← Ch.450 | Ch.452 → |
- Sư phụ, không phải người nói trở về từ mấy hôm trước sao? Trong nhà không có chuyện gì cả.
8 giờ sáng máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô, Chu Khiếu Thiên mở cửa se Land Rover đang chờ ở ngoài sân bay.
Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đã đưa Diệp Thiên về từ sớm, chính là Diệp Đông Bình muốn làm chuyện bí mật không nói trước chuyện này cho vợ biết, cả mấy chị em trong nhà này cũng không cho biết.
- Được rồi, lái xe đi!
Diệp Thiên tựa vào ghế lẽ ra một đêm hắn không ngủ hắn phải mệt mỏi nhưng không biết vì sao trong lòng hắn luôn thấy vội vàng, tinh thần cũng không mệt mỏi gì hết.
Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiên nói:
- Đúng rồi, võ giả những người đó sắp xếp sao rồi?
Diệp Thiên biết lúc này những người Nhật Bản đã bắt tay vào việc điều tra chuyện mấy người anh hùng Bắc Cung mất tích, nhưng hắn tự hỏi không có dấu vết gì lưu lại ở núi Ma Qủy cho dù người Nhật Bản có thể tìm thấy 3 tường quân thì cũng chỉ có thể hoài nghi chính bản thân mình chưa không hề có căn cứ gì xác đáng.
Có thể tiết lộ chuyện này duy nhất chỉ có mấy người võ thần kia, nếu những người Myanmar để lộ tin tức nhưng thật ra rất khó có thể tìm thấy họ.
Cho nên Diệp Thiên đã thông báo cho Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đặc biệt là sai Khâu Văn Đông để sắp xếp cho họ tạm thời đi khỏi kinh thành, ít nhất cũng để chuyện này qua đi rồi nói sau.
- Sư phụ người yên tâm đi, bọn họ chưa quay lại kinh thành đâu họ phải đi kí hợp đồng với Châu Phùng Hằng, Vũ sư huynh ở đó nhât định người Nhật Bản sẽ không tìm thấy đâu.
Chu Khiếu Thiên vừa lái xe, vừa cười nói:
- Hôm qua đệ tử cho bọn họ mỗi người một ít vàng nhưng sư phụ 100 vạn thì khi nào mới đưa cho bọn họ.
Thành thật mà nói, lúc đầu nghe những người võ thần không về kinh thành vẫn có chút vội vàng bởi vì chuyện xảy ra ở núi Ma Qủy là chuyện lớn, quả thực giống như cuộc chiến tranh vậy.
Hơn nữa một lượng lớn hoàng kim không thể khiến họ khỏi lo lắng đề phòng, sợ Diệp Thiên sẽ giết người diệt khẩu, hôm qua nếu Chu Khiếu Thiên không cầm vàng đến thì họ cũng lấy trộm mà chạy chốn rồi.
- Quay lại lấy 100 ngàn, hãy đưa cho bọn họ 200 vạn cậu hãy giữ lại mà dùng.
Có trời Diệp Thiên mới biết Khiếu Thiên đã làm việc cùng với cha ở trong cửa hàng đồ cổ luôn có tiền lương, bình thường cũng được 1, 2 ngàn nhưng nói chung vẫn khá túng thiếu.
Tuy cho đến giờ Chu Khiếu Thiên vẫn chưa đề cập đến chuyện này nhưng Diệp Thiên cũng không phải là người nhỏ mọn, người ngoài còn có thể cho cả vạn thì đồ đệ mình đương nhiên cũng phải hiều hơn một chút.
Đang lúc lái xe Chu Khiếu Thiên nghe thấy sư phụ nói vậy hai tay run lên, vội vàng đỡ tay lái nói:
- Sư phụ... không cần đâu, con có làm gì tiếp đâu... Hơn nữa con cũng con cũng không có việc gì mà cần đến nhiều tiền như vậy.
