← Ch.0509 | Ch.0511 → |
Tử Tiêu thần lôi chân chính, thiên uy lực chân chính, quả thực so với Tử Tiêu Thiên Huyền Tông thì hung mãnh gấp bội.
U u...
Đám người Thái Hư nhanh chóng chạy ra xa, trong lúc hoảng loạn, bọn hắn không ngừng dẫn phát khiến cho Thiên Lôi và cương phong dọc đường tập kích. Ba vị chưởng môn có đạo khí hộ thân, cho nên mới không bị thụ thương, thế nhưng hai vị Nguyên Anh trưởng lão tất nhiên sẽ thụ thương không nhẹ.
Tình cảnh này cũng không có gì là kỳ quái. Trong sử sách tu chân của Khải Nguyên Tinh, bên trong Phong Lôi tuyệt địa này khiến cho rất nhiều Nguyên Anh lão tổ phải chật vật chạy trốn, tổn thương mà về.
Tô Triệt tay cầm Cự Phú, sừng sững đứng giữa tiếng sấm, trong cuồng phong gào thét hỗn loạn, thế nhưng không có một đạo thiên lôi hay cương phong nào chủ động công kích hắn, nhiều lắm cũng chỉ có cương phong lướt qua người mà thôi, trong lúc vô tình cọ vào một chút cũng bị quang tráo phòng ngực của Cự Phú dễ dàng đẩy ra.
Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi nghìn trượng yên tĩnh trở lại, đương nhiên, Thiên Lôi còn đang ầm ì, cương phong còn đang gào thét, bất quá đã không còn mục tiêu công kích, chúng nó lại trở về trạng thái nghỉ ngơi.
Tô Triệt đi về phía trước mấy trăm trượng, đi tới trước mặt Thái Võ.
Hiện tại hắn giống như là một cây than, nằm sấp mặt xuống đất, dường như hắn đã chết, chỉ cần Nguyên Anh và Nguyên Thần không có bị hủy diệt, thân thể cho dù bị thương nặng tới đâu rất nhanh sẽ hồi phục. Thậm chí, tứ chi còn có thể một lần nữa mọc dài ra.
- Bắt hay không?
Trong lòng Tô Triệt hiện tại đang cân nhắc lợi hại.
Bắt Thái Võ vào Tiên Ngục, chẳng khác nào đã bốc hơi ở trong nhân gian, tất cả mọi người sẽ cho rằng Thái Võ đã chết trên tay hắn. Giết chết một vị Nguyên Anh lão tổ, đây không phải là một việc nhỏ a.
Giống như khi trước, Thiên Huyền Tông bắt được Thần Húc của Linh Dược Sơn, Vạn Quỷ Tông cho dù ngạc nhiên thế nhưng cũng chỉ có khiển trách một phen cuối cùng đem thả người ra.
Thế nhưng, rõ ràng hắn hiện tại đang nằm trong tay mình, không bắt hắn, không những không xả hết giận được, cực kỳ đáng tiếc.
Vậy thì... -
Bắt a!
Tô Triệt cắn răng, trong lòng làm ra quyết định:
- Bắt hay không bắt, giết hay không giết thì thù hận với bọn chúng cũng không thể hóa giải. Những lão hỗn đản này rõ ràng muốn trăm phương nghìn kế giết ta, ta vì sao lại không thể chỉnh chết bọn họ? Trong thiên hạ nào có cái đạo lý này?
- Huống hồ lúc này lại là lúc phân tranh, chính là do bọn hắn tìm cách gây khó dễ trước, muốn cướp Cự Phú từ trên tay ta. Nói như thế nào đi chăng nữa, đều là muốn khi dễ ta...
Thái Võ hiện tại bị thương nặng tới hôn mê, thân hình của hắn biến mất không còn tung tích, trở thành tù phạm Nguyên Anh đầu tiên bên trong Tiên Ngục.
Tô Triệt lo lắng lão Hắc không áp chế được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn căn dặn:
- Phong ấn Nguyên Anh của hắn, đỡ cho sau này hắn khôi phục lại làm loạn bên trong Tiên Ngục.
- Yên tâm đi chủ nhân, coi như là Nguyên Anh hậu kỳ vào Tiên Ngục, vậy cũng phải thành thành thật thật tiếp thu chỉ thị của ta.
Lão Hắc tự tin nói.
Kế tiếp, Tô Triệt không nói tới những sự tình khác nữa, tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong, khiến cho đám người Thái Hư tổn thất, thế nhưng nếu như để giải quyết ổn thỏa mọi việc thì... Tốt nhất là hiện tại nên trốn vào địa phương an toàn kia, nghĩ biện pháp trước tiên thu phục Cự Phú cái đã.
Có Cự Phú trong tay, thiên hạ rộng lớn sao có thể ngăn cản được ta.
Lối vào tuyệt địa, đám người Thái Hư phi ra, bộ dáng vô cùng chật vật. Ba vị đại chưởng môn còn đỡ, ỷ vào đạo khí hộ thân, tu vi thâm hậu, tuy rằng hình tượng có chút không tốt lắm, thế nhưng tối thiểu cũng không có thụ thương. Thế nhưng hai vị Nguyên Anh trưởng lão của Huyễn Ma Giáo và Huyết Thần giáo khuôn mặt hiện tại cháy đen, quần áo bị nghiền nát, đạo bào cực phẩm bảo khí trên người, cùng với linh bảo phòng ngự bị đả kích nghiêm trọng nhất, hai thứ này trên cơ bản đã hỏng, hầu như không có khả năng chữa trị. Tự thân bọn họ cũng có thương thế nghiêm trọng, chí ít cũng phải tu dưỡng một tháng mới khỏi hẳn.
Thấy bộ dạng chật vật của bọn họ như vậy, hai vị Nguyên Anh trưởng lão trấn thủ ở cửa cốc kinh hãi.
- Tại sao lại như vậy?
Thủ tịch đại trưởng lão của Thái Ất Môn vẻ mặt kinh hãi hỏi.
- Ai!
Thái Hư chưởng môn khoát tay áo, không giải thích gì, trước tiên hắn muốn chỉnh lý hình tượng, bằng không, nếu như sau đó đám người Vô Cực Môn thấy như vậy chắc hẳn sẽ lãnh một tràng cười lớn a.
- Thái Võ đâu?
Thái Hạo trưởng lão lo lắng hỏi:
- Thái Võ, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều...
- Không có khả năng a?
Thái Hạo khiếp sợ cực độ, tiếng nói có chút lạc đi:
- Thiên Vũ đó bất quá chỉ là Kim Đan trung kỳ, hắn có thể có năng lực gì mà khiến đám người các ngươi bị đại bại, thậm chí còn có thể lưu lại Thái Võ ở bên trong? Lẽ nào hắn có thể điều khiển Thiên Phạt lực ở bên trong Phong Lôi tuyệt địa?
Không hổ là đại trưởng lão sống đến hơn bảy trăm tuổi, chỉ một lời của hắn cũng đoán ra được đại khái sự tình.
Thái Hư chưởng môn vừa muốn giải thích thì sưu sưu, lại có thêm bảy đạo thân ảnh hạ xuống sơn cốc, bảy vị Nguyên Anh lão tổ của Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc dây dưa với nhau hơn một vạn dặm đường, không ngờ lại tới trễ hai khắc.
- Thái Hư, các ngươi còn ở nơi này chưa tiến vào sao?
Hổ Khâu lão quái lớn giọng ầm ầm hỏi:
- Thái Võ đâu? Sao chỉ có mình hắn tiến vào?
Đám người Thái Hư chưởng môn sắc mặt âm trầm, không lên tiếng trả lời.
Hổ Khâu lão quái, Vô Cực chưởng môn là người ra sao, vừa nhìn sắc mặt mấy người liền kinh ngạc không nhỏ, bọn hắn biết nhất định là có chuyện gì đã xảy ra.
Liên tưởng tới việc Thiên Vũ kia là người duy nhất trong Tu Chân Giới có thể hái được Hắc Vực tiên liên, đám người Hổ Khâu lão quái mơ hồ đã đoán ra được một ít gì đó.
- Thiên Vũ này quả thực không thể khinh thường.
Nhất thời mọi người đều âm thầm nói trong lòng, cũng không ai còn dám xông vào Phong Lôi tuyệt địa tìm kiếm tung tích Tô Triệt nữa.
Nhất là, yêu tộc so với nhân loại thì càng thêm sợ hãi các loại thiên lôi, mấy vị Đại Yêu của Man Ly bộ lạc thì càng không dám đơn giản mạo hiểm.
Nhưng bởi vì sự mê hoặc của Cự Phú quá lớn nên bọn họ không cam lòng buông tha.
Vì vậy, bảy người Thái Hư còn có bốn vị Đại Yêu, tổng cộng mười một vị Nguyên Anh lão tổ tạm thời đóng quân ở cửa Phong Lôi tuyệt địa, kiên trì chờ ở nơi này, chờ Tô Triệt chạy ra.
Bọn họ cho rằng Phong Lôi tuyệt địa chỉ có một chỗ ra vào này mà thôi.
Muốn chạy ra từ vị trí khác, đó chính là tử lộ. Vì vậy, Tô Triệt này sớm muộn cũng phải từ nơi này đi ra.
Vốn năm người tầm bảo Kim Đan kỳ đóng ở đây đã hoàn toàn diệt vong, ngoại trừ U Lan Quỷ Cơ - Vạn Quỷ Tông kia, cũng không còn có người thứ hai nói cho bọn họ biết, nếu như Tô Triệt muốn thoát ra thì hắn tự có lối khác.
← Ch. 0509 | Ch. 0511 → |