Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 312

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 312: Bí ẩn
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngôi điện thờ trên Phật Quảng sơn này, đối với tín đồ Phật giáo mà nói cũng không có gì quá đặc biệt, còn với các tăng nhân khắp núi thì không có người nào không biết điện thờ này.

Tả Gia Tuấn đi vào chân núi, hỏi thăm một chút, liền xác định được phương vị điện thờ, bảo lái xe ở dưới chân núi đợi, Tả Gia Tuấn mang theo mấy bình rượu đế và thức ăn chín đi lên trên núi.

- Đây... đây không phải là tượng tổ sư sao?

Tiến vào đến đại điện của điện thờ, nhìn thấy bức tượng vị cao nhân, Tả Gia Tuấn hối hận không ngừng, nếu trước đó hắn sớm lên tới nơi này, có lẽ đã sớm đã tìm được Diệp Thiên cùng Đại sư huynh.

Đánh giá một chút điện thờ, Tả Gia Tuấn liền lớn tiếng kêu lên:

- Diệp Thiên, Diệp Thiên, Đại sư huynh?!

- Cậu là ... Tả sư đệ?

Một giọng nói có chút già nua từ phía sau đại điện vang lên, Tả Gia Tuấn nhìn lại theo tiếng nói, cả người bỗng nhiên ngây ngẩn.

Sau một lúc lâu, Tả Gia Tuấn không kìm lòng được buột miệng nói ra:

- Sư ...sư phụ? À, không, sư huynh!

Lão đạo sĩ trước mặt này thật sự là quá mức giống Lý Thiện Nguyên, ngoài diện mạo hơi khác, dáng người và vẻ xuất trần lẫn khí chất cơ hồ là giống nhau như đúc, đột nhiên nhìn lại, Tả Gia Tuấn thiếu chút nữa nhận sai.

Kỳ thật không chỉ là Tả Gia Tuấn, ngay cả Diệp Thiên khi đối mặt Cẩu Tâm Gia cũng thường có ảo giác này, Đại sư huynh và sư phụ đều đạo sĩ theo quy củ, hai người có rất nhiều điểm tương tự.

- Tả sư đệ, đến phòng phía sau đi, tiểu sư đệ cũng ở đó!

Cẩu Tâm Gia lộ ra nụ cười như trẻ con, trong một ngày nhìn thấy hai vị sư đệ đồng môn, điều này khiến cho hắn vui không tả siết.

Tâm trạng được tu vi tới cảnh giới này, Cẩu Tâm Gia lại không đi khống chế vui buồn của mình, đạo pháp tự nhiên mọi sự tùy tâm, nên khóc cứ khóc, nên cười cứ tự nhiên nở nụ cười.

Một bước nhảy sang phòng sau, Tả Gia Tuấn liền thấy Diệp Thiên đang băng bó nơi bả vai, vội vàng đi lên hai bước, hỏi:

- Diệp Thiên, đệ bị thương?

Tả Gia Tuấn còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn trốn tránh trách nhiệm giết người lần này, nhưng từ hiện tại xem ra, sự tình không phải đơn giản như vậy.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

- Lần này đệ hơi khinh thường, bả vai đã trúng đạn, chỗ này cũng bị độc xà cắn một cái, nếu không phải gặp được Đại Sư huynh, tánh mạng của đệ chắc không giữ được!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia cười nói:

- Tiểu sư đệ, đệ phúc trạch thâm hậu, không phải người đoản mệnh, cả đời tuy nhiều khó khăn, nhưng lại là hữu kinh vô hiểm!

Diệp Thiên cũng là người trong kỳ môn, Cẩu Tâm Gia dù tu luyện cao, tuy rằng không xem được mạng cho Diệp Thiên, nhưng vẫn có thể từ tướng mạo của Diệp Thiên nhìn ra một ít manh mối.

Giống như là Diệp Thiên năm đó cũng từng suy diễn ra thời gian đại nạn của lão đạo sĩ, chỉ tiếc khi đó công lực của hắn còn thấp, nên bị đả thương hơi nghiêm trọng một chút thôi.

- Môn hạ Ma Y, Tả Gia Tuấn bái kiến Đại sư huynh!

Đến khi Cẩu Tâm Gia nói xong vài câu, Tả Gia Tuấn sửa sang lại quần áo đi đến trước mặt Cẩu Tâm Gia, cung kính bái một cái lạy dài.

Người trong Kỳ môn chú ý nhất là thân phận vai vế, sau khi Lý Thiện Nguyên qua đời, Cẩu Tâm Gia dĩ nhiên là người có vai vế cao nhất Ma Y Nhất Mạch, chỉ cần Diệp Thiên không được lộng quyền môn chủ, lúc này đều cần tôn kính Cẩu Tâm Gia nhất.

Cẩu Tâm Gia đi nhanh về truớc vài bước, dùng một cánh tay kéo Tả Gia Tuấn, cười nói:

- Tả sư đệ ở Đài Loan, thanh danh không kém đâu, chính là vì lúc trước huynh không biết chúng ta cùng một nhà, nên hơn mười năm mới gặp...

- Ở trước mặt sư huynh, Gia Tuấn có thanh danh gì đáng nói?!

Tả Gia Tuấn nghe Cẩu Tâm Gia nói vậy, đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn cũng không phải đang khiêm tốn, mà thật sự cảm thấy xấu hổ.

Trước không đề cập tới khả năng của gần như yêu nghiệt Diệp Thiên, chính là Đại sư huynh trước mặt đã sắp đến tuổi bát tuần, mà chân khí trong cơ thể sâu không lường được, một già một trẻ, mình hoàn toàn không sánh bằng.

