← Ch.520 | Ch.522 → |
- Ta cùng ngươi liều mạng!
Bồi đường đại lão thuở nhỏ mất mẹ, khi hắn tám tuổi, cha cũng đã chết ở một lần đánh nhau, là Lôi Chấn Nhạc từ nhỏ nhận nuôi hắn, nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc phun ra máu, cũng nhịn không được nữa, liền đánh về phía Diệp Thiên.
Lý Tùng Thu sắc mặt âm trầm ngồi ở xe lăn, cũng không ngăn cấm hắn, nếu Diệp Thiên thật sự là xuống tay độc ác, hắn tình nguyện bỏ qua tín nghĩa mấy trăm năm qua của Hồng môn, cũng phải đòi công bằng từ Diệp Thiên.
Nhưng không đợi Bồi đường đại lão bổ nhào vào trước mặt Diệp Thiên, trong tai mọi người liền vang lên một tiếng hô to:
- Mẹ kiếp, Tư Không, nễ tiểu tử này được sao?
Theo tiếng kêu la, một cái quạt hương bồ to giống như bàn tay sượt qua sau vạt áo Bồi đường đại lão, nhưng quay lại, một trăm năm sáu chục cân (bằng 80Kg) thịt trên người hắn bị nhấc lên.
- Cha...
- Lôi thúc?
- Lão Tam?
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, người tóm lấy Bồi đường Tư Không Minh, đúng là Lôi Chấn Nhạc vừa rồi mồm nôn ra máu.
- Lão Tam, này ... đây là có chuyện gì?
Lý Tùng Thu khó hiểu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, ở ngực của hắn, còn có máu tươi, nhìn qua rất khiến cho người ta lo lắng.
- Nhị ca, đệ không sao.
Lôi Chấn Nhạc khoát tay, đẩy Tư Không Minh sang một bên, bước đi tới trước mặt Diệp Thiên, hai tay ôm quyền, bái thật sâu.
- Diệp gia, Lôi mỗ có nhiều mạo phạm, ngài đại nhân đại lượng, lấy ơn báo oán, Lôi mỗ xin ngài thứ tội!
Lôi Chấn Nhạc cúi người, đầu ngang bằng với cái tất, ở thời xưa, không khác gì cúi lạy lễ tiết, thông thường chỉ có vãn bối đối mặt trưởng bối thì mới có thể hành lễ lớn như vậy.
Sau một bái, Lôi Chấn Nhạc cũng không đứng dậy, mà chờ Diệp Thiên đáp lời, tựa hồ Diệp Thiên không tiếp nhận tha thứ hắn. Lôi Chấn Nhạc sẽ cúi mãi không dậy.
- Khụ... Khụ khụ...
Diệp Thiên mới vừa mở miệng nói chuyện, trên mặt liền hiện ra một tia hồng hồng, ho khan vài tiếng, nói:
- Lôi trưởng lão. Thái độ làm người của ông Diệp mỗ thật là kính trọng, nhưng trong nhà tiểu bối cũng không thể quá mức sủng nịch, bằng không đợi khi ông trăm tuổi, người khác vị tất còn có thể nhớ mà nể mặt ông!
Vừa rồi vỗ vào trên ngực Lôi Chấn Nhạc ba chưởng, Diệp Thiên cũng phải trả cái giá lớn.
Ba chưởng này, cơ hồ ẩn chứa chân khí nửa người Diệp Thiên, dùng thủ pháp độc đáo rót vào trong cơ thể Lôi Chấn Nhạc, đưa tụ huyết giữa ngực và bụng hắn đi ra.
Nếu không phải Diệp Thiên đánh ba chưởng. Cho dù vừa rồi ngừng tay, bệnh không tiện nói ra của Lôi Chấn Nhạc tái phát, hơn nữa tích tụ ở trong người không thể bài xuất, tuy rằng cũng không nhất định sẽ làm cho tính t mạng khó giữ được, nhưng võ công cũng đừng nghĩ tiếp tục có được.
Thấy Lôi Chấn Nhạc giải thích như vậy, lại nhìn máu đỏ sậm trên mặt đất kia, mọi người vây xem cũng có chút minh bạch rồi.
Những ông lão đồng lứa với Lôi Chấn Nhạc, có thể làm cho người ta chịu ân huệ, nhưng mình tuyệt đối không chịu mang ơn người ta, kia so với muốn cái mạng già của hắn còn khó chịu hơn.
Cho nên Diệp Thiên vừa rồi đánh ba chưởng thực sự không phải là muốn lấy mạng Lôi Chấn Nhạc, mà hẳn là chữa thương cho hắn. Nếu không với tính tình Lôi Chấn Nhạc, ngay cả không địch lại, tuyệt đối cũng sẽ đối đầu Diệp Thiên đến cùng.
- Diệp gia, ngài dạy bảo lão Lôi nhớ kỹ!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lôi Chấn Nhạc ngẩng lên, vài bước đi tới trước mặt Lôi Hổ, đưa tay xách hắn tới, ném trước mặt Diệp Thiên, nói:
- Lậy tạ tội Diệp gia!
- Cha? Cha bị làm sao vậy?
Lôi Hổ trên người vừa mới băng bó xong miệng vết thương, lại tràn ra máu tươi. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn cha, không biết người cha từ trước đến nay yêu thương mình, tại sao lại khác thường như thế?
- Mẹ nó, cái mạng lão tử này là Diệp gia nhặt về, dập thêm mấy cái đầu cũng không bằng sao?
Lôi Chấn Nhạc trừng mắt, tay vỗ vào trên ót của Lôi Hổ. Tay hắn khiến Lôi Hổ dập đầu xuống đối với Diệp Thiên.
Lôi Hổ từ nhỏ sợ nhất cha, mắt thấy cha tức giận, lập tức dập đầu xuống không dám ngẩng lên, trong miệng nói:
- Diệp gia, thực xin lỗi, Lôi Hổ xin lạy bồi tội ngài!
- Lôi Hổ, nếu không nể mẹ ta xem giao tình hai nhà Lôi Tống với nhau mấy chục năm, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ đền.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được Lôi Hổ nằm úp sấp dưới đất trong lòng đầy oán hận, nhưng hắn cũng không cần, cười lạnh nói:
- Ngươi mang tư tâm quá nặng, không thích hợp ở lại Hình đường, lui về hội trưởng lão phụng dưỡng người già đi!
- Ngươi...!
Nghe được Diệp Thiên nói lời này, Lôi Hổ nhịn không được ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra lửa giận, hắn năm nay mới hơn 40 tuổi, đang là thời hoàng kim, Diệp Thiên một câu này, chính là để cho hắn không còn ngày nổi danh.
- Ngươi cái gì?
Phía sau Lôi Chấn Nhạc lại đập một cái vào trên đầu con,
- Diệp gia đang cho mày một đường sống, tiểu tử ngươi đừng không biết điều như vậy, Tư Không...
- Lôi thúc, tôi ở đây.
Tư Không Minh vội vàng lên tiếng, nhưng thân thể cũng đứng ở cách Lôi Chấn Nhạc bảy tám thước, hắn sợ Lôi Chấn Nhạc nổi giận sẽ xử lý cả đứa con của mình.
- Sáng mai sẽ đưa hắn quay về Canada, trong vòng ba năm, bắt tiểu tử này luyện chữ bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, khi nào tính khí sửa tốt, khi đó tiếp tục để cho hắn trở về!
- Lôi thúc, nhưng... nhưng Hổ Tử vẫn là Đường chủ Hình đường mà?
Tư Không Minh lặng đi một chút, Lôi Hổ có thể leo đến vị trí này, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc, nhưng chính hắn cũng đã trả giá rất nhiều, cố gắng nhiều.
- Đường chủ cái rắm, bắt đầu từ bây giờ nó không làm nữa!
Lôi Chấn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Lý Tùng Thu, nói:
- Nhị ca, hôm nay nội ngoại bát đường cùng chư vị Đại Lão đều ở đây, Lôi Hổ giết hại huynh đệ trong bang, tôi đề nghị, miễn đi chức vụ Đường chủ Hình đường của nó!
- Lão Tam, có phải đang lo lắng quá nhiều hay không?
Lý Tùng Thu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, Đường chủ Hình đường ở Hồng môn là vị trí rất trọng yếu, Lôi Hổ rời đi, sẽ khiến cho ở đó lộn xộn, Lý Tùng Thu còn chưa có chuẩn bị.
- Diệp gia, người xem chuyện này?
Lý Tùng Thu lại nhìn về phía Diệp Thiên, hắn muốn cho Diệp Thiên nói khuyên một câu, sau đó để Lôi Chấn Nhạc liền bỏ qua chuyện này đi.
- Lý hội trưởng, tôi cũng cảm giác Lôi Hổ không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Hình đường, đương nhiên, tôi chỉ là ý kiến cá nhân.
Diệp Thiên bĩu môi, nếu không vì thể diện Lôi Chấn Nhạc, Lôi Hổ hôm nay sớm đã phơi thây tại chỗ, hắn há lại giúp Lôi Hổ đi nói chuyện?
- Không cần nghĩ nhiều, mọi người giơ tay biểu quyết đi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Lôi Chấn Nhạc căng thẳng, đừng nhìn hắn tính tình nóng nảy, trên thực tế Lôi Chấn Nhạc rất hiểu chuyện nhỏ, đại sự đều hiểu hơn so với ai khác.
Diệp Thiên mới vừa nói không truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng cũng không nói sẽ tha thứ cho con trai mình ngay, chỉ có để cho Lôi Hổ hoàn toàn biến mất ở trước mặt Diệp Thiên, có lẽ hắn có thể tránh được một kiếp nạn này.
Trong Hồng môn, cần bãi miễn cấp bậc Đại lão Đường chủ, nhất định phải mời dự họp đại hội Hồng môn, sau đó do Đại lão Nội Ngoại bát đường cùng đại lão các nơi giơ tay biểu quyết, hôm nay vừa vặn phù hợp điều kiện này.
- Hồng môn thật sự là cần thay đổi!
Những Đại lão vây xem có chút lớn tuổi đều cảm giác có chút đột ngột đối với chuyện đã xảy ra hôm nay, nhưng nếu Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu đã đồng ý, bọn hắn cũng chỉ có thể giơ tay lên.
Thấy đồng loạt giơ tay lên, Lôi Hổ đang quỳ rạp xuống đất không khỏi xám sắc mặt.
Hắn lúc này mới biết, nhân duyên chính mình ở Hồng môn cũng không tốt như tưởng tượng, mọi người cho hắn mặt mũi, có lẽ đều là vì thể diện của cha.
Khi mọi người giơ tay biểu quyết, vị trí Đường chủ của Lôi Hổ này, đã xem như tự động bị bãi miễn, Lôi Chấn Nhạc chắp tay đối với mọi người, nói:
- Lão Lôi tuổi già sức yếu, phó hội trưởng này không đảm nổi, Đỗ Phi, vị trí của ta liền cho ngươi làm đi!
