← Ch.312 | Ch.314 → |
Ngày hôm nay, huynh đệ ba người đều uống say mèm, không ai cố gắng tiêu giảm cảm giác say, hai già một trẻ liền chen chúc trong phòng nhỏ hẹp của Cẩu Tâm Gia.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, những con gà được nuôi trong Tự Miếu bắt đầu gáy lên, Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn ba người đồng thời nhìn nhau cười, tình đồng môn giữa ba người thật khiến trái tim ấm áp.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống, ba người tuổi tác lại chếnh lệch rất nhiều, nhưng cùng được truyền thừa một môn phái, cũng khiến cho bọn họ còn thân hơn so với anh em ruột.
- Trong núi thanh tịnh, lão đạo ta lại phải từ bỏ rồi!
Sau khi thức dậy, Cẩu Tâm Gia đi vào trong viện tập thể dục, quay mắt về phía điện thờ đã ở mấy chục năm, trong lòng có chút không muốn.
- Sư huynh, nhập thế hay xuất thế đối với huynh mà nói, còn không phải đều là giống nhau sao?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, tuy rằng thân trúng đạn và độc, nhưng hắn tuổi trẻ sức khỏe tốt, trải qua mấy ngày nay dưỡng thương, ngoài việc thân thể còn có chút suy yếu, tinh thần đã không khác trước kia.
- Đại sư huynh, nơi này huynh còn có thứ gì muốn mang đi hay không? Khi trở về đệ bảo người tới thu dọn một chút cho huynh!
Tả Gia Tuấn cũng từ trong nhà đi ra, trên tay cầm lấy cái điện thoại, vẻ mặt cười khổ.
Từ đêm hôm qua đến hiện tại, điện thoại di động của Tả Gia Tuấn có thể có hơn chục cuộc điện thoại, hắn và Diệp Thiên nếu tiếp tục không quay về, chỉ sợ Đường Văn Viễn sẽ tìm tới tận Phật Quảng sơn này.
Cẩu Tâm Gia vốn phóng túng, trong lòng có một chút không lỡ rời đi nhưng cũng rất mau tan thành mây khói, liếc mắt nhìn quanh một cái, nói:
- Ngoài thanh Muramasa, ở đây cũng không có gì đáng giá.
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi, đệ gọi xe lại đây đón.
Diệp Thiên mất tích liên lụy thật sự quá lớn, mà lúc trước hắn đánh gục quân của Thiên Long cũng khiến cho sóng gió nổi lên, Tả Gia Tuấn nghĩ nên mau chóng phản hồi Hồng Kông, đến lúc đó cho dù có người nào đó muốn bất lợi cho Diệp Thiên, cũng không thể trắng trợn mang súng truy sát giống mấy ngày hôm trước như vậy.
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm một chút, cầm trong tay mang thanh "Muramasa" ném cho Diệp Thiên, nói:
- Các đệ xuống dưới chân núi chờ ta một hồi, ta muốn đi đến chỗ Tinh vân Đại hòa thượng cáo biệt, ở trên đất của người khác vài thập niên, cũng cần nể mặt người ta.
Tuy rằng Cẩu Tâm Gia lớn hơn so với Tinh Vân gần mười tuổi, nhưng hắn tu luyện thâm hậu, chuyện sống xác định là lâu hơn so với Tinh Vân.
Tinh Vân và Cẩu Tâm Gia cố nhiên là một tăng một đạo, nhưng hai người cũng có giao tình hơn nửa đời người, nhắc tới luyến tiếc với Phật Quảng sơn này của Cẩu Tâm Gia, cũng chỉ có Tinh vân Đại pháp sư mà thôi.
- Vâng, Đại sư huynh, bọn đệ ở dưới chân núi chờ huynh!
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, từ khi biết những chuyện giữa Cẩu Tâm Gia và Tinh Vân, trong lòng hắn cũng rất bội phục đối với Tinh Vân hòa thượng.
Phải biết rằng, vị họ Tưởng kia ở Đài Loan chính là người quyền thế ngập trời, Tinh Vân dám mạo hiểm thu nhận và giúp đỡ Cẩu Tâm Gia, điều này là người thường không thể làm được.
Ra khỏi điện thờ, Cẩu Tâm Gia đi lên núi còn Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn thì hướng xuống dưới chân núi, nhưng ngay khi đi xuống đường vào núi, chân mày Tả Gia Tuấn bỗng nhiên nhíu lại.
- Sư huynh, bọn họ là ai?
Nhìn thấy chỗ đường lên núi đang đứng bốn người da trắng hình thể dũng mãnh, Diệp Thiên nắm "Muramasa" trong tay, hơi bước nhanh một chút, đứng trước người Tả Gia Tuấn.
Tuy rằng Tả Gia Tuấn công phu không tồi, nhưng năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm so với Diệp Thiên vẫn là kém rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, nếu như đối phương dùng súng bắn, Tả Gia Tuấn nhất định tránh không nổi.
- Sát khí thật mạnh?!
Diệp Thiên vừa đứng lên trước, bốn người da trắng nhất thời cảm giác hơi thở đều dồn dập, giống như đứng ở trước mặt bọn họ là một con Cự Long trong thần thoại Tây Phương, tỏa ra bên ngoài áp lực vô cùng mạnh.
Nhất là thanh đao Nhật Bản trong tay Diệp Thiên, giờ phút này không gió mà vang, phát ra tiếng ong ong, tựa hồ muốn thoát khỏi vỏ đao, uống máu địch.
Khi Diệp Thiên nhìn về phía bọn hắn, mấy người da trắng này nhịn không được cả người phát lạnh, trên người nổi da gà, trong đầu kìm lòng không được lại liên tưởng đến mấy ngày trước đây chứng kiến những người của Dong Binh chết như thế nào.
- Diệp tiên sinh, nhĩ hảo, ta gọi là Maracay Damodi, mấy vị này là đồng đội của tôi, chúng tôi nhận một lời uỷ thác, cần tiến hành bảo vệ ngài.
Đội bảo kê này đã nhận uỷ thác của Tống Vi Lan, sau mấy ngày tìm kiếm Diệp Thiên không có kết quả, bọn hắn đã bị Tả Gia Tuấn đuổi đi, nhưng cũng luôn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Tả Gia Tuấn.
Hôm qua Tả Gia Tuấn đến Phật Quảng sơn, những người này cũng đi theo, chính là vì Phật Quảng sơn có quá nhiều miếu thờ, bọn hắn căn bản là không có cách nào tìm kiếm, chỉ có thể ở dưới chân núi chờ đợi.
Là đội trưởng đội bảo kê này, Maracay không thể không đứng ra, hắn sớm đã khắc ghi tướng mạo Diệp Thiên vào đầu, biết được chàng thanh niên trước mặt đầy sát khí này, chính là đối tượng bọn họ cần bảo hộ.
Nhưng lúc này Maracay có thể kết luận, hai mươi hai người Dong Binh kia tuyệt đối là chết trong tay Diệp Thiên, trong lòng nhịn không được không ngừng kêu khổ, nhân vật sát thần như vậy, đâu cần bọn họ bảo hộ?
- Bảo vệ tôi?
Diệp Thiên nghe cũng hiểu được Anh ngữ của đối phương, nghe vậy lặng đi một chút, hỏi:
- Các anh là nhận uỷ thác của ai?
- Diệp tiên sinh, người ủy thác chúng tôi chính là Tống nữ sĩ đang ở Mỹ, kỳ hạn là một năm, hi vọng... Hi vọng cậu không làm khó chúng tôi.
Lúc trước, khi đối mặt Tả Gia Tuấn, Maracay còn có chút ưu thế, nhưng hiện tại đứng ở trước mặt Diệp Thiên, chút kiêu căng trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói.
Mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với thương pháp của mình, nhưng Maracay cũng dám khẳng định, sợ là mình không rút nổi súng, cây đao trong tay đối phương kia liền cắt đứt cổ họng của mình.
Cho nên Maracay hoàn toàn không dám nói sẽ phụ trách được sự an toàn cho Diệp Thiên, hắn chỉ cầu Diệp Thiên có thể cho bọn họ đi theo, hoàn thành hợp đồng một năm này mà thôi.
- Diệp Thiên, là người mà mẹ của đệ phái tới, ta đã xác minh rồi.
Tả Gia Tuấn tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Thiên.
- Bọn họ thì có ích lợi gì? Còn thêm phiền ý chứ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không cho là việc làm của mẹ hắn là đúng, muốn an toàn cho mình, sớm một chút xử lý sạch tên Tống Hiểu Long đi chẳng phải xong sao?
- Dù sao số đông cũng khiến người khác kinh sợ, hiện tại đệ đang đứng ở thời buổi rối loạn, cứ giữ ở bên người đi.
Tuy rằng Tả Gia Tuấn cũng cảm giác mấy người bửo kê cao cấp này không có tác dụng gì, nhưng có bọn hắn theo bên người, có lẽ sẽ làm rất nhiều người phải dè chừng.
- Được rồi.
Diệp Thiên thở dài, nhìn về phía Maracay nói:
- Đi theo tôi thì được, nhưng tôi không hi vọng bị các anh quấy rầy đến cuộc sống của tôi, từ hôm nay trở đi, trừ phi xảy ra sự cố, nếu không các anh chỉ có thể đi cách tôi hai mươi mét trở lên.
Bảo tiêu, cái từ này ai cũng biết, nhưng ở Trung Quốc, không phải ai cũng có thể dùng, nhất là bảo tiêu người ngoại quốc, Diệp Thiên cũng không muốn về nước lại bị nhìn như gấu trúc.
Diệp Thiên mở miệng nói chuyện vài câu, sát khí trên người nháy mắt tiêu mất hết, điều này cũng làm cho mấy bảo tiêu kia nhẹ nhàng thở ra, Maracay vội vàng nói:
- Được, Diệp tiên sinh, chúng tôi nhất định làm theo ngài nói!
Từ khi nhìn thấy Diệp Thiên lần đầu tiên, trong lòng Maracay đã rõ ràng, đây là một người vô luận nội tâm hay ngoại lực cũng rất mạnh, những chuyện nếu như ngay cả Diệp Thiên đều ứng phó không nổi, vài người bọn hắn càng không thể.
Cho nên Diệp Thiên đưa ra yêu cầu tuy rằng có chút không hợp với quy tắc bảo vệ của bọn hắn, nhưng Maracay vẫn phải đồng ý. Phải biết rằng, chỉ cần làm xong một năm này, ba trăm ngàn Đô-la cũng đủ cho bọn hắn sống dư giả nửa đời sau.
- Được rồi, vậy các anh có thể cách tôi xa một chút ngay đi.
Diệp Thiên khoát tay áo, hắn một thân một mình đã quen, bị những người này đi theo, cả người đều cảm giác không thoải mái, nếu không phải vì thể diện của mẹ hắn, Diệp Thiên đã sớm đuổi hết mấy người này đi.
Maracay gật gật đầu, từ trong túi quần móc ra cái di động, nói:
- Diệp tiên sinh, bộ điện thoại này hi vọng ngài có thể mang theo, nó có công năng xác định vị trí vệ tinh, gặp phải chuyện khẩn cấp cũng tiện cho chúng tôi tìm kiếm ngài.
- Được, tôi lấy, các anh có thể đi.
Diệp Thiên đưa tay tiếp nhận điện thoại, điện thoại di động của hắn đã không biết tung tích từ đêm mưa gió đó, nhìn thấy Maracay lấy ra điện thoại còn nhỏ và hiện đại hơn so với thứ của mình, Diệp Thiên sẽ không chối từ.
Đám người Maracay hơi hơi cúi mình vái chào Diệp Thiên, trở về tới xe đỗ cách đó mấy chục mét, mới phát giác quần áo sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, có thể thấy được vừa rồi Diệp Thiên đã tạo cho bọn hắn bao nhiêu áp lực.
- Muramasa này thật đúng là yêu đao, sát khí quá lớn, chỉ kém so với Vô Ngân một chút.
Maracay rời đi rồi, Diệp Thiên có chút kinh ngạc đánh giá thanh đao Muramasa.
Nhìn thấy Diệp Thiên muốn rút đao ra quan sát, Tả Gia Tuấn vội vàng ngăn hắn lại, nói:
- Diệp sư đệ, đao này đệ đem về đặt ở trong nhà, không có việc gì đừng đem ra, nếu không sẽ gây ra tai hoạ.
Cái đao Muramasa này, là võ sĩ rèn đao nổi tiếng Nhật Bản – Muromachi rèn ra, lại là Muramasa đời thứ nhất, ở Nhật Bản xếp hàng rất cao trong danh sách các danh đao.
Hơn nữa Nhật Bản lại là tộc người rất sĩ diện, nhất là võ sĩ Nhật Bản, lại còn được tôn nghiêm như sinh mạng, năm đó vị anh hùng Kitamiya mất đi thanh Muramasa này, về đến gia tộc thiếu chút nữa phải mổ bụng tự sát.
Cho nên nếu bị bọn họ biết được cây đao này ở trên tay Diệp Thiên, chỉ sợ sau này Diệp Thiên vĩnh viễn không có một ngày yên ổn, từ điểm đó nhìn lại, Muramasa này thật đúng là vật không thể dùng.
- Sư huynh, đệ biết.
Nghe xong Tả Gia Tuấn giải thích, Diệp Thiên gật gật đầu, nếu đổi là mấy ngày hôm trước, nói không chừng hắn còn thích cố ý khoe khoang, hấp dẫn phải Nhất đao Kitamiya đến báo thù rửa hận cho Đại sư huynh.
Nhưng đã trải qua lần tập sát đếm mưa đó, Diệp Thiên cũng cẩn thận hơn không ít, càng thêm khắc sâu đối với lời cổ nhân: không cần tỏ ra quân tử trong nguy cấp.
- Ồ? Lão Đường cùng Cung nữ sĩ đích thân đến sao?
Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn nói chuyện, một chiếc xe thương vụ đi nhanh tới đường rẽ, Đường Văn Viễn cùng Cung Tiểu Tiểu, một trước một sau xuống xe.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |