← Ch.1216 | Ch.1218 → |
Dưới đài tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt, rất nhiều người đều có chút tâm tình không khống chế được, bọn họ hoàn toàn quên chính mình chỉ thuần túy là không mời mà đến, chi thuần túy là mặt dày mày dạn cưỡng ép tham dự, giờ khắc này, lại bắt đầu cường điệu cái gì công bình không công bình, công chính không công chính...
Đấu giá hội tràng rơi vào một mảnh hỗn loạn, hơn một trăm vị Tiên Đế liên hợp đối với Phượng Lâm Tiên Đế tạo áp lực, bên kia còn có Đại La Kim Tiên thủ hạ của bọn họ hô lên...
Phượng Lâm đứng trên đài, không nói được một lời, thần tình bình tĩnh mà thản nhiên, hình như cho bọn hắn đầy đủ thời gian để phát tiết. Trên thực tế, loại tình huống này nàng sớm đã có dự liệu.
Loại phương thức đáp lại này của nàng cũng chính xác, Tiên Giới Chân Tiên dù sao không phải du côn trong chợ phàm gian, không quá lâu, bọn họ tự động an tĩnh lại, có ba vị Tiên Đế đều từ trong ghế lô bay ra, hạ xuống trên lễ đài, nói rõ muốn cùng Phượng Lâm Tiên Đế mặt đối mặt đàm phán.
Trong đó một vị Tiên Đế thể hình to lớn trầm giọng nói rằng:
- Phượng Lâm đạo hữu, tuy nói chúng ta coi như là khách không mời mà đến cưỡng ép tham gia, nhưng dù sao đã tham dự tiến đến, cảm thụ của chúng ta, ngươi cần phải lo lắng.
- Đúng.
Phượng Lâm gật đầu nói:
- Tâm tình và cảm thụ của chư vị đạo hữu, ta xác thực có thể lý giải, cũng minh bạch mọi người coi trọng đối với mai Hứa Nguyện Quả kia. Thế nhưng, mọi người có biết lai lịch của mai Hứa Nguyện Quả này hay không?
Trên đài ba vị Tiên Đế gật đầu, đối với bên trong Thiên Ý Hư Không, Phượng Lâm và Nguyên Nghi kia đánh cuộc đoạt bảo đều là có nghe thấy.
- Nếu đã biết, vậy thì dễ giải thích rồi.
Phượng Lâm lẽ thẳng khí hùng nói rằng:
- Mai Hứa Nguyện Quả này vốn là thông qua tràng đánh cuộc đó thắng được, chỉ bất quá, nó không thể coi như của một mình ta nắm giữ. Mấy đồng bạn khác tất cả đều có phần. Hôm nay tràng bán đấu giá tính chất tư nhân này, chỉ là vì bọn hắn giao phó, hướng mọi người chứng minh. Hứa Nguyện Quả chính thức rơi xuống trên tay ta, cùng người khác không có nửa điểm quan hệ.
- Cái này vốn là việc riêng giữa chúng ta, gần đây phát ra không đến ba mươi phần lời mời.
Mời tới một ít hảo hữu cùng ta chung hưởng phần vui vẻ này... Các ngươi không mời tự đến cũng thôi đi, nếu lấy thân phận khách quý quan sát cả quá trình, ta cũng sẽ biểu thị hoan nghênh, thế nhưng, các ngươi lại bày ra một bộ tư thế cường thế tham gia, muốn từ trên tay ta cướp đi Hứa Nguyện Quả. Như vậy, chư vị đạo hữu có từng suy nghĩ qua tâm tình và cảm thụ của ta không?
Lời này nói xong, trong tràng tạm thời rơi vào một mảnh yên tĩnh. Đây là bởi vì Phượng Lâm xác thực chiếm đạo lý.
Đạo lý này giống như là một hộ nào đó muốn cưới tức phụ, cử hành một hồi hôn lễ bán công khai, mời tới thân bằng hảo hữu để chứng kiến, nhưng tại hôn lễ này, hô lạplạp lại tới một đám khách khách không mời mà đến, ai nấy kêu la muốn cùng tân langcạnh tranh tân nương tử. Đồng thời, còn phải công bình cùng công chính...
Điều này làm cho tân lang tâm tình dùng cái gì chịu được đây? Từ đâu tìm cho bọn hắn những công bình và công chính này?
Huống chi, mai Hứa Nguyện Quả kia ở trong cảm nhận của Phượng Lâm Tiên Đế, so với cái gọi là nhân sinh bạn lữ càng thêm quan trọng hơn vô số lần.
Nhân lúc an tĩnh này, Phượng Lâm rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói rằng:
- Dù vậy, ta vẫn là cho mọi người một cơ hội tham gia cạnh tranh. Có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, mà các ngươi, lại bởi vì sớm không có chuẩn bị, lấy không được đồ vật người bán muốn, lại bắt đầu càn quấy ở chỗ này ồn ào... Ta lại muốn hỏi, trên đời này còn có đạo lý nào như vậy không?
Trong tràng không ai trả lời, càng thêm an tĩnh hơn. Rất hiển nhiên, luận đạo lý mà nói, bọn họ khẳng định cãi không được Phượng Lâm.
Lúc này, lại đã có người đột nhiên nói:
- Các ngươi những người này, muốn đem bảo bối mua tới tay, rồi lại lấy không ra thứ người bán cần, căn bản không có đủ tư cách tham dự đấu giá, còn ở nơi này kêu la ầm ĩ, muốn cái gì muốn cái gì công bình... Để ta nói, trực tiếp hạ thủ cướp giật, thẳng thắn làm cường đạo một hồi, đều phải so với bộ dáng hiện tại tốt đẹp hơn nhiều lắm.
Ai đang nói chuyện?
Phượng Lâm sắc mặt khẽ biến, ánh mắt chuyển tới ghế lô số 276 bên kia.
Chỉ tiếc, nàng thiết trí những cấm chế ngăn cách kia, liền ngay cả thần thức của chính mình cũng có thể ngăn trở ở bên ngoài, căn bản nhìn không thấy diện mục chân thực của người nói chuyện.
Người này rốt cuộc là ai?
Ngôn ngữ có tính kích động như vậy, rốt cuộc là dụng ý gì?
- Người này như là e sợ thiên hạ không loạn, một câu nói càng để mọi người đều đắc tội.
Tô Triệt nhỏ giọng nói thầm:
- Có phải là Nguyên Nghi Tiên Đế thua mất Hứa Nguyện Quả an bài chuyên môn chạy tới gây rối không?
- Không bài trừ loại khả năng này.
Tông Dịch gật đầu nói:
- Người này thái độ kiêu ngạo, dụng ý khó dò, rõ ràng không phải một nhân vật đơn giản.
Lúc này, trên đài vị Tiên Đế vóc người lực lưỡng kia đại biểu chúng tiên hướng phía ghế lô số 276 kia thi lễ từ xa, cao giọng hỏi:
- Vị đạo hữu này sao không đứng ra nói chuyện?
Rất hiển nhiên, thần bí nhân vừa nói lời đó, để vị Tiên Đế này cũng bị chọc giận.
- Không cần phải như vậy.
Thần bí nhân trong ghế lô số 276 thản nhiên nói rằng:
- Ta là đến đấu giá bảo vật, không phải đến cùng các ngươi ôn chuyện, ta nguyện ý bảo trì một phần thần bí này, ai cũng không quản được! Đồng thời, còn có thể nói thật cho các ngươi, sinh linh Tiểu Thế Giới mà thôi, ta nơi này có tùy thân mang theo đây. Ta so với các ngươi, những nhân gia này, đều có tư cách ngồi ở đây hơn.
Lời vừa nói ra, bất luận Tiên Đế nào ở đây đều cảm tưởng, ngay cả Phượng Lâm Tiên Đế cũng đều là âm thầm kinh hãi: trong tay hắn thực chuẩn bị đại lượng sinh linh TiểuThế Giới sao? Cần lấy đủ số lượng sinh linh Tiểu Thế Giới mới có thể từ chỗ Tô Triệt mua được Hứa Nguyện Quả, tình huống này, Phượng Lâm chưa từng tiết lộ qua với bất cứ kẻ nào, chỉ vì đảm bảo lực cạnh tranh mạnh nhất cho mình.
Như vậy, người này là làm sao sớm biết được, đồng thời có chuẩn bị mà đến?
- Đó cũng chỉ có một khả năng, trong thủ hạ trực hệ của ta có nội gian lẫn vào!
Phượng Lâm thầm nghĩ trong lòng:
- Tuy rằng, ta từ chỗ thủ hạ thu thập đại lượng Tiểu Thế Giới, cũng không có đối với bọn họ nói rõ công dụng cụ thể, bất quá, một ngày bị người có tâm sớm biết được tình huống này, tiện đà suy tính ra cùng đấu giá hội hôm nay có liên quan, cũng là có khả năng.
Phượng Lâm trong lòng nghi ngờ, trên đài vị Tiên Đế lực lưỡng kia sắc mặt giận dữ hướng về phía ghế lô số 276 cao giọng quát lạnh:
- Vị đạo hữu này, rõ ràng muốn cùng chúng ta khó dễ phải không?
- Ngăn cản lại có thể làm sao đây?
Thần bí nhân trong ghế lô vẫn là bộ dáng chậm rãi đối đáp đó, lời nói ra cũng là từng câu kinh người, hắn còn nói thêm:
- Theo ý ta, các ngươi chỉ là một đám tiểu nhân càn quấy, một đám lưu manh đính danh hào Tiên Đế mà thôi!
← Ch. 1216 | Ch. 1218 → |