← Ch.52 | Ch.54 → |
Tử Vũ toàn thân vận trường bào hắc sắc, mái tóc đen xõa tung, không có gió mà vẫn bị thổi ngược về phía sau đầy ma mị. Tay hắn cầm một thanh kiếm. Chính là Ám Tuyển huyễn hóa mà thành, hiện đang tỏa ra trùng trùng sát khí, khiến cho toàn bộ những kẻ đang có mặt tại đương trường đều cảm thấy kinh hãi đến nghẹt thở. Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tung ra một kiếm cản đường con Biên Bức Lôi Long, đột nhiên tỏa ra sát khí đáng sợ, Tử Vũ đã đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Hắn phải cho toàn bộ đám Kì Lân tộc đó biết được: Hắn mạnh hơn họ.
Thân thể Tử Vũ không đứng tĩnh lập giữa không trung, mà lại trôi nổi bất định, kèm theo cái khí chất cô ngạo bất quần đặc thù của hắn, khiến cho hết thảy đám Kì Lân Chiến Thần bên dưới đều cảm thấy không thể nắm bắt.
Con Biên Bức Lôi Long khẳng định cũng có cảm giác đó. Nhưng nó không quan tâm.
"HỐNG!!!"
Điên cuồng rống lên một tiếng đầy giận dữ, cả ba cái đầu của con Lôi Long đồng loạt nhả ra hàng loạt những đạo thiểm điện, nhắm hướng Tử Vũ mà phóng tới.
Tử Vũ vẫn đứng lặng thinh.
"Bụp!!!"
Chỉ một tiếng "bụp" nho nhỏ vang lên, Tử Vũ phất vạt áo choàng, Ám Tuyển trong tay đột ngột huyễn hóa thành một tấm màn hắc khí, đem những đạo thiểm điện đang lăng lệ bắn tới thôn phệ bằng hết.
Thế rồi, Tử Vũ lao tới.
"Xuy!!!"
Ám Tuyển từ dạng khí lại chuyển về thực thể, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ, lưỡi kiếm phải to gấp ba thân thể Tử Vũ, lại bị hắn huy động một cách nhàn nhã, nhắm cái đầu bên trái của con Lôi Long điên cuồng chém tới.
"Keng!!!"
Con Lôi Long tuyệt đối không phải dạng khiếp nhược, ba cái đầu chia ra ba hướng, một tấn công Tử Vũ, một ngửa ra đằng sau tích tụ lôi điện, một nhe hàm răng trắng ởn ngoạm lấy Ám Tuyển.
Cuồng thú thì vẫn là Cuồng thú. Nếu là bất cứ một sinh vật có trí khôn nào khác trên Vô Tận giới, khẳng định đã không nhe răng ngoạm lấy một thứ vũ khí có khả năng biến hình như Ám Tuyển.
"Gràooo!!!"
Tử Vũ phiêu thân né khỏi đòn tấn công của cái đầu bên phải, Ám Tuyển từ dạng kiếm hóa thành lưỡi hái, trong một sát na móc ngược lên trên vòm họng của cái đầu bên trái, giật mạnh.
Ngu ngốc thì phải trả giá.
Nhìn hàm trên của cái đầu nằm bên trái mình bị xẻ ra làm đôi, cái đầu ở giữa của con Lôi Long tức thì nộ hống. Phải biết con Lôi Long này do ba mẹ con Biên Bức Giao Long kết hợp mà thành, cái đầu ở giữa cũng chính là con mẹ. Cuồng thú thì Cuồng thú, tình mẫu tử ở bất cứ loài nào đều mạnh mẽ phi thường. Chứng kiến con mình bị thương nghiêm trọng, con Cuồng thú gầm lớn, từ bên trong họng xuất ra một tia thiểm điện nhỏ bằng bắp tay loài người, cái miệng đỏ lòm cũng điên cuồng bổ tới Tử Vũ.
"Bùng!!!"
Ám Tuyển tức khắc huyễn hóa thành một chiếc khiên, vừa kịp che cho Tử Vũ khỏi một tia sét uy lực cực mạnh, đồng thời giúp hắn có cơ hội mượn sức từ tia sét đó bật ngược về phía sau, vừa vặn né khỏi cú ngoạm của con Lôi Long.
Con Lôi Long ngừng lại. Thân thể dài ngoằng của nó đột nhiên co lại, cái đuôi mà từ đầu đến giờ nó chưa hề sử dụng đột ngột giống như một dòng nham thạch phún trào, từ dưới đám sương mù móc ngược lên trên, quật thẳng vào thân hình Tử Vũ.
Đúng vào lúc đó, Tử Vũ biến mất.
Đám Kì Lân tộc đứng bên ngoài nhìn đến phát ngốc, trong lòng đều dâng lên một cảm giác khó chịu tới mức thổ huyết. Trong số bọn họ, ai không phải là tuyệt thế cao thủ? Ai không sở hữu trong mình một sức mạnh cường hãn? Vậy mà khi phải đối đầu với con Lôi Long đó, mỗi một người đều có cảm giác khủng bố xuất phát từ nội tâm, biết rằng nếu lấy một chọi một thì mình thua chắc. Cái cảm giác khủng bố đó, không khó chịu bằng cái cảm giác của họ hiện tại, khi nhìn thấy một mình Tử Vũ chiến đấu mà như đùa bỡn với con Cuồng thú nọ.
Cái cảm giác nhận ra mình vô dụng và bất lực.
Tử Vũ chính là muốn họ cảm thấy điều đó, dù rằng, hơn ai hết, hắn ý thức được sự nguy hiểm mình đang phải đối đầu lúc này.
Đùa gì chứ, đối phương là một con Biên Bức Lôi Long, là loại quái vật mà theo như Y Nhược đã nói, đứng vào hàng Cuồng thú chi vương trong Cuồng Bạo Thâm Hải, thực lực nếu chỉ dùng hai từ khủng-bố thì tuyệt đối không đủ để hình dung. Tử Vũ đối đầu với nó, hắn biết mình sẽ thắng, nhưng muốn thắng một cách tuyệt đối như hắn đang thể hiện, thì khẳng định không có khả năng.
Nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm. Không phải chỉ để chứng minh thực lực của mình với đám Kì Lân Chiến Thần, mà còn để khảo nghiệm chính bản thân mình.
Thành ra, người ngoài nhìn vào thì thấy Tử Vũ vô cùng nhàn hạ, nhưng tình huống bên trong của hắn thì nguy hiểm muôn phần.
"Hống!!! Hống!!!"
Máu từ cái đầu bên trái của con Lôi Long vẫn không ngừng tuôn chảy, khiến cho hai cái đầu còn lại của nó càng điên cuồng hơn bao giờ hết, bất chấp tất cả mà lao vào Tử Vũ như muốn thí mạng.
Tử Vũ sau khi khai mở được sức mạnh của Dạ tộc vốn tiềm ẩn bên trong cơ thể, đã có được năng lực thôn phệ đặc dị. Hắn vì công pháp đặc biệt của mình, tất nhiên không thể thôn phệ ngoại lực để sử dụng, nhưng kết hợp lực thôn phệ ấy cùng với lực thôn phệ vốn có của Ám Tuyển, thì khẳng định có thể biến Ám Tuyển thành một cái hố đen tham lam nuốt hoài không đầy.
"Nuốt" ở đây, chính là nuốt những tia sét của con Lôi Long. :
Con Biên Bức Lôi Long mạnh nhất chính là ở khả năng tung ra lôi hệ ma pháp bằng Long ngữ, hiện tại lôi điện lại bị Tử Vũ hóa giải, thành ra sức mạnh đã bị giảm tới một nửa. Bất quá, dù không có lôi điện ma pháp, thì nhục thân của nó cũng mạnh mẽ vô cùng, khẳng định chỉ cần dính một hai chiêu là đủ khiến cho một Thi Vương như Tử Vũ cũng phải thụ thương nghiêm trọng.
Thân hình Tử Vũ phiêu phù bất định trong không gian, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để liên tiếp xoay quanh con Biên Bức Lôi Long, hễ thấy nó có sơ hở là lập tức tấn công. Con Cuồng thú vốn hoành hành ngang ngược tại hải phận này suốt mấy ngàn năm, chưa bao giờ bị lâm vào tình cảnh thế này, càng đấu càng điên cuồng, càng đấu càng hung mãnh, dù cho thân thể nhuốm đầy vết máu, nhưng công thế chỉ có tăng mà không có giảm.
Nhìn thấy Tử Vũ nhàn hạ đối phó với con Biên Bức Lôi long, đám Kì Lân Chiến Thần bên dưới cũng là những kẻ hiểu chuyện, khi nào lại tiếp tay cho hắn, chỉ đứng lẳng lặng quan sát. Bọn họ vốn đang mang trên người nhiệm vụ quan trọng liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc, dù là nửa điểm cũng không được quyền mắc sai lầm. Hiện tại, thấy một cường giả như Tử Vũ xuất hiện, hơn nữa lại trợ giúp cho họ, trong lòng tức thì dấy lên một suy nghĩ: "Nếu như nhiệm vụ lần này có hắn đi cùng thì hay quá".
"Soạt!!!"
Con Cuồng thú tốc độ càng ngày càng nhanh, khiến cho Tử Vũ phải liên tục vất vả mới có thể né tránh. Lúc này, bốn chiếc cánh trên người hắn đều đã như cung giương hết tầm, cật lực bay lượn giữa không trung, tốc độ đã đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhục thể của con Lôi Long tuy cường hãn vô bỉ, nhưng thể lực thì không phải vô hạn. Hơn thế nữa, mỗi chiêu môi thức do Ám Tuyển xuất ra đều khiến nó máu chảy không ngừng, đã sớm phải kiệt sức. Chỉ là, do sinh sống đã quá lâu trong Cuồng Bạo Thâm Hải, bản chất điên cuồng đã ngấm sâu vào máu huyết, khiến cho con Cuồng thú tuy đã đến cực hạn, nhưng vẫn có thể điên cuồng tấn công, nếu không thể đem con người nhỏ bé đang lởn vởn trước mặt nó kia xé thành nghìn mảnh, thì khẳng định sẽ không ngừng lại.
- Xuất!!!!
Tử Vũ vốn đang cực lực công kích bằng võ công thuần túy, thân người đột nhiên bay ngược ra sau, Ám Tuyển trong tay chỉ trong một giây đã hóa thành một cây quyền trượng, chỉ thằng vào con Cuồng thú, không cần ngâm niệm mà tạo ra một đạo đạo thánh quang hung mãnh bắn tới.
Tử Vũ vốn luôn lượn qua lượn lại trước mặt con Cuồng thú, nay đột ngột tung mình ra xa, khiến cho nó có đôi chút bất ngờ, thân thể khổng lồ tức thì khựng lại. Đúng vào lúc đó, đạo đạo thánh quang đột ngột chiếu tới, khiến cho những miệng vết thương trên thân thể con Lôi Long tức thì bốc cháy khét lẹt, làm cho nó đau đớn đến phát điên, hai cái đầu lành lặn ngửa thẳng lên trời mà rống lớn.
"Hống!!! Hống!!!!"
Con Lôi Long toàn thân khựng lại, thân thể ngân sắc như bị chìm trong những luồng ánh sáng thanh khiết của Thánh quang, khiến cho nó đau đớn đến mức không sao chịu thấu. Đôi mắt đỏ lòm long lên sòng sọc nhìn vào tên người đáng ghét đang đứng thản nhiên phía trước, bổn hàm răng trắng ởn tức thì nhe ra, tạo thành những tiếng rin rít vô cùng khó nghe.
Chính vào lúc con Lôi Long triệu tập Lôi hệ nguyên tố trong không gian bằng Long Ngữ, Tử Vũ cũng tức thì hét vang, át đi toàn bộ những tiếng sấm động cách đó vài trăm mét, thân thể tỏa ra thứ bá khí cô ngạo bất quần chỉ mình hắn có.
- Y Nhược, Lục Nhi, hiện!!!
Từ cây quyền trượng trên tay Tử Vũ, hai luồng khí lưu một lục một hoàng kim đột ngột xuất hiện. Luồng khí lưu màu lục hệt như một chiếc dây leo, quấn chặt lấy cây quyền trượng rồi không ngừng vươn xa, nhắm hướng con Biên Bức Lôi Long mà cuốn đến, trong chớp mắt đã kết thành một thân hình nữ thần cây khổng lồ, bóp chặt lấy hai cái cổ họng đang vươn cao của con Cuồng thú.
Chính vào lúc đó, luồng khí lưu màu hoàng kim vốn luôn quẩn quanh bên cạnh Tử Vũ đột ngột bốc cao, rồi cuồn cuộn xoay chuyển như một cơn lốc xoáy. Theo đà xoay chuyển của nó, những đạo không khí thanh sắc, bạch sắc và hoàng sắc trong không gian như thể bị cuốn hút bởi một lỗ đen không đáy, điên cuồng tụ tập rồi hòa lẫn vào nhau, men theo những sợi dây leo được hình thành từ đạo khí lưu màu lục, cuồn cuộn cuốn về phía con Biên Bức Lôi Long.
Con Biên Bức Lôi Long vốn đã kiệt lực, nay hai cổ họng lại bị bóp nghẹt, chỉ biết ngương mắt nhìn thấy cơn cuồng phong ba màu ấy cuốn tới, trong mắt hiện lên một thần sắc kinh hãi khó có thể diễn tả bằng lời.
Cả Cuồng Bạo Thâm Hải, cũng chỉ có duy nhất một người có thể tạo ra cơn cuồng phong ấy.
Thân thể con Lôi Long bị trận cuồng phong do Y Nhược tạo thành cuộn lấy, men theo từng bó cơ thớ thịt của nó mà xé rách thành từng mảnh nhỏ, hệt như người ta đang lóc xương cá. Ngay khi cơn cuồng phong đó chạm đến phần đầu, hai mắt con Cuồng thú đã biến thành một màu xám xịt, đến cả tiếng rống cuối cùng cũng không thể thốt ra, khi mà hai cổ họng vẫn còn đang bị bóp nghẹt bởi bàn tay bằng dây leo của Lục Nhi.
Và, đến khi cơn cuồng phong qua đi, thân xác khổng lồ của con Biên Bức Lôi Long đã chỉ còn là một bộ xương không còn dính lấy một mẩu thịt. Thế rồi, hai bàn tay bằng dây leo của Lục Nhi thu lại, mang theo bộ xương ấy, đoạn biến mất vào trong khoảng không gian đen tối mà Tử Vũ đã tạo ra từ trước.
- Tin rằng các vị chính là Kì Lân tộc?
Tử Vũ hạ thân xuống ngang hàng với đám Kì Lân tộc, đoạn nói, chất giọng lạnh nhạt như thể vừa mới hoàn thành một việc chẳng đáng để mắt tới.
- Đúng vậy, huynh đài, ngươi không phải Bạo tộc?
Đám Kì Lân tộc đã rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, đoạn Hỏa Lân Chiến Thần lên tiếng, thanh âm tuyết đối không có chút khiếp nhược, thản nhiên đối nhãn cũng Tử Vũ.
- Chỉ bằng một câu này, khẳng định các vị rất am tường tình hình của Cuồng Bạo Thâm Hải. Ta tên Tử Vũ, bị người khác truyền tống đến đây, nếu được, không biết chúng ta có thể đồng hành hay không?
Tử Vũ nói rất thẳng thắn, cũng không cần hỏi mục đích chuyến xâm nhập này vào Cuồng Bạo Thâm Hải của Kì Lân tộc là gì. Nhìn hắn trong khoảng khắc, đoạn Thủy Lân Ma Thần đột ngột thốt lên, âm giọng pha chút không tin tưởng:
- Ngươi...ngươi chính là người đấu với Bạch Ẩn trên dòng Hồng Giang?
Tử Vũ thực sự không ngờ nàng ta cũng có mặt trên chiếc thuyền hôm đó. Thản nhiên gật đầu, hắn nói:
- Với đề nghị của ta, không biết các vị có thuận ý không?
Câu nói hết sức thản nhiên, không hề có ý uy hiếp, nhưng lại khiến người khác khó mà từ chối. Là loại câu nói mà chỉ có một cường giả chân chính mới có thể thốt ra.
- Được. Bọn ta hiện tại đang mang trên mình một nhiệm vụ quan trọng, nếu huynh không phiền có thể đi theo. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta sẽ cùng nhau li khai Cuồng Bạo Thâm Hải.
Nếu như Tử Vũ không có một thực lực như thế, liệu rằng đám Kì Lân tộc này có thể chấp nhận một kẻ không quen không biết như hắn cùng đồng hành trong một nhiệm vụ quan trọng như thế này không?
- Được!
Tử Vũ gật đầu, đoạn cảm thấy các hệ ma pháp nguyên tố xung quanh cả bọn đang có dấu hiệu ngưng tụ, liên khẽ thì thầm mấy tiếng, hô khẽ:
- Y Nhược!
Trong con mắt ngỡ ngàng của đám Kì Lân tộc, Y Nhược thướt tha xuất hiện, mái tóc màu hoàng kim bay bay cùng với đôi môi màu tím khẽ điểm nụ cười, lẳng lặng đứng sau Tử Vũ. Nàng vừa xuất hiện, ma pháp nguyên tố vốn đang tụ tập lại cũng tức thì tan ra.
Không cần nói nhiều, Hỏa Lân Chiến Thần khẽ gật, đoạn bay lên đằng trước dẫn đường, theo hướng Nam mà nhanh nhẹn phóng đi. Tử Vũ và Y Nhược bay theo, đoạn đám người Kì Lân tộc còn lại cũng lập tức xuất phát.
Một đêm không yên bình tại Cuồng Bạo Thâm Hải cuối cùng cũng trôi qua.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |