Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 465

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 465: Điều ước cầu hòa (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng chuyện khó tin hơn nữa đã xảy ra, sau khi Trịnh Tinh Hồn gia tăng lực lượng, chẳng những năm đạo cự đao không rơi xuống, ngược lại bị một cỗ lực lượng mênh mông bàng bạc đẩy ngược trở lên.

Trịnh Tinh Hồn thất kinh, chuyện này sao có thể? Tiểu tử này sao lại có thể đẩy Lục Hợp Sát Trận của mình bay ngược trở lên?

Y sững người một lúc, chợt thấy một luồng hào quang dưới Lục Hợp Sát Trận Đao của mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Chính là luồng hào quang ấy chống lại Lục Hợp Sát Trận Đao, cũng chính luồng hào quang ấy đẩy ngược Lục Hợp Sát Trận Đao lên.

Lúc này những người xung quanh cũng đã nhìn ra, Trịnh Tinh Hồn đã hạ sát thủ, nhưng kết quả cũng không như dự liệu của mọi người. Không riêng gì Ám Vệ, bọn Bạch Côn Sơn cũng cất tiếng kinh hô thất thanh, Trịnh Tinh Hồn nghe những thanh âm này chợt thấy trên mặt nóng bừng.

Y thu hồi hết thảy lòng khinh thị, điều động linh lực toàn thân, tay áo căng ra như buồm no gió, dốc hết toàn lực điều khiển Lục Hợp Sát Trận Đao.

Hào quang của đao trận đột ngột gia tăng gấp đôi. Những người quan chiến thấy vậy thét lên kinh hãi, cho rằng trận pháp nhất định ầm ầm giáng xuống, Vũ La sẽ trở thành một đống thịt vụn. Nhưng đúng lúc này, chợt có một đạo hào quang màu đỏ lửa từ trên cánh tay trái Vũ La bay ra, gia nhập vào luồng hào quang bên ngoài thân Vũ La.

Luồng hào quang của Vũ La lập tức gia tăng khí thế, chẳng những không bị cắt vỡ, lại tiếp tục bay lên, khí thế càng ngày càng lớn mạnh, đã không thể nào ngăn cản.

Rốt cục bùng một tiếng vang lên, Lục Hợp Sát Trận Đao run lên một, luồng hào quang của Vũ La hoàn toàn bạo phát, tia sáng vạn trượng xuyên thấu tầng mây, xuyên thấu nước biển, đẩy Lục Hợp Sát Trận Đao bay đi.

- A...

Kể cả bọn Ám Vệ, tất cả đều ngơ ngác. Tất cả mọi người là tu sĩ, không ít người thân kinh bách chiến, từng thấy qua vô số trận chiến khó tin, nhưng chưa có lần nào sánh được với trận chiến trước mắt này. Thậm chí trong lòng mọi người đều nghĩ, có lẽ sau này cũng sẽ không có.

Trịnh Tinh Hồn đã hoàn toàn sững người: Làm sao có thể như vậy được, tiểu tử này chỉ có cảnh giới Cửu Cung, cách xa bản tọa vạn dặm, làm sao có thể đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao của bản tọa được, rốt cục là chuyện gì...

Một trận cười dài từ ngoài ngàn dặm truyền đến, Chu Thanh Giang người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước:

- Trịnh Tinh Hồn, tuy rằng lão phu đến chậm một bước, bất quá vẫn còn thừa thời gian xem ngươi mất mặt xấu hổ, ha ha ha!

Trịnh Tinh Hồn trên mặt lúc đó lúc trắng, cuối cùng biến thành màu tím bầm giống như gan heo, hết sức khó coi.

Trong tay Vũ La vẫn còn cầm thần kiếm Thiên Tinh, không ít người đã nhìn ra, vừa rồi Vũ La không cần dùng tới thanh thần kiếm này, đã đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao. Nếu vừa rồi thần kiếm này xuất thủ, Trịnh Tinh Hồn có thể tránh được một kiếp hay không, vậy cũng chưa biết được.

Mặc dù cảm thấy khó lòng tin được, nhưng mọi người xung quanh cũng không thể không thừa nhận, Vũ La có thực lực đánh bại Trịnh Tinh Hồn. Một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình lại có thể đánh bại một vị chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn, một trong những tu sĩ hùng mạnh nhất Trung Châu.

Bạch Côn Sơn không nói nửa lời quay đầu bỏ đi, thầm nhủ trong lòng phải chạy về hang ổ của người đứng sau lưng mình. Không phải là các ngươi bảo lão tử đi tìm chết hay sao, có một siêu cấp quái vật có thể đánh bại Trịnh Tinh Hồn ở đây, còn bảo lão tử tới thăm dò tin tức cái rắm! Nếu không phải lão tử may mắn, nói không chừng lúc này đã hình thần câu diệt...

Bạch Côn Sơn nhớ lại mình từng vênh váo trước mặt Vũ La, Vũ La tỏ ra vô cùng bá đạo, không khỏi rùng mình. Lần này quả thật cực kỳ may mắn, nếu Vũ La muốn giết chết mình chẳng qua như bóp một con kiến mà thôi, coi như lần này mình đã tránh được một kiếp...

Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ, Thần Tướng tam phẩm Lực Bạt Sơn làm phụ, hợp thành phù trận Song Kỳ Trấn đơn giản nhất. Nếu không phải vì lần đầu tiên Vũ La vận dụng phù trận được tạo thành toàn là Thiên Mệnh Thần Phù còn chưa thuần thục, chỉ cần phù trận do hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù này tạo thành, đã thừa sức đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao của Trịnh Tinh Hồn một cách nhẹ nhàng thoải mái.

Sở dĩ lúc đầu Kỳ Lân Tý không gia nhập vào phù trận, là vì tính tình ngoan cố của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Cho đến phút cuối cùng Vũ La mới thuyết phục được nó, ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù hợp thành phù trận kinh khủng Đại La Tam. Tuy rằng Vũ La vận chuyển không được thông thuận cho lắm, vẫn dễ dàng đánh bay Lục Hợp Sát Trận Đao.

Thiên Phủ Chi Quốc chứa nhiều thứ quá, Vũ La không dám khinh suất sử dụng bản thể của nó chiến đấu.

Nhưng hôm nay Vũ La dùng toàn là Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận, có thể nói đã đi đầu trong chuyện này. Lúc trước chưa từng có ai làm như vậy, sau này có lẽ cũng không có ai có thể làm như vậy. Bởi vì người bình thường chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La nhờ có Phong Thần Bảng, cho nên không bị hạn chế này.

Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn âm trầm tới mức có thể vắt ra nước. Y có thể tưởng tượng được, không đầy một tháng sau, tin tức chưởng môn Thái Ẩm sơn Trịnh Tinh Hồn bị một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung ép tới mức đánh ngang tay sẽ truyền khắp cả Tu Chân Giới. Đến lúc đó không riêng gì y, cả Thái Âm sơn cũng không còn mặt mũi.

Một tràng tiếng sấm ầm ầm từ cuối chân trời vang lên, chỉ thấy một đường lửa xuất hiện. Đường lửa này giống như một bầy ngựa đang chạy lông lên, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thoáng chốc đã tới trên bầu trời Tháp Sơn đảo. Ba vạn Kim Thiết Chiến Xa, mỗi một chiến xa do Hỏa Sí Báo Tử kéo, có một chiến sĩ Chu gia đứng trên đó.

Đương nhiên không thể nào cả ba vạn người này đều là tinh binh, tinh binh của Chu gia chỉ có không quá ba ngàn người. Nhưng gom góp môn khách trong môn, đệ tử ngoại môn lại, miễn cưỡng cũng có thể có đủ con số ba vạn.

Cả Trung Châu có được bao nhiêu tu sĩ cao minh? Nếu Chu gia thật sự có được ba vạn tinh binh, vậy chính là thế lực lớn nhất Trung Châu.

Báo ra nhân số chính là khí thế, Chu Thanh Giang muốn dùng khí thế này để tuyên bố với cả thiên hạ, Chu gia sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ Vũ La. Cho dù liều hết cả gia sản, đối địch với Thái Âm sơn, Chu gia cũng không hề tiếc nuối.

Thật ra thì chiến lực của ba vạn Kim Thiết Chiến Xa binh này chưa chắc đã mạnh hơn ba ngàn tinh binh là bao.

- Trịnh Tinh Hồn, ta nghe nói trước khi ngươi xuất sư đã nói rằng muốn lĩnh giáo Chu mỗ một phen, vì sao lâm trận khiếp đảm như vậy, bảo lão thất phu Tống Thiên Khuyết kia cản đường ta, còn mình chạy tới đây ức hiếp một tên vãn bối?

Trịnh Tinh Hồn ã không còn lời nào để nói, hiện tại y nói ra bất cứ lời nào cũng là tạo cơ hội cho đối phương châm chọc.

Chu Hoành cười hắc hắc chế giễu:

- Chuyện thú vị nhất là Trịnh lão tiền bối ức hiếp vãn bối, kết quả không ngờ rằng thực lực mình yếu kém, ngay cả một vãn bối cũng không thắng nổi, ha ha ha...

Chu Thanh Giang vung tay lên một, Hỏa Vân Chiến Xa trận bày ra. Từng đạo hỏa xà thô to từ trên trời giáng xuống, lực lượng hùng mạnh phong ấn xung quanh Tháp Sơn đảo.

Chu Hoành nhìn những tu sĩ còn đang xem náo nhiệt, quát một tiếng chói tai:

- Còn không mau đi, muốn bồi táng hay sao?

Lúc này những tu sĩ kia mới bừng tỉnh ngộ, thần tiên đánh nhau, chúng ta cũng không nên chịu chết một cách vô ích như vậy, vội vàng giải tán ngay tức khắc. Sau khi những người này đi rồi, những đạo hỏa xà kia mới phong bế triệt để, không gian xung quanh Tháp Sơn đảo hiện tại nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Chu Thanh Giang đứng trên một chiến xa không nổi bật chút nào, lạnh lùng nhìn Trịnh Tinh Hồn ngoài xa:

- Ngươi còn gì để nói?

Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn trở nên vô cùng âm lãnh, dường như y đã quyết định tử chiến đến cùng.

Vũ La bỗng nhiên giơ tay lên:

- Trịnh Tinh Hồn, hãy gác lại ân oán giữa hai ta trước đã...

Vũ La vừa nói ra những lời này, cả Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn cùng ngây người ra tại chỗ.

Chu Thanh Giang quả thật khó tin, dưới tình thế cực tốt như vậy, Vũ La lại không nhân này cơ hội giết Trinh Tinh Hồn, ngược lại có ý thả hổ về rừng. Theo như Vũ La hành sự trong dĩ vang, rõ ràng hắn là người không thiếu quyết đoán kia mà...

Trịnh Tinh Hồn lại tỏ ra cảnh giác nhìn Vũ La:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì?

Vũ La giơ cao quyền của mình, trên ngón tay mang một chiếc nhẫn.

Hắn thẳng thắn nói:

- Ta giết ngươi rồi, nhất định Thái Ẩm sơn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu không giữ được bí mật về thông đạo Đông Thổ, đến lúc đó cả thiên hạ đều biết, chúng ta cũng sẽ rơi vào thế bị động.

- Có lẽ ngươi cũng hiểu, hôm nay đối với ngươi chỉ có hai con đường, một là tử trận. Cho dù ngươi có thể liều mình khiến cho ta hoặc Chu Đại nhân trọng thương, cũng chỉ là chết đi vô ích. Đường thứ hai...

Hắn nhìn Trịnh Tinh Hồn, hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn đã hiểu, cơ mặt giật giật vài cái tỏ vẻ không cam lòng, tinh quang sáng chói trong mắt dần dần thu lại, đã lộ ra dáng vẻ thỏa hiệp, thở dài một tiếng nói:

- Con đường thứ hai, chính là tiếp nhận điều ước cầu hòa, hai nhà chúng ta hợp tác như cũ. Hiện tại ngoại trừ bản tọa nắm giữ bí mật Đông Thổ khiến cho ngươi phải kiêng kỵ, không còn vốn liếng gì khác.

Vũ La khẽ mỉm cười:

- Chưởng giáo các hạ quả là người rộng rãi...

Cho dù hắn đã thắng trận này, hiện tại chiếm ưu thế, nhưng muốn buộc Trịnh Tinh Hồn tiếp nhận điều ước cầu hòa này, cũng phải giả vờ làm ra bộ dáng rộng lượng, nhẹ nhàng thổi phồng Trịnh Tinh Hồn một chút.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hết sức khinh thường, mắng to trong đầu Vũ La:

- Lão tiểu tử đó có thù tất báo, lòng tham không đáy, ngươi thấy y rộng rãi ở chỗ nào vậy? Tên khốn ngươi nói dối không chớp mắt, da mặt dày thật!

Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn tỏ ra hòa hoãn một chút:

- Cũng được, nói điều kiện của ngươi ta nghe thử.

Vũ La nhìn về phía Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang có kinh nghiệm về chuyện này hơn hắn nhiều.

Đến lúc này, Chu Thanh Giang cũng hiểu được dụng ý của Vũ La. Ngoại trừ lo ném chuột sợ vỡ đồ, tiết lộ cơ mật ra, dù sao Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Thái Ẩm sơn, có địa vị hết sức quan trọng trên Tu Chân Giới, có rất nhiều chuyện có y phối hợp, sẽ trở nên hết sức dễ dàng.

Sau này Chu Thanh Giang có được một ích lợi ràng buộc khống chế Trịnh Tinh Hồn, cũng tương đương có thêm một thế lực hùng mạnh bên trong Cửu Đại Thiên Môn giúp đỡ.

Tuy rằng mối quan hệ này cũng không an toàn, chỉ cần Trịnh Tinh Hồn tìm được đường khác đi tới Động Thổ, y sẽ trở mặt với Vũ La ngay tức khắc. Nhưng Tả Bất Diệt đã chết, Trịnh Tinh Hồn đi đâu tìm một người vừa có tài có thể tin được, lại là cao thủ trận pháp không gian?

Tối thiểu trong vòng mấy trăm năm, Trịnh Tinh Hồn phải phối hợp với Chu Thanh Giang. Chuyện này cũng đã đủ, đạt được ích lợi khổng lồ hơn xa so với giết chết Trịnh Tinh Hồn.

Hơn nữa tài nguyên Đông Thổ chuyển vào Trung Châu, sẽ khiến cho không ít người nghi ngờ, con đường vận chuyển trở nên vô cùng quan trọng. Có Thái Âm sơn trợ giúp, vận chuyển tự nhiên sẽ trở nên thông thuận dễ dàng hơn.

Những ích lợi nho nhỏ khác còn rất nhiều, Chu Thanh Giang trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ tới nhiều như vậy.

Bên cạnh hắn, Chu Hoành lắc đầu thở dài:

- Tên muội phu này quá lợi hại, chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể nhịn được, quả thật giỏi hơn ta nhiều...

Y không biết thật ra Vũ La không có gì uất ức phải nhịn cả. Hắn chém đầu răn chúng cả kẻ gây họa Dịch Long cùng Đại Trưởng lão Thái Âm sơn, còn giết thêm một trưởng lão Thái Âm sơn khác là Tả Bất Diệt cùng mười mấy tên đệ tử kiệt xuất của Thái Ẩm sơn, đây có thể gọi là nhẫn nhịn sao?

Trên thực tế sở dĩ Vũ La kiêu ngạo, phóng tay tàn sát người Thái Âm sơn không chút gì úy kỵ như vậy, cũng là vì hắn đã tính trước. Người như Trịnh Tinh Hồn ngồi đã lâu trên ngôi chưởng môn, đã có thói quen đặt ích lợi lên hàng đầu. Mình nắm giữ lối đi Đông Thố, Trịnh Tinh Hồn không có khả năng chỉ vì giận dữ nhất thời mà giết chết mình.

Ngoại trừ vấn đề ích lợi ra, Trịnh Tinh Hồn cùng Lâm Tuyệt Phong chính là hảo hữu, Vũ La sao thể để cho đám hung đồ này chết một cách dễ dàng?

Hôm nay y bị mình làm cho bó tay hết cách, một tháng sau tin tức sẽ truyền khắp Tu Chân Giới, Trịnh Tinh Hồn sẽ mất mặt vô cùng. Hôm nay không giết y, để cho y hứng chịu nỗi khổ này, quả thật là sống không bằng chết.

Thời gian sau này, Vũ La sẽ có biện pháp khác tiếp tục hành hạ Trịnh Tinh Hồn.

Ở một phương diện khác, Vũ La cần thông qua Trịnh Tinh Hồn tra xét một số chuyện có liên quan tới Lâm Tuyệt Phong. Trên phương diện lợi ích hợp tác, Vũ La không suy nghĩ thấu triệt như Chu Thanh Giang, nhưng hắn hiểu được giết Trịnh Tinh Hồn chẳng có ích lợi gì.

Chu Thanh Giang bước ra một bước, phất tay bày ra một trận pháp kết giới, đưa mình và Trịnh Tinh Hồn, Vũ La vào trong, bí mật thương nghị một phen.

Chu Thanh Giang giờ công phu sư tử ngoạm:

- Bắt đầu từ bây giờ, hết thảy sự tình liên quan tới Đông Thổ sẽ do nhà ta làm chủ, Thái Âm sơn cần phái nhân thủ đắc lực hỗ trợ.

Trịnh Tinh Hồn đảo tròn mắt:

- Tuy rằng bản tọa không thể đích thân hành sự, cũng sẽ sai đệ tử trí dũng song toàn phối hợp.

Nói chuyện với người thông minh bớt việc đi nhiều. Hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn đã đảm bảo, người mình phái ra hỗ trợ sẽ có năng lực, nhẫn nhịn làm những chuyện dơ bẩn một chút cũng không thành vấn đề.

Về phần "trí dũng song toàn" gì đó, Chu Thanh Giang cũng không cần. Dũng đã đủ, Trí cứ giao cho người Chu gia đi.

- Ích lợi đạt được sẽ chia theo tỷ lệ tám - Hai!

Trịnh Tinh Hồn cười lạnh:

- Bảy - ba, điểm này không thể thương lượng, bằng không các ngươi cứ việc giết ta ngay tức khắc.

Chu Thanh Giang lắc đầu:

- Không thể nào, tối đa chỉ có thể thêm cho ngươi nửa thành. Trịnh Tinh Hồn nhìn lão một:

- Đồng ý.

Chỉ vài câu nói đơn giản đã định xong phương án phân chia ích lợi khổng lồ nơi Đông Thổ. Còn chi tiết những chuyện khác, phối hợp với bảy Thiên Môn còn lại thế nào, sau này có thể từ từ xử lý.

Hiệp nghị đã định, ba người phát lời thề làm chứng ngay tại chỗ.

Người tu chân không thể tùy tiện phát ra lời thề, bởi vì lời thề này chính là nhân quả. Nếu không làm đúng lời thề, Thiên Đạo tuần hoàn, một ngày nào đó ắt sẽ báo ứng tại thân.

Sau khi thề xong, Trịnh Tinh Hồn không thèm quan tâm tới hai người nữa, tiện tay phá giải kết giới của Chu Thanh Giang, hóa thành một đạo tinh quang sáng rực phá không mà đi.

Mặc dù vẫn sáng rực bắt mắt như trước, nhưng đây chỉ là nhờ công pháp của Trịnh Tinh Hồn. Nếu so với lúc y tới đây trên hỏa vân trăm mẫu, sáu cự thú kéo chiến xa hung hãn, trở về như vậy thật ra là "xám xịt" chứ không phải là sáng rực.

Chu Thanh Giang hết sức yên lòng, nắm lấy vai Vũ La cười to một trận:

- Lão già ta đã rất lâu chưa cảm thấy vui như vậy, ha ha ha...

Vũ La khoanh tay mà đứng, nhìn chăm chú bóng Trịnh Tinh Hồn ngày càng xa, trong lòng lại nhớ tới Lục Hợp Sát Trận Đao.

Hắn thầm nói với thần kiếm Thiên Tinh trong lòng:

- Ngươi thấy chúng ta có nên thu cho ngươi vài tên tiểu đệ không?

Hiện tại thần kiếm Thiên Tinh đã trở nên cao ngạo, nếu không gặp được đối thủ đáng để xuất thủ, nó sẽ không thèm để ý tới Vũ La. Giống như lần trước đối mặt với Bạch Côn Sơn, Vũ La chỉ có thể dùng tay không, vận dụng Vu lực màu vàng sẫm đối địch, quả thật là mất mặt.

Lúc trước hắn đã để mất Thần Điểu Đồng Hoàn ở Ma Sơn, Đông Thổ, hiện tại ngoại trừ thần kiếm Thiên Tinh ra, quả thật không có một món binh khí vừa tay nào. Nếu có thể lấy được sáu thanh cự đao mãnh thú kia, lúc thần kiếm Thiên Tinh không muốn xuất thủ, lấy chúng ra dùng tạm cũng tốt.

Nếu Trịnh Tinh Hồn biết được bảo vật trấn phái Thái Ẩm sơn của mình, lọt vào tay Vũ La chỉ có thể "ngồi ghế dự bị", có lẽ sẽ khóc không ra nước mắt.

Phong ấn của Chu Thanh Giang đã bị phá, Chu Hoành xông lên, hưng phấn ôm lấy Vũ La:

- Ta cũng biết mạng ngươi dai nhách, không thể chết được. Đi mau, mau về nhà đi, A Cẩn sắp sửa hóa điên rồi.

Chu Hoành liếc phụ thân một, Chu Thanh Giang không nhịn được hừ một tiếng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)