← Ch.0230 | Ch.0232 → |
Một đạo cực quang màu lam nhạt tách ra từ trong tay nàng, trong nháy mắt khuếch tán thành băng vụ đầy trời, bao phủ hơn ba mươi con Dạ Xoa kia ở bên trong.
Băng Phong Thiên Lý.
Một chiêu pháp thuật này, Tô Triệt cũng là tương đối quen thuộc. Thời điểm bị Hắc Sát lão quỷ đuổi giết, hắn từng phóng ra ba miếng cực phẩm linh phù Băng Phong Thiên Lý.
Bất quá, hiệu quả pháp thuật khi thích phóng linh phù, so sánh với hôm nay đích thân tu sĩ Kim Đan đánh ra, hai bên trong lúc đó thật đúng là kém khá xa.
Nếu như nói, một kích này của Thiên Âm gọi là Băng Phong Thiên Lý, như vậy, uy lực của cực phẩm linh phù chỉ có thể coi là Băng Phong Bách Lý mới đúng.
Hô...
Băng vụ đánh úp lại, hơn ba mươi con Dạ Xoa kia quỷ kêu liên tục, lập tức cứng lại ở trên không trung, đều tự bảo trì một động tác cố định, biến thành hơn ba mươi băng điêu màu lam nhạt.
Ở trong ngắn ngủn một cái chớp mắt, Tô Triệt cùng với những người đứng xem, đều cảm thấy mình cũng bị đông cứng thành một tòa băng điêu, thậm chí, tâm linh cũng bị đông lại, tư tưởng cũng bị đông lại, mà ngay cả thời gian, cũng bị đông lại...
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, phảng phất lại kéo dài vô hạn, vĩnh viễn cũng không có giới hạn.
- Không...
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm Tô Triệt lại bạo phát gầm lên giận dữ, tâm tình phản kháng mãnh liệt và giãy dụa trong nháy mắt tóe ra.
Thiên Âm ở phía xa hơn mười trượng, chỉ có tiện tay một kích, còn không phải nhằm vào Tô Triệt, lại khiến cho tư tưởng của Tô Triệt sinh ra một ảo giác khủng bố không thể chống cự.
Tựa hồ, nếu so với vô số Thiên Lôi trong Phong Lôi tuyệt địa kia, còn muốn đáng sợ hơn vô số lần...
Tô Triệt phản ứng mãnh liệt như thế, chính là vì cái gì, những người khác bên người chỉ là sùng bái nhìn qua bóng lưng Thiên Âm trước mắt, thần sắc đều là phi thường tự nhiên, cũng không có phản ứng như Tô Triệt vậy.
Tại sao phải như vậy?
- Chủ nhân, tại sao lại như vậy?
Trong Tiên Ngục, lão Hắc cũng đang kỳ quái.
Một cái Băng Phong Thiên Lý của Thiên Âm, làm hơn ba mươi con Dạ Xoa bị đông lạnh thành băng điêu.
Sau đó, nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, đọc lên một chữ:
- Ô...
Hô một cổ âm ba mà mắt thường có thể thấy được bỗng nhiên xuất hiện, hiện lên hình quạt, khuếch tán về phía tiền phương.
Răng rắc...
Hơn ba mươi tòa băng điêu Dạ Xoa bị nghiền nát, hóa thành vô số khối băng nhỏ vụn, đinh đinh đang đang rơi trên mặt đất.
Cứ như vậy, hơn ba mươi con Dạ Xoa hung mãnh, bị Thiên Âm hời hợt tống xuống địa ngục làm tiểu quỷ. Giờ phút này, Tô Triệt cũng chỉ là vừa mới thanh tỉnh lại, mắt đầy vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiên Âm...
- Chủ nhân, vừa rồi ngươi là làm sao vậy?
Lão Hắc thật là lo lắng hỏi thăm:
- Tuy một kích kia của Thiên Âm rất lợi hại, cũng không thể làm cho ngươi mất khống chế như vậy a.
- Không biết, đợi một chút...
Tô Triệt lập tức tinh thần nội thị, lại phát hiện, giọt máu huyết của Vu tộc ở tâm thất phải kia đang có chút run run. Vừa rồi, tâm tình của mình không khống chế được tất nhiên là do nó gây ra.
- Cử động của Thiên Âm, lại làm cho giọt máu huyết này bị kích thích mãnh liệt như thế, hai người trong lúc đó đến tột cùng là loại quan hệ nào?
Tô Triệt mê hoặc suy đoán.
Lão Hắc thế mới biết nguyên nhân, trầm giọng nói ra:
- Chắc chắn sẽ không là quan hệ hòa thuận, chủ nhân a, ngươi phải cẩn thận Thiên Âm này, ngàn vạn lần không thể để cho nàng biết rõ chuyện tình máu huyết Vu tộc. Ta cảm giác được, một khi bị nàng biết, nhất định sẽ bất lợi đối với ngươi.
Tô Triệt âm thầm gật đầu, suy đoán trong lòng hoàn toàn giống với lão Hắc.
Hơn ba mươi con Dạ Xoa bỗng nhiên tử vong, khiến cho đại quân Dạ Xoa kinh hãi, phần phật a, chúng nó phân tán ra hai bên, không dám ngăn ở trên đường đi tới của Thiên Âm.
Tuy Dạ Xoa hung ác, nhưng cũng là sinh vật có trí tuệ khá cao, đồng dạng biết rõ sợ chết, lập tức đoán được, đây là một tu sĩ Kim Đan kỳ của nhân loại, đi lên nhiều hơn nữa cũng là chịu chết.
Thiên Âm không có đuổi giết những Dạ Xoa kia, bởi vì, còn phải phụ trách chút ít đệ tử Luyện Khí kỳ lịch lãm rèn luyện ở sau lưng kia, quay đầu phân phó nói:
- Xuống dưới nói sau.
Hơn bảy mươi tên đệ tử lịch lãm đi theo phía sau của nàng, cùng một chỗ đáp đến lối vào quặng mỏ.
- Thiên Âm sư tổ đến đây.
- Thiên Âm sư tổ tới cứu chúng ta.
Trong quặng mỏ truyền ra vài tiếng hoan hô, lập tức có hơn mười người từ bên trong nhảy ra.
- Thiên Âm sư tổ.
Mọi người cung kính hành lễ.
Nhưng lông mày của Thiên Âm lại chau lại, ôn nhu hỏi:
- Những người khác đâu?
Một đệ tử Trúc Cơ trả lời:
- Khởi bẩm sư tổ, những người khác còn đang giao chiến trong động, bên trong cũng có không ít Dạ Xoa và Địa Sát.
Thiên Âm khẽ gật đầu, giờ mới hiểu được, bọn họ ở vào cục diện nguy hiểm trong ngoài giáp công, nếu mình không đến cứu viện, kết cục của những đệ tử này có thể nghĩ.
Vì vậy, Thiên Âm quay đầu trở lại nhìn Tô Triệt nhẹ giọng nói:
- Đa tạ.
Nếu như không có Tô Triệt báo tin, nàng chắc chắn sẽ không suất động đội ngũ đi tới bên này, mà là y theo kế hoạch lúc trước tiến hành lịch lãm. -
- Không dám, không dám.
Tô Triệt giả bộ như một bộ thụ sủng nhược kinh, kỳ thực, trong nội tâm đối với Thiên Âm này đã là kiêng kỵ không thôi, ước gì rời khỏi nàng xa một ít mới tốt.
Giờ phút này, Tô Triệt càng quan tâm chính là an nguy của Ngọc Thanh sư huynh, liền hướng về phía một đệ tử Trúc Cơ hành lễ hỏi:
- Xin hỏi sư huynh, Thiên Huyền Tông Ngọc Thanh sư huynh phái ta, có đến nơi này cùng các ngươi hay không?
- Thiên Huyền Tông Ngọc Thanh?
Người nọ thoáng tưởng tượng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hắn còn ở bên trong.
Tô Triệt nói một tiếng cảm tạ, lập tức nhìn Thiên Âm nói ra:
- Thiên Âm sư tổ, ta muốn đi vào hội hợp với sư huynh.
Sở dĩ nói như vậy, đó là bởi vì, Tô Triệt biết Thiên Âm sẽ không tiến vào quặng mỏ, nàng còn phải trấn thủ ở động khẩu, miễn cho những Dạ Xoa kia, thậm chí lại đến Tu La càng lợi hại hơn, sau đó cắt đứt đường lui của tất cả mọi người.
Thiên Âm gật đầu nói:
- Thuận tiện thông tri bọn họ, không cần phải ham chiến, lập tức rời khỏi nơi này, nói là mệnh lệnh của ta.
- Tốt.
Tô Triệt đáp ứng, thân hình lóe lên, tiến vào trong quặng mỏ.
Tòa núi quặng này, đúng là một mạch khoáng của Hắc Diệu Thủy Tinh, khai thác Hắc Diệu Thủy Tinh, căn bản không cần đào sâu vào lòng đất nữa, chỉ cần từ bên ngoài lấy dần vô là được. Đây là bởi vì, thế giới dưới lòng đất vốn là thâm nhập mấy vạn trượng dưới đất, đối với thế giới dưới lòng đất mà nói, các loại tài nguyên khoáng sán đều là ở trạng thái trần truồng hoàn toàn.
Trong thông đạo quặng mỏ, trên vách động lỏa lồ từng khối tinh thạch màu đen, lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, đây cũng là quặng Hắc Diệu Thủy Tinh thô. Hắc Diệu Thủy Tinh trải qua nhiều lần tinh luyện, mới có thể trở thành Hắc Diệu Thủy Tinh chính thức.
← Ch. 0230 | Ch. 0232 → |