← Ch.0160 | Ch.0162 → |
Vù vù!
Người kia chậm rãi tỉnh lại, trông thấy thành chủ Trịnh Hồng.
Người kia bi thương nói:
- Sư bá, Thượng Đại Sơn ra tay, đệ tử làm Trung U tông mất mặt rồi!
Thành chủ Trịnh Hồng mặt trầm xuống:
- Thượng Đại Sơn? Thật sự là Thượng Đại Sơn?
Đan Thanh Tử sốt ruột nói:
- Thành chủ, ngươi cứu giúp hắn đi!
Thành chủ Trịnh Hồng sắc mặt khó xem nói:
- Hắn không chết được, mang ta đi gặp Thượng Đại Sơn, ta muốn xem Thần cảnh như hắn sao có mặt mũi xuống tay với một Khí cảnh!
Đan Thanh Tử, thành chủ Trịnh Hồng, Mục Dã vương nhanh chóng bay hướng sơn cốc.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn. Đám đệ tử Trung U tông thụt lùi, có nhiều người bị lực lượng mạnh mẽ chấn thương.
Thượng Đại Sơn lạnh lùng nói:
- Hừ! Đây là ta thay mặt Trịnh Hồng giáo dục các ngươi, không lớn không nhỏ!
Đám đệ tử Thượng U tông thấy nở mặt nở mày.
Giữa không trung truyền đến tiếng gầm:
- Hừ! giáo dục thay ta? Thượng Đại Sơn, ngươi có tư cách gì giáo dục thay ta?
Thành chủ Trịnh Hồng, Mục Dã vương, Đan Thanh Tử từ trên trời đáp xuống.
- Bái kiếp sư phụ!
- Bái kiến sư thúc!
- Bái kiến sư tổ!
Xung quanh truyền đến tiếng kêu mừng rỡ của đệ tử Trung U tông.
Ầm!
Ba người đáp xuống trước một Thượng Đại Sơn.
Thượng Đại Sơn lạnh lùng nói:
- Trịnh Hồng, ngươi đừng quá đáng.
Thành chủ Trịnh Hồng lạnh lùng nói:
- Ta quá đáng? Là ngươi quá đáng mới đúng!
Mục Dã vương khuyên nhủ:
- Thượng Đại Sơn, ngươi xin lỗi thành chủ đi, dù sao là ngươi ra tay trước.
- Xin lỗi? Phi, đừng mơ! Tượng đấtcũng có tính tôi, đám đệ tử khốn kiếp các ngươi dám ngỗ nghịch lão phu, không lớn không nhỏ. Nếu là lão phu lúc trước thì không biết đã chết bao nhiêu lần!
Mục Dã vương tiếp tục đổ dầu vào lửa:
- Thượng Đại Sơn, thành chủ dù sao cũng là thành chủ, là chúa tể Vô Ưu thành này. Hôm nay hành động của ngươi là khiêu khích thành chủ, ngươi khiến thành chủ sau này làm sao phục chúng? Ngươi cho rằng thành chủ là tiểu bối Thượng U tông các ngươi, có thể cho ngươi nhục mạ sao?
Thành chủ Trịnh Hồng sa sầm nét mặt nói:
- Thượng Đại Sơn? Hừ, ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ngươi chọn sai đối tượng rồi! Lực lượng của ngươi mạnh? Ta chơi cùng ngươi!
Thành chủ Trịnh Hồng nói rồi đánh một chưởng vào Thượng Đại Sơn.
Một chưởng này đánh ra lửa giận tích lũy từ hai tháng nay.
Ầm!
Hai chưởng của thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Đại Sơn va nhau.
Thượng Đại Sơn không ngờ thành chủ Trịnh Hồng nói ra tay là ra tay, mắt lóe tia kinh ngạc.
Thượng Vô Kỵ tức giận thì thành chủ Trịnh Hồng cũng có, chẳng qua bởi vì quan hệ của ba U tông nên luôn nhịn. Hôm nay Thượng Đại Sơn hoàn toàn điểm cháy ngọn lửa này, thành chủ Trịnh Hồng không hề lưu tình.
Hai chưởng va nhau, xung quanh tốc lên gió lốc.
Ầm!
Thượng Đại Sơn văng ra.
Bộp bộp bộp bộp bộp!
Thượng Đại Sơn đạp mặt đất vài chục bước mới ổn định thân hình.
- Phụt!
Khóe miệng Thượng Đại Sơn tràn máu, kinh ngạc nhìn thành chủ Trịnh Hồng.
Thành chủ Trịnh Hồng đánh ra một chưởng xong hết giận, nhìn Thượng Đại Sơn trọng thương thì hơi hối hận.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Thượng Đại Sơn, chuyện lần này đến đây là dừng.
Thành chủ Trịnh Hồng hét hướng đám đệ tử Trung U tông:
- Đi!
- Vâng thưa sư phụ!
- Vâng thưa sư tổ!
.......
Đám đệ tử sùng bái nhìn thành chủ Trịnh Hồng.
Mọi người chậm rãi lùi ra.
Thượng Đại Sơn từ đầu đến cuối không nói một câu ngăn cản, để lại đám đệ tử Thượng U tông vẻ mặt tức giận.
Thượng Ân biểu tình khó xem hỏi:
- Nhị thúc, ngươi không sao chứ?
Thượng Đại Sơn thống khổ nói:
- Trịnh Hồng? Ta hận!
Thượng Ân lo lắng nói:
- Nhị thúc?
Thượng Đại Sơn trầm giọng nói:
- Nội phủ của ta bị tên khốn Trịnh Hồng tổn thương, ta phải điều tức tu dưỡng, các ngươi hãy hộ pháp cho ta.
Mọi người đồng ý:
- Tuân lệnh!
Thượng Đại Sơn khoanh chân ngồi, mấy người khác tập trung chú ý bốn phía.
Giờ phút này, trong rừng cây phía xa.
Phùng Thái Nhiên nheo mắt nói:
- Cũng tới lúc rồi, Thượng Ân giao cho ta, bốn Khí cảnh, bốn mươi ba Tinh cảnh cộng thêm Thượng Đại Sơn trọng thương thì giao cho các ngươi. Tốc chiến giải quyết nhanh!
Mọi người gật đầu, nói:
- Tốt!
Diêm Vương điện.
Trước Keng keng!, Diêm Xuyên và Thượng Vô Kỵ ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt mỹ tửu cho hai người uống.
Thượng Vô Kỵ nhíu mày nói:
- Diêm điện chủ? Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn hận chuyện năm đó sao?
Diêm Xuyên cười khổ, lắc đầu, nói:
- Chuyện năm đó ta tất nhiên là nhớ, nhưng ta biết cái chết của phụ thân không phải do các ngươi. Là Ma Kha Thiên Tử, là hắn, còn có Đại Vũ Thiên tông cũng nghe theo Ma Kha Thiên Tử, các ngươi là bị buộc bất đắc dĩ!
Thượng Vô Kỵ mặt dịu lại nói:
- Diêm điện chủ có thể nghĩ như vậy thì tốt qua.
Diêm Xuyên cười khổ nói:
- Nhưng lúc trước thành chủ và tông chủ Hạ U tông tạo thành áp lực, ta cũng không có cách nào.
Thượng Vô Kỵ chắc chắn nói:
- Không, chỉ cần ngươi đồng ý là được. Ngươi yên tâm, phần của ngươi thì ta chắc chắn sẽ cho thêm.
Diêm Xuyên nhìn Thượng Vô Kỵ, do dự như là cố ý kéo dài thời gian, nhưng Thượng Vô Kỵ cảm thấy hắn thật sự trầm tư.
Thượng Vô Kỵ tiếp tục khuyên:
- Nếu ngươi có điều kiện gì khác cứ nói ra đi.
...
Vô Ưu thành, sơn cốc.
Thượng Đại Sơn khoanh chân điều dưỡng, hồi phục vết thương nặng do thành chủ Trịnh Hồng mang lại.
Đám đệ tử biểu tình ủ rũ cực kỳ.
Mọi người thở dài:
- Ài....
- Đừng thở nữa, chăm chú hộ pháp đi.
- Hộ pháp? Ai dám gây sự với chúng ta? Thành chủ Trịnh Hồng ao? Hắn đánh bị thương sư thúc, chẳng lẽ còn dám quay về làm nữa?
.........
......
...
Đang lúc các đệ tử lơ là.
Thượng Đại Sơn chợt mở mắt ra.
Thượng Đại Sơn biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, có sát khí!
Ầm!
Bốn phương tám hướng, mấy ngàn kiếm khí cường đại ập đến.
- A, a, a, a!
Đám đệ tử như bị kinh biến hù ngơ ngác.
Phập!
Phập!
Phập!
Ầm ầm!
Từng luồng kiếm khí giết chết các đệ tử, xung quanh núi non sụp đổ.
Thần cảnh đại đồ sát, nháy mắt chém giết đám tu giả Tinh cảnh, Khí cảnh.
Ầm!
Thượng Đại Sơn sợ hãi rống không ngừng:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Nhưng khi Thượng Đại Sơn sợ hãi rống gầm thì mười sát khí có thể sánh bằng cũng gã ở đỉnh cao đã ập đến trước mặt.
Ầm!
Thượng Đại Sơn bùng nổ khí thế, xung quanh cuồng phong rít gào. Nhưng mà, Thượng Đại Sơn đối diện là mười bốn Thần cảnh, trong lúc gấp gáp làm sao đỡ được?
Thượng Đại Sơn sợ hãi la làng:
- Không, không!
Toàn thân Thượng Đại Sơn đều là kiếm thương, hai chân bị chém đứt.
Phùng Thái Nhiên gầm lên:
- Grao!
Ầm ầm!
Phập!
Phập!
Thượng Đại Sơn rốt cuộc ngã xuống đất bỏ mình.
Mười bốn Thần cảnh thở phào một hơi. Ám sát? May là Thượng Đại Sơn bị thương nặng, nếu không thì có lẽ gã sẽ trốn thoát, hoặc là rống to báo tin.
Phùng Thái Nhiên thở ra.
Mọi người nhìn hướng Phùng Thái Nhiên.
Phùng Thái Nhiên làm động tác ý bảo im miệng, sau đó kiểm tra mấy cái xác trên mặt đất, xác nhận đều chết hết mới vẫy tay hướng phía xa.
Phía xa Lưu Cương mang đến hai người khuôn mặt xa lạ, đều mặc áo tím.
Khi đến gần Lưu Cương cung kính hành lễ với mọi người.
Phùng Thái Nhiên gật đầu, chỉ vào một đống đá vụn cách không xa.
Chỗ đá vụn có một thân hình bị chôn vùi, toàn thân đẫm múa, chỉ có chân lộ ra bên ngoài
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |