Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 466

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 466: Nhân Sâm quả (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sở dĩ Chu Cẩn không theo tới, là vì bị Chu Thanh Giang nhốt lại.

Con gái không nghe lời lão, cứ đòi đi Thái Âm sơn, lúc ấy Chu Thanh Giang đau lòng chỉ nhốt con lại mà không nỡ trừng phạt. Đến khi tin Vũ La không chết truyền về, Chu Cẩn trở nên nôn nóng, Chu lão gia tử lại trở nên bình tĩnh.

Lão ra lệnh một tiếng, nhốt Đại tiểu thư lại cho ta!

Con gái vì tình lang mà không chịu nghe lời lão tử, thật là tức chết. Chu Thanh Giang nhốt Chu Cẩn lại, đích thân dẫn theo nhân mã mênh mông cuồn cuộn đi đón rể quý. Dù sao Vũ La đã không có chuyện gì, phu thê sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau, hãy để con mình nôn nóng một hồi trước đã.

Lúc này Chu lão gia tử lại nổi tính trẻ con.

Chu Thanh Giang để lại một ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh tinh nhuệ trấn thủ Tháp Sơn đảo. Hôm nay đã không cần che che giấu giấu làm gì nữa, còn chuyện tương lai làm thế nào trấn an bảy đại Thiên Môn khác, cần phải thương lượng kỹ càng. Muốn thu được lợi ích, nhất định lúc đàm phán với bảy đại Thiên Môn phải tranh giành từng chút một, nhưng không thể nào không chia cho bọn họ chút gì.

Về phần những môn phái nhỏ, bọn họ không thèm để ý.

Có một ngàn binh sĩ tinh nhuệ này, lại thêm ba món pháp bảo công kích cỡ lớn, Chu Nghiên trấn thủ, có thể nói Tháp Sơn đảo phòng thủ kiên cố vô cùng.

Chu Thanh Giang mang theo Vũ La yên tâm rời đi.

Trên đường về Chung Nam sơn, Vũ La ngồi trên hỏa vân của Chu Thanh Giang, có vẻ nhấp nhổm không yên. Lão nhân gia nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, chỉ nhếch miệng mỉm cười.

Cũng là Chu Hoành nhìn ra muội phu đang nôn nóng, tỏ vẻ giễu cợt nói:

- Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, hay là mình ngươi đi trước đi...

Đương nhiên Vũ La biết đây đã là tốc độ nhanh nhất, nếu là Ngọc ấn Linh Phù của mình cũng chưa chắc có thể bay nhanh như vậy. Tâm sự bị Chu Hoành khám phá, Vũ La cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ cười khan hai tiếng khoát khoát tay:

- Được rồi, được rồi...

Rầm! Chu Cẩn ném một chiếc ghế bằng Hoàng Hoa Lê mộc thật mạnh vào tường, đáng thương cho ghế kia tan tành từng mảnh. Bên ngoài phòng Chu Cẩn, một đạo hào quang màu vàng nhạt mờ mờ bao phủ.

Đạo hào quang này là phong ấn do đích thân Chu Thanh Giang bày ra, không cho bất cứ ai thả Chu Cẩn ra.

Người hầu bên ngoài ngóng xem náo nhiệt, có kẻ lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ lão gia cũng thật quá đáng, đâu cần phải tức giận với con mình như vậy. Có người có lòng tốt lẩm bẩm:

- Vũ La cô gia tương lai chắc chắn vô cùng đau khổ. Tiểu thư nhà người ta bị nhốt trong lầu, tối đa cũng chỉ đập vỡ bình hoa hay chén trà nho nhỏ. Tiểu thư chúng ta có vẻ vô cùng mạnh mẽ, đập cả bàn ghế, tủ giường...

Bên trong phòng vô cùng hỗn loạn, tóc tai Chu Cẩn rối bù, đồ trang sức đã bị đập nát tất cả. Nàng chỉ dùng một cây trâm gỗ búi tóc lên, chẳng những không có trang điểm, trên người mặc y phục cũng rất tùy tiện.

- Phụ thân, thả cho con ra...

Chu Cẩn lại đang phá cửa, cửa kia cũng hết sức đáng thương, bị đôi tay ngọc ngà thanh tú như vậy đập tới nỗi biến dạng (cửa này được đúc bằng gang... ).

Ở tình huống thông thường, đám gia nhân bên ngoài sẽ lên tiếng an ủi nàng vài câu, thế nhưng hôm nay, phía ngoài bỗng nhiên im ắng một mảnh. Chu Cẩn căm tức vô cùng, nện mạnh lên cửa một.

Bùng... Một vòng dao động linh lực tản ra, phong ấn bên ngoài kiên cố vô cùng, chấn cho Chu Cẩn thối lui ba bước. Lần này nàng chỉ có thể uất ức ngồi phệt xuống đất, ôm mặt khóc hu hu.

Đúng lúc này, cửa mở ra.

Chu Cẩn sửng sốt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người một thân y phục đơn sơ đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi tới. Hắn đi tới bên cạnh nàng, dang hai cánh tay cường tráng ra ôm chầm nàng vào lòng.

Chu Cẩn cúi đầu như con chim nhỏ, nép vào ngực Vũ La, nhắm nghiền mắt lại, đắm chìm trong cảm giác vui sướng mê say.

Cả hai người không ai lên tiếng nói, cứ ôm nhau như vậy ngồi giữa gian phòng hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, Chu Cẩn bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi, đẩy Vũ La ra, vội vàng xoay người sang chỗ khác:

- Huynh... Huynh mau đi ra, ra ngoài đi...

Vũ La sững sờ:

- Vì sao vậy?

- Huynh đừng nhìn, ra ngoài trước đi, mau đi đi...

Chu Cẩn nhăn nhăn nhó nhó:

- Bộ dáng của người ta xấu quá, bị huynh nhìn thấy như vậy thật là xấu hổ...

Vũ La không thèm để ý chỉ cười, từ phía sau ấm áp ôm lấy nàng, mặt dán sát mặt:

- Bất cứ lúc nào, trong mắt ta muội vẫn là đẹp nhất, bất kể trang điểm thế nào cũng khó lòng giấu đi khí chất đoan trang diễm lệ...

Chu Cẩn trong lòng ấm áp, dựa vào lồng ngực hắn khẽ hỏi:

- Thật ư?

- Đương nhiên là thật.

Vũ La nhẹ nhàng hôn vào tai nàng một, Chu Cẩn lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy cổ mình nhột nhạt vô cùng.

- Bất quá, hay là chúng ta đổi lại tư thế khác đi, ta đang ngồi lên một chiếc chân ghế gãy, quả thật không thoải mái chút nào...

Chu Cẩn nghe vậy phì cười.

Cuối cùng Vũ La ra ngoài trước, Chu Cẩn tìm một phòng khác, đuổi các thị nữ của mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm phấn trang sức cho nàng.

Trước kia nàng không nghĩ tới những chuyện này: Vì sao nữ nhân lại phải trang điểm lấy lòng nam nhân?

Nhưng nhớ lại vừa rồi mình đầu tóc bù xù, một thân xiêm y nhàu nát, trên mặt vẫn còn vết nước mắt như mèo, Chu Cẩn cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh.

Không được, lát nữa nhất định phải xuất hiện với bộ mặt xinh đẹp nhất của mình trước mặt hắn!

Vũ La đang phụng bồi hàn huyên cùng Chu Thanh Giang, Chu Hùng cùng Chu Hoành cũng có mặt. Chu Cẩn từ đầu hành lang uốn khúc chậm rãi bước tới, bộ bộ sinh liên, ung dung như tiên tử giáng trần, khiến cho Vũ La không khỏi ngẩn ngơ một đỗi.

Mặc dù Chu Cẩn cố ý giả dạng tiên tử hiền thục đoan trang, nhưng rốt cục cũng khó nén được bản tính. Thấy thần sắc Vũ La sững sờ như vậy, không nhịn được nở một nụ cười đắc ý, lập tức đập tan khí chất ngoan hiền giả dạng của mình.

Cũng may bộ dạng nàng hiện tại quả thật vô cùng diễm lệ. Trước đây nàng không trang điểm, hiện tại trang điểm như vậy càng lộ vẻ phong hoa tuyệt đại, mỹ nhân vô song.

Chu Thanh Giang cười híp mắt nhìn nữ nhi, nhưng chỉ thấy mắt con mình toàn là tròng trắng. Chu Thanh Giang xấu hổ, nghĩ một chút mặc kệ, lúc này đang lúc vui mừng, không so đo tính toán cùng con trẻ làm gì.

Yến tiệc được dọn ra, vô cùng vui vẻ, thức ăn được nấu chọn lọc khéo léo, tỉ mỉ, mọi người chẳng qua thưởng thức khẩu vị, uống chút rượu mà thôi.

