← Ch.511 | Ch.513 → |
- Nước đậu xanh bánh quẩy, điểm tâm sáng lót dạ đi!
ở cửa một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc trong phố người Hoa, bày một xe đẩy, mặt trên đổ đầy các món ăn bình dân, một thanh niên ra sức hét to lên.
- Cho hai cây bánh quẩy, à, nước đậu xanh cũng cho một cốc.
Người qua lại chuẩn bị đi làm, thường thường sẽ nghỉ chân mua một phần điểm tâm, phố người Hoa buổi sáng náo nhiệt mà có trật tự.
Tình trạng như thế cho dù ở quốc nội đều rất ít thấy, nếu như là người năm đó sống ở quốc nội đến nơi đây, nhất định sẽ cho là mình tới Bắc Kinh mấy chục năm trước.
Nhưng không như ngày xưa chính là phố người Hoa vô cùng nhiều cửa hàng, đều được quét tước sạch, có nhiều chỗ thậm chí được trát vôi, thông thường không khí như vậy chỉ phát sinh ở thời gian ăn tết.
Hơn nữa ngoài những gương mặt quen ngày xưa thường xuyên xuất hiện tại phố người Hoa, ở trong này còn xuất hiện rất nhiều người mặt lạ hoắc và xe cảnh sát, ngoài biểu tượng náo nhiệt, còn có một không khí khẩn trương.
- Tom, bên kia thế nào? Có gì không ổn?
Trong một xe cảnh sát, một cảnh sát nhìn qua có chút non nớt đang đánh giá người đi lại ngoài xe.
- Richardson, bên này ổn cả, toàn bộ đều là người Trung Quốc, bọn họ muốn làm gì nhỉ?
Ở một chỗ trong nhà hàng, một người da trắng đang uống nước đậu xanh, thấp giọng nói.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, người Trung Quốc đang tụ họp làm cái gì, bọn họ không dám xằng bậy đâu!
Người nói chuyện chính là cảnh sát thâm niên người da đen, hắn ở San Francisco đã hơn ba mươi năm, tự nhiên có rất nhiều tin tức, đối diện tình hình trước mắt một chút cũng không lo lắng.
Trong buổi sáng sớm bình thường, cảnh sát thị cục San Francisco, cũng như các nơi khác, toàn bộ đều đi làm, vô số cảnh sát mặc đồng phục hoặc là cảnh sát mặc thường phục, xuất hiện ở bên trong phố người Hoa.
Đối với Hồng môn, những cảnh sát đó có thể nói là vừa sợ vừa hận, tổ chức bên trong Hồng môn chặt chẽ, làm cho bọn họ gần một thế kỷ này, đều giống như con chuột cắn con rùa, không thể nào ăn được.
Mặc dù có tâm diệt trừ bang phái người Hoa lớn nhất Mĩ này, nhưng một thế kỷ phát triển cùng thẩm thấu, Hồng môn sớm đã chiếm được tòa thành thị San Francisco này.
Từ mười năm trước. Hồng môn bắt đầu có ý thức phát triển theo chính đàn, trong đám người Hoa xuất hiện ở những người địa vị cao tạo Mĩ, phía sau hoặc nhiều hoặc ít đều có thể phát hiện bóng dáng Hồng môn.
Dưới tình huống như vậy, chính phủ San Francisco và cả Mĩ, đều ngầm công nhận Hồng môn tồn tại, đương nhiên, ở danh sách của chính phủ Mĩ, Hồng môn vẫn là nhân tố không ổn định.
- Đại ca, bảo những người đó lại đây gác.
Ở phố người Hoa náo nhiệt, ngoài cảnh sát Mĩ, còn rất nhiều thanh niên cường tráng, lần này Hồng môn mở Hương Đường, cũng muốn phòng bị thế lực đối địch tới quấy rối.
- Có cái gì lạ? Cách vài năm có thể gặp một lần, đều xốc tinh thần lại cho tôi, cẩn thận bọn chống đối!
Một người trung niên tướng mạo dũng mãnh, khinh thường hướng về phía cảnh sát cách đó không xa, phun ra cái vòng khói, kỳ thật ở San Francisco, phản động và cảnh sát đều cũng ăn dơ với nhau. Chuyện giống như hôm nay, sẽ không phát sinh xung đột.
- Đại ca, em nghe nói vị chữ lót "Đại" kia, đã sống hơn một trăm tuổi, giống như thần tiên ý, nhưng... ông ta đã già như vậy, còn muốn gia nhập Hồng môn để làm chi?
Đã nhiều ngày nay tin về Diệp Thiên, ở bên trong Hồng môn cũng được truyền ồn ào huyên náo, rất nhiều Hồng môn đệ tử thậm chí không rõ Diệp Thiên rốt cuộc ra sao, theo bản năng sẽ đem tuổi thọ Diệp Thiên liên hệ cùng vai vế.
- Ngươi biết cái đếch gì. Hơn một trăm tuổi là sư phụ của Diệp gia, đại lão Hồng môn chúng ta năm đó, Đỗ Nguyệt Sinh ngươi có biết không? Năm đó chính là Đỗ Nguyệt Sinh, thấy sư phụ của Diệp gia cũng phải phục lạy hành lễ!
Người trung niên tức giận mắng tiểu đệ của mình, hắn nhiều ít có thể tiếp xúc được mấy đại lão chân chính, nơi tin tức này phát ra tự nhiên cũng chân thật một chút.
Lần này Hồng môn mở Hương Đường. Quy mô thậm chí còn hơn đại hội năm 1992.
Đại lão các nơi tới tham gia nghi thức nhập môn của Diệp Thiên có chừng hơn một trăm người, hơn nữa cả tùy tùng bảo tiêu, chừng hơn một ngàn người.
Nhiều người như vậy tập trung ở Mĩ, nghành tương quan đều bị động, đột nhiên ra hiện tại nơi này, cũng không thể không khiến chính phủ địa phương khẩn trương, bọn hắn thậm chí bố trí bộ đội cơ động ở ngoại vi, chuyên dùng để xử lý khi có chuyện xảy ra.
Đối với những hành động cuả cảnh sát Mĩ, người trong Hồng môn đã sớm tập mãi thành thói quen, ở trên đường tiến vào trung tâm Hồng môn, đều cắm các loại cờ, để đón đường các đại lão đến.
Từng chiếc xe xa hoa có rèm che nối đuôi nhau từ mặt sau phố người Hoa chạy vào, thỉnh thoảng còn có người hạ kiếng xe xuống phất tay ý bảo chụp ảnh cảnh sát bên ngoài.
Nhưng những người này cũng không phạm pháp luật Mĩ, ở Mĩ cũng không có cấm, những cảnh sát kia hận đến nghiến răng, cũng không thể làm gì.
Hương đường Hồng môn, ngày xưa chính là nơi mà khi Tế Tự hoặc là thu đệ tử mới có thể dùng đến, hôm nay được quét sạch.
Sân phía ngoài Hương đường chiếm diện tích chừng gần ngàn thước vuông, được bày biện trên trăm cái ghế dựa, trên mỗi cái ghế có dán trang giấy nhỏ viết tính danh, để phân chia số ghế.
Bởi vì lần này mở Hương Đường chỉ vì Diệp Thiên, lại có trên trăm vị đại lão đến từ các nơi thế giới xem lễ, cho nên hương đường cũng được thiết lập ra ngoài, một cái bàn thờ lớn, thờ phụng hơn mười bài vị.
trên vị trí cao nhất và bắt mắt nhất, là năm người thuỷ tổ Hồng môn: Hồng Anh, Phó Thanh Chủ, Cố Viêm Vũ, Hoàng Lê Châu, Vương Phu, bọn họn đều là bang chủ thời cuối nhà Minh đầ nhà Thanh.
Hàng thứ hai là Văn tông Sử Khả Pháp, Vũ tông Trịnh Thành Công, Tuyên tông Trần Cận Nam, Đạt tông Vạn Vân Long, Uy tông Tô Hồng Quang.
Phía dưới còn có ngũ tổ: Thái Đức Trung, Phương Đại Hồng, Mã Siêu Hưng, Hồ Đức Đế, Lý Thức Khai, ở trước đó không xa còn hiện ra một tấm ảnh.
Ngoài ngũ tổ Hồng môn này, phía sau là bài vị tiền bối Hồng môn như: Ngũ Nghĩa, Ngũ Kiệt, Tam Anh, Nhị Sư... theo thứ tự được xếp ở các Cung trên bàn.
Trước bài vị, còn bày biện các loại đồ Tế Tự dê bò gà vịt, nhưng lại là không có lợn, đây là bởi vì ban đầu Hồng môn sáng lập là vì phản Thanh phục Minh, Minh vốn là vương triều họ Chu (đồng âm với lợn), nhiên là cần kiêng dè.
Theo thời gian trôi qua, đại lão các nơi tới tham gia nghi thức hương đường lần này, nối đuôi nhau tiến vào trong viện, dưới sự dẫn dắt của Hồng môn đệ tử mặc võ phục, ngồi xuống vị trí của mình.
Đại lão vào trong viện đầu tiên, đều là người đến từ các nơi xem lễ, còn người của Tổng đường Hồng môn, tiến vào sau, mới chỉ thấy ở cửa.
- Hiền Bài Bát gia đến!
- Ngân Phượng Thất tỷ đến!
- Hoa Quan Lục gia đến!
- Quản sự Ngũ Gia đến!
- "Kim Phượng Tứ tỷ đến!
- Đương gia tam gia đến!
- Thánh nhân Nhị gia đến!
- Hình phó đại gia đến!
Liên tiếp có tiềng hô to, tám vị nam nữ tuổi không đồng nhất đi vào sân, đây là người phụ trách Hồng môn ngoại bát đường, mỗi người đều phụ trách một mảng.
Như là Hình phó đại gia, quản lãnh binh tác chiến, thánh nhân Nhị gia là người quân sư, chuyên bày mưu tính kế cho đại gia, đương gia tam gia phụ trách tài vụ, lương hướng, những người còn lại cũng là các chức riêng.
Đợi cho đại lão ngoại đường này ngồi yên vị, tiếng hô lại vang lên, lần này vào chính là đại lão Hồng môn nội đường, tên người thứ nhất tiến vào, chính là Hình đường Lôi Hổ.
Không khác các tiết mục trình diễn trong TV lắm, những người thân phận cao nhất luôn phải xuất hiện cuối cùng, Hình đường ở trong bát đường của Hồng môn được sắp xếp sau cùng, đương nhiên là người thứ nhất đi vào.
Sắc mặt Lôi Hổ có chút khó coi, bên cạnh hắn là Bành Văn Quang, sau khi đi vào có chút không yên lòng chắp tay chào hỏi cùng những người đã sớm ngồi xuống đó, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Người thứ hai vào là lễ đường, được gọi là Thượng Thư đại gia, mặt sau là chưởng đường, quản đường, bồi đường ba vị đại lão, ở phía sau bọn họ là ngồi công đường xử án - Đỗ Phi.
Thực hiển nhiên Đỗ Phi nếu so với Lôi Hổ được chào đón hơn nhiều, hắn vừa tiến vào đến trong viện, đại lão các nơi sôi nổi đứng lên chào hỏi, trong bọn họ có rất nhiều người là xuất thân từ tổng đường, còn nhớ được ơn của Lão Long đầu.
- Phòng Chính đại gia đến!
Xuất hiện sau Đỗ Phi, cũng là người quen biết cũ của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn chống quải trượng, vừa tiến vào trong viện, cả sân nhất thời sôi trào lên.
Phòng Chính cũng gọi là Minh Chứng, là người chứng thực khi mở Hương Đường.
Đường Văn Viễn là người đứng đầu giới Hoa thương, lại cùng Hồng môn có quan hệ rất sâu xa, đại hội Hồng môn năm 1992, hắn đã được đề cử là Phòng Chính đại gia.
Bởi vì Đường Văn Viễn thân phận đặc thù và tài lực hùng hậu, những Hồng môn đại lão các nơi ngồi đó, thật ra có hơn phân nửa đều chịu ân huệ của hắn, cho nên Đường Văn Viễn đi vào cửa, nơi nơi đều tràn ngập tiếng chào hỏi.
- Xin mời Thánh đường đại gia!
Đường Văn Viễn ngồi xuống, mặt sau lại một tiếng kêu, cũng khiến không khí yên tĩnh trở lại, sôi nổi quay đầu nhìn lại cửa Tứ Hợp Viện.
Thánh Đường đại gia cũng chính là Hương chủ, người chủ tế mở Hương Đường, trong bang địa vị cao nhất nhưng lại không có gì thực quyền, nhưng không như Hương chủ bình thường, hắn là bang chủ kiêm nhiệm.
Nhưng cũng chính là bởi vì như thế, tất cả mọi người muốn biết, bang chủ Hồng môn đương nhiệm tại vị đã hơn ba năm, có thể xuất hiện ở nghi thức hương đường hôm nay không?
Theo tiếng hô, một cái xe lăn xuất hiện tại cửa Tứ Hợp Viện, ngồi trên xe lăn là lão nhân tóc trắng xoá, trời rất nóng, trên đùi của ông ta còn đắp một cái chăn lông thật dày.
- Là hội trưởng!
- Bang chủ, là bang chủ!
- Nghênh đón bang chủ đại ca!
Người này xuất hiện, làm cho cả hương đường lại một lần nữa sôi trào lên, tất cả mọi người tự động đứng lên vỗ vỗ hai tay.
Tuy rằng từ lâu không quản chuyện trong bang, nhưng lão nhân chức hội trưởng cũng là năm đó đi theo cha của Đỗ Phi dẹp lọan người trong thiên hạ, thanh danh vẫn còn cao ở phía trên Lôi Chấn Nhạc.
- Thật sự là phẩm chất anh hùng, tuổi xế chiều vẫn đẹp!
Đứng ở bên ngoài hương đường, Diệp Thiên nhìn thấy lão nhân tiến vào trong viện, đáy lòng không khỏi cảm khái.
← Ch. 511 | Ch. 513 → |