Hôm nay sau chuyện này, tin tưởng người trong Hồng môn đều sẽ biết bọn chuyện cha con tính kế hại Tống Vi Lan, Lôi Chấn Nhạc cả đời oanh liệt, cũng không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt khi ở lại Hồng môn.
- Lôi thúc, chuyện này... chuyện này không thích hợp mà?
Nghe được Lôi Chấn Nhạc nói vậy, Đỗ Phi không khỏi ngây ngẩn cả người, đã cùng Diệp Thiên trao đổi, trong lòng hắn cóchút hứng khởi thượng vị, nhưng hắn chưa từng có nghĩ cần giẫm trên vai Lôi Chấn Nhạc mà đi.
- Không có gì không thích hợp, tâm địa cháu tốt hơn nếu so với Hổ Tử, Nhị ca cũng già rồi, ngày sau Hồng môn liền trông vào cháu!
Trong lời nói của Lôi Chấn Nhạc có chút thương cảm, hắn vì Hồng môn mà kính dâng ra tinh lực cả đời, mặc dù mình phải rời khỏi Hồng môn, cũng không hi vọng Hồng môn suy bại đi xuống.
- Lôi trưởng lão, ở lại đi!
- Đúng, Lôi trưởng lão, ngài không thể rời Hồng môn được!
Tuy rằng tính tình Lôi Chấn Nhạc nóng nảy, nhưng chưa từng có tư tâm, từ trước đến nay làm người trong Hồng môn kính trọng, trước mắt nghe nói hắn muốn từ chứcvị phó hội trưởng, nhất thời vang lên tiếng níu giữ.
- Chư vị, Lôi mỗ tôi làm việc không đứng đắn, thật sự là không còn mặt mũi ở lại, ngày sau chư vị nếu còn nhớ rõ Lôi mỗ, đến Canada thăm lão một chút là được, chỉ cần là huynh đệ, Lôi mỗ nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!
Lôi Chấn Nhạc lại vừa chắp tay đối với bốn phía, nói:
- Nói ngắn tình trường, mấy ngày nữa Lôi mỗ chậu vàng rửa tay, mời Diệp gia cùng chư vị tham ngộ!
Chậu vàng rửa tay là một loại nghi thức cử hành khi người trong giang hồ thoái lui, trở lại đường ngay, người đó sau khi hai tay rửa trong chậu, tuyên thệ từ nay về sau không bao giờ động kiếm quyền nữa, quyết không hỏi đến ân oán trong chốn võ lâm.
Thông thường cử hành xong nghi thức chậu vàng rửa tay, đại biểu cho rửa sạch ân oán giang hồ, cho dù có người thù oán, cũng không thể tiếp tục trả thù đối với người đã trở lại đường ngay, nếu không thì sẽ bị người trong giang hồ hợp nhau tấn công.
Lôi Chấn Nhạc xem như cầm được thì cũng buông được, trong thời gian thật ngắn, liền làm ra quyết định như thế, sự quyết đoán không hổ là hào kiệt Hồng môn một đời.
- Được, Diệp mỗ nhất định tham gia.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
- Lôi trưởng lão trở về nghỉ ngơi ba năm, lúc đó bệnh gì đều có thể thanh trừ đi, chuyện giang hồ không tham gia cũng tốt.
Tu vi tiến vào đến cảnh giới siêu phàm, cơ thể người sẽ có biến hóa long trời lỡ đất, sinh lý cơ năng biến chất sẽ một lần nữa toả sáng sinh lực, tốc độ phân tách tế bào cũng sẽ chậm lại, đây là nguyên nhân Lý Thiện Nguyên sống lâu trăm tuổi.
Năm đó Lôi Chấn Nhạc bị thương nhiều, quá trình này sợ là cần nhiều năm, nhưng dùng ba năm đổi được một hai chục năm dương thọ, cũng tính là lời.
*****
- Các vị, Lôi mỗ tôi xin phép đi trước, 3 ngày sau kính mời chư vị hạ cố đến chơi!
Lôi Chấn Nhạc là 1 người hành sự dứt khoát, chắp tay xin phép mọi người xunh quanh, nhấc con trai đang ngã trên mặt đất dậy, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Tuy rằng dáng người vẫn cao to như thế, bả vai vẫn rộng lớn như thế, nhưng lại khiến cho người ta cái cảm giác anh hùng tuổi xế chiều, có rất nhiều lão đại theo Lôi Chấn Nhạc ngang dọc giang hồ từ lâu đã ngân ngấn lệ, nước mắt hình như đã trào ra.
- Diệp gia, thoả mãn ý cậu chưa?
Sau khi Lôi Chấn Nhạc rời đi, Tư Không Minh vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn về phía Diệp Thiên.
- Ấy? Sao lại nói thế?
Diệp Thiên hơi nhíu mày, cậu cũng không thể ngờ được uy tín Lôi Chấn Nhạc ở Hồng môn lại lớn như vậy, khiến cho mọi người nảy sinh thái độ ghét với cậu.
Tư Không Minh là 1 người được Lôi Chấn Nhạc nuôi nấng, lúc này trong lòng tràn đầy oán giận, mở miệng nói:
- Đuổi Lôi thúc đi, uy sát của Diệp gia đúng là lớn thật đấy.
- Tư Không, không được nói năng xằng bậy, lão Lôi làm chuyện sai, Hồng môn của chúng ta không thể không phân biệt đúng sai được!
Lý Tùng Thu khi nãy đã hỏi Đỗ Phi mọi chuyện, biết là cha con Lôi Chấn Nhạc đã làm sai chuyện, việc đầu tiên là phá hỏng quy tắc giang hồ.
Nếu như Diệp Thiên không có quan hệ gì với Hồng môn, dựa vào bãn lĩnh của mình, cậu đã trực tiếp đến hạ sát, Lôi Chấn Nhạc chưa chắc đã có thể sống đến già, kết quả như bây giờ đã là may mắn trong tai họa rồi.
- Lôi thúc đã làm sai cái gì?
Tư Không Minh hét lên, kỳ thực cậu biết chuyện Lôi Chấn Nhạc cài bẫy lừa tiền Tống Vi Lan, thế nhưng Tống Vi Lan cũng không phải là người trong Hồng môn, lúc đó Diệp Thiên cũng chưa gia nhập Hồng môn, không phải người không biết thì không có tội sao.
- Lão Lôi lừa tiền của Tống Vi Lan, chuẩn bị đưa cho Lôi Hổ.
- Hội trưởng, việc này đừng nhắc đến nữa, Lôi trưởng lão đã quyết định rửa tay gác kiếm, việc này cũng coi như bỏ đi!
Lý Tùng Thu còn chưa nói dứt, đã bị tiếng Diệp Thiên ngắt quãng.
Diệp Thiên tham gia vào Hồng môn chỉ để giải quyết mối nguy của mẹ, cũng không muốn phát triển trong môn phái này, số đệ tử của Hồng môn có cái nhìn với cậu thế nào, Diệp Thiên căn bản là không quan tâm.
Thế nhưng mặc dù Diệp Thiên chặn lại kịp thời, nhưng những người có mặt lúc này đểu nghe được 1 chút manh mối, là Lôi Chấn Nhạc sai trước, Diệp Thiên mới nảy sinh xung đột như vậy.
Hơn nữa chuyện hôm nay vẫn là do Lôi Hổ khiêu khích Diệp Thiên, mọi người cũng thấy rõ nên ác cảm với Diệp Thiên kia cũng giảm đi phân nửa.
- Diệp gia đại lượng, nể mặt lão Lôi, tôi thay mặt lão Lôi cảm ơn cậu!
Lý Tùng Thu cảm kích chắp tay hướng về Diệp Thiên, sau đó nhìn về phía mọi người, nói:
- Các vị...
- Lôi Hổ đã mất vị trí Đại lão ở Hình Đường rồi, Lôi Chấn Nhạc cũng từ chức phó hội trưởng, đợi lát nữa hộp, ta sẽ đề nghị mở đại hội Hồng môn.
Cha con họ Lôi rời đi, tình thế ảnh hưởng mạnh đến Hồng môn, nếu như xử lý không tốt rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện đồng môn tương tàn.
Cho nên Lý Tùng Thu mới nghĩ đến kế nhân lúc đang còn nóng thì rèn sắt luôn, không để cho đại lão trong môn phái móc nối với nhau, giải quyết dứt khoát bố trí ổn thỏa chuyện mọi chuyện.
Tống Vi Lan khó khăn trong Hồng môn, về căn bản đã giải quyết xong, Diệp Thiên không muốn nhúng tay vào chuyện của Hồng môn nữa, lập tức mở miệng nói:
- Hội trưởng, tôi hơi mệt, bữa liên hoan này tôi không tham gia đâu, để khi khác tôi mới các vị huynh đệ bữa rượu đền tội sau vậy.
- Diệp gia tốn sức rồi, đi thong thả!
- Diệp gia đi thong thả, để hôm khác làm 1 bữa say vậy!
- Diệp gia, buổi tối có rảnh không, Hồ mỗ muốn đến thăm 1 chút!
Diệp Thiên đã mở miệng phải đi, lập tức trong sân trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người lúc này mới nhớ lại, Diệp Thiên chính là "đại" trưởng lão duy nhất trong Hồng môn, cho dù Diệp Thiên không tranh chức quyền, nhưng cái ghế đứng đầu Hồng môn này chắc chắn phải để cho cậu ngồi.
Người trong giang hồ, không chỉ nói đến thể diện, những ông lão có quyền thế không thiếu, nhưng duy nhất thiếu thân phận tiền bối, nếu phải bái Diệp Thiên làm sư phụ, những người bình thường xưng hô huynh huynh đệ đệ, gặp mặt phải gọi là ông, thế thì có mấy phần thoải mái chứ?
Có được mối quan hệ này, ân oán nhà họ Lôi cũng trở nên bớt nghiêm trọng hơn, tất cả mọi người đều muốn kết giao với Diệp Thiên càng gần càng tốt, từ Hương Đường ra đến sân, Diệp Thiên đi mất 7, 8 phút.
Sau khi về đến Tứ Hợp Viện nhà Đỗ Phi, Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, xem ra mình vẫn thích hợp 1 mình hơn, bang hội phức tạp quá, không phải 1 mình thì có thể chơi bời thong dong hơn sao?
Ngồi trong phòng cả 1 buổi chiều, đến 5, 6 giờ chiều, Đỗ Phi kích động chạy thẳng về, mặt đỏ tía tai, vừa bước vào phòng uống liền mấy cốc nước lạnh.
Diệp Thiên đi từ trong buồng ra, nhìn bộ dạng Đỗ Phi, cười trêu chọc nói:
- Thế nào? Vị trí đứng đầu Hồng môn chưa phải là của ông à?
Phải nói Đỗ Phi hôm nay thực sự có ý thăng quan tiến chức, đến cả người mù cũng nhận thấy Lý Tùng Thu ưu ái hắn hơn, hơn nữa hắn vốn đã thầm ngồi lên vị trí thứ 3 của Hồng môn, lần này nhậm chức môn chủ, chắc chắn là do hắn rồi.
Cho nên buổi tiệc rượu tối nay, Đỗ Phi trở thành mục tiêu mời rượu của mọi người, tuy rằng tu luyện của hắn ta không tồi, nhưng hơn 10 cân rượu trắng rót vào bụng, lúc này hình như đứng không vững nữa.
- Diệp gia, cũng không dám nói như vậy, trong Hồng môn còn có nhiều người từng trải và tư cách hơn Đỗ Phi nhiều.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đỗ Phi say rượu mới như tỉnh lại 1 nửa, cười nói:
- Diệp gia còn trẻ như vậy, thân phận trưởng bối cao lại như thế, nếu như cậu thích thì còn dễ hơn tôi nhiều.
- Ông lại mở mắt nói bừa rồi.
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, tức giận nói:
- Người trong Hồng môn hôm nay coi như 1 nửa bị tôi trừng phạt, những người này sợ là hận tôi tới mức không thể bắt tôi không đến Hồng môn nữa ấy chứ.
Đỗ phi cười nói:
- Làm gì thế chứ, Diệp gia, đại hội Hồng môn ngày mai cậu nhất định phải tham dự đấy.
- Tham dư đại hội Hồng môn à? Thôi bỏ đi.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Tôi không muốn tham gia mấy cái đại hội kiểu thế đâu, mấy ngày nữa sau khi tham gia lễ hội rửa tay gác kiếm của lão Lôi xong, tôi còn có việc phải làm, ngày mai ông nói với hội trưởng Lý 1 câu đại hội tôi không tham gia đâu.
Diệp Thiên lần này đến Mĩ có 2 mục đích, thứ nhất giải quyết chuyện nguy hại của mẹ ở Hồng môn, thứ hai chính là giải thi đấu boxing ngầm thế giới.
Nhất là sau khi nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc xong, trong lòng Diệp Thiên càng thêm mong chờ, cái này trong nước ẩn núp, trong phái Hồng môn nhiều cao thủ ẩn dật, còn không biết trong trận đấu quyền anh ngầm gặp những ai nữa.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Đỗ Phi có 1 chút thất vọng, những cũng không dám khuyên nhiều, sau khi hàn huyên vài câu cùng Diệp Thiên thì đi nghỉ ngơi, ngày mai tham dự đại hội Hồng môn, đối với ông ta là 1 chuyện trọng đại.
Thời gian tổ chức đại hội Hồng môn vượt quá dự tính của Diệp Thiên, suốt 2 ngày mới kết thúc, dưới sự chủ trì của 2 đại lão Lý Tùng Thu và Lôi Chấn Nhạc, thứ bậc trong Hồng môn được 1 lần thay da đổi thịt.
Không chỉ có Lôi Chấn Nhạc nhường lại vị trí phó hội trưởng mà ngay cả Lý Tùng Thu cũng chính thức tuyên bố thôi nhậm chức hội trưởng Hồng môn.
Sau khi Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu thôi chức, Đỗ Phi dĩ nhiên được lên chức, ngồi vào vị trí hội trưởng Hồng môn.
Tục ngữ nói vua nào thần nấy, sau khi Lý Tùng Thu và Lôi Chấn Nhạc rút lui, những người như Tư Không Minh cũng lần lượt rút lui khỏi Bát Đường, đổi chỗ cho đệ tử hồng môn của Đỗ Phi.
Trong 2 ngày đó, môn phái Hồng môn đã thay đổi long trời lở đất, Lý Tùng Thu và Lôi Chấn Nhạc rút lui, đại diện cho thế hệ trước rút lui, đem Hồng Môn tiến vào 1 thời kỳ phát triển mới.
- Lão La, sao bây giờ ông mới đến?
Mấy ngày liền Đỗ Phi bận rộn túi bụi, 2 ngày liền không về, sáng sớm ngày thứ 3 lại cùng La Trí Bính đến đón Diệp Thiên.
- Diệp gia, Lôi gia không còn trong môn phái nữa, tôi đón cậu qua đó.
Quan hệ La Trí Bính và Đỗ Phi vô cùng tốt, lần này cũng tiến vào được trong Bát Đường, thế nhưng trước mặt Diệp Thiên hắn lại rất cẩn thận không dám lộ ra vẻ đắc ý.
Chỗ ở của Lôi Chấn Nhạc ở Hồng môn giao cho con trai, còn ông ta thì ở 1 trang viên ở ngoại ô thành phố, nơi đó không khí mênh mông bát ngát, rất thích hợp để luyện công rèn luyện thân thể.
- Ấy? Những người này là ai thế?
Ngồi sau xe La Trí Bính, Diệp Thiên phát hiện, ở phố người Hoa có ít nhất 20 cặp mắt người nước ngoài dán chặt vào xe mình.
Hơn nữa lúc xe hơi đi ra khỏi phố người Hoa, sau lưng còn có 2 xe Ford đặc công, không có 1 chút động tác theo dõi nào, cũng không bấm còi.
- Diệp gia, không cần để ý đến bọn họ đâu, chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cảnh sát ở đây bảo vệ chúng ta thôi.
Quay đầu lại nhìn xe cảnh sát, La Trí Bính không khỏi cười lên, người Hoa ở nước Mĩ này này không quyền không thể rất dễ bị bắt nạt.
Nhưng lúc bạn có thể bầu cử ở các thành phố hay các tiểu bang thì cảnh sát hay là bộ ngành chấp pháp sẽ đặc biệt phụ trách bảo hộ cho những người nộp thuế.
Quả nhiên, 2 xe cảnh sát thực sự giống như những người bảo vệ cho mấy người Diệp Thiên an toàn, đưa bọn họ đến thẳng trang viên trong thành phố, đương nhiên, bọn họ chỉ có thể giống như bạn đồng hành chờ bên ngoài trang viên mà thôi.
Còn về trong trang viên xảy ra truyện gì, nhóm người cảnh sát không thể nào biết được, dựa theo pháp luật nước Mĩ, tài sản tư nhân là cao nhất, họ không có quyền xâm phạm.
- Diệp gia, ngài tới rồi?
- Diệp gia, thật là khó tìm ngài, hôm nay nhất định phải kính ngài 1 ly mới được.
Diệp Thiên và La Trí Bính vừa mới xuống xe, 2 nhóm người liền xông tới, trong lòng bọn họ đều hiểu được, Đỗ Phi lên được vị trí đó nhất định là có liên quan đến Diệp Thiên, đây chính là quý nhân.
- Nói hay, hôm nay nhất định cùng các vị say 1 bữa mới được.
Diệp Thiên vừa cười ha ha, vừa đảo mắt nhìn xung quanh, mà lúc này có 1 chiếc xe chống đạn trên đường, yên lặng không 1 tiếng động tiến đến bên cạnh Diệp Thiên.
- Mẹ, mẹ tới rồi à?
Nhìn thấy Tống Vi Lan bước xuống xe, Diệp Thiên vội vàng nói với mọi người rồi ra đón.
- Con khiến cho lão Lôi rửa tay gác kiếm, ông ngoại ở nhà tức đến giậm chân, mẹ có thể không đến sao?
Nhìn thấy con trai bình yên vô sự, nét mặt Tống Vi Lan lộ ra nét tươi cười.
Bà theo lời cha, Tống Hạo Thiên ở kinh thành tuy rằng cách xa ngàn dặm, nhưng chuyện xảy ra ở Hồng môn, hình như cùng lúc đó đều truyền đến tai Tống Hạo Thiên hết.
*****
Tuy rằnh với chuyện Lôi Chấn Nhạc tính kế hại con gái, Tống Hạo Thiên vô cùng tức giận, nhưng đến tầng lớp như ông, vấn đề ông lo lắng lại không đơn giản là vấn đề tổn thất tiền bạc.
Hồng Môn là 1 môn phái đứng đầu thế giới người Hoa, tất nhiên đã sớm rút lui ra nước ngoài, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn ở những nước châu Âu và Mĩ.
Cũng giống như trong tiểu thuyết, các bộ ngành ở mỗi thời kỳ khác nhau đều có 1 chính sách đối với những chính khách Mĩ, điều này hết sức quan trọng đối với sự phát triển của Trung Quốc.
Năm đó Tống thị ở nước ngoài cũng có qua lại với Hồng Môn, là do 1 tay Tống Hạo Thiên ra tay giúp sức, trong hơn 20 năm, Hồng môn ở trong nước đã có 1 số hoạt động thực sự có cống hiến rất lớn.
Cho nên vừa nghe thấy Diệp Thiên đến Mĩ, làm thay đổi nội bộ Hông môn, hơn nữa mấy người mà ngày xưa hồi còn ở Trung Quốc kết giao cùng như Lôi Chấn Nhạc cũng đểu rút lui khỏi Hồng môn, lập tức khiến cho Tống Hạo Thiên cảm thấy tức giận.
Hơn nữa chuyện này thậm chí còn kinh động đến cả vị thủ trưởng cấp cao, nếu không phải 2 ngày sau có tin tức truyền đến, Đỗ Phi người tiếp nhận Hồng môn cũng có quan hệ chút ít với Tống gia, sợ là lần này Diệp Thiên đã làm 1 chuyện lỗ rồi.
- Mẹ, ông già ấy dậm chân ở nhà thì liên quan gì đến chuyện của con?
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi hỏi:
- Thế chuyện làm ăn của mẹ thế nào rồi? Có tổn thất lớn lắm không?
- Tổn thất tiền bạc không phải là vấn đề, thế nhưng mất lòng tin, sau này đội ngũ không tiện dẫn theo nữa!
Tống Vi Lan lắc đầu cười khổ, số tiền kia mặc dù đã được giữ lại, nhưng muốn lấy lại ít nhất cũng phải chờ hơn nửa năm nữa.
Mà quy tắc của quỹ ủy thác quản lý ngân sách đó khiến cho rất nhiều người cùng sự nghiệp của họ nản lòng, nếu không phải Tống Vi Lan tới đúng lúc, chỉ sợ là đế quốc thương mại lớn như vậy đã sụp đổ rồi.
Tống Vi Lan biết con trai không có hứng thú với chuyện này, giải thích sơ qua 1 chút, mở miệng nói:
- Con trai, mẹ tính vẫn phải ở New York thêm 1 thời gian nữa, đợi mẹ xử lý xong chuyện này, sau này cũng không bao giờ qua đây nữa.
- Mẹ, không sao đâu, con còn muốn ở San Francisco 1 thời gian nữa, khi nào xong chuyện thì con qua New York tìm mẹ.
Diệp Thiên gật gật đầu, thấy người đến càng ngày càng nhiều, lập tức nói với mẹ:
- Chúng ta vào trong đi, mấy người giang hồ này rửa tay gác kiếm, không biết mẹ đến đây làm gì?
Tống Vi Lan trừng mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, nói:
- Đứa trẻ này, mẹ biết con có năng lực, thế nhưng chú Lôi mấy năm qua giúp đỡ mẹ rất nhiều, nhất định không được thất lễ đâu đấy.
- Vâng, con biết rồi, lát nữa con ngậm miệng lại là được chứ gì?
Diệp Thiên lắc đầu, chào mấy đệ tử Hông môn bên cạnh, rồi đi đến chỗ trung tâm của hoa viên.
Lúc này ở đây đã rất náo nhiệt, các đại lão mấy ngày tham gia đại hội Hồng môn hình như đều đông đủ cả ở đây, ở chỗ sân luyện công trong hoa viên kia có 2 hàng ghế hơn mấy chục cái.
1 vài đệ tử thân phận thấp trong Hồng môn bận rộn bưng trà nước nóng, mà Lôi Chấn Nhạc chủ trì hôm nay còn đang đứng ở lối vào hoa viên, không ngừng đón tiếp khách đến.
Mặt khác còn có 1 vài đệ chạy bên ngoài hoa viên, bọn họ đây là sợ có người đến quấy rối.
Phải biết rẳng, rửa tay gác kiếm chính là thông báo chính thức rút khỏi giang hồ, sau này không nhúng tay vào chuyện tranh chấp trong giang hồ nữa mà ân oán trước kia trong giang hồ cũng đều xóa bỏ hết.
Cho nên nói, nếu bên ngoài có người có thù hận với Lôi Chấn Nhạc cũng muốn giải quyết trước khi ông rửa tay gác kiếm, nếu không đợi đến khi 2 tay đặt vào trong chậu nước rồi thì sẽ không bao giờ trả thù Lôi Chấn Nhạc được nữa.
Cho nên trong giang hồ trước thời kỳ giải phóng, chuyện rửa tay gác kiếm không hề ít, nhưng có thể yên ổn tiến hành nghi thức lại không có nhiều, thậm chí còn có mấy lần trong nghi lễ máu chảy đầm đìa, xảy ra thảm án.
Lôi Chấn Nhạc 1 đời trải qua vô số chiến trận, tuy rằng phần lớn là xung đột với xã hội đen nước ngoài những cũng có 1 vài kẻ thù trong võ lâm ở trong nước, cho nên nghi thức rửa tay gác kiếm của ông thì những đệ tử phụ trách canh gác ngoài cửa Hông môn kia đều như là sắp gặp phải địch thủ.
- Diệp gia...
Dáng người cao lớn của Diệp Thiên nổi bật trong đám người đó, sau khi Lôi Chấn Nhạc ra đón mới phát hiện Tống Vi Lan cũng đến, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, nói:
- Vi Lan, lần này là sư thúc hồ đồ, nghe người khác xúi giục, Lôi thúc thực sự xin lỗi cháu!
Nếu đổi là Lôi Chấn Nhạc trước kia, đánh chết ông ta ông ta cũng không chịu nhận sai, nhưng sau khi tu luyện tiến vào giới hạn siêu phàm, ông đối với nhiều chuyện cũng xem thường đi.
- Chú Lôi, là Vi Lan không đúng, thời gian đó không đến thăm chú, nên mới gây nên hiểu lầm.
Tống Vi Lan luôn kính trọng Lôi Chấn Nhạc, sau khi xảy ra chuyện này vẫn luôn tự trách mình.
- Không nói nữa, cháu có thể đến tham dự nghi lễ rửa tay gác kiêm của chú Lôi, chú thực sự rất vui mừng!
Lôi Chấn Nhạc ngửa mặt lên trời cười to 1 tiểng, sắc mặt trầm lắng, nói:
- Cháu ý, ăn cây táo rào cây sung, không phải là chuyện tốt gì, Vi Lan, có cần chú Lôi giúp cháu xử lý hắn không.
Nói đến chuyện này, đều là do Tống Hiểu Long gây nên, Lôi Chấn Nhạc cho dù lòng dạ bao dung cũng không thể không hận Tống Hiểu Long thấu xương, không thể băm hắn làm trăm mảnh được.
Tống Vi Lan không nói câu nào, Diệp Thiên cướp lời:
- Trưởng lão Lôi, chuyện này không cần phiền đến ông, chúng tôi tự xử lý!
Nhiều lần tính kế với Tống Vi Lan, Diệp Thiên nhẫn nại đến cực điểm, cậu dự định sau khi kết thúc chuyến đi Mĩ này sẽ đến châu Phi 1 chuyến, tự tay chấm dứt ân oán này.
- Được, thế lão Lôi tôi không nhúng tay nữa.
Lôi Chấn Nhạc cười ha ha, nói:
- Hai vị mời vào bên trong uống trà trước, lão Lôi tôi còn phải tiếp khách nữa.
Nhìn thoáng qua sắc mặt con trai, Tống Vi Lan thở dài, cũng không nói gì, đi theo Diệp Thiên đến ghế đầu tiên nhất ngồi.
Hơn 10 phút sau, Lôi Chấn Nhạc nhìn thấy khách đến cũng đông đông rồi, đến đứng ở giữa hội trường, cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ Hồng môn, cảm ơn mọi người đã đến dự nghi lễ rửa tay gác kiếm của Lôi Chấn Nhạc tôi!
Lôi Chấn Nhạc là phó hội trưởng Hồng môn, đồng thời cũng là đệ tử cuối cùng của "cánh tay thép" Trương Sách, cũng có quan hệ với vô số giới võ lâm nước ngoài, ngoài là người trong Hồng môn ra, còn là người phụ trách đại võ quán khắp nơi ở Mĩ.
- Tôi Lôi Chấn Nhạc tung hoành giang hồ 10 năm qua, giết vô số người, hôm nay rửa tay gác kiếm, giải quyết xong ân oán trước kia, những vị bằng hữu còn có ân oán với Lôi mỗ, xin mời tiến lên phía trước đâm tôi 1 đao!
Giọng Lôi Chấn Nhạc to vô cùng, cho dù không cần microphone thì ai ai cũng nghe rõ.
Theo tiếng nói, Lôi Chấn Nhạc tay cầm ra 1 thanh đao, cắm xuống cái bàn vuông trước mặt, nói:
- Lão Lôi tôi đến đếm 10, sau 10 tiếng thì ân oán coi như chấm dứt hoàn toàn!
Người trong giang hồ rửa tay gác kiếm, chẳng những mời bạn bè đến xem lễ mà còn phải mời cả kẻ thù, nếu không kẻ thù không thừa nhận, cho dù sau khi rửa tay gác kiếm vẫn tìm đến trả thù.
- 1, 2, 3...
Tốc độ đếm của Lôi Chấn Nhạc cũng không nhanh, khoảng 7, 8 giây mới đếm 1 số.
Theo tiếng đếm của Lô Chấn Nhạc, đám người trở nên ồn ào hẳn lên, phải biết rẳng, người Hoa nổi tiếng là không đoàn kết, đặc biệt trong võ quán thích đấu đá nhau, được người khác gọi là Lôi Chấn Nhạc Vũ Phong Tử, năm đó cũng gây ra không ít chuyện.
- Lôi Lão Hổ, năm đó cha tôi bị ông chém 1 cánh tay, nằm liệt trên giường nửa năm thì qua đời, võ công không bằng người không nói chuyện, 1 bãi nước bọt này là hết ân oán!
Thời điểm Lôi Chấn Nhạc đếm đến 7, 1 người hơn 40 tuổi đi từ đám người ra, "khạc khạc" 1 ngụm nước bọt nhổ lên mặt Lôi Chấn Nhạc.
- Ngươi dám!
Nhìn thấy cảnh như vậy, đám đệ tử Hồng môn bên cạnh bị kích động trợn tròn mắt, khóe mắt căng lên, nhìn như tóe máu ra, Lôi Chấn Nhạc cả đời anh hùng, sao phải chịu nhục như vậy?
1 vài lão huynh đệ năm xưa tung hoành cùng Lôi Chấn Nhạc đã chửi ầm lên, định tiến lên hạ thủ.
- Dừng tay lại, 1 ngụm nước bọt hóa giải mạng sống, lão Lôi tôi nhận!
Lôi Chấn Nhạc quát to 1 tiếng, nói:
- Các vị huynh đệ, chúng ta cũng không mong rằng sau khi tôi rửa tay gác kiếm lại có thây phơi ở đây chứ?
- Lôi đại ca?
- Lôi gia?
Hàng loạt tiếng xót thương thốt ra, những người đó cũng không dám tiến lên nữa, nếu hôm nay đánh người trung niên đó ở hội trường này, nghi lễ rửa tay gác kiếm của Lôi Chấn Nhạc coi như bị bọn họ làm hỏng rồi.
- Chín!
Thốt ra những số cuối cùng, Lôi Chấn Nhạc dừng lại, nhìn quanh nói:
- Nếu như không có ai nữa, Lôi mỗ như vậy là rút khỏi giang hồ, tranh đấu giang hồ sau này cũng không có liên quan gì đến Lôi mỗ nữa!
Khí thế đệ tử Hồng môn như sóng, ngay cả những người có chút oán hận với Lôi Chấn Nhạc cũng chỉ đành nuốt hận, hơn nữa bãi nước bọt khi nãy của người trung niên vừa rồi cũng khóa giải không ít oán khí trong lòng bọn họ.
Chậu nước đặt trước mặt Lôi Chấn Nhác, đích thị là chậu vàng chậu nước phản xạ ánh sáng kim loại lên mặt mọi người, sau khi đếm đến 10, 2 tay Lôi Chấn Nhác nhúng vào trong chậu nước.
Hai tay không ngừng khua khua trong chậu nước, Lôi Chấn Nhạc nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Tung hoành giang hồ hơn 10 năm, giết người như ngóe, có thể có ngày hôm nay, có thể được chết già, hoàn toàn là do Diệp gia ban tặng, xin mời Diệp gia lên lau tay giúp Lôi mỗ!
Lúc nghi lễ Rửa tay gác kiếm hoàn thành, nhất định phải mời 1 vị tiền bối đức cao vọng trọng lau tay, trong đó cũng có ý nói rõ, nếu sau này có người còn tìm đến người đã rửa tay thì vị tiền bối đó sẽ ra mặt.
Sau khi nghe Lôi Chấn Nhạc mời Diệp Thiên lau tay, ngụ ý chắc chắn là muốn Diệp Thiên bỏ qua Lôi Hổ, trong lòng Diệp Thiên cũng rõ, lập tức đứng dậy.
Nhìn Lôi chấn Nhạc, Diệp Thiên thở dài, nói:
- Lôi trưởng lão, Lôi Hổ đầu mũi thằng, lông mày xoáy, mí mặt hẹp, mệnh của hắn không phải là tốt, ông còn phải quản hắn 5 năm nữa, nếu không thì tất có họa sát thân!
Đầu mũi thẳng đại biểu cho ngũ mã phanh thây, lông mày xoáy, mí mặt hẹp nói rõ người này lòng dạ hẹp hòi, tính tình bộp chộp, theo tướng pháp của Diệp Thiên, Lôi Hổ có thể sống đến ngày hôm nay coi như mạng lớn.
- Cảm ơn Diệp gia nhắc nhở, Lôi mỗ về sẽ quan giáo nghiêm khắc hơn!
Lôi Chấn Nhạc nghe vậy rùng mình, đệ tử của tướng sư Lý Thiện Nguyên đã nói, ông ta không dám sơ suất.
← Ch. 520 | Ch. 522 → |