Hơn nữa Tả Gia Tuấn từng nghe sư phụ nói qua, Đại sư huynh của hắn thiên phú dị bẩm, công pháp sư môn tu luyện không người nào có thể sánh cùng, hơn nữa rất chăm chỉ nghiên cứu đối với trận pháp kỳ môn, là vị đệ tử được lão đạo sĩ chân truyền nhiều nhất.

Vốn dĩ Tả Gia Tuấn đã tiến vào cảnh giới Kình Lực, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào đến hóa kình, trong lòng vốn là có chút kiêu căng, nhưng trước gặp Diệp Thiên, sau có Cẩu Tâm Gia, cũng khiến tâm trạng của hắn xảy ra biến hóa không nhỏ.

Tu luyện mới bắt đầu là thân thể chịu đựng quyền cước, nhưng tới cảnh giới nhất định, thì tâm tính cũng thoải mái hơn, cả người đều trở nên minh mẫn, những chuyện ngày xưa nghĩ mãi mà không rõ vào thời khắc này đều trở nên thật dễ dàng, trên mặt Tả Gia Tuấn tự nhiên lộ ra một nụ cười từ nội tâm.

- Này sư huynh, sư đệ nhận thức rất cao đấy!

Diệp Thiên và Cẩu Tâm Gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, nhưng không ai muốn đi đánh tỉnh Tả Gia Tuấn, ngộ đạo đối với Đạo gia mà nói, tuyệt đối là chuyện chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

- A, Diệp Thiên, Đại sư huynh, là đệ thất lễ!

Ước chừng qua hơn nửa giờ sau, Tả Gia Tuấn mới như ở trong mộng tỉnh lại.

- Chúc mừng Tả sư đệ, tin chắc rằng chỉ nửa năm, đệ cũng có thể đi vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần.

- Toàn bộ là nhờ sư huynh.

Sắc mặt Tả Gia Tuấn vui mừng, lại lạy dài Cẩu Tâm Gia.

Tả Gia Tuấn vốn cho là đời này không thể tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, không ngờ tới một lần ngộ đạo, hắn đã vượt qua cánh cửa này, chăm chỉ tu luyện nửa năm, nhất định có thể đột phá cảnh giới hiện tại.

Cẩu Tâm Gia cất tiếng cười to:

- Ha ha, ba huynh đệ phái Ma Y chúng ta, đều có thể đi vào đến cảnh giới Luyện Khí tối cao, thầy của chúng ta cúng lấy đó mà tự hào!

Đạo gia Luyện Khí, mặc dù đang ở luyện khí Hóa Thần còn cần luyện đến luyện thần Phản Hư, Luyện Hư hợp đạo ... nhiều cảnh giới nữa. Nhưng đó đều là truyền thuyết, ít nhất từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy có người đạt tới, chính là luyện khí Hóa Thần cũng chỉ có không nhiều người có thể tu luyện thành công.

Nếu đem cảnh giới của ba huynh đệ Diệp Thiên tung ra kỳ môn giang hồ, chỉ sợ cả kỳ môn đều chấn động lên, bởi vì sự suy thoái của kỳ môn đương đại, ngoài mấy lão gia mai danh ẩn tích ra, ngay cả người tiến vào đến Kình Lực đã không nhiều lắm.

- Hôm nay nhất định phải uống một trận lớn!

Cẩu Tâm Gia kéo Tả Gia Tuấn ra, cười nói:

- Đại sư huynh của các đệ thật khốn khó, rượu và thức ăn chẳng phải đều phải do đệ tự chuẩn bị sao?

Nghe được Cẩu Tâm Gia nói vậy, Tả Gia Tuấn vội vàng nói:

- Đại sư huynh, chuyện này ... lấy bản lĩnh của huynh, đủ để làm vương đất này, há có thể bị thế tục tục làm ảnh hưởng?

Trong suy nghĩ của Tả Gia Tuấn, Đại sư huynh là ở ẩn tu luyện, nếu không, với năng lực của ông ta, còn không nên được phụng dưỡng như thần tiên sống hay sao?

Cầm những thứ mang tới đặt lên trên bàn, Tả Gia Tuấn đỡ lấy Cẩu Tâm Gia, nói:

- Sư huynh, xin huynh ngồi xuống đã!

Cẩu Tâm Gia khoát tay, cười nói:

- Huynh đệ chúng ta cũng đừng nói quá khách sáo như vậy, cái ghế dựa này không đủ ngồi, tiểu sư đệ ngồi trên giường đi.

- Ồ, Đại sư huynh, huynh... cánh tay của huynh?

Mãi đến lúc này, Tả Gia Tuấn mới phát hiện cánh tay trái không còn của Cẩu Tâm Gia, không khỏi biến sắc mặt,

- Sư huynh, cánh tay huynh là người phương nào gây nên?

Phản ứng rất giống Diệp Thiên lúc đầu, khuôn mặt tuấn tú của Tả Gia Tuấn cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ, với năng lực của lão đạo sĩ, có thể đủ dùng tránh họa, là ai có thể khiến thương thế của ông ta thành như vậy?

- Tả sư huynh, ngồi xuống rồi nói chuyện!

Diệp Thiên lôi Tả Gia Tuấn ngồi xuống, sau đó ra phòng bếp cầm ba cái bát. Sau khi trở lại, Diệp Thiên mở bình rượu đế mà Tả Gia Tuấn mang đến, đổ tràn đầy 3 bát, mở miệng nói:

- Hôm nay có thể được thấy Đại sư huynh, là may mắn cho sư môn chúng ta, tiểu đệ xin kính hai vị sư huynh một chén!

Diệp Thiên lúc trước đã hỏi qua Cẩu Tâm Gia về vấn đề này, nhưng Cẩu Tâm Gia không chịu nhiều lời, nên lúc này Diệp Thiên nghĩ dùng mấy bát rượu, chờ sư huynh cảm giác say, dĩ nhiên là sẽ nói.

- Tiểu sư đệ, còn dám giở thủ đoạn với sư hynh sao?

Cẩu Tâm Gia sống đã tám mươi năm, đối với thủ đoạn nhỏ của Diệp Thiên, tự nhiên không thể qua mắt, lắc lắc đầu cười nói:

- Có thể nhìn thấy hai sư đệ, đời này huynh đã không còn cầu mong gì hơn, chuyện về cánh tay này, huynh liền nói cho các đệ nghe đây!

- Nào, uống cạn bắt này trước!

Đạo sĩ vốn là không kiêng kỵ đồ ăn gì, đừng thấy Cẩu Tâm Gia dáng người thấp bé, tửu lượng cũng không kém so với Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, một ngụm uống hết rượu trong bát.

- Các đệ cũng biết, từ năm 1949, huynh từ Đại Lục tới Đài Loan, nhưng các đệ không biết, năm 1950 huynh cũng đã trở lại nội địa một chuyến...

Cầm bát không, Cẩu Tâm Gia miên man trong hồi ức, nói ra bí ẩn mà khiến cho cả Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều khiếp sợ không thôi.

Thì ra, ngay lúc đó Cẩu Tâm Gia là một người trong chánh phủ Tưởng Giới Thạch, là một người cực kỳ đặc biệt, chuyên xử lý một số chuyện mà Tưởng Giứoi Thạch không thể giao cho người bên ngoài.

Ở năm 1950, khi đại lục đã sắp được giải phóng, Tả Gia Tuấn nhận được một nhiệm vụ, phải về nội địa áp giải một số lượng vàng cực kỳ khổng lồ đến Đài Loan.

Số vàng này thực sự không phải là thuộc về Trung Quốc toàn bộ, mà là Nhật Bản năm đó đoạt được từ các quốc gia Đông Nam Á, bởi vì trong bốn năm năm này, Nhật Bản binh bại như núi đổ, thậm chí cũng không kịp đem vàng về Nhật Bản, chỉ có thể vùi lấp ở biên cảnh Trung Quốc.

Mà tin tức này mãi đến khi binh lính của Tưởng thị ở đại lục đại bại mới lộ ra, lúc này Tưởng thị cũng chẳng quan tâm khoản tiền này, thẳng đến Đài Loan định cư, mới nhớ ra, nhiệm vụ này liền rơi vào tay Cẩu Tâm Gia, cho hắn mang theo hơn hai mươi người, trải qua không ít khó khăn từ Myanmar vòng về Trung Quốc.

Khi đó biên cảnh Vân Nam chưa hoàn toàn giải phóng, Trần đại tướng và người nhà họ Tống còn chưa tiến vào Xuân Thành, hoàn cảnh tương đối hỗn loạn.

Lúc bắt đầu, Cẩu Tâm Gia tiến hành nhiệm vụ phi thường thuận lợi, cần dùng tam ngày, đã tìm ra toàn bộ số vàng, hơn nữa đưa đến biên cảnh Myanmar, chuẩn bị từ một vịnh của Myanmar quay lại Đài Loan.

Nhưng ngay khi vào đến đất Myanmar, trong lòng Cẩu Tâm Gia bỗng nhiên nổi lên một tia báo động, chớp thời cơ để cho thủ hạ một lần nữa giấu hết số vàng đi, dẫn người chuẩn bị lui trở lại biên giới Trung Quốc.

Số vàng đó tuy là được cất giấu rồi, nhưng khi người của Cẩu Tâm Gia phản hồi lại biên cảnh, cũng bị một bang phái thần bí phục kích, thủ hạ toàn bộ chết trận, Cẩu Tâm Gia cũng trả giá bằng một cánh tay trái mới thoát được!

*****

Nói đến đây, vẻ mặt Cẩu Tâm Gia có chút ảm đạm, hơn phân nửa thủ hạ đi theo hắn về đại lục đều là hắn tự huấn luyện ra, tình cảm sâu đậm, cũng không ngờ lại bị tiêu diệt hết tại đây.

Hơn nữa nếu không phải lúc cuối cùng mấy tên thủ hạ xông lên làm bia đỡ đạn, có lẽ Cẩu Tâm Gia cũng khó có thể trốn thoát, tuy rằng sự tình đã qua gần nửa thế kỷ, cũng khiến Cẩu Tâm Gia có chút chấn động.

- Đại sư huynh, là ai làm? Là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây?

Sắc mặt Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn khẽ động, sư môn của hai người vốn là có ân oán sâu đậm với quốc sư của Thái Lan, chẳng lẽ là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây ra tay?

- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây? Làm sao hai đệ lại nghĩ đến hắn?

Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, trên mặt Cẩu Tâm Gia hiện ra một tia kinh ngạc,

- Huynh có biết Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, sư phụ từng cùng hắn đấu một trận, nhưng việc huynh bị chặn giết, lại không có quan hệ gì đến hắn.

Những năm hai mươi, ba mươi, Cẩu Tâm Gia thường theo Lý Thiện Nguyên học nghệ, hắn hiểu biết tương đối nhiều về những chuyện của Lý Thiện Nguyên năm đó. Khi Lý Thiện Nguyên cùng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đấu pháp, Cẩu Tâm Gia thậm chí cũng có mặt tại đó.

Diệp Thiên thản nhiên nói:

- Sư huynh, trước đây không lâu đệ từng giết chết Đài Đà, vốn là đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, hơn nữa lần này truy sát đệ là người tinh thông độc thuật, đệ hoài nghi hắn và Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng có chút liên quan!

Tuy rằng ở Đông Nam Á, hiểu được độc thuật có không ít người, nhưng thanh danh lớn nhất vẫn là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, chính mình vừa mới giết đệ tử ruột của hắn đã có người tới cửa đuổi giết, tuyệt đối không thể không quan hệ gì tới hắn.

Nhưng có điều Diệp Thiên không biết, hắn giết chết người tên Thiên Long kia, cùng Đài Đà giống nhau, đều là đồ đệ của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, hắn cùng với độc sư Thái Lan đã là đối thủ không đội trời chung.

- Ồ, đệ trúng độc rất mạnh, nếu không phải ta có đúng thuốc chữa, chỉ sợ cánh tay của đệ giữ không được, hẳn là rắn do người Thái Lan nuôi ra.

Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, mày hơi hơi nhíu lại,

- Nếu bàn về bản lĩnh, chúng ta không cần sợ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, nhưng người này tinh thông tà thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Đối với lời nói của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đều gật đầu tán thành, lấy Đài Đà mà nói, bản thân hắn cũng không phải quá khó đối phó, nhưng hắn mang theo cái vật thể không phải người chẳng phải quỷ kia, cũng khiến Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều có chút cảm giác e ngại.

Hơn nữa Diệp Thiên cảm nhận sâu nhất, mấy ngày hôm trước hắn giết chết Thiên Long, vậy mà sau khi Thiên Long chết còn có thể làm cho chất độc phát tác, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Thiên ra đi cùng hắn. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thậm chí còn nghĩ lại mà sợ.

Thấy thần sắc trên mặt hai sư đệ, Cẩu Tâm Gia cho là trong lòng bọn họ kinh sợ, lớn tiếng cười nói:

- Không có việc gì, các đệ không cần sợ hắn, năm đó sư phụ có thể khiến hắn đại bại, hiện tại sư huynh mặc dù đã già nua, vẫn có thể bảo vệ được các đệ!

Nhưng Cẩu Tâm Gia nói ra lời này, lại phát hiện trên mặt Tả Gia Tuấn lộ ra thần sắc quái dị, không khỏi hỏi:

- Tả sư đệ, làm sao vậy? Không tin lời ta sao?

Cẩu Tâm Gia đi theo Lý Thiện Nguyên sớm nhất, hắn học được cũng là nhiều nhất, ngoài công pháp, gần như đã kế thừa được toàn bộ cách bày trận pháp của Lý Thiện Nguyên.

Hơn nữa, đã hơn năm mươi năm tiềm tu, Cẩu Tâm Gia đã tiến một bước hoàn thiện một số sát trận công phạt, hắn tự nghĩ ở trận pháp kỳ môn, đương thời không người nào có thể hơn được.

- Không... Không, Đại sư huynh, huynh hiểu lầm, đệ không có ý kia.

Tả Gia Tuấn liên tục xua tay, nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói tiếp:

- Nhưng lúc tuổi già sư phụ từng hoàn thiện thuật pháp công phạt Ma Y chúng ta, đều truyền cho tiểu sư đệ.

- Cái gì? Tả sư đệ, đệ nói thực không?

Cẩu Tâm Gia nghe vậy lắp bắp kinh hãi, khi nói mặc dù là hỏi Tả Gia Tuấn nhưng ánh mắt lại là nhìn phía Diệp Thiên.

Ở công pháp Cẩu Tâm Gia tu luyện đã rất cao, hắn cũng từng muốn được như Lý Thiện Nguyên, cố gắng hoàn thiện công pháp sư môn, nhưng thuật pháp truyền thừa huyền diệu nan giải, hao phí mấy chục năm, Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thêm chút lĩnh ngộ ở trận pháp mà thôi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Đại sư huynh, Tả sư huynh nói là thật đó, sư phụ từng tìm khắp nơi trong các điển tịch kỳ môn, tham khảo không ít công pháp trong đó, lúc tuổi già trở nên tinh thông, để lại rất nhiều thuật pháp công phạt.

Nói chuyện cùng Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cũng lại bịa thêm chút, bởi vì Cẩu Tâm Gia không thể so bì cùng Tả Gia Tuấn, cảnh giới tu luyện của hắn đã không thua sư phụ Lý Thiện Nguyên là bao, hiểu biết đối với công pháp cũng sâu sắc hơn.

Nếu như mình cứ nói thuật pháp công phạt đều là lão đạo sĩ nhắm mắt làm liều mà sáng tạo ra, cho dù ngoài miệng Cẩu Tâm Gia không nói gì, trong lòng chỉ sợ cũng sẽ không tin.

Nhưng lĩnh vực kỳ môn Trung Quốc rất rộng, Diệp Thiên dùng từ tham khảo, cũng đã khiến Cẩu Tâm Gia bỏ qua hoài nghi. Có điều Cẩu Tâm Gia không biết chính là kỳ môn đại lục sớm đã không ra sao. Lúc này công pháp được lưu truyền tới nay, so với Ma Y bọn họ đã không bằng.

Quả nhiên, Diệp Thiên nói như vậy, Cẩu Tâm Gia không còn một tia nghi ngờ, gật đầu thở dài:

- Sư phụ chúng ta học rộng biết nhiều, đệ tử chung quy không bì kịp!

- Cẩu sư huynh, chuyện này không đề cập tới vội, khi nào có thời gian đệ nhất định truyền cho huynh những thuật pháp này.

Diệp Thiên sợ Cẩu Tâm Gia hỏi tình huống cụ thể khi lão đạo sĩ sáng lập thuật pháp, liền tranh thủ chuyển đề tài:

- Sư huynh, năm đó rốt cuộc là ai đả thương huynh, huynh hãy nói cho đệ và Tả sư ca nghe đi.

- Đúng, đúng, Cẩu sư huynh, rốt cuộc là người nào đả thương huynh vậy?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tả Gia Tuấn cũng liên tục gật đầu, không nói đến mối hận cụt tay của Cẩu Tâm Gia, riêng câu chuyện đó, cũng là một bí ẩn kinh thiên.

- Được, huynh sẽ nói cho các đệ biết!

Cẩu Tâm Gia đứng lên đi đến bên giường, nhấc chăn đơn lên, lại từ phía trên mở ra một cái ván giường, từ bên trong lấy ra một thanh đao Nhật Bản dài chuôi.

- Là người Nhật Bản làm!

Bỏ đao lên trên bàn, lần này Cẩu Tâm Gia không còn do dự, trực tiếp nói ra tướng địch:

- Số vàng kia vốn là Nhật Bản cướp giật từ các quốc gia Đông Nam Á tới, khi Nhật Bản chiến bại, những người chôn vàng người Nhật Bản cũng chưa chết hết.

Chính là lúc ấy thế cục Đông Nam Á không ổn định, Nhật Bản lại là quốc gia thua trận, bọn hắn đợi năm năm sau mới chuẩn bị đem số vàng đó về Nhật Bản, lại không nghĩ rằng bị ta nhanh chân đến trước...

Bị thiệt thòi lớn như vậy, Cẩu Tâm Gia tự nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, sau khi bỏ chạy về Đài Loan, hắn vận dụng một vài mối quan hệ bí ẩn điều tra ra chân tướng chuyện này.

Thì ra là, phía Nhật Bản cùng chung ý tưởng vị Tưởng tiên sinh kia, bọn họ cũng phái ra một lực lượng không cho người ngoài biết, trong đó có ba trường phái võ thuật Nhật Bản.

Cánh tay trái của Cẩu Tâm Gia, chính là bị một đao của một người thanh niên Nhật Bản chặt đứt, nhưng người nọ cũng không được yên, ngực hắn đã trúng một chưởng của Cẩu Tâm Gia không nói, ngay cả vũ khí cũng bị Cẩu Tâm Gia đoạt mất.

- Đao tốt!

Nghe Cẩu Tâm Gia nói xong, Tả Gia Tuấn cầm lên đao trên bàn, chỉ rút ra một nửa, nhất thời liền bị hàn quang đập vào mặt, một cảm giác lặnh tỏa ra bốn phía, khiến hơi thở Tả Gia Tuấn đều có chút căng thẳng.

Lưỡi đao võ sĩ này sắc bén vô cùng, thân đao do Tinh Cương Bách luyện mà thành, mặt trên những đường vân tinh mỹ bao kín, loại bảo đao làm bằng tay này, đến hôm nay đã cực kỳ hiếm thấy.

Đợi đến khi Tả Gia Tuấn thấy hai chữ ở chuôi đao, nhịn không được, hô hấp dồn dập, lớn tiếng hô lên:

- Muramasa? Không ngờ là nó?!

- Yêu đao Muramasa?

Ngồi ở bên cạnh, Diệp Thiên cũng không khỏi sửng sốt, trong chiến tranh kháng Nhật, lão đạo sĩ cùng các trường phái võ thuật Nhật Bản cũng không ít lần giao thủ, nên Diệp Thiên cũng không xa lạ gì đối với mỗi trường phái Nhật Bản.

Lưỡi dao Muramasa dài 73. 32 cen-ti-mét, là do Muromachi chế tạo ra, khả năng trảm cắt nổi tiếng.

Có điều oan hồn trong đao Muramasa quá nhiều. Khi ông nội của Tokugawa Leyasu là Matsudaira Leyasu chiến đấu với gia tộc Oda, bị thuộc hạ của mình dùng Muramasa một đao chém từ vai phải xuống bụng bên trái.

Sau đó cha của Tokugawa Leyasu cũng bị cận thần dùng đao chém bị thương đùi, cũng là dùng Muramasa. Sau này, con trai của Tokugawa Leyasu bị Oda Nobunaga nghi ngờ cấu kết cùng Takeda mà mổ bụng tự sát, vẫn là dùng Muramasa!

Cho nên, Tokugawa Leyasu cực kỳ thống hận Muramasa, cho là biểu tượng của "Không may mắn", hạ lệnh hủy Muramasa, không được sử dụng, người cầm đao đều bị coi là coi thường Tướng Quân, bị cực hình, bởi vậy thanh danh "Yêu đao Muramasa" cũng được lưu truyền.

Nhưng "Muramasa" cũng là đao có khả năng chiến đấu nhất Nhật Bản, "Muramasa" đời đầu còn được liệt vào thập đại danh đao của Nhật Bản.

Vài danh đao Nhật Bản khác đều được truyền thừa, nhưng "Yêu đao Muramasa" này cũng thất lạc, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đều không nghĩ tới lại gặp được đao này ở đây.

- Đúng vậy, đây là yêu đao Muramasa của Tokugawa Leyasu, sau đó lại bị gia tộc Kitamiya lấy được, ha ha, chắc là bảo vật trấn phái của phái Nhất đao Kitamiya bị ta chiếm, nhưng không dám công bố ra nhỉ?

Thấy Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn kinh ngạc, Cẩu Tâm Gia phá lên cười, tuy rằng hắn sớm đã không còn ý muốn tranh đấu, nhưng nghĩ đến gia tộc Kitamiya mấy năm nay mệt mỏi tìm kiếm đao này, trong lòng cũng thấy sung sướng.

Tuy rằng Cẩu Tâm Gia rời xa trần thế, nhưng Lão hòa thượng trên Phật Quảng Sơn này cũng rất nhạy bén với tin tức, ít nhất Cẩu Tâm Gia cũng biết, Kitamiya gia tộc này năm mươi năm từ đến không gián đoạn đối với hắn điều tra.

Diệp Thiên tiếp nhận Muramasa từ tay Tả Gia Tuấn, nói:

- Phái Nhất đao Kitamiya, nếu dám lấn đến Ma Y nhất mạch chúng ta, hai sư huynh, chúng ta có nên giết bọn Nhật Bản hay không?

- Giết người Nhật Bản? Tiểu sư đệ, đệ xem chúng ta có nên làm chuyện này không?

Nghe được Diệp Thiên nói những lời này, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều mang vẻ mặt dở khóc dở cười, hai người bọn họ cộng lại cũng đến 150 tuổi, cho dù thù hận lớn hơn nữa, cũng không muốn làm mấy chuyện này.

*****

Sau khi nghe được những lời của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cười gượng gạo nói:

- Tất nhiên sẽ không cần các sư huynh phải ra tay nữa, khi có cơ hội tiểu đệ nhất định đòi lại công bằng cho các huynh.

Diệp Thiên vốn là người hay bênh vực người thân bất kể lý lẽ, hơn nữa lại tiếp thu những đạo nghĩa cũ nên càng không có thiện cảm gì với người Nhật.

Vì vậy, Diệp Thiên không có ý định nói bừa về chuyện này. Thật sự nếu sau này gặp được người của gia tộc Kitamiya, Diệp Thiên nhất định sẽ khiến những người đó bị thương tổn.

- Tiểu sư đệ, không ngờ đệ lại có sát khí mạnh đến vậy. Không biết phải tập luyện thế nào mới đạt được cảnh giới đó?

Nghe được những lời của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia vừa lắc đầu cười khổ sở vừa nói:

- Mặc dù huynh đã mất một cánh tay, nhưng phía địch không cũng không hơn gì, thời gian cũng qua lâu rồi, hay là thôi đi.

Lúc đó, hai nhóm người ấy đều vì số vàng, nên cũng không thể phân rõ ai đúng ai sai. Hơn nữa, với sự quyết tâm không ngại sống chết của Cẩu Tâm Gia, người Nhật cũng bị thương vong rất nhiều.

Nhất là người Anh Hùng của Kitamiya, tên đã chém đứt tay của Cẩu Tâm Gia, trước đây vốn là cao thủ dùng đao bậc nhất của nhất đao Kitamiya, nhưng sau khi bị trúng một trưởng của Cẩu Tâm Gia đã biến mất hoàn toàn trong giới võ thuật Nhật Bản.

Nói một cách khác, mặc dù Cẩu Tâm Gia đã bị mất một cánh tay, nhưng tổn thất không lớn. Tổn thất nhất là thanh đao Muramasa, làm cho danh tiếng của nhất đao Kitamiya bị sụt giảm, là đời thứ hai truyền lưu nó.

- Đại sư huynh nói cũng đúng.

Nghe được những lời nói của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cảm thấy chấn động trong lòng. Lời của đại sư huynh nói cũng đúng, tâm lý giết người của anh trong thời gian này rất mạnh, tính tình cũng trở nên khoa trương hơn, không ít lần hành xử vô duyên vô cớ bất kể đúng sai.

Thực ra việc này cũng không thể trách Diệp Thiên, trong mỗi con người đều tồn tại tà tâm. Diệp Thiên thiếu niên đắc chí, cộng thêm đắc tu lâu này, đến Tả Gia Tuấn cũng không thể đoán được tâm giới của anh. Tâm trí ngạo mạn tự đại lớn dần lên.

Sau lần thoát hiểm này, Diệp Thiên cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Nhất là sau khi nhìn thấy Cẩu Tâm Gia không có bất cứ giao thiệp với bên ngoài nào cũng tu luyện được như vậy làm Diệp Thiên cảm nhận được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

Tả Gia Tuấn chợt nhớ ra một chuyện, liền nói ngay:

- Đúng rồi, đại sư huynh, trước đây người đi theo ông Tưởng cơ mà, sao giờ lại lưu lạc tới đây xuất gia?

Thực ra, trong lòng Tả Gia Tuấn cũng có chút buồn bực, hắn đã đến Cao Hùng nhiều lần, hai đảng phái Phật Đạo không hẳn xung khắc như nước với lửa, nhưng quan hệ cũng không tốt lắm. Một người toàn tâm với Đạo giáo như Tả Gia Tuấn cũng chưa từng đến Phật Quảng Sơn bao giờ.

Nhưng dù thế nào Tả Gia Tuấn cũng không thể ngờ vị đại sư huynh của mình lại ẩn cư ở một nơi thánh địa Phật Môn như vậy. Hơn nữa, năm xưa Cẩu Tâm Gia chắc chắn là người quyền cao vọng trọng, tại sao lại lưu lạc đến thành ra như vậy.

Nghe Tả Gia Tuấn nói, gương mặt Cẩu Tâm Gia lộ vẻ thất vọng rồi thở dài:

- Gần vua như gần cọp, ông Tưởng tuy có chí khí kiêu hùng nhưng lại thiếu lòng bao dung, hơn nữa lại hay nghe lời xu nịnh, nếu huynh không ẩn cư ở đây, có lẽ đã mất mạng từ sớm rồi.

Sau khi chịu bao nhiêu khổ cực mới trở về được Đài Loan, Cẩu Tâm Gia lập tức báo cáo ngay nguyên nhân thất bại với các cơ quan liên quan, đồng thời ông cũng đã gặp và nhận được sự thăm hỏi của Tưởng Giới Thạch.

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau Cẩu Tâm Gia đã phát hiện phòng bệnh của mình có thêm rất nhiều tai mắt. Một thuộc hạ cũ vừa nhận chức thống quân đã mạo hiểm tính mạng để đưa tin tình báo tới cho Cẩu Tâm Gia.

Thì ra, một tên trong thống quân ngày trước hay đối đầu với Cẩu Tâm Gia đã lợi dụng sự việc này để nói xấu ông. Hắn đã nói ông giả bị thương nặng nhưng thực chất là muốn dùng khổ nhục kế để độc chiếm số vàng.

Tưởng Giới Thạch vốn là người rất đa nghi, mặc dù không tin tưởng hoàn toàn vào những lời nói đó nhưng cũng đã nghi ngờ Cẩu Tâm Gia. Vì vậy, ông đã phái rất nhiều người tay chân đến khống chế Cẩu Tâm Gia.

Cẩu Tâm Gia vốn biết rõ tâm địa của Tưởng Giới Thạch, lại càng rõ hơn tình cảnh hiện giờ của mình đã mất một cánh tay, không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhất định Tưởng Giới Thạch sẽ thủ tiêu diệt khẩu mình để che giấu tin tức về số vàng kia.

Cẩu Tâm Gia khi đó là nhân vật đại biểu cho phái thanh niên của bộ phận đặc thù, không phải là hạng người dễ đối phó gì, mặc dù có hơn 20 tâm phúc chết tại Myanmar nhưng vẫn còn những thuộc hạ trung thành với mình, nếu không Cẩu Tâm Gia sẽ không có cách nào đối đầu với địch thủ.

Sau khi suy nghĩ nguyên nhân hậu quả của sự việc, Cẩu Tâm Gia đã lợi dụng hết các mối quan hệ của mình để tạo ra một trận cháy giả ở bệnh viện, đồng thời sử dụng chiêu treo đầu dê bán thịt chó, cho đặt 1 xác chết bị đứt một cánh tay ngay trong phòng bệnh, còn mình thì trốn chạy ngay.

Cẩu Tâm Gia vốn định rời khỏi Đài Loan, nhưng Đại Lục thì càng không thể đến, ra các nước khác thì văn hóa tiếng nói không thông. Đúng lúc đó, ông đã gặp lại người bạn cũ ở trong nước tới xây dựng Phật Quảng Sơn là Tinh Vân Đại Sư. Từ đó, Cẩu Tâm Gia đã trốn và ẩn cư lẫn trong Phật Quảng Sơn.

Cẩu Tâm Gia từ nhỏ đã được truyền dạy lý luận đạo giáo, mặc dù có mối quan hệ tốt với Tinh Vân nhưng nhiều lúc không tránh khỏi tranh luận. Vào những năm 70 khi Tưởng Giới Thạch qua đời, Cẩu Tâm Gia đã đùa vui với Tinh Vân, ai thắng sẽ được ngồi chỗ quan đạo này.

Vợ của Cẩu Tâm Gia đã mất vào những năm 60, ông lại không có con cái gì, trong nhiều năm nay ông đều không có gì vướng bận, một lòng nghiên cứu pháp thuật sư môn, những ân oán trước đây đều trôi đi theo gió.

- Có thể thoát được tính mạng cũng gọi là đại phúc trong đại nạn rồi.

Sau khi nghe Cẩu Tâm Gia giảng giải, Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều thở dài nhẹ nhõm, Tưởng Giới Thạch vốn là một trong những người quyền lực nhất trong Trung Quốc trong 100 năm nay, Cẩu Tâm Gia có thể bảo toàn tính mạng trong tay của ông ta đã là một kỳ tích.

- Giết người và quyền lực luôn là một trò vui trong tay ông ta. Đại sư huynh, lúc đó huynh không nên nói vị trí giấu vàng cho ông ta.

Diệp Thiên đã lớn lên ở Đại Lục, tất nhiên sẽ không có cảm tình gì với Tưởng Giới Thạch, lại càng cảm thấy tức giận bất bình trước hoàn cảnh của Cẩu Tâm Gia.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, gương mặt Cẩu Tâm Gia biểu lộ vẻ ngoan cố, ông nói:

- Nói thì cũng nói rồi, nhưng lời đó chắc gì là sự thật.

- Cái gì?

Lần này đến lượt Diệp Thiên và Cẩu Tâm Gia há hốc mồm kinh ngạc. Để cho quân Nhật Bản và Đài Loan dốc sức tranh giành kho báu này thì phải biết số vàng đó không phải là ít.

- Cho đến ngày hôm nay, chỉ có 2 người các đệ biết rõ sự thật.

Cẩu Tâm Gia lộ ra nụ cười nham hiểm:

- Năm đó, nếu là ông Tưởng đích thân hỏi về tung tích của số vàng đó, ta sẽ nói rõ sự thực. Nhưng ông ta lại sai người bên cạnh hỏi, như vậy ta không thể nào không chừa một con đường sống cho mình.

Lúc đó, Cẩu Tâm Gia không hề có ý nghĩ tham của, ông chỉ muốn bảo đảm tính mạng cho mình nên mới nói ra vị trí giả giấu số vàng đó. Ông định sau này sẽ đích thân nói lại với Tưởng Giới Thạch.

Nhưng Cẩu Tâm Gia không những không có được cơ hội đó mà ông còn mang họa sát thân. Vì vây, ông không còn tiết lộ tung tích số vàng đó cho bất cứ ai nữa.

Sau khi Cẩu Tâm Gia chết giả được một năm, vợ của ông cũng bị các cơ quan khác khống chế theo dõi.

Cho đến khi vợ của ông chết vào những năm 60, người ta mới dỡ bỏ lệnh khống chế này. Có lẽ Tưởng Giới Thạch đã biết mình bị lừa, Cẩu Tâm Gia thì đã chết, đành phải chuyển hướng chú ý sang bà góa phụ này.

Cẩu Tâm Gia cũng vì sợ liên lụy đến vợ nên từ khi giả chết, chưa một lần nào liên lạc lại. Vì vậy, sự bố trí của Tưởng Giới Thạch hoàn toàn vô dụng, tung tích của số vàng đó cuối cùng cũng trở thành truyền thuyết.

- Sư huynh, vậy số vàng đó thực ra là bao nhiêu?

Diệp Thiên cảm thấy rất tò mò, nhất là sự việc tung tích kho báu vàng này, từ trước đến giờ chỉ được nghe trong truyền thuyết, nhưng trước mặt mình lại là một người tham gia vào sự việc năm đó, Diệp Thiên không kìm được bất giác hỏi luôn.

- Sao vậy, tiểu đệ cũng động lòng rồi à?

Cẩu Tâm Gia hỏi rồi cười một cách hài hước, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Mặc dù Cẩu Tâm Gia rất tin tưởng hai người huynh đệ này, nhưng tri diện bất tri nhân tâm, nếu Diệp Thiên đúng là tên tiểu nhân tham lam thì tên tiểu đệ như vậy cũng không cần làm gì.

Cẩu Tâm Gia hỏi câu này làm gương mặt Diệp Thiên chợt đỏ bừng, liền lập tức nói ngay:

- Đại sư huynh, đệ chỉ là hiếu kỳ thôi. Đệ thật sự không có ý gì khác với số vàng đó, huynh hãy coi như đệ chưa hỏi bao giò?

- Đại sư huynh, tiểu sư đệ lần này giúp Cung Tiểu Tiểu tìm tung tích xác của chồng, sẽ được Cung Tiểu Tiểu trả công không ít, chắc chắn đệ ấy không tham gì số vàng đó.

Tả Gia Tuấn đã quen biết Diệp Thiên lâu ngày, biết chắc Diệp Thiên không phải là người tham lam nên đã nói vài lời đỡ cho Diệp Thiên.

Cẩu Tâm Gia từ từ gật đầu sau khi nhìn vào mắt Diệp Thiên chằm chằm và thấy trong đôi mắt ấy sự thuần khiết, ông lại nói tiếp:

- Số vàng đó tổng cộng 20 tấn, toàn bộ đều đưọc đúc thành vàng thoi, lúc đó ta phải dùng tới hơn 10 sức ngựa kéo, các đệ tính xem nó đáng giá thế nào?

Tả Gia Tuấn khởi nghiệp bằng vàng bạc châu báu nên biết rõ giá trị của vàng hơn Diệp Thiên, sau khi tính nhẩm, không nhịn được kêu lên:

- 20 tấn, ui chà, vậy chẳng khác nào giá trị hàng tỷ sao?

Đây đúng là con số có thể biến thánh nhân thành ma quỷ, đến Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn cũng đều kinh ngạc há hốc mồm, mãi một lúc sau mới định thần được.

Mới vừa bị Cẩu Tâm Gia nghi ngờ, nên Diệp Thiên không muốn nói về chuyện số vàng nữa đành chuyển chủ đề:

- Được rồi, không nói việc này nữa. Không chừng số vàng đó đã bị người khác đào được rồi ý chứ. Thôi, tiểu đệ kính 2 vị sư huynh một chén.

Sau khi uống cả chén rượu vào bụng, Diệp Thiên mở miệng nói:

- Đại sư huynh, huynh hiện giờ không vướng bận gì, cũng không có người nhà, hay là lần này huynh cùng về Đại Lục với đệ, rồi cùng nhau đi bái tế sư phụ.

Thấy cuộc sống khắc khổ của Cẩu Tâm Gia, trong lòng Diệp Thiên bất giác có ý nghĩ này. Nhưng vì không muốn Cẩu Tâm Gia nghi ngờ gì nên anh đành nói thẳng ý nghĩ của mình.

Nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn nói ngay với một vẻ không vừa lòng:

- Tiểu đệ, hãy để đại sư huynh ở Hồng Kong với huynh, huynh cũng chỉ có một mình, bình thường cũng sống qua ngày như đại sư huynh thôi.

Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, mặc dù mới quen biết Cầu Tâm Gia có một ngày, nhưng tình huynh đệ của họ như không hề bị chia cắt, thêm vào đó khí chất của Cầu Tâm Gia giống hệt Lý Thiện Nguyên càng làm cho Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn cảm thấy gần gũi.

- Cứ đi bái tế sư phụ trước, chuyện ở nơi nào thì sau này hãy tính.

Nhìn thấy hai sư đệ bắt đầu tranh chấp, Cẩu Tâm Gia phải đứng ra giảng hòa. Ông cũng cảm thấy tấm lòng chân thành của họ, trong lòng như dấy lên một cảm xúc ấm áp dễ chịu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)