← Ch.310 | Ch.312 → |
Diệp Thiên từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại, hắn không biết mình ngủ bao lâu, hiện tại thân ở phương nào, nhưng cảm giác giấc ngủ vô cùng ngọt ngào, chất độc trong người giống như đều tiêu mất hết.
Tục ngữ nói người trong giang hồ thân không thuộc về bản thân, Diệp Thiên không muốn bước vào kỳ môn giang hồ, nhưng từ khi hắn ra tay giết mấy tên trộm mộ, kỳ thật đã là xâm nhập vào trong đó, rồi đến đấu pháp với đệ, càng không cách nào tự kiềm chế.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh Diệp Thiên luôn luôn rất căng thẳng, nhưng tựa hồ trải qua giấc ngủ này, mọi cảm xúc đều giảm bớt không ít, khiến tâm trí Diệp Thiên trở nên vô cùng minh mẫn.
- Đây... Đây là đâu?
Còn chưa mở được to mắt, mũi của Diệp Thiên liền ngửi được một mùi đàn hương, mùi rất nhẹ nhàng, vào trong mũi làm cho lòng người không còn một chút tạp niệm.
- Đàn Hương của Ấn Độ?
Diệp Thiên buột miệng nói, sau khi mở mắt ra, thấy bên giường một mùi thơm ngát, hương thơm quanh quẩn.
Lý Thiện Nguyên – sư phụ của Diệp Thiên vốn không thích gì những thứ nhập từ nước ngoài, nhưng chỉ riêng lá trà và đàn hương thì rất thích, sở dĩ lựa chọn sống ở Mao Sơn, bởi vì nơi đó có mọc một loại lá trà mà Lý Thiện Nguyên yêu thích nhất.
Mà mỗi khi Diệp Thiên luyện công, Lý Thiện Nguyên luôn châm một cây đàn hương, mùi hương này quả là độc nhất vô nhị, nhưng lúc Diệp Thiên mười tuổi, lão đạo sĩ đã dùng hết số đàn hương đó.
Tuy rằng thời gian đã qua hơn mười năm, nhưng Diệp Thiên vẫn nhớ ra mùi hương của loại đàn hương này, liền thốt lên.
- Người bạn nhỏ kiến thức thật rộng rãi, không sai, đúng là đàn hương của Ấn Độ!
Một thanh âm già nua vang lên bên tai Diệp Thiên, quay đầu nhìn lại, Diệp Thiên thấy tại trước giường chính mình đang nằm, một đạo sĩ dáng người gầy yếu đang ngồi.
Đạo sĩ này mặc một bộ áo bào thanh lan, trên đầu đội một cái mũ bẹp Hỗn Nguyên, dùng một cây trâm ngọc cài tóc, tóc nhìn rất chỉnh tề.
Đạo sĩ tuy rằng dáng người cực kỳ gầy yếu, nhưng sắc mặt cũng rất hồng hào, trên mặt không có một nếp nhăn, nhưng từ mát người nọ, Diệp Thiên lại có thể nhìn ra, người đạo sĩ này tuổi thọ ít nhất cũng phải bảy mươi có hơn.
Diệp Thiên dùng lực thắt lưng, ngồi dậy từ ván giường, chắp tay với lão đạo sĩ trước mặt, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi chân nhân, là ngài cứu tiểu tử?
Tuy rằng không biết mình ngất mê trong bao lâu, nhưng chuyện trước khi bị ngất mê, Diệp Thiên vẫn nhớ rõ, hắn nhớ rõ mình té xỉu ở trước cửa một điện thờ, hiện tại chính mình hẳn là đang ở trong điện thờ.
Cúi đầu nhìn xuống cánh tay phải của mình, miệng vết thuơng kia được thoa một tầng thảo dược, chỉ cảm thấy một chút man mát, mà miệng vết thương chữ thập do hắn dùng Vô Ngân vẽ ra, dĩ nhiên đã đóng vảy.
- Cơ duyên trùng hợp thôi, thấy người xa tới mà có thể thấy chết mà không cứu được sao?
Đạo sĩ kia cười, đứng lên rót chén nước cho Diệp Thiên, nói:
- Cậu trúng độc rắn, độc tính cực kỳ mãnh liệt, nhưng may mắn trước đó cậu đã hút được độc ra, hơn nữa chân khí trong cơ thể cậu rất mạnh, bảo vệ tâm mạch, nếu không lão đạo sĩ ta dù luôn luôn có thuốc giải độc, cũng không cứu được tính mệnh của cậu.
Nghe thấy đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên nhớ tới chân khí trong cơ thể, nhất thời phát hiện chân khí chạy tự nhiên, không có chút đình trệ, cũng chính như lão đạo sĩ nói, chất độc dĩ nhiên đã bị diệt hết.
Nhận thấy thân thể không còn đáng ngại, Diệp Thiên lập tức từ trên giường đi xuống mặt đất, bái một cái thật sậu đối với lão đạo sĩ này, mở miệng nói:
- Đa tạ chân nhân, xin hỏi chân nhân đạo hiệu gì, tiểu tử Diệp Thiên ngày sau dâng hương khói, tạ ơn chân nhân cứu mạng!
Tính mạng của Diệp Thiên nầy tánh mạng đối với lão đạo sĩ mà nói có lẽ không đáng giá chút tiền, nhưng Diệp Thiên cũng rất quý trọng, hắn biết, chính mình thiếu nợ ơn người ta, ơn cứu mạng giống như sinh ra lần nữa, làm như thế nào cũng đều không đủ.
- Đạo hiệu? Ha ha, nơi này mấy kẻ ngốc cũng gọi ta là Nguyên Dương Tử, cậu bạn nhỏ kêu ta Nguyên Dương đi!
Lão đạo sĩ cười đưa chén trà trong tay cho Diệp Thiên.
- Nguyên Dương Tử?
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng khẽ động, trên mặt lộ ra kinh hỉ.
Trước đây, không phải bậc thánh nhân không được có chữ "Tử" sau tên.
Giống Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử cùng Ba Phác Tử - Cát Hồng, Tam Phong Tử - Trương Tam Phong của Đạo gia ... đều là người khai sơn lập phái, người trước mặt này có thể được người đời gọi là Nguyên Dương Tử, nói vậy cũng là một cao nhân đạo pháp tinh thâm.
- Ồ, Nguyên Dương chân nhân, ngài... cánh tay của ngài?
Khi tiếp nhận chén trà từ Nguyên Dương Tử truyền cho, Diệp Thiên mới phát hiện, cảm thấy lão đạo sĩ này có vẻ gầy yếu như thế, là do thiếu một cánh tay trái.
- Ha ha, không có gì.
Nhìn thấy Diệp Thiên tỏ ra kinh ngạc, lão đạo sĩ trái lại rất thoải mái, cười cười nói:
- Năm đó tranh đấu cùng người ta, tài nghệ không bằng người ta, liền trở thành như thế.
Phóng xuất ra chân khí điều tra người khác là một hành vi cực kỳ bất lịch sự, nên Diệp Thiên vừa rồi cũng không đi cảm ứng khí cơ trong cơ thể đối phương, nhưng nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cũng nổi lòng hiếu kỳ, nhịn không được phóng ra chân khí của mình.
Thử một lần cũng khiến Diệp Thiên kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đối phương mạnh không lường được, giống như một cái động tối, chính mình không thể thăm dò được!
Người này tu luyện có phần tương đồng với hắn, Diệp Thiên lúc này kinh ngạc không ít, từ khi hắn vào đời tới nay, ngoài Lý Thiện Nguyên mọc cánh thành tiên thành tiên ra, Diệp Thiên chưa gặp qua bất kỳ một người nào có thể đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần.
Nhưng ở một điện thờ trong núi này, lại có thể xuất hiện một người như vậy, khiến tâm trí Diệp Thiên nhất thời khuấy động, cũng quên mất việc thu hồi nguyên khí của mình.
- Ý, người bạn nhỏ, cậu... cậu tuổi còn trẻ, làm thế nào cũng đạt tới cảnh giới như vậy?
Lão đạo sĩ tự chữa thương cho Diệp Thiên, mặc dù biết nguyên khí của hắn rất mạnh, nhưng thật không nghĩ tới Diệp Thiên đạt tới cảnh giới cao như thế.
- Tôi ... chỉ là cơ duyên trùng hợp thôi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Dương Tử, hỏi:
- Thực ra ngài đã đạt tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, trên đời này còn có ai có thể làm gì được ngài?
Công phu tới được cảnh giới luyện khí Hóa Thần, tâm trí sẽ xuất hiện dự cảm, biết trước tương lai, chỉ cần bạn muốn, đại khái là có thể tránh được nguy hiểm tiến đến.
Giống như là Diệp Thiên lần này gặp nạn, cũng là hắn có ý định muốn biết người nào muốn tiêu diệt đuổi giết hắn. Bằng không, từ lúc ở làng chài, Diệp Thiên đã có thể chạy trốn. Người của Thiên Long hoàn toàn không có cơ hội bao vây được hắn.
Cho nên Diệp Thiên dám khẳng định, cánh tay lão đạo sĩ kia, nhất định là bị mất vì trúng độc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên hơi có chút mất tinh thần, hắn vốn cho là trên đời này chỉ có mình một người đạt được đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, không nghĩ rằng là bản thân chỉ là Ếch ngồi đáy giếng.
- Người bạn nhỏ, khi đó ta mới chỉ vào đến cảnh giới Kình Lực, còn chưa đạt tới cảnh giứoi hịên tại đâu.
Lão đạo sĩ nghe vậy cười khổ một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, mở miệng nói:
- Người bạn nhỏ, Tiểu hữu, Phật gia nói đến nhân quả, Đạo gia nói đến duyên phận, hôm nay ta và cậu có duyên, lão đạo sĩ ta có một chuyện muốn hỏi, hi vọng cậu có thể thành thật trả lời!
Thấy Nguyên Dương Tử nghiêm túc như thế, Diệp Thiên cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Nguyên Dương chân nhân xin cứ hỏi, phàm là Diệp Thiên biết, tuyệt đối không dám có bất kỳ giấu diếm!
- Được, vậy lão đạo ta sẽ hỏi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, từ cánh tay không bị cụt của Nguyên Dương Tử kia, đột nhiên xuất hiện hai thứ đồ, bỏ ra bàn.
- Xin hỏi, người bạn nhỏ này, hai đồ vật này là từ đâu mà đến?!
Lấy ra hai thứ này, Nguyên Dương Tử nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, tựa hồ đang xác nhận hắn có nói dối hay không.
- Ông... vì sao ông lấy đồ trên người của tôi?
Nhìn thấy hai món đồ vật đó, Diệp Thiên biến sắc, đưa tay sờ soạng trên người, la bàn và "Đại Tề Thông Bảo" cũng không thấy đâu, chỉ có Vô Ngân nằm ở bên hông của mình.
- Người bạn nhỏ, không phải ta cố ý, mà là khi chữa thương cho cậu thấy từ bên người cậu rơi ra thôi.
Nguyên Dương Tử lắc lắc đầu, nói:
- Hai thứ này có liên quan đến ta, mong rằng người bạn nhỏ nói thật, Nguyên Dương vô cùng cảm kích!
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, gần như là lầu bầu nói:
- Đồ sư môn làm sao lại có liên quan tới ông?
- Sư môn?!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, hai mắt lão đạo sĩ trợn lên.
- Nguồn gốc?!
Sau khi lão đạo sĩ lập lại một lần lời của Diệp Thiên, trong lòng Diệp Thiên cũng nhận thấy có chút gì.
- Ông... ông họ Cẩu, tên là Tâm Gia?!
- Cậu... Sư phụ của cậu chính là họ Lý, tên là Thiện Nguyên?!
Diệp Thiên và Nguyên Dương Tử đồng thời quát lên, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Dương Tử còn khá hơn, khi nhìn thấy La bàn và đồng Đại Tề Thông Bảo mà sư phụ thường xuyên thưởng thức, trong lòng đã có vài phần suy đoán.
Nhưng Diệp Thiên thì khác, bất kể như thế nào hắn cũng chưa thể nghĩ đến, lại có thể gặp được Đại sư huynh của mình mất tích mấy chục năm ở trên núi Phật Quảng Sơn này, đây quả thực khiến cho hắn cảm thấy giống như đang ở trong mơ.
Diệp Thiên hô lên:
- Đại... Đại sư huynh?
- Cậu là đệ tử mà sư phụ ta thu nhận?
Lúc này Nguyên Dương Tử đã có thể xác định thân phận Diệp Thiên, tay phải ở bên hông chụp tới, gỡ xuống một khối ngọc bội, nói:
- Đây là pháp khí của sư phụ tăng cho ta khi ly biệt năm 1949, có thể chứng minh thân phận của ta!
- Sư huynh!
Diệp Thiên lui về phía sau hai bước, một cái lạy dài liền bái xuống, hắn biết sư phụ năm đó có mấy khối ngọc là pháp khí, đã tặng cho Đại sư huynh Cẩu Tâm Gia cùng Nhị sư huynh Tả Gia Tuấn.
- Diệp... Đệ kêu Diệp Thiên phải không?
Cẩu Tâm Gia có chút run rẩy, hỏi:
- Sư... Sư phụ, lão nhân gia, ông ấy, còn... còn trên đời không?
Cẩu Tâm Gia từ nhỏ đi theo Lý Thiện Nguyên học nghệ, tình thầy trò không thua gì cha con, mặc dù rời Đại Lục đã gần năm mươi năm, nhưng Cẩu Tâm Gia không có lúc nào là không nhớ tới giọng nói và dáng điệu, vẻ mặt vui cười của lão đạo sĩ.
Cẩu Tâm Gia cũng hiểu được, lão đạo sĩ nếu quả thật sống đến hiện tại trong lời nói, chỉ sợ tuổi đã vượt qua một trăm ba mươi tuổi, nhưng trong lòng hắn luôn còn tồn tại một chút hi vọng, hi vọng từ trong miệng Diệp Thiên biết được tin sư phụ còn tại thế!
Diệp Thiên ảm đạm lắc đầu, ngữ khí bi thương nói:
- Đại sư huynh, sư phụ đã mọc cánh thành tiên ba năm trước đây!
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn biến sắc mặt, chân lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã người trên ghế.
- Sư huynh, sư phụ ra đi vô cùng thanh thản!
Diệp Thiên xông về phía trước mấy bước, đỡ Cẩu Tâm Gia, khi nắm lấy tay áo cánh tay trái trống rỗng kia thì trong mắt không khỏi lộ ra một tia tàn khốc, mở miệng hỏi:
- Sư huynh, cánh tay trái của huynh rốt cục là người nào gây nên?
*****
- Không đề cập tới chuyện này vội, Diệp Thiên, đệ mau nói cho ta nghe một chút đi, mấy năm đó sư phụ như thế nào, ông ấy sống có chịu khổ gì không?
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, cánh tay trái đã bị chặt đứt gần nửa thế kỷ, thời gian là thuốc tốt nhất phủ lên vết thương, lúc này Cẩu Tâm Gia chỉ quan tâm chính là cuộc sống sư phụ mấy năm trước.
Diệp Thiên nhìn nhìn sắc mặt Đại sư huynh, biết chuyện này khẳng định có rất nhiều uẩn khúc, lập tức cũng không còn truy vấn, mở miệng nói:
- Những năm đầu niên đại tám mươi đệ được sư phụ thu về, thân thể sư phụ khoẻ mạnh, luôn luôn vô bệnh vô tai họa, mấy năm trước đại nạn đến mới mọc cánh thành tiên...
Ngoài chuyện mình có được truyền thừa Ma Y một cách ly kỳ ra, Diệp Thiên không chút giấu diếm Đại sư huynh, đem những chuyện xảy ra giữa mình và lão đạo sĩ kể lại toàn bộ cho Cẩu Tâm Gia.
Nghe nói từng vì Lý Thiện Nguyên mà nghịch yểu cải mệnh, ánh mắt Cẩu Tâm Gia lộ ra ngạc nhiên, chờ Diệp Thiên nói đến chuyện sư phụ mọc cánh thành tiên, Cẩu Tâm Gia cũng không khỏi bi thương.
Tuy rằng đã gần bát tuần (tuổi 80), nhưng sư ân rất nặng, sau khi Diệp Thiên nói xong chuyện hơn mười năm sau này, Cẩu Tâm Gia vốn luôn biểu hiện không hề bận tâm điều gì, lúc này cũng là nước mắt tung hoành.
Thấy Cẩu Tâm Gia bi thương, cả người đều đang run rẩy, Diệp Thiên khuyên giải an ủi nói:
- Sư huynh, không cần quá thương tâm, sư phụ nếu biết được huynh đệ chúng ta gặp lại, nói vậy cũng rất vui mừng!
Cẩu Tâm Gia lau nước mắt nơi khóe mắt, thở dài nói:
- Năm đó khẩn cầu sư phụ đi Đài Loan cùng huynh, sư phụ không đồng ý, nếu không cũng không đến nỗi năm mươi năm không thể gặp lại!
- Sư huynh, phàm là cuộc sống đều có thiên định, sư phụ nghiên cứu uyên thâm, người ở lại Đại Lục, đương nhiên có lý do của người.
Lời này nói với Đại sư huynh cũng không phải Diệp Thiên dám nói bừa, nếu lão đạo sĩ tới Đài Loan, vậy đâu còn có hắn và Nhị sư huynh?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia lặng đi một chút, tiện đà sờ sờ cánh tay trống rỗng của chính mình, gật đầu nói:
- Đệ nói rất đúng, sư phụ nếu thật sự đến đây, nói không chừng còn bị liên luỵ vì ta.
- Đại sư huynh, huynh... thương thế kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Thiên lại một lần nữa truy vấn, lúc trước đã giết hơn mai mươi người, sát khí trong lòng Diệp Thiên còn chưa tiêu, lúc nói chuyện sát khí cũng lộ ra.
- Không nói chuyện này, không nói chuyện này nữa...
Cẩu Tâm Gia khoát tay áo, nói:
- Theo như như lời đệ nói, Tả Gia Tuấn cũng là sư đệ của ta?
Tuy rằng lánh đời ẩn cư ở Phật Quảng sơn này, nhưng không phải là Cẩu Tâm Gia đều hoàn toàn không biết gì đối với thế sự cả, Á Tả đại sư hàng đầu Đông Nam hắn cũng đã nghe nói qua, nhưng không biết người kia lại là sư đệ - đồng môn của mình.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Vâng, Nhị sư huynh đang ở Hồng Kông, đệ gọi điện thoại cho huynh ấy, để cho huynh ấy tới nhé! Ba huynh đệ chúng ta cũng có thể sum họp!
Lúc này Diệp Thiên vẫn hồn nhiên không biết Tả Gia Tuấn sớm đã chạy đến Đài Loan, lúc này còn đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nơi nơi ở tìm kiếm mình!
Vài thập niên dốc lòng tĩnh tu, khiến Cẩu Tâm Gia rất nhanh liền từ trong bi thương khi biết được sư phụ không còn tại thế, lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút nói:
- Lâu ngày huynh không liên lạc cùng ngoại giới, nơi này thật sự không có điện thoại, vả lại đệ đừng nóng vội, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, huynh mang đệ đi đến chỗ Tinh vân Đại hòa thượng gọi điện thoại.
Bởi vì chất độc mà Diệp Thiên trúng phải quá mãnh liệt, tuy rằng đã rút độc ra cho hắn, nhưng đã bị thương nguyên khí, cần điều dưỡng khôi phục dần.
Hơn nữa Cẩu Tâm Gia cũng biết một chút về chuyện hai ngày trước, đêm đó tiểu sư đệ ra tay quá độc, hắn cũng không muốn để tiết lộ tung tích Diệp Thiên, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên chợt nghe bụng truyền đến một tràng "Ùng ục", trên mặt không khỏi đỏ lên, mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?
- 3 ngày, dư độc trong cơ thể của đệ chưa hết, huynh sợ ngươi sớm tỉnh dậy khí huyết vận hành nhanh hơn, dùng chút thảo dược an thần cho đệ ngủ thêm một ngày, đói bụng hả? Ta đã nấu cháo rồi, đợi chút sẽ bưng tới cho đệ...
Khi lau chùi thân thể cho Diệp Thiên, nhìn thấy la bàn và đồng tiền mà sư phụ thường xuyên thưởng thức, Cẩu Tâm Gia cũng đoán Diệp Thiên nhất định có quan hệ sâu xa với mình, cho nên cũng dốc sức giúp Diệp Thiên tiêu độc chữa thương.
- Ba ngày cơ à?
Diệp Thiên nghe vậy kinh hãi, vội vàng một kéo Cẩu Tâm Gia lại, nói:
- Đại sư huynh, đệ... nếu không đi ra ngoài, bên ngoài chỉ sợ sẽ rối loạn!
Không nói đến Nhị sư huynh Tả Gia Tuấn, chính là Đường Văn Viễn vì bản thân muốn sống lâu vài năm, chỉ sợ lúc này đã liều mạng tìm mình, hơn nữa còn có Cung Tiểu Tiểu, hai đại siêu cấp phú hào tuyệt đối không thể để Diệp Thiên mất tích như vậy.
Diệp Thiên đoán không lầm, Đường Văn Viễn quả thật đang nóng ruột, vốn nghe theo Tả Gia Tuấn, yên lặng chờ đợi hai ngày, nhưng Diệp Thiên vẫn không thấy tung tích, Đường lão gia lúc này cũng đã chạy tới Đài Loan.
Lúc này cả Cao Hùng, bất kể là cảnh sát hay là giới xã hội đen, cơ hồ đều truyền tay nhau tấm bắt ảnh chụp của Diệp Thiên, có thể nói là toàn dân bị khuấy động, đều đang tìm Diệp Thiên, chẳng qua không ai nghĩ tới, ngay từ đầu, trường hoàn toàn không rời khỏi Phật Quảng sơn.
Lúc ấy cũng có cảnh sát tìm đến điện thờ này, chính là Cẩu Tâm Gia sợ những cảnh sát kia muốn bắt Diệp Thiên về quy án, liền nói dối không biết việc này, rồi để đám cảnh sát đi.
Mà mọi người cũng đều nghĩ là Diệp Thiên sớm đã rời Phật Quảng sơn, nên mấy ngày này cũng không về đây tìm kiếm, nhưng phạm vi tìm kiếm Diệp Thiên, lại cũng lan đến khắp cả Đài Loan.
- Không được, đệ muốn đi gọi điện thoại trước!
Tâm tư Diệp Thiên kích động, liền suy đoán cẩn thận và sử dụng cả các đốt ngón tay, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, Đường Văn Viễn bọn họ sốt ruột, Diệp Thiên thật ra không để trong lòng, nhưng vạn nhất truyền về nhà, chẳng phải là sẽ khiến cha và mọi người lo lắng sao?
- Diệp Yêu, đệ giết nhiều người như vậy, hiện tại đi ra ngoài không thích hợp, như vậy đi, đệ đợi nửa giờ nữa, huynh đi tìm điện thoại cho đệ!
Cẩu Tâm Gia đưa tay ngăn cản Diệp Thiên, người khác có thể không biết là vụ huyết án kia là do Diệp Thiên làm nhưng Cẩu Tâm Gia cũng rất rõ ràng, viên đạn hõm vai của Diệp Thiên chính tay hắn đã lấy ra.
- Vậy ... được rồi, sư huynh, phiền huynh rồi!
Diệp Thiên nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, hắn hiện tại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, một lúc giết hơn mai mươi người, thật đúng là Diệp Thiên có chút chột dạ.
- Trước tiên đệ hãy ăn hết bát cháo này đi! Một lát huynh sẽ trở lại.
Lão đạo sĩ ra khỏi phòng, bưng tới một bát cháo, nhanh nhẹn đặt ở trước mặt Diệp Thiên, lúc này mới xoay người ra khỏi điện thờ.
Lúc này Diệp Thiên cũng thật sự là đói bụng, bất chấp bát cháo nóng hôi hổi, một hơi húp sạch, vừa rồi mải nói chuyện cùng sư huynh, hiện tại mới có thời gian quan sát chỗ điện thờ này.
Diệp Thiên đang ở một gian phòng phía sau điện thờ, nơi này có một sân, trong sân có một cái giếng nước, có cả thảy bốn gian phòng quanh sân, ngoài gian phòng này có thể ở, ba gian phòng khác thì có một gian phòng bếp và hai phòng để tạp vật.
Bởi vì Diệp Thiên ở trong phòng này, Cẩu Tâm Gia tạm thời chuyển sang ở trong một gian tạp vật, nhưng cũng chỉ là dùng mấy khối gạch đặt dưới cái ván cửa, biến nó thành giường.
Xuyên qua hành lang gấp khúc chính là Chủ Điện của điện thờ, bên trong thờ phụng không phải Tam Thanh lão tổ, mà là tổ sư của Ma Y, nếu như trước khi Diệp Thiên ngất mê nhìn thấy nơi này, chắc chắn đã có thể đoán được thân phận Cẩu Tâm Gia.
- Sư huynh sống thật đúng là bần khổ, mẹ nó chứ, mấy lão hòa thượng quả không ra gì!
Sau khi đi lại quanh điện thờ không lớn một vòng, Diệp Thiên quay về phòng, nơi này ngoài một bàn có ghế dựa và một cái giường, không còn vật gì khác, thậm chí cả đèn điện cũng chưa thấy có.
Phải biết rằng, ngay cả điện thờ của Diệp Thiên ở Mao Sơn, mấy năm trước đều được kéo đèn điện, Phật Quảng sơn này ban đêm đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có ngôi điện thờ này không có, có thể thấy được sư huynh đã bị những hòa thượng kia coi thường như thế nào.
- Diệp Thiên, điện thoại đây, ồ, cháo đều đã ăn xong rồi hả? Huynh mới kiếm được ít gạo từ chỗ Đại hòa thượng, buổi tối chúng ta có cơm ăn rồi!
Cẩu Tâm Gia không để Diệp Thiên đợi bao lâu, cũng chỉ hơn hai mươi phút, liền chạy trở về, lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho Diệp Thiên, cười nói:
- Thứ này ta không biết dùng, Đại hòa thượng dạy ta một hồi cũng không nhớ được, đệ có biết dùng hay không vậy?
- Đệ có, đệ sẽ dùng!
Diệp Thiên không đi nghe điện thoại, mà lập tức phụ giúp Cẩu Tâm Gia hạ mấy túi đeo trên đầu vai xuống, mở ra vừa nhìn, liền phát hiện trong túi có ít cải củ khô cắt miếng, ánh mắt Diệp Thiên nhịn không được liền ươn ướt.
- Sư... Sư huynh, ngươi... bình thường huynh chỉ ăn những thứ này?
Sư huynh tuổi tác đã cao, còn thiếu một cánh tay, bình thường không có người ở bên hầu hạ không nói, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, xem ra thân hình gầy gò kia cũng không phải do luyện công gây ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười cười, mở miệng nói:
- Sư đệ, công lực tới cảnh giới như chúng ta, ăn cái gì cũng giống nhau, sơn hào hải vị cố nhiên có thể no bụng, nhưng cơm rau dưa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thân thể.
Nửa đời trước Cẩu Tâm Gia hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng mấy chục năm trước đã trải qua một lần thay đổi lớn, sớm có thể làm được chuyện không vì có của mà vui, không vì mất mà bi thương.
Nếu không hôm nay nghe được tin tức về tiên sư, tâm trạng ông ta đã không biến hóa nhanh như vậy, theo điểm này mà nói, tâm trạng của ông ta tu vi chỉ kém Lý Thiện Nguyên.
- Sư huynh, huynh sống cũng thật khổ!
Diệp Thiên lắc đầu liên tục, bỗng nhiên trong lòng toát ra một nghi vấn, mở miệng nói:
- Sư huynh, Phật Quảng sơn này là Thánh Địa Phật giáo, sao lại... làm sao có thể nhiều thêm một điện thờ của huynh như vậy?
Trước lúc ngất mê, trong lòng Diệp Thiên đã bắt đầu thầm nghĩ, nhưng cho tới giờ khắc này mới có cơ hội hỏi ra.
- Hắc hắc, đó là Tinh vân Đại hòa thượng chơi cờ bại bởi tay ta!
Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cười đắc ý, vẻ mặt mười phần giống như là một đứa trẻ.
Lúc đầu Cẩu Tâm Gia vốn là ở nhờ một ngôi miếu ở Phật Quảng sơn, nhưng nghĩ đến những gì được sư môn truyền thừa, hắn cùng với Tinh vân đại sư đánh cá cược, thắng được một tòa ngôi Miếu nhỏ, biến đổi chỗ này thành điện thờ Ma Y.
Chính là vì ở Phật Quảng sơn, những người tới đều là tín đồ Phật giáo, không người nào tin theo đạo giáo, hơn nữa Cẩu Tâm Gia có ẩn tình khác, cũng không muốn truyền đạo, cho nên điện thờ tồn tại vài thập niên rồi, vẫn không được người đời biết đến.
*****
- Sư huynh, tâm trạng của huynh thật sự là đạt tới cảnh giới Nguyên Trạng rồi!
Lý Thiện Nguyên cũng coi là tâm trạng của Cẩu Tâm Gia đạt được mức nào đó, nhưng tới lúc này, thế gian không còn một thứ gì có thể phá vỡ đạo tâm của ông ta, như vậy, nếu là ngày trước, tuyệt đối là nhân vật thần tiên ở Lục Địa.
Giống như là Tam Phong Chân Nhân đầu nhà Minh, hành sự phóng đãng, không chịu gò bó, được người đời gọi là vị Chân Nhân lôi thôi, nhưng không ai biết, đây chẳng qua là biểu hiện đã đạt tới cảnh giới Nguyên Trạng của Tam Phong Chân Nhân mà thôi.
- Được rồi, trước tiên đệ gọi điện thoại đi, vừa rồi huynh đào được hai cây Hoàng Tinh, lại đi nấu thêm chút cháo cho đệ nhé!
Một khi không có tình nghĩa sẽ biến thành động vật máu lạnh, tương phản, có những người lại không che dấu được tình cảm của mình, nhìn thấy đồng môn tiểu sư đệ, Cẩu Tâm Gia vui thế nào, không cần nói cũng hiểu.
- Được, đệ gọi ngay đây, sư huynh không nói, thiếu chút nữa đệ đều quên hết.
Nghe được Cẩu Tâm Gia nói vậy, lúc này Diệp Thiên mới nghĩ đến mình còn chưa gọi điện thoại, cười hắc hắc, vội vàng bấm số điện thoại di động của Liễu Định Định.
Tính cách Tả Gia Tuấn cũng giống Diệp Thiên, bình thường cũng không quá thích mang theo di động, rất nhiều người Hồng Kông cũng biết, muốn tìm Tả đại sư, đầu tiên phải tìm được Đại tiểu thư của Liễu gia mới được.
- Alo, là ai?
Điện thoại kết nối được, giọng nói của Liễu Định Định có chút phờ phạc vang lên, bởi vì Diệp Thiên mất tích, tính tình ông ngoại trở nên nóng nảy lạ thường, hai ba ngày gần đây, Liễu Định Định bị ông ngoại mắng nhiều lần.
- Ta là Diệp Thiên!
Diệp Thiên vừa mới nói ra tên mình, bên tai thình lình truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai, vội vàng lấy điện thoại để xa một ít, ngoài miệng mắng:
- Nha đầu kia, sau này còn muốn được gả đi hay không?
Nếu thường ngày Liễu Định Định nghe nói như thế, nói không chừng muốn lý luận với Diệp Thiên một phen, nhưng lúc này hiển nhiên là cô không có tâm trạng này, cầm di động xông ra ngoài ——
- Tả lão đệ, chuyện này đều tại tôi, tôi không nên để Diệp Thiên đến Đài Loan!
Trong phòng Vip của khách sạn, Đường Văn Viễn mang vẻ mặt chua sót nhìn về phía Tả Gia Tuấn, hắn biết mình lần này xem như đã đắc tội với ông bạn này.
- Không, Tả đại sư, muốn trách, hãy trách Tiểu Tiểu, nếu không phải Diệp đại sư trợ giúp tôi tìm kiếm tiên phu, cũng sẽ không gặp phải chuyện này!
Diệp Thiên xảy ra chuyện, khiến Cung Tiểu Tiểu không khỏi ay náy, chính là vì thu hồi thi hài chồng về, còn chưa về Hồng Kông phát tang, bà vẫn ở Đài Loan phát động lực lượng tìm kiếm Diệp Thiên.
- Ồ, không trách các người!
Tả Gia Tuấn có chút buồn bực khoát tay, Diệp Thiên chính là người trong kỳ môn, hắn căn bản là suy diễn không ra hiện tại Diệp Thiên còn sống hay đã chết, bình thường tính quẻ thuật không mấy sai, vào thời khắc này, lại không có chút công dụng.
Cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp, Tả Gia Tuấn chợt nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Đường Văn Viễn hỏi:
- Đúng rồi, lão Đường, cái tên đạo diễn Trương Chi Hiên đã tìm được chưa?
Tục ngữ nói trên đời này không có gió không lọt tường, Trương Chi Hiên tuy rằng hành sự cẩn mật, nhưng Nguyễn Cát Nam từng lên tiếng cần tập sát Diệp Thiên, từ điểm này điều tra ngược dòng, cũng lôi được Trương Chi Hiên ra ánh sáng.
- Hoa Thắng đã đi châu Úc, tin tưởng rằng ngày mai là có thể lôi hắn về Hồng Kông!
Sau khi Đường Văn Viễn biết được là Trương Chi Hiên mời sát thủ, cũng nổi giận vô cùng, đêm đó liền liên hệ với người Trung Quốc trong Hồng môn hải ngoại khống chế Trương Chi Hiên, hơn nữa còn bắt Hoa Thắng tự mình đến lôi hắn về.
- Được, ngày mai mà chưa có tin tức của Diệp Thiên, tôi sẽ quay về Hồng Kông một chuyến!
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, nói:
- Hai người ngồi đi, tôi đi ra ngoài hỏi một chút xem A Lương có phát hiệngì không?
Tả Gia Tuấn cùng Trần Hiếu Lễ quan hệ không tệ, lần này có thể khuấy động bang Trúc Liên của Đài Loan, cũng chính là nguyên nhân này.
- Ông ngoại, ông ngoại!
Tả Gia Tuấn mới vừa đứng lên, cửa phòng liền được mở ra, Liễu Định Định giống một cơn gió vọt ra từ bên trong, giương nanh múa vuốt nhào tới Tả Gia Tuấn.
- Vội vàng cái gì?! Điên điên khùng khùng không ra sao cả!
Lúc này trong lòng Tả Gia Tuấn còn đang buồn bực, nhìn thấy cháu ngoại như vậy, tay phải liền giơ ra đánh một cái, khiến Liễu Định Định ngã lên trên ghế sa lon.
Liễu Định Định có chút ủy khuất bò dậy, cầm di động nói:
- Ông ngoại, là... là ông chú gọi điện thoại!
- Cái gì?
- Điện thoại của Diệp Thiên?
- Alo, Diệp Thiên hả? Tại sao không nói chuyện?!
Đường Văn Viễn cùng Cung Tiểu Tiểu vốn đang ngồi cũng đồng loạt đứng lên, Tả Gia Tuấn thì nhanh chóng đoạt lấy điện thoại, liên tục nói vài câu vào di động, nhưng bên trong lại không câu trả lời thuyết phục.
- Nha đầu chết tiệt kia, dám lừa ông ngoại sao?!
Ánh mắt Tả Gia Tuấn trừng lên với Liễu Định Định.
Liễu Định Định yếu ớt nói:
- Ông ngoại, là ông đang cầm ngược điện thoại mà!
- Hả?!
Khuôn mặt già nua của Tả Gia Tuấn đỏ lên, liền tranh thủ áp lại di động vào bên tai.
- Sư huynh, huynh đừng quát Định Định lớn như vậy!?
Diệp Thiên đã nghe rất rõ ràng lời của Tả Gia Tuấn bên kia.
- Diệp Thiên, đệ đã chạy đi đâu thế? Sao ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về một cái? Nếu không điện thoại, chỉ sợ mẹ của đệ đã chạy tới Đài Loan rồi!
Nghe được ngữ khí trêu chọc của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn nhất thời tức giận, tuổi của 3 người trong gian phòng kia cộng lại cũng vượt qua 250 tuổi, vậy mà đều lo lắng cho Diệp Thiên, tiểu tử này thật ra không có tim không có phổi đây mà.
- Mẹ của đệ?
Giọng của Diệp Thiên trong điện thoại bỗng nhiên giảm thấp, nhanh nói tiếp:
- Sư huynh, đừng để cho bà ấy đến, đệ không có việc gì!
Tuy rằng từ nhỏ đã khát vọng được tình thương của mẹ, nhưng Diệp Thiên lại không muốn nhìn thấy mẹ vào lúc này. Còn nguyên nhân thì chính hắn cũng không nói lên được, có lẽ ở sâu trong nội tâm hắn vẫn còn chút oán hận đối với mẹ?
- Được, huynh sẽ thông báo cho bà ấy ngay.
Tả Gia Tuấn đáp ứng, lại truy vấn:
- Diệp Thiên, đệ ở nơi nào? Ta qua đón đệ trở về!
- Huynh tới đón đệ?
Diệp Thiên nghe vậy lại hơi sửng sốt,
- Sư huynh, huynh đang ở Đài Loan hả?
- Nói thật vô nghĩa, xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh có thể không tới sao?
Tả Gia Tuấn tức giận nói, đã biết tiểu sư đệ cũng thật là không có tim không có phổi, gây ra chuyện lớn như vậy, lại không có lên tiếng gì cả.
Đám người Thiên Long đuổi giết Diệp Thiên đã điều tra ra, không thể nghi ngờ, nhưng người bị hại là Diệp Thiên cũng mất tung tích, nói cách khác, Diệp Thiên là người đáng nghi nhất đã tạo thành cái chết cho hai mươi hai người kia.
Coi như Diệp Thiên cần phòng vệ, nhưng hai mươi hai người chết, cũng đủ để đưa hắn vào danh sách truy nã cảnh sát hình sự quốc tế.
Nếu không phải Tả Gia Tuấn và Đường Văn Viễn liên thủ đè việc này xuống, phỏng chừng lúc này cả Đài Loan không phải đổ đi tìm Diệp Thiên mà là phát lệnh truy nã Diệp Thiên.
- Ha ha, thật đúng lúc, sư huynh, huynh tới thật tốt quá!
Khiến Tả Gia Tuấn không ngờ chính là, Diệp Thiên lại cao hứng kêu kêu lên trong điện thoại, nhất thời dở khóc dở cười nói:
- Sư đệ, lần này liên lụy rất lớn, thậm chí cả quan chức cao cấp nội địa đều kinh động, ta nói với đệ... đệ không thể đứng đắn một chút sao?
Tuy là sư huynh của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên chính là môn chủ của Ma Y, Tả Gia Tuấn cũng không tiện nói quá nặng lời, chỉ có thể quanh co lòng vòng gõ đầu Diệp Thiên.
- Sư huynh, đệ tìm được Đại Sư huynh, huynh mau lại đây, đệ đang ở điện thờ ở núi Phật Quảng sơn, huynh đến, ba huynh đệ chúng ta được tụ họp.
Diệp Thiên mặc kệ chuyện này kinh động tới những ai. Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn, vốn còn tưởng rằng Nhị sư huynh còn cần chạy từ Hồng Kông tới, ai biết hắn đã có mặt ở Đài Loan.
- Đại sư huynh? Diệp... Diệp Thiên, đệ nói là thật sao?
Cầm di động, Tả Gia Tuấn có chút ngẩn người, vài thập niên này, ít nhất huynh đã đến Đài Loan không dưới hai mươi lần, mỗi lần đều uỷ thác người tìm kiếm Cẩu Tâm Gia, nhưng chưa từng có tin tức gì, không ngờ Diệp Thiên lại gặp được! -
- Sư huynh, mang chút thức ăn và rượu ngon đến nhé, Đại sư huynh nơi này có chút thiếu thốn, à, một mình huynh đến là được rồi!
Lời nói của Diệp Thiên tiếp tục vang lên trong điện thoại, điều này cũng làm cho Tả Gia Tuấn hiểu, tiểu sư đệ cũng không phải đang nói bậy, mà thật là đã tìm được Đại sư huynh mất tích đã lâu.
- Được, huynh... huynh lập tức tới!
Tâm tình khuấy động, Tả Gia Tuấn cúp điện thoại, sau đó thuận miệng ứng phó vài câu với Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu, lập tức thẳng đến phòng bếp của khách sạn, hắn không quên Diệp Thiên đã nhắc mang thức ăn ngon và rượu ngon tới.
Đến khi lên xe, Tả Gia Tuấn lại thông báo cho mẹ của Diệp Thiên, qua cú điện thoại này, sau một hồi giải thích, cuối cùng mới khiến Tống Vi Lan bỏ qua ý niệm trong đầu là bay sang Đài Loan ——
- Tiểu sư đệ, đệ bị súng bắn đả thương, độc tố trong cơ thể vừa mới trừ hết, rượu và những món ăn mặn là không được ăn!
Diệp Thiên vừa mới cúp điện thoại, Cẩu Tâm Gia liền đi đến, vừa lúc nghe được hắn dặn dò Tả Gia Tuấn.
- Đại sư huynh, sức khỏe của đệ, đệ rất rõ, không có chuyện gì.
Diệp Thiên cười, nện vào chỗ hõm vai bị thương mấy chùy, nói:
- Nhị sư huynh đúng lúc đang ở Đài Loan, hơn nữa còn ở ngay tại Cao Hùng, huynh ấy lập tức sẽ chạy tới, Đại sư huynh, ba huynh đệ chúng ta rốt cục có thể tụ hội cùng một chỗ!
Lão đạo sĩ - Lý Thiện Nguyên cả đời để lại nhiều truyền kỳ, nhưng cũng mất nhiều trong dòng chảy lịch sử, những người trên đời còn biết đến Lý Thiện Nguyên, phỏng chừng cũng không vượt qua một bàn tay.
Lý Thiện Nguyên thu nhận được ba người đệ tử ở ba thời kỳ. Cổ nhân nói một ngày là thầy thì cả đời là cha. Lý Thiện nguyên không có con cháu, cho nên ba đệ tử này đối với hắn mà nói, cũng là nhân duyên sinh mệnh.
Từ lúc năm tuổi Diệp Thiên đã cùng Lý Thiện Nguyên học nghệ, cảm tình đối với lão đạo sĩ thậm chí vượt qua tình cha con.
Lão đạo sĩ lâm chung từng dặn dò hắn phải tìm được hai người sư huynh, Diệp Thiên luôn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc này nguyện vọng đã đạt tới, trong lòng Diệp Thiên cao hứng thế nào, thậm chí khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả.
- Nhị sư đệ đã ở Đài Loan à? Được, được, được!!!"
Cẩu Tâm Gia mặc dù không hưng phấn nhiều như Diệp Thiên, nhưng liên tiếp ba từ " được" cũng đủ biểu đạt ra nội tâm hắn lúc này cũng không bình tĩnh.
Ân sư đã qua đời, phần nhân tình trong lòng Cẩu Tâm Gia đương nhiên liền chuyển dời đến cho Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, đối với Cẩu Tâm Gia mà nói, hai người đó chính là người thân duy nhất của hắn trên thế gian.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |