← Ch.666 | Ch.668 → |
Năm đó khi Diệp Thiên vẫn còn phải mặc tã lót, Tống Vi Lan đã gây ra cho gia tộc rất nhiều áp lực, đi sang Mỹ đã sáng tạo ra một phẩn của cải khổng lồ đủ để người ta khiếp sợ.
Nhưng mà với những kỉ nhiệm về con trai đã khiến cho Tống Vi Lan nhận Tống Hiểu Long về nuôi nấng, nỗi nhớ nhung con trai bà đã trút giành hết cho Tống Hiểu Long.
Cho nên tuy là Tống Hiểu Long gọi Tống Vi Lan là cô nhưng thực ra bà đã sớm coi anh ta như con trai ruột của mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để bà không truy cứu chuyện này.
- Tiểu Thiên, dù có nói thế nào thì Tống Biểu Long cũng là anh họ của con, nể mặt mẹ con cũng đừng tính toán với cậu ta nữa?
Tống Vi Lan nói chuyện với con trai.
Mang theo âm điệu của sự khẩn cầu nhưng dù thế nào thì bà cũng đã từng nuôi nấng Tống Hiểu Long hơn 10 năm, cảm giác thân tình cũng là khó mà dứt bỏ được.
- Không tính toán? Chỉ sợ là anh ta không muốn buông tha con thôi?
Từ trước đến nay Diệp Thiên là người có thù tất phải báo, coi như tu vi của hắn tinh tiến cũng chính là hắn tôn thờ có oán báo oán, có ân trả ân. Đạo trượng phu ân oán rõ ràng mới là đúng.
Nhưng mẹ đã cầu xin cũng khiến cho Diệp Thiên mềm lòng, trầm ngâm một hồi Diệp Thiên mới nói:
- Mẹ, con nghe lời mẹ chỉ cần anh ta không trêu chọc con thì chuyện này coi như xong. TruyệnYY -
Bây giờ đối với Diệp Thiên thì Tống Hiểu Long chỉ như con kiến, kẻ tiểu nhân mà thôi chỉ trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt được, giữ lại tính mạng của anh ta cũng chỉ là để làm mẹ vui Diệp Thiên cũng nhịn đi.
- Tiểu Thiên, con yên tâm, khẳng định là nó không dám trêu chọc con nữa đâu, mẹ cam đoan với con!
Sau khi thuyết phục được con trai Tống Vi Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Tống Vi Lan cũng hiểu được, không cần nhìn vào cái học vị 4 năm của Tống Hiểu Long thì việc làm ăn trên thường trường của cậu ta cũng đặc biệt xuất sắc, nhưng đối với Diệp Thiên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.
- Được rồi, mẹ con mệt muốn đi nghỉ trước, mẹ nói với Thanh Nhã cho con một tiếng là được rồi!
Thận trọng Diệp Thiên mới phát hiện hình như là bản thân mình đang có sự ghen tỵ, dù sao thì mẹ hắn cũng không để con trai trả thù người đã làm hắn tổn thương nên trong lòng Diệp Thiên có chút khó chịu.
- Ta sao vậy? mẹ không muốn mình làm tổn thương đến tên khốn đó là biểu hiện của sự trọng tình, ta lại tính toán làm gì?
Nghĩ thông suốt, trong lòng Diệp Thiên bỗng sáng lên, hắn lắc đầu cười đi đến bên cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Là Thành phố lớn thứ 2 của Nam Phi, thủ đô lập pháp đây chính là Thành phố có quang cảnh tự nhiên đẹp và có bến cảng nổi tiếng Thế giới.
Phòng khách sạn này của Diệp Thiên được chứng kiến cũng là một vinh dự "bàn ăn của Thượng đế" cùng với Ấn Độ Dương và Đại Tây Dương là giao điểm... cỏm giác tốt, trong gió biển trộn lẫn rất nhiều linh khí.
Từ trước đến nay du lịch đối với Diệp Thiên không có hứng thú nhiều cho lắm, sau khi nhìn cảnh sắc một hồi ở bên ngoài, hắn nhắm mắt ngồi trên sàn nhà hấp thu nguyên khí không lâu sau đã tiến vào tới thâm tầng trong nhập định.
Nhưng Diệp Thiên cũng không thể.
Tình cảm yêu đương nam nữa thường tình lại sẽ đánh mất đi lý trí và năng lực phán đoán, một người trán ngập tính nữ nhân thì chỉ số thông minh có vô hạn thì rồi cũng chỉ bằng không.
Thời gian dài ở Capetown của Châu Phi là thuộc địa của Hà Lan và Anh, thậm chí đến bây giờ cũng dài đến gần 3 thế kỉ.
Mặc dù Nam Phi đang được dẫn dắt của một Tổng thống da đen, Nam Phi đã rút ra khỏi Liên bang thành lập nước Nam Phi cộng hòa nhưng không thể phủ nhận ở Nam Phi có rất ít người nắm quyền tư hữu tài sản.
Sự phát hiện này giống như về phương diện xã hội ở Nam Phi, giống như cảm giác một chỗ có diện tích rộng phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp, biệt thự xa hoa trong tiểu khu nhưng không có một người da đen nào có thể đi lại bên trong đó.
Giả xử tiểu khu là một nơi có quang cảnh đẹp được phòng điền sản của Anh phát hiện thì người da đen dù có tiền cũng không được nghĩ đến mua biệt thự của nơi đó, ngoài tiền ra thì cũng phải có một thân phận xứng đáng.
- Chết tiệt, đến cảnh cáo ta vì ta cảnh cáo cái đồ tạp chủng kia à?
Ở trong tầng ba có thể nhìn thấy phong cảnh độc lập của biệt thự truyền ra một tiếng gầm gừ, ngay sau đó là âm thanh của một vật gì đó cứng vỡ vụn trên mặt đất.
Vừa mới đánh Golf xong, ngay cả quần áo cũng chưa thay Tống Hiểu Long nghe điện thoại, giận giữ cầm máy điện thoại đập xuống mặt đất, sau đó còn liên tục dùng chân đạp nó.
Tướng mạo của Tống Hiểu Long bây giờ là hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt thì dữ tợn.
Bị giận như bốc hỏa, làm cho đầu bị hôn mê, điện thoại dưới đất cũng như là Diệp Thiên kẻ thù của anh ta.
Tống Vi Lan điều động người trong nội bộ nhận ca, từ nhỏ Tống Hiểu Long đã chính là thiên chi kiêu tử, đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Còn anh ta thì cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc lên 10 tuổi đã biểu hiện là một người có trí tuệ nhạy bén về buôn bán có lần làm cho công ty tiết kiệm được một khoản tiền khá.
Bây giờ, Tống Hiểu Long nghĩ cô sẽ từng bước giao lại quyền hành công ty cho mình nhưng lại đột nhiên phát hiện cái danh " Thái tử gia" này chẳng qua chỉ là hàng giả.
Xuất hiện rồi.
Điều này làm cho Tống Hiểu Long sinh ra một loại cảm giác nghi ngờ, từ nhỏ anh ta đã bị các loại quầng sáng bao phủ tâm lý có hơi lệch lạc, xem Diệp Thiên như cái đinh trong mắt chỉ muốn nhổ đi.
Kết quả thì mọi người cũng biết, Tống Hiểu Long thịt dê cũng không ăn được mà ngược lại chọc vào thân cuối cùng thì bị Tống Vi Lan đày đến Châu Phi điều này làm cho anh ta hận bà vô cùng.
Người lòng dạ hẹp hòi, cho đến giờ cũng không thấy vấn đề là ở trên người mình, toàn bộ cảm giác này của Tống Hiểu Long là mọi người phụ lại anh ta, lại không thể ngờ Tống Vi Lan vốn là muốn cho anh ta tránh xa Diệp Thiên chính là muốn bảo vệ anh ta.
Bị sự hận thù làm cho choáng váng cả đầu óc mấy năm nay Tống Hiểu Long cũng nuôi dưỡng cho mình một ít các diễn viên phụ, anh ta liên hiệp với cha con Lôi Thị của Hồng môn súy nữa thì đã biến công ty của Tống Vi Lan làm của riêng nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đối với Tống Hiểu Long mà nói, Diệp Thiên cái tên này chẳng khác nào ma chú, anh ta khắc chế mình không thèm nghĩ đến cái tên này nữa nhưng vừa rồi Tống Vi Lan gọi điện thoại đã khiến anh ta bộc phát.
- Hiểu Long, xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe thấy động tĩnh từ bên trong, từ bên ngoài chạy vào 7, 8 người thân hình dũng mãnh, người Hoa cũng có, người da trắng cũng có, người nói chính là người Hoa hơn 40 tuổi.
Tống Hiểu Long hít vào một hơi thật sâu, không chế tâm trạng của mình là một nhân vật quan trọng điều này là cần thiết không ngờ là Tống Hiểu Long làm rất tốt.
- Các cậu ra ngoài đi.
Người đàn ông gọi là anh Long đó khoát tay, sau khi chờ mọi người đi ra đã hỏi:
- Hiểu Long, xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu hãy nói đi?
Anh Long là đại ca tên là Miêu Tử Long, y chính là người trong Hồng môn cũng là đệ tử của Lôi Lão Hổ, Lôi Chấn Nhạc ở bên cạnh Tống Hiểu Long từ khi lên 10.
Nói là Tống Hiểu Long có thủ đoạn, qua hơn 10 năm anh ta thành công thì anh Long cũng trở thành tâm phúc của mình, sau khi Lôi Chấn Nhạc mất, Miêu Tử Long đã rút lui khỏi Hồng môn.
Trong mắt của Miêu Tử Long thì Tống Hiểu Long chính là ông chủ của mình, lại cũng giống như là con mình cho nên hai người ở chung cũng là điều bình thường.
Sau khi nghe Miêu Tử Long hỏi, con mắt của Tống Hiểu Long ánh lên sự thù hận, nói:
- Anh Long, người kia hiện tại đang ở Capetown.
- Người kia? Cậu nói là...là Diệp Thiên?
Miêu Tử Long lặng đi một chút, nhân tiện cũng phản ứng luôn có thêt làm cho Tống Hiểu Long nghiến răng khiến lợi như vậy ngoài Diệp Thiên ra thì làm gì có ai khác.
- Đúng vậy, chính là hắn ta!
Tống Hiểu Long nắm chặt nắm đấm, giọng căm hận nói:
- Anh Long, chúng ta bị buộc đến chỗ này đều là tại Diệp Thiên, em... muốn...hắn... chết!!!
Nói đến đây, Tống Hiểu Long có vẻ hưng phấn, trong lòng đã có đáp án chỉ cần Diệp Thiên chết thì anh ta vẫn có cơ hội nhúng tay vào việc buôn bán khổng lồ kia của Tống Vi Lan.
Tuy trải qua mấy chuyện ở Thái Lan và Thượng Hải, Tống Hiểu Long biết Diệp Thiên có bản lĩnh nhưng rốt cục thì anh ta cũng chỉ là người tường tư duy theo quán tính, căn bản là anh ta không nghĩ đến sự khủng bố của Diệp Thiên.
- Hiểu Long, người họ Diệp kia không phải dễ chọc đâu, sư phụ cũng bại dưới tay hắn!
Đối với võ thuật Trung Quốc mà nói thì Tống Hiểu Long dốt đặc cán mai, Miêu Tử Long cũng tỉnh táo cho nên sau khi nghe anh ta nói vậy trên mặt lộ rõ sự do dự.
Phải biết rằng, người luyện võ đều tuân chịu người mạnh làm vua đó là tôn chỉ, đời này Miêu Tử Long tin phục sư phụ là Lôi Chấn Nhạc nhưng ngay cả Lôi Lão Hổ cũng bị đánh bại nên y cũng không cho là mình tài giỏi hơn Diệp Thiên.
- Hắn lợi hại nhưng có thể tránh được đạn sao?
Tống Hiểu Long không cho là đúng liền bĩu môi, nói:
- Cả thế giới cũng biết, Nam Phi rất rối loạn, chuyện nổ súng giết người, Diệp Thiên vận khởi không tốt bị người ta đấu súng bắn cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Vừa nói, ở Nam Phi không có quản lý về súng ống, dường như ở đây các công ty khai thác kim cương, quặng mỏ đều phải tực mình vũ trang.
Như Tống Hiểu Long vừa nói, vì cướp bóc sẽ tạo thành án đầu súng ở Nam Phi này rất bình thường, mật độ dũng rất cao.
- Chuyện này phải làm, nhất định phải làm cho sạch sẽ, cậu để tôi suy nghĩ kĩ đã.
Mặc dù Miêu Tử Long là người luyện võ nhưng suy nghĩ lại rất cẩn thận, y không tùy tiện đồng ý với Tống Hiểu Long mà phải thầm tính toán thêm.
- Cứ vậy đi, Hiểu Long tôi muốn đi gặp Lôi Hổ ông ta đã tận mắt thấy Diệp Thiên ra tay, có ông ta giúp tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Miêu Tử Long là đồ đệ của Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ là sư huynh, may là thời gian này Lôi Hổ cũng đang ở Capetown.
*****
Ở cách chỗ khách sạn Diệp Thiên không xa, trong một tiểu khu sa hoa, có một biệt thự của Miêu Tử Long, muốn nói Tống Hiểu Long có thể lung lạc người này bên người, ra tay hào phóng cũng là một trong những nguyên nhân trong đó, biệt thự này giá trị hàng ngàn vạn, hắn nói sẽ tặng cho Miêu Tử Long.
- Miêu sư đệ, có việc đệ còn bận việc của đệ, không cần đi theo ta.
Miêu Tử Long cũng là người luyện võ, ở đâu cũng không phải thực chú ý, nhưng dụng cụ trong phòng luyện công lại là rất hoàn thiện, lúc này Lôi Hổ đang dùng cọc gỗ trong phòng luyện công luyện tập Đường Thủ, cả gian phòng " Thùng thùng " rung động, nhìn thấy Miêu Tử Long đi vào, Lôi Hổ lui về sau vài bước, bày ra dáng thu công.
- Lôi sư huynh, huynh nói như vậy có vẻ rất khách khí...
Miêu Tử Long lớn tiếng cười nghênh đón, đưa cho Lôi Hổ một cái khăn mặt sạch sẽ, nói:
- Sư phụ đối đãi đệ ân trọng như núi, huynh đệ chúng ta lại như anh em, anh đến Capetown, làm huynh đệ há có thể không theo!
Miêu Tử Long cùng Lôi Hổ tuổi không cách nhiều, hai người từ nhỏ cùng tập võ, luận công phu, xuất thân từ nơi lạnh khủng khiếp Miêu Tử Long còn tốt hơn so với Lôi Hổ.
Nhưng Lôi Hổ có một người cha tốt, dần dần vượt trội ở Hồng môn, còn Miêu Tử Long chỉ có thể đảm nhiệm một vài phi vụ bảo tiêu trọng yếu ở Hồng môn, nhưng Tống Hiểu Long cùng Lôi gia quan hệ mật thiết, phần lớn đều là do Miêu Tử Long đến liên hệ, hắn và Lôi Hổ quan hệ cũng không tệ lắm.
- Miêu sư đệ quá khách khí, sao vậy, tìm ta có việc?
Nghe được Miêu Tử Long nói vậy, trên mặt Lôi Hổ nở một nụ cười, sau khi bị cha già buộc phải từ Hồng môn về ẩn, Lôi Hổ luôn luôn không hóa giải được tích tụ trong lòng.
Phải biết rằng. Lôi Chấn Nhạc đã hơn tám mươi tuổi, chậu vàng rửa tay về nhà an dưỡng già không có gì.
Nhưng Lôi Hổ mới hơn 40 tuổi, đúng là thời gian sung sức, nhất là từ lúc được người tiền hô hậu ủng đông như trẩy hội đến hiện tại như cây đổ bầy khỉ tan không người tới cửa, loại tâm lý chênh lệch này thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, khiến cho Lôi Hổ căn bản là không thể ở San Francisco lâu, tìm cớ trốn đến Miêu Tử Long nơi này.
Mà Miêu Tử Long đối với Lôi Hổ vẫn cung kính như trước vậy. Cũng làm cho tâm trạng Lôi Hổ khoan khoái rất nhiều, tựu ngay cả Lôi Chấn Nhạc ba phen mấy bận đốc xúc hắn về San Francisco, không cần cùng Tống Hiểu Long thân cận quá. Cũng bị Lôi Hổ coi như gió thoảng bên tai, vào tai trái ngay sau đó liền đi ra ngoài tai phải.
- Lôi sư huynh, thật cũng không phải là chuyện gì lớn!
Miêu Tử Long nhìn một chút sắc mặt Lôi Hổ, chú ý ngữ khí của mình, nói:
- Chính là tiểu đệ gần đây có được một tin tức, cái cậu thanh niên tên Diệp Thiên đó đến đây rồi!
- Diệp Thiên?
Lôi Hổ lập tức trợn tròn ánh mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, quát:
- Hắn đến Capetown để làm chi? Chẳng lẽ lăng nhục Lôi gia chúng ta còn chưa đủ, còn muốn đến đánh ta thành con chó rơi xuống nước sao?
Phàm là người lòng dạ hẹp hòi, đều sẽ tìm vấn đề từ trên thân người khác, Lôi Hổ cũng không thử nghĩ, không phải hắn vội vã thượng vị, cùng Tống Hiểu Long cấu kết cùng một hội đối phó Tống Vi Lan, Diệp Thiên chẳng lẽ lại rỗi rãnh đi tìm hắn gây phiền phức?
Nhưng đối với Lôi Hổ đã muốn chen chân thật sâu mà nói, cha hắn chấp nhận chậu vàng rửa tay, chính mình từ địa vị đầu sỏ Hồng môn mất thế chính là do Diệp Thiên. Trong mỗi ngày khi tập đánh ở cọc gỗ, trước mắt đều nghĩ là Diệp Thiên.
Bây giờ nghe được Miêu Tử Long nhắc tới tin tức của Diệp Thiên, nhất thời lại khơi gợi lên hận thù từ Lôi Hổ, trong mắt không che dấu lộ ra một tia oán độc.
Miêu Tử Long trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lôi Hổ, nhất thời trong lòng mừng thầm, vội vàng tiếp lời nói:
- Lôi sư huynh, Diệp Thiên này thật là đáng giận. Nếu không phải vì hắn, sư phụ ở Hồng môn đang như mặt trời ban trưa, vị trí môn chủ cũng là của sư huynh.
- Đúng vậy, tên tiểu bối khinh người quá đáng, lấy về số tiền đó còn chưa tính, lại còn diệt sạch, Lôi Hổ ta không đội chung trời cùng hắn!
Bị Miêu Tử Long khích như vậy, Lôi Hổ lại càng sôi gan, một chưởng vỗ vào cử tạ bên người, lại có thể khiến quả tạ gấp khúc từ giữa.
- Lôi sư huynh, cơ hội không phải ở trước mắt sao?
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Đệ đã cho người ta đi thăm dò, Diệp Thiên dùng tên giả Triệu Tài Đức, nhập cảnh hôm nay, hiện tại đang ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn, hắn không dám dùng tên khai sinh ở đó, nói vậy tới đây cũng là làm chuyện gì đó không muốn người khác nhận ra, coi như mất tích, người khác cũng không thể nói tới hắn!
Ở nơi pháp chế không kiện toàn, có hai thứ là hữu dụng nhất, thứ nhất là nắm tay, nắm tay người nào lớn, người đó liền có đạo lý, đương nhiên, tới hiện đại, nắm tay đều đổi thành súng ống, tục ngữ nói báng súng sinh ra chính quyền mà.
Mà nói cách khác dĩ nhiên là tiền tài, Miêu Tử Long chỉ mất mấy vạn Đô-la, khiến cho một quan chức xuất nhập cảnh Capetown giúp hắn điều tra danh sách người Hoa nhập cảnh hôm nay, Miêu Tử Long rất nhanh liền thông qua ảnh chụp trên danh sách nhận ra Diệp Thiên.
Nhưng Miêu Tử Long cũng không trực tiếp phái người tới cửa giết người, bởi vì hắn có băn khoăn, năm đó quân giết thuê ở Đài Loan đuổi giết Diệp Thiên, chính là Miêu Tử Long liên hệ giúp ông chủ Tống Hiểu Long.
Nhưng kết quả cuối cùng sự kiện kia, cũng khiến Miêu Tử Long khiếp sợ không thôi, binh đoàn Thiên Long hoành hành Đông Nam Á, lại có thể bị diệt toàn quân, đây chính là một binh đoàn trang bị đến tận răng, cái này cũng thuyết minh, Diệp Thiên có thực lực đối kháng súng ống.
Miêu Tử Long tập võ nhiều năm, hiểu biết hơn xa người thường, những thứ không nói đâu xa, hắn biết với tu vi của sư phụ mình, có thể tay không chạy thoát khỏi loạn súng, Diệp Thiên ở đại hội Hồng môn chiến thắng Lôi Chấn Nhạc, đương nhiên không phải hạng người bình thường.
Cho nên Miêu Tử Long cũng không trực tiếp đồng ý với Tống Hiểu Long, mà là tìm Lôi Hổ, hắn muốn từ trong miệng Lôi Hổ biết được thực lực Diệp Thiên, cũng dễ ứng đối, để tránh tái phạm đánh rắn không chết bị cắn lại.
- À? Tử Long sư đệ, ta ở Capetown không có thế lực gì, tuy rằng ta hận không thể giết chết Diệp Thiên, nhưng ta cũng không đủ lực!
Lôi Hổ ở Hồng môn có thể có thân ở địa vị cao, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc ở bên trong, nhưng hắn cũng không phải cái bao cỏ, sau phẫn nộ lúc ban đầu, lập tức liền phản ứng lại, cảm thấy một mình tiểu sư đệ như hắn muốn lấy mạng Diệp Thiên không dễ.
Tự mình biết lượng sức, Lôi Hổ tuy rằng hận Diệp Thiên, nhưng hắn cũng rõ ràng, bản thân ở trước mặt Diệp Thiên căn bản là không đủ sức, cho dù hắn cầm súng, sợ là chưa có cơ hội bóp cò. Miêu Tử Long muốn mình xuất đầu lộ diện, quả thực chính là người ngốc nói mê.
- Lôi sư huynh, huynh hiểu lầm ý tứ của đệ, huynh cũng biết, Diệp Thiên làm cho kế hoạch của vị thiếu gia đó thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cậu ta càng muốn Diệp Thiên chết hơn so với huynh!
Miêu Tử Long biết lúc này tiếp tục che lấp ý đồ đến đây, nhất định sẽ bị Lôi Hổ hận thù, lập tức hành văn gãy gọn nói:
- Lôi sư huynh, đệ chỉ là muốn biết, Diệp Thiên - người trẻ tuổi kia tu vi như thế nào? Muốn thế nào, mới có thể làm cho hắn chết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta đều không ra tay!
Miêu Tử Long sớm không còn là chàng thanh niên năm đó mang theo dao lưu lạc giang hồ, hắn hiện tại cũng là người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn có gia sản, chiều chuộng thân thể vô cùng, cũng may Nam Phi nơi này tiền làm nguôi sự bất bình, một số lớn đôla ném xuống, sẽ có rất nhiều người giúp hắn.
- Là Tống hiểu Long bảo cậu tới?
Lôi Hổ nhìn Miêu Tử Long, nói thành thật mà nói, sau khi ở Lôi gia xảy ra sự cố, hắn đối với Tống Hiểu Long cũng có chút bất mãn, sự tình đến lúc khốn cùng, tiểu tử này chạy nhanh hơn so với con thỏ, sau khi đến Capetown, hắn luôn luôn ở trong biệt thự của Miêu Tử Long, thoái thác nhiều lần Tống Hiểu Long mời.
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:
- Lôi sư huynh, Hiểu Long cũng là có nỗi khổ, cậu ta bị Tống Vi Lan hủy nhiều chức vụ công ty, chuyện với sư phụ kia, thật sự là không thể làm gì!
- Cậu nói cũng đúng...
Lôi Hổ gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống, chậm rãi nói:
- Diệp Thiên... người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi sâu không lường được, hắn cùng cha ta giao thủ cũng không xuất toàn lực, hơn nữa ta nghe nói, hắn còn biết thuật pháp kỳ môn!
Lôi Hổ tính khí thuộc loại có thù tất báo, tuy rằng Lôi Chấn Nhạc nghiêm lệnh không cho phép hắn tìm Diệp Thiên gây phiền toái, nhưng Lôi Hổ nói lý ra vẫn là góp nhặt rất nhiều tin tức về Diệp Thiên, lúc này vừa nhìn, trong lòng hắn nhất thời nổi trống, coi như Diệp Thiên biểu hiện ra ngoài một chút năng lực, đã xa không phải hắn có thể đối phó.
- Thuật pháp kỳ môn? Lôi sư huynh, huynh còn tin tưởng cái này?
Miêu Tử Long biết Diệp Thiên lợi hại, nhưng nói đến kỳ môn, hắn lại có chút không cho là đúng, những người Hồng môn biết thuật pháp kỳ môn cũng không phải ít, nhưng mười người thì trong đó còn có mười mấy là kẻ lừa đảo, không một người nào có thực học.
Lôi Hổ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Trước tiên không nói chuyện tin hay không, Tử Long sư đệ, tài năng của Diệp Thiên trước hơn mười người đánh thuê bao vây tiễu trừ mà không chết, đã nói lên vấn đề, Capetown tuy rằng rất loạn, nhưng không lẽ cậu cũng dám tìm người cho nổ khách sạn Hi Nhĩ Đốn chứ?
Lôi Hổ rời khỏi giang hồ, con đường tin tức dĩ nhiên là thất thoát rất nhiều, hắn cũng không biết chuyện mấy tháng trước xảy ra ở Nga, nếu không giờ phút này coi như hắn hận Diệp Thiên đến tận xương, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đối phó Diệp Thiên.
- Sư huynh nói cũng phải, ở khách sạn khẳng định không được, nhưng chúng ta có thể đưa hắn đi, tìm một trận loạn súng mấy chục người bắn phá, đệ không tin hắn không chết?
Miêu Tử Long nghĩ một chút, nói tiếp:
- Nhưng theo lời sư huynh kỳ môn thuật pháp có chút phiền phức, nếu hắn thật sự là biết yêu thuật gì đó, chúng ta thật đúng không có biện pháp.
Miêu Tử Long đời này tôn thờ, chính là luôn phải cẩn thận, ngay cả hắn không thể nào tin được lời Lôi Hổ nói cái gì mà thuật pháp kỳ môn, nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, vẫn sẽ lo lắng nhân tố này.
- Diệp Thiên coi như là tu vi cao thâm, cũng đánh không lại viên đạn, Tử Long sư đệ, cậu nói biện pháp khả thi, nhưng thời cơ và địa điểm cần chọn tốt, nhất định phải ở nơi địa hình hẹp, để cho hắn tránh cũng không thể tránh, nếu không cũng rất khó ra tay!
Lôi Hổ muốn Diệp Thiên chết, tuyệt không kém gì Tống Hiểu Long dưới, trầm ngâm một chút nói tiếp:
- Còn về chuyện thuật pháp kỳ môn, ta sẽ nghĩ biện pháp, ta quen một người tinh thông vu thuật ở Âu Châu, có lẽ có thể đối phó được Diệp Thiên...
← Ch. 666 | Ch. 668 → |