Vũ La kể lại từng trải nơi Đông Thổ, những chỗ kinh hiểm trong đó, ngay cả Chu Thanh Giang cũng phải kinh hô thất thanh.

Đến lúc nói được một nửa, Vũ La chợt cảm thấy bên dưới lớp áo bào rộng thùng thình của mình, có một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt tại chỗ thịt mềm bên hông mình.

Trừ Chu Cẩn ra còn có thể là ai?

Chu Cẩn ở một bên nhìn chằm chằm, Vũ La không dám nói lung tung, cuối cùng coi như Chu Cẩn hạ thủ lưu tình. Chu Cẩn dĩ nhiên nghe được giữa Đường tỷ của mình cùng Vũ La có điều cổ quái. Bất quá Vũ La thật sự không thẹn với lương tâm, về phần Chu Nghiên nghĩ như thế nào, đó là chuyện của Chu Nghiên.

Tuy rằng Chu Nghiên đưa tay ra uy hiếp, thật ra là không muốn nghe Vũ La nói ra, có chút ý "chỉ cần đừng để cho ta biết là được". Cũng vì đang lúc vô cùng vui vẻ, cho nên mở lượng từ bi.

Đến khi Vũ La nói đến trọng điểm, tất cả mọi người ngây người ra tại chỗ. Chợt nghe Vũ La hét thảm một tiếng, nhảy dựng lên nhìn chằm chằm Chu Cẩn:

- Vì sao muội véo huynh như vậy?

Chu Cẩn bĩu môi một:

- Người ta chỉ là kích động, chẳng lẽ huynh bị thương rồi sao?

Vũ La dở khóc dở cười, bên cạnh Chu Hoành nuốt ực một ngụm nước bọt:

- Vạn Niên Tử Diệp Lão Sâm, Thất Phẩm Hồng Ngọc Nhục Chi, Nhân Hình Hà Thủ Ô... Những thứ này đâu đâu cũng có ư, lấy ra cho chúng ta xem thử...

Dù lúc trước Chu Nghiên nghe nói sản vật Đông Thổ vô cùng phong phú, nhưng dù sao hiểu biết của nàng cũng chỉ có hạn. Đến khi Vũ La nói ra, bọn họ mới biết rốt cục có những thứ này.

Ngay cả Chu Thanh Giang cũng không nhịn được hít sâu một hơi, Vũ La tự nhiên sẽ không nói láo, lão âm hối hận: "Hai thành rưỡi cho Trịnh Tinh Hồn, con bà nó, thiệt thòi rồi!"

Chu Hùng bên cạnh cũng vươn dài cổ ra ngóng, Chu Hoành nói kiến thức không phải là khách sáo cùng muội phu, mà thật sự muốn xem một chút. Mặc dù y là Chu gia Nhị công tử thật, nhưng thiên tài địa bảo trân quý bực này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.

Trung Châu phát đạt, trừ những nơi hung địa nổi danh, những địa phương khác cũng đã bị các tu sĩ lật lên mấy lần, làm sao còn được những bảo bối như vậy?

Vũ La cũng không giấu diếm, khoát tay gọi một tên người hầu vào, chỉ bàn trước mặt mình:

- Dọn hết những thứ này xuống.

Người hầu kia dọn dẹp chén đũa thật nhanh, Chu Thanh Giang lại dặn dò một câu:

- Bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh gọi, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần!

Tất cả mọi người đều thối lui ra ngoài trăm trượng.

Lúc này Vũ La mới lấy các loại dược liệu trân quý từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhất nhất bày trên bàn.

- Thất Diệp ô Long Thảo! Long Tiên Trùng Hoa! Ô Kim cốt Lý Hương! Tử Ngọc Long Vương Sâm!...

Mỗi lần Vũ La lấy ra một loại dược liệu, bốn người họ Chu lại thét lên một tiếng kinh hãi.

Chu Hùng tỏ vẻ khó tin nhìn muội phu mang những dược liệu này ra chất đống trên bàn như củi, không nhịn được lắc lắc đầu:

- Vũ La, ngươi có biết rằng những dược liệu này, lấy ra bất cứ món nào cũng sẽ khiến cho vô số tu sĩ tranh đoạt, cho dù là hy sinh cả môn phái cũng không tiếc...

Vũ La vẫn còn đang lấy ra:

- Những thứ này ở Đông Thổ không coi vào đâu, nhưng ở Trung Châu là cực kỳ trân quý. Đông Thổ không có mỏ kim loại hiếm, chúng ta có thể dùng thứ này trao đối với bọn họ...

Chu Thanh Giang gật đầu, trong tay lão cũng có không ít mỏ kim loại, làm ăn trao đổi như vậy không thành vấn đề.

Mọi người còn đang chuyện trò, rất nhanh chiếc bàn dài trước mặt Vũ La đã chất đầy một đống lớn, không còn chỗ nữa, nhưng Vũ La vẫn chưa dừng tay.

Chu Hoành thở hất ra một hơi:

- Còn không vậy?

Vũ La nhìn một chút, chiếc bàn này dài một trượng hai, rộng nửa trượng, trên đã chất thành núi, hắn thầm tính toán:

- Đại khái chỉ mới lấy ra được một phần hai mươi, toàn là thứ tốt, để trên mặt đất không tốt... Nhị ca, Nhị ca làm sao vậy?

Chu Hoành đang đờ người chợt khôi phục trạng thái như trước, cầm chén rượu vọt tới bên cạnh Vũ La, một tay ôm vai hắn cười hắc hắc:

- Muội phu này, Nhị ca đối xử với ngươi thế nào hả?

Vũ La cười nói:

- Một bàn này chẳng đáng gì, Đại ca, Nhị ca cùng nhạc phụ Đại nhân, mỗi người đều có một phần lễ vật.

Chu Hoành nhìn nhìn đống dược liệu chất như núi trên bàn:

- Số này cũng chưa đáng gì ư...

Vũ La lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra ba chiếc hộp ngọc, đây là hắn đã chuẩn bị ở Đông Thổ, đưa cho ba người.

Chu Hùng thành thật nhận lấy không chút khách sáo, sau đó mở ra, lập tức kinh hô một tiếng, vui mừng tới nỗi cười ngoác miệng tận mang tai:

- Muội phu à, hay, hay quá, muội muội của ta đi theo ngươi, tuyệt đối không thành vấn đề! Ha ha ha...

Chu Hùng có vẻ hơi bối rối, khoát tay:

- Vũ La, ta không thể mặt dày nhận lấy...

Chu Cẩn đã đoạt lấy hộp ngọc nhét vào tay y, Chu Hùng do dự một lúc, sau đó cũng làm mặt dày thu lấy. Nói thật ra Vũ La đã nói những thứ trên bàn chẳng đáng gì, hiển nhiên thứ tặng cho mình sẽ trân quý hơn, y cũng không chống nổi hấp dẫn này.

Chu Hùng cầm lấy mở ra, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng đóng hộp lại trả cho Vũ La:

- Quá trân quý, Vũ La, ta không thể nhận...

Chu Cẩn vừa trừng mắt, Vũ La thành khẩn nói:

- Đại ca không cần khách sáo, toàn là người một nhà, của ta cũng là của các vị.

Chu Cẩn cười ngọt ngào, Chu Hùng suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Đại ca cảm tạ ngươi.

Chu Thanh Giang tự thị thân phận lão nhạc phụ và Đại Trưởng lão Chung Nam sơn, kết quả vứt hộp ngọc sang bên. Lão không thể trẻ con như hai đứa con mình, mở ra xem ngay tại chỗ.

Nhưng thấy hai đứa con vui mừng như vậy, rốt cục lão cũng cảm thấy tò mò, không biết trong hộp là cái gì.

Chu Hoành cẩn thận mở hộp ngọc ra cho mọi người xem, lên tiếng tán thán:

- Đây là Long Thảo Ngọc Giao Căn.

Gốc dược thảo trong tay y, phiến lá có hình như đầu rồng, mỗi cành chỉ có một lá, xanh biếc như ngọc. Bắt mắt nhất chính là rễ của nó, chỉ to chừng ngón tay, trong sáng như ngọc, đã là trạng thái nửa trong suốt, trong đó có ít tơ bông nhìn như sương mù.

Long Thảo Ngọc Giao Căn có thể đạt tới trạng thái trong suốt như vậy, e rằng đã có tới ba vạn năm hỏa hầu.

Dược liệu như vậy cho dù là ăn sống, so ra cũng có hiệu quả vượt hơn linh đan nhất phẩm. Hơn nữa theo truyền thuyết, Long Thảo Ngọc Giao Căn ở thời kỳ còn có thể phi thăng, là thành phần chủ yếu của một loại đan dược bạch nhật phi thăng tên là Thiên Vận đan. Nếu so với gốc Long Thảo Ngọc Giao Căn này, Vạn Niên Tử Diệp Lão Sâm, Thất Phẩm Hồng Ngọc Nhục Chi, Nhân Hình Hà ThỠÔ... Trên bàn kia quả thật không đáng là gì.

Chu Hoành thích chí thu vào, vỗ ngực thật mạnh:

- Muội phu, ngươi yên tâm, sau này ở bên ngoài có chuyện gì, cứ việc báo ra danh hiệu Nhị ca ta. Ai dám không nể tình, Nhị ca ta mang theo ba ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh đi lý luận với kẻ đó.

Chu Thanh Giang hừ một tiếng:

- Vũ La có thể đánh ngang tay cùng Trịnh Tinh Hồn, có chuyện gì cần tới Nhị ca phế vật như con ra mặt chứ?

Chu Hoành bị lão tử chơi một câu, ủ rũ trở về chỗ ngồi, nhưng nghĩ tới Long Thảo Ngọc Giao Căn, lập tức cười hắc hắc vô cùng thích chí.

Chu Thanh Giang không nhịn được lắc đầu, trong lòng lại có chút tò mò. Long Thảo Ngọc Giao Căn ba vạn năm, cho dù lão cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Độ trong suốt của nó thật tốt, e rằng ở Trung Châu này không tìm ra gốc thứ hai. Vũ La cho Chu Hoành bảo bôi bậc này, vậy hắn hiếu kính nhạc phụ thứ gì đây?

Lão liếc nhìn hộp ngọc để bên cạnh mình, cố nén tò mò.

- Đại ca, của huynh là bảo bối gì vậy, lấy ra cho đệ xem với.

Chu Hoành khuyến khích Chu Hùng.

Lão Đại Chu Hùng biết tính tình đệ đệ, nếu hôm nay không cho y xem một chút, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Chu Hùng mở hộp ngọc ra, cũng vô cùng cẩn thận nâng bảo bối bên trong ra ngoài.

Đây là một ngọn cỏ giống như một mũi tên, trên có chín chiếc lá vây xung quanh theo trật tự chỉnh tề. Có thể thấy rõ gân trên phiến lá rất rõ ràng, kỳ lạ chính là gân lá cũng có màu đỏ sẫm, cho dù đã bị đào lên lâu như vậy, đã trở nên khô, sắc đỏ trong gân lá vân chảy xuôi như đang sống.

- Đây là Cửu Diệp Thần Huyết Thảo!

Chu Hoành thét lên một tiếng kinh hãi. Gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo này hiển nhiên đã thành thục, hỏa hầu mười phần, không kém gì gốc Long Thảo Ngọc Giao Căn chút nào.

Nghe nói vào thời viễn cổ, Chúng Thần đại chiến, máu tươi nhuộm đẫm mặt đất, trải qua lâu ngày dài tháng mới mọc lên Cửu Diệp Thần Huyết Thảo này. Đương nhiên đây chỉ là phóng đại, nhưng cũng có thể nhìn ra gốc dược thảo này trân quý tới mức nào.

Mỗi một chiếc lá của Cửu Diệp Thần Huyết Thảo nghe nói có công hiệu khác nhau. Hoặc có thể cứu được một mạng, hoặc có thể tạo lại nguyên hồn tan nát, hoặc có thể tăng lên mây trăm năm công lực... Về phần công hiệu cụ thể thế nào, vậy phải đi hỏi các Đại sư luyện đan.

Bất kể thế nào, gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo chắc chắn là trọng lễ, chẳng trách nào Chu Hùng lo sợ bất an không dám nhận ngay.

Lúc nhìn thấy gốc Cửu Diệp Thần Huyết Thảo, Chu Thanh Giang đã không còn giữ bình tĩnh được nữa. Lão cảm thấy tò mò về thứ trong hộp ngọc của mình tới cực điểm. Dù là nhân vật tu luyện đã mấy ngàn năm, trong lòng lão hiện tại cũng cảm thấy nôn nóng, đây là chuyện vô cùng hiếm có.

Hai đứa con đã xem lễ vật của mình, duy chỉ có lão gia tử còn cố gắng nhịn. Bất quá mọi người có mặt ở đây, ngay cả kẻ dở nhất về phương diện nhân tình thế sự là Chu Hoành cũng có thể nhìn ra, lão gia tử đã không nhịn được nữa, nhưng vẫn sống chết cố giữ thể diện. Chu Hoành bèn đảo tròn mắt:

- Phụ thân, để con xem cho cha...

Chu Thanh Giang quát lên một tiếng trách cứ:

- Hồ đồ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)