← Ch.122 | Ch.124 → |
- Lạc Hà đại ca và Tuyết Dung muội muội chính là hai thân nhân duy nhất của ta trên thế gian này. Đại ca đã đạt tới Đại Thừa Kỳ. tự nhiên không cần lo lắng. Điều ta lo lắng nhất chính là Tuyết Dung muội muội!
- Tuyết Dung là cô gái có tính cách quật cường, yêu hận rõ ràng. Bề ngoài nàng như nhu nhược nhưng nội tâm lại cực kỳ kiên cường. Nếu ngươi đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ báo đáp cho ngươi gấp mười lần! Nếu ngươi là thương tổn nàng thì cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi đâu! Ta từng thương tổn nàng một lần. đến giờ nàng còn không chịu liếc nhìn ta một cái. Lý Hoành cũng từng thương tổn nàng, nàng khẳng định hận hắn thấu xương. Ta không muốn ngươi là người thứ ba khiến nàng bị thương tổn...
Lạc Ngưng Tuyết đứng lẳng lặng trước mặt Trương Hằng, dùng thần thức truyền âm nói.
- Nếu ngươi thật tình muốn chiếu cố Tuyết Dung, nhất định phải giết một người nơi này.
Ánh mắt Lạc Ngưng Tuyết đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Lý Hoành.
Trương Hằng sao còn không biết ý tứ của Lạc Ngưng Tuyết. thầm nghĩ nàng ta tâm kế không tầm thường, nội tâm cũng khá độc ác. Mà Đúng lúc này, ánh mắt của thân ảnh màu máu đột nhiên nhìn về phía Lý Hoành!
- Người tiếp theo là ngươi đi!
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Lý Hoành.
Lý Hoành hơi khẩn trương, hô hấp cũng trở nên dồn đập. Sau khi hít sâu một hơi. hắn chậm rãi đi về phía pho tượng.
- Ta chọn lẻ!
Lý Hoành do dự một chút, cuối cùng cũng cắn răng nói một câu. Hai viên xúc xắc bắt đầu xoay tròn.
-Nếu hắn có thể chết ở cửa này thì tốt nhất!
Lạc Ngưng Tuyết truyền âm nói với Trương Hằng.
"Nếu như vậy, trong động phủ này hẳn sẽ ít đi một đối thủ."
Trương Hằng thầm nghĩ.
Rốt cục, hai viên xúc xắc cũng rơi xuống.
Điểm: Mười hai.
Chẵn!
Sắc mặt Lý Hoành lập tức trăng bệch.
Nơi này có không ít người lập tức lộ ra thần sắc vui mừng. Trương Hằng và Lạc Ngưng Tuyết cũng vậy.
Pho tượng hai màu lập tức bắn ra một đạo cột sáng màu đen, thong thả tới gần Lý Hoành. Nhưng khi cột sáng màu đen này tới gần người Lý Hoành, một cỗ hồng quang đột nhiên phát ra, một Thanh bảo kiếm bán trong suốt màu máu đã chấn Ngay trước mặt hắn.
Đây chính là linh khí cực phẩm Huyết Ảnh u Ma Kiếm!
Huyết ảnh u Ma Kiếm vỡ ra, xuất hiện một giọt máu.
Giọt máu này chớp mắt đã hình thành một nam nhân có bộ đáng giống Lý Hoành y đúc! Két!
Nam nhân vừa được tạo thành từ Huyết quang lập tức bị hắc quang bao phủ, biến mất ở trong cung điện đen tối.
Cả người Lý Hoành ướt sũng mồ hôi. trên mặt còn mang theo một vẻ kinh hãi! Trải qua một lần suýt chết, bất cứ ai cũng đều vô cùng xúc động.
- Có chuyện gì? Lại là đặc xá?
Không ít tu sĩ liền nhao nhao.
- Điều này cũng quá không công bằng...
- Không phải nói là so đấu vận khí sao?!
- Hắn có thể đạt được linh khí mà bổn tọa từng sử dụng trong Huyết Sát Động Phủ. Đây chính là vận khí của hắn. Bởi vậy, hắn cũng có được cơ hội một lần đặc xá!
Thân ảnh màu máu không nhanh không chậm giải thích.
- Ngươi còn một lần cơ hội!
Thân ảnh màu máu tươi cười nhìn Lý Hoành
Lý Hoành nhìn chăm chú vào hai viên xúc xắc đã lặng yên trong hư không, lại nói:
- vẫn là lẻ!
XÚC Xắc màu máu lập tức bắt đầu xoay tròn.
Trương Hằng đứng ở một bên không khỏi bĩu môi Khinh thường.
"Hai lần đặt lẻ, đây chính là học theo lão tử đi!"
Chỉ một lúc, hai viên xúc xắc đã hạ xuống, hiện ra chín điểm.
-Hô!
Lý Hoành thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Pho tượng hai màu lập tức bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng, bao phủ lấy hắn, khôi phục trạng thái đỉnh cho hắn.
- Xem ra tính mạng người này nhất định nhường cho Đường sư huynh kết thúc rồi!
Lạc Ngưng Tuyết thở dài một hơi, truyền âm nói với Trương Hằng.
- Ngươi tốt nhất là cứ lo cho vận mệnh của mình tiếp theo đi!
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, không khách khí truyền âm lại nói.
- Tiếp theo, là ngươi!
Thân ảnh màu máu nhìn về phía một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông. Sinh Tử Môn lại tiến hành rõ ràng, lần lượt Quyết định vận mệnh của từng tu sĩ một.
- Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?
Triệu Thụy thấy Trương Hằng và Lạc Ngưng Tuyết không còn nói chuyện nữa liền tự động đi tới, trong mắt còn mang theo một tia tò mò.
- Triệu sư đệ. chuyến đi lần này, đệ có thu hoạch và cảm ngộ gì?
Lạc Ngưng Tuyết cười nói với Triệu Thụy.
Triệu Thụy nghe lời ấy, sắc mặt lập tức hơi đổi. hiện lên vẻ phẫn uất.
- Những kẻ này thật ích kỷ, tham lam, vô tình... Ta không nên tham gia lần thí luyện này.
- Thế giới bên ngoài cũng là như thế! Lúc trước khi được truyền tống ra ngoài động phủ, Ngưng Tuyết cũng từng hành tẩu không ít nơi.
Lạc Ngưng Tuyết thản nhiên nói.
Thần sắc Triệu Thụy ảm đạm:
- Vì sinh tồn, vì bằng hữu. ta cũng phái giết người tùy tiện thế sao?!
-Đúng thế!
Giọng điệu của Lạc Ngưng Tuyết nghiêm túc nói.
- Đại ca. huynh cũng cho rằng như thế sao?!
Triệu Thụy đột nhiên hướng về phía Trương Hằng xa xa nói.
- Đúng thế!
Trương Hằng gật đầu nói.
- Hai người đã nói như vậy thì ta sẽ nghe theo!
Triệu Thụy cắn răng một cái. rốt cục hạ Quyết tâm. Khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng bớt đi vài phần non nớt. Đúng lúc này, tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông kia cũng bị cột sáng màu đen với khí tức tử vong diệt sát. Đây là tên tu sĩ Trúc cơ kỳ thứ hai chết đi từ khi tiến vào thần điện.
Ánh mắt của thân ảnh màu máu đột nhiên rơi xuống người Lạc Ngưng Tuyết:
- Tiếp theo là ngươi!
Lạc Ngưng Tuyết không chút do dự, đi về phía pho tượng đen trắng.
- Lạc sư tỷ...
Triệu Thụy vô cùng lo lắng nhìn theo Lạc Ngưng Tuyết.
- Đại ca. huynh bảo nàng có thể thông qua được không?
- Không thể biết được!
Trương Hằng thản nhiên nói. dường như ýẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước. Nhưng trong thâm tâm hắn. rốt cục không còn xem đối phương chỉ đơn giản là một nữ nhân tâm kế ác độc. ân oán trước đó cũng đã sớm tan thành mây khói.
- Ta tuyển lẻ!
Dáng người tuyệt mỹ của Lạc Ngưng Tuyết đứng trước hai viên xúc xắc. trên khuôn mặt còn mang theo một sắc thái thấy chết không sờn!
Lời này vừa ra, hai viên xúc xắc lại bắt đầu xoay tròn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai viên xúc xắc trên không trung rơi xuống, lăn lộn vài cái trên mặt bàn liên hiện ra điểm sáu.
Chẵn! Đặt sai!
Lạc Ngưng Tuyết cười chưa xót!
- Vì sao Thượng Thiên không cho ta một cơ hội chứ?!
Thân ảnh màu máu lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu đạm mạc nói:
- Thượng Thiên vì sao phái cho ngươi cơ hội?!
Pho tượng đen trắng lại bắn ra một đạo cột sáng màu đen. chậm rãi tới gần Lạc Ngưng Tuyết.
- Không được...
Sắc mặt Triệu Thụy dữ tợn, lao về phía Lạc Ngưng Tuyết. Trương Hằng sao có thể để hắn như ý, đưa tay ra mạnh mẽ nắm lấy vai hắn.
- Đại ca. huynh buông ra.
Triệu Thụy gào lên.
- Yên lặng!
Ánh mắt như thực chất của thân ảnh màu máu hung hăng nhìn Triệu Thụy một cái. một cỗ uy áp như núi cao vạn trượng nháy mắt tập trung vào hắn.
Bùm!
Triệu Thụy không chịu nổi áp lực cường đại như vậy, vô lực qùy xuống. Cột sáng màu đen lúc này đã bao phủ lấy thân thể Lạc Ngưng Tuyết.
Chi chi chỉ!
Thân ảnh của nàng cứ thế biến mất trước mắt Triệu Thụy.
- Vì sao... Vì sao...
Triệu Thụy Quỳ rạp bên cạnh Trương Hằng, thấp giọng tức tưởi. Giọng điệu của Trương Hằng lạnh lùng:
- Bởi vì ngươi không đủ mạnh! Nếu thực lực của ngươi có thể vượt qua phân thân Huyết Sát này, thậm chí vượt qua Huyết Sát Thần Đế thì hết thảy nơi này đều do ngươi định đoạt!
- Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi thật chí khí. cũng dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy!
Thân ảnh màu máu cười ha hả, nhìn xuống Trương Hằng, vẻ tươi cười trên mặt thật Quỷ dị. Hắn không biết là đang châm biếm Hay tán thưởng.
- Hết thảy đều có thể!
Trương Hằng bình thản nói một câu, đưa mắt nhìn lên thân ảnh kia. Trương Hằng hiểu được trong mắt đối phương mình cũng không khác gì một con kiến.
- Được, hết thảy đều có thể! Ta thích những lời này! Người mà Hỏa Quỷ coi trọng quả nhiên không tầm thường.
Thân ảnh màu máu tán thưởng nói mấy câu. ánh mắt lại tiếp tục tìm mục tiêu mới. -
- Người tiếp theo, là ngươi!
Thân ảnh này chỉ tay về phía Thạch Lỗi của Độc Thiên Bảo. Thạch Lỗi tuy cũng có chút khẩn trương nhưng vẫn vững bước chân về phía pho tượng.
- Ngươi phải cận thận!
Sau khi Trương Hằng rời đi. chúng tu sĩ Độc Thiên Bảo đã đi tới cứu Hà Y Tú.
Lúc này, Hà Y Tú cũng không mang khăn che mặt. khuôn mặt trắng nõn như tuyết cũng không che dấu sự lo lắng đối với tương lai vận mệnh.. Giờ khắc này, nàng cũng chỉ giống như một cô gái bình thường mà thôi.
- Đại ca...
Triệu Thụy lau khô nước mắt, từ dưới đất đứng lên. trên mặt còn mang theo vẻ u buồn nhưng ánh mắt đã thêm kiên định vài phân.
- Ta cảm thấy hết thảy ở trong động phủ này đều giống như một giấc mộng!
Triệu Thụy thấp giọng nói.
- Sau khi tỉnh mộng, ngươi sẽ nhận ra mình đã trưởng thành!
Trương Hằng thở dài một cái. ánh mắt chăm chú nhìn về Thạch Lỗi. Một đạo ánh sáng màu đen đã từ pho tượng bắn ra, bao phủ toàn thân Thạch Lỗi.
- Vì sao...
Trong mắt Thạch Lỗi cuối cùng mang theo một tia tuyệt vọng và bất đắc dĩ. Thân ảnh của hắn nháy mắt đã biến mất.
Chi chi!
Lại thêm một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ chết đi. Trương Hằng không khỏi nhở lại lời nói của phân thân Huyết Sát Thần Đế trước khi mở ra thần điện: "Lần thí luyện này vô cùng khó khăn, trong năm mươi người các ngươi, có thể còn sống đi ra tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí toàn bộ táng thân nơi này!"
Có bao nhiêu người có thể thành công sống sót tới cuối cùng!?
Những người còn lại này, vận mệnh sẽ đưa họ đi trên con đường nào?!
← Ch. 122 | Ch. 124 → |