← Ch.40 | Ch.42 → |
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn nhất từ trước đến nay, Tử Vũ chậm chạp bước khỏi căn phòng mà hắn đã cố tình làm cho u tối, đón lấy những tia sáng đầu tiên của một ngày mới. Hắn đã dậy quá sớm.
- Công tử, mời người rửa mặt!
Âm giọng dễ nghe của Lục Nhi vang lên bên tai cho Tử Vũ biết còn có những người dậy sớm hơn hắn. Không nhìn đến nàng, Tử Vũ thả chiếc khăn mặt vào chậu nước mà nàng đang bưng, đoạn áp nó lên mặt. Lạnh buốt. Hơi lạnh làm hắn tỉnh táo.
- Nàng phản bội Thiên bang từ bao giờ?
Tử Vũ đột ngột hỏi, đôi mắt lúc này nhìn chăm chăm vào vóc dáng nhỏ nhắn của Lục Nhi đang đứng bên cạnh. Hắn không muốn phải kéo dài ván bài vô nghĩa này thêm một khắc nào nữa.
- Từ khi lấy lại được sự tự do!
Lục Nhi thở ra một hơi. Nàng đã biết từ trước rằng con người này hết sức khó đối phó, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị trước cho việc hắn phát hiện ra sớm thế. Hắn quá lão luyện, hoàn toàn không hợp với tuổi đời và khoảng thời gian ngắn ngủi lăn lộn giang hồ của hắn.
- Ở Nghịch Thiên hội, nàng có sự tự do ư?
Xoay lại để đón lấy những tia nắng mặt trời ấm áp đang xiên xiên chiếu xuống, Tử Vũ lại hỏi. Nhìn bóng dáng cô độc u tối của hắn giữa khung cảnh tươi sáng của một buổi bình minh đẹp trời, thân hình Lục Nhi bỗng chốc run rẩy. Nàng biết hắn đang tính toán, tính toán xem nên giải quyết nàng như thế nào!
- Ta cũng không thuộc về Nghịch Thiên hội...
Lục Nhi mím chặt đôi môi, đoạn ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tử Vũ vừa mới xoay lại. Bất giác, khuôn mặt của nàng vụt trở nên méo mó, kèm theo đó là những câu nói bỗng khàn đục một cách bất thường.
- Công tử, trước hết muội sẽ cho huynh xem hình dáng thật của muội!
Cuối cùng thì Tử Vũ cũng hiểu ra vì sao hắn từng dùng trăm phương nghìn kế vẫn không nhận ra chân chính diện mạo của Lục Nhi. Nàng là Thụ Yêu.
Sự thay đổi bắt đầu từ mái tóc. Mái tóc vốn đen nhánh của Lục Nhi vụt hóa thành một màu xanh lục, ngoài ra còn điểm xuyết vài chiếc lá với những sợi dây leo như những thứ đồ trang sức. Lục Nhi vóc dáng vốn nhỏ bé, giờ bỗng vươn mình lên cao hơn cả Tử Vũ, nước da trắng hồng mịn màng bỗng chốc trở nên thô ráp, đôi chỗ còn sù sì như vỏ cây, phối hợp với đôi bàn tay hiện đã trở thành những cành cây khẳng khiu mọc thành năm ngón.
Không dừng lại ở đó, sự thay đổi của Lục Nhi càng khiến cho người khác kinh ngạc khi khuôn mặt vốn bình thường của nàng trở nên hoàn thiện. Ẩn hiện giữa mái tóc xanh và những lọn dây leo cùng màu, đôi mắt gần như trong suốt của nàng lấp lánh tựa như hai vì sao lạc giữa rừng sâu, phối hợp cùng sống mũi thon thon và đôi môi màu tím khô nẻ, tạo cho nàng một vẻ đẹp hoang dã yêu mị khó bút nào tả xiết. Vén mái tóc xoăn nhẹ như sóng lượn sang một bên để lộ ra bờ vai gầy mỏng mảnh, Lục Nhi chỉ vào một vết bỏng trên đó, nói:
- Đây là dấu ấn của ngày mà Thiên bang tìm thấy nơi trú ngụ của dân tộc ta...
Tử Vũ biết vết bỏng đó có ý nghĩa gì. Dấu ấn nô lệ.
- Ta là người may mắn nhất, hay bất hạnh nhất trong tộc? Ta không biết. Tộc nhân của ta bị lũ ác quỉ đó độc sát toàn bộ, chỉ còn ta vỗn miễn nhiễm với các loại độc là còn sống sót. Sống, nhưng ta lại trở thành nô lệ của kẻ thù. Nô lệ, hai cái từ đó, nếu ngươi chưa từng trải qua, ngươi sẽ không biết ý nghĩa của nó đâu!
