← Ch.449 | Ch.451 → |
Diệp Thiên đang thảo luận với 2 vị sư huynh về phong thủy của ngôi biệt thự thì đoán ngay ra ý cha, hắn không yên lòng nói:
- Cha, ở Hồng Kông con còn một số việc phải xử lý chưa chắc sang năm đã về được.
Cung Tiểu Tiểu đã mua ngôi biệt thự từ đầu năm vốn dĩ muốn cùng chồng đến đó ở ai ngờ đúng lúc trang hoàng thì người chồng lại bất ngờ gặp tai họa, nếu Diệp Thiên không nói thì e rằng đến giờ cũng vẫn chưa tìm thấy hài cốt.
Vì vậy mà từ đo đến này ngôi biệt thự bị bỏ hoang, Diệp Thiên không chỉ bày Tụ Linh Trận mà tiếp theo còn phải dọn dẹp lại biệt thự để nghỉ ngơi khoảng chừng cũng phải mất đến 3 tháng.
Diệp Thiên còn muốn giám sát việc thi công phong thủy trận cho nên hắn cũng chỉ có thể ở lại kinh thành 1 năm, năm sau còn phải quay về cảnh đảo.
Nhưng điều Diệp Thiên không ngờ chính là hắn chưa nói xong thì Diệp Đông Bình đã tức giận:
- Tiểu tử thối, muốn đổi trời hả? ta đây cũng không muốn đụng đến ngươi nếu không nhanh chóng trở về ta sẽ cắt đứt chân tay ngươi đấy.
- Cha, cha là cha con sao? Vậy mà còn nói là luôn quan tâm con?
Diệp Thiên bị cha mắng vì không về kinh hắn theo cha đến 10 tuổi cũng thường xuyên thấy ông ra ngoài có khi cả 2, 3 tháng không dùng di động nhưng chưa bao giờ thấy cha vội vàng như vậy.
Diệp Đông Bình bị con trai làm tức đỏ cả mặt nhưng ngoài miệng vẫn thét lớn:
- Tiểu tử, con đừng có nói nhảm nữa, mau trở về sáng mai ta muốn thấy con.
- Đông Bình, ông không thể nói chuyện với con trai dễ nghe một chút sao?
Lúc Diệp Đông Bình đang uy hiếp Diệp Thiên mấy câu thì có nghe thấy một âm thanh khác thường vang lên trong điện thoại giọng đó là giọng Bắc Kinh, nhưng không phải là con gái mà là của đàn ông nghe rất uyển chuyển.
- Khụ khụ
Bị âm thanh này là cho trở về trạng thái ban đầu cộng với mấy tiếng ho khan, lấy tay bịt loa quay đầu lại nói:
- Vi Lan, em biết không tiểu tử này rất láu cá, nếu e không cho nó vài gậy thì nó có mà leo lên cả đầu trời đấy.
Diệp Đông Bình cũng không thiếu các biệm pháp trị con trai ngay từ khi nó còn nhỏ, căn bản là Diệp Thiên trong tay Lý Thiện Nguyên không coi ông ra gì, những cách giáo dục đó không thể thực hiện được, nói có sách mách có chứng tiểu tử này đang á khẩu không nói được gì. Diệp Đông Bình chỉ lớn tiếng dọa con trai.
- Diệp Đông Bình anh không được nói như vậy, nó là đứa giỏi nhất biết nghe lời nhất.
Vốn dĩ Tống Vi Lan còn muốn khen ngợi Diệp Thiên nhưng nghĩ đến uy phong một đời của cha là Tống Hạo Nhiên đều bị tên tiểu tử này làm đổ hết liền không nói nữa, chỉ ním môi ngồi trên salon cười. Thấy vẻ mặt thất thần của Diệp Đông Bình bịt chặt microphone không bỏ tay.
- Cha, cha nói gì vậy, thực sự con không rảnh mà, thêm năm nữa lúc về ăn tết con sẽ tặng cha mấy món đồ thật đẹp, được không?
Đối với thái độ dọa dẫm của cha từ trước đến nay Diệp Thiên đều chỉ cho là đùa, sau khi tếu táo vài câu trong điện thoại, lúc đang định tắt máy thì nghe thấy tiếng cười của phụ nữ rất duyên hắn lặng người đi một lúc.
- Cha, ai đang cười vậy? nghe phụ nữ này cười tuổi cũng không lớn lắm.
Giọng điệu của Diệp Thiên không được tốt lắm:
- Có phải mẹ con từ nước ngoài về không... nếu cha ở nhà dám nuôi tiểu nhân thì đừng trách lúc về con không khách khí đấy.
Diệp Thiên nghe thấy cái gì vậy? Hắn có thể cam đoan rằng tuyệt đối chưa hề nghe thấy tiếng của người đó, nói cách khác là hắn không biết người đàn bà trong phòng cha hắn lúc này là ai.
- Tiểu tử thối, ba của con là loại người như vậy sao? Không phải là mẹ con nhanh trở lại mà là đã trở về rồi. Con có về hay không hả?
Diệp Đông Bình bị con trai làm cho dở khóc, dở cười, tức giận cúp điện thoại, nói:
- Vu Lan, con trai mà em khen ngợi nói năng không dễ nghe đau.
- Cái gì? Con trai khen em? Đông Bình anh xem hiện tại em không trang điểm đâu nhé.
Sau khi nghe Diệp Đông Bình nói, Tống Vi Lan lập tức ngồi thẳng lại, cầm cái gương lên nhìn mình có chút xúc động giống như Diệp Thiên đang đứng trước mặt mình vậy.
Đối với đứa con trai này Tống Vi Lam luôn cảm thấy áy náy, cái đó cũng làm cha bà để ý đến Diệp Thiên trong 10 năm nay đến giờ bà vẫn không hề gọi cho con trai một cuộc điện thoại, bà sợ con trai sẽ chỉ trích mình, bà còn sợ hơn công lao của mình trong hơn 20 năm sẽ hóa thành công dã tràng.
Cho nên Diệp Đông Bình chỉ cần nói con trai khen bà một câu là đã thay đối Tống Vi Lan khiến bà trở về như một người phụ nữ bình thường, vừa soi gương lại còn vừa hỏi xem Diệp Đông Bình có thấy mình không ổn ở chỗ nào không?
- Vi Lan em không cần trang điểm cũng xinh đẹp nhất trên đời này rồi.
Diệp Đông Bình bỏ điện thoại xuống đến bên cạnh vợ, thay đổi hoàn toàn thái độ khô khan trước kia, nhìn nhưng Tống Vi Lan có vẻ ngượng ngừng, mặt ửng đỏ quay đầu đi tránh ánh mắt của Diệp Đông Bình.
- Nói sạo, em đã 40. 50 tuổi rồi còn xinh đẹp gì nữa.
Kể cũng lạ, hơn 20 năm nay không ít những người tài giỏi theo đuổi Tống Vi Lan, những tên đó càng khen bà càng thấy buồn nôn nhưng người có thể làm cho bà thẹn thùng trốn tránh thì chỉ có người đàn ông này, có lẽ trong truyền thuyết đây là đậu hũ trong nước biển... đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
- Vi Lan trong lòng anh em vẫn mãi là một tiểu cô nương.
Hơn 20 năm nay Diệp Đông Bình không nói đến thực tế nữa, càng lúc càng nhanh nhẹn, cái gì là khoảng cách thân phận đêu không còn tồn tại nữa, cái đó cũng là nguyên nhân khiến 2 người xa cách hơn 20 năm nay mới được đoàn tụ.
- Đông Bình, không được, cho em thêm chút thời gian, chờ con trai về rồi nói sau đi.
Trong lúc 2 người đang gần nhau, Tống Vi Lan có chút kích động đẩy Diệp Đông Bình ra, vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, bà đóng chặt cửa mặc dù đối mặt với người đàn ông này trong lúc nhất thời bà cũng không có cách nào điều chỉnh bản thân.
- Nhưng, ta là chồng em cơ mà.
Thấy bóng lưng uyển chuyển của vợ, Diệp Đông Bình nản lời của ông khôgn sai, khi ông có giấy tờ quan trọng trong hòm sắt đó là giấy hôn thú của đại đội sản xuất viết cho ông, căn cứ vào đó hai người đúng là vợ chồng hợp pháp.
- Tiểu tử thối, nếu con mà không làm mối cho ta và mẹ con thì ta sẽ không nhận ngươi nữa.
Diệp Đông Bình không thực hiện được tâm nguyện liền đổ bực tức lên người con trai những lần gần gũi vợ đều lấy con trai ra làm tấm chắn khiến Diệp Đông Bình rất ngứa răng.
- Tiếng cười kia vọng lại là của mẹ? không sai.
Diệp Thiên tay phải cầm di động, nghe thấy câu nói sau cùng của cha, cả 2 người đều ngây ra trong đầu không ngừng nghĩ về cuộc điện thoại rồi cười.
Vốn dĩ theo lời của Diệp Đông Bình, thì hẳn là mấy ngày trước Tống Vi Lan đã trở lại kinh thành, Diệp Thiên chưa chuẩn bị tâm lí đột nhiên hơn 20 năm mẹ lại xuất hiện trong nhà trong lòng hắn bị kích động lớn.
- Tiểu sư đệ làm sao vậy? có phải ở nhà có việc gấp không?
-
Cẩu Tâm Gia thấy Diệp Thiên sau khi nghe điện thoại thì thất thần, buồn chán liền vội vàng nói:
- Có chuyện thì đệ về trước đi, trận pháp này cũng không thể bày trí được trong ngày một, ngày hai, đệ để lại bản vẽ ở đây bọn ta sẽ giúp đệ vẽ giống y như vậy.
Lúc Cẩu Tâm Gia giảng giải về trận pháp, Diệp Thiên nói ra ý tưởng của hắn, Cẩu Tâm Gia liền hiểu ngay cho nên chuyện tạo phong thủy như vậy Cẩu Tâm Gia hoàn toàn có thể đảm nhận.
- Đại sư huynh, chỉ e huynh phải giúp đệ làm giống hệt như vậy...
Diệp Thiên cười một tiếng khổ sở:
- Có huynh ở đây đệ cũng yên tâm, chuyện bày trí ngôi nhà này để đệ quay lại rồi tính sau.
Phong thủy trụ thay đổi xung quanh biệt thự này trong vòng 100 dặm khí hậu ở từng nơi cũng khác nhau, sáng tạo Tụ Linh Trận cũng cần nhiều điều kiện bên ngoài tác động.
Nhưng Tụ Linh Trận có thể bày trí thành công hay không còn dựa vào năng lực, trong biệt thự này tri thức về khoa học tự nhiên vẫn là quan trọng nhất hơn nữa những chi tiết rất nhỏ cũng cần Diệp Thiên nói rõ chỉ có thể đợi hắn từ kinh thành quay về.
- Diệp Thiên xảy ra chuyện gì vậy? ở đây có đại sư huynh rồi, có muốn ta cũng trở về với đệ không?
Tả Gia Tuấn nói chuyện lý giải trận pháp của mình không bằng Cẩu Tâm Gia, còn chuyện quan hên khắp nơi ông đã làm xong còn những chuyện về sau không thể giúp đỡ được gì.
Hai người trước mặt đều là 2 người thân nhất, Diệp Thiên cũng không muốn dấu, hắn cười khổ nói:
- Nhị sư huynh, không cần đâu, việc nhà mà, là mẹ đệ quay về.
Nghe thấy chuyện này Cẩu Tâm Gia vỗ vai Diệp Thiên cười mắng:
- Tiểu tử thối, 10 tháng mang nặng đẻ đau, cha mẹ dù có lỗi lầm gì thì cũng là người sinh ra đệ, có cái gì mà nhớ rồi, nhanh trở về đi.
- Đúng, đúng...bây giờ ta đi tìm lão Đường chuẩn bị máy bay.
Diệp Thiên cũng biết chừng mực, liền gật đầu muốn đi ra ngoài thì bị Tả Gia Tuấn kéo lại:
- Đệ không xem bây giờ là mấy giờ rồi à? Để sáng mai ta đi đặt vé máy bay, đệ có muốn cho mẹ mình nghỉ ngơi hay không?
- Được vậy thì sư huynh sắp xếp nhé, đệ... đệ không ngủ được.
Diệp Thiên tự cho là mình tu luyện không tồi nhưng gặp phải chuyện này vẫn làm hắn giao động, hận là hắn không thể chạy ngay về Bắc Kinh để hắn vừa yêu vừa hận người phụ nữ kia.
Sau khi quay về phòng ngủ, mấy năm nay luôn ngủ trong tư thế ngồi, hiếm thấy Diệp Thiên lâu mà không nhập định được trong đầu hắn lởn vởn toàn là mấy chưa mẫu thân.
Hơn 13 giờ rốt cục thì cũng về đến nhà, người cũng mệt, lấy con ngựa ra trước, tranh thủ sáng mai đột phá.
← Ch. 449 | Ch. 451 → |