← Ch.492 | Ch.494 → |
Một đội kỵ quân Đại Mãng dàn trận hình cánh quạt nhanh chóng xuyên qua trấn nhỏ tàn tích.
Đội kỵ quân này có hơn bảy trăm người, toàn bộ đều mặc một bộ giáp màu đỏ thẫm.
Ngoại trừ những cây trường thương ba góc màu đỏ sẫm, đội Khinh khải quân này còn được trang bị máy bắn tên ngay tay, lưỡi móc, lưới sắt... tất cả đều được giắt ở hai bên bụng ngựa.
Rất hiển nhiên là cho dù đối mặt với người tu hành, đội Khinh khải quân Đại Mãng này vẫn có chiến lực rất mạnh.
Từ ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy tướng lãnh Đại Mãng mặc bộ giáp hay nón trụ đặc biệt, nhưng ở ngay đằng trước đội kỵ quân này lại có ba con chó săn, to lớn như một con nghé vừa sinh.
Ba con chó này đều là giống chó địa ngục của núi Luyện Ngục, toàn thân màu đen, lông ngắn dính sát bên người, từ xa nhìn lại tưởng như không có mao, mà đấy chỉ là một lớp da trời sinh tự nhiên. Đuôi của giống chó địa ngục khổng lồ này rất ngắn, tựa như chỉ là một lớp bông được vo lại và vểnh lên cao, hoặc có thể nói là nó không hề có đuôi. Nhưng cái đầu của nó lại rất lớn, hàm răng rộng rãi xen kẽ với nhau như răng cưa, từng cái răng trắng hếu lộ ra bên ngoài, trông rất đáng sợ.
Ngay từ khi cai sữa lúc còn nhỏ, giống chó địa ngục núi Luyện Ngục này đã được nuôi lớn bằng thịt tươi, trời sanh tính hung tàn, lực cắn kinh người, chỉ cần cắn một cái là có thể xé rách bắp đùi một nông nô bình thường. Cho dù có cả ba hoặc bốn tên quân nhân, nhưng cũng chưa chắc đối phó được một con chó địa ngục trưởng thành.
Trong đội kỵ quân này có một nam tử trông khoảng ba mươi mấy tuổi, khí tức quanh người bình thường, vóc người cũng như các quân sĩ khác. Nhưng ngay lúc ba con chó địa ngục đi đầu đội kỵ quân vừa bước qua trấn nhỏ tàn tích, đôi mắt của nam tử này đột nhiên trở nên sắc bén, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Ngay nháy mắt hắn ngẩng đầu, ba luồng xoáy màu trắng từ trên không trung bắn xuống.
Tại thời điểm đó, tên nam tử trung niên này lập tức hiểu rõ trung tâm của ba luồng xoáy này là ba cây tên, nhưng dựa trên những gì hắn nhìn thấy và uy lực từ ba luồng xoáy này phát ra, tựa như đó không phải là ba cây tên, mà là ba cây côn sắt màu trắng đang xoay tròn mãnh liệt.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Ba âm thanh trầm thấp như tiếng trống gõ vang lên ngay trên mặt đất, một thảm cỏ một thước vuông bị đánh bay lên trên không trung, mà ba con chó địa ngục màu đen trông rất đáng sợ kia lại rất thê thảm, không phải theo kiểu trên người có nhiều vết thương, mà là cả nửa thân trước, ngay cả cái đầu khổng lồ và hai chân trước đều bị từng cây tên đập nát bét, chỉ còn nửa thân sau bị đánh bay lên, máu tươi tanh hôi và nội tạng bị xé rách bay ra khắp nơi.
- Trụy Tinh tiễn kỹ!
Con ngươi của nam tử trung niên này bắt đầu co lại, bất giác thầm nói bốn chữ này.
- Mũi tên từ đỉnh núi phía trước bắn xuống!
Nhưng ngay lúc này, tại một vị trí cách hắn không xa, có một nam tử anh tuấn giắt trường kiếm bên hông đột nhiên quát to lên.
Sắc mặt nam tử trung niên chợt tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Không nên!
Một tiếng kêu to và lạnh lẽo từ trong miệng hắn phát ra ngoài, nhưng không có ai đang ở đây lại hiểu rằng hai chữ "không nên" của hắn là có ý gì.
Chỉ một tíc tắc sau, tất cả mọi người lại hiểu.
Nửa phần thân sau của ba con chó địa ngục vừa mới rơi xuống đất, hai chữ "không nên" của nam tử trung niên vừa bật thốt lên, lại có một luồng xoáy màu trắng mang theo âm thanh thê lương từ trên không trung rớt xuống. Trong cơn cuồng phong này, tên nam tử anh tuấn giắt trường kiếm bên hông vừa nhảy ra khỏi yên ngựa đã bị bắn trúng, đầu lâu của hắn hoàn toàn bị chấn nát bét.
Sau khi chấn nát đầu lâu tên nam tử anh tuấn này, cây tên kim loại màu đen đang xoay tròn với một tốc độ khủng khiếp tiếp tục mạnh mẽ bắn xuống đất, khiến cho con chiến mã ở đằng sau vô cùng kinh hãi, hai vó trước của nó đưa lên thật cao, gần như là đứng thẳng bằng hai chân, sau đó không thể nào giữ thăng bằng được nữa mà rớt xuống đất, làm cho tên quân sĩ đang ngồi ở trên bị hất bay ra ngoài.
Phần lớn các quân sĩ Đại Mãng ở đây đều biết tên nam tử anh tuấn vừa bị bắn chết chính là thân ca ca của thống soái mình - cũng chính là tên nam tử trung niên đã hét lên hai chữ "không nên", nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều không có thời gian để nhìn xem thử thống soái của mình thế nào, bởi vì ngay sau đó đã có một âm thanh tên bắn khác vang lên.
Lại có một dòng xoáy màu trắng, ở giữa có một điểm đen, chính xác nhắm thẳng vào nam tử trung niên vừa mới nhảy ra khỏi yên ngựa.
Bi thương và khiếp sợ đang bao phủ nội tâm nam tử trung niên.
Nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng hắn bây giờ vẫn chính là sợ hãi và không hiểu.
Khoảng cách từ nơi này cho đến địa phương bắn ra cây tên kia ít nhất cũng phải đến tám trăm bước, nếu như đối phương có được truyền thừa Phong hành giả, đường tên tinh chuẩn là một việc rất đương nhiên, nhưng khoảng cách xa đến như vậy, chẳng lẽ thị lực của đối phương lại có thể tốt đến mức chỉ dựa vào một vài biến hóa nhỏ mà đoán được ai là tướng lãnh đội quân này?
Trong nhiều ngày này, cũng vì có tiễn sư Vân Tần uy hiếp tính mạng, nên các tướng lãnh quân đội Đại Mãng đều đồng loạt thay đổi áo giáp của mình, đồng thời che giấu thân phận thật sự, nhưng chẳng lẽ lại không có tác dụng sao?
Hơn nữa, ngay khi biết đối phương là Phong hành giả, hắn đã có sự chuẩn bị trước. Như vậy, đáng lẽ phản ứng và tốc độ của đối phương không thể nhanh hơn hắn được.
Hiện giờ hai cây tên này lại không một chút dừng lại, mà liên tục phát ra. Ngay khi tên được bắn, hắn đã bắt đầu hành động, theo lý lẽ thông thường thì tên tiễn sư đó không thể nào biết hắn sẽ hành động như thế nào, tránh né như thế nào, và không thể chính xác nhắm bắn hắn được.
Người bình thường không thể hiểu được phản ứng và tốc độ của người tu hành, nhưng đơn giản mà nói, lần bắn tên thứ hai vừa rồi tựa như đối phương đã cố ý bắn ra ngoài một cách lung tung. Tuy nhiên, kiểu bắn như vậy của đối phương lại có thể chính xác khóa chặt vị trí của hắn, tựa như hai khối thiên thạch không có liên hệ gì với nhau lại đột ngột đụng vào nhau.
Không thể né tránh, nhưng vẫn có thể đón đỡ.
Hồn lực trong cơ thể hắn điên cuồng truyền vào trong cánh tay phải, nguyên một cánh tay lập tức phát ra ánh sáng màu lam.
Một mặt giáp kỳ lạ xuất hiện ở trên cánh tay phải của hắn, cắt rách phần giáp màu tím bao phủ, sau đó trở nên to lớn như một người trưởng thành, hoàn toàn che chắn cả người hắn lại.
"Keng!"
Mặt giáp này chỉ dầy khoảng ba tờ giấy trắng xếp chồng lên nhau, do rất nhiều tấm kim loại nhỏ như đồng xu trong nháy mắt xen kẽ với nhau tạo thành, nhưng khi dòng xoáy màu trắng kinh khủng bắn mạnh vào mặt giáp mỏng có màu xanh lam này, lại có một vầng sáng từ trên mặt giáp hất ra bên ngoài, cây tên kim loại màu đen đang mãnh liệt xoay tròn không thể xuyên thủng lá chắn mỏng, ngược lại thân tên còn bị cong đi, sau đó tự nổ tung thành những mảnh kim loại nhỏ.
Nam tử trung niên dùng cả người đón đỡ tấm chắn này. Ngay khi cây tên kim loại màu đen và tấm chắn va chạm với nhau, hắn ta khẽ rên lên một cái, rồi cả người bị đẩy lui về sau, đụng phải một con chiến mã.
Con chiến mã này nhất thời bị lật ngã xuống đất, mà nam tử trung niên này vẫn có thể đứng thẳng trên mặt đất.
- Giết hắn! Đây là núi Ngõa Đang! Nửa mặt là vách đá, hắn không chạy được!
Ngay nháy mắt dừng lại, nam tử trung niên này lập tức tức giận hét lên.
"Ầm!"
Đội Khinh khải quân Đại Mãng này vốn đã có tinh thần là sẵn sàng hi sinh để đối phó người tu hành mạnh mẽ. Trong tiếng gào thét này, mặt đất lập tức sôi trào, tất cả vó ngựa giẫm lên mặt đất, nguyên một đội Khinh khải quân hóa thành một dòng nước lũ, xông tới ngọn núi có rất ít cây đằng trước.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Một trận mưa tên dày đặc kèm theo âm thanh xé gió không ngừng vang lên.
Bóng dáng Lâm Tịch đã loáng thoáng thấy được, nhưng trong mắt những quân nhân Đại Mãng hung hãn không sợ chết này, thật không ngờ người tu hành Vân Tần này lại không có ý định chạy trốn, ngược lại còn không ngừng giương cung bắn tên với một tốc độ cực nhanh.
Đằng sau tên tiễn thủ này là một cái túi da thuộc đựng tên gấp đôi bình thường, từng cây tên kim loại màu đen không ngừng giảm bớt.
Mà cứ mỗi khi có một cây tên kim loại màu đen thoát khỏi tay hắn, ngay lập tức có một âm thanh rơi xuống đất nặng nề và tiếng chiến mã hí lên kinh hoàng từ trong đội quân này phát ra.
- Chẳng lẽ ngươi cuồng vọng tới mức có thể giết chết toàn bộ đội quân chúng ta sao?
Thấy bên cạnh mình có một thi thể cứng ngắc rơi xuống đất, một giáo quan Đại Mãng tức giận ngẩng đầu lên.
Ngay khi hắn ngẩng đầu lên, trên trán hắn đã có thêm một cây tên màu đen, sau đó thân thể hắn tựa như bị một cái thòng lọng vô hình ghìm chặt, sau đấy lăn ngã khỏi chiến mã, té xuống mặt đất.
Trong túi đựng tên của Lâm Tịch có tổng cộng hơn trăm cây tên, mặc dù ý chí của đội kỵ quân Đại Mãng này bền bỉ như sắt, hung hãn đến nỗi không sợ chết, nhưng tốc độ của chiến mã khi xông vào trong rừng như vậy hiển nhiên chậm hơn khi chạy trên đất bằng rất nhiều, nên hắn có đầy đủ thời gian để bắn hết bảy mươi cây tên một cách chính xác.
Sau khi liên tục bắn chết hơn bảy mươi quân sĩ mặc giáp nhẹ, cánh tay phải tê rần đến mức không còn cảm giác gì nữa, không thể đảm bảo bắn chính xác như ban đầu, hắn mới thu cung lại, giắt cự cung bên người mình.
Tiếp theo, Lâm Tịch đột nhiên xoay người, nhảy xuống vách đá đằng sau.
Thân thể người tu hành vốn rất yếu ớt, trừ khi là Thánh sư có hồn lực mạnh mẽ có thể bộc phát ra bên ngoài cơ thể để tốc độ mình chậm lại, nếu không, không có một người bình thường hay người tu hành nào có thể chống đỡ lại lực va chạm khi đập vào đất. Nhưng đây chính là đường lui mà Lâm Tịch đã chuẩn bị cho mình, bởi vì hắn đã từng nhảy qua vách đá có thể khiến người tu hành ngã chết này rất nhiều lần.
...
Nam tử trung niên tay cầm một tấm chắn màu lam kỳ lạ lập tức biến sắc, tái nhợt như tờ giấy trắng.
Hiện giờ hắn chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng mười bước, nhưng Lâm Tịch lại trực tiếp nhảy xuống như vậy.
- Bắn tên!
Đến lúc này, cho dù ngu ngốc thế nào hắn cũng biết Lâm Tịch nhảy xuống như vậy không phải vì muốn tự sát, nên ngay lúc hô hấp gần như dừng lại, hắn đã hét lên thật to, thật mạnh, đến nỗi dây khí quản tưởng như sẽ bị xé rách.
Tất cả tiễn thủ trong đội khinh kỵ quân này nhanh chóng lấy cung tên ra, đồng loạt giương cung.
Mưa tên chi chít từ trên không trung rơi xuống bên dưới.
Hồn lực trong cơ thể tên nam tử trung niên tay cầm lá chắn màu lam kỳ lạ vẫn đang bộc phát ra bên ngoài, bước một bước tới sát ngay vách đá, nhìn xuống bên dưới.
Sau đó con ngươi của hắn nhanh chóng mở thật lớn, rồi co lại thật gấp.
Hắn thấy có rất nhiều cây tên bắn xuống người Lâm Tịch, có một cây tên bắn trúng ngực phải Lâm Tịch, máu tươi phun ra bên ngoài. Nhưng ngay lúc đó, Lâm Tịch lại rất ổn định ngửa mặt lên trời, ổn định cầm cự cung trong tay, sau đấy buông lỏng dây cung.
Tên nam tử trung niên này thấy Lâm Tịch vừa thực hiện xong một động tác bắn tên.
Sau đó hắn không nhìn thấy gì nữa.
Bởi vì ngay nháy mắt đó, cây tên vừa rời khỏi tay Lâm Tịch đã xuyên qua khoảng không trên lá chắn hắn đang cầm, ghim chặt vào mi tâm hắn, sau đó hoàn toàn xuyên thủng, đầu mũi tên bay thẳng ra sau ót.
← Ch. 492 | Ch. 494 → |