← Ch.491 | Ch.493 → |
Lâm Tịch nằm trên một tảng đá lạnh như băng, nhìn trấn nhỏ bên dưới đã sớm biến thành tàn tích.
Mười mấy người xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Từ cách ăn mặc của họ, cho thấy đây là quân nhân Vân Tần, động tác vô cùng nhanh chóng. Nhưng dựa vào trực giác sắc bén của mình, Lâm Tịch có thể khẳng định những người này đã hành quân đường dài, vô cùng mỏi mệt.
Tại một con đường khác ở rất xa, có tiếng động ồn ào huyên náo truyền đi khắp nơi, cũng chỉ có những người đang ở trên đỉnh núi như Lâm Tịch đây mới có thể nhận ra đây là một đội kỵ quân số lượng không ít.
Không bao lâu sau, Lâm Tịch thấy trong mười mấy quân nhân Vân Tần kia, có một người áp sát người xuống, kề tai sát đất để nghe nghóng, sau đó mười mấy người này rõ ràng vội vàng đi tới trước hơn.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân hướng gió ngược chiều mình, nên hiện giờ Lâm Tịch chỉ nhìn thấy bụi bay ngập trời, không thể thấy rõ đội kỵ quân ở sau. Nhưng dựa vào dấu hiệu cả hai bên, nếu như mười mấy người này là quân nhân Vân Tần, vậy phía sau bọn họ chính là một đội kỵ quân Đại Mãng đang đuổi theo.
Khoảng mười mấy tức sau, Lâm Tịch vẫn luôn tỉnh táo đột nhiên cảm thấy sửng sốt, sau đó bắt đầu lướt nhanh xuống núi, nhắm thẳng tới mười mấy người vừa đi xuyên qua trấn nhỏ bị tàn phá kia.
Bởi vì mười mấy người này nhất định là quân nhân Vân Tần.
Bởi vì trong mười mấy người này, có hai người hắn biết rất rõ - Đồ hắc hổ và Thổ lang Đặng Thu Thành.
Hai người này chính là hai con sói trong "thập lang" đã cùng hắn đi tới lăng Bích Lạc. Mặc dù mỗi người đều có tên riêng, nhưng ở chung lâu như vậy, gọi mỗi ngày thành thói quen, nên Lâm Tịch vẫn luôn gọi họ là Đồ hắc hổ và Thổ lang.
Từ chiến dịch lăng Bích Lạc đến nay, tính ra đã gần một năm, trong khoảng thời gian đấy còn chưa có ai gọi họ như vậy.
Nhất là trong tình huống chiến tranh khốc liệt, bọn họ phải chạy trốn quân thù.
...
- Đồ hắc hổ... Thổ lang...
Cho nên, khi có người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hai người, rồi đột nhiên gọi như vậy, tâm tình hai người nhất thời không thể khống chế được, kích động vô cùng.
Lâm Tịch không che giấu khuôn mặt mình.
Vì vậy, sau đi bất ngờ từ trong khu rừng xuất hiện, gọi hai người như vậy, hai người đã nhìn thấy rõ Lâm Tịch.
Hai người rất sửng sốt.
Khiếp sợ, vui mừng, bất ngờ... rất nhiều cảm xúc nhất thời cùng nhau xuất hiện, khiến cho hai người này sau một giây sửng sốt cũng đã quên đi đội kỵ binh Đại Mãng đang truy đuổi phía sau, khom mình hành lễ:
- Lâm...
Sau khi nói ra một chữ, hai người lại đồng thời im tiếng.
- Không sao.
Trong tình huống như vậy lại gặp hai thuộc hạ cũ, Lâm Tịch cũng khẽ thở dài trong lòng. Đồng thời, hắn biết hai người đang nghĩ điều gì, nên nhẹ giọng nói:
- Nếu như đã đi ra ngoài, ta cũng không sợ người khác biết mình là ai.
Đồ hắc hổ cùng với Thổ lang một thân giáp sắt, không còn bộ dáng một anh nông dân, nhất thời kích động khó tả, một lần nữa khom người nói:
- Lâm đại nhân!
Sau khi đứng thẳng người, nhìn thấy cự cung Lâm Tịch mang theo, đôi mắt hai người lập tức toát ra thần sắc khác thường, dồn dập hỏi:
- Đại nhân... chẳng lẽ ngài là tiễn thủ liên tục ám sát tướng lãnh Đại Mãng?
Tất cả quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đứng sau hai người đều rung động và tôn kính nhìn người tu hành trẻ tuổi lưng đeo trường cung này.
Từ lúc chữ "Lâm" đầu tiên được hai người Đồ hắc hổ và Thổ lang nói ra khỏi miệng, những quân nhân Vân Tần tinh nhuệ này đã mơ hồ đoán được thân phận của người tu hành Vân Tần trẻ tuổi nhưng khuôn mặt đầy kiên nghị này.
Trong mắt những quân nhân ở dưới tầng chót quân đội Vân Tần như bọn họ, những gì Lâm Tịch đã từng làm quả thật không khác gì truyền kỳ, mà câu nói cuối cùng của hai người Đồ hắc hổ càng khiến bọn họ phải trợn mắt thật to.
Bởi vì từ hơn mười ngày trước, dựa vào quân tình báo do chính Vân Tần dò hỏi được hoặc thông qua các binh lính Đại Mãng bị bắt sống, họ đã xác nhận được một việc đó là có một tên tiễn thủ Vân Tần cường đại hành tung không chính xác đã liên tục ám sát hơn mười tướng lãnh Đại Mãng cao cấp. Thậm chí còn có hai đội quân Vân Tần đã gặp gỡ tiễn thủ Vân Tần này.
Trong tình huống thế cục bất lợi, thậm chí là ngay cả lăng Trụy Tinh tràn đầy vinh quang và là niềm tự hào của Vân Tần cũng bị phá hủy, có một tiễn thủ cường đại khiến tướng lãnh đối phương phải cảm thấy bất an, run như cầy sấy như vậy, thật sự là làm cho từng quân nhân Vân Tần phải ủng hộ, phải phấn chấn. Hơn nữa, trong mắt phần lớn các giáo quan cũng như quân nhân dưới tầng chót, một thích khách Vân Tần như vậy dĩ nhiên là anh hùng.
Mà bây giờ, tên tiễn thủ thích khách khiến cho tướng sĩ đối phương khiếp sợ lại là Lâm đại nhân trong truyền thuyết?
...
Lâm Tịch là một người rất hiền hòa, chưa bao giờ vì thân phận và năng lực của mình mà xem thường năng lực và thân phận của những người không bằng mình. Vào thời điểm đã xảy ra rất nhiều chuyện, lại vô tình gặp được Đồ hắc hổ và Thổ lang - hai người đã từng vào sinh ra tử với mình ở lăng Bích Lạc, hắn dĩ nhiên còn có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng hắn lại biết thời gian hiện giờ rất cấp bách.
- Quân đội Đại Mãng đuổi theo các ngươi?
Cho nên, hắn nhanh chóng khom người đáp lễ với hai người, rồi trực tiếp hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đồ hắc hổ và Thổ lang quay mặt nhìn nhau.
Đồ hắc hổ hơi kiếm khóe miệng đã khô rách, khó khăn nói:
- Lăng Trụy Tinh bị phá.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Ta biết.
- Hơn phân nửa lương thảo và quân giới ở lăng Trụy Tinh bị phá hủy, nhưng có rất nhiều lương thảo và quân giới Vân Tần vô cùng lợi hại đã được đưa ra ngoài. Trong đó bao gồm Xuyên sơn nỗ, máy bắn tên và trọng khải "Thanh hoàng" vừa được công xưởng Vân Tần chế tạo đưa đến.
Đồ hắc hổ biết Lâm Tịch là đệ tử học viện Thanh Loan nên hoàn toàn có thể chấp nhận được tin tức này, nên nhanh chóng trấn định lại, nhìn Lâm Tịch nói:
- Quân đội Đại Mãng theo đường thủy rút lui, Hồ đại tướng quân muốn vây giết đội quân này, nhiệm vụ của chúng ta và một quân trinh sát khác chính là dò hỏi địa điểm lên bờ của bọn chúng.
- Các người tra được? Sao có thể tra được?
Thần sắc khiếp sợ lập tức xuất hiện trong mắt Lâm Tịch.
Hắn dĩ nhiên cũng nghĩ rằng một khi quân đội Vân Tần chặn được thủy quân Đại Mãng, họ hoàn toàn có thể lấy đại được một chút thế trận. Nếu không, một khi nhiều lương thảo, nhất là những quân giới mạnh mẽ của Vân Tần thuộc về Đại Mãng, trận chiến này thật không biết sẽ còn biến hóa như thế nào. Chênh lệch chủ yếu nhất giữa quân đội Đại Mãng và quân đội Van Tần chính là tổng số lượng và chất lượng quân giới. Một khi không có quân giới mạnh mẽ ủng hộ, thế công của quân đội Đại Mãng sẽ không đáng sợ. Nhưng nếu như chiếm được các quân giới hoàn hảo của quân đội Vân Tần, mà lại rơi vào trong tay một tướng lãnh như Văn Nhân Thương Nguyệt, nhất định sẽ tạo thành hiệu quả kinh khủng.
Đúng như những gì tên sứ giả núi Luyện Ngục Luyện Tâm Dư đã nói, quân đội này từ đường thủy tới, cũng từ đường thủy mà rút. Vân Tần không có thủy quân để truy kích, đội quân đó chỉ cần chọn một địa điểm quân đội Vân Tần thưa thớt, rồi điều chỉnh hướng tiến công vào một nơi khác, cứ như vậy thì quân đội Vân Tần sẽ không thể nào biết đội quân đó đã đi đâu.
- Vì có rất nhiều quân giới nặng nề.
Đồ hắc hổ nhìn Lâm Tịch một cái, nhanh chóng giải thích:
- Nếu muốn dùng những quân giới nặng nề này, nhất định phải có phương tiện vận chuyển, nên chúng ta trinh sát không phải theo dõi hướng đi thủy quân địch, mà là trinh sát quân đội vận chuyển của Đại Mãng. Đội trinh sát của chúng ta đã phát hiện được tung tích của rất nhiều đoàn xe vận chuyển nặng của Đại Mãng, đoán được đội thủy quân đó của Đại Mãng... không nói là toàn bộ, ít nhất là nơi tập kết của phần lớn đội thủy quân đấy.
- Cho nên, nhiệm vụ bây giờ của các ngươi lại là nghĩ cách truyền tin tức này về quân bộ, giúp Hồ Ích Dịch triệu tập được đại quân, chặn đường đội quân Đại Mãng này?
Lâm Tịch nhíu mày thật chặt, bình tĩnh nói:
- Hoặc là nói Hồ Ích Dịch không phải thất bại đến mức thất bại hoàn toàn... nhưng phiền phức bây giờ chính là tung tích của các ngươi đã bị quân đội Đại Mãng phát hiện, truy kích không tha.
- Đúng là như thế.
Đồ hắc hổ liếm liếm bờ môi, nhìn Lâm Tịch nói:
- Bồ câu truyền tin đã được phóng ra ngoài, nhưng ngài từng là tướng lãnh quân đội, hẳn ngài cũng biết cho dù là quân đội bình thường nhất, cũng có thể nuôi rất nhiều chim ưng, mục đích chính là giết chết bồ câu truyền tin của đối phương. Vì bảo đảm tin tức quan trọng như vậy có thể truyền về được, phải truyền bằng cả hai đường, chúng ta phải cấp tốc quay về truyền tin tức cho quân đội biết nơi tập kết của thủy quân địch, chỉ là...
- Chỉ vì cái gì?
Lâm Tịch hỏi.
- Chỉ là đội kỵ quân này đã theo chúng ta từ lâu, chúng ta không biết tại sao bọn họ lại phát hiện được tung tích của mình, muốn thoát khỏi là rất khó khăn.
- Đại Mãng cũng có chó săn dùng để truy tung, ta nghĩ chắc là như vậy.
Lâm Tịch gật đầu, theo thói quen vỗ vỗ bả vai của hai người Đồ hắc hổ và Thổ lang như trước đây, đồng thời nói:
- Các ngươi đi đi, ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi trì hoãn đội quân này.
- Lâm đại nhân!
Đồ hắc hổ, Thổ lang và hơn mười quân nhân Vân Tần tinh nhuệ đằng sau đều cảm thấy máu nóng trong người sôi lên, dường như ở ngay cổ họng có một thứ gì đó chặn lại, không thể nuốt xuống.
Bọn họ đều biết chiến lực Lâm Tịch bất phàm, nhưng hiện giờ thứ hắn phải đối mặt là một đội kỵ quân. Mà điều quan trọng nhất là nơi đây là bình nguyên, ngoại trừ một hoặc hai ngọn núi ra, không còn chỗ nào để có thể người tu hành dễ dàng trốn thoát. Mà cây cối trong hai ngọn núi này cũng rất thưa thớt, chỉ cần bắn một cây tên thôi cũng đủ để đối phương dễ dàng phát hiện.
Bây giờ lại là ban ngày, một đội kỵ quân như vậy nhất định có mang theo mắt ưng để quan sát, nếu như tiễn thủ để lộ hành tung của mình, sẽ bị bọn họ bám sát không rời.
- Đi đi, còn kéo dài thời gian thêm, tức càng nguy hiểm hơn.
Lâm Tịch gật đầu với những quân nhân Vân Tần này, cúi người chào theo nghi thức quân đội, rồi trực tiếp xoay người, lao xuống trấn nhỏ tàn tích ở bên dưới.
Ở thời khắc sống chết như vậy, cho dù là ai cũng đều yếu ớt hơn lúc bình thường rất nhiều.
Đôi mắt của Đồ hắc hổ và Thổ lang trở nên mơ hồ.
- Đi!
Nhưng hai người lại không do dự, sau một tiếng quát khẽ lập tức tăng tốc, tiếp tục tiến tới phía trước.
Hơn mười quân nhân Vân Tần tinh nhuệ bắt đầu đuổi theo, khi nhìn theo bóng lưng cô độc của Lâm Tịch, ánh mắt của họ bỗng nhiên mơ hồ như Đồ hắc hổ và Thổ lang. Bọn họ chỉ biết rằng người này thật sự rất giống trong truyền thuyết, thân mang theo ánh sáng của vinh quang và quang minh, nhưng thánh thượng lại luôn muốn xử tử hắn. Nhưng cho dù gặp phải bất công như vậy, hắn vẫn không để ý đến vinh nhục bản thân, đeo trường cung đi khắp chiến trường này... Lúc này, hắn một thân một mình phải đối đầu với cả một đội kỵ quân.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |