Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 513

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 513: Rừng đao biển súng
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng cái thế, cuối cùng cũng phải già rồi nằm xuống đất, từ trên người lão nhân kia Diệp Thiên đã cảm thấy một dòng tử khí nồng đậm, sợ là không còn bao nhiêu dương thọ nữa.

- Hội trưởng, sát khí ngài không tốt, sao lại đích thân tới vậy?

Nhìn thấy lão nhân kia ngồi trên xe lăn tiến vào đến trong viện, Đường Văn Viễn cùng Đỗ Phi ngồi ở hai vị trí trên nhất đích thân đón chào.

Đỗ Phi lại còn phất tay đuổi người đẩy xe lăn, tự mình đưa lão nhân lên trên vị trí cao nhất.

Lão nhân này chính là đương kim bang chủ Hồng môn Lý Tùng Thu, cũng là một số không nhiều lão nhân trong Hồng môn, năm đó hắn và cha của Đỗ Phi đều từng theo Đỗ Nguyệt Sinh ở Thượng Hải, thanh danh vai vế đều cao hơn ra một bậc so với Lôi Chấn Nhạc.

Mà Lý Tùng Thu cũng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Đỗ Phi ở Hồng môn, lần này hắn trở lại Hồng môn có thể trở thành đại gia ngồi công đường xử án, chính là kết quả của Lý Tùng Thu ủng hộ, vốn dĩ Lôi Chấn Nhạc định nhằm cho Lôi Hổ ngồi vào vị trí kia.

- Hồng môn Thanh bang vốn là một nhà, đại hội năm1992 cũng đã viết vào quy định của bang, hôm nay có tiền bối chữ lót "Đại" nhập môn, lão đầu tử ta cũng phải lại đây chứ...

Nói một hơi nhiều lời như vậy, Lý Tùng Thu hơi thở dốc, Đỗ Phi vội vàng nhẹ vuốt phía sau lưng hắn vài cái, nói:

- Hội trưởng, có Đường gia chủ trì, ngài còn có lo lắng gì?

- Tiểu Phi, đây là chuyện may mắn với Hồng môn, lão đầu tử này sắp xuống mồ người còn có thể nhìn thấy, há có thể không tới?

Lý Tùng thu khoát tay áo, một đôi mắt hơi có vẻ đục nhìn mọi người trong viện, trên mặt lộ ra tươi cười,

- Hồng môn trải qua mấy trăm năm mà không suy, toàn bộ dựa vào chư vị tổ sư gia phù hộ, khụ... Khụ khụ!

Một câu chưa nói xong, Lý Tùng Thu liền kịch liệt ho khan. Hoảng quá Đỗ Phi vội vàng bảo bác sỹ đi theo lão nhân đưa mặt nạ dưỡng khí đeo lên trước mặt.

- Mẹ nó, Lão già sắp chết đó, còn có khẩu khí như thế à?

Ngồi ở ghế thứ tám, sắc mặt Lôi Hổ âm trầm nhìn Lý Tùng Thu, nếu không phải vì người này, hắn sớm thuận lợi ngồi lên vị trí đại gia. Xử lý chưa xong chuyện, lại còn có chuyện bó tay bó chân giống hiện tại.

Trải qua một hồi bận rộn cứu chữa, Lý Tùng Thu thở mới bình ổn lại, gỡ cái lồng dưỡng khí trên mặt xuống, Lý Tùng Thu vươn tay ra, ý bảo Đỗ Phi đem microphone đưa cho hắn.

- Khụ khụ...

Một tiếng tiếng ho khan rất nhỏ, khiến sân Tứ Hợp Viện vốn còn có chút tạp âm hoàn toàn yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người ông lão gần đất xa trời này.

- Hoa sen không rời đầm sen, tam giáo là một nhà. Hôm nay có đệ tử tổ sư Lý Thiện Nguyên của Thanh bang nhập môn, quả thật là chuyện may mắn cho Hồng môn, hôm nay có thủ lĩnh Hồng môn Lý Tùng Thu dự, mời Minh Chứng Đường Văn Viễn khai hội Hương Đường!!!

Thanh âm trầm thấp của Lý Tùng Thu vang lên, thông qua loa truyền tới cả trong hội trường. Không khí Hội trường đột nhiên trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người từ trên ghế đứng lên.

- Minh chứng Đường Văn Viễn, được Hương chủ Lý Tùng Thu nhờ vã, làm chủ trì Khai Hương Đường Hồng môn, chư vị mời tế bái tổ sư theo tôi!

Tuổi tác Đường Văn Viễn so với Lý Tùng Thu cũng ít hơn không bao nhiêu, giờ phút này ông ta bỏ lại quải trượng, đứng ở trước bàn thờ, ở phía sau ông, đại lão cùng môn nhân đệ tử, ước chừng có mấy trăm người.

- Một nén nhang, kính thiên địa, mưa thuận gió hoà, bảo vệ bình an!

Đường Văn Viễn giơ một nén nhang dài chừng cánh tay trong tay, đem cắm ở trong đỉnh đồng thau trước bàn thờ, sau đó lui ba bước, hai đầu gối chấm đất quỳ xuống lạy.

Phần phật một tiếng, phía sau Đường Văn Viễn mấy trăm người khom người, trong bọn họ tuy rằng cũng có người làm kinh doanh, nhưng tuyệt đại bộ phân vẫn là liên quan đến bang hội, đối với thiên địa tự nhiên có ý sợ.

- Hai nén hương, kính tổ tiên...

Đợi cho mọi người đứng dậy, Đường Văn Viễn tiếp nhận nén nhang thứ hai do người trong Hồng môn đã chuẩn bị xong, lại nói tiếp, theo sau mọi người lại quỳ xuống lạy.

Hồng môn cùng Thanh bang giống nhau, nhập môn đều phải qua Đại Hương đường cùng Tiểu Hương đường, lần này là đại Khai Hương Đường, quy củ rườm rà cực kỳ, cũng chỉ có người đã già như là giống Đường Văn Viễn, nếu đổi lại là người mới, sợ là ngay cả các bước đều nhớ không rõ.

Suốt hơn nửa giờ, trải qua nghi thức kính hương tam gõ lục bái, hai đầu gối Đường Văn Viễn quỳ xuống đất, hô lớn:

- Hai đầu đã gối quỳ, đốt nhang kính Ngũ Đài, đệ tử mời tổ gia, chính thức mở!

Một tiếng hô xong, Đường Văn Viễn đứng dậy, đến tận đây, hương đường xem như đã được mở.

Nhưng chủ trì hương đường, Đường Văn Viễn cũng mệt thở hồng hộc, cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Đỗ Phi, còn lại thì cậu đến chủ trì đi, lão đầu tử này thân thể thật sự chống đỡ không nổi nữa.

Đường Văn Viễn thực sự không phải là người tập võ, hơn tám mươi tuổi mà hắn còn có thể chủ trì xong nghi thức mở Hương đường, đã là tới cực hạn với sức khỏe của chính mình, không còn có lực mà tiếp tục nữa.

- Tôi tới chủ trì?

Đỗ Phi nghe vậy lặng đi một chút, nói:

- Thế này... không thích hợp lắm!

Phải biết rằng, ở trong Hồng môn, Hương chủ thông thường đều là bang chủ kiêm nhiệm, đây cũng là điều từ đệ tử mới nhập môn đã coi trọng, còn Minh chứng, phần lớn đều là do đại lão trong bang đến đảm nhiệm, hai vị trí đều không như bình thường.

Đỗ Phi hiện tại tuy rằng ngồi vị trí là Hồng môn đệ tam, nhưng cho dù luận thân phận hay vai vế, trong Hồng môn vượt qua vị trí của hắn vẫn có không ít người, nếu như hắn ra mặt chủ trì, ít nhất Lôi Hổ cũng không chịu phục.

- Có cái gì không thích hợp?

Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Lý Tùng Thu luôn luôn ngồi ở xe lăn lúc này đã khôi phục tinh lực, đưa tay cầm mic nói, thấp giọng nói:

- Đại gia Ngồi công đường xử án Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, ai có ý kiến?

Tuy rằng tóc đã trắng xoá, dáng người khom khom, nhưng phong đọ như hùm, Lý Tùng Thu một tiếng hỏi này truyền khắp cả Tứ Hợp Viện, thậm chí ngay cả tiếng ho khan cũng chưa vang lên một tiếng.

Ngay cả Lôi Hổ, sau khi bị đôi mắt mờ của Lý Tùng Thu nhìn liếc qua một cái, lúc sau cũng cúi đầu xuống.

Lôi Hổ không khỏi ở trong lòng thầm trách cứ cha bệnh không phải lúc, nếu không có cha lúc này, Lý Tùng Thu lão thất phu này há lại dám hung hăng càn quấy như thế?

- Được, Đỗ Phi, đi lên chưởng đường đi, không nên làm hổ thẹn uy phong Hồng môn, không nên ngạo mạn tiền bối nhập môn!

- Lý Tùng Thu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem microphone giao cho Đỗ Phi.

- Vâng, thưa hội trưởng!

Tiếp nhận microphone, trên mặt Đỗ Phi cũng không khỏi lộ ra một tia hưng phấn, hắn có thể cảm giác được, Hồng môn dường như sắp phát sinh biến cố nào đó.

Không riêng gì Đỗ Phi, ngoài hắn ra, ngay cả các đại lão trong Tứ Hợp Viện cũng trong lòng thất kinh, nói chung, hậu tuyển hoặc là tạm thay mặt Hương chủ, đều vô cùng có khả năng trở thành bang chủ Hồng môn nhiệm kỳ sau.

Giang hồ bang phái, có vài phần giống triều đình xưa, chú ý nhất cái danh chính ngôn thuận, trước kia, Hồng môn đại lão đều là do tiền nhiệm chỉ điểm.

Tuy rằng tới hiện nay, bang chủ đã không còn quyền chỉ định hậu nhiệm, nhưng có quyền tiến cử.

Sau khi để Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, mọi người mới phát hiện, thì ra Đỗ Phi cũng là người cạnh tranh vị trí bang chỉ nhiệm kỳ tới, Lý Tùng Thu ủng hộ, khiến cho xác suất thành công thượng vị tăng nhiều.

Ngồi ở trên ghế Lôi Hổ cắn chặt hàm răng, tay phải nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng đang tức giận cực kỳ, hắn có chút hối hận ngày đó không trở mặt cùng Đỗ Phi, nếu không cướp đi Diệp Thiên, làm sao còn có chuyện hôm nay đại Khai Hương Đường.

Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, Đỗ Phi không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Bành Văn Quang đứng cách mình 10m, nhìn thấy Bành Văn Quang, trong lòng mới giảm bớt cơn giận vài phần.

Đỗ Phi lại không tâm tư đi đoán chừng Lôi Hổ đang suy nghĩ gì, tạm thay mặt vị trí Hương chủ, hắn đứng ở trên cao, trong miệng hét lớn một tiếng:

- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường!

- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường...

- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường...

Dựa theo quy củ, ba lời truyền đi ra cạnh cửa, còn bồi đường đại lão sớm đợi ở nơi đó, đang đợi Diệp Thiên gõ cửa, từ lúc cử hành nghi thức Khai Hương Đường thì cửa lớn đã bị đóng lại.

- Quy củ thật đúng là nhiều, so với sư phụ năm đó dặn dò còn nhiều hơn!

Lúc này Diệp Thiên đã ở ngoài cửa đợi gần một giờ, vừa mới có người cầm nước trong cho hắn "Tịnh mặt" và "Xuyến thuyền".

Tịnh mặt tức là lấy nước trong rửa mặt, xuyến thuyền chỉ súc miệng và uống nước, ngụm nước đầu tiên chỉ có thể súc miệng không thể dùng để uống, ngụm nước thứ hai là nước đã sạch, có thể uống được, đây cũng là quy củ nhập hương đường ngày trước.

Nghe thấy "Dâng hương đường", Diệp Thiên nâng bước lên trước, gõ chín cái vào cửa chính sơn hồng khắc Long.

- Người nào Ngoài cửa?

Cửa chính cũng chưa được mở ra, mà thanh âm của bồi đường đại lão vang lên.

- Vào cửa thắp hương, nhập môn lễ tạ thần!

Diệp Thiên đáp.

- Đốt mấy nén nhang?

Bồi đường đại lão truy vấn.

- Đốt năm nén nhang!

- Tại sao là năm nén nhang?

- Nhất kính thiên địa quân thân sư, nhị học nhân nghĩa lễ trí tín, tam ăn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tứ cầu bốn mùa bình an...

Lời nói nhập môn này, từ hơn mười năm trước lão đạo sĩ đã dạy qua Diệp Thiên, nhưng trước lần hương đường này, Đỗ Phi đã đặc biệt phái người viết lại cho Diệp Thiên nhớ kỹ, bởi vì nếu một câu đối đáp không trôi, cửa chính chắc chắn là sẽ không mở ra.

Câu hỏi đáo tiếng lóng này, cũng là có duyên cớ, bởi vì Hồng môn là phản Thanh phục Minh, thành lập ra tự nhiên sợ bị triều đình đuổi bắt, vì thế đệ tử trong bang trao đổi, toàn bộ dùng là đều là ẩn ngữ, càng về sau truyền lưu đã hình thành một cái hệ thống độc đáo.

Kỳ thật Khai Hương Đường thông thường, là không cần rườm rà như vậy, chẳng qua bởi vì Diệp Thiên vai vế kỳ cao, Hồng môn bên này sợ trình tự không hoàn chỉnh mà bị Diệp Thiên khinh thường, cho nên mới hoàn toàn rập khuôn quy củ hơn một trăm năm trước Khai Hương Đường.

- Mở cửa!

Sau một phen đối đáp, cửa chính rốt cục được mở ra, mấy trăm ánh mắt, nhất tề chăm chú vào quần áo bào trên người Diệp Thiên.

- Diệp Thiên đi trước dâng hương cho tổ sư, núi đao biển súng!

Thấy Diệp Thiên xuất hiện tại cửa, từ miệng Bồi đường phát một tiếng.

Theo tiếng nói của Bồi đường đại gia, trên một trăm thanh niên thân hình tráng kiện trong đám người kia đi ra, trong tay cầm đại đao và súng dài, hai hàng đan chéo, từ chỗ nhập môn đến vị trí bàn thờ hương đường, tạo lên một dãy núi đao biển súng.

- Là ai sắp xếp cái này?

Nhìn thấy một màn này, Đường Văn Viễn đứng ở trong đám người trước hương đường, mặt sắc nhất thời âm trầm xuống.

*****

Kiểu phô trương rừng đao biển súng này, cũng không phải là trong điện ảnh và truyền hình bịa đặt ra, mà là ở trong bang phái giang hồ thật sự tồn tại.

Nhưng bày ra trận thế này, thông thường đều là do có người bang phái đối địch tiến đến bái sơn, vì phô bày rõ ràng vũ lực và làm kinh sợ đối phương mà sử dụng, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua bang phái nào Khai Hương Đường lại dùng rừng đao biển súng.

Cho nên sau khi trên dưới một trăm người thanh niên cường tráng ở trong sân kết thành hàng, không riêng gì Lý Tùng Thu cùng Đường Văn Viễn và các đại lão sắc mặt không ngờ, người xem lễ khác cũng có chút không hiểu ra sao cả.

- Thường Long, ai bảo ngươi làm như thế?

Lý Tùng Thu chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng một cơn huyết khí dâng lên, hắn còn chưa chết đâu, trong bang thậm chí có người dám chống đối mệnh lệnh của hắn, hai mắt lão nhân không khỏi tuôn ra một tia tinh quang, thẳng tắp bắn về phía bồi đường đại lão đứng ở cửa.

- Hội trưởng, Hồng môn Thanh bang tuy là một nhà, nhưng Diệp gia trẻ tuổi như vậy, có thể có được vai vế như thế, tôi sợ trong bang sẽ không phục...

Thường Long hơn năm mươi tuổi, dáng người cao chừng một thước bảy, hai cánh tay thật dài, đắt tại bên người cơ hồ quá khổ, hơn nữa bả vai phi thường rộng, hẳn là luyện được Thông Tí quyền.

Bồi đường đại gia thân phận chỉ thấp hơn so với Đỗ Phi một bậc, ở Hồng môn cũng là vị trí cực kỳ trọng yếu, Thường Long cho dù chống lại Lý Tùng Thu, cũng không yếu thế.

Lời nói của Thường Long vừa nói ra khỏi miệng, không khí trong hội trường nhất thời trở nên ầm ĩ.

Diệp Thiên gia nhập Hồng môn với thân phận Thanh bang đại lão, hoàn toàn là do Đỗ Phi tác động, tuy rằng mặt sau cũng có Lý Tùng Thu cho phép, nhưng đối với đại đa số người trong Hồng môn mà nói, đích thật là có chút bất ngờ.

Coi như Diệp Thiên gia nhập Hồng môn rồi, cũng không nhất định làm tổn hại đến lợi ích chư vị đại lão, nhưng trên đầu đột nhiên có thêm vị "Gia", trong lòng bọn hắn cũng sẽ không thích.

- Thường gia nói cũng đúng, Hồng môn không phải người nào cũng đều có thể tiến vào!

- Đúng, Thiện Nguyên chân nhân là Thanh bang đại lão, nhưng đồ đệ của ông ấy, không chắc đã giỏi?

- Hồng môn không cần sợ. Có bản lĩnh sẽ qua được rừng đao biển súng này, chúng ta đương nhiên sẽ tiếp nhận anh hùng hảo hán!

Phía trước kinh sợ uy vọng Lý Tùng Thu, những người này không dám thay đổi lời nói, nhưng giờ phút này có người dẫn đầu nói ra, bọn hắn cũng không còn băn khoăn, sôi nổi nói phụ hoạ.

Còn có một vài người quan hệ tốt với Lôi Hổ, nói ra lời đã có chút khó nghe, hương đường vốn trang nghiêm. Như là biến thành cái chợ. Ầm ỹ vô cùng.

Nhìn thấy trước mắt một màn này, Lôi Hổ đang yên vị ở cái thứ tám, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Lộ ra nụ cười không dễ dàng, ánh mắt liếc Bồi đường đại lão một cái, sau đó vẻ tươi cười biến mất.

Cái chủ ý này là Bành Văn Quang nghĩ ra. Mà Bồi đường đại gia lại là đệ tử của Lôi Chấn Nhạc, cũng là sư huynh của Lôi Hổ, quan hệ rất tốt với Lôi gia, cho nên mới phải dốc hết sức phá hư lễ nhập môn của Diệp Thiên như thế.

- Thường Long, năm chín hai đại hội Hồng môn đã nói, Hồng môn Thanh bang vốn là một nhà, Diệp gia đã trải qua ba năm Tiểu Hương Thanh bang đệ tử, đương nhiên có thể vào Hồng môn, vì sao ngươi gây chuyện cành mẹ đẻ cành con?

Nghe trong hội trường mọi người nghị luận. Lý Tùng Thu giận dữ, nhưng là bang chủ, hắn vẫn phải ngăn chận cơn tức, chất vấn Thường Long.

Lý Tùng Thu nói chưa dứt, Đỗ Phi cũng theo đó mà nói:

- Đúng vậy, Thường Long, vốn nói từ Thanh chuyển Hồng. Khoác lụa hồng treo dải lụa màu trước cửa, từ Hồng chuyển Thanh, rút gân lột da, đây là ngươi đang ném đi thể diện Hồng môn sao? Chẳng lẽ Hồng môn chúng ta cũng như loại người không có dung và lượng sao? (khoan dung và độ lượng?)

Đỗ Phi nói điển cố này, là năm đó khi Thanh bang vẫn chưa tích cực làm hoạt động phản Thanh. Cho nên Hồng môn một lần khai hội, nghiêm cấm hội viên Hồng môn chuyển sang Thanh bang.

Nhưng làm vậy để tránh cho xung đột. Hai phái vẫn gọi "Thanh Hồng một nhà", còn gọi là "Hoa hồng, lá cây Bạch Liên ngẫu" (chỉ Hồng môn, Thanh Bang, Bạch Liên), là một nhà.

- Chuyện này...

Thường Long không nghĩ là Lý Tùng Thu và Đỗ Phi sẽ ủng hộ Diệp Thiên như thế, bị hai người hỏi á khẩu không trả lời được, trên trán toát ra mồ hôi.

- Hội trưởng, Đỗ gia, rừng đao biển súng cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, Diệp gia gia nhập Hồng môn chính là tiền bối đại lão, nếu ngay cả cái này đều không dám đi, sợ là trong bang cũng sẽ không chịu phục đâu?

Thấy Thường Long bị Lý Tùng Thu và Đỗ Phi hai người hỏi khó, Lôi Hổ bất đắc dĩ đứng dậy, hắn vừa đứng, giữa sân rất nhiều người nhất thời tựa hồ hiểu ra.

Người trong Hồng môn phần lớn đều biết Lôi Hổ cố ý tranh đoạt vị trí đại lão bang chủ, nhưng mọi người còn có chút không rõ, vì sao Lôi Hổ lại để bụng đối với việc Diệp Thiên gia nhập Hồng môn như thế?

Lúc này Lôi Hổ cũng là người câm ăn Hoàng Liên, có khổ nói không nên lời, hắn cũng không thể nói được, sợ Diệp Thiên gia nhập Hồng môn rồi sẽ dùng môn quy chất vấn hắn?

Hiện tại Lôi Hổ kiên trì cho Diệp Thiên qua rừng đao biển súng, cũng chính là khinh thường Diệp Thiên là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, muốn làm cho hắn biết khó mà lui.

Thứ nhất có thể tránh phát sinh chuyện hắn bị chất vấn, thứ hai cũng có thể mượn chuyện này, hung hăng đánh vào thể diện Đỗ Phi và Lý Tùng Thu, khiến người khác hiểu, ở Hồng môn không có Lôi gia bọn hắn ủng hộ, là không thể làm bất cứ chuyện gì.

- Lôi gia lời này nói cũng đúng, Hồng môn chúng ta người nào không phải xuất sinh nhập tử, chém giết mà ra? Đi qua rừng đao biển súng này cũng không tính.

- Đúng vậy, nếu ngay cả lá gan này cũng không có, vậy cũng không cần phải gia nhập Hồng môn!

Lôi gia ở Hồng môn cũng là có căn cơ thâm hậu, có khối người ủng hộ Lôi Hổ, Lôi Hổ nói chưa dứt, đại lão trong ngoài bát đường đồng thời mở miệng.

- Chuyện này?

Lý Tùng Thu nhìn thấy tình thế có chút không khống chế được, không khỏi lộ vẻ do dự.

Kỳ thật Lý Tùng Thu căn bản chính là hoàn toàn không biết gì về Diệp Thiên cả, chỉ là muốn thông qua chuyện này, nâng đỡ Đỗ Phi thượng vị mà thôi, lại không nghĩ rằng Lôi Hổ đã chặn ngang một chân.

- Hội trưởng, chút trận ấy làm khó không được Diệp gia!

Đỗ Phi thấp giọng nói một câu bên tai Lý Tùng Thu, sau đó đứng dậy, cất giọng nói:

- Diệp gia, hương đường chỗ này, có dám đi?!

Nếu rừng đao biển súng cũng đã dựng lên, hơn nữa mọi người cũng đều có khuynh hướng cho Diệp Thiên đi qua, Đỗ Phi nếu tiếp tục kiên trì, trái lại làm cho mọi người nghi ngờ động cơ của hắn.

- Ngươi ngu ngốc, Lôi Hổ há lại là hạng người lương thiện?

Thấy hành động của Đỗ Phi, Lý Tùng Thu khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về đại gia Thượng Thư ngồi ở đối diện hắn.

Người nọ khẽ gật đầu, thân mình ngửa ra sau, nói vài câu, người đứng phía sau hắn lặng yên không một tiếng động thối lui ra khỏi sân.

- Rừng đao biển súng, chuyện nhỏ, Diệp mỗ có gì không dám?

Trong hội trường, Diệp Thiên nghe được Đỗ Phi nói vậy, trên mặt lộ ra tươi cười, nhớ năm đó sư phụ ta, Thiện Nguyên chân nhân đích thân xông vào Xuyên Trung, Giang Tương phái bày ra núi đao chảo dầu, không nghĩ tới hôm nay Diệp mỗ cũng có thể đi vào một chuyến?

Diệp Thiên vừa nói ra, trong hội trường có một vài người nhất thời sắc mặt biến đổi, người này chính là ngoại bát đường Thánh nhân Nhị gia La Trí Bính, cũng là La đại sư mà Diệp Thiên quen biết trong kinh thành năm đó.

La Trí Bính xuất thân Giang Tương phái, chuyện lừa đảo tự nhiên bất phàm, trở thành quân sự Nhị gia phụ trách mưu lược, nhưng thật ra cũng phù hợp thân phận của hắn.

Nhưng giờ phút này nghe thấy Diệp Thiên đề cập chuyện năm đó, trong lòng La Trí Bính cũng là ngổn ngang trăm vị cùng xuất hiện, nếu không phải hành trình Xuyên Trung của Lý Thiện Nguyên, sư phụ của hắn Tần Bách Xuyên cũng sẽ không mang hắn đi xa hải ngoại.

Đương nhiên, sự tình đã hơn nửa thế kỷ, La Trí Bính đã không có chút tâm tư báo thù, hơn nữa hắn biết rõ điểm đáng sợ của người thanh niên này, từ mấy ngày trước đã đi bái kiến Diệp Thiên.

Nhìn thấy Diệp Thiên thật sự muốn xông vào đây, sắc mặt Lôi Hổ ngược lại lại khó nhìn, âm trầm nói:

- Diệp gia, đao thương không có mắt, nếu ai trượt tay, đao thương kia rơi xuống, thương tổn đến ngài có thể sẽ không tốt.

Lôi Hổ vốn muốn dùng chiêu thức ấy làm kinh sợ tới mức Diệp Thiên biết khó mà lui, không ngờ người trẻ tuổi kia thế nhưng thật muốn xông vào, điều này làm cho hắn có cảm giác một cước đạp không trung, trong lòng trống rỗng, vô cùng là khó chịu.

- Ha ha, cám ơn đã quan tâm, núi đao biển súng mà thôi, Diệp mỗ không sao?

Diệp Thiên nói cảm tạ, trên mặt cũng hiện ra một tia cười lạnh, tới lúc này, người mù đều có thể nhìn ra tâm tư Lôi Hổ, hắn chính là dùng trận này làm khó Diệp Thiên.

- Tốt lắm! Diệp gia uy vũ!

- Không hổ là đệ tử Thiện Nguyên chân nhân, Diệp gia giỏi lắm!

Mặc kệ Diệp Thiên có đi qua trận đao thương này không, nhưng lời nói ra cũng rất có khí phách, nghe được người chung quanh sôi nổi vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

- Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách lão tử quá đáng?

Nhìn thấy Diệp Thiên đã giơ chân lên, Lôi Hổ cũng động lòng, nháy mắt với Bành Văn Quang đứng ở đối diện hắn.

Lôi Hổ bất kể như thế nào cũng không thể để Diệp Thiên tiến vào Hồng môn, nếu không chuyện hắn liên hợp với Tống Hiểu Long chiếm đoạt tài sản của Tống Vi Lan, đủ để cho Lôi gia bọn hắn mất hết danh dự ở Hồng môn.

Nhìn thấy ánh mắt Lôi Hổ đã tràn ngập sát khí, Bành Văn Quang rùng mình, chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn, nếu thật là gây tổn thương Diệp Thiên ở núi đao biển súng này, sợ là sự tình sẽ làm lớn.

Nhưng Bành Văn Quang hiện tại đã là đâm lao phải theo lao, nếu cho Diệp Thiên thuận lợi gia nhập Hồng môn, chẳng thà đem chém hắn ở dưới đao, đến lúc đó không có người nào bàn luận người chết.

Một mệnh lệnh khó hiểu, theo thế tay Bành Văn Quang truyền ra ngoài, mấy người đệ tử xếp hàng vây núi đao thương, trong mắt nhất thời lộ ra tia lạnh, giơ cao lên hai tay cầm đao, cũng tăng thêm vài phần lực đạo.

- Ồ? Thật đúng là chó cùng rứt giậu sao?

Đang chuẩn bị đi vào hai hàng đao và súng kia, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên có một tia cảm ứng, ánh mắt nhìn vào trong mơ hồ mà đi.

Ở trên đời này, khó nhìn thấu nhất đúng là lòng người, mà đồng dạng, khó nhất che dấu cũng là lòng người, Diệp Thiên có thể thông qua khí cơ cảm ứng, nhận thấy được từ trái tim phát ra sát khí.

Khóe miệng giương nhẹ một chút, lộ ra một nụ cười, Diệp Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực bước chân vào trong hàng đao súng.

Đỉnh đầu lóe ra lên ánh sáng lạnh từ lưỡi đao, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, mọi người vây xem đều vì Diệp Thiên mà toát mồ hôi lạnh.

*****

- Có gan đấy, quả là trang hán tử!

Tuy rằng đã sắp tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, nhưng trong bang hội, cho tới bây giờ cũng không thiếu thanh niên nhiệt huyết, Diệp Thiên mặt không đổi sắc đi vào hàng đao súng, nhất thời khiến mấy người lớn tiếng khen.

- Tiểu Phi, chàng thanh niên này không đơn giản!

Ngồi ở ghế đầu tiên, Lý Tùng Thu híp mắt nhìn Diệp Thiên, như có suy nghĩ gì gật gật đầu, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng người này là Đỗ Phi sắp xếp, xem tình hình này cũng không giống.

Đỗ Phi hiểu được ý của Lý Tùng Thu, cười khổ một tiếng, nói:

- Hội trưởng, cháu đã thua ở tay Diệp gia, nếu không phải cậu ta tha cho cháu một mạng, sợ là cháu cũng không thể ngồi ở chỗ nầy được!

- Ngay cả cháu cũng không phải là đối thủ của cậu ấy?

Lý Tùng Thu lần này là thật sự giật mình, hắn biết công phu Đỗ Phi ở HM cũng là hạng nhất hạng nhì, nếu không cho dù là hắn ra mặt, cũng không thể dễ dàng đẩy cho Đỗ Phi lên vị trí ngồi công đường xử án này.

- Hội trưởng, Diệp gia là người trong kỳ môn, chắc gì đã để ý môn phái giang hồ chúng ta này, Lôi Hổ lần này là lấy tảng đá đạp chân của mình.

Trong giọng nói của Đỗ Phi có một tia vui sướng khi nhìn người gặp họa, kỳ thật với quan hệ Lôi gia cùng Tống gia, bọn họ có thể được đến Tống Vy Lan ủng hộ nhất, cơ hội cho Lôi Hổ ở thượng vị Hồng môn rất lớn.

Nhưng Tống Hiểu Long trăm phương ngàn kế phá hủy quan hệ Lôi Tống hai nhà, sự tình đã xảy ra thay đổi có tính căn bản, nhất là hành vi Lôi Hổ mưu đồ bí mật giam lỏng Tống Vi Lan, lại càng làm Diệp Thiên tức giận.

Biết rõ khả năng của Diệp Thiên, lúc này Đỗ Phi đã có thể đoán được ngày tàn của Lôi gia, có lẽ không lâu sau, Lôi gia cầm quyền Hồng môn mấy chục năm, sẽ suy sụp.

- Lão Lôi cả đời chính trực, ai ngờ khi khí tiết tuổi già lại khó giữ được, tiểu Phi, nếu cháu ngồi trên vị trí của ta này, hãy cho Lôi gia một cái đường lui đi.

Lý Tùng Thu có chút ảm đạm lắc đầu, đừng nhìn hắn mấy năm nay luôn luôn nằm ở trên giường bệnh, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn so với bất cứ ai khác. Lôi Hổ ngang ngược càn quấy, không biết có bao nhiêu người tố cáo ở trước mặt hắn.

Có thể ngồi vào vị trí thủ lĩnh Hồng môn, Lý Tùng Thu há lại là hạng người tầm thường?

Triệu hồi Đỗ Phi từ quốc nội, đây chỉ là một nước cờ của Lý Tùng Thu mà thôi. Hắn còn có nhiều bố trí, cho dù Lôi Hổ dùng tiền tài mua chuộc được nhiều đại lão, cuối cùng chỉ sợ cũng Kính Hoa Thủy Nguyệt, mong muốn mà không thể thành.

Không chỉ có Đỗ Phi và Lý Tùng Thu đang đàm luận Diệp Thiên, trong hội trường, các đại lão cũng đều xì xào bàn tán, đổi lại bọn hắn, không chắc còn dám làm như Diệp Thiên.

Từ cửa Tứ Hợp Viện đến chỗ hương đường, chừng sáu bảy mươi thước, mặc dù Diệp Thiên đi không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh vẫn đã đi tới trung đoạn.

- Nên ra chiêu rồi chứ?

Diệp Thiên nhìn như đi dạo sân vắng, nhưng trong lòng luôn luôn đề cao lên cảnh giác, hắn tu vi mặc dù cao, nhưng thân thể vẫn là máu thịt, hơn nữa lại không luyện qua võ công ngoại gia. Một khẩu súng bắn vào trên người, nói không chừng cũng là một lỗ thủng đầy máu.

Cảm ứng sát khí đến từ chỗ hai người cự ly cách phía trước mình ba bốn thước kia, Diệp Thiên chậm rãi đi tới. Khi cự ly hai người này còn có một thước, trong tai Diệp Thiên truyền đến một tiếng xé gió.

- Quả nhiên tính rất chuẩn!

Trong hội trường tuy rằng tiếng tạp âm lớn, nhưng thanh âm xé gió cục đá kia vẫn không thể tránh được cái lỗ tai Diệp Thiên, trong đầu hắn, thậm chí xuất hiện cảnh tượng sẽ phát sinh.

- Ai u!

Đứng ở bên trái Diệp Thiên, một đệ tử Hồng môn, bỗng nhiên cảm thấy chỗ đầu gối đau đớn, thân hình không thể đứng vững, té xuống phía trước.

Thế nhưng người đó lại quên, đỉnh đầu hắn còn đang giơ cao thanh đao, ngay khi thân thể của hắn đập xuống. Hai tay cầm đại đao, cũng không tự chủ được rơi xuống phía trước.

Ánh mặt trời chiếu vào thân đao được mài sáng như tuyết, phản xạ ra ánh sáng, vị trí đối diện lưỡi đao, chính là đỉnh đầu Diệp Thiên, bất thình lình một cảnh tượng khiến tất cả mọi người nhịn không được đứng lên từ chỗ ngồi.

- Ngươi dám!

Lý Tùng Thu vỗ mấy cái lên ghế, trong mắt toát ra sự phẫn nộ, Lôi Hổ cũng dám bày mưu đặt kế người ra tay khi Diệp Thiên đi qua hàng đao thương này, quả thực chính là mất trí khôn.

Phải biết rằng, môn phái giang hồ bày ra rừng đao biển súng này, thông thường đều là dùng để làm kinh sợ đối phương và hiển lộ rõ ràng vũ lực của chính mình, nhưng trong lịch sử giang hồ, còn chưa bao giờ có môn phái nào động thủ lúc này.

Chuyện này nếu truyền đi ra, chỉ sợ danh dự Hồng môn mấy trăm năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, điều này làm cho lão hội trưởng tức giận đến nỗi hụt hơi thiếu chút nữa không thở nổi, ngồi ở ghế trên liên tục ho khan.

Biểu hiện khác với vẻ phẫn nộ của Lý Tùng Thu, trong mắt Lôi Hổ lại lộ ra một tia thoải mái, trong mắt hắn, trên người không có chút nào con nhà võ như Diệp Thiên, tất nhiên tránh không khỏi một đao này.

Hơn nữa người chém ra một đao này cũng không phải đệ tử Hình đường của hắn, dù là trong bang có điều tra như thế nào, cũng tra không đến trên đầu của hắn.

Còn hoài nghi? Nào có được? Không có chứng cớ, cho dù lão thất phu Lý Tùng Thu kia biết là hắn làm, cũng không dám động đến một cọng lông tóc Lôi Hổ hắn.

- Chị Lan, chuyện này không trách được tôi? Ai bảo chị không phối hợp với tiểu đệ, sinh con lại còn là đệ tử đại lão Thanh bang ư?

Trên mặt Lôi Hổ lộ ra vẻ tươi cười, thậm chí còn suy nghĩ đến Tống Vi Lan đang ở Newyork, còn hành vi Khai Hương Đường lần này, chẳng qua là một chuyện cười mà thôi.

- Ơ?

Ngay khi nụ cười trên mặt Lôi Hổ còn chưa thu lại, trong họi trường đột nhiên vang lên một tiếng than sợ hãi.

Khi cái đao dày rộng sắp sửa chém tới chỗ đỉnh đầu Diệp Thiên, dưới chân Diệp Thiên tựa hồ hơi lảo đảo, thân thể vọt mạnh lên phía trước mấy bước.

Chính là mấy bước này, khiến Diệp Thiên tránh được hung hiểm, lưỡi dao sắc bén, cơ hồ là rơi xuống chém vào da đầu sát sau ót của hắn, khiến mọi người nhất tề kinh hô lên.

- Mẹ nó, mạng lớn như vậy?

Lôi Hổ đang tươi cười, lúc này có vẻ có chút dại ra, nhưng liền phản ứng lại được, ánh mắt nhìn hướng về phía hai người phía trước Diệp Thiên, để phòng ngừa ngoài ý muốn, hai người này mới thực sự là sát thủ chân chính.

Ngay khi Diệp Thiên nhìn như chật vật tránh thoát một đao kia, ở bên cạnh hắn, hai bên một trái một phải, hai đệ tử Hồng môn liếc nhau một cái, một người giở đao, một người khác thì vừa thu súng lại, ngay sau đó giơ ra ngoài.

Hai người này đều là tử sĩ được Lôi Hổ nuôi, trong con mắt của bọn họ chỉ có Lôi gia mà không có Hồng môn.

Hai người tiếp nhận mệnh lệnh rồi, sẽ không lo nghĩ được sống thêm mà rời khỏi Hồng môn Tổng đường, cho nên một đao một súng này khiến cho sát khí mạnh chưa từng có từ trước đến nay!

- Tại sao có thể như vậy?

- Chó chết, ai làm vậy?

Nếu nói vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại đao thật súng thật cố tình ám sát, khiến tất cả mọi người hiểu được, đây là có người không muốn cho Diệp Thiên gia nhập Hồng môn.

Cũng không có nhiều người biết thân thủ của Diệp Thiên, cũng giới hạn chỉ có đám người Đỗ Phi, Đường Văn Viễn, bất thình lình đánh lén, khiến rất nhiều người đều theo bản năng cho rằng, Diệp Thiên khó tránh bị thi thể chia lìa.

Nhưng cảnh tượng trước mặt, cũng khiến bọn họ bất ngờ, khi đao lóe lên hàn quang chém tới đỉnh đầu Diệp Thiên là lúc Diệp Thiên bỗng nhiên vươn tay ra, bấm tay ở trên sống đao nhẹ nhàng bắn ra.

Động tác Diệp Thiên này nhìn như trò đùa, cũng khiến lưỡi đao lệch khỏi quỹ đạo, chém xuống phía bên phải Diệp Thiên.

Cùng lúc đó, chân phải Diệp Thiên chống lên, thân thể quay tròn một vòng nguyên tại chỗ, khẩu súng vốn đã sắp chạm đến thân thể Diệp Thiên, cũng sượt qua sát bên người Diệp Thiên.

Động tác Diệp Thiên nhìn như tiện tay, nhưng cũng dùng tới công phu nội gia.

Khi bị Diệp Thiên đẩy ra, cái chém đao ra và khẩu súng dài, cũng chưa thể thu lực trở về, mà hướng về cùng một phương hướng, tiếp tục đâm.

- Ai u... A!

Hai tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, một tia máu dưới ánh mặt trời có vẻ có chút chói mắt, người cầm trong tay khẩu súng dài, cánh tay trái bị đao bổ xuống.

Mà đệ tử Hồng môn chém xuống, cũng không hề nhẹ, vai hắn đã bị súng đập vào, máu tươi đỏ thẫm theo súng, không ngừng thấm đỏ.

Hai người đồng thời trở mình lăn ở trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thê lương vô cùng, trong lúc nhất thời, toàn trường khiếp sợ tĩnh lặng, ai cũng không kịp phản ứng chuyện này đến tột cùng là phát sinh như thế nào.

- Sao... Tại sao có thể như vậy?

Lôi Hổ lúc này cũng mắt choáng váng.

Phải biết rằng, hai người kia trước khi vào bang, đều là tội phạm trên tay dính máu, hai người đồng thời đi đối phó một thanh niên tay trói gà không chặt, cũng bị rơi vào kết quả như vậy, điều này làm cho Lôi Hổ có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

- Mau, bắt hai người kia lại...

Lý Tùng Thu sống gần chín mươi năm, trong cả đời đã thấy sóng to gió lớn vô số kể, mặc dù có chút bất minh đối với những chuyện trước mắt đã xảy ra, nhưng trước tiên liền phát ra mệnh lệnh.

Lý Tùng Thu chưa dứt lời, từ sau ghế đại lão nhanh chóng thoát ra mấy thân ảnh, rất nhanh khống chế được hai người đang quay cuồng trên mặt đất.

- Không cần lấy tánh mạng của bọn họ, ta muốn biết, chuyện này là ai sai khiến?!

Liên tục bị kích thích, trên mặt Lý Tùng Thu hiện ra một tia đỏ, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Lôi Hổ, nếu không phải vì thể diện Lôi Chấn Nhạc, Lý Tùng Thu đã có thể tiến hành gia pháp môn quy tại đây.

- Lôi Hổ, ngươi thật sự muốn phá hủy quy củ Hồng môn mấy trăm năm sao?

Lý Tùng Thu có thể nhịn được cơn tức này, Đỗ Phi cũng nhân cơ hội làm khó dễ, coi như chuyện này không phải Lôi Hổ làm, cũng muốn trút lên đầu của hắn.

- Đỗ Phi, ông không được ngậm máu phun người, có chứng cớ gì nói là Lôi Hổ ta làm?

Lôi Hổ không chút yếu thế từ trên ghế đứng lên, hai người kia mặc dù là người của Lôi gia, nhưng lại không có ai biết điểm này, hơn nữa hai người vẫn là người trong lễ đường, không chút quan hệ cùng Hình đường hắn.

- Đúng, Đỗ gia ngài dựa vào cái gì nói như vậy? Coi Hình đường chúng tôi không có người nào sao?

Lôi Hổ nói chưa dứt lời, thanh âm của Bành Văn Quang từ trong đám người vang lên.

Lời của hắn giống như là một tiếng tín hiệu, từ ngoài cửa lớn Tứ Hợp Viện ào ào tràn vào trên một trăm thanh niên cường tráng, tụ tập ở chung quanh Lôi Hổ.

- Hồng môn cần thay đổi!

Nhìn thấy một màn này, các đại lão tới tham gia nghi thức Hương đường, trong đầu nhất tề toát ra cái ý niệm như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)