Lục Nhi không gọi Tử Vũ là công tử nữa, toàn bộ tâm trí của nàng dường như đã trôi về một miền kí ức đau thương. Nhìn nàng lúc này, thành kiến của Tử Vũ với nàng dường như vơi đi đôi chút. Nô lệ, hắn tất nhiên là biết hai chữ đó có ý nghĩa gì, nhưng theo những gì nàng nói, thì có lẽ kiến thức của hắn là chưa đủ để hiểu hoàn toàn hai chữ đó.
- ...Trải qua một quãng thời gian, ta cuối cùng rơi vào tay Đệ nhất trưởng lão của Thiên bang. Ha, cơ hội cuối cùng cũng đến với ta, chịu bao đắng cay tủi nhục, ta cuối cùng cũng được lão xóa bỏ thân phận nô lệ và nhận làm đệ tử...
Lục Nhi cười khan một tiếng, toàn thân run rẩy trong sự kích động. Mười lăm năm, mười lăm năm chôn chặt hận thù vào sâu trong lòng, cuối cùng cũng không thể nào kiềm chế được nữa. Nàng biết, hơn bất cứ ai, dựa vào sức lực của một mình nàng, làm sao có thể tiêu diệt được Thiên bang cơ chứ? Nhưng nàng vẫn hi vọng, vẫn chờ đợi, để cuối cùng cũng nắm bắt được một cơ hội. Cơ hội ấy, đang ở ngay trước mắt nàng, nhưng mạng sống của nàng lại sắp bị tước đoạt... Nàng có thể không kích động không?
- Ngay từ khi sự tự do trở lại, ta đã ngấm ngầm phản bội Thiên bang và cấu kết với tử địch của chúng, Nghịch Thiên hội. Bất quá, thực lực của một Nghịch Thiên hội ít ỏi với hơn chục con người làm sao có thể đối chọi lại một Thiên bang đã trải qua cả trăm năm tồn tại? Ta lại tiếp tục chờ đợi, chờ đợi một cơ hội...cơ hội đó đã đến...
Lục Nhi bỗng ngừng lại, đôi mắt trong suốt vốn đang nhìn về xa xăm bỗng trở về hiện thực. Nhìn Tử Vũ vẫn đang chăm chú lắng nghe, nàng lặng lẽ hít vào một hơi không khí, đoạn nói tiếp:
- Công tử, ta đã lợi dụng người, người muốn giết ta, cứ việc! Nhưng công tử, ta muốn người cho ta biết, liệu người có tiêu diệt Thiên bang hay chăng?
Hỏi một người rằng người đó có tiêu diệt một bang hội gồm cả vạn người với vài trăm năm lịch sử hay không, đó chắc chắn là câu hỏi của một người điên. Lục Nhi không điên, nhưng nàng ta đã tuyệt vọng. Trong tuyệt vọng, dù chỉ có một tia hi vọng, người ta cũng sẽ bám lấy...
- Tại sao ta phải tiêu diệt Thiên bang?
- Chúng...
Trước khi Lục Nhi kịp thốt ra một câu nào, bàn tay của Tử Vũ đã nhanh như chớp bóp chặt cổ họng của nàng. Nhìn vào cặp mắt tràn đầy hận ý và tuyệt vọng ấy, hắn cười lên một tiếng, đoạn nói khẽ:
- Nghỉ ngơi một lát đi, Lục Nhi!
Nói đoạn, từ cánh tay của Tử Vũ bỗng chốc phát xuất đạo đạo hắc mang, chỉ trong chớp mắt đã phủ kín thân thể mảnh khảnh của Lục Nhi. Thế rồi, Tử Vũ bóp chặt bàn tay, đạo hắc mang biến mất, Lục Nhi cũng biến mất, hệt như nàng chưa từng tồn tại trên đời.
"Cạch!"
Một tiếng động vang lên khe khẽ. Từ cánh cửa vừa hé, Phụng Vũ bước ra, vẫn trong bộ áo choàng tuyết bạch quen thuộc. Nhìn Tử Vũ, nàng chỉ nhẹ gật đầu, đoạn đứng yên như thế chờ đợi.
- Lộ Khiêm!
Thu tay lại vào trong áo choàng, Tử Vũ gọi khẽ. Tức khắc, không khí sau lưng hắn xuất hiện một trận ba động nhẹ nhàng, Lộ Khiêm xuất hiện như cách hắn vẫn thế.
- Dọn dẹp sạch đám Phan tộc đó, rồi đến bến cảng đợi ta! :
Lộ Khiêm tức thì gật đầu, trong đôi mắt băng lạnh lóe lên một tia huyết mang quỉ dị. Thế rồi, trong một cái chớp mắt, gã lại biến mất không tăm tích, trả lại một khoảng tĩnh lặng cho Tử Vũ và Phụng Vũ.
- Đi thôi!
Tử Vũ nói khẽ, rồi cùng với phụng Vũ rảo bước li khai tòa khách yên tĩnh. Những ngày tới sẽ còn nhiều phiền phức, hắn biết, nhưng hắn không thể chần chừ được nữa. Linh tính cho hắn biết, Nhã Dạ của hắn đang ở trong tình trạng thập phần nguy hiểm.
Chiếc thuyền đến Tây Phương lục địa mà Lộ Khiêm đã thuê khởi hành lúc mười giờ, tức là còn khoảng hai tiếng nữa. Biết vội vã là điều vô ích, Tử Vũ dẫn theo Phụng Vũ nhắm hướng Tàng Thư Viện bước tới. Hôm nay là ngày công bố Vô Tận bảng, hắn đích thực cũng có chút tò mò.
Buổi sáng tại Nội Hà thành trong lành một cách đặc biệt. Có lẽ là vì tòa thành này nằm gần bờ biển, nên Tử Vũ phảng phất ngửi thấy ở đâu đó trong không khí có một vị mặn mòi đặc trưng mà không đâu có. Không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy cái vị mặn mòi đó thật dễ chịu, khiến hắn vơi đi một chút lo lắng về những linh tính xấu suốt mấy ngày nay.
Đường xá tại Nội Hà thành chia làm hai tuyến, một tuyến trên bộ và một tuyến dưới sông. Bước dọc theo con đường dẫn tới Tàng Thư Viện, Tử Vũ có thể cảm nhận được lối sống đặc trưng ở vùng đất này. Hắn thấy những người dân bản xứ chào nhau niềm nở, những chủ cửa hàng đứng ở trước cửa í ới chào mời, những đứa trẻ tươi cười chơi trò đuổi bắt, vài cụ già móm mém nhai trầu... Bình yên? Từ Vũ chưa từng có được cảm giác bình yên, thế nên hắn không biết khung cảnh trước mắt hắn đây có phải bình yên hay không. Nhưng, trong lòng hắn, đây là bình yên.
- Hây, đó là Bạch Ẩn, có phải không?
- Còn kia không phải là Tử Vũ sao? Làm sao mà hai người đó lại đi cùng với nhau chứ?
- Tử Vũ? Nghe đồn hắn là đồ đệ của Trình Tưởng...
- Trình Tưởng? Cái lão quái vật đó?
- Nhỏ nhỏ cái mồm thôi, ngươi muốn chết hay sao mà...
Vừa bước vào khuôn viên của Tàng Thư Viện, bên tai Tử Vũ đã vang lên những tiếng bàn luận xôn xao. Xem ra, cái tên Thất Công tử nọ không phải nói suông, Tử Vũ đã đích thực có tên trong Vô Tận bảng.
Vô Tận bảng được treo trên những phiến đá lớn ngay ngoài đại môn của Tàng Thư Viện, xung quanh mỗi phiến đá đều có dây chằng để ngăn không cho người khác tiến lại quá gần. Ngoài những sợi dây chằng đó, Tàng Thư Viện không hề cử ra bất cứ một ai đứng tại đó làm nhiệm vụ bảo vệ. Bất quá, Tử Vũ biết, những sợi dây đó tuyệt đối không phải là những sợi dây tầm thường.
Tử Vũ lướt mắt qua một lượt Vô Tận bảng. Vô Tận bảng gồm mười bảng, chia ra thành: Tuyệt đại cao thủ, Thanh niên cao thủ, Tu chân giả, Võ giả, Ma pháp sư, Kị sĩ thập vị bài danh, Thập đại thần khí, Bát đại mĩ nhân, Thập đại bí địa, Tứ đại tuyệt thế pháp quyết. Trong mười bảng đó, trừ Bát đại mĩ nhân và Tứ đại tuyệt thế pháp quyết, mỗi một bảng đều có mười cái tên, sắp theo thứ tự từ trên xuống, cũng là phân biệt cao thấp trong cùng một bảng. Một cái tên ở bảng này cũng có thể xuất hiện ở bảng khác.
Bắt đầu từ Tuyệt đại cao thủ, Tử Vũ lập tức ghi nhớ những cái tên đó vào trong đầu. Chỉ là, vừa đọc xong cái tên thứ nhất, đập vào mắt hắn đã là một cái tên khiến hắn không thể kìm chế được sự kích động.
"Đệ nhị nhân: Trình Tưởng. Chức nghiệp: Tử Vong Ma pháp sư. Cấp bậc: Thánh cấp cấp mười.
Vài chục năm gần đây Trình Tưởng không hề xuất hiện trên giang hồ, nhưng mười năm về trước đã từng dẫn theo một đệ tử đại náo Dạ Chiến..."
Bên cạnh còn ghi một vài "chiến công" của lão. Tử Vũ nhìn đăm đắm vào cái tên vô cùng quen thuộc đối đó, trong lòng không khỏi trào lên những cảm xúc bất tận. Đây là người đã sinh ra hắn, dạy dỗ hắn, là người hắn vừa tôn sùng lại vừa yêu kính.
"Gia gia, con nhất định sẽ thành công!"
Tử Vũ nắm chặt bàn tay, quyết tâm sắt đá trong lòng lại càng thêm muôn phần vững chắc. Mạnh, hắn nhất định phải trở thành kẻ mạnh!!!
Những cái tên tiếp theo cứ trôi tuột vào trong bộ nhớ của hắn cho đến khi sang bảng thứ hai: Thanh niên cao thủ. Thanh niên cao thủ cũng gồm mười cái tên, xếp lần lượt từ trên xuống:
"Đệ nhất nhân: Lạc Long. Chức nghiệp: Long Kị sĩ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 7. Tuổi: 24.
Lạc Long là đương kim đệ nhất cao thủ của Lạc Việt quốc, thân thế bí ẩn, từng một mình một rồng tiêu diệt Hắc Sào, mang lại bình yên cho một dải miền Đông của Lạc Việt quốc"
"Đệ nhị nhân: Bạch Ẩn. Chức nghiệp: Kiếm giả? Cấp bậc: Không rõ. Tuổi: Không rõ.
Bạch Ẩn xuất thân thần bí, vì liên tiếp đả bại nhiều cao thủ lão thành mà thành danh. Bạch Ẩn chỉ là biệt danh người ta đặt cho nàng, không rõ tên thật."
...
"Đệ lục nhân: Tử Vũ. Chức nghiệp: Không rõ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 4? Tuổi: Không rõ."
Tử Vũ là nhân vật chỉ mới xuất hiện gần đây, có lời đồn người này chính là Tử Vong giả từng gây chấn động tại Dạ Chiến mười năm về trước. Thực lực của Tử Vũ được khẳng định qua một trận chiến bất phân thắng bại với Bạch Ẩn.
"Đệ thất nhân: Lục Nhi. Chức nghiệp: Mộc hệ Ma đạo sĩ. Cấp bậc: Thánh cấp cấp 4. Tuổi: Không rõ."
Lục Nhi là đệ tử thứ ba của Đệ nhất trưởng lão của Thiên bang.
...
Thông tin của Tàng Thư Viện quả thực nhanh nhạy, không ngờ đã có thể điều tra ra quá khứ của Tử Vũ mười năm về trước. Bất quá, điều hắn không ngờ là Lục Nhi lại chỉ nằm dưới hắn một bậc, xem ra những gì hắn biết về nàng vẫn còn quá ít.
Lướt qua một lượt cao thủ trên bốn bảng của bốn đại chức nghiệp, Tử Vũ nhận ra không ít cái tên đã xuất hiện ở hai bảng trước. Trình Tưởng gia gia của hắn chính là người đứng đầu trên bảng dành cho Ma pháp sư, khiến trong lòng hắn lại một lần nữa trào lên trận trận cảm xúc.
"Bát đại mĩ nhân"
Mỗi một người trong "Bát đại mĩ nhân" đều là vưu vật hãn hữu trên thế gian, thứ tự được xếp dưới đây chỉ là tương đối.
"Đệ nhất mĩ nhân: Ngọc Khiết. Tộc: Tinh linh."
"Đệ nhị mĩ nhân: Sương Mị. Tộc: Nhân ngư."
"Đệ tam mĩ nhân: Nhã Dạ. Tộc: Ám Tinh linh."
...
Nói về một mĩ nhân còn gì ngoài sắc đẹp của họ, thế nên bên cạnh mỗi cái tên trên Bát đại mĩ nhân bảng không hề có chú thích mà chỉ có một bức tranh chân dung của mĩ nhân đó. Nhìn đến cái tên thứ ba, trong lòng Tử Vũ bỗng chốc bị chấn động đến mức run rẩy. Nhã Dạ, là Nhã Dạ của hắn...
Nỗi nhớ Nhã Dạ trong lòng hắn vụt tăng lên đến mức điên cuồng.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |