← Ch.0129 | Ch.0131 → |
Soạt!
Chân Chân vung tay, ném ra một chiếc vòng ngọc, chính là món pháp bảo lần trước ở Cạnh Kỹ Phong trói chặt Chân Lam trong nháy mắt.
Hôm đó, bản thân Chân Lam đã có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, vẫn bị chiếc vòng ngọc ấy giam giữ, trong khi Tô Triệt bây giờ vẫn chỉ là Luyện Khí thất tầng.
Tô Triệt vẫn đang lao xuống, trong lòng ra sức gào thét:
- Độn địa đan, mau phát sinh hiệu lực!
Mắt thấy sắp chạm xuống đất...
Thịch! Thịch...
Đại đại mạch động đúng lúc đó xuất hiện, phốc một cái, như cá gặp nước, Tô Triệt một lần nữa hóa thân thành đại địa chi tử, sà vào vòng tay ấm áp của đất mẹ thân yêu.
Vòng ngọc bạch sắc trói chặt Tô Triệt để lại một đường tàn ảnh, sưu một tiếng, lại quay về trong tay Chân Chân.
Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi, vậy mà lại để hắn chạy mất!
- Độn địa đan!
Chân Chân giận đến nghiến răng kèn kẹt, trong lòng vẫn đang tò mò, tiểu tử thối này rõ ràng không quay đầu, lại không có thần thức, sao có thể kịp thời phát hiện mình?
Sau lưng nàng, nữ tử xinh đẹp "Phi Vân" lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không thể kiềm chế nổi lên một suy nghĩ:
- Tốt quá, tốt quá, hắn thoát rồi...
Biết rõ nghĩ vậy rất không đúng, nhưng, một sợi tình ti sớm đã buộc lên người nam nhân đó, quan tâm đến hắn khó có thể khống chế, cảm giác này, thực sự mâu thuẫn, khó chịu chết đi được, thời gian lâu dần, nói không chừng nhân cách phân liệt...
Giờ này phút này, tim Phi Vân, cực loạn!
Nhưng không ngờ, Chân Chân căn bản không quan tâm đến cảm nhận của nàng, quay đầu nói:
- Phi Vân, cho dù hắn thi triển thổ độn chi thuật, chạy xa vạn dặm, vẫn không thể thoát được cảm ứng của "Chủng tình ti", muội mau nói cho ta biết...
Nói đến đây, Chân Chân cũng quan sát được vẻ đau khổ trên mặt Phi Vân, dịu dàng khuyên nhủ:
- Phi Vân, nhất định phải kiên cường, ghi nhớ, cảm giác đối với hắn là giả, căn bản không tồn tại, chỉ là để giúp ta bắt hắn mà thôi... Phương pháp này là muội tự đề xuất, không phải sao?
- Phải, phải.
Phi Vân dùng lực gật đầu, lệ tuôn như suối:
- Sư tỷ, muội bây giờ mới hiểu, cái gì là mua dây buộc mình, đúng là hối hận chết mất.
Chân Chân chỉ nghe qua hiệu lực "Chủng tình ti", chứ không đích thân lĩnh hội, sao có thể hiểu được cảm giác của nàng, giờ này phút này, dĩ nhiên là chỉ biết cười:
- Nha đầu đáng chết, bây giờ hối hận cũng muộn, không bắt được hắn, sợi tình ti đó, muội vĩnh viễn không thể thu hồi lại được.
Phi Vân chùi nước mắt, ấm ức giơ tay chỉ ra một phương hướng:
- Hắn, hắn đi hướng kia...
Nhìn trạng thái lúc này của Phi Vân, Chân Chân âm thầm cảnh giác:
- Không ngờ, một Phi Vân trước kia cũng giống ta, không coi nam nhân ra gì, lại biến thành bộ dạng này, Chủng tình ti, ta tuyệt đối không dám động đến...
Tiếp tục truy đuổi!
Chân Chân thân là đệ tử chân truyền, muốn làm ra mấy viên Độn địa đan không hề khó, trong túi càn khôn của nàng kỳ thực cũng có Độn địa đan. Nhưng, cho dù có Phi Vân tình ti cảm ứng, cũng không cần chui xuống đất đuổi hắn, cứ dai dẳng đuổi theo như vậy, sớm muộn gì hắn cũng dùng hết đan dược, trở lại mặt đất mà thôi.
Nhưng, hơn một canh giờ trôi qua, vẫn không thấy tiểu tử thối kia trồi lên mặt đất...
- Hắn rốt cục có bao nhiêu Độn địa đan?
Chân Chân không khỏi nghi hoặc lên tiếng:
- Phi Vân, muội không cảm ứng sai chứ, hay là hắn chết ngạt dưới đất rồi?
- Không có, khẳng định chưa chết.
Phi Vân lắc mạnh đầu, trên mặt vẫn còn nguyên vệt nước mắt:
- Nếu hắn chết, muội khẳng định sẽ rất đau lòng.
Dưới đất, Tô Triệt đã tiêu hao mười một viên độn địa đan, nhưng, lão Hắc vô cùng khẳng định, Chân Chân và một nữ nhân khác, vẫn bay trên trời đuổi theo mình. Xem ra, họ cực rõ hành tung của mình.
- Độn địa đan vẫn còn hơn một trăm viên nữa, độn hơn một ngày cũng đủ. Nhưng cục diện này, lúc nào mới kết thúc?
Tô Triệt trong lòng kêu khổ, không biết bao nhiêu lần hỏi lão Hắc:
- Lão Hắc, vẫn chưa tìm thấy chỗ sơ hở à?
Đến thời khắc này, Tô Triệt cho dù là một kẻ ngốc, cũng có thể đoán ra, trên người mình khẳng định bị Chân Chân dùng một loại thủ đoạn nào đó. Bởi vì, trong thời gian trốn dưới đất, toàn thân y phục đều đã thay qua mấy bộ, vẫn không thể cắt được sự truy đuổi của họ, không nghi ngờ gì, căn nguyên vấn đề khẳng định tiềm tàng trong người mình...
- Chủ nhân, ta đã kiểm tra rất tỉ mỉ rất nhiều lần, trên người người, thực sự không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc duỗi đôi chân đầy lông đen ngồi xuống đất, dùng lực gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Ta chẳng biết làm thế nào, đồng thời cũng không rõ tình hình.
- Vậy thì phiền phức rồi.
Tô Triệt khổ não nói:
- Độn địa đan nhiều thế nào, cũng có lúc dùng hết, nếu phải quay trở lại mặt đất thật, Ngọc hoàn pháp bảo của cô ta, sẽ bắt được ta trong nháy mắt.
Lão Hắc cũng nói:
- Ừm, Ngọc hoàn đó khá lợi hại, có khả năng là cực phẩm linh khí.
- Bỏ đi, đến đâu hay đến đó.
Tô Triệt trong lòng quyết tâm:
- Ta thà mọc rễ dưới đất, cũng không muốn rơi vào tay con mụ Chân Chân!
Thổ độn chi thuật, tốc độ cũng không chậm, còn nhanh hơn cưỡi tuấn mã một chút.
Cứ như vậy, Tô Triệt tiếp tục tiêu hao hơn hai mươi viên Độn địa đan, cũng độn được sáu trăm dặm đường, cho đến khi chui vào một vùng núi, lão Hắc xác định, vẫn chưa thoát được sự truy đuổi của hai nữ nhân. Họ thì không nhanh không chậm, thảnh thơi phi hành, còn ăn qua bữa trưa trên trời...
Tô Triệt chui vào trong bụng một ngọn núi, phát hiện, ngọn núi này toàn bộ đều là đá hoa cương cực kỳ rắn chắc, mặc dù không cản được Thổ độn chi thuật của mình, nhưng, độ cứng của đá hoa cương khẳng định sẽ tạo thành cản trở cực lớn với công kích của Chân Chân.
- Nơi này không tệ!
Tô Triệt nhủ thầm:
- Lão tử cắm rễ ở đây, xem ngươi làm thế nào?
Nói là làm, Tô Triệt lấy ra thượng phẩm pháp kiếm, xoẹt xoẹt mấy cái đào ra trong lòng núi một căn phòng kín rộng chừng năm thước vuông, sau đó, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu nghỉ ngơi, không lãng phí Độn địa đan nữa.
Dù sao trong lòng có Tiên Ngục tồn tại, ở trong đây mấy tháng cũng không đến nỗi chết đói, Chân Chân nếu không có Độn địa đan, thì cứ để nàng ta đợi bên ngoài.
Ngoài núi, một khắc sau, Phi Vân nói với Chân Chân:
- Hắn trốn bên trong tòa đại sơn này bất động.
Sau đó, lại không kìm chế được lo lắng nói:
- Nếu là Độn địa đan không đủ, liệu hắn có chết ngạt không?
- Cho đáng kiếp hắn!
Chân Chân rủa thầm một câu, lại không kìm được liếc xéo Phi Vân:
- Nha đầu này, có chút tiền đồ có được hay không?
- Muội... muội cũng không muốn vậy...
Phi Vân cúi đầu, hai bàn tay dùng lực vò vạt áo, rõ ràng trong lòng nằng rất lo lắng và mâu thuẫn.
Chân Chân cũng không biết nói gì, đành phải điều khiển phi kiếm đáp xuống lưng chừng núi, lại hỏi:
- Có thể cảm ứng được vị trí cụ thể không?
Phi Vân lắc lắc đầu:
- Không xác định được, chỉ có thể nói, hắn đang trốn trong lòng núi.
Ầm!
Bụi đá tung bay, đá núi vỡ vụn, Chân Chân tùy tiện đánh ra một kiếm, đục ra một đại động sâu hoắm trên thân núi, kiểm tra sơ qua, lại mắng nói:
- Tiểu tử thối đúng là giảo hoạt, chọn một ngọn núi đá hoa cương.
← Ch. 0129 | Ch. 0131 → |