Thực ra là Diệp Đông Bình đã sớm trả lương cho Chu Khiếu Thiên, cậu ta cầm tiền cũng phải được sự đồng ý của Chu mẫu cho nên Chu Khiếu Thiên cũng có chút ngượng ngùng, lúc sinh nhật mẹ cậu ta cũng chỉ mua đôi bông tai vàng.
- Cho cậu tiền đương nhiên là để cậu tiêu sài rồi.
Bỗng Diệp Thiên nói:
- Khiếu Thiên, thời gian vừa qua rất nhiều người trong môn phái đã vì tiền mà đi vào con đường tà đạo cuối cùng là không được chết trong tuổi già, cho nên cậu có tiền rồi cũng không được làm chuyện phạm pháp.
Người trong môn phái ăn uống với ngũ cốc hơn nữa ý chí không kiên định dễ bí quá làm liều nên thường làm chuyện trái với đạo đức.
Giống như tên đạo tặc nổi tiếng trước thời giải phóng " Yến Tử Lí Tam" chính là người trong giang hồ nhưng thứ nhất là hám phụ nữ, thứ hai là thuốc phiện.
Lúc đó Lý Tam trộm được một bảo vật trên quốc đảo bị người ta bao vây vốn dĩ không làm khó được y nhưng lúc thả người y lại lên cơn nghiện thuốc phiện nên chỉ còn cách chịu trói.
Vốn dĩ Diệp Thiên không biết chuyện này chẳng qua là lúc nghe Đại sư huyn nói chuyện phiếm nên mới biết.
Năm đó Cẩu Tâm Gia cố ý thả cho Lý Tam một con ngựa để cho y vì mình mà dốc sức nhưng không ngờ bạn mình lại nghiện thuốc phiện đột tử khi đang ở trong tù chư không phải bị người ta đánh chết.
Tuy Diệp Thiên thấy Chu Khiếu Thiên là người có đạo đức năm đó đào trộm mộ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ nhưng tục ngữ nói cũng đúng vì đồng tiền khó mà có thể làm được anh hùng hảo hán, kinh tế rộng rãi tự nhiên sẽ dân đến những hành động của kẻ tiểu nhân.
- Sư phụ, con không nói đến chuyện tiền nữa, bây giờ con không tiêu gì đến tiền cả.
Chu Khiếu Thiên lắc đầu không đồng ý bởi vì cậu ta không biết giải thích với mẹ số tiền ấy như thế nào đến lúc đó mang tiền về nhà lại bị mắng.
- Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, không phải là cậu nói yêu thương nha đầu kia sao? Trong tay không có tiền thì thành làm sao được?
Diệp Thiên thoáng nhìn Chu Khiếu Thiên rồi nói tiếp:
- Mẹ cậu để ta nói cho, bà ấy sẽ không mắng cậu đâu.
Thấy Diệp Thiên nhắc đến Liễu Định Định, Chu Khiếu Thiên đỏ bừng mặt không từ chối, sau khi trở về cậu ta ở cũng Liễu Định Định, không bàn đến chuyện võ thuật
Nhưng Diệp Thiên nói như vậy Chu Khiếu Thiên cũng không đồng ý dạo phố cùng Liễu Định Định, bởi vì mỗi lần dạo phố nha đầu kia đều bắt mua một đồng quần áo linh tinh mà tròn số đó không hề mua cho Chu Khiếu Thiên và mẹ.
Liễu Định Định không bao giờ chịu thiếu tiền, đống quần áo đó lên đến hơn vạn cho nên mỗi lần trả tiền Chu Khiếu Thiên cảm thấy xấu hổ vô cùng trước ánh mắt của người bán hàng càng làm cho cậu ta như người cổ hủ khiến cậu ta rất khó chịu.
- Đi, đến ngân hàng chuyển khoản.
Thấy bên đường có ngân hàng Trung Quốc, Diệp Thiên để Hồ Hồng Đức dừng xe lại.
Tuy ngân hàng trong nước không có chế độ VIP nhưng Diệp Thiên lấy sổ tiết kiệm vàng ra giao dịch cũng không phải chờ đợi gì.
Người quản lí làm chi phiếu 800 vạn, mặt khác Diệp Thiên để cho Chu Khiếu Thiên hơn 200 vạn xem như đã thực hiện lời hứa của mình.
Từ ngân hàng trở về xe, Diệp Thiên thấy sự vui mừng của Chu Khiếu Thiên liền dặn dò:
- Khiếu Thiên tiêu tiền thì tiêu nhưng nhất định không được dùng hút hít, cờ bạc nếu không lúc đo đừng trách sư phụ trở mặt.
- Sư phụ, người yên tâm đi, con không ham mấy thứ đó đâu!
2 người trò chuyện dọc đường, nhà cách bọn họ không còn xa lắm, lúc qua cửa khẩu theo thói quyen Chu Khiếu Thiên rẽ phải, Diệp Thiên tỉnh lại la lớn:
- Đừng rẽ phải, làm bừa hả?
- Sư phụ không phải chúng ta về nhà sao?
Xe đã rẽ phải Chu Khiếu Thiên vội đánh xe sát vào ven đường.
- Ta nói sẽ về nhà sao?
Diệp Thiên cũng không có cách nào khoát tay nói:
- Quay lại, về tòa nhà kia trước ta muốn lấy mấy đồ vật, tặng các nàng nói họ tối nay qua ta đi.
Tuy Tống Vi Lan đã tới kinh thành nhưng không ở cùng nhà với Diệp Đông Bình mà đến ở ở khách sạn 5 sao trong Tứ Hợp Viện.
Diệp Thiên muốn trực tiếp đến chỗ mẹ, lần này là Chu Khiếu Thiên đã sai đường hắn chột dạ hơn nữa hai tay trống không nên mới quyết định về nhà cũ.
- Diệp Thiên, sao lại về đây?
Vào nhà hắn gặp Hồ Hồng Đức đang luyện khí trong sân.
Cẩu Tâm Gia truyền cho Hồ Hồng Đức mấy công tâm pháp, phối hợp với thiên địa linh khí trong Tứ Hợp Viện, Hồ Hồng Đức mới luyện hết võ công năm đó học sót nhưng thực ra là hóa giải thất thất bát bát, Hồ Tiểu Tiên từng gọi mấy lần thức giục ông ngoại về nhà mà Hồ Hồng Đức chưa muốn dời khỏi chỗ này.
Thu quyền, Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nói chuyện:
- Diệp Thiên sắc mặt cậu hồng hào đang gặp chuyện tốt gì vậy?
- Lão Hồ, trình độ mới lơ mơ đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên dở khóc dở cười, nhiều ngày nay hắn nghỉ ngơi không được tốt lắm, thậm chí buổi sáng còn không luyện công làm gì có chuyện săc mặt hồng hào.
- Nào đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận lườm Hồ Hồng Đức một cái, nói:
- Anh cùng Chu Khiếu Thiên lái xe đến Thương Châu trước đi.. tiểu tử kia vẫn tiếp tục ở lại kinh thành nửa năm nữa.
Hồ Hồng Đức gật đầu nói:
- Yên tâm đi, nhóm tiểu tử kia không dám ra ngoài nói gì đâu, Khâu Văn Đông đã qua nói chuyện rồi.
- Vậy còn đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt, thấy Hồ Hồng Đức cũng tức giận ra sân cùng Chu Khiếu Thiên.
Trở lại gian nhà trái, Diệp Thiên đi đên giá sách, lấy từ trong hòm sắt ra cái túi đựng vật màu hồng, lúc mở ra đúng là vòng tay bằng ngọc.
Đây là Diệp Thiên lấy được nguyên liệu ở cảng đảo làm ra, cửa hàng của Tả Gia Tuấn cũng bị hắn biết, ngay cả Thanh Nhã cùng chưa từng thấy nó.
Không phải nói Diệp Thiên keo kiệt chủ yếu là hắn nghĩ đến lúc kết hôn muốn tặng Thanh Nhã một cái kinh hỉ, chỉ là bây giờ mẹ hắn đang ở đây, nói không chừng bà đang là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Thủ tạc không giống với loại trang sức bình thường hơn nữa Tả Gia Tuấn đang chế tác mấy cái vòng Hồng Phỉ thượng hạng, Diệp Thiên còn lấy được nhiều mà.
Cất kĩ 6 cái vòng, Diệp Thiên suy nghĩ một chút, lấy từ trong tủ lạnh ra một vậy bọc bằng giấy bạc cất vào trong xe ở sân rồi chạy thẳng tới khách sạn.
*****
Thực sự là khách sạn nước ngoài mà Tống Vi Lan đang ở cách Diệp Thiên không xa, ngay cửa Kiến Quốc tới quảng trường Tử Cấm Thành cũng gần, Diệp Thiên đi tắt chỉ hơn 10 phút là đến.
Tacxi đứng ở cửa quán rượu, một đứa trẻ con xông đến giật cửa xe sau khi thấy Diệp Thiên là người Trung Quốc thì có chút thất vọng, người Trung Quốc không có thói quen boa.
Nhưng tâm trạng Diệp Thiên hôm nay rất tốt hơn nưa ở lại cảng đảo mấy ngày cũng đã có ý phục thù người phục vụ, hắn lấy từ trong ví ra 100 đôla Hồng Kông.
- Cảm ơn tiên sinh, mời đi bên này.
Giàu to rồi, đửa trẻ cười vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, dẫn Diệp Thiên vào khách sạn.
Nhưng tài xế phía sau tỏ vẻ khó chịu chẳng lẽ mình không biết mở cửa hay sao còn để đửa trẻ nói tiếng anh đến giữ cửa.
- Tiên sinh, xin mời đi! :
Đứa bé niềm nở dẫn Diệp Thiên và thang máy tầng 18, sau khi cửa thang máy đóng lại Diệp Thiên giơ đồ vật trên tay phải lên trên các đốt ngón tay tái nhợt cho thấy nội tâm hắn không hề giống với vẻ bình tĩnh bề ngoài.
- Keng keng
Thang máy mở ra ở cửa tầng 18, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu bước ra ngoài nhưng vừa mới ra khỏi thang máy đã bị mấy người cản lại.
- Xin lỗi tiên sinh, vì tòa nhà này thuê bảo vệ nên từ khi vào tầng 1 đã phải đăng kí thông tin cá nhân.
Một người thanh niên mặc âu phục màu đen đính nơ quét hình Diệp Thiên, dường như muốn dùng cái đó để đoán xem Diệp Thiên có phải là người xấu không?
Quan hệ với người nước ngoài ở khách sạn này đã tiếp đón hơn 10 vị nguyên thủ quốc gia thì vấn đề an toàn được đặt lên hàng đầu, tầng một có Tổng Thống có thiết bị bảo vệ đặc biệt.
Chỗ này cách người mặc âu phục màu đen không xa, có một cô gái tóc vàng người nước ngoài tò mò nhìn Diệp Thiên ánh mắt còn có vẻ kinh ngạc.
- Được, đây là tài liệu chính xác, tôi đến phòng Tống Vi Lan.
Diệp Thiên lấy ra thẻ căn cước đưa cho người thanh niên.
Người bảo vệ lẩm bẩm, cậu ta ở trong này gặp không ít nhân vật là các Tổng Thống nhưng mấy ngày trước có một phụ nữ rất kỳ lạ, cầm phải nhớ kĩ.
Người phụ nữ họ Tống này vài mà không ngớt người đến tìm thậm chí người bảo vệ này còn biết vài người là đại phú hào.
Nhưng điều không ngoại lệ chính là người phụ nữ họ Tống kia để tất cả bọn họ ở ngoài không ai được phép bước vào phong cửa Tổng thống.
Duy nhất có 2 người đàn ông có thể vào phòng này một người là lãnh đạo Tống lão gia còn người kia chinh là Diệp Thiên.
Thân phận của Tống Nhạo Nhiên với người phụ nữ kia có cái gì đó thần bí người bảo vệ không đoán ra được.
Nhưng Diệp Đông Bình có thể ra vào nơi này thì cậu ta cũng đoán được vai phần thấy Diệp Thiên ít hiểu biết về khách sạn người thanh niên có thể hiểu ra ít nhiều.
- Tiên sinh, xin chờ một lát, tôi phải báo cho Tống sĩ đã.
Sau khi người bảo an đăng kí cho Diệp Thiên, vừa mới xoay người thì phía sau có một âm thanh trong trẻo:
- Không cần thông báo, để cậu ấy vào đi.
Âm thanh đó là cho Diệp Thiên và người bảo vệ quay lại nếu người không đứng ở trước mặt thì Diệp Thiên không thể tin được bà lại thành thục tiếng phổ thông như vậy.
Chỗ nói chuyện cách không xa người phụ nữ nước ngoài theo Diệp Thiên bước vào tầng trệt dường như ánh không hề dời khỏi Diệp Thiên.
- Vâng thưa tiểu thư!
Người bảo vệ trả lời, tránh đường cho Diệp Thiên.
- Tiểu thư Anna không? Mời dẫn đường.
Đi cạnh người con gái này Diệp Thiên mới phát hiện cô ta cao hơn mình mấy cm, chân đi hài không cao là mấy.
Nhìn dáng người con gái ngoại quốc này cũng không phải là đẹp lắm, hai vú trước ngực cao nhất áo lại bó sát vào khiến Diệp Thiên hoa hết cả mắt.
- Được!
Anna liếc nhìn Diệp Thiên không nói gì thêm, quay người đi lên trước, dáng người uyển chuyển trước mắt Diệp Thiên.
- Tôi là Anna mời mở cửa!
Rèm gỗ trước cửa tổng thống chuông vang lên nhưng Diệp Thiên thấy có chút lạ là cô bé này không nói rõ là có mình cùng đến.
- Lại đây.
Tiếng của một người đàn ông trung niên vọng ra.
Lúc đang đợi mở cửa, Anna nhẹ nhàng đi từng bước một, định sửa 2 vú trước mặt Diệp Thiên lúc dừng lại nói nhỏ:
- Bà chủ nhớ cô, thấy ảnh cô thường rơi lệ xin đừng làm cho chủ nhân đau lòng nữa.
Dù cô gái người nước ngoài này có quan hệ gì với mẹ mình Diệp Thiên chỉ quan tâm đến Tống Vi Lan, liền gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cám ơn!
- Diệp... Diệp Thiên sao lại là con.
Sau khi mở cửa ra Diệp Đông Bình há hốc mồm ngạc nhiên, hôm qua mắng con trai nhưng hôm nay đã nhìn thấy nó mà lúc trước còn sợ phải mấy ngày hắn mới về được.
Vừa rồi Diệp Đông Bình còn an ủi vợ, lúc để cho Diệp Thiên bình tĩnh lại điều mà ông không ngờ chính là từ lúc nói chuyện điện thoại mới có 12 tiếng mà hắn đã ở trước mặt ông chưa có sự chuẩn bị gì.
- Anna ai vậy? không phải đã nói là không được đưa người đến nữa sao?
Tống Vi Lan nhìn lướt qua bả vai Diệp Đông Bình cầm chén trà trong tay tự nhiên rơi xuống, con trai đột nhiên xuất hiện Tống Vi Lan ngẩn cả người.
Thấy cảnh này, Anna nhẹ nhàng đóng cửa lại, theo Tống Vi Lan đã 10 năm nay cô biết bà đã khổ sở chờ đợi giây phút này như thế nào.
Thấy váy Suyai màu vàng của Tống Vi Lan, Diệp Thiên có chút bất ngờ đây là mẹ mình sao?
Từ nhỏ Diệp Thiên chỉ gặp mẹ trong mơ, tất cả cảnh tượng trước mắt chỉ là mơ hồ mà khi đó Diệp Thiên còn oán hận mẹ luôn thấy rằng hình dáng mẹ là không hấp dẫn.
Cho nên người đàn bà uyển chuyển trước mặt thậm chí có chút mềm yếu khiên Diệp Thiên nhất thời không thể tin được đây là mẹ mình, môi run rẩy Diệp Thiên không gọi nổi 2 chữ.
- Tiểu tử này láo, thấy mẹ sao không chào?
Diệp Đông Bình tát vào đầu con trai nói là đánh nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thôi bởi vì lúc này mắt hắn đã ngấn lệ.
Từ khi Diệp Thiên còn nhỏ Diệp Đông Bình đã có phần hổ thẹn với con trai.
Nhất là khi Diệp Thiên hỏi mẹ đâu đã bị ông đánh nhiều lần, về sau Diệp Thiên cũng không hề nói đến mẹ nữa, mỗi khi thấy cha mẹ dắt con đi chơi thì trong lòng Diệp Đông Bình thường đau đớn vô cùng.
Cho nên cảnh tượng này Diệp Đông Bình đã chờ đợi hơn 20 năm, để con trai thỏa mãn nguyện vọng thậm chí ông còn có thể đoàn tụ với vợ.
- Đông Bình không được đánh con.
Thấy Diệp Đông Bình tát con một cái bỗng Tống Vi Lan tỉnh lại giống như sư tử mẹ hung hăng đẩy Diệp Đông Bình ra nước mắt đã làm mờ mắt bà.
- Con... ba...
Thấy cha và nước mắt của người phụ nữ này vốn dĩ Diệp Thiên là người cứng rắn nhưng cũng phải mềm lòng mà Tống Vi Lan ở trước mặt dường như đã dung hòa với mẹ trong mộng.
- Con... Con trai thực sự mẹ xin lỗi con!
Người phụ nữ kiên cường nào khi đối diện với đứa con trai đã thất lạc 20 năm thì cũng đều giống như Tống Vi Lan, cảm giác bất ngờ này khiến bà trở nên yếu đuối.
- Vi Lan, sao trên đùi em lại chảy máu?
Bị vợ đẩy ra Diệp Đông Bình chợt thấy trến vết cắt nhỏ ở chân Vi Lan chảy máu, máu tươi chảy xuống chân rất đáng sợ.
- Cái gì?
Diệp Thiên nghe thấy vậy kinh hãi nhìn xuống máu tươi đỏ thẫm làm chói mắt hắn, không kịp nghĩ nhiều Diệp Thiên nắm lấy eo Tống Vi lan rồi bế bà lên.
- Tiểu tử thối, việc này phải để ta làm chứ?
Thấy con trai bế mẹ chạy đến nghế sopha ở phòng khách Diệp Đông Bình há hốc mồm, nói con trai là cái bóng đèn to quả nhiên là như vậy.
- Không sao đâu, lẫy chén trà lau một chút không cần phải băng bó.
Đặt Tống Vi Lan lên salon, Diệp Thiên cẩn thận xem miệng vết thương thở phào nhẹ nhõm cả phòng này không hề có thảm sàn nhà đúng là cố tình để cho Tống Vi Lan bị thương đây mà.
- Mẹ không sao, con trai con có chịu tha thứ cho ta không?
Lúc con trai ôm lấy mình tim Tống Vi Lan đập nhanh như cô gái tuổi 18 nhưng sau khi nghe Diệp Thiên đổi cách xưng hô với mình, Tống Vi Lan tỏ vẻ thất vọng.
- Bà
Mặc dù xưng hô nhưng con trai vẫn không hề gọi một tiếng mẹ Tống Vi Lan mắt lại ngấn lệ.
- Bà đừng khóc, cha ơi...
Diệp Thiên không có kinh nghiệm trong chuyện này chỉ có thể nhìn cha cầu cứu.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |