← Ch.0161 | Ch.0163 → |
Thượng Ân? Nhi tử của Thượng Vô Kỵ? Mọi người lập tức đoán ra ngay.
Phùng Thái Nhiên nhỏ giọng nói:
- Còn có một hơi, nhanh lên!
Lưu Cương gật đầu, nhìn hướng hai người đàn ông áo tím.
Một người đàn ông áo tím mở miệng nói:
- Hừ! Thượng Đại Sơn? Hôm nay rốt cuộc chết rồi!
Họ vừa mở miệng thì đám Thần cảnh kinh ngạc nhìn, vì giọng của người đàn ông áo tím rất giống với tông chủ Hạ U tông, dù có chút sai lệch nhưng Thượng Ân nằm trong đống đá vụn chỉ còn lại một hơi chắc chắn không phân biệt ra được.
Một người đàn ông áo tím khác cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy. Đã chết, đây chỉ là mới bắt đầu.
"Giọng của Trịnh Hồng?"
Đám Thần cảnh kinh ngạc nhìn gã.
'Tông chủ Hạ U tông' thản nhiên nói:
- Bây giờ nên làm sao?
Giọng 'Trịnh Hồng' cười lạnh nói:
- Hút hết máu của Thượng Đại Sơn rồi đi tìm Diêm Xuyên, ha ha!
- Được!
Ầm ầm!
Phùng Thái Nhiên ra tay, chớp mắt hút sạch máu cái xác Thượng Đại Sơn.
'Tông chủ Hạ U tông' cười lạnh nói:
- Trịnh Hồng, tiếp theo là tọa sơn quan hổ đấu?
Giọng 'Trịnh Hồng' cười lạnh nói:
- Đúng vậy. Khiến Thượng U tông và Đại Hà tông đấu ngươi chết ta sống, chúng ta lại xúi giục Ngự Yêu tông đi vào, khiến bọn họ đồng quy vu tận. Ha ha ha ha, Vô Ưu thành này chính là của hai tông ta!
'Tông chủ Hạ U tông' cười nói:
- Hắc hắc, Thượng Vô Kỵ là đồng minh với chúng ta, ngươi không thấy làm vậy hơi không tốt sao?
Giọng 'Trịnh Hồng' nói:
- Trước kia là đồng minh, nhưng ích lợi Vô Ưu thành quá lớn, muốn đánh ngã Đại Hà tông phải có hy sinh. Như thế nào, ngươi có ý kiến?
'Tông chủ Hạ U tông' đắc ý nói:
- Ý kiến? Sao ta có được? Thượng U tông hy sinh là chuyện đương nhiên, ha ha ha!
.........
......
...
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám Thần cảnh, hai thanh âm Lưu Cương tìm đến chế ra một câu chuyện dối trá.
Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:
- Được rồi, ta hứa với ngươi, cho ngươi phân phối sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh. Nhưng ta chỉ nói chuyện chứ không làm gì.
Thượng Vô Kỵ rốt cuộc đợi đến câu trả lời, vừa lòng nói:
- Ha ha ha ha! Đa tạ Diêm điện chủ, Thượng ta đi trước, cáo từ!
Diêm Xuyên đứng dậy, cười nói:
- Để ta tiễn ngươi.
Thượng Vô Kỵ hưng phấn nói:
- Không cần, không cần, xin dừng bước.
Thượng Vô Kỵ mang theo hai đệ tử bay lên trời, hướng tới phủ của mình.
Thượng Vô Kỵ rời đi một lát sau, Phùng Thái Nhiên xuất hiện.
Diêm Xuyên hỏi:
- Như thế nào?
Phùng Thái Nhiên cười nói:
- Hoàn mỹ!
Thượng Vô Kỵ ôm nỗi hưng phấn bay trở về Thượng U điện.
- Tốt, tốt, tốt!
Thượng Vô Kỵ dù trở về thì trên mặt vẫn tràn đầy vẻ hưng phấn.
Một đệ tử nhào tới nói:
- Tông chủ, nguy rồi, nguy rồi!
Thượng Vô Kỵ nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Đệ tử kia bi thương khóc nói:
- Gần năm mươi đệ tử tông ta bị Diêm Xuyên giết chết, Thượng Đại Sơn sư thúc cũng bị hắn giết!
Thượng Vô Kỵ không tin nói:
- Cái gì? Không có khả năng! Ta mới từ chỗ Diêm Xuyên trở về!
Đệ tử kia la lên:
- Là thật sự, ở trong sơn cốc đó. Sư huynh nghe thấy tiếng vang đi qua, toàn bộ chết hết, chết hết, là thủ đoạn của Diêm Xuyên, hút máu, khiến Thượng Đại Sơn sư thúc thành thây khô!
Thượng Vô Kỵ giật mình kêu lên:
- Mang ta đi, mang ta đi!
Trong sơn cốc.
Thượng Vô Kỵ ôm xác Thượng Đại Sơn, bi thương hét:
- Nhị đệ!
Trong sơn cốc đứng nhiều đệ tử, ai nấy sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Đại Hà tông, là Đại Hà tông? Đây là vết kiếm của Đại Hà tông!
- Đúng rồi, là Đại Hà tông, đây là vết kiếm của Phùng Thái Nhiên!
- Còn có kiểu chết của sư thúc, chính là Diêm Xuyên ra tay, là hắn!
Xung quanh có đệ tử ngoại tông vây đến xem, xa xa nhìn chiến trường.
Tin tức lặng lẽ truyền ra.
Nhưng Thượng Vô Kỵ không tin, bởi vì lúc trước là Diêm Xuyên ngồi uống rượu cùng gã, sao có thể giết Thượng Đại Sơn được? Sao có thể?
Ong ong ong!
Trong đống đá vụn phát ra tiếng khe khẽ.
Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:
- A?
Thượng Vô Kỵ quát:
- Xua mọi người đi, xua người đi hết!
- Tuân lệnh!
Đám đệ tử nhanh chóng xua đuổi đám người đứng xem.
Thượng Vô Kỵ vươn tay hất lên, đá vụn bay tứ tung, lộ ra thân hình đẫm máu bầy nhầy bên dưới.
Thượng Vô Kỵ lập tức nhận ra ngay, kêu lên:
- Thượng Ân?
Keng keng! Toàn thân có mười mấy cái lỗ máu, nhưng không có vết thương trí mệnh, máu sắp chảy cạn, hấp hối.
Vèo!
Thượng Vô Kỵ phất tay áo cuốn lấy Thượng Ân, lại ôm xác Thượng Đại Sơn bay lên trời.
Thượng Vô Kỵ mau chóng trở lại Thượng U điện.
Thượng Vô Kỵ cho nhi tử nuốt đan dược, giúp đỡ gã mau chóng hồi phục.
Thượng Ân chậm rãi tỉnh lại.
Thượng Ân thống khổ nói:
- Phụ thân, lão thất phu thành chủ Trịnh Hồng, lão thất phu đó!
Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Cái gì? Có ý gì?
Thượng Ân kể ra chuyện mình đã thấy.
Thượng Vô Kỵ căm hận nói:
- Trung U tông? Hạ U tông? Thật ác độc, lòng bọn chúng thật quá độc ác!
Thượng Ân bi thương nói:
- Sau khi nhị thúc bị trọng thương có nói là rất hận, rất hận.
Thượng Vô Kỵ nhìn xác Thượng Đại Sơn, bi thương hú lên:
- Nhị đệ!
Vô Ưu điện.
Thành chủ Trịnh Hồng sắc mặt khó xem nói:
- Thượng Đại Sơn đã chết?
Tông chủ Hạ U tông trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Đệ tử của tông ta chính mắt nhìn thấy, là thủ đoạn của Đại Hà tông, là Diêm Xuyên giết chết Thượng Đại Sơn.
Thành chủ Trịnh Hồng khẽ thở dài nói:
- Người cứ thế đã chết? Ài!
Tông chủ Hạ U tông lạnh lùng nói:
- Ta phái người đi đến gần Diêm Vương điện, trông thấy Phùng Thái Nhiên, Phùng Thiên Vũ. Lần này không sai được, Đại Hà tông từ khi nào học được ám sát?
Thành chủ Trịnh Hồng biểu tình phức tạp hỏi:
- Nhưng tại sao Thượng Vô Kỵ vẫn không tìm cuhngs ta bàn bạc?
Tông chủ Hạ U tông khẽ thở dài nói:
- Có lẽ vì sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh khiến lòng hắn tức giận, muốn tự mình giải quyết.
Thành chủ Trịnh Hồng khẽ thở dài nói:
- Ài, chuyện sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh đúng là ta làm hơi quá. Mặc kệ thế nào thù Phong Yêu sơn mạch chúng ta đồng khí liên chi. Để đề phòng vạn nhất, từ trong tông mỗi người điều ra một số Thần cảnh, khi đó giúp đỡ Thượng Vô Kỵ đi.
Tông chủ Hạ U tông gật đầu, nói:
- Chỉ có thể như vậy.
Tông chủ Hạ U tông lại hỏi:
- Ta có cần đi an ủi Thượng Vô Kỵ không?
Thành chủ Trịnh Hồng lắc đầu, nói:
- Không cần, hắn không tìm chúng ta thì tại sao chúng ta phải đi tìm hắn? Yên tâm, đợi khi cần thiết thì chúng ta sẽ giúp đỡ.
Diêm Vương điện.
Mục Dã vương, Phùng Thái Nhiên, Diêm Xuyên ngồi trên ghế đá.
Mục Dã vương cười nói:
- Thượng U tông còn lại ba Thần cảnh đều đến Vô Ưu thành rồi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Chắc chắn Trịnh Hồng sẽ cho rằng mục tiêu của họ là ta.
Phùng Thái Nhiên cười nói:
- Ta cũng nghĩ vậy, ha ha ha.
Diêm Xuyên hỏi:
- Trung U tông, Hạ U tông thế nào?
Phùng Thái Nhiên nói:
- Trung U tông có ba Thần cảnh đến, Hạ U tông có hai người.
Diêm Xuyên cười nói:
- Bước thứ ba, tử cừu đã thành công. Thượng Vô Kỵ đã bị cơn tức mấy tháng nay làm đầu óc mù mờ, chờ xem kịch đi.
Mục Dã vương cười khổ nói:
- Kế hoạch này của ngươi cũng quá ác.
← Ch. 0161 | Ch. 0163 → |