← Ch.667 | Ch.669 → |
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, Miêu Tử Long có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi:
- Cao nhân Tinh thông vu thuật? Lôi sư huynh, tin được không?
Từ khi khoa học hiện đại hưng thịnh, ngoài một số chuyện cực kỳ đặc biệt, mọi người đều có thể dùng ngành nghiên cứu để giải thích toàn bộ hiện tượng tự nhiên, không hề còn giống như hơn một trăm năm trước, luôn sử dụng các loại chuyện thần thoại đến thuyết minh một vài hiện tượng không thể giải thích.
Cho nên bất kể là kỳ môn quốc nội, hay là ma pháp cùng với Hắc thuật Vu thuật nước ngoài mấy thế kỷ trước thịnh hành, đều trở nên suy thoái, mà những người chân chính có bản lĩnh, phần lớn cũng ẩn nấp ở dân gian, yên lặng truyền thừa xuống, rất ít người để thế nhân biết.
Miêu Tử Long tuy rằng cũng là người từng trải, nhưng hắn không cách nào tiếp xúc được cái mặt thần bí kia, căn bản sẽ không có cơ hội hiểu kỳ môn Trung Quốc hoặc là vu thuật nước ngoài, đối với lời nói của Lôi Hổ hơi có chút không cho là đúng.
- Miêu sư đệ, chuyện ta tận mắt nhìn thấy, há có thể là giả?
Lôi Hổ biến sắc, mở miệng nói:
- Diệp Thiên người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi bí hiểm, lại tinh thông thuật pháp kỳ môn, nếu cậu kiên trì dùng biện pháp bình thường đối phó hắn, sư huynh sẽ không theo!
Tuy rằng hận Diệp Thiên tận xương, nhưng Lôi Hổ vẫn tự mình hiểu mình, bởi vì Diệp Thiên ở Hồng môn địa vị cao, một khi hắn cần ra tay, nhất định phải đưa Diệp Thiên vào chỗ chết, nếu không hắn cũng không thể thừa nhận hậu quả nghiêm trọng đó.
- Lời của Lôi sư huynh, tiểu đệ há có thể không tin, không biết huynh nói vị cao nhân kia ở nơi nào?
Miêu Tử Long lòng dạ thâm hiểm, cũng không vì lời nói của Lôi Hổ mà tức giận, ngược lại cười ra mặt nói: TruyệnYY
- Lôi sư huynh, Diệp Thiên không biết sẽ dừng lại ở Capetown bao lâu, vạn nhất nếu là hắn rời đi, vậy chúng ta lại không công đánh mất cơ hội lần này rồi.
Tống Hiểu Long mất thế ở trước mặt Tống Vi Lan, khiến cho Miêu Tử Long cũng bị liên luỵ. Chỉ có thể cùng Tống Hiểu Long ở lại Capetown. Cho nên hắn đối với Diệp Thiên cũng là không vào mắt, tuy rằng hiện tại muốn nhờ Lôi Hổ giúp, nhưng nếu Lôi Hổ khăng khăng không phối hợp, Miêu Tử Long cũng sẽ hạ quyết tâm đi đối phó Diệp Thiên.
- Bây giờ người đó đang ở Ai Cập, cách Capetown mấy giờ bay. Bây giờ ta liền liên hệ, buổi tối hẳn là có thể tới!
Diệp Thiên năm đó ở Hồng môn biểu hiện ra sức chiến đấu, cùng với hiểu biết của Lôi Hổ sau này, khiến cho hắn mấy năm nay luôn phải nghĩ cách đối phó Diệp Thiên, gặp người này cũng là vô tình, nhưng Lôi Hổ cũng rất để tâm người này.
- Vậy thật tốt, phiền Lôi sư huynh rồi, có Lôi sư huynh ra tay mời vị cao nhân này, kiếp nạn tiểu tử Diệp Thiên đó không thể tránh khỏi!
Năm đó binh đoàn Thiên Long bị giết khiến Miêu Tử Long lòng còn sợ hãi, tuy rằng hắn không tin cái gì gọi là vu thuật ma pháp, nhưng hắn vốn cẩn thận. Nếu Lôi Hổ nói. Hắn cũng tin là có.
Sau khi trở lại phòng gọi điện thoại, Lôi Hổ rạng rỡ đi ra. Nói:
- Được, buổi tối cô ấy có thể lại đây, Miêu sư đệ, lúc đó chúng ta cùng đi sân bay đón người.
Miêu Tử Long nghe vậy cười nói:
- Không thành vấn đề, Lôi sư huynh yên tâm, người huynh mời đến, sư đệ đương nhiên không dám coi thường, đúng rồi, tiểu đệ có chút vấn đề về võ công còn muốn thỉnh giáo sư huynh...
Thái độ Miêu Tử Long làm cho Lôi Hổ rất hài lòng, từ sau khi phụ thân ẩn lui về ở Hồng môn, đã lâu không có người cung kính với hắn như thế, lập tức cũng lộ khuôn mặt tươi cười, cùng Miêu Tử Long thảo luận một vài vấn đề quyền pháp.
Buổi tối tới bảy giờ, Lôi Hổ cùng Miêu Tử Long hai người, đi một chiếc Mercedes-Benz màu đen chống đạn, đi tới sân bay quốc tế Capetown.
Ở trong lối ra hành khách từ Ai Cập bay tới Capetown, Lôi Hổ đứng ở lối ra, bỗng nhiên đi vài bước về phía trước, đi vào trước mặt một người, mở miệng nói:
- Dmitry Anna, thật vui khi được gặp cô, đa tạ cô trợ giúp tôi!
- Lôi tiên sinh, xin gọi tôi là Giang Sơn, tôi thấy ở một quyển sách có một câu nói như vậy: mỹ nhân Như Ngọc, giang sơn như vẽ, chẳng lẽ tôi không phải mỹ nhân sao?
Lôi Hổ trước mặt người này nói xong một tràng tiếng Trung Quốc lưu loát, nhưng đứng ở phía sau Lôi Hổ, Miêu Tử Long cũng giống vừa mới một bước dẫm vào bãi *** chó, sắc mặt dị thường khó coi, đưa tay ở phía sau kéo Lôi Hổ, giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Lôi sư huynh, ngài... Ngài nói là... Đại sư... Chẳng lẽ chính là cô ấy?
Tiếng nói của Miêu Tử Long tuy rằng không lớn, nhưng đủ để khiến người nọ nghe được, điều này làm cho Lôi Hổ cảm giác thực là không còn mặt mũi, sắc mặt nhất thời trùng xuống, nói:
- Miêu sư đệ, tục ngữ nói Người không thể xét nhìn qua tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu, Dmitry Anna tuy rằng không xưng là đại sư, nhưng sư phụ của bà ấy nghiên cứu thiên nhân, bà ấy cũng nhận được vài phần chân truyền.
- Còn có sư phụ? Vậy tiểu đệ mạo muội.
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, sắc mặt Miêu Tử Long lúc này mới dễ nhìn một ít, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Miêu Tử Long, thật sự là người này quá mức làm cho người ta kinh ngạc, bởi vì đứng ở trước mặt Lôi Hổ là một phụ nữ.
Nếu riêng là phụ nữ, Miêu Tử Long sẽ không thất thố như thế, phải biết rằng, trong chốn giang hồ khó chơi nhất là ba loại người, ngoài lão nhân cùng với nhi đồng, còn lại chính là phụ nữ.
Mấu chốt là người phụ nữ này quá trẻ tuổi, bởi vì có một gương mặt người Hoa, trên đầu hai búi tóc cùng khuôn mặt thanh thuần trắng nõn, cho thấy tuổi của cô tuyệt đối sẽ không vượt qua tuổi mười sáu, đứng chung một chỗ cùng Lôi Hổ, giống như là con gái của hắn, ở trong mắt Miêu Tử Long, tự nhiên cảm giác thật vớ vẩn.
- Người Gypsy chúng tôi chắc chắn sẽ không để ý ánh mắt của người khác, nhưng Lôi tiên sinh, nếu mời tôi tới trợ giúp hắn, vậy thì thôi đi.
Cái cô bé kia tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, thân cao chưa tới một mét sáu, nhưng nói chuyện cũng rất ra vẻ, hơn nữa trực tiếp biểu đạt ra bất mãn đối với Miêu Tử Long.
- Người Gypsy? Cô... cô không phải người Trung Quốc sao?
Miêu Tử Long nghe vậy lại lặng đi một chút, tiểu cô nương này rõ ràng mang một bộ mặt của người Trung Quốc, làm thế nào tự xưng người Gypsy?
Bởi vì bọn họ là lưu động, hơn nữa có truyền thống độc đáo là không kết hôn cùng người khác họ, cho nên rất khó dung nhập vào xã hội, thường thường không được mọi người hoan nghênh, đại đa số người Gypsy sinh sống đều khó khăn.
Dù người dân Gypsy không ít, nhưng bọn hắn ở lại khá phân tán, giống như người Do Thái trong lịch sử, bọn họ chịu rất nhiều cực khổ.
Đại chiến thế giới lần hai thì Hitler đem 50 vạn người Gypsy vào trại tập trung và sát hại, đến năm 1979 liên hiệp quốc mới chính thức thừa nhận người Gypsy là một tộc người, thế nhưng khi chiến tranh lạnh chấm dứt, người Gypsy trung Âu cùng Đông Âu lại chịu sự tẩy chay nghiêm trọng, thân phận của bọn họ không được thừa nhận, sinh tồn đã bị uy hiếp.
Cho nên tuy người Trung Quốc ở nước ngoài địa vị cũng không cao lắm, nhưng đối với người Gypsy, vẫn có thể bảo trì cảm giác ưu việt nhất định, cho nên ánh mắt Miêu Tử Long nhìn về phía tiểu cô nương kia, lại trở nên có chút quái dị, trong mắt hắn, người Gypsy cùng với thầy tướng số xem bói đầu đường ở quốc nội giống nhau, đều là những người giả danh lừa bịp.
- Tôi là người nơi nào, cùng anh có quan hệ gì?
Tiểu cô nương bĩu môi, cho tới giờ khắc này, cô mới lộ ra vẻ mặt xấp xỉ tuổi tác.
- Có phải bởi vì tuổi của tôi ít mà anh dám khinh thường tôi hay không?
Tiểu cô nương bỗng nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Miêu Tử Long nói:
- Anh đang làm một số chuyện không tốt, hơn nữa đã bắt đầu trù hoạch thực hiện, anh không cần nhìn Lôi tiên sinh, ông ta cũng chưa nói cho tôi biết điều này, đây... là năng lực của tôi!
Trong lời nói của Tiểu cô nương khiến trên mặt Miêu Tử Long vốn còn một tia khinh thường đột ngột thay đổi, buột miệng nói ra nói:
- Năng lực của cô? Cô có thể biết tôi đang suy nghĩ gì?
Tuy rằng đứng ở đám người trong phi trường, nhưng Miêu Tử Long chợt cảm giác một trận gió nhẹ nhưng lạnh, thấy lạnh cả người từ trong lòng trào ra, nhiệt độ bên người tựa hồ cũng giảm xuống vài độ, tiểu cô nương trước mắt tươi cười, giống như trở nên có chút thần bí.
- Đúng vậy, đây là thuật đọc tâm, các ngươi biết dùng những con số gia tăng ở trong tinh cầu thủy tinh cho thấy đồ án là thuật đọc tâm, nhưng là cấp thấp nhất mà thôi, đó chẳng qua là một trò chơi!
Trên mặt Tiểu cô nương lộ ra một nụ cười tự tin, nói tiếp:
- Tôi sẽ tha thứ cho anh vô lễ, trên đời này người ngu thật sự là rất nhiều, anh có thể nhận biết thiếu sót của mình, còn chưa tính là người bất trị.
Khuôn mặt mười lăm mười sáu tuổi non nớt trước mặt, đối mặt Miêu Tử Long vẻ mặt già trước tuổi, tiểu cô nương chậm rãi mà nói, lại như là đang giáo huấn vãn bối, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị.
Nhưng là đương sự, trên mặt Miêu Tử Long, ngoài khiếp sợ, không dám có bất kỳ ngôn ngữ phản bác, bởi vì vừa rồi theo như lời nói của tiểu cô nương, là những câu trong lòng hắn suy nghĩ, cũng như đem phơi bày nội tâm của mình cho đối phương.
- Thật là đáng sợ, trên thế giới lại có những người như vậy?
Sự thật thắng cho hùng biện, tiểu cô nương này ngắn ngủn một phút, liền phá vỡ nhận thức của Miêu Tử Long, khi hắn nhìn tiểu cô nương kia, vẻ kính sợ nhất thời hiện ra trong mắt của hắn.
- Tôi không có gì đáng sợ, bất kỳ một người trưởng thành nào thân thể cường tráng, đều có thể giết chết tôi!
Tiểu cô nương vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Nhưng người dự định giết chết tôi, đều lọt vào vận rủi, tôi nghĩ... anh sẽ không làm chuyện như vậy nhỉ?
- Sẽ không, đương nhiên sẽ không, Dmitry Anna... Không, Giang Sơn, hoan nghênh cô tới Capetown, xe đã đợi ở bên ngoài.
Nghe được lời nói của tiểu cô nương, Miêu Tử Long cúi đầu, hắn không muốn để cho cô gái cùng Lôi Hổ nhìn thấy trên mặt chính mình lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Phải biết rằng, ngay lúc vừa rồi, trong lòng hắn đúng là toát ra một ý niệm tiêu diệt cô gái, lại không nghĩ rằng lập tức đã bị đối phương nhìn ra!
← Ch. 667 | Ch. 669 → |