← Ch.463 | Ch.465 → |
Lục Hợp Sát Trận Đao này cần có sáu thanh cự đao mãnh thú phối hợp. Nay một thanh đã tổn thương, tối thiểu cần có thời gian trăm năm nghỉ ngơi mới có thể khôi phục lại. Thiếu thanh đao này Lục Hợp Sát Trận Đao sẽ không hoàn chỉnh, uy lực hạ thấp một nửa.
Trịnh Tinh Hồn vừa đau lòng cự đao mãnh thú của mình, vừa âm thầm quan sát thanh kiếm trong tay Vũ La.
Thanh kiếm này có lai lịch thế nào? Cho dù thực lực Vũ La có cao hơn nữa, cũng không thể dùng một chiêu làm bị thương cự đao mãnh thú của mình như vậy.
Sáu thanh cự đao mãnh thú này là do chưởng môn đời đầu Thái Âm sơn trả một giá rất đắt, tập hợp sáu viên vẫn thạch trong thiên hạ bấy giờ, thỉnh đệ nhất Đại sư luyện khí Trung Châu lúc ấy luyện thành bảo đao. Sau đó dựa theo vị Đại sư kia chỉ điểm, tìm được một Địa Từ Nguyên Hỏa tinh mạch vô cùng trân quý trong Trấn Nguyên cốc, Thái Âm sơn, bày ra một đại trận thượng cổ là Cửu Đế Phong ấn trận, không ngừng dùng Địa Từ Nguyên Hỏa tinh mạch rèn luyện thần đao.
Trải qua vài ngàn năm như vậy, vốn Trịnh Tinh Hồn tưởng rằng sáu thanh thần đao của mình tuy không dám nói tuyệt vô địch thủ khắp thiên hạ ngũ phương, tối thiểu ở Trung Châu hẳn là không có thần binh nào có thể ngăn trở. Không ngờ rằng hôm nay lần đầu tiên y xuất thủ đã bị thương.
Thanh thần kiếm này chỉ xuất ra một kiếm đã làm cự đao mãnh thú bị thương, rốt cục nó có lai lịch thế nào?
Vũ La thu trường kiếm lại, lặng lẽ không tiếng động để sau cẳng tay.
Trường kiếm xuất, cự đao lui. Trường kiếm thu, giấu không tiếng động. Nhìn qua thanh trường kiếm này, bất kể phương diện nào cũng có vẻ kém thanh cự đao mãnh thú khí thế kinh người kia. Thế nhưng hiện tại, ai cũng hiểu rằng thanh trường kiếm bất động thanh sắc này mới thật sự là thần binh.
Cũng giống như cao thủ tuyệt thế, sẽ không kêu to khoác lác rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Nhưng nếu gặp phải đối thủ đáng để xuất thủ, chỉ cần một chiêu bình thường cũng có thể cho mọi người hiểu được, ai mới thật sự là vương giả.
Trịnh Tinh Hồn lại có thêm một lý do để giết chết Vũ La: Thanh thần kiếm này.
Thần vật trong thiên hạ, chỉ người có đức mới được hưởng. Thần binh bậc này vì sao lưu lạc trong tay một tên tiểu bối không đủ đạo hạnh như vậy? Nhất định phải phục vụ cho Thái Âm sơn ta mới là phải đạo.
Nếu Trịnh Tinh Hồn nói ra lý do này, Vũ La sẽ cười vào mặt y tại chỗ, thiên hạ này còn có lý luận trộm cướp nào vô sỉ hơn nữa hay không? Nhưng quả thật Trịnh Tinh Hồn nghĩ như vậy trong lòng, lão nhân gia đã quen thứ gì tốt phải là của mình, mình coi trọng thứ gì, thứ đó phải thuộc về mình. Một khi đã trở thành thói quen, vậy sẽ rất khó mà thay đổi.
Trịnh Tinh Hồn thu thanh cự đao mãnh thú bị thương lại, bàn tay chậm rãi đặt trên càng xe, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng lực lượng cũng cực kỳ trầm trọng. Một tầng linh lực mờ mờ như sương mù từ bàn tay y lan tràn ra, sau đó là năm đạo linh lực bay vút ra như linh xà, năm đạo dây cương còn lại sút ra, năm cự thú bay lên không, con nào cũng há miệng nuốt lấy phần hỏa vân còn lại. Sau đó chúng hóa thành năm thanh cự đao khổng lồ, bay múa giữa không trung, vờn quanh lẫn nhau. Nhất thời những tiếng nổ leng keng vang lên, giống như tiếng chiến cổ vang lên trong Chúng Thần đại chiến ở thời thượng cổ.
Mặc dù thiếu một thanh cự đao mãnh thú, nhưng Lục Hợp Sát Trận Đao vẫn có được một nửa uy lực. Năm thanh cự đao mãnh thú dần dần hình thành đao trận giữa không trung, một trận pháp có hình sáu cạnh lấp lánh ánh sáng, chậm rãi hạ xuống.
Còn cách mặt biển chừng ngàn trượng, áp lực hùng mạnh của đao trận đã làm cho mặt biển phải hạ xuống một trượng. Nước biển xung quanh vừa định tràn vào, nhưng bị một cỗ lực lượng đáng sợ ngăn lại. Xung quanh Tháp Sơn đảo trăm dặm, mặt biển dường như lõm xuống, tạo thành một "hố biển" rất lớn.
Bọn Ám Vệ bên cạnh Vũ La đã sớm lui lại đến bờ biển Tháp Sơn đảo. Sau đó cảm thấy vẫn không ổn, lại rút lui xuống biển. Hiện tại mặt biển bị như vậy, không thể lui được nữa, áp lực cực lớn đè nặng trên đầu mọi người như một ngọn núi khổng lồ đang giáng xuống. Ngay cả Lưu Thiên Uy cũng cảm thấy không thở nổi, kinh mạch toàn thân dường như bị đóng băng, không thể điều động được một tia linh lực nào cả. Trịnh Tinh Hồn luôn miệng cười lạnh:
- Vũ La, hôm nay bản tọa dùng ngươi làm gương cho tu sĩ trong thiên hạ, kẻ dám giết người Thái Âm sơn ta, sẽ có kết cục thế này...
Gương mặt luôn tỏ ra nho nhã của Trịnh Tinh Hồn lúc này trở nên vô cùng dữ tợn, quan cũng bóp méo, có thể thấy được y oán hận Vũ La tới mức nào. Lục Hợp Sát Trận Đao đã thành, theo y thấy, Vũ La không thể nào chạy thoát, nhưng y không nhìn thấy trên mặt Vũ La lộ vẻ gì là bối rối.
Đúng là Vũ La không sợ, cho dù là hắn không thể giết hay đánh bại Trịnh Tinh Hồn, tự vệ cũng không thành vấn đề. Đáng thương Trịnh Tinh Hồn nhận định mình có Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa trợ trận, nhất định sẽ giết chết Vũ La dễ dàng nhưng không biết rằng "con mồi" trong mắt y tối thiểu cũng có được thực lực chống lại y.
Trên thực tế Trịnh Tinh Hồn động can qua lớn như vậy, chủ yếu là vì phòng bị Chu Thanh Giang, về phần Vũ La, không phải là chỉ cần khoát tay đã có thể bóp chết hắn sao? Nhưng y không biết hành động lần này chính là tự cứu cho mình, nếu y chỉ tới đây một mình, nói không chừng hiện tại đã chịu thiệt dưới tay Vũ La, mất hết thể diện.
Trịnh Tinh Hồn hết sức tự tin, ở trên cao nhìn Vũ La phía dưới:
- Vũ La, ngươi còn trông cậy vào Chu Thanh Giang sẽ tới cứu ngươi sao? Dường như Chu Thanh Giang rất coi trọng ngươi, nghe nói lão đã đích thân điểm ba vạn Kim Thiết Chiến Xa binh, hợp thành một Hỏa vân Chiến Xa trận hùng mạnh nhất từ trước tới nay chạy tới cứu ngươi.
- Đáng tiếc nghe đâu Đại Trưởng lão Cửu Nghi sơn Tống Thiên Khuyết rất muốn biết Thập Phương Giới Sát trận của Cửu Nghi sơn bọn họ rốt cục có lợi hại hơn Hỏa vân Chiến Xa trận của Chu gia hay không, cho nên nhân cơ hội này tỷ thí cùng Chu gia một phen. Cho dù Chu Thanh Giang tới được nơi này, nhất định đã trễ một bước, thừa thời gian cho bản tọa giết chết!
Tiếng cuối cùng của y bỗng nhiên trở nên bén nhọn, Lục Hợp Sát Trận Đao thình lình ép xuống. Trong lúc nhất thời thanh quang chảy xuôi đầy trời, cương phong gào thét, năm đạo hào quang rất lớn chiếu sáng mặt biển, tiếng sóng nổ vang, ánh đao như rồng. Năm đạo hào quang quay cuồng xung quanh Vũ La, bọn Ám Vệ cũng đau lòng cúi đầu không dám nhìn. Bọn Bạch Côn Sơn ngoài xa nhìn cảnh tượng này với vẻ hả hê, tiểu tử này chết chắc, dám trêu chọc Thái Âm sơn không phải là chán sống rồi ư, Trịnh Tinh Hồn chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ.
Nhưng dù năm đạo hào quang kia lợi hại thật, vẫn không thấy giáng xuống. Dường như có một cỗ lực lượng vô hình đang chống lại Lục Hợp Sát Trận Đao uy khổng lồ kia.
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn trở nên hết súc khó coi, năm thanh cự đao mãnh thú của mình xuất hiện một lượt, lại không thể giết chết một tên tiểu bối cảnh giới Cửu Cung ư? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện Trịnh Tinh Hồn y coi như mất hết.
Y không biết rằng chuyện làm cho y mất mặt hơn nữa còn ở phía sau. Nếu Trịnh Tinh Hồn có tài tiên tri biết hết tất cả, e rằng cũng sẽ không thừa nhận một mối nhân tình lớn tày trời, thỉnh Tống Thiên Khuyết đi chặn Chu Thanh Giang. Nếu để Chu Thanh Giang tới đây, nói không chừng hết thảy những chuyện này sẽ không xảy ra.
Trịnh Tinh Hồn tức giận: Tiểu tử này quả nhiên có chỗ dựa, khó trách vừa rồi mặt không đối sắc. Nhưng dù là như vậy thì đã sao, ngươi có thể ngăn được năm đao của bản tọa cùng xuất sao, thật nực cười...
Y còn nhớ trước kia ở sơn trang Chu gia, dưới áp lực của mình, Vũ La cơ hồ không hề có lực hoàn thủ. Không ngờ tiểu tử này đi Đông Thổ một chuyến, thực lực lại gia tăng mạnh mẽ như vậy.
Y thúc giục thần niệm, hào quang của năm thanh cự đao mãnh thú bành trướng. Thân đao phun ra một con rồng lửa rất to, vây xung quanh Vũ La không ngừng rống giận.
← Ch. 463 | Ch. 465 → |