Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0819

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0819: Con mắt thứ ba tiến hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Ánh mắt Hứa Đình lóe lên, hắn hình như cũng nhìn ra một chút manh mối, nhưng trong lòng lại không chắc chắn. Lúc này có chút âm trầm, sau khi người phía trước đã khảo nghiệm xong, lập tức tiến lên một bước, tiến vào tảng đá nghìn trượng, nhìn Chiến Tự Thiếp kia.

Liệt Vân Tử liếc mắt nhìn Hứa Đình một cái. Đối với tiểu bối này hắn có một chút ấn tượng, lúc này hơi gật gật đầu, không nói gì.

Hứa Đình thần sắc ngưng trọng, ngước nhìn Chiến Tự Thiếp, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Ở giữa mi tâm có một đám hắc khí trong nháy mắt xuất hiện, hóa thành một khối khí không ngừng xoay tròn vờn quanh.

Đến nhịp thở thứ năm, thần thức hắn bỗng nhiên tự động phân tán ra, lập tức bị Chiến Tự Thiếp kia hấp thụ vào trong.

Vương Lâm hai mắt co rụt lại, trong lòng thầm nhủ:

- Nhịp thở thứ năm!! Người này không có cơ duyên như ta, nhưng có thể trong nhịp thở thứ năm nhập định, thiên tư của người này thật quá mức kinh người!

Liệt Vận Tử hai mắt bừng sáng, cả người giờ khắc này như thể trở nên vô cùng chăm chú, nhìn chằm chằm Hứa Đình, âm thầm gật đầu. Trong Chiến gia bọn họ, người có khả năng nhập định ở nhịp thở thứ năm không vượt quá mười người, những người này toàn bộ đều đã tu luyện ở dưới Chiến Tự Thiếp trong thời gian dài, mới có thể dần dần đạt tới mức nhập định trong năm nhịp thở.

Còn lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Tự Thiếp mà tốc độ nhập định đã nhanh như vậy, toàn bộ Chiến gia cũng chỉ có ba người!

- Kẻ này bất phàm!

Liệt Vận Tử trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi hiếm thấy.

Không chỉ có Liệt Vận Tử, những lão quái ngồi trên bồ đoàn xung quanh cũng đều có thể thấy được manh mối bên trong, biết được bên trong chí bảo của Chiến gia này có một sức mạnh kỳ dị, thời gian nhập định càng nhanh, càng có khả năng nhận được truyền thừa sức mạnh này.

Chỉ có điều trong số bọn họ cũng có rất ít người biết được sức mạnh này chính là mấu chốt tiến vào bước thứ ba mà bọn họ khổ sở tìm kiếm!

Viêm Lôi Tử trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không nhìn Chiến Tự Thiếp kia mà nhìn chằm chằm Hứa Đình, trong lòng trầm ngâm:

- Người này có thiên phú...... Sau mười nhịp thở, Hứa Đình bỗng nhiên thức tỉnh, Vương Lâm ngay lúc này tinh quang trong mắt không thể không lóe lên. Hắn nhìn ra bên trong cơ thể Hứa Đình, một tia bổn nguyên lực mỏng manh từ trong Chiến Tự Thiếp kia dũng mãnh xuất ra, không ngờ... có một phần rất ít đã lưu lại bên trong cơ thể Hứa Đình.

Phát hiện này khiến Vương Lâm tâm thần kịch chấn, hắn hiểu rất rõ tác dụng của bổn nguyên lực này. Có lẽ Hứa Đình này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra, chỉ khi nào tu vi đạt tới đỉnh của bước thứ hai, một tia bổn nguyên lực này đối với hắn sẽ tạo nên một ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng được!

- Hứa Đình ở Đông Lâm Tinh này đối với ta có thái độ thù địch khó hiểu. Người này không thể để hắn sống!

Thần sắc Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng nổi lên sát khí!

Hứa Đình không chỉ có một lần lộ ra sát khí với Vương Lâm, với tính tình của Vương Lâm, quyết không cho phép người này có được tia bổn nguyên lực kia.

- Hứa Đình đủ tư cách!

 

Liệt Vân Tử cũng nhớ ký tên của Hứa Đình, hướng về hắn gật gật đầu, lại nói:

- Chiến Tự Thiếp này tổng cộng có ba cái, sau khi mở ra thông đạo đến Liên Minh Tinh Vực, ngươi hãy tới tìm ta, lão phu sẽ cho ngươi xem cái thứ hai!

Lời này vừa nói ra, tu sĩ bốn phía lập tức có nhiều người trong lòng dâng lên sự ghen tỵ, nhưng thần sắc không để lộ ra. Hứa Đình liếc mắt nhìn Liệt Vận Tử một cái, với tính tình ương ngạnh của hắn, giờ phút này cũng cung kính ôm quyền, nói:

- Đa tạ Liệt Vận Tử tiền bối.

Cho dù là Chiến Không Liệt, trong lòng cũng có chút ghen tỵ. Hắn biết, trong những tộc nhân của gia tộc cũng chỉ có dưới mười người có tư cách để xem thiếp thứ hai, còn về thiếp thứ ba, trong gia tộc, ngoại trừ lão tổ và hai trưởng bối, không có người thứ tư được xem.

Hứa Đình gật đầu cung kính lui ra, đứng ở một bên, ánh mắt mang theo vẻ âm trầm, chăm chú nhìn về hướng Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Đình một cái, nâng bước đi tới tảng đá nghìn trượng. Sau Hứa Đình vốn còn có một tu sĩ có tên là Khởi Dật, đang muốn đi vào tảng đá, nhưng khi nhìn thấy hành động của Vương Lâm cũng lập tức lui ra phía sau, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Người này chính là người trước khi Vương Lâm và La Tố giao chiến, bị La Tố chỉ tới, nhưng lại bị Vương Lâm vung tay áo cuốn đi.

Lúc này trong lòng hắn thầm than xui xẻo, vội vàng lui ra phía sau.

Vương Lâm vừa bước ra, lập tức liền khiến cho toàn bộ tu sĩ bốn phía chú ý. Dù sao trong sự kiện phong tiên này, Vương Lâm có thể nói là đã danh chấn thiên hạ, ở Nhân Chi Quân đấu với La Tố, ở Địa Chi Quang nuốt lấy Lôi Linh, cho nên toàn bộ tu sĩ bốn phía đều rất nóng lòng chờ xem Hứa Mộc này ở cửa thứ ba sẽ lại có thể hiện gì!

Sự kỳ vọng này cực kỳ nồng đậm, cho dù những lão tổ của những gia tộc tu chân cũng đều nhìn lại, chẳng những đã nhớ kỹ cái tên Hứa Mộc này, mà còn nhớ rất kỹ cả tướng mạo của Vương Lâm.

Ngoại trừ bọn họ còn có mười mấy lão quái có địa vị hàng đầu ở La Thiên Tinh Vực ngồi trên bồ đoàn kia toàn bộ vẻ mặt cũng mỉm cười nhìn lại.

Duy chỉ có Huyết Thần Tử trong lòng hừ lạnh, trầm ngâm ít lâu, ánh mắt cũng nhìn lên người Vương Lâm.

Viêm Lôi Tử trong lòng cười thầm, hắn đối với Vương Lâm đúng là cực kỳ đau đầu. Tên tiểu bối này bất kể nói thế nào cũng coi như là có duyên với mình, hơn nữa quan hệ của hắn với Thanh Thủy quả thật không nên động tới. Trong Nhân Chi Quan và Địa Chi Quan, Lôi Tiên Điện đều bị tổn thất, nhưng cửa thứ ba này là do Liệt Vận Tử chủ trì, cho dù có chuyện ngoài ý muốn, thì tổn thất không phải là của hắn, mà là của Liệt Vận Tử.

Giờ phút này, hắn cũng mang theo một sự kỳ vọng rất lớn, nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm bước vào tảng đá nghìn trượng, hướng về Liệt Vận Tử ôm quyền, ngẩng đầu nhìn Chiến Tự Thiếp ở giữa không trung!

Nhìn thoáng qua, chữ Chiến trong bức tranh kia cực kỳ tầm thường, nhưng nếu nhìn kỹ dường như lại có một luồng sát khí ngợp trời khó có thể tưởng tượng trong thời gian ngắn từ trong chữ Chiến kia như một ngọn núi ập thẳng tới!

Giờ khắc này, trong mắt Vương Lâm giống như xuất hiện ảo giác, dường như trời đất trước mắt đổ sụp xuống, ầm ầm tan rã. Hết thảy mọi thứ giữa đất trời toàn bộ biến mất, tảng đá xanh nghìn trượng, đám tu sĩ bốn phía, thậm chí cả Lôi Tiên Điện cũng đều hoàn toàn không còn, chỉ còn lại duy nhất một chữ Chiến này!

Vương Lâm cảm thấy toàn thân chấn động, cả người lập tức rơi vào trong sự hoảng hốt, giống như có một sức mạnh từ trong chữ Chiến kia bỗng nhiên bùng phát ra, ầm ầm trực tiếp giáng xuống, thu lấy tâm thần hắn, khiến cho nguyên thần và thân thể dường như bị sức mạnh này phân tách ra, không còn một chút liên hệ nào.

Sát khí tràn ra ngợp trời, cảm giác của Vương Lâm giống như của phàm nhân giữa mùa đông khắc nghiệt mà trên người không hề có một chút quần áo, cái lạnh thấu xương dường như muốn thổi tắt ngọn lửa sinh mệnh của hắn.

Trong khoảnh khắc này, Vương Lâm trong lúc hoảng hốt như thể quay về thời điểm Thiên Nghịch Châu viên mãn năm đó, cảnh cửa Thiên Địa bên trong biến ảo mở ra, ngay khi vừa mở ra liền có một luồng bổn nguyên lực ầm ầm xuất hiện!

Con mắt thứ ba trên mi tâm cũng trong thời gian ngắn biến ảo, chậm rãi mở ra, chỉ có điều không lộ ra một chút hồng quang nào. Giờ phút này Vương Lâm vẫn không nhúc nhích, nhưng tâm thần hắn cũng run rẩy kịch liệt. Cảm giác năm đó khi đối diện với cánh cửa bên trong Thiên Nghịch Châu lại một lần nữa dâng lên!

Chỉ có điều so với cảm giác năm đó, cảm giác lúc này cũng yếu hơn vô số lần. Năm đó Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn một cái liền gần như sụp đổ, nhưng hiện tại, nhìn chữ Chiến này tuy cũng khiếp sợ nhưng cũng có thể kiên trì.

Rất hiển nhiên, bổn nguyên lực ẩn chứa trên một chữ Chiến này hoàn toàn không thể so sánh với Thiên Nghịch Châu.

Đối với Vương Lâm mà nói, Thiên Nghịch Châu quá mức huyền diệu, nhưng một chữ Chiến này cũng có thể tìm tòi.

Hết thảy những việc này nói ra thì dài, nhưng trên thực tế, ngay khi Vương Lâm ngẩng đầu toàn bộ liền xảy ra, thời gian cũng chỉ có một nhịp thở!

Liệt Vận Tử vốn cũng không xem trọng Vương Lâm, theo hắn nhìn, Hứa Mộc này có thể giao chiến với La Tốc, tuy thần thông kinh người, nhưng nếu không có Thanh Thủy ra tay, đến cuối cùng, người bại nhất định sẽ là Hứa Mộc!

Còn ở cửa thứ hai, đối phương nuốt lấy Lôi Linh cũng là do cơ duyên trùng hợp, tổng thể mà nói, chủ yếu là do cơ duyên. Liệt Vận Tử cả đời tu đạo, toàn bộ đều dựa vào sức lực của bản thân mà đạt tới bước này, hắn không vừa mắt nhất chính là những người dựa vào cơ duyên. Trong mắt hắn, Hứa Mộc là người như vậy.

Chỉ có điều, trong khoảnh khắc này, hai mắt hắn cũng tuôn ra tinh quang khó có thể tưởng tượng được, cả người tiến về phía trước ba bước, quắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong lòng dường như vang lên một tiếng rít gào.

- Một nhịp thở!!!

Hứa Mộc này không ngờ chỉ mất một nhịp thở đã có thể nhập định!! Với thực lực của Liệt Vận Tử lúc này cũng tim đập thình thịch. Tộc nhân của Chiến gia hắn từ trước tới nay chưa có người nào sau một nhịp thở đã có thể nhập định, cho dù là tiên tổ thiên tư kinh người năm đó cũng phải mất đến hai nhịp thở!

Giờ phút này Liệt Vận Tử đã sớm đem những ấn tượng vừa rồi đối với Hứa Đình loại sạch ra khỏi đầu, thay vào đó toàn bộ đều là Vương Lâm!

Chẳng những hắn mà những lão quái ngồi trên bồ đoàn trong khoảnh khắc này cũng khiếp sợ. Cũng giống như Liệt Vận Tử, Vương Lâm trong hai cửa trước bọn họ vẫn chưa đặt ở trong mắt, chỉ có cảm thấy thú vị mà thôi, nhưng hiện giờ cũng làm cho tất cả bọn họ thực sự bắt đầu coi trọng.

Huyết Thần Tử hai mắt co rụt lại, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng nổi lên sát ý!

- Kẻ này không ngờ trong một nhịp thở có thể nhập định, quyết không thể để hắn sống!

Hắn đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy một luồng sát khí tập trung vào bản thẩn, quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Thủy kia cũng lạnh như băng liếc nhìn hắn một cái.

Huyết Thần Tử hừ lạnh, đem sát khí đè nén xuống, ẩn giấu sâu vào trong lòng.

 

Ngoại trừ Huyết Thần Tử, những lão tổ của những gia tộc tu chân được truyền thừa từ tiên giới còn lại tất cả cũng đều nhìn không chớp mắt. Vẻ khen ngợi trong mắt lão tổ của Hướng gia càng đậm, càng nhìn Vương Lâm, hắn càng thấy vừa mắt, trong lòng thầm nhủ:

- Kẻ này quyết không phải là vật ở trong ao!

Viêm Lôi Tử khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhìn Liệt Vận Tử đang khiếp sợ, vẻ đắc ý càng đậm.

Chiến Không Liệt hiểu được những việc trong gia tộc, giờ phút này nhìn Vương Lâm một nhịp thở đã nhập định, liền lập tức thở hổn hển, cả người đứng ngây ra. Về phần Hứa Đình kia, hắn cau mày, trong lòng cực kỳ phức tạp, hắn vốn có tư chất kinh người, không ngờ rằng ở Nhân Chi Quan toàn bộ sự nổi bật đều bị Hứa Mộc cướp đi, ở Địa Chi Quan lại còn kém rất xa. Lúc này ở Thiên Chi Quan, hắn đã được Liệt Vận Tử tán thưởng, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, hết thảy chuyện này chỉ trong một lát toàn bộ liền tan thành mây khói, dường như Hứa Mộc này chính là khắc tinh của mình!

Toàn bộ tâm thần của Vương Lâm một phân thành hai, dung nhập vào bên trong chữ Chiến kia. Lập tức hắn liền cảm nhận được một tia bổn nguyên lực từ trong chữ Chiến chậm rãi dung nhập vào trong thân thể, xoay tròn một vòng, ngay khi đang muốn thu hồi liền lập tức dừng lại. Một tia bổn nguyên lực này trong khoảnh khắc lấy tốc độ điên cuồng hướng về phía mi tâm của Vương Lâm.

Con mắt thứ ba giữa mi tâm của hắn lập tức lóe lên hồng quang nồng đậm.

Một tia bổn nguyên lực dũng mãnh nhập vào, con mắt thứ ba của Vương Lâm lóe lên hồng quang gần như chói mắt. Thời gian mười nhịp thở nhoáng lên đã qua, vào nhịp thở thứ mười ngay khi Vương Lâm tỉnh lại, bên trong con mắt thứ ba, hồng quang dường như sau khi bị đè nén lập tức bùng nổ, trong phun chốc phun ra thành hình quạt!

Hồng quang lóe lên khiến cho tu sĩ bốn phía nhìn thấy hết thảy chuyện này lập tức kinh hô lên.

Chỉ thấy hồng quang hình quạt tràn ngập, hoàn toàn bao phủ lấy cuốn tranh có chữ Chiến kia.

Trong khoảnh khắc, Vương Lâm mơ hồ thấy được một cảnh tượng kỳ dị trong bức tranh kia. Đó là ở một chỗ rất xa trong Tinh Không, một lão già toàn thân mặc áo trắng đưa ngón trỏ tay phải viết lên không trung, lập tức viết ra một chữ Chiến! Chữ Chiến này nhoáng lên một cái, hóa thành sáu phần, trở thành sáu cuốn tranh.

Một luồng bổn nguyên lực nồng đậm từ trên người lão già lộ ra, hắn mang theo một vẻ phiền muộn, tiếc nuối và không cam lòng, lưu luyến liếc mắt nhìn chữ Chiến này một cái, ngẩng đầu nhìn Tinh Không, hai mắt trong phút chốc lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Thân mình Vương Lâm chấn động, hồng quang trong con mắt thứ ba biến mất, cả người cũng tỉnh lại. Cảnh tượng vừa rồi là sau khi hắn và bức tranh kia hình thành một mối liên hệ, thông qua thần thông của con mắt thứ ba mà mơ hồ nhìn thấy, như thể là ảo giác, nhưng lại là thật!

Sau khi hồng quang biến mất, con mắt thứ ba của Vương Lâm cũng dần dần khép lại, nhưng không tiêu tan và dường như vĩnh viễn hóa thành một đường màu đỏ đọng lại trên mi tâm của Vương Lâm. Giờ phút này, nhìn Vương Lâm cảm thấy tràn ngập một vẻ quỷ dị!

- Ngươi có thấy không?

Liệt Vận Tử bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Vương Lâm, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

Thanh âm mang theo một vẻ kích động.

Vương Lâm trầm mặc, gật gật đầu đầu. Hắn có thể cảm thấy rõ ràng trong đường màu đỏ trên mi tâm kia ẩn chứa một sức mạnh khiến hắn cũng cảm thấy đáng sợ, giờ phút này lại có một cảm nhận cực kỳ sâu sắc, dường như sức mạnh này không muốn dừng lại, mà muốn bùng phát ra.

Liệt Vận Tử nhìn chằm chằm Vương Lâm, một lúc lâu sau cười dài, nói:

- Được lắm, Hứa Mộc, sau khi việc phong tiên kết thúc, ngươi hãy tới tìm ta, lão phu sẽ cho ngươi xem hai Chiến Tự Thiếp còn lại!

Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại sực tỉnh. Trong ảo giác, hắn có thể thấy rõ chữ "Chiến" có tất cả sáu cái. Vương Lâm vẫn thản nhiên, ôm quyền cung kính nói:

- Đa tạ Vân tử tiền bối.

Liệt Vân Tử cười ha hả, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi vung tay áo, lập tức cuốn lấy một người từ ngoài tảng đá tiếp tục tiến hành khảo nghiệm của ngày hôm nay.

Vương Lâm xoay người đi ra bên ngoài. Đi ra tảng đá rộng ngàn trượng, hắn khoanh chân ngồi xuống một chỗ đất trống. Hắn chẳng thèm để ý tới ánh mắt của đám tu sĩ xung quanh đang nhìn mình, cứ thế ngồi im.

Trong quá trình thổ nạp, hắn cảm nhận được ở mi tâm có một sự đau đớn, có chút gì đó không điều khiển được. Nhất thời, Vương Lâm thoáng hiểu ra rằng, trong con mắt thứ ba, sau khi hấp thu năng lượng bản nguyên đã xảy ra một sự thay đổi rất mạnh. Cuối cùng thì sự thay đổi đó là tốt hay xấu thì hắn cũng không đoán được. Nhưng có thể khẳng định được một chút rằng nếu như mi tâm của hắn còn tiếp tục đau như vậy thì một khi lực lượng đó lao ra khỏi thân thể mà bản thân mất đi sự điều khiển với nó, chắc chắn sẽ bị cắn trả.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi xuất ra từng đạo Phá Diệt cấm. Từng đạo cấm chế bay ra từ từ hóa thành ba đạo ấn quyết phong ấn mi tâm.

Chỉ có điều, lực lượng của con mắt thứ ba ở mi tâm quá mạnh. Phong ấn đó chỉ có tác dụng tạm thời. Nếu muốn lâu dài thì cứ vài ngày phải củng cố lại một lần. Tuy nói như vậy nhưng Vương Lâm lại không hề cảm thấy rắc rối.

- Cho dù thế nào thì thần thông của con mắt thứ ba cũng là tuyệt chiêu giữ mạng.

Sau Vương Lâm, các tu sĩ lần lượt tiến hành cửa thứ ba. Hai nén nhang nhanh chóng qua đi, rất nhanh toàn bộ tu sĩ đã tiến hành xong khảo nghiệm ở cửa thứ ba này.

Liệt Vân Tử đưa tay chộp một cái vào hư không. Nhất thời, một cái thiếp chữ "Chiến" liền bay vào trong tay. Hắn xoay người một cái liền có một cơn cuồng phong tỏa ra bốn phía. Tất cả những người không đủ tư cách đều bị đưa lên truyền tống trận trên bầu trời mà rời đi.

Một trăm bốn mươi bảy người tới lúc này chỉ còn lại có một trăm mười hai người.

Sau khi Liệt Vân Tử trở lại ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt của Viêm Lôi Tử liền đảo qua thân thể một trăm mười hai người. Ánh mắt hắn sáng như sao, mở miệng nói một cách chậm rãi:

- Qua được cửa thứ ba, có thể ở lại cũng đều là những nhân tài trong số tiểu bối của tinh vực La Thiên chúng ta. Tiếp theo là đi vào sáu con đường luân hồi, khảo nghiệm đạo niệm. Chỉ có điều khi các ngươi tới gần, sáu đạo luân hồi sẽ xóa bỏ để cho thần nhập vào Nhất Đường thiên. Nhất Đường Thiên là cánh cửa phong tiên cuối cùng, lấy người có sát lục tối cao trở thành một trong ba mươi sáu vị Thiên Cương đứng đầu một trăm lẻ tám vị tiên. Trong cửa Nhất Đường Thiên, chỉ có thân thể hư ảo của các ngươi đi vào. Cho dù là chết cũng chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ đối với bản thể.

Viêm Lôi Tử nói xong, tay phải vỗ vào túi trữ vật, nhất thời liền có tám khúc gỗ xuất hiện. Hắn tung nó lên cao, nhất thời, tám khúc gỗ liền phóng to vô hạn. Chỉ trong phút chốc liền hóa thành chừng mười trượng tỏa ra ánh sáng sặc sỡ, xoay quanh trên bầu trời.

- Vào tảng đá ngàn trượng. - Viêm Lôi Tử quát khẽ một tiếng. Một trăm mười hai tu sĩ bước vào tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống.

Ngay sau đó, Viêm Lôi Tử đánh ra một đạo ấn quyết, ánh sáng nhiều màu từ tám khúc gỗ chợt tỏa ra, chiếu xuống thân thể của một trăm mười hai tu sĩ đang ngồi trên tảng đá.

Trong khoảng khắc ánh sáng nhiều màu dung nhập, tất cả tu sĩ, kể cả Vương Lâm đều chấn động tinh thần, mất đi tri giác.

Đây là một khoảng cây cối rậm rạp. Một cây cổ thụ xòe tán khổng lồ, những cành lá đan xen giống như một cái lưới lớn, ngăn cách nơi này với bầu trời. Chỉ có một chút ánh sáng mặt trời xuyên qua những cái khe màu chiếu xuống, tạo thành những cột ánh sáng, mang tới một cảm giác huyền ảo.

Trên mặt đất là một tầng lá cây mục nát, bên trên có một ít độc trùng đang nhúc nhích tránh những tia sáng, thoáng nhìn có cảm giác rợn tóc gáy. Không gian xung quanh cũng không hoàn toàn yên tĩnh bởi tiếng lá cây xào xạc cùng với tiếng côn trùng trên mặt đất. Ngoài ra từ xa thi thoảng lại có tiếng rống vọng tới.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1973)