáo của kỹ sư Vương, nói là các hộ cần giải phóng mặt băng đột ngột đổi ý hơn nữa còn xé cả bản hợp đồng bồi thường, bảo là muốn ông chủ công ty làm.
Mấy nhà cần di dời có vị trí hết sức quan trọng, tuần sau thi công đến đó, nhất định là phải dời những nhà này đi.
Sau khi nghe kỹ sư Vương báo cáo, các hộ gia đình kia muốn nâng giá, lúc đó cũng không còn để ý gì nữa, dù sao thì mấy hộ chung quanh cũng đã chuyển đi rồi, có nhượng bộ một chút cũng không sao cả.
Tối Vệ Hồng Quân mang theo mấy người có chức quyền trong công ty đến những gia đình đó, nhưng Vệ Hồng Quân thật không ngờ nhà cậu thanh niên chủ nhà kia lại há mồm đòi khoản bồi thường là 1000 vạn.
Phải biết rằng chỗ cần di dời đó có 18 m2 3 gian, theo giá thị trường lúc đó cũng chỉ 30, 40 vạn, 1000 vạn phải mua được vài chục chỗ như thế.
Thấy đối phương không có thành ý, Vệ Hồng Quân cũng không muốn nói nhiều, lúc bọn họ chuẩn bị đi thì đột nhiên có tới 7, 8 người trong buồng cầm dao, gậy gộc xông ra, đánh Vệ Hồng Quân một trận thảm thương.
Bọn họ chỉ biết Vệ Hồng Quân, kỹ sư Vương can ngăn đám người kia cũng bị đánh mấy trưởng trên mặt, căn bản không bị thương gì, nhưng ông chủ Vệ thì thảm.
Nhưng những người này cũng biết ra tay có chừng mực, gậy gộc đánh vào người, tay chân, nhưng còn dao thì không dùng đến, tuy Vệ Hồng Quân bị chảy máu nằm trên đất thật thảm nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi đưa đến bệnh viện Vệ Hồng Quân cũng nhanh tỉnh lại.
Đến bây giờ đương nhiên là không chịu bỏ qua, tối đã huy động toàn bộ mối quan hệ chuẩn bị đi bắt tên chủ hộ kia, ít nhất thì cũng là tội cố ý gây thương tích.
Nhưng điều Vệ Hồng Quân không ngờ tới là chủ căn hộ đó không cần bắt mà y đã ở cùng trong bệnh viện với Vệ Hồng Quân, hơn nữa cũng bị thương so với Vệ Hồng Quân cũng không nhẹ.
Hơn nữa cảnh sát lại ghi rõ đây là vụ đánh nhau giữa công ty giải phóng mặt bằng và chủ hộ, người chủ hộ kia bị thương là Vệ Hồng Quân ra tay trước, y và mấy người bạn chỉ ra tay phòng vệ.
Vốn dĩ Vệ Hồng Quân đã nhờ những quan hệ kia bắt hết mấy người đó đi, nhưng ai biết được ngày hôm sau những người đó lại mang người bị thương ở trong bệnh viện ra chạy đến chính quyền tố cáo.
Lý do bản cáo trạng là vì bị cưỡng chế di dời, động thủ đánh người trọng thương, còn cấu kết với cảnh sát bắt người vô tội, yêu cầu chính quyền giải oan cho họ.
Thành Bắc Kinh là nơi nào? Đó là thủ đô, mọi chuyện lớn bé đều khiến cho cả nước chú ý.
Những người này danh thế rất lớn, lúc đó khiến cho lãnh đạo phải vỗ bàn cho mấy người đó về, Vệ Hồng Quân cũng không chốn tránh những quan hệ kia.
Cho dù phải chịu thiệt thòi lớn, Vệ Hồng Quân cũng không ngờ mấy người kia lại uy hiếp ông, nhưng hôm qua Vệ Hồng Quân cũng nhận được một cú điện thoại trong lòng cũng đã hiểu được phần nào.
Hóa ra là hơn một tháng trước, cậu thanh niên kia đi mua đất, thì giá bất động sản trên sàn chứng khoán mới giảm không lâu, mà lúc mua nhà cũng đã thương lượng với Vệ Hồng Quân.
Người bạn trong chính phủ đã nói với Vệ Hồng Quân, chuyện này cũng có chủ ý của một lãnh đạo, tốt nhất là nên biến chuyện này thành nhỏ rồi chuyện nhỏ biến thành không có, đôi bên đều bị thương, cứ dựa theo tranh cãi dân sự mà giải quyết.
Hiểu rõ nguyên nhân gây nên hậu quả Vệ Hồng Quân cũng không khỏi chạnh lòng, nhưng tính kế xa như vậy, hơn một tháng trước bắt đầu sắp xếp cho anh ta vào.
Hơn nữa những người này cố nhiên là đã dùng khổ nhục kế, để những quan hệ của mình không có tác dụng, làm cho ông bị đánh lại còn khiến ông không có cách nào.
Vệ Hồng Quân cũng không phải là người không biết nhẫn nhịn, chỉ có điều ngày hôm qua nhận được tin, nhiều công trường đang bị bọn lưu manh đập phá, mấy công nhân kiến trúc bị đánh thương.
Chính Vệ Hồng Quân cũng bị đánh, ông có thể nuốt cục giận này nhưng rõ ràng là bọn chúng muốn cạn tàu ráo máng, để công ty của Vệ Hồng Quân đi xuống, ông cũng không thể chịu được nữa.
Nhưng bây giờ cũng không nhờ cậy được gì người trong chính phủ, Vệ Hồng Quân cũng tìm mấy người bạn trong xã hội, mấy người đó vừa nghe đến chuyện mấy công ty giải phóng mặt bằng rất phiền phức liền thi nhau cúp máy...
Càng nghĩ Vệ Hồng Quân càng thấy phải gọi ngay cho Diệp Thiên, tuy ông biết ở Bắc Kinh các mối quan hệ của Diệp Thiên không bằng mình, nhưng không biết tại sao Vệ Hồng Quân lại tin tưởng Diệp Thiên có thể giúp ông giải quyết được việc này.
- Mẹ kiếp, khó khăn là lẽ thường, câu nói này thật vớ vẩn.
Sau khi nghe kỹ sư Vương giải thích xong, sắc mặt Diệp Thiên trở nên xanh mét, bởi chính hắn đã khuyên Vệ Hồng Quân Làm việc thiện, mẹ nó chứ những người kia sinh ra không có mắt, làm chuyện thất đức, chuyện này cũng là do Diệp Thiên mà ra.
Nhưng đây cũng là Diệp Thiên không biết bên trong chuyện giải phóng mặt bằng có mờ ám, hắn khuyên Vệ Hồng Quân phải bắt đầu tốt, nhưng lại chặt đứt đường tài của người khác.
Tục ngữ nói cản đường như giết cha mẹ, nếu là người trong gia đình ngoan, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chứ đừng nói gì đến Vệ Hồng Quân chỉ là một thương nhân, chính là những quan lớn trong chính phủ giở rất nhiều chiêu trò muốn kéo ông xuống ngựa.
- Ai u, ông chủ Vệ thần sắc của ông hôm nay khá đấy, làm ông chủ Vệ rốt cục là được ở riêng một phòng bệnh, các anh em của ta thì 6 người ở chung một phòng.
Lúc Diệp Thiên đang cực kì tức giận, thì có một người đi vào đá "Ầm" một cái 4, 5 người thanh niên dẫn đầu là Hoàng Mao đi vào.
← Ch. 249 | Ch. 251 → |