Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 037

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 037: Tản bộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Lazada


Ngày hôm sau.

Vô Thần và Ngưng Tuyết dậy rất sớm, nhưng mặt trời hiển nhiên dậy còn sớm hơn bọn họ. Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây. Trên dưới Diệp phủ hết thảy như thường, ngoại trừ hai 'đương sự', ai cũng khong biết đêm qua thực ra đã phát sinh một 'chuyện lớn'. Diệp Vô Thần cũng tuyệt đối không cho rằng Diệp Thủy Dao sẽ nói chuyện này ra. Với tính cách không quan tâm đến tất cả mọi thứ của nàng, có lẽ cũng sẽ không quá đặt chuyện này vào trong lòng. Bởi vì dù sao... trên danh nghĩa vẫn là tỷ đệ.

Diệp Vô Thần lúc này đã thay một bộ tuyết y xa hoa Tiểu Lục đưa cho hắn, tóc búi lên, tuấn tú không ai sánh bằng, khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị, thần thái loáng thoáng mang theo vẻ ngạo mạn, trực đem hai mắt Tiểu Lục nhìn đến nổ đom đom mắt, suýt nữa không tìm thấy đường, Vương Văn Thù càng thỏa mãn cười không ngậm được miệng, bởi vì con trai nàng chẳng những tướng mạo xuất chúng, mà con thay đổi rõ ràng, không còn lạnh lùng như ngay hôm qua nữa, mà là đầy mặt cười mỉm, điều này tỏ rõ, hắn đã bắt đầu tiếp nhận cái nhà này.

Thật là hình tượng tiểu bạch kiểm hoàn mỹ mà... Diệp Vô Thần sau khi soi qua gương lẩm bẩm nói.

Sau khi ăn bữa sáng xong, trên dưới Diệp gia nhất thời trở nên bận rộn, Diệp Nộ và Diệp Uy toàn bộ ra ngoài, Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết đảo một vòng quanh Diệp phủ khổng lồ, phát hiện dường như chỉ có mình là một kẻ rảnh rỗi.

- Tiểu Thất, theo ta đi dạo phố. Tiểu Báo canh ở đây, nếu phu nhân tìm thì nói ta đi dạo phố rồi, rất nhanh sẽ về. À đúng rồi, đi chuẩn bị cho ta một cây quạt.

- Vâng vâng! –Diệp Thất Diệp Bát cùng lúc ứng tiếng. Rất nhanh, Diệp Bát đã cầm một cây Bạch Ngọc Phiến hai tay dâng lên.

Diệp Vô Thần cầm đến trong tay vừa xòe vừa mở, cười hỏi:

- Tuyết Nhi, xem ca ca bây giờ có chút bộ dáng công tử thế gia hay không?

- Chỉ cần là ca ca, vĩnh viễn đều đẹp trai nhất. –Ngưng Tuyết nháy mắt, không đáp lại câu hỏi.

- Biết ngay muội sẽ nói như vậy mà. –Diệp Vô Thần cưng chiều cười cười, sau đó phẩy quạt:

- Tiểu Thất, chúng ta đi!

Diệp Thất vội vã đi theo. Kẻ ngốc đều nhìn ra, vị thiếu gia ngày hôm qua còn nghiêm túc này hôm nay như biến thành một người khác, dường như tâm tình vô cùng tốt.

Trên con đường náo nhiệt khác thường, đám người muôn hình muôn vẻ qua lại không ngừng, lộ rõ sự phồn hoa của Thiên Long Thành. Diệp Vô Thần một tay cầm quạt, một tay dắt Ngưng Tuyết, nghênh nghênh ngang ngang đi giữa đường, vẻ cao quý và cao ngạo hiển lộ không thể nghi ngờ, cộng thêm tướng mạo kinh người, trong đám người hỗn loạn bắt mắt như hạc giữa bầy gà. Người qua đường vô ý thức thi nhau tránh đường cho hắn, càng khiến cho một vài nữ tử khuê phòng liên tiếp ghé mắt, nhưng lập tức họ lại thất vọng cúi đầu, tự thẹn với bản thân. Bởi vì khí chất như vậy tuyệt đối không phải đại gia tộc bình thường có thể bồi dưỡng ra.

Tuy tin tức thiếu gia Diệp gia mất tích quay về đã truyền khắp cả Thiên Long Thành, nhưng do tiểu thiếu gia Diệp gia lúc trước cực ít ra khỏi nhà, nên vốn dĩ không mấy người biết. Dẫu có người ngẫu nhiên thấy qua cũng sớm đã quên lãng, cho nên cũng không ai nhận ra hắn.

- Tiểu Thất, chỗ này cách hoàng cung khoảng bao xa? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Bẩm thiếu gia, rất gần, đi bộ chỉ cần đại khái không đến nửa giờ, nếu cưỡi ngựa thì rất nhanh sẽ tới. –Diệp Thất hồi đáp.

- Ồ... vậy chúng tới phụ cận hoàng cung xem xem.

Hoàng cung ở phía tây bắc phủ đệ Diệp gia, càng tới gần thì bầy người càng đông đúc. Sau khi đi hơn mười phút, Diệp Vô Thần nhíu mày hỏi:

- Tiểu Thất, gần đây có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không. Người đi qua chỗ này phân nửa đều còn trẻ, vẻ mặt gấp gáp, ăn mặc mỗi người một vẻ, trong khi đi đường lại vô ý thức quan sát xung quanh, hiển nhiên chưa từng đi tới hoặc rất ít khi đi tới đây. Chẳng nhẽ Thiên Long Thành hôm nay có tụ hội gì à?

- Thiếu gia anh minh. Thiên Long Thành mấy ngày nay sẽ cử hành thi đấu tuyển chọn thiếu niên tuấn tài một năm một lần của Thiên Long hoàng gia học viện, tất cả những người dưới 25 tuổi đều có thể tham gia, hoàng đế sẽ đích thân tới sân quan sát đồng thời chọn nhân tài. Cho nên có rất nhiều người tới đây xem và tham gia tỉ thí.

- Ồ, cách thức so đấu thế nào? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Điều này... Chia thành đấu văn và đấu võ, đấu văn trước, đấu võ sau. Đấu văn năm nay hôm qua vừa kết thúc, đấu võ bắt đầu từ ngay mai. Ngày mai là đấu loại, thi đấu nhiều trận đồng thời tiến hành sàng lọc ra cường giả chân chính, hoàng đế sẽ không đi xem, ngày kia mới là cường giả so đấu thật sự, cũng là mỗi năm được chú ý quan sát nhiều nhất. Mà hôm nay là ngày cuối cùng báo danh. A... Thiếu gia, ngài đi xem thử cái đó thì biết ngay. –Mắt Diệp Thất sáng lên, chỉ về phía trước.

Trên tường dán một tờ thông cáo cực lớn, mà thông cáo như vậy hiện giờ khắp thành đều có, hơn nữa mỗi năm đều sẽ có, không mấy người không biết nội dung trên đó, cùng lắm xác nhận lại thời gian mà thôi, cho nên không hề xuất hiện hiện tượng vây quanh túm tụm. Diệp Vô Thần vừa muốn tới gần, bỗng khựng chân, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng lưu để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm.

Tương phản với bộ bạch y hoa lệ của Diệp Vô Thần, hắn toàn thân hắc ý, hơn nữa có chút cũ nát, đứng yên ở dưới tờ thông cáo đó, trên dưới cả người không chút động đậy, Diệp Vô Thần như nhìn thấy một lưỡi dao sắc bén phát ra hàn quang lạnh lẽo cắm thẳng xuống đất vậy.

Người này hôm qua Diệp Vô Thần vừa mới gặp ở trước Mộng Yên Lâu, lúc ấy hắn dìu một phụ nhân trung niên mù lòa đi qua trước người hắn, khí tức lạnh lùng và ánh mắt so với chim ưng còn sắc bén hơn ấy khiến hắn nhớ kỹ người này.

Đi tới bên người hắn, Diệp Vô Thần lướt mắt đại khái qua tờ thông cáo. Bỏ qua những từ ngữ mở màn dài dòng kia, tổng thể nội dung cũng chẳng khác như Diệp Thất đã nói. Ngày mai tương đương với đấu loại, ngày kia mới là cuộc đấu của thiếu niên cường giả chân chính. Quy tắc so đấu là khiêu chiến.

Ánh mắt Diệp Vô Thần hơi nghiêng, nhìn về phía người thiếu niên tuổi xấp xỉ mình, thân hình gầy yếu, sắc mặt lạnh lùng này, lại phát hiện ánh mắt y nhìn chằm chặp xuống bên dưới tờ thông cáo.

Diệp Vô Thần xoay người, kéo Ngưng Tuyết rời đi.

Nội dung bên dưới thông cáo là:

- Người đứng đầu sẽ được hoàng đế triệu kiến, đồng thời giành được một thanh Linh cấp vũ khí, bạch ngân năm ngàn lượng, một ngôi nhà ở thành bắc, tùy theo năng lực cụ thể mà được ban chức cao. Mười người khác được hoàng đế tuyển chọn thưởng một ngàn lượng bạch ngân, thể theo nguyện vọng gia nhập thị vệ hoàng thân, thì cả đời không lo cơm áo...

Điều kiện như vậy có lẽ không xem như là hậu hĩnh, nhưng đối với đa số người mà nói, họ cần chính là danh tiếng, một khi dương danh thiên hạ, đường nhân sinh sẽ một đường bằng phẳng. Mà đối với một vài người mà nói, họ có lẽ sẽ không quan tâm tới danh tiếng, mà là để ý tới món tiền thưởng mê người kia.

Người nọ là người sau. Y hiện giờ là một kẻ vì cuộc sống bức bách, y cần tiền, cho nên, y sẽ tham gia cuộc thi kia.

- Cái đó, thiếu gia, chẳng nhẽ ngài muốn tham gia báo danh? –Diệp Thất vẻ mặt thấp thỏm hỏi. Gã quả thật rất sợ tiểu thiếu gia nhất thời muốn tham gia náo nhiệt thật sự đi báo danh tham dự.... Kết quả tất nhiên là sẽ cho Diệp gia mất mặt. Thiếu gia Diệp gia lúc trước vô dụng cỡ nào trên dưới toàn thành ai nấy đều biết, hiện giờ tuy đã bình thường, nhưng nhìn qua vẫn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt mà thôi.

- Bổn thiếu gia sẽ không tham gia, xem là được rồi. –Diệp Vô Thần nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)